Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Tấn đứng sững tại chỗ, yết hầu chuyện động: "Bảo bối, em..." 

Ánh mắt Tư Hoa Niên lay động, tầm mắt dừng lại ở nửa người trên trần trụi của anh trai, dáng vẻ một chút cũng không thẹn thùng, hướng tới anh giang hai cánh tay: "Ôm em một cái đi."

Cô gái nhỏ nằm trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra, làm nũng muốn anh ôm một cái. Tư Tấn đã từng ở trên chính chiếc giường này trằn trọc hàng đêm, mơ tưởng tới bao màn kiều diễm. Nay lại nhìn một màn này, hô hấp của anh như đông cứng lại, thân thể bắt đầu nóng lên.

"Bảo bối. Em nằm ở đó làm gì," Tư Hoa Niên nghiêng đầu nhìn anh

Tư Tấn ánh mắt tối lại, nhấc chân đi tới..

Đôi chân dài lại rắn chắc lộ rõ qua lớp quần ngủ rộng thùng thình. Tư Hoa Niên bất giác liếm môi, đứng dậy nắm lây tay anh: "Anh."

"Bảo bối," Tư Tấn ở mép giường ngồi xuống, giọng điệu nhu hòa như ngâm trong làn nước ấm, "Như thế nào lại sang đây...Ah!"

Anh kêu lên, cúi đầu liền nhìn thấy bản tay nhỏ nhắn của cô đặt trên bụng mình: "Em tính làm gì?."

Xúc cảm thật sự rất tốt

Tư Hoa Niên lại cẩn thận sờ soạng thêm một chút

Tư Tấn nuốt nước miếng, vành tai đỏ lên, đè nén giọng nói: "Em đừng nghịch nữa..." 

"Keo kiệt," Tư Hoa Niên không bằng lòng mà rút tay lại.

Nhìn anh trai nhà mình bộ dáng như bị ức h.iếp, cô lại cảm thấy có chút đáng yêu: "Em sờ chồng của em một chút. Có gì không đúng sao?"

Tư Tấn rũ mắt, trơ mắt nhìn thân thể của mình bắt đầu biến hóa.

"......" 

Lúc này đến lượt Tư Hoa Niên đỏ mặt.

"Lưu manh!"

Cô gái nhỏ tức muốn hộc máu,  bộ dáng lên án anh vô cùng đáng yêu, giống như bông hoa nở rộ. Tư Tấn ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, một phen giữ chặt tay cô, ấn tay cô vào lại nơi cô vừa mới động chạm.

"Ai lưu manh chứ," khuôn mặt anh âm trầm, "Nói anh lưu manh? Hửm?"

Cơ bụng hình dáng vuông vắn như đậu hũ, phồng lên, còn rất có độ đàn hồi. Tư Hoa Niên cố rụt tay lại cũng không thoát ra được, liền không tránh né nữa, trực tiếp nâng tay khác lên, sờ soạng cơ ngực của anh.

"Nơi này cũng thật... Ah!"

Tư Tấn một tay giữ chặt gáy cô, liền như vậy hung hăng hôn xuống. Dùng sức cắn môi lưỡi mềm mại của cô, giọng điệu tức giận: "Lá gan của em thật là lớn, không nghe lời anh nữa rồi, có phải hay không?"

Hắn nuôi lớn cô gái nhỏ, từ khi nào đã trưởng thành liền biến thành tiểu lưu manh?

"Mới không ...... Ah!"

"Cho em sờ."

Tư Tấn đáy mắt nổi lên tia máu, không để cho cô phản kháng, đưa bàn tay của cô trượt xuống phía dưới.

Cách quần ngủ có thể cảm nhận được nơi đó cứng lên.

Cả người anh run rẩy, động tác hôn cô lại càng hung hăng hơn vài phần.

"Bảo bối......" Tư Hoa Niên bị anh hôn tới đau, bản năng giơ tay ôm lấy cổ anh: "Anh trai, anh đừng..." Từ từ.

Tóc của anh ướt.

Không biết sức lực từ đâu mà có, Tư Hoa Niên ấn vai anh, đem anh đẩy ra.

Cô gái nhỏ rầm rì ra lệnh: "Lau khô tóc trước đã!"

Tư Tấn nâng mi, đôi mắt đen láy như bị một tầng sương mù bao phủ: "Bảo bối......" Anh tủi thân rên lên.

Tư Hoa Niên an ủi hôn lên má anh, anh liền tuỳ ý ném khăn lông sang một bên

"Anh ," cô ngồi ở trên giường, đem đầu anh ôm vào trong ngực, nghiêm túc lau tóc cho anh.

Mất một khoảng thời gian rất lâu, Tư Hoa Niên mới lau khô được tóc của anh. Cẩn thận kiểm tra một chút, lại lau kĩ một lần nữa những giọt nước chảy từ chân tóc xuống trán của anh .

Tư Tấn liền ngoan ngoãn để cho cô đùa nghịch, giống một chú cún to lớn, quả thực làm cho cô yêu thích cực kỳ. Lòng Tư Hoa Niên mềm nhũn, động tác trên tay cũng bất giác trở nên mềm nhẹ hơn.

Tư Hoa Niên đem khăn lông đặt qua một bên, vừa cúi đầu mới chậm chạp phát hiện ra anh vẫn đang đem chính khuôn mặt mình chôn ở giữa bộ ngực mềm mại của cô.

Tư Hoa Niên chớp mắt vài cái, sửng sốt vài giây.

Sau đó cô nổi giận: "Sắc lang! Không biết xấu hổ!"

Rốt cuộc cũng lau xong tóc rồi.

Tư Tấn nhếch khoé môi cười, thân mình đột ngột cúi về phía trước, đem Tư Hoa Niên đè xuống giường.

"Em nói đúng."

Ý vị không rõ ẩn lưu trong giọng nói trầm thấp, anh nhìn xuống cánh môi mềm mại của cô, không kìm lòng được hôn xuống.

Hai người môi răng mật không thể tách rời, Tư Tấn giọng nói khàn khàn, lộ ra một chút tia thô bạo: "Lại sao lại câu dẫn anh?"

Em cũng chỉ là muốn sờ cơ bụng một chút thôi mà!

Tư Hoa Niên ủy khuất không chịu được, gian nan phát ra thanh âm mỏng manh: "Em mới không —— ah! Anh làm gì !"

Anh đưa ngón tay thô ráp vào luồn váy ngủ, vuốt ve phần da thịt mềm mại nhạy cảm bên hông của cô. Tư Hoa Niên không ngừng run rẩy, bắt đầu nức nở: "Đừng, anh ơi, anh không..." "Câu dẫn anh," Đáy mắt Tư Tấn càng thêm đỏ, "Là muốn anh làm gì với em đây? Nói."

"Em cái gì cũng không ——" cạch.

Tư Tấn cũng không quay đầu lại, duỗi tay tắt đèn bàn trên đầu giường. Sau đó nghiêng người đem em gái ôm vào trong lòng ngực, kéo tay cô cho vào chăn.

Tư Hoa Niên ở trong bóng tối theo bản năng ỷ lại anh, chui vào trong lòng anh.

Nghe anh thấp giọng rên, Tư Hoa Niên mặt đỏ tới độ cắt ra máu.

"...... Bảo bối, gọi anh trai một tiếng."

Thật là không biết xấu hổ.

Tư Hoa Niên dùng một bàn tay khác che mặt lại: "Anh, anh trai."

"Lại đổi một từ khác đi."

"... Chồng."

Quá kích thích rồi.

Sự sung sướng từ nơi đó đi dọc theo sống lưng, kích thích Tư Tấn đến da đầu tê dại.

Anh cúi đầu, một bên cắn môi cô, một bên tăng tốc động tác trên tay : "Kêu anh Đại Sơn."

Tư Hoa Niên đầu óc có ngẩn ra, âm thanh mềm mại lại mang theo  chút nức nở: "Anh Đại Sơn."

Lồng ngực anh tràn đầy bản năng khô nóng khó có thể phát tiết, nghe anh giống như cún con đáng thương kêu lên, trong lòng lại sinh ra một chút thương thương tiếc: "Ngoan, bảo bối thật ngoan."

Tư Hoa Niên hôm nay bị khi dễ đến đáng thương.

Tư Tấn đem em gái ôm vào trong ngực, không có cách nào khác ngoài không ngừng dỗ dành

"Bảo bối, anh trai sai rồi. Đừng không để ý tới anh mà..."

Tuy rằng hôm nay là Tư Hoa Niên đem chính mình giao nộp vào hang sói, nhưng mà đã phát sinh ra loại chuyện này, cô khẳng định không cảm thấy bản thân mình sai.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhịn không được ủy khuất mà giải thích: "Em cũng chỉ là muốn sờ cơ bụng một chút mà thôi."

"Được rồi, "Tư Tấn lấy lòng kéo tay cô đặt lên trên chính cơ bụng của mình, "Sờ đi, anh bảo đảm sẽ không cử động."

Xúc cảm vẫn là khá tốt.

Tư Hoa Niên nhanh chóng sờ soạng hai cái, liền rút tay lại: "Đã không còn hiếm lạ nữa rồi, ngủ thôi."

Cái này rõ ràng là bộ dáng giận dỗi

Tư Tấn nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, trái tim mềm ra như nước.

Cô gái nhỏ trông như tiểu thiên sứ , ngoan ngoan rúc vào trong người anh trong ổ chăn.

Quá đáng yêu, ngắm thế nào cũng thấy không đủ.

"Bảo bối," anh cẩn thận lại gần, nhắm mắt lại hôn cô "Em vẫn sẽ luôn... Đối tối với anh như vậy sao?"

Lông mi Tư Hoa Niên khẽ run , lẩm bẩm trả lời: "Tất nhiên rồi."

Tư Tấn rời môi xuống phía dưới, ôn nhu mà liếm môi cô: "Anh cảm thấy rất hạnh phúc."

Không có từ nào có thể diễn tả được sự hạnh phúc bây giờ của anh, qua kiếp sinh tử liền trọng sinh trở lại, giờ đây mỗi ngày lại như được ngâm mình trong lọ mật. Mật đường từng ngụm hướng vào trong miệng rót, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào.

Giọng nói của anh so ngày thường thấp hơn nhiều, hơi mang theo nỗi buồn man mác. Tư Hoa Niên không cần ngẩng đầu lên xem, cũng cảm nhận được khoé mắt đỏ lên của anh.

Anh trại lại khóc rồi.

Cô có điểm bất đắc dĩ.

Nhưng đây là anh trai một chút cũng có thể cảm động của cô, đây cũng đều là cô đời trước tạo nghiệp.

Cô mở to mắt, duỗi tay kéo cổ áo của anh, đem môi mình hướng hôn tới.

Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, giống như viên đá màu đen trân quý, ở trong bóng tối phản chiếu lại ánh trăng nhu hòa  "Anh, không cần chờ đến 22 tuổi được không? Chờ tới sinh nhật, em, em liền đem chính mình thắt nơ con bướm vào, tặng cho anh."

Nơ con bướm?

Tư Tấn ngây ngẩn cả người.

Phục hồi lại tinh thần , trong đầu liền hiện lên hình ảnh làm anh cả người sôi máu

Cô gái nhỏ không mảnh vải che thân như lễ vật nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chiếc cổ thiên nga xinh đẹp được dải lụa hồng thắt nơ cuốn quanh .

Anh cúi đầu, nghiến răng mà hôn cô.

Sắc mặt đỏ hồng, giọng nói mang tia ẩn nhẫn: "Em ở đâu lại nhìn thấy mấy thứ lung tung đó?"

"......?"

Tư Hoa Niên mất vài giây mới phản ứng lại được, anh trai hiểu sai rồi.

Cô không khỏi liền bất mãn.

Còn không kịp giải thích, Tư Tấn cắn chặt răng, vỗ về khuôn mặt cô: "Ngoan một chút, còn muốn ngủ thì đừng chơi với lửa."

"......" Lúc này Tư Hoa Niên mừng rỡ tới không nói ra lời.

Cô cảm thấy anh giống như một người máy, trên người có cài công tắc. Ngày thường anh là đồ mít ướt, chỉ có khi trong lòng anh được đốt lửa lên mới có thể biến thành tổng tài bá đạo.

Nhìn cô cười ngây ngô này một lát, Tư Tấn liền nghiêng người ở  bên cạnh cô nằm xuống, duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không còn dáng vẻ tổng tài nữa.

Bảo bối."

Anh cúi đầu đem cằm đặt ở trên đỉnh đầu cô, chậm rãi và bình ổn mặc cho thân thể đang khô nóng.

"Anh không muốn vội. Anh muốn cưới em."

Tư Hoa Niên theo thói quen tựa vào lồng ngực anh: "Nhưng anh đã cưới em rồi."

Đúng vậy. Nhưng chỉ có giấy chứng nhận kia là không đủ.

Anh muốn công bố tin tức bọn họ đã đính hôn, còn muốn cho cô một hôn lễ.

"Hôn lễ?"

Tư Hoa Niên mở to mắt, đầu óc như mới sực tỉnh.

Tư Tấn duỗi tay xoa nắn khuôn mặt cô: "Ừm."

Tư Hoa Niên giống như con rùa đen nhỏ, chậm rì rì nằm lên ngực anh: "Có anh là được. Không cần hôn lễ."

Hôn lễ của bọn họ, nên mời ai tới đây?

Cha mẹ đã không còn nữa, để lại bọn họ là anh em, giờ lại kết thành vợ chồng. Nghe thế nào đi chăng nữa thì vẫn là tình huống đáng kinh hãi, vẫn là kín tiếng sẽ tốt hơn.

Nếu không sẽ có người xấu nói xấu sau lưng anh trai.

Tư Tấn trong lòng lại mềm nhũn, cánh tay đem cô ôm chặt hơn, cánh môi do dự cử động, rốt cuộc vẫn là thốt ra câu hỏi: "Bảo bối, anh sửa họ, được không?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro