Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Tấn sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu nhìn Tư Hoa Niên: "Bạn nhỏ khác?"

Anh nhất thời không hiểu ý cô, chỉ biết bộ dáng làm nũng của cô gái nhỏ dễ thương đến nỗi khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

"Quên đi," Tư Hoa Niên bị lời nói ngu ngốc làm xấu hổ đến mức không muốn lặp lại, cô nhận túi nhựa từ tay người thu ngân, dẫn anh ra ngoài.

"Niên Niên?"

"......Không có gì."

Hai người đi khỏi siêu thị, đến bãi đậu xe, Tư Tấn đột nhiên dừng lại, hậu trị hậu giác nhận ra điều gì đó: "Anh không có..." Anh siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô hơn: "Chỉ có bạn nhỏ là em thôi."

Tư Hoa Niên mím môi cười: "Em nói đùa thôi."

"...Anh chỉ có em."

Một câu nói đơn giản bị anh nói ra nghe có chút ấm ức, Tư Hoa Niên vô cùng vui vẻ: "Vậy vừa rồi anh đang trò chuyện với ai vậy?"

Tư Tấn trầm mặc một lát: "Anh sai rồi."

"Tha lỗi cho anh," Tư Hoa Niên nắm lấy cánh tay anh, bắt đầu lảm nhảm, "Anh, anh không thể có bạn nhỏ khác, chỉ có thể thích em. Anh cũng không thể tùy tiện nhìn người khác, em thích anh chỉ nhìn em..." Cô gái nhỏ vẻ mặt ngây thơ, thành thật nói ra tất cả những suy nghĩ của trong lòng mình với anh. Tư Tấn lâm vào trầm mặc, hai mắt dần dần sáng lên, tựa như có đồ vật mơ ước tha thiết, tại nơi Niên Niên chưa tự ý thức được, có một mầm mống đang nảy mầm.

Là ảo giác sao?

Anh không biết, nhưng tâm lý có nhiệt độ nóng bỏng lan ra từng đợt một.

Mở cửa xe đặt đồ ăn vặt lên ghế sau, Tư Hoa Niên đã chạy đến chỗ ghế lái phụ ngồi xuống. Tư Tấn đứng đó nhìn cô một lúc rồi đưa tay mở cửa xe ngồi xuống ghế lái.

"Bảo bối."

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong xe chiều nay, Tư Hoa Niên có chút cảnh giác: "Anh làm sao vậy?"

Tư Tấn sờ sờ má cô: "Anh yêu em."

"..." Anh nhẹ nhàng quay khuôn mặt nhỏ của cô lại, giọng nói trầm thấp, như đang tự nói cho mình nghe. Không hiểu sao, bỗng nhiên nói ra một câu: "Anh đã yêu em hai kiếp rồi."

Bùm.

Đầu óc Tư Hoa Niên như bị sét đánh.

Hai kiếp?

Bầu trời bên ngoài đen như mực, ánh đèn vàng trong xe ấm áp cũng có chút chói mắt, hoàn cảnh như vậy khiến người ta khó lòng phòng bị.

Anh chợt cảm thấy muốn nói hết ra: "Em có lẽ không tin, nhưng anh đã yêu em hai kiếp."

Hai kiếp quá dài, nhưng tình yêu của anh dành cho Niên Niên vẫn mãi dài lâu. Niên Niên vĩnh viễn sẽ không biết được.

Như vậy cũng tốt.

Giọng nói của Tư Hoa Niên có chút run: "Thật sao?"

Chuyện ly kỳ như vậy, Niên Niên lại dại dột tin tưởng, rồi để bị dọa sợ. Tư Tấn không nhịn được bật cười: "Anh chỉ trêu em thôi, em ngốc quá."

Tư Hoa Niên vô thức thở phào nhẹ nhõm, vẫn cảm thấy không yên tâm, tiếp tục hỏi: "Kiếp trước em là người như thế nào?"

Niên Niên kiếp trước... luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, khi nói chuyện rũ hàng mi dài xuống. Anh nghĩ đôi mắt xinh đẹp đó hẳn là tràn đầy sự chán ghét.

"Giống như bây giờ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. " anh tựa cằm vào hõm cổ cô, như rơi vào một giấc mơ nào đó, "Anh đã cầu xin em rất lâu, cuối cùng em cũng đồng ý kết hôn với anh. Chúng ta rất hạnh phúc."

Cái này có chút thái quá rồi.

Tư Hoa Niên cười khẽ: "Chắc chắn là anh đang nằm mơ."

"Ừm," Tư Tấn hôn lên tóc cô, "Là mơ thôi."

Anh nói như vậy, ngược lại Tư Hoa Niên vẫn như trước chưa yên tâm. Trên đường đi, cô cẩn thận đổi nhiều phương thức khác nhau, nói bóng nói gió để hỏi kỹ anh về giấc mơ đó. Anh đem cô khen như một đóa hoa, không có chút nào tương tự với kiếp trước.

Đầu óc cô hỗn loạn, cả người cô đều là tâm không yên.

"Niên Niên, tới rồi."

Nhìn thấy cô như vậy, Tư Tấn hối hận vì đã lỡ lời.

Tư Hoa Niên bước xuống xe cầm đồ ăn vặt. Gió mang theo khí lạnh, Tư Tấn quấn chặt Tư Hoa Niên vào trong áo khoác, ôm cô lên: "Anh đưa em đến đó."

Tư Hoa Niên nép vào vòng tay anh lơ đãng gật đầu.

Tư Tấn đi một đường tới cửa biệt thự, hôn lên trán cô. Tư Hoa Niên nhảy xuống đất, đứng vững rồi nói "Anh, hẹn gặp lại", sau đó ngây ngốc bước vào.

Tư Tấn đứng đó, không khỏi cau mày.

Tư Hoa Niên bước vào biệt thự, chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Theo âm thanh phát ra, cô nhìn lên thì thấy Diluo đang vẫy tay chào cô từ ban công tầng ba.

Cô suy nghĩ một lúc rồi bước lên cầu thang.

Bên cạnh chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, Diluo đang ngồi một mình ở đó, một tay chống cằm, góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp như một yêu tinh trong đêm.

"Diluo, cô đang làm gì thế?"

"Tới đây ngồi đi," Diluo cười tủm tỉm, "Ở đây không có camera, cứ thư giãn một chút."

Thực sự là như vậy. Tư Hoa Niên nhìn xung quanh, cảm thấy có chút buồn cười. Vì ghi hình chương trình, khắp nơi trong biệt thự đều có camera, ăn uống cũng chụp, nói chuyện phiếm cũng bị chụp, không ngờ còn có chỗ tốt như vậy.

"Diluo, cô ăn tối chưa?"

"Ăn rồi."

Tư Hoa Niên cầm chiếc túi nhựa lớn đặt lên bàn, giống như một con hamster vác thức ăn theo, "Cô có muốn ăn chút đồ ăn vặt không?"

"Cô đã mua gì?"

Tư Hoa Niên lấy túi khoai tây chiên ra, vui vẻ nói: "Ăn cái này trước đi."

Sau khi xé mở túi, Diluo đưa tay lấy một miếng bỏ vào miệng: "Cái này có vị gì vậy?"

"Cà chua."

Diluo suy nghĩ một chút, đứng dậy vỗ nhẹ vào đầu Tư Hoa Niên: "Đợi một lát."

Tư Hoa Niên chớp mắt vài lần, nhìn cô ấy đi xuống lầu. Ước chừng mười phút sau, Dilio quay lại với hai ly nước ép trái cây tươi, "Mới vừa ép, uống đi."

Tư Hoa Niên mỉm cười, đem chiếc cốc chuyến đến trước mặt mình: "Cảm ơn."

Gió đêm chỗ cao mềm nhẹ thư thái, cảm giác có chút mát lạnh, khiến cho lòng người thư thái, tĩnh lặng. Hai người vui vẻ ăn uống, trò chuyện. Từ mỹ phẩm, phim truyền hình Âu Mỹ cho đến hàng hiệu xa xỉ, tình bạn giữa con gái có đôi khi chỉ đơn giản như vậy.

Diluo thản nhiên dựa người vào lan can, gió đêm thổi bay tóc mái, để lộ khuôn mặt trắng như tuyết. Cô ấy nhìn ra ngoài, dường như nhớ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi: "Siniyah, vừa rồi người đưa cô về là bạn trai sao?"

Bị nhìn thấy.

Mặt Tư Hoa Niên lặng lẽ đỏ lên: "Không phải."

Tay Diluo có chút ngứa ngáy, liền duỗi tay ra nhéo: "Thật dễ thương."

Tư Hoa Niên cắn môi cười, hai lúm đồng tiền ngày càng lộ rõ, đáng yêu hết mức.

Diluo nhịn không được cười trêu chọc cô: "Không có bạn trai? Cô xem tôi thế nào?"

"Hả?"

Diluo thu tay lại, không khỏi cười lớn: "Tôi nói đùa thôi."

"Chúng ta đi xuống thôi," cô ấy búng ngón tay làm rớt bột gia vị của bánh xuống, chậm rãi đứng dậy, "Thái Á sẽ đến đây vào sáng mai."

"Ừm."

Diluo xoa đầu Tư Hoa Niên: "Lại sắp bận rộn rồi."

Hai người bước xuống cầu thang, Lily và Afaf đang ngồi trên ghế sofa xem show thời trang đang được phát sóng. Tư Hoa Niên đặt đồ ăn vặt lên bàn trà, ra hiệu mọi người có thể ăn tùy thích.

Lily khịt mũi, lấy một túi thạch ra rồi đi lên lầu.

"..."

"Mặc kệ cô ấy đi," Diluo nhếch khóe miệng, lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, "Sao vậy?"

Afaf rất vui vẻ, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV, xé túi đóng gói trên tay.

Tư Hoa Niên ngồi ở bên cạnh, cẩn thận nhìn một hồi: "Quần áo mùa đông năm nay của những thương hiệu này đều rất đẹp."

Diluo gật đầu: "Không tệ."

"Tôi thích chiếc áo khoác màu nâu nhạt đó," Afaf phồng má nói, "Nhưng nó quá đắt."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút rồi quay sang động viên cô ấy: "Chờ đến khi cuộc thi được phát sóng, sẽ có tiền. Sẽ có nhiều người mời cô đi catwalk, quần áo đẹp có thể mặc tùy thích."

Thực tế, trong giới thời trang nào có chuyện dễ dàng như vậy, cô gái nhỏ có đôi mắt sáng lấp lánh, ngây thơ đáng yêu.

Diluo cười nhẹ: "Không sai, đúng là như vậy."

Vì thế Afaf cũng trở nên vui vẻ.

Cô ấy vui vẻ một lúc nhưng sau đó lại có chút bất an: "Nếu tôi không đoạt được quán quân, liệu còn có người mời tôi đi diễn chứ?"

"Tôi nghĩ là sẽ có." Kỳ thật Tư Hoa Niên cũng không xác định, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, biết đâu cô là quán quân."

Afaf mỉm cười nói: "Tôi nghĩ quán quân là Diluo."

Tư Hoa Niên theo bản năng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Diluo: "Ai cũng đều có khả năng."

Tư Hoa Niên lắc đầu: "Dù sao cũng không phải là tôi."

"Nói bậy."

"Vốn dĩ chính là vậy," Tư Hoa Niên vui vẻ lẩm bẩm, "Chiều cao của tôi thấp, kiến thức cơ bản cũng không tốt, tới tham gia lần này, không phải là người đầu tiên rời đi thì tôi đã vui lắm rồi."

Diluo xoay người, xoa đầu đầy bím tóc đủ màu của cô gái nhỏ. Cô ấy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại bất lực nuốt xuống.

Thực sự đúng chuẩn người Phật hệ*.

*người Phật hệ: ý chỉ người không có lòng háo thắng, không muốn tranh giành, vừa lòng với những gì mình đang có.

Không biết đang nghĩ đến chuyện gì vui, Tư Hoa Niên cười khúc khích: "Nếu một trong số các cô đoạt chức quán quân , khi cuộc thi được phát sóng, nhất định sẽ có nhiều người giúp các cô làm video cut. Tôi muốn ở cạnh các cô nhiều hơn chút, để cọ thêm chút nhiệt."

Lời này đúng thật là không có tiền đồ.

Diluo chỉ vào một góc khuất của phòng khách, nơi có một chút phản quang của màn ảnh.

Tư Hoa Niên che mặt: "Không còn nhân quyền mà."

Ba cô gái xiêu xiêu vẹo vẹo cười khúc khích.

Những cuộc thi trước đây luôn đầy rẫy sự giằng co, ăn miếng trả miếng, hiếm khi có không khí hòa thuận, vui vẻ như vậy. Đêm đó, Tư Hoa Niên nằm trên giường, nhìn trần nhà bị ánh trăng xanh phản chiếu, mỉm cười suy nghĩ, dù có rời khỏi cuộc thi ở vòng tiếp theo cô cũng sẽ không hối hận.

Cô thực sự không ngại về sớm.

Hôm nay khi chia tay anh, cô đã không chào tạm biệt anh một cách tử tế. Lẽ ra cô nên cho anh một cái ôm, lại hôn một cái lên mặt anh.

Lúc đó, đầu óc cô đang tràn ngập chuyện khác.

Nghĩ tới đây, Tư Hoa Niên lại đột lập tức lâm vào bối rối.

Anh ấy có phải trọng sinh không? Cô không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào ở kiếp trước trên người anh. Trong khoảng thời gian cuối cùng của kiếp trước, anh chỉ mới ngoài 30, toàn thân tràn đầy sự âm trầm, giống như một ông lão tuổi xế chiều, dầu cạn đèn tắt.

Nhưng nếu không phải trọng sinh, anh thốt ra cụm từ "hai kiếp" kia, không như là nói giỡn.

Còn có anh không cho cô chạm vào nước, sự trùng hợp có chút thái quá.

Việc này đã được chú định là một tuần hoàn không thể giải thích.

Trừ khi chính mình đi hỏi anh, nếu không cô vĩnh viễn không nghĩ đáp án.

Tư Hoa Niên không cam lòng, suy nghĩ gần như cả đêm mới ngủ được.

Khi buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, ngay khi mở mắt ra, cô vẫn đang nghĩ về chuyện này.

Nằm trên giường một lúc, Afaf bưng bữa sáng trên tay, mở cửa bước vào.

Tư Hoa Niên chào cô ấy, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi đi đến bàn ngồi xuống.

Trên bàn có bánh mì nướng, salad và một ly nước ép rau củ, Tư Hoa Niên nghiêng đầu: "Sao cô lại mang vào đây được?"

Mấy ngày nay, mọi người đều cùng nhau dùng bữa tại bàn ăn trong phòng khách.

Afaf không trả lời, chỉ nói: "Ăn nhanh đi."

"Ồ," Tư Hoa Niên ngoan ngoãn ăn sáng.

Afaf ngồi đối diện, hơi cau mày, cứ như vậy nhìn cô ăn. Tư Hoa Niên cảm thấy bị nhìn có chút không thoải mái: "Cô nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì," Afaf im lặng rũ mắt xuống.

Bộ dạng này của cô ấy có chút không thích hợp.

Tư Hoa Niên do dự một lúc rồi hỏi, "Afaf, cô có tâm sự sao?"

"Còn cô thì sao," Afaf hỏi ngược lại, "Dưới mắt cô có quầng thâm. Cô ngủ không ngon giấc à?"

"Ừ," Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi mơ hồ gật đầu.

Sắc mặt Afaf ở phía đối diện hơi thay đổi, cô đứng dậy ngồi trên giường gấp quần áo.

Khi Tư Hoa Niên ăn xong bữa sáng, ngoài phòng đúng lúc vang lên tiếng chuông cửa. Hai người bước ra ngoài và thấy Thái Á xuất hiện trong phòng khách, theo sau là nhiếp ảnh gia được trang bị đầy đủ.

Hôm nay Thái Á mặc một chiếc váy theo phong cách Bohemian, đầu đội một chiếc mũ rơm, vẫn tô son màu đen, trông nhàn nhã như đang đi nghỉ dưỡng. Sau khi đếm số người, cô ấy giơ tay gọi: "Được rồi, mọi người đi ra ngoài với tôi."

Các cô gái nhìn nhau bước chân đi theo họ ra ngoài.

Bọn họ đi bộ đến hồ bơi của biệt thự, nước ở đó trong vắt, dưới ánh mặt trời xanh thẳm, rất đẹp.

Mọi người vừa có linh cảm, thì đã nghe được lời xác nhận của Thái Á: " "Chủ đề quay chụp hôm nay là ở chỗ này, các bạn sẽ không có thời gian chuẩn bị. Không giống như vòng một. Một, hai... chúng ta bây giờ có tổng cộng năm cô gái, sẽ được chia thành hai nhóm, tiến hành quay chụp trong bể bơi."

Đang nói chuyện, hai vị giám khảo còn lại chậm rãi bước tới.

"Không sai. Vòng này không chỉ kiểm tra khả năng điều khiển cơ thể và biểu cảm trong môi trường mà các bạn không quen thuộc, mà còn kiểm tra khả năng làm việc nhóm của các bạn. Bây giờ, các bạn có thể tự do lập nhóm. Một nhóm hai người, một nhóm ba người."

Lập nhóm thường sẽ chọn người quen thuộc.

Đặc biệt trong số các cô gái, không ai muốn mình là người bị bỏ lại phía sau. Rena cuối cùng cũng đi tới trước mặt Diluo, vỗ vỗ vai cô ấy: "Vào nhóm tôi không? Chúng ta có màu da gần giống nhau nên chụp ảnh sẽ rất đẹp."

Lily cau mày hỏi: "Rena, cậu không đi cùng tôi à? Chúng ta là bạn cùng phòng!"

Tư Hoa Niên nhìn một màn này, liếc nhìn ống kính camera cách đó không xa, trong lòng có chút vui mừng.

Chương trình có hiệu quả.

"Siniyah," Afaf bước tới hỏi, "Chúng ta cùng nhóm nha?"

Diluo tình cờ cũng nhìn sang đây, vẫy tay với Tư Hoa Niên: "Lại đây."

Tư Hoa Niên nghiêng đầu, chưa kịp nghĩ ngợi, cô chợt nhìn thấy Afaf ở bên cạnh, sắc mặt tối sầm, trong mắt như có cơn giông. Cô ấy quay về phía Diluo, hét lên giận dữ: "Đừng chạm vào cô ấy! Cái đồ đồng tính luyến ái dơ bẩn này!"

"..." Lời nói vừa dứt, cả hoa viên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió không nghe thấy và tiếng lá cây xào xạc, yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau vài giây, Tư Hoa Niên mới định thần lại, cơ hồ như hét chói tai: "Afaf, cô đang nói cái gì vậy!"

Trong phòng biệt thự, điều hòa mở có chút lạnh. Tư Hoa Niên tăng nhiệt độ lên, ngồi lại vào bàn và tiếp tục chờ đợi.

Vài phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, cô vội vàng bước tới: "Afaf, thế nào?"

Afaf không nói gì, sắc mặt rất khó coi, nhìn qua có chút ngẩn ngơ.

Khi cô ấy bước đến chỗ Tư Hoa Niên, đột nhiên cúi xuống ôm cô rồi bắt đầu khóc.

Tim Tư Hoa Niên nặng trĩu, cô đưa tay đỡ lấy vai cô ấy, dịu dàng hỏi: "Đừng khóc. Chỗ Thái Á đã nói gì với cô thế?"

Nghe được câu hỏi này, Afaf hô hấp nghẹn lại giây lát, giây tiếp theo cô ấy nhịn không được khóc rống lên: "Siniyah, tôi phải đi đây."

"Tại sao?" Đôi mắt Tư Hoa Niên đột nhiên đỏ lên, "Để tôi nói chuyện với họ...."

"Không, không được...Họ cho rằng điều này là không thể tha thứ."

Vì vậy Tư Hoa Niên không biết nên nói cái gì cho phải. Yên lặng ở bên cạnh Afaf, chờ cô ấy bày tỏ hết cảm xúc trong lòng.

"Tại sao chứ, tôi không hiểu," Afaf mắt đỏ hoe.

Tư Hoa Niên mím môi, không biết nên giải thích thế nào với cô ấy.

Thành Băng Tuyết được cầm quyền bởi Đảng Dân chủ trong mấy thế kỷ gần đây, là nơi đầu tiên trên thế giới chân chính ủng hộ hôn nhân đồng giới, luôn được coi là hiện thân của vô số quyền tự do và bình đẳng.

Ở chỗ này tổ chức thi đấu, việc các tuyển thủ "chửi" nhau là điều có thể tha thứ, nhưng lời nói của Afaf là không thể tha thứ.

"Sao cô lại nói Diluo như vậy?" Cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Afaf, "Cô đã nghe thấy bọn tôi nói chuyện ở ban công rồi phải không? Diluo không có nghiêm túc đâu, đó chỉ đùa giỡn thôi."

–Rất dễ thương.

–Chưa có bạn trai à?

–Cô xem tôi thế nào?

Lúc Tư Hoa Niên du học ở nước ngoài, cô đã từng được các cô gái tỏ tình nhiệt tình, nhận được vô số bức thư tình không tên, từ lâu cô đã có thể coi chúng là bình thường. Nhưng Diluo không phải vậy, đó chỉ là nói đùa mà thôi.

Afaf không trả lời lại bật khóc.

Rõ ràng hôm qua bọn họ vẫn còn nói chuyện cười đùa với nhau, nhưng hôm nay lại bị một lời nói xuyên thủng niềm khao khát đẹp đẽ của bọn họ. Tư Hoa Niên từ đáy lòng nổi lên cảm giác bất lực cùng đau lòng, ngay cả hô hấp cũng như bị đè nén.

Afaf là một cô gái đáng thương.

Cô ấy đã và đang nỗ lực, với ý muốn thoát khỏi sự lạc hậu đã được dạy, cũng bất tri bất giác,cũng nhiễm phải hết sự lạc hậu ấy.

Tư Hoa Niên không thể làm gì được, ngoài việc dành cả buổi chiều yên lặng ở cạnh Afaf.

Lúc Afaf rời khỏi biệt thự thì trời đã tối, Tư Hoa Niên đưa cho cô ấy tất cả tiền mặt và một cái thẻ, một mình đưa người ra ngoài.

Quay trở lại biệt thự, không biết từ lúc nào Diluo đã bước ra khỏi phòng, dựa lưng vào tường khoanh tay nhìn cô.

"Afaf đi rồi à?"

Tư Hoa Niên buồn bã gật đầu: "Đúng vậy."

Diluo vẫy tay với cô ấy, "Lại đây."

Camera chương trình vẫn đang lặng lẽ hoạt động trong phòng khách, Diluo kéo Tư Hoa Niên lên cầu thang, ra ban công. Họ lại ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ như đêm qua họ nhưng không còn tâm trạng thoải mái, vui vẻ nữa.

Đôi mắt cô đỏ hoe, hình như đã khóc rất lâu, Diluo nhẹ nhàng thở dài: "Thực xin lỗi."

"Không đâu,"Tư Hoa Niên dùng sức lắc đầu, "Đây không phải lỗi của cô."

Không ai có lỗi trong chuyện này cả. Đó chỉ là câu nói đùa, nhưng cố tình lại xảy ra chuyện hoang đường đầy tiếc nuối như vậy.

Trong lòng chợt hiện lên một chút chua xót, hai người trầm mặc một hồi.

Diluo quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, rất nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng muốn rời đi."

Rời đi?

Tư Hoa Niên phải mất vài giây mới hiểu được ý của Diluo. Cô ấy có ý định rút lui khỏi cuộc thi? Đôi mắt cô lại lập tức đỏ hoe.

"Lại đây."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn bước tới.

Diluo nhẹ nhàng ôm cô, "Cô ở lại một mình được không?"

"...Cô thực sự định rời đi à?"

"Ừm."

Tư Hoa Niên chỉ cảm thấy chán nản: "Tôi cũng không muốn tiếp tục."

"Không," Diluo véo má cô, trêu chọc cô, "Cô đã lọt vào top ba rồi, cười lên."

Tư Hoa Niên trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô!"

"Được rồi, được rồi," Diluo cười khúc khích, "Tôi thực sự cảm thấy nhàm chán, cô phải ở lại đánh kẻ xấu."

"...Đánh kẻ xấu?"

Diluo im lặng một lúc, sau đó nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, có vẻ có chút sâu thẳm.

Tư Hoa Niên quay lại ngồi xuống bàn đối diện, chống cằm nhìn cô.

"Siniyah," Diluo hỏi, "Afaf có nói với cô lý do tại sao cô ấy nói như vậy về tôi không?"

Nghĩ đến đây, Tư Hoa Niên vẫn có chút buồn bực: "Không có. Tôi tưởng cô ấy nghe được lời cô nói ngày hôm qua."

Diluo suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là không phải. Tối qua cô ấy không như thế này."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút, quả thực là như vậy.

Cô không khỏi cau mày: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Diluo ngước mắt nhìn sang: "Cô nói xem?"

Trong đầu mơ hồ nảy ra một ý nghĩ, Tư Hoa Niên hơi do dự rồi nói: "Tối hôm qua không sao, tức là sáng nay... Những người khác đã nói gì với Afaf phải không?"

"Đúng."

"Ai?"

"Không biết."

Trước ngày hôm nay, chỉ còn lại năm cô gái, ngoại trừ ba người họ là Rena và Lily.

"Là Lily phải không?"Tư Hoa Niên trong mắt hiện lên vẻ tức giận, cô rũ mắt che giấu, "Cô ấy vẫn luôn không thích tôi."

"Việc này không liên quan gì đến cô," Diluo nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng, "Mặc kệ là ai, bọn họ chỉ muốn Afaf nói ra những lời đó để diệt trừ đối thủ."

Tư Hoa Niên suy nghĩ theo lời cô ấy nói: "Người đó có thể đã nói mấy câu thêm mắm dặm muối..." Về phần nói về Diluo cái gì, thực ra cũng không quan trọng.

Chỉ cần tốn chút tâm tư, mô tả sinh động như thật, là đã có thể lừa người đơn thuần hết lòng bảo vệ Tư Hoa Niên của Afaf. Điều quan trọng nhất là Afaf đã bị xúi giục, nói ra những lời đó.

Tư Hoa Niên vô cùng tức giận: "Việc này quá ác độc rồi!"

"Đừng đi," Diluo nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô xuống lầu chất vấn.

Tư Hoa Niên có chút không vui, nhưng vẫn nghe lời quay lại ghế ngồi xuống.

Diluo bình tĩnh phân tích: "Hôm qua khi chúng ta xuống lầu, Lily và Afaf đang ngồi cùng nhau. Nếu trước đó cô ấy lên lầu nghe thấy chúng ta nói chuyện, cô ấy đã có thể nói với Afaf trước khi chúng ta xuống lầu, không cần phải đợi đến sáng nay."

Tư Hoa Niên cau mày: "Lẽ nào Rena?"

"Không hẳn. Cô ấy chưa bao giờ đi xuống dưới, tôi không biết cô ấy có từng rời khỏi phòng không. Chúng ta vẫn không thể loại trừ Lily."

"Vậy..." Diluo vỗ đầu Tư Hoa Niên an ủi: "Trong phòng khách có camera, khi chương trình phát sóng có thể xem băng ghi hình."

Tư Hoa Niên gật đầu, cảm thấy có chút buồn bã: "Diluo, nếu cô đã đoán ra, tại sao cô lại rút lui khỏi cuộc thi? Khi cô rời đi, họ sẽ càng vui hơn."

Diluo cười lạnh, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng tựa hồ mang chút khinh thường không kiềm chế được: "Tôi mệt mỏi."

"......Tôi cũng vậy."

"Đừng như vậy. Nếu cô cũng rời đi, kỳ này cũng không thể làm tiếp được."

Tư Hoa Niên ủ rũ nằm trên bàn.

"Tôi đi thì có sao đâu," Diluo một tay chống cằm, nhanh nhẹn nói: "Cô còn ở đây mà. Biết phấn đấu đi, có biết không?"

"...Tôi không làm được."

Cô gái nhỏ không có lòng hiếu thắng, trong mắt không còn lửa. Cô bị đả kích lớn, bộ dạng héo rũ, Diluo có chút đau đầu.

"Siniyah, cô không còn là một đứa trẻ nữa. Cô cần phải trưởng thành."

"Ừm."

Tư Hoa Niên gật đầu, nâng cao tinh thần, mỉm cười với cô ấy.

Mũi cô lại có chút khó chịu, cô biết Diluo đã quyết định rồi.

Có lẽ là vì cô ấy cảm thấy thực sự chán, không muốn cùng chơi nữa, có lẽ cô ấy có chút khúc mắc với lời của Afaf hoặc có lẽ là vì lý do khác. Tư Hoa Niên cũng không kiên trì hỏi, cũng giống như cô sẽ không truy vấn câu nói kia có phải là nói đùa hay không.

Sáng ngày hôm sau, Tư Hoa Niên đưa Diluo rời khỏi biệt thự. Buổi chiều, ba cô gái còn lại lại chào đón Thái Á. Mặc dù trong chương trình xảy ra một số biến cố, nhưng trên gương mặt cô ấy không hề có vẻ u ám mà vẫn như trước.

Cô ấy gõ gõ vào đồng hồ trên cổ tay: "Các cô gái, các bạn có nửa giờ để chuẩn bị, sau đó chúng ta sẽ lên xe buýt xuất phát."

Lily nóng lòng hỏi: "Đi chỗ nào? Vẫn là hồ bơi sao?"

"Không phải," Thái Á lấy từ trong túi ra ba cuốn sách nhỏ, "Tôi muốn tạo cho các bạn một bất ngờ. Nếu bạn đã hỏi thì hãy xem cái này đi."

Tư Hoa Niên lấy một cuốn sách, ảnh bìa là một ảnh chụp phong cảnh, trông giống như tờ rơi quảng cáo một địa điểm du lịch. Khi mở ra nhìn vào, cô không khỏi choáng váng.

Ngay sau đó bên cạnh vang lên tiếng Lily và Rena đồng thời hét chói tai: "Nhảy Bungee?!"

Có vẻ đây chính là hiệu quả mà Thái Á mong muốn, cô ấy tháo kính râm xuống, cong môi nói: "Đúng vậy. Sau khi thảo luận, ban giám khảo quyết định điều chỉnh quy tắc vòng này. Các bạn sắp phải đối mặt với thử thách khó khăn nhất trong lịch sử của cuộc thi này."

Máy ảnh hoạt động sẽ chụp ảnh liên tục trong khoảng thời gian dưới 0,1 giây, sau đó ban giám khảo sẽ chọn ra bức ảnh đẹp nhất để bình chọn và xếp hạng. Dù chỉ là cú nhảy bungee cơ bản 50 mét nhưng cũng đủ khiến trái tim khán giả nhảy lên cổ họng.

"Tôi biết nó rất khó khăn," Thái Á nói, "Vì vậy yêu cầu rất đơn giản. Ai có thể khiến chính mình không quá chật vật thì sẽ giành chiến thắng. Tôi nghĩ các bạn đều nên hiểu điều này, cho dù tình huống có khắc nghiệt đến đâu, bạn cũng không nên hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát cơ thể và biểu cảm của mình."

"Nhưng Thái Á," Lily không thể không xen vào, "Chúng tôi là người mẫu, lại không phải nhà thám hiểm."

Rena có chút bất đắc dĩ cười: "Thái Á, thật sự không thể xem xét một chút sao?"

Ánh mắt rơi vào Tư Hoa Niên, không khỏi trầm xuống: "Chuyện này thật sự quá mạo hiểm, tôi nghĩ Siniyah có thể có chút..." Nhìn qua thì thấy Tư Hoa Niên là cô gái nhỏ mềm yếu nhất trong phòng. Muốn nói người sợ nhảy bungee nhất thì chắc chắn chính là cô ấy.

Tư Hoa Niên mỉm cười, ngăn cản Rena tiếp tục nói: "Tôi không sợ. Tôi cảm thấy nó rất thú vị, tôi sẵn sàng tiếp nhận thử thách này."

Cô trông vẫn bộ dạng mềm yếu dễ nói chuyện, đôi mắt sáng lấp lánh, hơi nghiêng đầu đứng chỗ đó. Lúc nhìn qua Rena và Lily, không biết bắt đầu từ đâu, trong lòng họ đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.

Như có hàm ý nhàn nhạt.

Thái Á vui vẻ vỗ tay: "Tốt lắm, các cô gái dũng cảm. Vậy bây giờ hãy về phòng chuẩn bị rồi chúng ta đi."

Các cô gái đáp lại, Tư Hoa Niên là người đầu tiên quay người bước lên lầu.

Vòng qua góc cầu thang, liền ra khỏi tầm nhìn của camera cũng khuất tầm mắt của Thái Á.

Lily đi theo phía sau, cười lạnh mở miệng: "Giả vờ cậy mạnh có vui không?"

"......Cô có ý gì."

Lily không vui nói: "Sao cô không cùng chúng tôi thuyết phục Thái Á thay đổi quy tắc?"

"Tại sao?" Tư Hoa Niên cười hỏi, "Tôi thích cái này."

Lily im lặng vài giây, không giấu được ác ý: "Không sao. Dù sao thì chính cô sẽ là người sợ đến mức tè ra quần, chật vật rời đi cũng là cô."

Tư Hoa Niên vẫn mỉm cười, phớt lờ cô ấy, bước một lần mấy bậc thang đi lên lầu rất nhẹ nhàng, rồi chạy về phòng.

Ngày hôm sau, tại trường quay.

"Người thể hiện tốt nhất ở vòng này là Siniyah, tôi nghĩ tất cả các bạn đều đồng ý với điều này."

Cô gái trên màn hình cả người thả lỏng nhưng lại rất linh động, làn da bị ánh nắng chiếu gần như trở nên trong suốt. Sion không chút do dự giơ ngón tay cái lên: "Thật tuyệt vời! Biểu cảm của cô ấy được kiểm soát rất tốt..."

"Trông không giống như đang rơi tự do, ngược lại giống như đón gió để bay lên vậy," Thái Á mỉm cười trả lời.

Murat nhìn bức ảnh một lúc không nói gì, chỉ gật đầu: "Ừm."

Điều này có nghĩa là một trong số hai người còn lại phải rời đi. Trên thực tế, nhìn ba bức ảnh đặt cạnh song song trên màn hình, mọi người trong phòng đều hiểu rõ trong lòng.

Lily sắc mặt tái nhợt, có chút luống cuống: "Thái Á, như vậy không công bằng... Từ năm mươi mét rơi xuống, không ai có thể khống chế được chính mình."

Rena mím môi, tựa hồ đã quyết định thay mình và bạn cùng phòng lên tiếng: "Đúng vậy, quy định này có chút khó xử. Mong tổ chương trình có thể cân nhắc, cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa."

Đây là chẳng phải muốn hợp lại cùng loại cô ra sao.

Tư Hoa Niên có chút dở khóc dở cười.

Nhưng cô không ngu ngốc, tất nhiên cô không có khả năng phụ họa với đề nghị cho thêm cơ hội này.

Cô gái nhỏ sờ mũi, cúi đầu đứng đó không nói lời nào, tựa hồ có chút ủy khuất.

Thái Á trong lòng cười lạnh, thì thầm với Murat và Sion bên cạnh vài câu, sau đó hắng giọng nói: "Xin lỗi, Lily. Vòng này sẽ không có ván đấu phụ."

Hàm ý là cô ta phải rời đi.

Lily hai mắt đỏ hoe, cô ta muốn tranh luận nhưng bị Murat cắt ngang.

"Có thể các bạn không biết, dự định ban đầu của ban giám khảo là không có tuyển thủ nào bị loại ở vòng này."

Mọi người sửng sốt.

Thái Á gật đầu xác nhận: "Đúng vậy. Bởi vì chúng ta mất đi hai người chơi, cuộc thi cũng ít hai vòng. Ý tưởng của lần nhảy bungee này, vốn là muốn cho mọi người thư giãn, coi như là khen thưởng. Chỉ cần hiệu quả không tệ lắm, là có thể ở lại."

"Nhưng Lily, chúng tôi cảm thấy rất không hài lòng với màn trình diễn của bạn ở vòng này," Sion chỉ vào bức ảnh trên màn hình, "Động tác vặn vẹo, biểu cảm dữ tợn, thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn mức bình thường."

"Tôi không thích hành vi vừa rồi của cô," Murat nói với vẻ không hài lòng, "Ở bất cứ thời điểm nào, no excuses."

Tư Hoa Niên quay lại nhìn Lily, người đang đứng đó với sắc mặt tái nhợt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, không thể nói được gì.

Cách rời đi này, còn xấu hổ hơn gấp mấy lần so với những người chơi khác, đối với ai cũng khó mà chấp nhận được.

Lily và Rena cùng chảy nước mắt ôm nhau trong chốc lát, rồi tiến đến trước mặt cô, ôm lấy.

"..." Tư Hoa Niên miễn cưỡng đứng yên, bên tai nghe thấy Lily nhẹ nhàng nói chuyện: "Đừng đắc ý, chỉ do may mắn thôi. Dù cô có thể nhảy bungee cũng không sao, chiều cao và ngoại hình của cô vĩnh viễn không thành siêu mẫu chân chính."

Bộ dạng này của cô ta giống như một đứa trẻ đánh nhau thua nên buông lời tàn nhẫn.

Tư Hoa Niên khóe môi hiện ra chút ý cười: "Làm sao bây giờ? Tôi cực kỳ đắc ý."

Nỗi buồn bực trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan đi một ít, Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ rồi thì thầm vào tai Lily: "Cô có biết cầu Royal Gorge không? Nó cao 321 mét. Tôi không thèm chớp mắt mà nhảy xuống. Chắc cô không đoán được đâu nhỉ? Là ai sợ đến mức tè ra quần, phải chật vật rời đi?"

Cô gái nhỏ mềm mại ngày thường luôn cười tủm tỉm, lúc này giống như tiểu ác ma, bỗng nhiên bị hắc hóa. Mặt Lily chuyển từ xanh sang trắng.

Đưa Lily đi xong, Thái Á lần lượt đưa hai phong bì cho Tư Hoa Niên và Rena.

"Đây là chủ đề thi đấu của vòng tiếp theo, các bạn có rất nhiều thời gian chuẩn bị. Đã đến trận chung kết rồi, hy vọng tác phẩm lần này của các bạn sẽ thật xuất sắc, đừng để khán giả cùng đồng nghiệp cho rằng có hai đối thủ đã rút lui, nên các bạn giành được quán quân là do may mắn."

Tư Hoa Niên nghiêm túc gật đầu, nhận lấy phong bì. Do dự một lúc, vẫn không mở ra đọc.

Thái Á chú ý tới, hỏi: "Có câu hỏi gì sao?"

Tư Hoa Niên đứng đó, do dự một lúc, mặt hơi đỏ lên: "Thái, Thái Á, lần này lấy được hạng 1, còn có thể được về nhà không?"

Thái Á sửng sốt một chút, nhịn không được bật cười: "Sao bạn giống như trẻ con vậy?"

Khác hoàn toàn với cô gái cười tươi ngã ra sau nhảy xuống ở chỗ nhảy bungee.

Là sự tương phản đáng yêu.

Bởi vì vòng thi đấu ít hơn hai vòng, thời gian chuẩn bị cho vòng cuối cùng cực kỳ dài, nên thời gian về nhà của Tư Hoa Niên cũng dài hơn, tròn 24 giờ.

Chạng vạng, Tư Tấn tới biệt thự, đưa cô về nhà.

Trở lại chung cư ở trung tâm thành phố, Tư Hoa Niên vừa bước vào liền không nhịn được hít hà: "Thơm quá."

Lần theo mùi hương, cô chạy vào bếp xem, trên bếp điện có một cái nồi sành, không biết Tư Tấn mua ở đâu. Canh đang được ninh bên trong, vừa thơm vừa ngon mắt. Trong lòng Tư Hoa Niên cảm thấy rất ấm áp, ôm lấy cánh tay anh, bắt đầu làm nũng: "Anh ơi, anh thật tốt."

Cô giống như chú chó nhỏ đang điên cuồng vẫy đuôi, ngoan ngoãn ỷ lại, thật may không còn bộ dạng mất hồn mất vía như lần trước khi họ tách ra. Tư Tấn căng thẳng mấy ngày, cuối cùng cũng có chút thả lỏng.

"Ngoan. Đến sofa ngồi đợi một chút, để anh hâm nóng thức ăn."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn rời khỏi bếp, đi đến phòng khách. Cô thả mình vào chiếc ghế sofa mềm mại, thoải mái lăn lộn một cái.

Ánh mắt bị thứ gì đó bên cạnh thu hút.

Duỗi tay cầm lên, là một chiếc chăn mỏng. Tư Hoa Niên nhìn chằm chằm nó suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy lao vào bếp.

"Anh!"

Tư Tấn quay lại thì thấy vẻ mặt tức giận thở phì phì của cô gái nhỏ.

"Hửm?"

"Lúc em đi vắng, anh có phải đều ngủ trên sofa hay không?"

Anh hơi giật mình, còn chưa kịp nói gì thì Tư Hoa Niên bắt đầu răng dạy: "Anh có phải bị ngốc không? Vì sao có giường mà lại không ngủ? Ngủ trên sofa không thấy khó chịu sao? Anh ngốc chết đi được."

Giường là của Niên Niên, làm sao anh có thể tùy tiện ngủ trên đó được.

Niên Niên phát hiện thì sẽ rất tức giận.

Anh đang định giải thích, khuôn mặt nhỏ của Tư Hoa Niên căng chặt, hung hăng trừng mắt với anh một cái, quay người bỏ đi.

Nhìn qua có vẻ rất tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro