Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, lòng bàn tay Tư Tấn bắt đầu đổ mồ hôi.

"Niên Niên, hãy gả cho anh."

Anh quỳ một chân xuống, hồi hộp và chăm chú chờ đợi câu trả lời của cô. Tư Hoa Niên nhìn một màn này, tim bắt đầu chậm rãi đập, phảng phất như có trăm con gấu nhỏ nắm tay nhau khiêu vũ.

Anh ấy đang cầu hôn!

Cô còn tưởng sẽ không có màn này!

Tư Hoa Niên lao mình vào vòng tay anh và hôn chính xác lên môi anh.

Bộp.

"Anh!"

Bộp.

"Đại Bảo Bối!"

Bộp.

"Em yêu anh rất nhiều!"

Những người hâm mộ xung quanh bật cười và chúc mừng, Corian cũng quay lại và giơ ngón tay cái lên lên với Tư Hoa Niên.

Tư Hoa Niên trước kia mặt dày lắm, bây giờ lại có chút ngượng ngùng. Cô vùi mình vào vòng tay của anh, để anh một mình đối mặt với những ánh mắt rực lửa.

Đôi mắt Tư Tằn hơi đỏ lên, trên môi hiện lên nụ cười. Anh gật đầu cảm ơn những người xung quanh rồi ôm cô thật chặt.

Anh ngồi xuống ghế, sờ đầu cô: "Trận đấu sắp bắt đầu."

Tư Hoa Niên rúc vào lòng anh. Đôi tai thanh tú đỏ bừng và khẽ run lên. Nghe vậy, cô xấu hổ đến mức càng rúc vào vòng tay anh.

Trái tim như muốn tan chảy.

Tư Tấn thấp giọng thở dài, tựa cằm lên đỉnh tóc cô.

"Vợ."

Làm sao một Niên Niên đáng yêu như vậy lại có thể trở thành vợ anh?

Anh nằm mơ cũng không dám tin tưởng, anh cũng có thể có ngày hôm nay.

Tiếng gọi này vừa hoài niệm lại vừa thân thương, Tư Hoa Niên do dự một lát, sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Chồng."

"Sao em lại ngoan vậy?" Mắt Tư Tấn lại có chút đỏ lên, đang ở nơi đông người nên anh kiềm chế hôn lên trán cô: "Thật đáng yêu."

Sau khi nghe thấy tiếng còi bắt đầu hiệp 3, Tư Hoa Niên từ từ yên vị về chỗ ngồi.

"Anh ?" Cô nhìn xuống tay mình.

Tư Tấn không nói gì, siết chặt không chịu buông.

Tư Hoa Niên mím môi, lặng lẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay to lớn của anh , sau đó chuyển sự chú ý về phía sân.

Ngay khi hiệp 3 bắt đầu, hai bên tấn công quyết liệt và phòng thủ rất chặt chẽ. Có lẽ vì có màn cầu hôn trong giờ nghỉ nên người hâm mộ đặc biệt phấn chấn.

Ngoài ra, khung cảnh quay đi quay lại vẫn rơi vào những màn giằng co, không khí thực sự còn sôi động hơn lúc bắt đầu.

Trận đấu còn một phút và tỷ số là 5-5.

Tư Hoa Niên chăm chú nhìn, hét lên cho đến khi giọng khàn đi. Tư Tấn nhận thấy lòng bàn tay cô có chút đổ mồ hôi, liền xoa xoa an ủi.

Tư Hoa Niên căng thẳng đến mức gần như không thở được, nhưng cô quay lại và nói: "Anh ơi, đừng sợ, T-Rex của chúng ta sẽ thắng! Ở giây thứ 13, Corian sẽ phản đòn và sẽ chiến thắng."

Cô vỗ nhẹ vào ngực mình, giọng đầy tự tin. Trông cô kiêu hãnh như một con công nhỏ. Tư Tấn bất giác cau mày. Không phải anh ghen tị vì sự tin tưởng của cô dành cho Corian, nhưng... giọng điệu có chút kỳ quái.

Song, anh rất nhanh đã bị tình huống trên sân phân tán, nhất thời không nghĩ ra được điểm gì không đúng.

Đồng hồ đếm giờ đạt đến 13 giây.

Huấn luyện viên T-Rex vẫy tay mạnh mẽ bên lề và hét lên một loạt chiến thuật.

Sáu người chơi thực hiện một cách bình tĩnh và chính xác, Corian nhạy bén nhìn thấy thoáng qua khe hở của đối phương, không suy nghĩ nhiều, anh lao tới với một cú xoay người và thành công thoát khỏi hậu vệ.

Trong lúc di chuyển, anh nhấc gậy và thả cầu, đẩy cầu ra ngoài.

Khoảnh khắc chiếc gậy được vung xuống, Tư Hoa Niên hưng phấn đứng dậy khỏi ghế và nhảy lên ăn mừng trước.

Chính là lúc này!

1 đoạn thời gian dài ở kiếp trước toàn bộ Thành Băng Tuyết đều bàn tán Corian. Tư Hoa Niên không xem truyền hình trực tiếp mà xem diễn biến trận đấu sau đó, rất ấn tượng với bàn thắng này.

Bộp.

Côn cứng đập vào khung rồi bật ra ngoài.

Xung quanh im lặng một lúc.

Chẳng bao lâu lại trở nên sôi động trở lại, tràn ngập những âm thanh cổ vũ và khích lệ.

Liệu chiêu cuối có thất bại không?

Tư Hoa Niên choáng váng.

Đó có phải là hiệu ứng cánh bướm không? Sự trọng sinh của cô và anh trai đã thay đổi cục diện của quả đánh cuối cùng. Rốt cuộc là như thế nào huy động cánh bướm ?

Thói quen của Tư Hoa Niên luôn là không đào sâu quá vào những thứ phức tạp. Tiếng chuông ngoài giờ vang lên, cô bắt đầu hoảng sợ.

Trong 5 phút, tình thế trên sân thay đổi nhanh chóng. Một sự bất cẩn hoặc xui xẻo có thể làm hỏng toàn bộ trận đấu.

Thể lực của các vận động viên dần dần mệt, trong 4 phút, trên sân không có ai ghi bàn. Nếu tỷ số vẫn hòa cho đến hết hiệp phụ sẽ bước vào loạt đánh luân lưu 5 bàn.

30 giây, 5-5.

15 giây, vẫn là 5-5.

Tư Hoa Niên lo lắng nhìn huấn luyện viên trưởng bên lề, muốn xem ông ta sẽ bày ra chiến thuật gì, nhưng ông ta chỉ lặng lẽ đứng đó.

Ở giây thứ 13, Corian kiểm soát cầu ở sát đường giữa.

Hai hậu vệ tiến lên và phòng ngự chặt chẽ.

Bùm.

Cơ thể nặng nề va chạm với thiết bị bảo hộ phát ra âm thanh bị bóp nghẹt.

Tư Hoa Niên rất hoảng sợ khi chứng kiến điều đó nhưng trọng tài lại không thổi còi vì đây là một pha va chạm hợp lý trong khuân khổ luật thi đấu. Các hậu vệ có thể đánh bóng vào các cầu thủ tấn công bằng vai và ngực, cuộc đối đầu khốc liệt là một phần tạo nên sức hấp dẫn của môn khúc côn cầu trên băng.

Corian bị đẩy lùi về phía sau vài mét, ván trượt kéo lê một vệt sáng chói. Anh hơi cúi xuống và lao về phía trước một lần nữa.

Phanh.

Giống như một con sói hoang đấu tay đôi, chiến đấu đến ch.ết.

Ngôi sao cao lớn mặc áo số 17 ánh mắt dữ tợn, lại một lần nữa đối mặt với bức tường phòng ngự, lùi lại một bước, dùng lực vào bắp chân - bang, anh bị lật nhào.

Trước khi mất đi trọng tâm, cột băng lại đung đưa lên xuống.

Hàng chục nghìn người nín thở chứng kiến quả bóng bay cao và bay vào khung thành.

5-6.

"Aaaaaaa!!!"

Tư Hoa Niên nhảy lên .

"Anh ơi, thắng rồi," cô ôm Tư Tấn ngồi bên cạnh nhảy lên vui mừng, "Chúng ta thắng rồi!"

Tuy không biết vì sao, đòn ghi bàn vào giây thứ 13 đã thật bại, nhưng kết quả lại vẫn giống như kiếp trước.

Corian giơ tay lên trong tiếng hét điên cuồng, tạo ra một làn sóng âm thanh cao hơn.

Anh ấy là vua của sân chơi này.

Corian quay lại chỗ ngồi đối diện nhau, Tư Hoa Niên giơ ngón tay cái lên và nói với anh tbằng cử chỉ cường điệu, "Thật tuyệt!"

Cô mặc áo jersey rất hoạt bát và thông minh, tạo ra hảo cảm vô cùng thấy dễ mến. Corian gật đầu với cô và mỉm cười nhẹ.

Trước khi rời đi , Tư Hoa Niên đã mạnh dạn yêu cầu cùng anh chụp ảnh tự sướng và anh ấy đã đồng ý.

Tư Tấn im lặng nhìn cảnh này, cũng không nói gì để ngăn cản.

Corian quả thực là một thần tượng xuất sắc và đáng được Niên Niên sùng bái.

Các cầu thủ và ban huấn luyện là những người đầu tiên rời trận đấu và trở về phòng thay đồ, theo sau là khán giả bên lề.

Tư Hoa Niên nắm tay anh bước ra ngoài, bước chân như trên mây.

Hôm nay có quá nhiều chuyện vui xảy ra.

Tâm trạng của Tư Tấn cũng cực kỳ tốt. Với cánh tay dài bế cô lên và đi ra ngoài.

Tư Hoa Niên cười ngọt ngào, ôm lấy cổ anh: "Đại bảo bối, chúng ta đi đâu vậy?"

"Anh đưa em đi 1 chỗ." Anh bước tới xe, mở cửa, đặt cô ngồi vào ghế phụ, "Ăn đồ ăn ngon."

Anh đã chuẩn bị cho màn cầu hôn ở Tháp truyền hình từ lâu. Cầu hôn Niên Niên trước là điều không trong dự kiến nhưng anh vẫn muốn dành cho cô một lời cầu hôn hoàn hảo, lãng mạn như trong một bộ phim khiến mọi cô gái đều phải ghen tị.

Tư Hoa Niên cau mày, lại đặt tay lên người anh: "Đừng đi, em muốn ăn đồ ăn anh nấu."

Cô không muốn đi đến bất kỳ nhà hàng nào. Có quá nhiều người khiến cô không thể ôm anh.

Tư Tấn mím môi, hiển nhiên là đang do dự.

Tư Hoa Niên vuốt cằm: "Chồng!"

Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm lại. Anh hôn lên môi cô rồi quay người lên xe từ phía bên kia, ngồi vào ghế lái.

Lái xe được một lúc, Tư Hoa Niên nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải đường về nhà, cô có chút buồn bực: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi siêu thị," Tư Tấn ngập ngừng, "Chồng em sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho em."

Tư Hoa Niên bỗng nhiên hài lòng, nhắm mắt cười. Đang định nói vài câu khen ngợi anh thì điện thoại của Tư Tấn vang lên.

Không có tiếng chuông, chỉ có một cái rung ngắn ngủi.

"Niên Niên giúp anh đọc tin nhắn."

Kỳ thật Tư Tấn cũng không nóng lòng muốn biết nội dung tin nhắn.

Nhưng hiện tại anh và Niên Niên đã là vợ chồng.

Để Niên Niên xem điện thoại di động của anh là một biểu hiện của sự chủ động và thẳng thắn.

Tư Tấn nghĩ như vậy.

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn mở ra nhìn, ánh mắt dán chặt vào màn hình.

[Xin chào, xổ số thể thao mà bạn đặt cược đã được phát hành. Sự kiện: Thành Băng Tuyết vs Angel City. Dự kiếm: Điểm chính xác 5-6. Tỷ lệ cược: 80. Hãy nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản trực tuyến và rút số dư về thẻ ngân hàng của bạn. 】

Xổ số thể thao trông như thế này. Đặt cược với tỷ lệ cược thấp nhất có khả năng thắng hoặc thua cao gấp đôi. Cách chơi bổ ích hơn là đặt cược chênh lệch điểm, với tỷ lệ cược từ 8-12 lần. Đặt cược của Tư Hoa Niên là một cú lăn với tỷ số chính xác.

Từ đầu trận, tỷ lệ cược tiếp tục thay đổi theo diễn biến trên sân, thu hút thêm nguồn vốn đổ vào. Tư Hoa Niên là người đầu tiên đặt cược, phần thưởng là cao nhất.

Đầu tư 1.000 nhân dân tệ và kiếm lại 80.000 nhân dân tệ.

Tư Tấn hỏi: "Tin nhắn gì vậy?"

Tư Hoa Niên liếm môi, nhỏ giọng nói: "Em mua xổ số thể thao và trúng thưởng."

"Ừ," Tư Tấn thản nhiên cầm vô lăng nói: "Anh tin Niên Niên dự đoán chính xác."

Trong lời nói của anh không có hàm ý nào khác, nhưng không hiểu vì sao, trong đầu Tư Hoa Niên đột nhiên vang lên một hồi chuông cảnh báo.

KHÔNG ĐƯỢC!

Cô không thể để anh trai cô biết... anh trai cũng đã trọng sinh, cô không thể để anh biết rằng đặc cược của cô là một tỷ số chính xác. Một người thông minh như anh sẽ nghi ngờ.

Khuôn mặt của cô trắng bệch. 

Tư Hoa Niên thầm hận bản thân lười biếng không dùng thẻ của mình khi đặt cược, đồng thời tự trách mình đã tham lam một số tiền nhỏ như vậy nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Tư Tấn không hỏi số tiền, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.

"Em kiếm được 80.000,"Tư Hoa Niên cúi đầu, cố ý lộ ra giọng điệu vui vẻ, "Em đặt cược nhiều hơn. Em đã biết chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"

Cô không thể nói dối anh trai mình nên phải bỏ qua một chút thông tin, đánh lừa anh rằng cô đang đặt cược với tỷ lệ cược thấp nhất.

Cảm giác tội lỗi và hoảng sợ trào ra như một dòng suối nhỏ. Những ngón tay của Tư Hoa Niên hơi run, cô nhanh chóng xóa tin nhắn.

Thẻ ngân hàng của anh trai được thiết lập để không có tin nhắn nhắc nhở đối với những giao dịch dưới 100.000 nhân dân tệ.

Anh cũng sẽ không kiểm tra.

Chắc anh sẽ không kiểm tra xem cô đã đặt cược bao nhiêu tiền.

Nghĩ như vậy, Tư Hoa Niên cuối cùng cũng có chút nhẹ nhõm.

Nhìn thấy đèn neon của siêu thị phía xa, cô nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác: "Anh em muốn ăn cá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro