Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được," Tư Tấn cười đáp lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tư Hoa Niên: "Cho bảo bối của anh ăn cá."

Cảm giác hơi sến

Tư Hoa Niên sờ sờ cánh tay đang nổi da gà, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Hai người dành hơn nửa tiếng đồng hồ mua sắm trong siêu thị, giống như một cặp vợ chồng bình thường, mua rất nhiều rau củ, kèm thêm một ít dầu, muối, nước sốt và giấm.

Về đến nhà đã gần 6 giờ, Tư Tấn đi thẳng vào bếp.

Tư Hoa Niên không thích mùi cá sống nên ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại.

Cô mở weibo ra xem, tài khoản được chứng nhận mũ nhỏ của cô đã lâu không đăng nhập, tràn ngập đủ loại lượt thích, tin nhắn riêng tư ,theo dõi và bình luận thúc giục cô đăng bài. Sau khi biến mất lâu như vậy, sức nóng vẫn còn khá cao.

Tư Hoa Niên suy nghĩ một chút rồi chuyển sang tài khoản weibo của mình. Trên đó chỉ có vài trăm người theo dõi, đều là bạn học cũ và bạn bè thân thiết .

Cô lướt màn hình vài lần rồi đăng bức ảnh của cô và Corian. Không có nhãn dán, chỉ có một dòng văn bản.

[Ai dám đứng thẳng cầm kiếm, ta là Khoa Đại tướng quân]

Sau đó không có gì để làm, quá buồn chán, Tư Hoa Niên thò đầu vào trong bếp, cô đoán anh đã chế biến xong cá và cho vào nồi rồi.

"Anh."

Nhận thấy eo của mình đang bị ôm, Tư Tấn cúi đầu, một tay ôm chặt lấy tay cô: "Bảo bối."

Tư Hoa Niên dựa người và dán mặt vào lưng anh, cười nói: "Anh vất vả rồi, đại bảo bối."

Hơi ấm từ cơ thể mềm mại của cô gái truyền đến, Tư Tấn xoay người hôn lên môi cô, Tư Hoa Niên nhón chân lên để anh hôn cô.

Tư Tấn vốn chỉ muốn hôn cô, nhưng khuôn mặt thanh tú của cô lại đỏ bừng như trái đào, hàng lông mi dài khẽ run lên, lòng anh nóng bừng, vô thức hôn sâu hơn.

"Anh dừng lại ,"Tư Hoa Niên đẩy anh, "Nếu anh không cắt khoai tây, chúng sẽ bị oxy hóa."

"Em thật vô tâm," Tư Tấn quay lại với việc cắt.

Tiếng dao bếp chạm vào thớt rất nhịp nhàng. Tư Hoa Niên từ phía sau ôm anh, cảm thấy cuộc sống nên như thế này.

"Chồng!"

Con dao bếp dừng lại giữa chừng rồi lại rơi xuống. Tư Tấn trầm giọng đáp: "Vợ."

Tư Hoa Niên dụi má vào lưng anh: "Chồng."

Thân thể Tư Tấn bắt đầu cứng đờ, giọng nói có chút khàn khàn: "...Vợ."

Anh cắt xong một củ khoai tây, cho vào một chiếc bát thủy tinh. Vừa vặn bật nước cất để rửa, anh quay lại đòi hỏi: "Hôn anh đi."

Tư Hoa Niên rất nghe lời, mím môi lại gần mặt anh, khi còn cách anh mấy centimet liền dừng lại nói: "Anh nấu canh xong, em liền hôn anh."

Bộ dáng gian xảo lợi dụng anh khiến Tư Tấn nhớ tới lúc anh còn nhỏ, Niên Niên cầm trên tay một cuốn bài tập, hiếm khi nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Sau khi anh viết xong cho em, em sẽ cho anh xoa đầu em."

Cô vẫn ngốc nghếch như vậy, không hề thay đổi chút nào.

Anh lấy thận già, xương lợn và gân bò từ tủ lạnh ra và bắt đầu rửa. Tư Hoa Niên hôn lên mặt anh , lại ôm anh.

"Chồng."

Tư Tấn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đánh rơi đồ ăn trên tay, xoay người ôm lấy eo cô: "Em còn muốn ăn không?"

Giọng anh trầm trầm, có chút tức giận. Chỉ khi bị khiêu khích, anh ta mới có phong thái của tổng tài độc đoán trước mặt cô.

Tư Hoa Niên cười cười, nói: "Nếu như anh có thể cho em một chiếc nhẫn, em lại hôn anh."

Từ "nhẫn" sắc bén dường như nhắc nhở Tư Tấn nhớ đến điều gì đó, ánh mắt anh chợt tối sầm.

Anh thực sự đã phạm phải sai lầm, quên mất chiếc nhẫn, thậm chí Niên Niên để còn đòi anh.

Cơ thể anh di chuyển nhanh hơn ý thức của anh, anh nới lỏng vòng tay ôm lấy eo cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi khuỵu một đầu gối xuống.

"Niên Niên , hãy gả cho anh."

Mặc dù hơi muộn nhưng những động tác lặp đi lặp lại đó cuối cùng cũng có ích.

Tư Tấn lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung nhỏ, khéo léo dùng một tay mở ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh bên trong.

Tay còn lại hôn lên tay cô: "Anh xin lỗi."

Tư Hoa Niên cong mắt mỉm cười, ngồi xổm xuống, nhào vào lòng anh: "Anh, anh cầu hôn ba lần."

Lần đầu tiên ở trên giường, lần thứ hai ở sân vận động , lần thứ ba ở trong bếp.

Nghe có vẻ không lãng mạn chút nào.

Hơi nước trắng xóa thoát ra từ nồi hấp, trên bàn có đủ loại nguyên liệu, vòi nước quên tắt vẫn đang chảy. Tư Hoa Niên vòng tay qua cổ Tư Tấn, hôn anh.

Thật lãng mạn.

Không có gì lãng mạn hơn nữa.

Tư Tấn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dùng tay khéo léo đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, giọng nói ôn nhu đến chảy nước: "Niên Niên, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."

Tư Hoa Niên kìm nước mắt, nghẹn ngào nhắc nhở anh: "Đã đến lúc chiên khoai tây rồi."

Tư Tấn mỉm cười, đứng dậy nấu ăn.

Đổ dầu vào nồi, thêm vài quả ớt rồi bật bếp từ.

Tư Hoa Niên ôm eo anh từ phía sau giống như vừa rồi. Cô dụi dụi má vào lưng anh, nhẹ giọng nói: "Chồng."

......Chúng ta bắt đầu lại nào.

Thân thể Tư Tấn hơi cứng đờ, trong lòng có chút vui mừng bất đắc dĩ.

22 tuổi, còn lại hai năm quả thực là cực hình.

Ngày hôm sau thời tiết vẫn đẹp, Tư Hoa Niên và Tư Cẩn đến tòa thị chính đăng ký lần thứ hai, trở thành một cặp vợ chồng thực sự được công nhận hợp pháp ở Thành Băng Tuyết.

Buổi tối lên máy bay trở về Long Thành.

Khi xuống máy bay thì đã là trưa ngày hôm sau, hai anh em lái xe từ sân bay về nhà.

Tư Tấn đưa cô đi ngủ, dọn dẹp bụi bặm tích tụ trong nhà.

Lúc Tư Hoa Niên thức dậy đã là buổi chiều tối, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa. Cô nằm trên giường giơ tay lên nhìn kỹ chiếc nhẫn.

Nó chắc hẳn phải nặng tới một carat, nhưng nó không có hình dạng lớn đến mức đáng sợ. Chất lượng rõ ràng là đỉnh cao.

Tất nhiên điều này không quan trọng, điều quan trọng là chiếc nhẫn này là do anh tặng.

Tư Hoa Niên vui vẻ nhìn xung quanh, trong lòng như có mật ngọt.

Đôi mắt cô chợt bị thu hút bởi một nơi tinh tế.

Viên kim cương này có 58 bảng, trong số các đơn vị cơ bản lặp lại, số 4 nhỏ hơn số 2 và số 3 một chút. Đó là sự khác biệt nhỏ và tinh tế đến nỗi cô vẫn chưa xác định được nên nhìn đi nhìn lại rất lâu.

Thật là như vậy.

Nếu không phải nhờ trình độ chuyên môn và mắt nhìn tinh tường của cô, cô sẽ không bao giờ nhận ra điều đó.

"Chuyện gì vậy chú?"Tư Hoa Niên lẩm bẩm, "Máy cắt của tập đoàn là chuyên nghiệp nhất..." Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, giọng nói trầm xuống một chút với vẻ khó tin.

Tư Hoa Niên nằm trên giường thêm được mấy phút thì Tư Tấn bước vào ngồi xuống cạnh giường.

"Niên Niên, thức dậy và ăn trái cây."

"Anh,"Tư Hoa Niên ngước mắt lên, khua khoắng ngón tay trước mắt, "Anh cắt cái viên kim cương này mất bao lâu?"

"..." Không ngờ cô lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Tư Tấn sững sờ tại chỗ.

Sau đó Tư Hoa Niên biết rằng mình đã đoán đúng.

"Nói cho em biết," cô trèo lên và ôm lấy anh , bất ngờ ấn anh xuống giường, "Việc cắt bắt đầu từ khi nào?"

Tư Tấn không biết làm thế nào mà cô đoán ra được, nhưng anh đành phải thành thật trả lời: "Sau khi ra ngục giam."

Quá sớm?

Tư Hoa Niên cắn môi: "Sao anh không nói cho em biết?"

Sao anh dám chứ. Khi đó Tư Tấn vẫn cẩn thận che giấu suy nghĩ của mình, sợ Niên Niên phát hiện ra, sẽ bị cô ghét bỏ giống như kiếp trước.

Mỗi lần trong đêm khuya, anh không thể kiềm chế được những suy nghĩ ngông cuồng trong lòng.

Lỡ như ngày đó đến thì sao?

Những việc khác anh khá giỏi, nhưng anh thực sự không thể làm được loại công việc chân tay tinh tế như thế này. Từ việc cắt đá thô, cưa, đánh bóng, có rất nhiều thứ để thực hành.

Sau khi cắt vô số viên kim cương, cuối cùng anh cũng có được viên kim cương này.

"Vết cắt không tốt phải không?" Tư Tấn đặt tay lên eo em cô, nhỏ giọng nói: "Vậy anh..."

Tư Hoa Niên cúi đầu chặn môi anh, đôi mắt đỏ lên như con thỏ nhỏ: "Em yêu anh nhiều lắm, anh trai."

Lại một nụ hôn dài.

Tư Hoa Niên duỗi bàn tay nhỏ bé ra, lặng lẽ bắt đầu cởi quần áo

"Niên Niên," anh khàn giọng nói, nắm tay cô ngăn cản cô cử động, "Không được, ngày mai em còn phải đến trường."

"..."Tư Hoa Niên tức giận cúi đầu, cắn anh một miếng.

Thật sự không giống cắn, lực rất nhẹ, giống như một con thỏ con chưa mọc đầy đủ răng hành động đang làm nũng. Tư Tấn sờ đầu cô nói: "Ngoan."

Tư Hoa Niên biết rằng bữa tiệc du thuyền sắp diễn ra. Mặc dù họ sẽ chủ yếu nói chuyện về công việc kinh doanh, nhưng cô vẫn luôn mong được đi chơi cùng anh.

Đột nhiên nghĩ đến một việc quan trọng.

"......Anh."

"Ừm?"

Tư Hoa Niên ghé sát vào tai anh, thấp giọng hỏi: "Ở trước mặt người ngoài, chúng ta là anh em... hay là vợ chồng?"

Có thể tưởng tượng việc hai anh em Tư gia kết hôn sẽ chấn động đến mức nào.

Tư Tấn đã cân nhắc vấn đề này rồi, không chút do dự: "Anh em."

Câu trả lời này khiến Tư Hoa Niên ngạc nhiên, vốn dĩ cô còn tưởng rằng anh sẽ nóng lòng tiết lộ thân phận cho cả thế giới biết. Nhưng dù sao đó cũng chỉ là danh phận, cô cũng không quá quan tâm, gật đầu: "Được."

"Chờ anh một chút," Tư Tấn ôm em gái, "Vẫn còn một số việc phải chuẩn bị."

Trong giấc mơ, anh muốn cả thế giới biết rằng Niên Niên là vợ anh. Tuy nhiên, anh cũng biết rất rõ Niên Niên sẽ phải hứng chịu bao nhiêu lời chỉ trích nếu công khai vào thời điểm này.

Anh không muốn điều này xảy ra.

Tư Hoa Niên cười, không hỏi nguyên nhân, như một đứa trẻ lăn vào người anh : "Em là tiểu kiều thê ẩn hôn của tổng tài bá đạo."

Trước khi đến trường, Tư Hoa Niên tìm được một sợi dây mỏng màu đen, đeo chiếc nhẫn vào cổ, trông rất đẹp.

Trong lớp thiết kế trang sức, khi nhìn thấy Kiều Thư Á, cô cảm thấy rất muốn xin lỗi, người đồng đội mà cô đã bỏ rơi trong thời gian qua.

"Chào mừng đã trở lại,"Kiều Thư Á mỉm cười nói, "Chúng ta có rất nhiều thứ cần đuổi kịp."

Tư Hoa Niên nằm ở trên bàn ngẩng đầu lên: "Tôi đã quyết định phải làm như thế nào, chúng ta làm một chiếc nhẫn đi."

"Nhẫn?"

"Ừ, một chiếc nhẫn nam."

"...Tại sao cậu lại nghĩ đến việc làm cái này? Đưa nó cho anh cậu?"

Nghe có vẻ kỳ lạ khi tặng nhẫn cho anh trai mình. Cô không thể nói anh trai mình là chồng cô, nên Tư Hoa Niên chỉ có thể nói một cách mơ hồ: "Đưa nó cho bạn trai của tôi."

Kiều Thư Á ậm ừ và không hỏi thêm câu nào nữa. Suy cho cùng, anh không có ý kiến gì khác và cũng không phản đối việc làm chiếc nhẫn này.

Anh chỉ hơi nghi hoặc.

Trước khi Tư Hoa Niên rời đi, cô tràn đầy kỳ vọng và thề sẽ mang tác phẩn tặng đó cho anh trai mình. Khi cô quay trở lại, mọi chuyện lại khác.

Nghĩ mà xem, trong một gia đình giàu có như vậy, nhất định không có mối quan hệ gia đình bền vững.

Nhưng chuyện của người khác có liên quan gì đến anh ?

Kiều Thư Á đem những suy nghĩ vẩn vơ của mình vứt ra sau đầu quay lại với công việc thiết kế: "Việc thiết kế nhẫn nam thực ra phức tạp và khó khăn hơn nhẫn nữ. Trọng tâm của nhẫn nữ là kim cương, trong khi trọng tâm của nhẫn nam là khâu tạo vòng nhẫn, sẽ mất rất nhiều sức. Hình dạng, màu sắc, kết cấu... Các kiểu dáng khác nhau có thể thể hiện khí chất của người sở hữu chiếc nhẫn. Đối với người lớn tuổi, đá quý có thể là ngọc bích, còn nếu là một biểu tượng của tình yêu, kim cương sẽ phù hợp hơn...Hình dạng có thể là hình tròn, hình lục giác, đa giác, vật liệu bao gồm vàng, bạc, thép và titan và đá quý bao gồm ngọc bích, kim cương."

Tư Hoa Niên nghiêng đầu gãi bím tóc.

Bản vẽ thiết kế có thể được vẽ dần dần, nhưng xử lý nguyên liệu thô như thế nào?

"Thư Á, cậu có biết mua nguyên liệu tốt ở đâu không? Và gửi gia công ở đâu?"

Kiều Thư Á ngạc nhiên nhìn cô.

Tư Hoa Niên hiểu ý anh.

Công ty nhà cô có đủ mọi thứ nhưng... "Tôi không muốn anh trai tôi biết."

Có hai thông tin được tiết lộ trong những lời này.

Thứ nhất, cô không có thực quyền trong Tư gia và không thể không tránh mặt anh trai mình ngay cả khi mua vật liệu; thứ hai, anh em họ đã có mâu thuẫn, có thể là do "bạn trai" đó.

Kiều Thư Á trầm ngâm một lát rồi nói: "Có thể thử vận may ở chợ nguyên liệu. Đôi khi có thể tìm đc một số loại đá thô có chất lượng cực kì tốt. Để gia công, tìm một số công ty trang sức nhỏ. Nói chung, về mặt gia công có thể xử lý được."

Tư Hoa Niên ôm mặt cười nói: "Đi, hôm nay chúng ta đi."

Chợ nguyên liệu nổi tiếng ở Long Thành này thực sự là một cái chợ ngoài trời. Không có địa điểm cụ thể, những quầy hàng đơn giản được bày ra ngoài trời, những viên đá mặt trăng đắt tiền chất trên mặt đất như bắp cải.

Những viên đá quý chưa được xử lý và đánh bóng có màu đất, bụi bặm và không đẹp mắt chút nào.

Một số viên đá thô có chất lượng khá tốt, nhưng Tư Hoa Niên lại không để vào mắt. Tư gia có nhiều mỏ quặng chuyên dụng, những lô tốt nhất sẽ được giữ lại để sử dụng, còn lại sẽ được sàng lọc trước khi đến tay những thương lái nhỏ này.

Thỉnh thoảng, sẽ có một số mặt hàng chất lượng  bị bỏ sót nhưng khả năng xảy ra không cao chút nào.

Không có gì khiến Tư Hoa Niên cảm thấy hứng thú, đi lang thang một lúc thì đến một cửa hàng cắt đá.

Ở phía xa, có thể nghe thấy tiếng máy cắt và rất nhiều người đang vây quanh. Tư Hoa Niên và Kiều Thư Á bước tới và nhìn thấy một hòn đá thô màu xanh đậm, to chừng nửa mét đang được đưa vào máy cắt.

Mọi người xung quanh thì thầm với nhau, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ và ghen tị, thậm chí có người còn đi tới chỗ chủ nhân của đá thô để bàn bạc trước về giá cả.

"Thư Á , cậu nghĩ món đồ này giá bao nhiêu?"

Kiều Thư Á cẩn thận xem xét, cân nhắc: "Nhìn vào chất lượng của viên đá thô này trị giá ít nhất là 200,000 tệ. Nếu được cắt ra và chứa ngọc, giá trị sẽ tăng lên rất nhiều."

Cha mẹ và anh trai cô đều chưa từng cho Tư Hoa Niên tiếp xúc với đổ thạch, bây giờ cô rất tò mò: "Trong đó có ngọc không?"

"Không hẳn."Kiều Thư Á chuyển sự chú ý sang máy cắt, "Những người bán đá thạch đều rất có năng lực, có thể máy cắt này đặc biệt tốt. Nhưng khả năng là không nhỏ, chắc chắn đáng để đánh cược"

Tư Hoa Niên sờ sờ cằm, trực giác nói: "Tôi cảm thấy trong đó không có gì."

"Cùng xem nào."

Một vết dao cắt để lộ lốm đốm màu trắng xám.

Giá trị của viên đá ban đầu đột nhiên giảm đi một nửa.

Chủ nhân của đá thạch vội vàng ra hiệu: "Đây, đây, lần cắt thứ hai sẽ dọc theo vết nứt này."

Một tiếng cắt chói tai vang lên, nhưng vẫn không thấy được chút gì, chỉ rải rác những mảnh màu xanh nhạt.

Cắt từng cái một ra, hóa ra bên trong một khối đá thô lớn như vậy thực sự không có gì cả.

Những người xem đều náo động, trên mặt hiện lên sự tiếc nuối.

Mất mát quả thực lớn. Chung quy, đối với một khối đá thô lớn như vậy, quả thực không có cách nào có thể tìm được một khối ngọc nhỏ tốt có thể bù lại giá trị ban đầu.

Chủ nhân tảng đá ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, có người ân cần tới an ủi.

Kiều Thư Á nhàn nhạt quan sát, thu hồi ánh mắt, cúi đầu tò mò hỏi: "Làm sao cậu biết?"

Tư Hoa Niên có chút sửng sốt, chớp mắt vài cái, "...Tôi cũng không biết nữa."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro