Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều này thực sự quá tuyệt vời.

Tư Hoa Niên đứng dậy, Scott theo chân cô đi ra ngoài. Trở lại trường quay, những bức ảnh trên màn hình lớn đã bị gỡ bỏ từ lâu, thay vào đó là những dấu chấm hỏi mang phong cách khoa học viễn tưởng trôi nổi xung quanh.

Bầu không khí căng thẳng được cố ý dàn dựng, nhưng tâm trạng Tư Hoa Niên lại không quá lo lắng. Cô đứng im lặng chờ ban giám khảo đứng lên công bố kết quả.

"Siniyah," Sion nhìn sang và mỉm cười trêu chọc cô, "Bạn nghĩ quán quân là ai?"

Dù sao cô cũng không thể thay đổi được gì, đành phải nói theo suy nghĩ của mình, Tư Hoa Niên không chút do dự đáp: "Là tôi!"

Sion không bày tỏ ý kiến, lại quay sang nhìn Rena: "Bạn nghĩ thế nào?"

Rena mỉm cười: "Tất nhiên là là tôi."

"Rất tốt, các bạn đều rất tự tin," Thái Á nhẹ nhàng vỗ tay, tiếp nhận lời nói, "Nhưng chỉ có một hạng nhất. Trước khi công bố đáp án, tôi hy vọng các bạn biết đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm, chúng ta đã phải đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất. Người mà tôi đọc tên tiếp theo, xin hãy tiến lên một bước."

Sau đó là một khoảng tạm dừng hồi hộp, cả trường quay im lặng. Người quay phim ở trong góc điều chỉnh camera và thay phiên nhau quay cận cảnh khuôn mặt của hai cô gái.

Một người dường như đang xuất thần, trầm lặng, trong khi người kia nở nụ cười trên môi đầy tự tin.

"Siniyah."

Thái Á đọc tên, đợi một lúc nhưng không có ai phản hồi. Cô mỉm cười và lặp lại: "Siniyah, lên phía trước."

Tư Hoa Niên từ trong mơ hồ tỉnh lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời: "Tôi?"

"Phải."

Scott nhanh chóng đẩy cô lên: "Nhanh nào"

Nụ cười trên mặt Rena đông cứng lại, sắc mặt cô trắng bệch, trông cô có chút tái nhợt.

"Cái gì..." Môi cô mấp máy, thì thầm trong sự hoài nghi.

Lúc này sự chú ý của mọi người đều không đổ dồn vào Rena nên không ai chú ý.

Thái Á hơi cúi xuống, nắm lấy vai Tư Hoa Niên và ân cần nói: "Siniyah, chúng tôi đã quyết định bầu bạn làm nhà quán quân năm nay."

Tư Hoa Niên sửng sốt, nhào vào trong ngực cô: "...Thật sự sao!"

Thật hiếm khi thấy một cô gái hào hứng như vậy. Thái Á không khỏi bật cười, vỗ đầu cô: "Đúng vậy."

Làm sao có thể là cô, Tư Hoa Niên không thể tin được.

Rena không thể tin được, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Lão sư, tôi có thể biết lý do không? Chúng ta cần một môi trường cạnh tranh công bằng và minh bạch, phải không?"

...Các giám khảo không chọn cô một cách công bằng?

Tư Hoa Niên bĩu môi rồi nhanh chóng thu lại, không để ai phát hiện, giữa đôi lông mày thanh tú của cô hiện lên một tia cười cùng nước mắt.

Thái Á đã từng làm giám khảo trong nhiều cuộc thi, đã phải đối mặt với những tình huống tương tự như hiện tại vô số lần. Bị loại luôn là điều khó chấp nhận nên cô không bận tâm đến phản ứng của Rena, vui vẻ giải thích: "Quyết định cuối cùng rất khó khăn. Đến lúc này, chúng tôi không xem xét tới bức ảnh nào tốt hay xấu, mà cân nhắc ai có thể trở thành minh tinh tiếp theo."

Rena tựa hồ nắm được một cọng rơm, lo lắng nói: "Tôi không được sao?"

"Tất nhiên là chúng tôi tin rằng bạn có thể, bạn có rất nhiều phẩm chất tuyệt vời. Nhưng Siniyah...khiến chúng tôi cảm thấy đặc biệt hơn một chút."

Cô gái nhỏ này không cao, ngoại hình không ăn ảnh, không thông minh cũng không khoa trương, lại có thái độ dịu dàng và kiềm chế đặc trưng của người châu Á, nói một cách logic thì mọi khía cạnh của cô đều trái ngược với yêu cầu của ngành thời trang.

Tuy nhiên, ba vị giám khảo này đã làm việc trong ngành này mấy chục năm, từng gặp vô số nhân vật nổi tiếng và siêu mẫu, song, họ lại không ghét bỏ Tư Hoa Niên, còn không khỏi nhìn cô thêm vài lần nữa.

Rena không giấu được vẻ không sẵn lòng, gượng cười: "Người cố vấn mà các lão sư đã liên hệ là ai? Linda hay..."

"Dù sao cũng không phải mẹ bạn ," Murat nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút gai góc .

"Vì vậy chúng tôi không thể trực tiếp chọn bạn."

Murat dường như muốn nói đùa, nhưng nó lại làm Rena chướng tai, khiến sắc mặt cô ấy tái nhợt.

... Thực sự xấu hổ.

Sion ở bên cạnh nhắc nhở: "Rena, bạn nên đi quay hình phần độc thoại của bản thân đi."

Mọi thí sinh đều sẽ ghi lại cảm nhận trước khi họ rời đi, điều đó có nghĩa là cuộc hành trình đã kết thúc. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là da thịt, ông không khỏi có chút tiếc nuối, nhưng nếu bây giờ cứ ở trong tình trạng này thì chỉ càng thêm xấu hổ.

Máy quay rời khỏi Rena và quay sang khuôn mặt củaTư Hoa Niên . Cô có làn da trắng nõn, lông mi dài, vui mừng đến không cầm được nước mắt, trông vẫn xinh đẹp vô cùng.

Murat và Sion từ bàn giám khảo bước xuống và từng người một ôm Tư Hoa Niên.

"Đừng nghĩ rằng bạn không cần phải cố gắng nữa," lời nói của Murat vẫn không dễ nghe, kèm theo chút khuyên răn, "Đây mới chỉ là khởi đầu. Chỉ vì chúng tôi phê duyệt ảnh của bạn không có nghĩa là các nhà thiết kế và thương hiệu sẽ thích bạn, chiều cao và ngoại hình của bạn vẫn là một bất lợi."

"Murat, đừng như vậy," Sion cười khúc khích và xoa đầu Tư Hoa Niên , "Siniyah, bạn là một cô gái ngoan và đã tiến bộ rất nhiều. Chúng tôi rất tự hào về bản. Đừng quên, tôi vẫn đang đợi bạn nhận chụp ảnh bìa."

Đã 2 tiếng trôi qua kể từ khi hoàn thành quay phim trong studio và ghi hình đoạn độc thoại. Tư Hoa Niên và Scott cùng nhau đi thang máy xuống tầng dưới, ánh nắng lúc 3 giờ chiều vẫn còn hơi chói.

Tư Hoa Niên liếc nhìn đã thấy anh trai mình đang đứng bên xe chờ đợi, anh vô cùng đẹp trai trong áo sơ mi trắng cùng đôi chân dài. Cô chào tạm biệt Scott và chạy về phía anh.

Đây là sự kết thúc của trải nghiệm thú vị, đầy khúc mắc và thăng trầm này.

"Niên Niên ," Tư Tấn một tay đỡ lấy cô, tay kia mở cửa xe cho cô ngồi vào trong.

Việc đầu tiên anh làm là hỏi: "Em có đói không?" 

Tư Hoa Niên đợi anh ngồi vào ghế lái rồi đưa chiếc hộp nhỏ cô đang cầm. Bên trong chiếc hộp là những khung kính tinh xảo đựng ảnh từng vòng thi của cô.

Tư Tấn mở hộp và nhìn qua, song, lại nán lại rất lâu trước bức ảnh đầu tiên của ma cà rồng nhỏ.

Một ma cà rồng nhỏ dễ thương và thông minh là bảo bối Niên Niên của anh.

Lúc này Tư Hoa Niên mới nói với anh: "Em là quán quân !"

"Quán quân ," anh lặp lại với giọng trầm thấp, như thể ngạc nhiên trong giây lát, rồi nhanh chóng mỉm cười vui vẻ, "Niên Niên thật tuyệt vời."

Anh biết rất ít về những thứ như thời trang, giải trí, vốn dĩ anh đến đây với tâm lý "cùng con cái tham gia thi đấu là điều quan trọng nhất", nhưng không ngờ Niên Niên là một cô gái có năng lực như vậy.

Đến khi chương trình được phát sóng, sẽ có hàng vạn người yêu thích Niên Niên .

"Anh trai tự hào về em."

Anh nhắm mắt lại, không biết vì sao, một góc trong lòng dâng lên một tia đau buồn, nhưng anh nhanh chóng kiên quyết gạt sang một bên, chỉ để lại sự nhẹ nhõm.

Từ chiếc mũ nhỏ mà mọi người đang tìm kiếm cho đến những người mẫu lấp lánh trong ảnh và trên sàn catwalk bây giờ, Niên Niên lúc nào cũng phải rực rỡ thế này mới phải.

Đây là một điều tốt.

Có lẽ anh có chút không xứng với Niên Niên, nhưng không ai có thể cướp cô đi được.

Tư Hoa Niên không biết anh đang nghĩ gì, cô nhìn con đường trước mặt, vui vẻ hỏi: "Anh ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

"Tìm quán ăn rồi đi mua đồ. Tối nay anh trai em sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho em."

Tư Tấn luôn thực hiện lời nói của mình và quả thực đã làm bữa tối rất thịnh soạn. Chỉ có hai người ăn nên anh làm năm món mặn và một canh.

"Đùi gà mật ong, sò điệp hấp tỏi, củ sen với đường quế..."Tư Hoa Niên cẩn thận đếm, sau đó đột nhiên tai cô hơi giật giật, nhìn ra ngoài, "Anh ơi, điện thoại của anh đang reo."

Cô chạy ra phòng khách mang điện thoại vào. Tư Tấn đang bóc tôm trong tay, liếc nhìn màn hình: "Giúp anh nghe."

"Em trả lời sao?" Tư Hoa Niên có chút do dự rồi nhấn nút: "Xin chào, xin chào... À, Tư tổng không có ở đây, tôi là em gái của anh ấy, anh ấy bảo có thể nói chuyện với tôi."

Người ở bên kia dường như không gặp phiền toái gì và họ kết thúc cuộc trò chuyện chỉ trong vài câu. Tư Hoa Niên chăm chú nghe, cúp điện thoại, nói với anh: "Anh ấy nói... du thuyền đã sắp xếp xong, anh ấy bảo để anh quyết định thời gian tổ chức bữa tiệc."

Tư Tấn thấp giọng ừ một tiếng, chờ cô hỏi. Nhưng Tư Hoa Niên tốt đến mức ngay cả chuyện công việc cũng không hỏi một lời.

Anh đành phải rửa tay, đặt tôm trong tay xuống, kéo cô ngồi vào bàn ăn: "Niên Niên."

"Ừm."

Tư Hoa Niên biết hình thức bữa tiệc kinh doanh này. Nhiều công ty nổi tiếng thích tổ chức những bữa tiệc như vậy, những người nổi tiếng trong ngành và các đại gia kinh doanh sẽ xuất hiện, họ không những có thể thảo luận về công việc mà còn có thể thư giãn nghỉ ngơi, tích hợp kinh doanh và giải trí.

Nhưng những chuyện này chưa bao giờ có quan hệ gì với cô, cô chỉ quan tâm anh sẽ đi bao lâu: "Anh, khi nào anh về?"

Tư Tấn sờ sờ má cô nói: "Em đi với anh đi."

Tư Hoa Niên giật mình, trên mặt có chút bối rối: "Em cũng đi ?"

Trong những gia đình như Tư gia, nhiều đứa trẻ đã theo cha mẹ làm nhiều công việc kinh doanh khác nhau từ khi còn nhỏ. Nhưng Tư Hoa Niên thì khác, cha mẹ cô đã bảo vệ cô rất tốt.

Nói cách khác, sự bảo vệ hơi quá mức.

Theo lời của mẹ Tư, Niên Niên ngốc nghếch và ngây thơ, nên cho cô nên tránh xa những thứ này.

Tư Tấn được đào tạo để đảm nhận mọi công việc kinh doanh, sẵn sàng đưa anh đi vào những dịp này, khiến một số người trong ngành không am hiểu chỉ biết đến Tư Tấn chứ không phải Tư Hoa Niên .

"Niên Niên em trưởng thành rồi ," anh nhẹ nhàng ôm cô trong khi cô đang ngơ ngác vào lòng, "Để mọi người được nhìn thấy công chúa nhỏ của chúng ta."

Tư Hoa Niên không quan tâm đến mình là công chúa, cô chỉ biết có anh trai cô ở đây, cô không cần lo lắng bất cứ điều gì, cô không muốn phải xa anh: "Em muốn đi. "

Tư Tấn cụp mắt nhìn cô, khuôn mặt thanh tú của cô anh tựa vào vai anh, đáng yêu và xinh đẹp.

Tại sao anh lại muốn mang Niên Niên dễ thương như vậy ra cho người khác xem? Anh chỉ muốn giấu cô vào tủ ở nhà.

Nhưng Niên Niên đã trưởng thành . Anh luôn cho rằng cô là một cô bé thông minh nên hiển nhiên chưa từng đồng tình với cách làm của cha mẹ về điểm này.

Niên Niên là một khối ngọc thuần khiết, anh không thể ích kỷ giấu cô đi. Cho dù thiếu kinh nghiệm, cô cũng sẽ không mãi phụ thuộc vào anh như bây giờ.

"Bảo bối ngoan."

Tư Hoa Niên suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh ơi, khi nào chúng ta sẽ trở về nước ?"

Tư Tấn trầm mặc một lát: "Ba ngày sau."

"......Nhanh quá?"

"Ừ, công ty có một số việc cần xử lý."

Tất nhiên, công việc chính thức không thể bị trì hoãn.

Tư Hoa Niên thầm cau mày.

Anh trai dường như đã quên mất việc cầu hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro