Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh làm sao?"

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Tư Tấn, Tư Hoa Niên sửng sốt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng lên.

Tư Hoa Niên, cô đang nghĩ lung tung cái gì vậy hả?

Anh ấy là một người chính trực như vậy, ngược lại cái đầu óc này của vô...

Cô xấu hổ vùi mặt vào trong lòng anh, đôi tai tinh xảo run rẩy, giống như một khối ngọc đẹp đặc biệt.

Tư Tấn một tay ôm cô, một tay không nhịn được nhéo nhéo tai cô: "Bảo bối."

Ngón tay của anh hơi thô ráp, khi chạm vào lỗ tai trắng mập mẫn cảm, mang theo cảm giác ấm áp, tê dại. Tư Hoa Niên rùng mình theo bản năng. Không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất xấu hổ, càng ngày càng rúc sâu vào trong ngực anh thành một nhúm, giống như một con thú nhỏ đáng yêu, nhẹ nhàng kêu hừ hừ.

Làm sao có thể đáng yêu như vậy.

Trái tim Tư Tấn mềm thành nước. Anh không khỏi siết chặt vòng tay, phát ra tiếng cười nhẹ đầy thỏa mãn.

Nhưng mà khi vào tai Tư Hoa Niên thì nụ cười này lại biến thành nụ cười chế nhạo. Cô ngẩng đầu lên, giận dỗi, muốn cắn vào cổ anh một cái nữa. Miệng đang chuẩn bị cắn, bỗng nhiên cô có chút không đành lòng, bèn chuyển hướng hôn lên yết hầu nhô ra của anh.

Làm cho anh ấy luống cuống tay chân một chút vậy.

"..." Tư Tấn khựng lại, cúi đầu nhìn cô vài giây. Không nói một lời, anh tiếp tục đi về phía trước.

Tư Hoa Niên không thể tin nổi, mở to đôi mắt.

......Không phản ứng?

Vậy cô tiếp tục hôn.

Cô cau mày tiến lại gần, hôn anh một cái nữa. Tư Tấn lần này thậm chí không dừng lại, tăng tốc tiến về phía trước.

Chưa đến hai bước đã tới chỗ ô tô. Tư Tấn vươn tay mở cửa xe, ôm Tư Hoa Niên ngồi vào trong.

"...A? Anh, anh làm..." Tư Hoa Niên được anh đặt ngồi lên đùi, cô chưa kịp nói hết câu, đôi môi nóng bỏng của anh đã bao bọc lấy cô, điên cuồng gặm nhấm, vừa liếm vừa cắn.

Có chút đau.

Tư Hoa Niên vùng vẫy mấy lần, sau đó lại bị anh ôm lấy eo, tay còn lại để sau lưng cô, tránh khỏi bị va đập vào người. Tư Hoa Niên cứ thế bị nhốt lại trong không gian nhỏ hẹp giữa anh và vô lăng phía sau.

"Niên Niên, Niên Niên ..." Cằm anh căng chặt, không ngừng chiếm lấy.

Giống như bao lần trước, Tư Hoa Niên rất nhanh từ bỏ phản kháng, mềm mại dựa vào lòng anh. Khác biệt là vài phút sau... "Anh đang chạm vào đâu vậy!"

Gương mặt của Tư Hoa Niên đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh.

Bàn tay to lớn của anh đang ôm eo cô, không biết khi nào đã di chuyển lên ngực cô. Tư Tấn khẽ cau mày, miễn cưỡng buông tay ra. Anh ủ rũ liếm đôi môi ẩm ướt lấp lánh ánh nước của Tư Hoa Niên nhiều lần, nhìn qua giống như ấm ức lắm.

Tư Hoa Niên không chút mềm lòng: "Lưu manh! Sắc lang!!"

Vừa rồi cô cho rằng anh rất chính trực, đúng là trò cười thật lớn!

Mới kết hôn được vài ngày thôi, đã hôn còn sờ ngực!

Tư Tấn cúi đầu định hôn cô, nhưng cô lại quay mặt né tránh, môi hôn trúng má: "Bảo bối, anh sai rồi. Đừng ghét anh."

...Ngoài câu này ra anh còn có câu khác không, em rất ghét, rất ghét, ghét anh chết đi được!

Tư Hoa Niên lại không làm gì được anh. Tư Tấn lặng lẽ ôm cô một lúc, đưa tay đỡ cô, đặt cô ngồi xuống ghế phụ, hai người im lặng ổn định nhịp thở.

Một lúc sau, Tư Tấn mới hỏi: "Niên Niên em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn đồ ăn của Long Thành," Tư Hoa Niên nhỏ giọng nói, "Gần đây ngày nào em cũng ăn salad, sắp biến thành thỏ mất rồi."

"Ừm."

Tư Tấn lái xe trên đường, tìm một nhà hàng Long Thành do người Hoa mở, anh xuống xe đi sang bên kia giúp Tư Hoa Niên mở cửa: "Bảo bối."

Tư Hoa Niên bước ra khỏi xe, nắm tay anh theo thói quen rồi bước vào trong. Tư Tấn sửng sốt một lát, trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười.

Hai người đặt phòng riêng, gọi mấy món ăn mà Tư Hoa Niên thích, Tư Tấn giống như người lớn trong nhà có trách nhiệm, bắt đầu hỏi cô về những chuyện đã xảy ra trong cuộc thi.

Tư Hoa Niên thành thật trả lời: "Không mệt, không có người khi dễ em, mọi người đều rất tốt, giám khảo cũng rất tốt..." Tư Tấn chăm chú nghe, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Niên Niên, lại đây," anh ngồi đó, giang rộng tay về phía cô, "Để anh ôm em một cái."

Tư Hoa Niên chần chừ rồi đi qua, được anh nhẹ nhàng ôm vào lòng: "Niên Niên, em đã lớn rồi."

Thanh âm anh trầm thấp, lộ ra chút cảm khái: "Anh cảm thấy rất hãnh diện. Lần đầu tiên nhìn thấy em, em chỉ cao có một chút như vậy. Hiện tại... Niên Niên muốn trở thành đại minh tinh rồi."

Tư Hoa Niên có chút ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Em không phải đại minh tinh."

Giọng nói của Tư Tấn rất nhẹ nhàng, như thể đang rơi vào ký ức nào đó: "Em mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, xinh đẹp như nàng công chúa nhỏ. Lúc đó anh nghĩ, hóa ra chú và dì cũng không hề lừa dối anh, em thật sự rất dễ thương. Về sau anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, mua thịt cho em ăn mỗi ngày..."

Ầm.

Tim Tư Hoa Niên như bị thứ gì đó đập vào, vừa đau vừa mềm.

Anh chưa bao giờ là người giỏi ăn nói.

Anh luôn âm thầm chiều chuộng cô, chăm sóc cho cô, đem mọi việc đều làm thật tốt, hiếm khi nói cho cô biết.

Cô không dám nghe những lời này nhất.

Vừa nghe đến, cô sẽ nhớ lúc trước mình ghét anh như thế nào, làm tổn thương anh ra sao, sau đó sẽ nhớ đến những hồi ức kiếp trước không dám nhớ lại.

"Anh ơi, anh đừng nói nữa," cô ôm eo anh, có chút nghẹn ngào, "Em đã lớn rồi."

"Không nói nữa," Tư Tấn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Mặc kệ Niên Niên bao nhiêu tuổi, em vẫn mãi là công chúa nhỏ của anh..." Đôi mắt Tư Hoa Niên đỏ hoe, quay đầu hôn lên mặt anh một cái: "Anh, em yêu anh."

Mắt Tư Tấn cũng đỏ hoe. Cổ họng có chút khó chịu, giọng nói nghèn nghẹn: "Anh cũng yêu em."

Tư Hoa Niên dụi dụi mắt, thấp giọng lúng túng nói: "Chúng ta tới đây không phải để ăn cơm sao, tình cảm như vậy làm gì."

Tư Tấn cười nhẹ, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hai người nói chuyện một lúc thì phục vụ bưng đồ ăn vào.

Đôi mắt Tư Hoa Niên sáng lên khi nhìn thấy những món ăn quen thuộc mà cô yêu thích. Tư Tấn duỗi tay gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng cô, mắt mang theo ý cười: "Anh đút cho em ăn no."

Một lần dại một lần khôn, lần này Tư Hoa Niên không hề suy nghĩ lung tung nữa. Ngoan ngoãn nhai vài lần rồi nuốt xuống, chuẩn bị nhảy khỏi đùi anh. Tư Tấn ôm eo cô không cho cô di chuyển, lại cho đút thêm rau xanh rồi mới buông cô ra.

Mặt Tư Hoa Niên như muốn bị thiêu cháy.

Cô cúi đầu ăn cơm trong bát, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cô và anh ở chung như bây giờ, giống như người yêu phải không? Ôm ấp hôn hít, đút cơm đút đồ ăn, cũng không khác gì những cặp đôi đang yêu nhau trong thời kỳ cuồng nhiệt.

Nhưng họ với những cặp đôi khác không giống nhau.

Ngoài tình cảm do lâu ngày sinh tình, còn có tình thân và tinh thần trách nhiệm. Vì ràng buộc sâu như vậy, hai người họ vĩnh viễn không thể chia cách.

Tư Hoa Niên không biết rõ đối với anh cô có loại tình cảm nào sâu hơn, cô cũng lười suy nghĩ, chỉ cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua như vậy là rất tốt rồi.

Ngoại trừ... quên nó đi.

Tư Hoa Niên đè nén nỗi buồn chợt hiện lên trong lòng, sau đó duỗi tay gắp một miếng thịt cho vào bát của Tư Tấn.

Không nghĩ về nó nữa.

Người anh trai kiếp trước của cô đã không còn nữa.

Cho dù cô có cảm thấy tội lỗi, đau lòng cho anh thế nào, cô cũng không có cách nào bù đắp được. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là đối xử tốt hơn với anh trai trước mặt mình.

Ăn tối xong đã là khoảng 7 giờ tối, Tư Hoa Niên lôi kéo Tư Tấn đi dạo siêu thị.

"Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, em muốn mua thêm ít đồ ăn vặt mang về," Tư Hoa Niên vui vẻ đến địa bàn của mình, "Khô bò, thạch trái cây, bánh cuộn Thụy Sĩ... Còn muốn mua một gói khoai tây chiên vị cà chua. Ha, khoai tây chiên phải giấu đi ăn lén, không để camera phát hiện..." Siêu thị này rất lớn, trên tay cô cầm bản đồ, lôi kéo anh đi vào trong.

Khắp nơi người nhà kéo nhau đi mua sắm, siêu thị sáng sủa lại ấm áp, Tư Hoa Niên tâm tình phấn khởi. Gom đủ đồ ăn vặt rồi ném vào xe mua sắm Tư Tấn đang đẩy.

Cuối cùng, hai người họ đến chỗ bán đồ ăn vặt, có hai kệ lớn đựng các khoai tây chiên của nhiều nhãn hiệu khác nhau. Vị cà chua, vị cà chua... Tư Hoa Niên ngẩng đầu nhìn, cuối cùng tìm được mấy gói vị cà chua nằm rải rác trên kệ cao hơn hai mét.

Cô không khỏi có chút không nói nên lời.

Từ khi đến đây học, cô thấy rất khó hiểu. Người nước ngoài rất mê khoai tây chiên nhưng họ lại không thích khoai tây chiên vị cà chua. Có thể tìm thấy nó trong siêu thị này thì xem như may mắn rồi

"Anh ơi, em không với tới được. Anh giúp em lấy nó đi."

Tư Tấn ngẩng đầu, đang định đưa tay lấy xuống, thì đột nhiên dừng lại nửa chừng. Anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt lộ ra chút tinh nghịch, đùa dai nói: "Tự em lấy đi."

"......Hả?"

Tư Tấn ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Ngồi lên cổ anh rồi lấy."

Tư Hoa Niên càng không nói nên lời.

Ấu trĩ.

Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đành phải thành thật làm theo. Cô ngồi lên cổ anh, anh đứng dậy, cuối cùng cô cũng lấy được khoai tây chiên.

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

Tư Tấn lại ngồi xổm xuống, cô liền bước xuống. Tư Hoa Niên vừa đứng vững, đã bị anh xoay người ôm chặt: "Niên Niên thật dũng cảm."

Lời nói tràn ngập ý cười, vui vẻ như một cậu thiếu niên mới đang trêu chọc bạn nữ cùng lớp. Tư Hoa Niên nhận ra điều này nên cũng vui vẻ hơn.

Gần đây anh... giống như càng ngày cởi mở.

Cô không khỏi cảm thấy vui mừng, nở một nụ cười thật tươi. Chỉ là mỉm cười, nhưng không biết từ đâu, một tia chua chát chợt xuất hiện.

Anh trai kiếp này đang rất hạnh phúc.

Nhưng anh trai kiếp trước đã phải chịu đủ mọi gian khổ, gánh chịu mọi tội lỗi, cô chưa bao giờ khiến anh hạnh phúc dù chỉ một ngày.

Thực sự không công bằng.

Ý nghĩ này chỉ xảy ra trong chốc lát, Tư Hoa Niên cẩn thận giấu trong lòng, đi theo anh đến quầy tính tiền.

Xếp hàng không dài, rất nhanh đã tới họ. Tư Hoa Niên đặt hết đồ ăn vặt lên quầy, quay người lại cười tủm tỉm: "Anh, trả tiền."

Tư Tấn cầm điện thoại di động, đang đánh chữ, giống như không nghe thấy lời cô nói.

Có gì đó không đúng.

Tư Hoa Niên cau mày, lấy thẻ tín dụng của mình ra thanh toán.

Nhân viên thu ngân cho tất cả đồ ăn vặt vào trong túi nhựa, mắt thấy đã đầy hơn một nửa, Tư Tấn thế mà vẫn chơi điện thoại. Anh cúi đầu, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh, lộ ra chút vui vẻ.

[Cái này thì sao. Có thể chuẩn bị trong vòng mười ngày không?]

[Tư tổng, tôi nghĩ chắc là có thể.]

[Cứ làm thế đi. Sau khi làm xong, lập tức bảo thư ký Lâm, gửi chiếc nhẫn đến Thành Băng Tuyết.]

[Vâng.]

Nhìn thấy anh cuối cùng cũng chịu bỏ điện thoại xuống, Tư Hoa Niên bĩu môi ấm ức, lắc lắc cánh tay anh: "Anh có phải có bạn nhỏ nào khác ở bên ngoài không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro