Chương 46 (ngoại truyện: hồi ức của anh trai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông.

Một trận tuyết nhẹ hiếm hoi đã rơi ở Long Thành.

Bên ngoài cổng trang viên yên tĩnh, một thiếu niên cao lớn mặc quần áo mỏng manh đã đứng rất lâu.

Khoảng 6,7 giờ thì trời sớm đã tối. Bầu không khí yên tĩnh cuối cùng bị tiếng phanh xe phá vỡ, một thiếu niên khoảng 14, 15 tuổi bước xuống xe, trên vai có một cô gái đang ngủ say.

Cậu bé này tên là Hạ Dương. Cậu bước đi trên nền tuyết mỏng, cẩn thận trao cô bé vào tay Tư Tấn: "Anh, ôm lấy cô ấy."

Tư Tấn ôm em gái vào lòng, gật đầu với cậu, nhỏ giọng nói: "Hạ Dương, cảm ơn."

"Không có gì."

Trên mặt Hạ Dương có chút lo lắng, liếc nhìn Tư Hoa Niên lần cuối, sau đó lên xe rời đi.

Tư Tấn kéo áo khoác lên để che đi một phần cơn gió lạnh cho em gái mình. Anh bước đi rất vững vàng, Tư Hoa Niên vẫn ngủ say cho đến khi vào nhà.

Hơi ấm nhẹ nhàng phả vào mặt anh, cuối cùng anh cũng có thời gian để nhìn kỹ hơn cô bé trong vòng tay mình.

Cô có mái tóc đen dài dày, tóc mái gọn gàng, khuôn mặt có chút phúng phính trẻ con, dễ thương như một thiên thần nhỏ. Điều không phù hợp duy nhất là những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô vẫn chưa khô.

Tư Tấn cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, dùng ngón tay lau sạch.

Cô bé ngoan ngoãn nằm trong tay anh, hơi ấm từ cơ thể cô là nguồn hơi ấm duy nhất mang đến cho anh chút sưởi ấm trong những ngày đau buồn và hỗn loạn này. Anh ôm cô, đứng đó bất động vô thức, 15 phút đã trôi qua.

Mùi thức ăn nhàn nhạt từ trong bếp thoang thoảng, Tư Tấn do dự một chút, nhẹ nhàng xoa mặt em gái: "Niên Niên, tỉnh lại đi, đến giờ ăn rồi."

Tư Hoa Niên hé mở đôi mắt tròn xoe, lộ ra có chút choáng váng sau khi tỉnh lại. Ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt của anh trai mình, cô vô thức vùng vẫy kịch liệt.

Tư Tấn không kịp phòng bị .

Phịch.

Cô ngã xuống đất.

Lần này đầu gối của cô chạm đất và ngã rất mạnh. Tư Hoa Niên thút thít, đẩy bàn tay đang cố giúp cô ra sau lưng rồi khập khiễng bước lên cầu thang.

Tư Tấn cúi đầu đứng chết trân tại chỗ, một lúc sau mới yên lặng lên lầu, quay lại phòng làm việc .

Vào mùa đông, trời tối sớm và sáng muộn. Đã gần 7 giờ sáng mà trời vẫn còn tối mịt.

Biệt thự vắng tanh, Tư Tấn đi xuống cầu thang, bước vào nhà ăn và ngồi vào bàn. Có hai người đã ngồi ở đầu bên kia của bàn ăn dài, anh gật đầu chào hỏi: "Chú Mục, dì Hứa."

Kể từ khi cha mẹ gặp tai nạn, anh em họ là những người duy nhất còn lại trong biệt thự. Không còn gì nhiều để làm, hầu hết người hầu đều đã rời đi, chỉ còn lại dì Hứa đầu bếp và chú Mục quản gia đã làm việc hơn 10 năm, họ vẫn luôn chăm sóc hai người họ như con ruột của mình.

Dì Hứa tỏ vẻ lo lắng: "A Tấn, con bận quá, cơ thể con có chịu nổi không?"

"Con ổn, dì đừng lo lắng."

Chú Mục tựa hồ muốn nói gì đó, đột nhiên bịt miệng ho khan vài tiếng, giọng điệu có chút già nua: "Ăn nhanh, ăn nhiều một chút."

Im lặng một lúc, cuối cùng ông cũng không khỏi thở dài: "A Tấn, chú có lỗi với cháu."

"Con không sao," Tư Tấn cụp mắt xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Chú Mục, chú cũng có thể về nhà. Hôm nay con sẽ làm thủ tục thôi học , và sẽ có biện pháp ... mang chăm sóc Niên Niên thật tốt."

Chú Mục ho khan vài tiếng, vuốt ngực: "Chú mới 50 tuổi, cũng không vội về hưu."

Hai đứa trẻ tuổi này có thể làm được gì... Một người vừa mới điều hành công ty, đang vướng vào mưu đồ của những con cáo già trong hội đồng quản trị, một ngày ngủ chưa đến 4 tiếng, người còn lại thức dậy liền khóc lóc, tỉnh lại trong giấc mơ hằng đêm, khóc đòi mẹ.

Thật đáng thương.

Khi Tư Hoa Niên học năm thứ nhất trung học, Tư Tấn cuối cùng đã mua cho chú Mục và dì Hứa mỗi người một căn nhà lớn, để họ có thể tận hưởng cũng gia đình và người thân.

Cỏ dại bắt đầu mọc hoang trong sân, theo định kì mới có người đến dọn dẹp. Những người dọn dẹp và nấu ăn đã được thay thế bằng những người làm thuê tạm thời.

Tư Tấn vẫn rất bận rộn, nhưng so với lúc mới tiếp quản công ty đã tốt hơn rất nhiều. Khi mọi người trong công ty đổi tên từ "Tiểu Tư tổng" có phần châm chọc thành "Tư tổng", dòng chảy ngầm trong hội đồng quản trị dần lắng xuống, chỉ còn một số người bồn chồn vẫn cố gắng hành động.

Tư Tấn xuống xe, từng bước một đi vào nhà. Bụng đau như dao đâm, cảm giác như muốn ngã xuống, anh đi đến ghế sô pha, ngả người lên đó.

Lại là một cuộc tụ họp xã giao khác.

Anh đã uống nhiều đến mức dạ dày đau, bây giờ cảm giác như sắp nổ tung. Nằm trên ghế sofa, thế giới quay cuồng.

Cảm thấy khó chịu và muốn nôn mửa... nhưng anh không còn sức để cử động nữa.

Ý thức dần dần biến mất.

Đột nhiên, anh bị tiếng bước chân nhẹ nhàng kéo lại.

Không có ai khác trong nhà, chỉ... phanh, phanh, phanh.

Tim Tư Tấn đột nhiên đập mạnh.

Anh nhắm chặt mắt lại, cảm thấy cô đang lặng lẽ đến gần, rồi đắp chăn bông lên người anh. Động tác của cô không cẩn thận cũng không nhẹ nhàng, là làm cho có lệ.

Sau khi Tư Tấn sửng sốt, anh không khỏi nhịn được cười.

Hóa ra Niên Niên vẫn đau lòng cho anh.

Cô em gái dễ thương của anh.

Tiếng bước chân rời đi.

Tư Tấn hài lòng, chuẩn bị đi ngủ.

Anh không ngờ rằng một lát sau, Niên Niên lại quay trở lại.

Cô lấy khăn giấy ướt lau lên mặt anh.

Khăn giấy ướt mát lạnh, thơm mùi nước hoa xộc vào mũi. Bộ não nặng trĩu của anh đột nhiên tỉnh táo, toàn thân anh cảm thấy nhẹ nhàng như bay lên thiên đường.

Niên Niên lại rời đi.

Tư Tấn giơ tay sờ lên mặt mình, mới phát hiện nước mắt đang chảy dài trên mặt.

Hai anh em sống yên bình cùng nhau trong biệt thự rộng lớn này được một năm.

Tư Hoa Niên đang học năm hai trung học.

Hai người dường như có vô số việc phải làm, thậm chí còn không ăn tối cùng nhau, cơ hội gặp nhau mỗi ngày là rất ít.

Cho đến một đêm, Tư Hoa Niên gõ cửa phòng làm việc .

Tư Tấn tháo kính ra xuống, nhìn ra cửa. Tư Hoa Niên bước vào, mặc một bộ váy ngủ màu trắng tinh, cổ tròn, tay ngắn, dài đến đầu gối, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, hơi uốn cong.

Đẹp như một thiên thần nhỏ.

Không biết tại sao, hơi thở vốn đã căng thẳng của Tư Tấn bỗng trở nên gấp gáp hơn.

"Niên Niên, em tìm anh có việc gì?"

Tư Hoa Niên chậm rãi bước đến đứng trước mặt anh. Do dự một lúc, cô mở một trang tạp chí ô tô trên tay đưa cho anh: "Em, em muốn cái này."

Tư Tấn cầm lấy, liếc nhìn chiếc xe màu đen cùng bảng giá tám chữ số phía dưới bức ảnh, ánh mắt rơi vào một dòng chữ.

Chiếc xe được thiết kế đặc biệt cho các cuộc đua xe du lịch.

Trong lòng anh trầm xuống: "Niên Niên, em có muốn học đua xe?"

"Ừm."

Tư Tấn im lặng hồi lâu.

Đua xe là một môn thể thao rất nguy hiểm và đã có rất nhiều người thiệt mạng vì nó.

Tư Hoa Niên cúi đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút thất vọng.

Tư Tấn nhất thời mất kiểm soát lý trí: "Được rồi, anh sẽ mua cho em."

Một khi lời đã nói ra thì không còn chỗ cho sự hối tiếc. Tư Tấn vẻ mặt trịnh trọng, cùng em gái lập thành ba phần thỏa thuận.

——"Anh sẽ tìm câu lạc bộ tốt nhất cho em để học những kỹ năng cơ bản trước."

---"Trong xe phải có người thứ hai, trừ khi được người hướng dẫn cho phép."

——"Trước khi lấy bằng lái xe ở tuổi 18, em chỉ được tập luyện trên đường đua. Em không thể đăng ký thi đấu chính thức hoặc lái xe trên đường."

Tư Hoa Niên giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ dặn dò, gật đầu đồng ý. Ở giai đoạn này, khi sự hứng thú của cô vừa chớm nở, Tư Tấn đã sắp xếp ổn thoả cho cô ở mọi phương diện.

Tâm tình có chút phức tạp, cô mỉm cười với Tư Tấn.

Đôi mày cong và lúm đồng tiền sâu ngọt ngào như mật.

Đó là nụ cười hiếm hoi của cô, đẹp đẽ, thuần khiết và không tì vết.

Anh choáng váng một lúc.

Với đôi mắt sáng ngời, Tư Hoa Niên lấy lại cuốn tạp chí từ tay Tư Tấn.

Mùi sữa tắm thoang thoảng từ cơ thể cô xộc vào mũi anh, cổ tay cô duỗi ra trắng như ngọc, trên đó có gắn một mặt dây chuyền đơn giản bằng sợi bông mỏng màu đỏ.

Tư Hoa Niên bước nhanh trở lại phòng.

Tư Tấn vẫn còn chút choáng váng.

Đêm đó, Tư Tấn nằm mơ. Anh đã sống 22 năm, chưa từng trải qua tuổi thanh xuân bồn chồn, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy một cô gái.

Cô gái trong giấc mơ có đôi mắt hạnh nhân sáng như hổ phách, lúm đồng tiền trên mặt giống như những vòng xoáy chứa đầy mật ong.

Ngày hôm sau, lần đầu tiên Tư Tấn thức dậy hơi muộn.

Tất nhiên, Tư Hoa Niên luôn dậy muộn hơn anh.

Anh đứng trước cửa phòng cô rất lâu, cho đến khi nghe thấy bên trong có động tĩnh nhẹ mới quay người rời đi. Anh để lại cho cô một tờ giấy nhắn.

[Niên Niên, anh phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Nhớ ăn uống đầy đủ  và chú ý an toàn. 】

Sau đó đặt vé máy bay sang Pháp.

Sau khi hỏi thăm khắp nơi, anh đã tìm được huấn luyện viên của nhà vô địch giải đua xe du lịch thế giới. Là một ông cụ tóc đã bạc.

Ông đã già, sức khỏe không còn tốt, sớm đã không chịu nổi cường độ đua xe trên đường đua như ngày xưa.

Nhưng vẫn là quá đủ để dạy một cô bé.

Tư Tấn chân thành đến thăm mấy lần, mua một căn nhà ở Long Thành, hứa sẽ đưa ông và gia đình đến đó nghỉ dưỡng, cuối cùng thuyết phục được ông làm huấn luyện viên cho một câu lạc bộ đua xe ở Long Thành.

Trở lại Long Thành lần nữa, anh phát hiện những suy nghĩ mơ hồ và bẩn thỉu của mình không những không nguội đi, không thể biến mất mà trái lại đã bén rễ và ngày càng sinh trưởng mãnh liệt hơn. Chẳng còn cách nào khác là đành phải chôn thật chặt trong lòng.

Tư Tấn đi học sửa xe, thỉnh thoảng anh lại kiểm tra tiểu hắc của Tư Hoa Niên trong gara. Tư Hoa Niên tình cờ phát hiện, không nói gì, ngầm đồng ý cho anh làm như vậy.

Có lẽ vì Tư Hoa Niên đã trưởng thành, hiểu chuyện hơn nên mối quan hệ giữa hai anh em cũng dần dần dịu đi.

Thỉnh thoảng, Tư Hoa Niên sẽ nhắn tin cho anh, đợi anh về để ăn tối cùng nhau.

Nhìn lại, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Tư Tấn.

Tư Hoa Niên là một đứa trẻ rất tài năng, kỹ năng lái xe của cô đã tiến bộ vượt bậc. Ông cụ huấn luyện viên rất thích cô và dạy cô mọi thứ ông biết . Ngoài ra, phong cảnh và khí hậu ở Long Thành thực sự rất tốt nên ông đã ổn định cuộc sống ở đây.

Một năm đã trôi qua.

Tư Hoa Niên sắp tốt nghiệp trung học.

Bây giờ cô sắp bắt đầu nghĩ đến việc học lên cao hơn, không ai biết rõ hơn Tư Tấn rằng điểm số của cô rất lộn xộn.

Anh bắt đầu liên lạc với hiệu trưởng và các giáo viên ở trường cũ của anh-đại học Long Thành. Liên hệ với tất cả mọi người bạn có thể.

Tư gia là một trong những gia tộc giỏi nhất ở Long Thành, có công việc làm ăn, giàu có và quyền lực lớn, Tư Tấn chưa bao giờ sẵn sàng cầu xin ân huệ hay tìm kiếm quan hệ bằng cách này.

Tuy nhiên, lần này anh sẵn sàng làm điều đó vì Tư Hoa Niên.

Vào ngày thi cuối kỳ năm hai trung học của Tư Hoa Niên, Tư Tấn đi nấu bữa tối. 6 món ăn mặn, 2 bát canh. Trong khi nấu ăn, anh luôn treo nụ cười trên môi.

Khi Niên Niên vào đại học, trường quá xa nhà nên phải mua cho cô một căn nhà cạnh trường.

Nếu như năm sau anh làm việc chăm chỉ và hòa hợp với Niên Niên, có thể thỉnh thoảng cô sẽ đồng ý để anh ở lại nấu bữa ăn cho cô.

Tư Hoa Niên ăn rất ngon, nhưng cô không biết anh có kỹ năng tới như vậy, đơn giản chỉ nghĩ đó là do một người làm thuê theo giờ nấu.

Trên bàn ăn, Tư Tấn không muốn gây áp lực cho cô nên không chủ động nhắc đến chủ đề thi vào trường cao hơn. Chuyện này là do Tư Hoa Niên tự mình đưa ra.

"Anh."

"Ừm."

"Sắp tới là năm cuối cấp ba của em rồi,"Tư Hoa Niên hơi cúi đầu, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, "Em và Hạ Dương hẹn nhau đi du học đại học."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro