Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Hoa Niên không nói nên lời, có chút tức giận, cô không thèm nhìn anh: "Em không đói."

"Niên Niên," Tư Tấn nhẹ nhàng ôm mặt cô lại, "Sao em lại không vui rồi?"

".. .Em không có gì không vui." Cô vô thức bĩu đôi môi đỏ mọng, ngay cả khi nóng nảy trông cũng vô cùng đáng yêu.

Đôi mắt Tư Tấn hơi nheo lại, thận trọng hỏi: "Em tỉnh dậy không thấy anh sao? Vừa rồi anh đi nói chuyện công việc." Không phải vì cô không nhìn thấy anh, mà là vì cô chưa nhìn thấy chiếc nhẫn.

..Anh trai thực sự đã học được cách đa tình.

Một nụ cười thoáng hiện trên môi Tư Hoa Niên.

Nhưng cô luôn hy vọng anh sẽ có thêm niềm tin vào bản thân, để khi anh đa tình lại có thêm niềm tin vào bản thân.

"Ừm, em nhớ anh ."

"Bảo bối ngoan," Tư Tấn ôm cô , đôi mắt trong phút chốc sáng lên, không giấu được sự vui mừng. Anh cúi đầu xuống đặt môi mình lên lúm đồng tiền trên má cô, dùng đầu lưỡi mình liếm nhẹ.

Tư Hoa Niên không thể chịu đựng được: "Anh"

"Có thể cho anh hôn em được không?"

"Không được, em còn chưa đánh răng."

Tư Tấn không dám ép buộc, đành phải hôn lên trán cô: "Ngoan, ngồi đây đợi một lát."

Tư Hoa Niên nghiêng đầu nhìn anh đi vào phòng tắm. Không mất nhiều thời gian, anh mang ra một cái chậu và cốc đánh răng.

Cô cau mày: "Anh định làm gì?"

Tư Tấn quỳ một chân xuống trước mặt cô, cẩn thận bóp kem đánh răng ra, nhấn công tắc bàn chải đánh răng điện: "Niên Niên, cúi đầu xuống."

"...Không, em tự mình làm."

Tư Tấn nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh giúp em."

Không biết vì sao, Tư Hoa Niên cảm thấy mình giống như một con mồi đang được chuẩn bị để làm thịt

Trí tưởng tượng này khiến cô có chút vui mừng.

Tư Tấn không biết cô đang nghĩ gì mà lại cười như vậy, nhưng cô không hề nhúc nhích, anh cẩn thận ôm mặt cô, dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng chải răng cho cô.

Tư Hoa Niên há miệng, cứ để anh trai đùa nghịch, trông quả thực khá ngốc nghếch lại đáng yêu. Cô vốn nghĩ thái độ mẹ già của anh có chút buồn cười, nhìn vẻ mặt tập trung của anh, cô thực sự cảm động, lại thấy sống mũi hơi cay.

"Được rồi, Niên Niên." Chiếc cốc được đặt ra sau lưng cô, Tư Tấn bưng chậu nước lên cho cô rửa mặt. Anh bước vào phòng tắm, rửa tay rồi đi ra thì thấy cô vẫn ngồi ở mép giường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

"Niên Niên," anh đi tới ngồi xuống, "Để anh trai hôn em."

Tư Hoa Niên quay người lại, nhào vào lòng anh, ôm cổ xoa xoa cổ anh: "Anh à, anh thật tốt bụng, giống mẹ quá."

Tư Tấn ngơ ngác thở dài: "Đứa nhóc này."

Trong chốc lát, anh mới như một người anh tựa một người cha, lúc khác lại giống như người mẹ, tới đây anh đã không còn những suy nghĩ kiều diễm kia nữa. Nhưng nhìn cô rúc vào trong vòng tay anh với vẻ mặt ỷ lại, anh lại cảm thấy có chút khó chịu.

"Niên Niên, em có nhớ cha mẹ không?" Cha mẹ luôn là chủ đề mà hai người ngầm tránh né.

Đối với Tư Tấn, anh không muốn để cô phải suy nghĩ nhiều về bản thân, vì điều này đã gián tiếp khiến cô mất đi cha mẹ.

Còn với Tư Hoa Niên, cô không muốn anh nhớ ra mình đã ngu ngốc mà căm ghét anh như vậy.

"Không," cô lắc đầu.

Tư Tấn ôm chặt cô: "Anh chính là cha mẹ em." Anh sẽ trao hết tình yêu của anh cho em.

Tư Hoa Niên chớp mắt, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: "Anh, nếu cha mẹ biết chuyện của chúng ta... họ có vui mừng không? ?"

Trong lòng Tư Tấn co thắt lại: "Niên Niên..."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc, không chút do dự khẳng định: "Chắc chắn sẽ rất vui, cha mẹ đặc biệt thích anh", khi còn nhỏ cô thậm chí còn ghen tị.

Nhưng từ khi biết cha mẹ cô không làm thủ tục nhận con nuôi cho anh trai, cô nhận ra có một số điều không như cô nghĩ, từ đầu đến cuối cha mẹ cũng chỉ là cha mẹ duy nhất của cô.

Nói đến đây thì anh trai mới là người cảm thấy đau khổ nhất.

Tư Tấn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng ừ một tiếng .

Tư Hoa Niên đứng thẳng dậy, ôm lấy cổ anh, đau buồn nói: "Anh cũng là cha mẹ của em."

Anh không khỏi mỉm cười, không hiểu sao mắt anh hơi đỏ: "Ngoan."

Hai người sau khi dành cả một buổi sáng cho nhau, Tư Tấn chở Tư Hoa Niên đến trường quay Đại Hậu.

Sau khi dừng xe, anh hỏi: "Hôm nay là ngày cuối cùng?"

Tư Hoa Niên gật đầu: "Vâng!"

Tư Tấn dừng lại rồi hỏi : "Mọi việc diễn ra tốt chứ?". Anh chưa bao giờ hỏi về cuộc thi trước đây, Tư Hoa Niên nghĩ có lẽ anh không có hứng thú, hoặc có thể anh không đồng ý cho cô tham gia, nhưng thực ra anh chỉ không muốn tạo áp lực cho cô mà thôi.

Trước khi Tư Hoa Niên kịp trả lời, anh đã đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, siết chặt, thì thầm: "Anh rất tự hào về em ."

Trái tim Tư Hoa Niên mềm như nước, cô di chuyển như một tiểu yêu tinh linh hoạt, trèo lên và lao vào vòng tay anh.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, giọng nói mang theo ý cười: "Công chúa nhỏ của chúng ta đã lớn rồi."

Tư Hoa Niên hơi đỏ mặt, hôn lên cằm anh: "Còn anh là hoàng tử"

"Không phải hoàng tử." Thực ra, anh cảm thấy mình giống kỵ sĩ hơn

Tư Hoa Niên cau mày suy nghĩ một lát: "Tiêu Tấn Tử?... Tiêu Sơn Tử?"

Sắc mặt Tư Tấn thay đổi: "Thái giám?"

Tư Hoa Niên hí hửng vùng ra khỏi vòng tay anh, mở cửa xe bỏ chạy.

Đi vào hậu trường, Rena đang ngồi trước bàn đang trang điểm , Scott và cộng sự của Rena, nhiếp ảnh gia, ngồi ở ghế sofa trong góc trò chuyện.

Nhà tạo mẫu đi tới, lôi Tư Hoa Niên tới ngồi trước gương, hôm nay không có chụp ảnh chính thức nên trang điểm rất đơn giản.

"Siniyah," Rena nói cách đó không xa, "Hôm nay là trận chung kết."

"Ừ."

"Bạn căng thẳng à?" Tư Hoa Niên nhẹ lắc đầu: "Không căng thẳng."

Rena im lặng một lúc, nhếch miệng cười. Trên môi hiện lên sự tự tin: "Đúng vậy. Kết quả chúng ta  đã biết rồi, cô có nghĩ như vậy không?"

Ảnh tạp chí của Tư Hoa Niên không đẹp, cô biết điều đó. Nhưng nghĩ đến lời khen của nhiếp ảnh gia dành cho cô, cùng với phần thứ hai của việc quay phim cũng đã được lên kế hoạch cẩn thận, Tư Hoa Niên tràn đầy tự tin.

Tư Hoa Niên mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười nhưng không trả lời.

Cũng có thể điều Rena ám chỉ là đúng, nhưng Tư Hoa Niên đã làm tất cả những gì trong khả năng của mình , cô không hề hối hận.

Rena hiển nhiên không bận tâm việc bị cô phớt lờ, ra hiệu cho chuyên gia trang điểm: "Đánh thêm phấn highlight ở đây."

Hơn nửa tiếng sau, cả nhóm bước vào trường quay, nơi ba giám khảo đã ngồi sẵn bên trong chờ đợi.

Hôm nay ban giám khảo ăn mặc rất trang trọng, mỗi người lần lượt đứng dậy ôm Tư Hoa Niên và Rena.

Sau đó ban giám khảo ngồi lại vào ghế, hai cô gái cùng nhiếp ảnh gia của mình đi về phía đối diện.

Thái Á mỉm cười mở đầu vài câu chào hỏi, sau đó dùng điều khiển từ xa bật màn hình lên: "Bây giờ chúng ta bắt đầu xem ảnh nhé."

"Ai nào muốn xem ảnh của chính mình đầu tiên? "

Rena nói không chút do dự: "Tôi. "

Thái Á gật đầu, nhấn nút, hai bức ảnh chụp những cảnh khác nhau xuất hiện, mỗi bức ảnh chiếm một nửa màn hình.

"Rena, bộ ảnh này của cô là bộ ảnh mà tất cả chúng tôi đều rất hài lòng. Mọi khía cạnh đều được thể hiện như một người mẫu chuyên nghiệp. "

"Bạn có tất cả tiềm năng để trở thành siêu mẫu. Khuôn mặt của bạn, cơ thể của bạn, có thể bạn sẽ không thích điều này - nhưng người mẹ siêu mẫu của bạn đã mang lại cho bạn rất nhiều phẩm chất có giá trị. "

"Nói chung đây là một bộ ảnh đẹp không thể chê vào đâu được."

Sion dùng ngón tay gõ lên bàn khen ngợi: "Nếu bộ ảnh này được đăng trên tạp chí TIM của tôi, tôi sẽ không phản đối. Đánh giá của tôi là 7 điểm."

"Tôi nghĩ các cô gái xem bộ ảnh này sẽ cân nhắc mua bộ trang phục này. Bạn đã khoe được điểm nổi bật của bộ trang phục. 8 điểm."

"8 điểm." Sau đó, bức ảnh trên màn hình được đổi thành Tư Hoa Niên, cô nhìn một cái, trong lòng bất giác có chút sợ hãi.

Scott lặng lẽ vỗ về cô, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ." Đây là bộ ảnh chụp trong studio, cô đã sớm biết hiệu quả không tốt.

Có vẻ như thực sự không có hào quang nào cả.

Murat nhìn bức ảnh một lúc, bình tĩnh nói: "Tôi không có ý kiến gì thêm, 6 điểm." Thái Á và Sion nhìn nhau, hai người cho 6 điểm.

Tư Hoa Niên vui vẻ nghĩ, dù sao cũng là 666.

"Vậy chúng ta nhìn vào ảnh thứ hai." Thứ đầu tiên hiện lên trên màn hình vẫn là hình ảnh của Rena.

Cô gái đứng trước gương, trang điểm tinh xảo và mặc một bộ lông thú đắt tiền.

Điều kỳ lạ là cô ấy mặc một chiếc váy ren chấm bi rẻ tiền buông xõa quanh eo, như thể vừa bị xé ra, trên mặt còn có vài vết tàn nhang cố tình vẽ. Bức ảnh có chút thú vị.

Thái Á sờ cằm hỏi: "Điều này có nghĩa là... từ một nữ sinh cấp ba giản dị trở thành một cô gái am hiểu về thời trang, bạn coi đây như là một kiểu trọng sinh, phải không?"

Rena mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Y tưởng hay, sáng tạo khá được,"

Murat tiếp lời, "Nhưng ảnh chụp không đẹp lắm."

"Bạn dựa quá nhiều vào trang phục, đạo cụ để thể hiện chủ đề 'trọng sinh' nhưng lại quên rằng tâm điểm của bức ảnh luôn là khuôn mặt của bạn. Biểu cảm của bạn quá nhợt nhạt và trống rỗng để thể hiện chủ đề này. 7 điểm không hề thấp.'

"Quan điểm của tôi giống với Murat," Sion nói và nhìn vào bức ảnh, 7 điểm.

"Đây là bức ảnh tôi có thể chấp nhận đưa lên tạp chí của mình, nhưng để lên trang bìa, lại thiếu một yếu tố đặc biệt. "

Thái Á nhún vai, giơ lên bảng điểm trong tay: "8 điểm."

Tư Hoa Niên trong lòng tính toán, nếu muốn vượt qua đối thủ, ít nhất phải cần một điểm 10 và hai điểm 9.

Cô không khỏi có chút tiếc nuối: "Scott, chúng ta sắp thua rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro