Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điện thoại trong túi rung lên, Tư Tấn lấy ra xem, có tin nhắn mới.

Lịch sử tiêu thụ thẻ tín dụng, 146.000.

Tư Tấn nhấp vào, thấy người nhận thanh toán là một trang web bán vé. Tư Tấn vuốt màn hình mấy lần, cũng không tìm ra được mình đã mua cái gì. Anh vô thức cau mày.

Anh không quan tâm Niên Niên tiêu bao nhiêu tiền vào việc gì, nhưng anh quan tâm đến trang web bán vé này.

Mở trình duyệt, Tư Rấn nhập địa chỉ URL rồi tìm kiếm. Trang chủ đầy màu sắc và sặc sỡ, có đủ loại vé xem hòa nhạc, triển lãm, opera...trận khúc côn cầu.

Đúng rồi, khúc côn cầu.

Tư Tấn trong lòng hơi chấn động, bấm vào hình ảnh banner lớn. Nơi bắt mắt nhất có dòng chữ in đậm "T-Rex đối mặt với Angel City trên sân nhà trong mùa giải thường lệ và Corian đã trở lại mạnh mẽ sau chấn thương." Bên dưới là bức ảnh một thiếu niên gốc Tây Ban Nha mặc đồ bảo hộ, trong tay cầm một cây cột băng, mỉm cười trông vô cùng đẹp trai.

Anh liếc qua và kéo xuống . Giá vé là 73.000 đã bao gồm thuế, bên cạnh có mấy chữ nhỏ màu xám "Đã bán".

Đúng vậy, Niên Niên đã mua vé.

Ngón tay có chút run rẩy, Tư Tấn tìm được thời gian trên trang web

...Là ngày mai.

Anh dự định sẽ cầu hôn Niên Niên vào ngày mai.

Niên Niên muốn cùng Hạ Dương đi xem trận đấu ngày mai.

Cảm giác như bị sét đánh, đầu anh đau như búa bổ. Tư Tấn củng cố tinh thần nhìn thời gian cụ thể, 3 giờ chiều.

Một trận đấu kéo dài khoảng 2 giờ, điều này có nghĩa là sau khi Niên Niên xem trận đấu, có thể vẫn còn thời gian để ăn tối.

Nghĩ như vậy, trong lòng anh có chút bình tĩnh lại. Tuy nhiên, cảm giác buồn bã và chua chát vẫn chưa hề biến mất, Tư Tấn nặng nề bước đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa khe khẽ tra vào ổ khóa, Tư Tấn định thần lại, đưa tay xoa xoa lông mày, làm cho sắc mặt nghiêm trọng trở nên thư giãn hơn.

Tư Hoa Niên bước nhanh vào nhà, ngâm nga một bài hát thiếu nhi không rõ tên.

"Anh," cô chào anh rồi cẩn thận đặt hộp giấy trong tay lên bàn, "Em đã gói đem về rất nhiều món tráng miệng, anh có muốn ăn không?"

Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, Tư Tấn dường như tràn đầy sự ghen tị.

...Em ấy vui khi được gặp Hạ Dương?

Niên Niên cùng Hạ Dương lớn lên, Niên Niên thân thiết với Hạ Dương hơn với anh nhiều. Tư Tấn chưa bao giờ nghĩ tới giữa Niên Niên và Hạ Dương có loại tình cảm gì đặc biệt hơn, bởi vì anh biết rất rõ, nếu giữa hai người chỉ có một chút khả năng, anh chắc chắn sẽ không có cơ hội.

Tuy nhiên, anh vẫn ghen tị.

Sụ ghen tuông giống như cỏ dại, không ai có thể kiểm soát được.

"Anh không ăn."

Tư Hoa Niên ngồi xuống bên cạnh anh : "Anh ơi, ngày mai anh có việc gì không?"

...Niên Niên lo lắng ngày mai anh sẽ ở một mình mà không có việc gì làm.

Trong lòng vốn dĩ tràn đầy sự tự giễu nhưng đột nhiên lại cảm thấy được an ủi một chút. Tư Tấn đưa tay xoa đầu cô: "Ừm."

Tựa hồ không ngờ tới câu trả lời này, Tư Hoa Niên có chút bối rối.

Sau khi định thần lại, cô buồn bã ôm cánh tay của anh lắc lắc: "Anh ơi, anh có thể dành chút thời gian để xem khúc côn cầu với em được không? Chỉ một chút thôi, 2 tiếng là đủ."

"..." Anh có vẻ hơi sửng sốt. Tư Hoa Niên nghiêng người về phía anh, tựa đầu vào vai anh, bắt đầu làm điệu bộ: "Đi mà anh? Em muốn đi xem T-Rex với anh."

"Anh có nhớ giáng sinh năm ngoái không, khi anh còn ở trong ngục giam, vào lúc em gọi điện cho anh, T-Rex đang thi đấu trong trận chung kết. Khi đó, em rất nhớ anh. Lúc đó em còn nghĩ sẽ thật tuyệt vời nếu anh có mặt ở đấy..." Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, nói những lời ngây thơ và hoài niệm, khiến đôi mắt của Tư Tấn đỏ hoe. Nhớ lại những ngày cô nói đến, anh vẫn nhớ rõ ràng rằng chính từ lúc đó, tia nắng bắt đầu soi rọi cuộc đời anh.

"Ngoan" anh quay đầu lại, hôn thật mạnh lên đôi môi mềm mại của cô, "Em ăn gì thế mà lại ngọt như vậy."

Theo môi và lưỡi, trái tim bên trong cũng ngọt ngào.

Tư Hoa Niên rất nghe lời, ậm ừ đếm : "Bánh pancake xoài, kem vani, sữa chua chuối..." Tư Tấn hôn cô thật lâu, mềm mại và dịu dàng nhất có thể.

Nụ hôn đem lại cảm giác ngọt ngào cùng dịu dàng này đến nỗi chút ủ rũ trong lòng Tư Hoa Niên đã biến mất từ lâu.

Quên đi, chuyện chiếc nhẫn, nếu anh không muốn tặng thì thôi.

Cô không muốn gì ngoài anh cả .

Hai anh em cùng ăn tối, sau đó liền ôm nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau là một ngày hiếm hoi có thời tiết tốt.

Tư Hoa Niên đi vào tủ lục lọi, tìm thấy một chiếc áo màu xanh đậm.

Số 17, Corian.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần legging đen, đôi chân gầy mang một đôi giày thể thao màu trắng tinh, để lộ mắt cá chân nhỏ xinh. Áo jersey rộng trông như một chiếc váy nhỏ khi mặc vào, trông rất trẻ trung, tràn ngập năng lượng vui tươi.

Tư Tấn có vẻ rất kinh ngạc: "Để anh ôm em một cái."

Tư Hoa Niên ngoan ngoãn để anh ôm một hồi, đưa tay đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu anh, ôm anh nói: "Anh đẹp trai quá."

Đã gần đến giờ ra ngoài, hai anh em thu dọn đồ đạc. Tư Hoa Niên vội vàng đem món đồ trong tay bỏ vào túi xách vô cùng bí ẩn, kéo khóa túi hoàn toàn. Tư Tấn không mang theo gì, nhét ví tiền, điện thoại di động và một chiếc hộp nhung nhỏ vào túi, hai người cùng đi ra ngoài.

Khi họ đến thì đã là 2 giờ rưỡi, trong khán phòng đã chật kín người và lối vào vẫn chưa chính thức mở ra. Tư Hoa Niên và Tư Tấn lấy vé có chỗ ngồi tốt nhất và bước vào.

Bên trong rộng lớn, chỉ có một vài khán giả ngồi bên lề. Hàng chục nghìn chỗ ngồi được phủ áo phông trắng dành cho người hâm mộ, có in ảnh Corian và một dòng chữ nổi bật trên đó.

"Anh hùng của chúng ta đã trở lại."

Ngồi ở vị trí đó, tầm nhìn trước mặt rộng rãi. Trên sân có một vài cầu thủ đội chủ nhà và đội khách, mỗi người chiếm một nửa sân, làm thành vòng tròn để khởi động. Tư Hoa Niên nhìn kỹ, nhưng không thấy Corian.

Một luồng khí lạnh từ mặt băng khổng lồ thổi ra, Tư Tấn cởi áo khoác choàng lên vai cô.

Khoảng mười phút sau, Corian bước ra sân cùng với huấn luyện viên. Corian nhìn gần trông cao hơn trên TV. Bờ vai rất rộng, cao như một tòa tháp 

Corian ngồi xuống trước mặt Tư Hoa Niên , cúi xuống và bắt đầu mặc đồ bảo hộ. Tư Hoa Niên nín thở không dám lên tiếng vì sợ làm phiền anh.

Phải đến khi Corian trượt lên để khởi động, Tư Hoa Niên mới thở ra và thả lỏng.

Tư Tấn đưa tay nhéo mặt cô: "Sao em lại căng thẳng vậy?"

Tư Hoa Niên cảm thấy trái tim đang đập rộn ràng của mình: "Em căng thẳng quá."

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi cố hết sức miêu tả: "Nếu thật sự có những vị tướng vĩ đại thời cổ đại thì chắc chắn họ phải giống như Corian."

Nghe ẩn dụ ngốc nghếch và ngây thơ của em gái, Tư Tấn mỉm cười không nói gì.

Corian bắt đầu trượt trên sân, hạ người xuống và thực hiện một số động tác tấn công đơn giản. Tư Hoa Niên chăm chú nhìn, vô thức cau mày.

Các cầu thủ khúc côn cầu dồn lực rất lớn lên ống chân của họ, mà Corian lại vừa mới hồi phục sau khi bị gãy xương. Nhìn anh thực hiện những động tác này, cô không khỏi có chút sợ hãi.

Tư Hoa Niên không ngừng dõi theo Corian, Tư Tấn nhìn Tư Hoa Niên, ánh mắt hơi ảm đạm.

Niên Niên...rất thích cầu thủ này.

Xua đi cảm giác chua xót trong lòng, Tư Tấn ngẩng đầu nhìn về phía sân. Cố gắng tìm kiếm niềm vui về môn thể thao này từ các vận động viên nhưng không thành công.

Dù bị thương mấy tháng nhưng Corian lại một lần nữa đứng trên sân, vẫn nhanh nhẹn, khỏe khắn và tràn đầy sức sống. Số lượng khán giả dần dần tăng lên, họ trật tự đứng tại chỗ của mình, vỗ tay cổ vũ và bày tỏ lòng kính trọng đối với Corian.

Khi trận đấu chính thức bắt đầu, toàn bộ xung quanh đã ồn ào náo nhiệt, tiếng hò hét gần như lật đổ mái vòm.

Để chiếm thế chủ động tạo đà, các cầu thủ đội chủ nhà tấn công quyết liệt ngay từ đầu.

Như muốn tỏ rõ lập trường, mọi đường chuyền bóng đều được hướng tới Corian 

Trong một thế trận tấn công, 12 người đang hết sức giằng co

Corian hơi cong người, giống như một con báo đang chờ cơ hội. Hậu vệ trái của T-Rex nhanh chóng lao ra và hạ gục cầu thủ chạy  bên cánh phải của đối phương.

Corian thoáng nhìn thấy một khoảng trống, hạ người xuống, hơi rút một chân về phía sau - bắt đầu, trượt, dừng lại đột ngột - và vung tay sút.

Ghi bàn, 1-0.

Ngầu quá.

Không khí xung quanh đã bị sự phấn khích đốt cháy hoàn toàn.

Bình luận viên hét lên phấn khích : "Corian, Corian, anh ấy vẫn tuyệt vời như vậy,-" Âm thanh do người hâm mộ gây ra bao trùm lên bình luận viên và DJ, hàng chục nghìn người đã hét lên cùng một cái tên.

Trong bầu không khí như vậy, dù có phải là fan trung thành hay không, fan của đội nào thì không ai có thể kìm nén sự phấn khích. Màng nhĩ của Tư Hoa Niên ù đi vì tiếng ồn, nhưng cô không thể không hét lên cùng những người khác.

Tư Tấn chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô, chăm chú theo dõi trận đấu. Anh có thể hiểu và ngưỡng mộ sự nhiệt tình đó nhưng dường như anh không còn có  tấm lòng trẻ trung như vậy nữa.

Những hiệp đấu này có phần giằng co, Tư Hoa Niên lo lắng đến mức không để ý tới ann. Anh đứng dậy bước ra ngoài, đi đến quầy nước mua một chai nước khoáng rồi quay lại ngồi xuống cạnh cô.

"Niên Niên," anh mở nắp chai, áp miệng chai vào môi cô, "Ngoan ngoãn, uống một ngụm đi."

Dòng nước trong veo ngọt ngào chảy vào cổ họng, cảm giác ngứa rát nhẹ biến mất. Tư Hoa Niên uống một ngụm, mắt dán chặt vào sân.

Tư Tấn phải vừa xem trận đấu vừa chăm sóc cô. Mỗi lần ghi bàn, anh đều cho cô uống vài ngụm nước.

Corian vừa trở lại và đang có phong độ tốt, chơi hết hiệp một. Bước ra sân trong sự cổ vũ của hàng nghìn người, tỷ số là 2-0.

Khi bước đến chỗ ngồi của mình, anh hơi cụp mắt xuống và nhìn thấy một cô bé ngồi sau ghế, ngước mắt nhìn anh đầy háo hức.

"Bạn muốn xin chữ ký không ?"

Anh vô thức hạ giọng.

Xung quanh ồn ào đến mức Tư Hoa Niên không thể nghe được một lời nào, cô chỉ biết rằng Corian đang nói chuyện với cô.

Corian ngồi xuống ghế, quay lại và hỏi: "Bạn có muốn tôi cho bạn chữ ký không ?"

Lần này, Tư Hoa Niên nghe rõ. Theo bản năng, cô gật đầu thật mạnh, trên mặt có chút bối rối.

Thật sao? Thật dễ dàng. Corian đề nghị cho cô chữ ký của anh ấy đấy!

Quả thực khó tin, tinh thần cô vẫn chưa hồi phục nhưng cử động của cô  rất uyển chuyển. Tư Hoa Niên lấy từ trong túi ra một cây bút đánh dấu và một cuốn sổ tay mỏng.

Thoạt nhìn, có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn.

Corian cầm lấy bút cười: "Ký ở đâu?"

"Đây, đây,"Tư Hoa Niên chỉ vào bìa sách, "Cái này là cho bạn tôi, anh ấy thích anh, nhưng hôm nay anh ấy không đến được."

"Cảm ơn anh ấy giúp tôi nhé."

Tư Hoa Niên cầm lấy cuốn sổ, giữ cẩn thận cho khô mực rồi mới cất vào túi.

Corian lịch sự hỏi: "Còn cần ký gì không?"

"Còn có thể ký được nữa sao ?" Tư Hoa Niên ánh mắt sáng ngời chỉ vào chiếc áo đấu trên người mình.

"Được chứ ,bạn đứng lên nào."

Tư Hoa Niên cúi đầu kéo một ít áo , để Corian ký tên.

Hóa ra chiến thần Corian lại là người dễ gần như vậy, sau khi do dự một lúc, Tư Hoa Niên lấy hết can đảm cầm túi của mình lên: "Anh cũng có thể ký vào đây được không?"

Logo trên túi trông quen thuộc và giá khởi điểm ít nhất là sáu con số. Corian nhướn mày đầy ẩn ý và ký tên một cách trơn tru.

Tư Tấn đang im lặng nhìn cô được thần tượng của mình ký tên, nhưng vào lúc này, vẻ mặt của anh cuối cùng cũng thay đổi.

Anh nhận ra chiếc túi này, không phải vì nó đắt tiền, mà... nó là chiếc túi Niên Niên mang theo nhiều nhất, là chiếc túi yêu thích của cô.

Tư Hoa Niên vui vẻ cảm ơn Corian, anh gật đầu và quay lại nói chuyện với đồng đội.

Sau khi cầm chiếc túi và ngắm nhìn nó, trong lòng vô cùng mãn nguyện, cô liền cảm thấy có một ánh đèn chiếu thẳng vào mặt mình.

Vừa ngẩng đầu lên  nhìn thấy khuôn mặt của mình trên màn hình phát sóng của đấu trường.

Sau khi nhìn rõ ràng một dòng chữ trên màn hình, Tư Hoa Niên sửng sốt, quay người lại, quàng tay qua cổ Tư Tấn, hôn lên má anh.

Anh giật mình: "Niên Niên?"

Tai anh trai đỏ bừng, Tư Hoa Niên có chút vui mừng.

Cô đứng dậy quỳ xuống ghế, hôn lên mặt anh lần nữa rồi giải thích: "Anh? anh có thấy viền hồng trên màn hình không? Đây là Kiss Cam. Ai bị camera bắt được sẽ phải hôn người bên cạnh."

Kiss Cam là một trong những truyền thống của thi đấu, được sử dụng để làm sôi động bầu không khí trong giờ giải lao. Tư Tấn ngước mắt lên, nhìn thấy trên màn hình một đôi lão nhân tóc bạc đang mỉm cười hôn môi.

Cảm giác chua chát ngột ngạt trong lòng anh chợt lắng xuống.

"Anh, em cần đi vệ sinh, anh có thể đi cùng em không?"

Cho dù cô không hỏi thì anh vẫn sẽ đi cùng cô. Tư Tấn nắm tay cô: "Đi thôi."

Khán giả có vé bên lề được vào phòng chờ VIP, không cần phải xếp hàng dài bên ngoài. Tư Hoa Niên rửa tay rồi bước ra , đột nhiên, vai cô bị một lực ấn mạnh, đẩy vào tường.

"A," cô giật mình, "Anh làm gì vậy?"

Góc nhỏ rất yên tĩnh, không có ai đi qua. Tư Tấn cúi đầu tới gần cô: "Bảo bối."

Tư Hoa Niên theo thói quen ôm eo anh: "Sao vậy?"

Cô bị kẹp giữa cánh tay anh và bức tường, ngước nhìn anh. Đôi mắt đen láy của Tư Tấn dán chặt vào khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp: "Em rất thích Corian à?"

A...

Tư Hoa Niên sửng sốt một lát, sau đó mới muộn màng nhận ra: "Anh, anh đang ghen tị."

Tư Tấn áp môi lên trán cô rồi xoa đầu cô hai cái, nhưng cũng không nói gì nữa.

Ngay cả anh cũng không thể tin được là anh lại ghen tị với chuyện như thế này.

Có lần anh qua điện thoại nghe thấy Niên Niên kể cô đang yêu đương, tim anh như bị dao cứa vào, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.

Giờ đây Niên Niên chỉ xin chữ ký của ngôi sao mình yêu thích, anh  không thể kiềm chế được cảm giác chua chát đang trào dâng trong lòng.

Anh không muốn trong mắt Niên Niên có người đàn ông khác, cũng không muốn cô cười ngọt ngào với người khác, cho dù họ chỉ là thần tượng.

"Ừm."

Lần trọng sinh này đem mọi cảm xúc kìm nén của anh bộc phát.

Giọng nói vừa chua chát vừa tủi thân này khiến Tư Hoa Niên cảm thấy vô cùng đau lòng, cô nhanh chóng ôm lấy anh, dỗ dành: "Em không thích Corian, em chỉ thích đại bảo bối của em thôi."

"..." Tư Tấn chợt hiểu ra tính chiếm hữu của mình đến từ đâu.

Là khi được Niên Niên dỗ dành sau khi trọng sinh.

Cô luôn chiều chuộng anh, chiều chuộng anh đến mức khiến anh mất đi sự tự nhận thức trước đây , ngược lại có thêm sự tự tin, dũng khí.

"Ngoan lắm bảo bối," anh cúi đầu hôn lên môi cô, "Cảm ơn em."

-

Khi hiệp hai bắt đầu, Corian ngồi ngoài sân nghỉ ngơi. Đội khách tung ra đội hình tốt và kiềm hãm được đội chủ nhà, không lâu sau đó, tỷ số là 2-2.

Các cổ động viên đội chủ nhà không hề bình tĩnh mà tiếng hò reo càng trở nên mãnh liệt hơn. Với việc Corian không có mặt trên sân, Tư Hoa Niên hiển nhiên không cổ vũ nhiệt tình như vậy. Hầu hết thời gian cô chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp quan sát chăm chú, không cần Tư Tấn đưa nước cho cô nữa.

Cho rằng Corian sẽ không sớm bình phục sau chấn thương, huấn luyện viên cũng không muốn để anh thi đấu quá lâu nên chỉ để anh ngồi dự bị và theo dõi đa số thời gian của hiệp đấu, anh không được ra sấn cho đến khi tỷ số hòa là 2-2, anh ấy mới được thay người để cứu trận đấu.

Cuối cùng!

Tư Hoa Niên reo hò, vui sướng gần như nhảy khỏi ghế. Đôi mắt Tư Tấn hơi nheo lại, nỗi chua chát mà anh đã kìm nén cuối cùng lại trào ra.

Niên Niên như vậy lại sùng bái anh ta?

Corian ghi 2 điểm liên tiếp trên sân, trong đó điểm thứ hai là một cú đánh buzzer-beater. Chỉ trong vài phút, Tư Hoa Niên và những người hâm mộ khác đã hét lên khàn cả tiếng .

Corian bước ra khỏi sân và gật đầu với Tư Hoa Niên trước khi ngồi xuống ghế.

Tư Tấn bất lực nhìn cô mỉm cười, trừng mắt trong giây lát, nhìn cô giống như một con thú nhỏ được cho ăn, khắp người nổi lên bong bóng hạnh phúc.

Có lẽ vì lo lắng anh sẽ ghen tị nên Tư Hoa Niên không nói chuyện với Corian, nhưng cô không giấu được nỗi niềm trong lòng, trên mặt hiện rõ sự ngưỡng mộ.

Nhạc của DJ nổi lên , Tư Hoa Niên quay lại nhìn anh và cuối cùng phát hiện ra sắc mặt anh tối sầm lại.

Lần này, cô liền tự động hiểu.

Anh trai ngốc nghếch, anh lại ghen tị nữa rồi.

Thật vui khi được gặp Corian, vì chỉ cần nhìn thấy thần tượng một lần là đủ.

Nhưng anh à, em sẽ ngưỡng mộ anh mãi mãi.

Tư Hoa Niên ôm cánh tay anh trai và dụi má mình vào vai anh. Cô đang định dùng những lời ngon ngọt để dỗ dành thì Tư Tấn đột nhiên nắm lấy tay cô, sau đó cúi người xuống, quỳ một chân xuống trước mặt cô.

Kế hoạch ban đầu của Tư Tấn đặt ra là bao trọn một nhà hàng trên tầng cao nhất của Tháp truyền hình. Ngoài cửa sổ kính lấp lánh ánh đèn, toàn cảnh thành phố nhìn ra xa, tựa như đang ở trong dải ngân hà sáng ngời. Sau đó anh nắm lấy tay Niên Niên và ngỏ lời cầu hôn cô.

Nhưng bây giờ anh đang quỳ trong lối đi chật hẹp của dãy ghế, giống như một cậu bé bị cuốn vào và thực tế là như vậy.

Niên Niên nói cô ấy nguyện ý.

Niên Niên là của anh.

Anh muốn em lao vào vòng tay anh và anh không muốn đợi thêm một phút nào nữa.

Bây giờ, ngay lập tức.

Không có vở opera nào do dàn nhạc trình diễn, chỉ có tiếng hò reo ồn ào và thiện ý của người hâm mộ xung quanh. Chẳng ai lại không mong muốn một chiến thắng vang dội và chứng kiến được một tình yêu đẹp.

"Cầu hôn! Cầu hôn!!"

"Thượng đế phù hộ 2 người !"

"T-rex cũng chúc phúc cho 2 người !"

..."Niên Niên,hãy gả cho anh ."

Tư Hoa Niên bị hành động của anh làm cho sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng xấu hổ.

Hàng nghìn cặp mắt có thiện ý đổ dồn vào cô, trong tiếng hò hét của mọi người ,có người hét to lên: "Nhìn lên đi!"

Tư Hoa Niên theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt của mình lại xuất hiện trong Kiss Cam trên màn hình.

Đầu óc cô như bị thôi miên, cô thở dài một chút.

Thật thông minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro