Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tư Tấn nấu quá nhiều món, đúng như dự đoán, Tư Hoa Niên ăn đến no nê. Ăn uống xong xuôi, cô lười biếng nằm trên sofa để anh xoa bụng.

TV ngẫu nhiên chuyển kênh, chiếu một bộ phim hài nhẹ nhàng đen trắng từ những năm 1970. Những câu chuyện cười lỗi thời đã cũ và khô khan, cũng có tác dụng thôi miên người xem, đưa họ về thời xưa cũ.

"Niên Niên," Tư Tấn trầm giọng hỏi: "Em muốn ngủ không? Anh ôm em vào nhé?"

Tư Hoa Niên mở đôi mắt khép hờ, lắc đầu, ngáp dài rồi tự bước vào phòng.

Thoạt nhìn, anh có vẻ có chút tâm sự.

---Thực ra thì đúng là như vậy.

Cô không thể đoán ra được cho đến khithay đồ ngủ và nằm trên giường.

Cô biết hai ngày nữa cô sẽ trở về nước, giấy đăng ký kết hôn tạm thời sẽ sớm hết hạn.

Điều cô quan tâm không phải là giấy đăng ký kết hôn, mà là... ngày hôm qua cô lặng lẽ bước vào nhà và nghe thấy anh trai mình nói muốn cầu hôn qua điện thoại. Nhưng đến giờ vẫn không có động tĩnh gì, dù nghĩ thế nào đi nữa, qủa nhiên là bức ảnh đã khiến anh tức giận.

Nếu là trước đây thì không giải quyết được chính là không giải quyết được. Nhưng kể từ khi biết tin anh trai mình trọng sinh, Tư Hoa Niên không thể chấp nhận việc trong lòng có khúc mắc .

Đèn bàn tắt đi sau một tiếng cạch nhẹ, Tư Hoa Niên cảm thấy hơi ấm tiến đến từ phía sau và vòng tay qua eo cô.

"Niên Niên ."

Cô quay người lại đối mặt với anh: "Anh."

"Tối nay em không vui à?"

Căn phòng tối om, Tư Hoa Niên không nhìn rõ mặt anh nhưng có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của anh. Cô đưa tay chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của anh : "Không."

Tư Tấn ôm lấy eo cô, ôm cô đặt lên người anh: "Em đừng nói dối anh."

Nhưng cô nên nói gì đây?

Tư Hoa Niên do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, hôn lên cằm anh: "Anh ơi, khi nào anh có thể kết hôn với em?"

Dù sao thì Tư Hoa Niên là người yêu cầu cuộc hôn nhân này nên cô vẫn là nên chủ động.

Cô trông như đang mạo hiểm mạng sống của mình, trái tim vì căng thẳng mà đập nhanh liên hồi. Tư Hoa Niên nhắm mắt đợi hồi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của anh, cô cảm thấy có chút ủy khuất: "Anh không muốn... ưm!"

Gáy cô bị một đôi bàn tay to lớn giữ chặt, ấn xuống, có chút đau nhức. Tư Tấn mất khống chế, dùng sức hôn lấy môi cô: "Niên Niên..."

Tư Hoa Niên nức nở, thoát ra khỏi tay anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh có bằng lòng không..."

Tư Tấn dùng sức quay người lại, áp vào thân thể mềm mại của cô, trong đôi mắt đen của anh như chứa lửa: "Em nói cái gì?"

Tư Hoa Niên liếm liếm khóe môi, đỏ mặt thấp giọng nói: "Em muốn kết hôn với anh."

Tư Tấn cúi đầu cọ mũi mình vào mũi cô, giọng run run: "Em nói cái gì?"

"..."

"Bảo bối," anh ôm mặt Tư Hoa Niên, cố gắng nhìn rõ biểu cảm của cô trong bóng tối, "Em thật sự nghiêm túc?"

"...Anh nghĩ sao?"

Tư Tấn cuối cùng mất khống chế, nâng cằm cô lên phủ lấy môi cô. Đầu tiên anh hung hăng xông tới, sau khi nhận ra cô bên dưới giãy giụa đôi lần, động tác anh nhẹ nhàng hơn, cực kỳ ôn nhu, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài trầm thấp: "Sao em ngốc thế?"

Tư Hoa Niên nhẹ rên  "hmm" để bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

"Cầu hôn là việc của anh."

Tại sao anh còn có can đảm nhắc tới chuyện đó?

Tư Hoa Niên không vui cau mày, đưa tay đẩy anh: "Vậy anh cầu hôn đi."

Tầm nhìn của anh không rõ ràng lắm, trong đầu anh tưởng tượng ra bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của cô, cổ họng Tư Tấn nghẹn lại, không khỏi cúi đầu cắn một miếng. Tư Hoa Niên giãy giụa mấy lần, anh nhanh chóng liếm môi cô.

"Niên Niên, gả cho anh."

Đây có phải là cô được cầu hôn không? Không có hoa hồng, ánh nến hay rượu vang đỏ, chỉ có anh nằm úp sấp trên người cô như một con chó lớn.

Tư Hoa Niên có điểm dở khóc dở cười.

Nhưng điều đó không quan trọng, vì anh là anh trai kiếp trước của cô.

"Anh" giọng cô nhỏ nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm túc, "Em bằng lòng."

Cô gần như không hề do dự chút nào, nhưng Tư Tấn tựa như đã chờ đợi cả thế kỷ, hai chữ "Em bằng lòng" dường như đã trải qua hai kiếp sống, cuối cùng mới chạm tới màng nhĩ của anh.

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Anh lại khóc.

Tư Hoa Niên có chút bất đắc dĩ xoa đầu anh: "Anh đừng khóc."

Tư Tấn bất cẩn ngậm lấy môi cô trong miệng, không ngừng hôn tới.

Tư Hoa Niên hơi chóng mặt vì thiếu oxy nhưng ý thức của cô vẫn tỉnh táo.

Bàn tay to lớn sờ soạng khắp cơ thể cô, cái ôm nóng bỏng, càng ngày càng nóng hơn. Hôm nay, có lẽ... không cần vòng vo nữa. 

Đã là chuyện tất yếu thì nên đến nhanh đi, dù sao họ cũng sẽ ở bên nhau cả đời.

Tư Hoa Niên ôm lưng anh , chủ động đưa cái lưỡi nhỏ ra. Tư Tằn kêu lên dùng lực vô thức trên tay mình như muốn bóp nát vai cô.

"Niên Niên ..."

Tư Hoa Niên cắn môi, hơi thở trở nên căng thẳng. Cô đợi vài giây nhưng không còn nụ hôn mãnh liệt nào nữa. Cô đỏ mặt, lặng lẽ mở mắt, anh đang thở dốc trong bóng tối, trong mắt anh như có ngọn lửa.

"Anh?"

Tư Tấn cúi đầu, miễn cưỡng cắn vào tai cô: "Đã muộn rồi, đi ngủ đi."

"Em thực sự có thể!"

Tư Tấn đưa tay chỉnh lại cổ áo ngủ lộn xộn của cô, cài lại chiếc cúc vừa mới cởi ra, khàn khàn nói: "Chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

"......Tại sao."

"Em còn quá trẻ."

Tư Hoa Niên phản bác không thuyết phục: "Em——"

"Vkậy hông tốt cho sức khỏe của anh,"

Tư Tấn trầm giọng nói:"Anh muốn đợi đến khi em 22 tuổi."

"Anh có cơ sở khoa học không? Em đã 20 tuổi rồi,"Tư Hoa Niên lặng lẽ trợn mắt, "Em chỉ biết nếu chịu đựng quá lâu sẽ..."

Tư Tấn cau mày, hơi thở vừa mới bình tĩnh lại bỗng trở nên nguy hiểm: "Sẽ làm sao?"

"......Không có gì."

Tư Tấn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, siết chặt, ám chỉ điều gì đó.

Tư Hoa Niên đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên nhưng anh nhẹ nhàng xoay đầu cô lại và thì thầm vào tai cô điều gì đó.

"Anh...!" Mặt cô đột nhiên đỏ bừng.

"Ngoan ngoãn," Tư Tấn khàn giọng nói, cùng cô giải quyết chuyện cũ, "Tiểu Tấn Tử? Tiêu Sơn Tử? Em nói ai vậy, hửm?"

--------[Kéo rèm]--------

Việc lộn xộn như vậy diễn ra rất lâu. Sáng hôm sau, Tư Hoa Niên còn đang ngủ thì Tư Tấn hôn lên cổ cô, đánh thức cô dậy.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhắm mắt lại, quay người lại, "Em khó chịu."

"Khi nào chúng ta mới đi lấy lãnh chứng?"

"Không phải hôm nay,"Tư Hoa Niên vô thức lẩm bẩm, "Em muốn đi chơi với Hạ Dương."

Tư Tấn đột nhiên không vui, lật người cô lại, giận dữ hôn rồi cắn cô.

Anh chưa bao giờ dám hỏi thăm tới bạn bè của Niên Niên nhưng anh lại vô cùng ghen tị với Hạ Dương.

Trước đây rất nhiều lần, anh đã đưa tiểu Nêin Niên xuống lầu đến khu dạy học, sau đó bất lực nhìn cô - lấy bài tập mà anh đã thức cả đêm để viết cho cô trong cặp, chạy đến cửa lớp học vội vàng đưa cho một cậu bé đang thò đầu ra.

"Hạ Dương, Hạ Dương ! Cẩn thận, đừng để bị giáo viên phát hiện."

Tư Hoa Niên giãy dụa hai lần, đưa tay dụi dụi mắt: "Anh làm gì vậy? Em còn chưa đánh răng."

Tư Tấn hít sâu hai hơi, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Đi chơi vui vẻ đi, anh đợi em về ăn cơm."

Sau cuộc hội thoại với anh, ý thức của Tư Hoa Niên trở nên rõ ràng hơn. Cô nắm chặt tay dưới chăn và chạm vào mười ngón tay của mình.

KHÔNG.

Vẫn không có nhẫn.

Lần này cô không chú ý đến anh nữa .

Luyến tiếc chiếc nhẫn bảo bối của anh, vậy anh cùng chiếc nhẫn đấy kết hôn đi!

Trong lòng ôm một cục tức giận, Tư Hoa Niên lái xe ra ngoài đến một quán tráng miệng.

Đã hơn nửa năm không gặp Hạ Dương, anh thoạt nhìn vẫn như cũ. Hạ Dương mặc một chiếc áo len rộng của thương hiệu xa xỉ, quần jeans trắng và một đôi bốt Martin cũ có khuy.

Ngay khi Tư Hoa Niên ngồi xuống đối diện, Hạ Dương trông như nhìn thấy ma , đưa tay ra kéo bím tóc của cô. 

"Anh làm cái gì—"

"Trông đẹp đấy,"

Tư Hoa Niên đưa tay ra bảo vệ đầu mình, "Anh đừng chạm vào."

Với những bím tóc bồng bềnh đầy màu sắc, cô nhìn nổi loạn và dễ thương. Bộ dáng này khác hẳn với Tư Hoa Niên hồi nhỏ, Hạ Dương nhìn cô, bỗng nhiên có chút u sầu: "Lúc đổi kiểu tóc, em không nói cho anh biết."

Tư Hoa Niên lật xem thực đơn, cười nhạo anh "Có chuyện gì lớn vậy mẹ chồng. Con muốn ăn bánh xoài, thạch dưa hấu, kem vani..."

Hạ Dương sửng sốt: "Nhìn em không có chút tiền đồ nào đi kìa. Trông như em vừa trở về nước liền đói sắp chết."

"... Thanh sữa chua vị chuối," kết thúc việc gọi món, Tư Hoa Niên giải thích, "Anh trai em vẫn chưa có kỹ năng làm món tráng miệng."

Câu này chứa rất nhiều thông tin. Hạ Dương nhướng mày: "Em sống với anh trai à?"

"Chuẩn rồi."

Hạ Dương gật đầu: "Cùng nhau sống thì tốt hơn."

Tư Hoa Niên ghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không giấu được anh: "Hạ Dương, em cùng anh trai kết hôn."

Hạ Dương múc một thìa sinh tố vào miệng, "Khiếu hài hước của em vẫn chưa tiến bộ chút nào."

"Em không đùa đâu,"Tư Hoa Niên lấy giấy đăng ký kết hôn mà cô nhận được lúc trước từ trong túi ra, "Nhìn xem."

Hạ Dương cầm lấy nhìn, tay cầm thìa cứng đờ. Sau vài giây, anh ho dữ dội.

"Anh không sao chứ?" Tư Hoa Niên vội vàng bưng cốc tới cho anh, "Uống nước đi."

Hạ Dương uống nước, sắc mặt âm trầm như muốn giết người: "Em thật sự là..., em thật không có tiền đồ, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho anh biết."

Tư Hoa Niên cúi đầu thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi, em sợ anh mắng em."

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy thật buồn cười. Lúc đó cô chưa thích anh trai mình nhưng đã kéo anh đi lấy lãnh chứng trước tiên vì sợ mất anh. Điều buồn cười hơn nữa là một người nhạy cảm như anh trai lại sẵn sàng làm chuyện điên rồ như vậy cùng cô.

Hạ Dương thỉnh thoảng lại mắng cô vài câu, gọi cô là bạch nhãn lang. Nếu biết điều này trước, anh nhất định sẽ mắng cô một trận.

"Anh mắng em cái gì?" Hạ Dương vẻ mặt ủ rũ, nhai một viên đá phát ra tiếng lạo xạo, "Anh mắng em, liền mắng anh trai em là cầm thú mới đúng."

Dù biết người bạn tốt của cô đang tức giận nhưng Tư Hoa Niên không khỏi buồn cười khi nghe thấy câu này.

Hạ Dương thực sự rất tức giận và mắng Tư Tấn bằng nhiều câu khác .

Tư Hoa Niên kiên nhẫn mỉm cười, nghe xong mới nhận ra có gì đó không đúng: "Hạ Dương, sao anh có vẻ như..."

Cảm xúc tức giận chiếm ưu thế, anh dường như cũng không mấy ngạc nhiên.

Tư Hoa Niên không dám hỏi, nhưng trên mặt hiện lên nghi hoặc.

Hạ Dương ngước mắt lên, cười lạnh: "Đồ ngốc."

Bây giờ nhìn lại, đã sớm nhận ra một chút manh mối .

"...Anh trai em đến gặp anh khi chúng ta mới vào cấp hai. Em không thấy rằng trong thời gian đó, em nhận được ít thư tình hơn hồi tiểu học sao."

Tư Hoa Niên sửng sốt: "Là anh trai em sao? Anh ấy nói không cho em yêu sớm ?"

"Không phải vậy," Hạ Dương cau mày nhớ lại, "Anh ấy chỉ bảo anh để mắt tới em, nếu nhân phẩm xấu thì không được phép đến gần em. Anh nghĩ anh ấy làm rất nhiều việc khác nữa nhưng để mắt tới em cũng chẳng có hại gì cả."

Sau khi bị uy h.iếp thế này thế thế kia, anh đã lo lắng cho anh em này kể từ đó.

Bước ngoặt xảy ra khi cả hai bước vào năm thứ hai trung học.

"...Anh trai em lại đến tìm anh, nói sẽ không để em yêu sớm. Không hiểu sao lúc đó em đã gần như đã trưởng thành, anh ấy lại kiểm soát chặt như vậy."

Những chuyện này Tư Hoa Niên căn bản không biết, trong lòng có chút phức tạp: "Sao anh lại nghe lời anh ấy ?"

"Tư Tấn uy h.iếp anh, nếu không sẽ không cho em chơi với anh nếu anh không giúp anh trai em."

"...Làm sao anh có thể nghe lời anh ấy được?"

Hạ Dương cười lạnh: "Anh ấy là người bảo hộ của em, em cho rằng chúng ta có thể chiến đấu với anh ấy sao?. Anh trai của em..." Hạ Dương nghĩ đến những việc làm của Tư Tấn mà cha mẹ đã nói, Tư Tấn thực sự là một người khó hiểu. Thủ đoạn cứng rắn và độc ác, chỉ đối với người có đầu óc đơn giản như Niên Niên mới không dám dùng hết sức bắt nạt cô.

"...Quên đi, không có gì đâu. Hãy nghe để đó và quên đi. Đừng cáu kỉnh với anh trai em."

"Sao em lại cáu kỉnh?"Tư Hoa Niên mặt hơi đỏ, sờ cằm nghĩ thầm: "Thì ra anh trai mình bắt đầu thích mình vào khoảng năm thứ hai trung học."

Cô trông giống như một thiếu nữ hoài xuân, Hạ Dương không khỏi ôm trán. Kỳ thật nghĩ đến cũng đoán trước được, với sự thông minh của cô, nhất định sẽ bị lão hồ ly kia lừa gạt, đến khi mất hết xương cốt.

"Hạ Dương, sao anh lại thở dài?"

Hạ Dương giả vờ cau mày, nhìn từ trên xuống dưới: "Anh chỉ cảm thấy như hôm qua chúng ta còn cùng nhau chép bài tập, hôm nay em đã thành vợ người khác rồi."

Tư Hoa Niên không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Ánh mắt anh rơi trên đôi bàn tay trắng nõn của cô, Hạ Dương thản nhiên hỏi: "Anh trai em sao vậy? Anh ấy đã kết hôn rồi, lại không mua nhẫn? Nhà em còn thiếu thứ này sao?"

Những lời này thực sự chạm đến trái tim của Tư Hoa Niên.

"Em không biết. Em nghe thấy rõ ràng anh trai đã gọi điện cho ai đó và xác nhận anh ấy đã nhận được chiếc nhẫn, nhưng anh ấy không đưa nó cho em"

"Ồ," Hạ Dương có chút buồn cười, "Em cảm thấy tủi thân."

Tư Hoa Niên tức giận : "Đàn ông các anh không có người nào tốt."

Hạ Dương vốn định nói cho cô đừng làm gì cả, chỉ cần chờ đợi được cầu hôn thôi, vừa nghe lời này liền cảm thấy khó chịu, dứt khoát cũng không nói cho cô nữa: "Em chính là óc bã đậu."

Những lời này Tư Hoa Niên đã nghe qua vô số lần, sớm đã quen , lập tức liền cười tủm tỉm đáp: "Vâng."

Hạ Dương không có biện pháp nào để trị cô, đang định cười thêm mấy câu, chợt nghe bên tai có âm thanh náo nhiệt. Anh mắt của những người xung quanh đều hướng tới màn hình TV của quán tráng miệng, nữ chủ quán cũng vui vẻ ra mặt.

"...Chúng tôi nhận được tin cách đây không lâu rằng chủ tịch đội T-Rex đã xác nhận rằng cầu thủ ngôi sao Corian, người vừa bị gãy xương chân trái trước đó, sẽ trở lại thi đấu với Angel City vào 3 giờ chiều ngày mai..." Lắng nghe những âm tạp âm xung quanh, lông mày Hạ Dương tràn ngập niềm vui, đôi mắt của Tư Hoa Niên mở to bên trong chứa đựng ý cười.

Nhiều người nói rằng nếu đội khúc côn cầu trên băng T-Rex là báu vật của Thành Băng Tuyết thì Corian chính là người hùng của Thành Băng Tuyết. Trong thời đại của những người chơi chạy theo lợi nhuận và chìm trong hỗn loạn, Corian là đại diện của một tập thể, một thành phố. Anh ấy đã đặt móng toàn bộ sự nghiệp của mình ở đây, từng bước kéo T-Rex từ một đội hoàn toàn tồi tệ đi đến trận chung kết.

Trong bài phát biểu của chủ tịch câu lạc bộ, ông đã bày tỏ quan điểm: Những người thích Thành Băng Tuyết có thể không nhất thiết phải thích môn khúc côn cầu trên băng, nhưng họ nhất định sẽ thích Corian.

Tư Hoa Niên là một trong những người đó.

"Ngày mai em muốn đưa anh trai em đi xem trận đấu."

Trong đầu hiện lên một ký ức, đó là cuộc điện thoại đầu tiên cô gọi cho anh trai sau khi sống lại. Khi đó, cô đang ngồi bên đài phun nước ở quảng trường, mô tả đội T-Rex cho anh trai mình. Anh đang trong ngục giam nhưng lắng nghe rất chăm chú.

"...Anh trai em sẽ có hứng thú chứ nhỉ?"

"Vậy thì đi thôi," Hạ Dương nhún nhún vai, "Nhớ mua vé đấy."

Nếu mua được hàng ghế đầu tiên sẽ được ngồi ngay phía trước. Mặc dù có quy định không được chủ động nói chuyện với các cầu thủ nhưng nhiều lúc các cầu thủ sẽ chủ động quay lại chào người hâm mộ hoặc ký tặng.

Tư Hoa Niên mở trang web bán vé trên điện thoại di động của mình

Vị trí đằng sau Corian.

Giá gần sáu con số.

Tư Hoa Niên chạm màn hình mấy cái, liền mua hai tấm vé.

Angel City và Thành Băng Tuyết là đối thủ cũ trong trận chung kết, ngày mai sẽ là trận chiến trọng điểm. Cùng với sự trở lại của Corian, người đã bị thương trong vài tháng gân đây, chính là trọng tâm của sự chú ý. Giá vé dù có cao nhưng cũng là điều dễ hiểu.

Tư Hoa Niên vẫn nhớ rõ tỷ số kiếp trước, cô suy nghĩ một chút rồi đặt cược xổ số thể thao trên mạng.

Anh trai kiếm tiền vất vả nhưng không hề tham lam, kiếm chút tiền để bù lại cho anh vậy .

Nếu điểm số thay đổi do hiệu ứng cánh bướm thì cũng chỉ là một ít tiền mà thôi, cũng không sao cả.

Thông tin thẻ tín dụng tự động điền vào trình duyệt là đứng tên Tư Tấn, không biết cô đã dùng thẻ của anh để mua hàng trực tuyến lúc nào nữa. Tư Hoa Niên không thèm lấy thẻ ra, nhập số thẻ, trực tiếp bấm vào thanh toán, sau đó vui vẻ tải vé điện tử xuống.

Hạ Dương cũng có vẻ rất vui vẻ: "Nhớ xin chữ ký cho anh nhé."

Tư Hoa Niên nghiêng đầu: "Khán giả không được phép nói chuyện."

Hạ Dương lần này không còn nói cô ngốc nữa mà kiên nhẫn chỉ bảo: "Chỉ cần em cứ nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ, anh ấy sẽ chú ý tới mà đi đến xin chữ ký cho em."

Cùng lúc đó, tại chung cư trung tâm thành phố.

Tư Tấn cầm một chiếc hộp nhung nhỏ, lặp lại các động tác bằng một tay.

Đóng, mở, đóng, mở.

Bước tiếp theo là quỳ một gối xuống.

Đứng dậy, đi xuống, đứng dậy, đi xuống.

Khi các động tác đã trôi chảy và được thực hiện hoàn hảo trong một lượt, điều duy nhất còn lại là lời nói . Tư Tấn nhìn vào tấm gương cao từ trần nhà chạm tới sàn, thử các biểu cảm khác nhau.

"Niên Niên , hãy gả cho anh."

"Niên Niên , hãy gả cho anh."

"Niên Niên , hãy gả cho anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro