Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sửa họ?

"Anh định sẽ đổi họ thành gì," Tư Hoa Niên theo bản năng nhíu mày, "Tại sao anh lại muốn sửa ?"

Đổi thành gì?

Kỳ thật Tư Tấn cũng không biết. Ngoại trừ dòng họ "Tư" này, ngay cả anh cũng không biết chính mình thực sự là ai.

Anh cũng không phải được sinh ra ở trong núi.

Rất nhiều thời gian đã trôi qua, những chuyện này anh đã sớm không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ khi còn rất nhỏ cũng từng ở trong một gia đình tương đối khá giả.

Có một ngày chơi đùa ở bên ngoài, đột nhiên sau gáy cảm thấy tê rần, liền hôn mê b·ất t·ỉnh. Tỉnh lại liền đã ở thôn nhỏ trong núi, nhìn xung quanh là nhà ở cũ nát. Đầu bị thương, lại vốn còn là đứa trẻ nhỏ liền đem những ký ức mơ hồ quên đi hơn phân nửa.

Song, theo như lời những người dân trong thôn đó nói, anh không có cha, chỉ được một góa trung niên nuôi, mà người này đã tiêu hết số tiền mình có mới mua được đứa trẻ đáng yêu như anh.

Họ gì, tên gọi là gì, Tư Tấn thực sự một chút cũng không thèm để ý. Chỉ cần có thể thuận lợi cưới cô, mặc dù anh có phải đem tên sửa thành Đại Sơn, anh cũng không có bất kì ý kiến gì.

"Hoa Niên, anh tưởng..." "Tưởng cái gì mà tưởng, liền biết đều là suy nghĩ vớ vẩn," Tư Hoa Niên âm điệu không vui, cúi đầu cắn môi anh một cái, "Không nháo nữa, mau đi ngủ nào."

Cô gái nhỏ ghé vào ngực anh, bím tóc hơi rối rơi ở trên mặt anh. Tư Tấn duỗi tay nhẹ nhàng gạt ra, yêu thương mà sủng nịch xoa mặt Tư Hoa Niên: "Bảo bối, anh chỉ là sửa họ mà thôi, vẫn là anh trai của em..." Không biết là câu nào lời nói kích thích tới Tư Hoa Niên, cô gái nhỏ đột nhiên sụt sùi, bỗng nhiên liền oà lên khóc.

"Anh có ý gì? Anh đương nhiên là anh trai em! Em mặc kệ anh trước đây là ai! Anh chính là họ Tư, là anh trai của em, con của cha me!"

Tư Hoa Niên mở to đôi mắt tròn xoe, bởi vì tức giận mà ở trong bóng tối phá lệ mở to: "Anh, anh là người thân duy nhất của em! Anh có phải hay không, không muốn em nữa, sửa lại họ liền cùng em phân rõ giới hạn, kế tiếp liền chuẩn bị vứt bỏ em, có phải hay không, anh nói xem!"

"Bảo bối," Tư Tấn trầm mặt, "Đừng nói lung tung."

Thật là tức giận tới không thể chịu được.

Tư Hoa Niên oán hận cắn môi hắn, trừng mắt nhìn anh buông lời đe doạ: "Không được sửa, anh  nghe chưa? Anh dám sửa, em liền, em liền ——" Cô đối xử với anh trai trước giờ đều là xuất phát từ bản năng, không nỡ dám làm anh đau lòng: "Em liền cắn ch·ết anh!"

Tư Tấn khoé môi giật giật, còn không kịp nói cái gì, đã bị cô giống như cún con cắn một cái.

Nhìn em gái tức giận thành như vậy, trong lòng anh vô cùng đau đớn, dù có kiên định với chủ ý của mình cỡ nào đi chăng nữa, cũng quả thật kiên trì không nổi nữa rồi.

"Anh không đổi họ nữa," anh lấy lòng ôm cô, thấp giọng nhận sai, "Ngoan, đừng tức giận nữa."

Tư Hoa Niên trong mắt đều là lửa giận, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, vẫn là cảm thấy tức giận không chịu được.

"... Trước kia cha nói với em, mẹ muốn có hai đứa con, một bé gái, bé trai đặt tên là Tư Tấn, bé gái tên là Hoa Niên, chính là trong ' tư tẫn hoa năm ' hoặc là ' tựa cẩm hoa năm '. Tên này là dành cho anh, anh chính là anh trai em!

"Người khác em mặc kệ, dù sao anh đời này chính là họ Tư, em cũng họ Tư, về sau con của chúng ta cũng sẽ mang Tư...!"

Tư Tấn rốt cuộc  cũng không khống chế được bản thân mình. Anh xoay người lại, đè cô gái xuống, cúi đầu lấp đầy cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô. Toàn thân anh run rẩy, yết hầu khẽ động, ng·ay cả thanh âm phát ra cũng trầm thấp.

"Bảo bối, nghe anh..." Tư Hoa Niên nhíu mi duỗi tay đẩy đẩy anh. Cảm nhận thấy chất lỏng nóng hổi trên mặt anh, bàn tay liền khựng lại.

"Anh tại sao lại khóc, thật là ngượng quá đi mất."

"Bảo bối" Tư Tấn thanh âm trầm thấp, lại ôm cô chặt hơn. Anh cũng muốn có hai đứa nhỏ. Đều phải lớn lên giống cô  Tư Hoa Niên rốt cuộc bị thuận mao, vừa lòng mà hừ một tiếng.

Qua vài giây, cô  mới chậm chạp mà nhận  ra có chút không đúng.

"Anh có xấu hổ hay không vậy, ai sẽ sinh con cho anh chứ?!"

"Không sinh, không sinh nữa" Tư Tấn nhanh chóng đem cô ôm vào trong lồng ngực của mình, "Anh chỉ cần tiểu công chúa này thôi, không cần con cái gì hết."

...... Mất một hồi sức lực, rốt cuộc cũng dỗ được cô gái nhỏ cáu kỉnh ngủ say.

Tư Tấn từ gối đầu phía dưới lấy ra di động, mở màn hình, nương theo một chút ánh sáng mỏng manh, ngắm nhìn cô một chút.

Sau đó anh soạn tin nhắn gửi cho thư ký Lâm.

【 năm nay thưởng thêm bảy ngày nghỉ phép. 】

Bên kia phản hồii: 【 chúc Tư tổng cùng Tư tiểu thư bách niên hảo hợp. 】

Tư Tấn trong đáy mắt lộ ra ý cười.

【 mười ngày. 】

Như vậy một hồi lăn lộn liền đến tận hai giờ sáng, cũng may ngày hôm sau Tư Hoa Niên  phải lên lớp  tương đối trễ, Tư Tấn đưa cô đi ăn sáng, sau đó liền cô tới trường.

Giờ đã là cuối mùa thu, lá cây trong vườn trường đã bắt đầu rụng. Không khí  không nóng cũng không lạnh, là kiểu thời tiết nhất thoải mái nhất, Tư Hoa Niên mặc một chiếc áo khoác mỏng do Hạ Dương thiết kế, đầu tết tóc xinh đẹp, đẹp đến không thực, người đi đường đều nhịn không được phải ngoái đầu lại nhìn thêm một lần.

Tư Tấn còn muốn nắm tay Tư Hoa Niên, nhưng cô chỉ là không vui mà quay đầu lại nhìn anh một cái, liền cúi đầu đi tiếp về phía trước, bộ dáng rõ ràng là không hài lòng.

Anh đành phải đi sau cô nửa bước, bám sát mà đi theo

Tiết đầu tiên vẫn là môn thiết kế, Tư Tấn đi theo, đem cặp sách của cô đặt vào phòng học. Tìm một vị trí tốt ngồi xuống, Tư Hoa Niên liền bắt đầu đuổi người: "Tư tổng anh nên đi làm thôi."

Tư Tấn đứng tại chỗ không nhúc nhích, thấp giọng hỏi: "Anh có thể ở lại nghe giảng được không?"

"Nếu anh muốn thì nên đi hỏi giáo viên chứ," Tư Hoa Niên lẩm bẩm, "Hỏi em làm cái gì."

Tư Tấn ngẩng đầu nhìn quanh phòng học một chút, nhưng bộ dáng thật sự như là muốn đi dò hỏi. Tư Hoa Niên đối với việc anh muốn ở lại vẫn là sao cũng được, nhưng nhìn tới ngoài cửa lại thấy Kiều Thư Á đang chuẩn bị đi vào.

... Không đúng.

Đây là khoá học thiết kế.

Tư Hoa Niên bỗng nhiên hiểu ra, không thể anh ở lại  nơi này, nếu không việc bọn họ đính hôn liền giấu không được.

"Anh, anh đi nhanh đi," Tư Hoa Niên đẩy anh ra bên ngoài, "Anh ở chỗ này mọi người đều chú ý tới chúng ta."

Trong một hai phút ngắn ngủn đã có không ít người lặng lẽ đem tầm mắt hướng về phía họ. Nếu mỗi người đều đem chuyện này lên diễn đàn, độ thảo luận ít nhất cũng sẽ được mấy ngày.

Tư Hoa Niên cũng không nghĩ tới Tư Tấn nhanh như vậy đã rời đi, không dám không nghe lời cô. Cúi đầu mím môi, vẫn là đành phải xoa đầu cô, rồi bước chân đi ra ngoài.

Vào lúc anh đi ra khỏi phòng học, liền quay đầu lại nhìn thoáng qua. Vừa rồi anh gặp một nam sinh anh tuân, lập tức đi tới bên cạnh cô ngồi xuống. Tư Hoa Niên hướng về phía hắn cười một chút, bộ dáng vô cùng phấn khởi, hai người liền bắt đầu thảo luận.

......Cô từ khi nào lại thân thiết với bạn cùng lớp như ?

Tư Tấn ở ngoài phòng học dừng bước, đôi tay vô ý thức mà nắm chặt thành quyền.

Trong phòng học.

Kiều Thư Á quay đầu hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, đã nhìn không thấy bóng dáng Tư Tấn, vì thế cười, hỏi: "Anh trai đưa tới trường?"

Tư Hoa Niên gật đầu: "Ừ."

"Vậy là tốt rồi," Kiều Thư Á dừng một chút, vẫn là nhịn không được nhiều lời một câu, "Anh em hoà hảo là tốt."

"Ai cùng anh ấy hòa hảo chứ."

Tư Hoa Niên mặt hơi đỏ, không vui mà dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô thậm chí còn không hiểu  được ràng cô và Kiều Thư Á đối với chủ đề này có hàm ý hoàn toàn khác nhau.

Nếu đã quyết định sẽ chọn viên đá kia, cái này là nhẫn thiết kế, nhất định phải làm nổi bật được đặc điểm, hơi hướng thần bí, khí chất nội liễm cùng  trầm ổn..

Bản nháp ban đầu định dùng mũi khoan 3 mm, độ dày các góc bằng nhau. Tư Hoa Niên có suy xét quyết định sẽ làm thành hình lục giác độc đáo, hoặc là đem mặt bên của nhẫn mài giũa thành hình trái tim, trên dưới mỏng mượt, nhưng nghĩ tới hình dạng, rốt cuộc vẫn là cảm thấy thiết kế như vậy hơi dầu mỡ.

Chính vì như vậy bọn họ mới chọn mài thành hình vuông góc cạnh, hình dạng kim cương cũng liền định trước là hình vuông. Mọi góc cạnh trên, dưới, bên cạnh cùng mặt nhẫn bên trên hoà hợp, nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.

Kiều Thư Á trong tay cầm bút chì, một bên cùng Tư Hoa Niên thảo luận, một bên vẽ sơ đồ phác thảo bước đầu.

Tiếp tới sẽ còn có không ít chi tiết đồ vật phải làm, ví dụ như  chi tiết nhỏ ở trên mặt nhân, nghiê cứu cách thức mài kim cương cụ thể,  nhưng nói chung  tiến độ này cũng có thể xem như là thuận lợi.

Hai giờ trôi qua, đúng giờ tan học.

Tư Hoa Niên cùng Kiều Thư Á sóng vai đi ra khỏi phòng học, đi qua khúc ngoặt trên hành lang. Đang đi tới gần cầu thang, liền thấy Tư Tấn đứng ở nơi đó dựa lưng vào tường, anh hơi cúi đầu, an tĩnh mà trầm ổn.

Sinh viên người đến người đi, không ít người nhận ra Tư Tấn, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, còn anh lại giống như không hề để tâm.

Tư Hoa Niên trong lòng căng thẳng, bỏ lại Kiều Thư Á, nhanh chân chạy qua: "Anh!"

"Bảo bối."

Tư Tấn nâng đồng tử đen láy lên nhìn cô, duỗi tay nhận lấy cặp sách của cô, đeo ở trên vai mình, sau đó cùng cô đi xuống dưới.

Tư Hoa Niên kéo tay áo anh: "Anh làm gì thế, vẫn luôn ở chỗ này chờ em sao? Anh có ngốc không?"

Công ty còn có chút công việc cần phải xử lý, nhưng Tư Tấn nhớ tới bộ dáng cô cùng nam sinh kia vừa nói vừa cười , sự nóng nảy trong lòng khó mà áp chế.

"Bảo bối," anh nhè nhẹ nói, "Anh sai rồi, tha thứ cho anh."

Thật là ngốc quá đi mất. Tư Hoa Niên quả thực là vừa không biết nên nói gì, vừa đau lòng đến không chịu được.

"Không sao," cô cau mày lẩm bẩm, đem bàn tay nhỏ của mình đặt vào tay anh, "Về sau anh không được như vậy nữa, biết chưa?."

"Ừ."

Tư Tấn nhanh chóng đồng ý.

Tới lúc đi xuống lầu ra khỏi khu dạy học đã là giữa trưa, ánh mặt chiếu chói sáng.

Tư Hoa Niên cúi đầu nhìn nhìn chính mình bị anh dắt tay, đi sát theo anh. Nhưng cô mặc áo hoodie dài tay, cổ tay áo che khuất, nhìn từ xa quả thật không ra là hai người đang nắm tay.

Thôi vẫn là để anh nắm tay đi.

Tư Tấn thả chậm bước chân, cô liền ngoan ngoãn mà đi sát theo anh.

"Bảo bối, đi đâu nào? Anh đưa em đi rồi về công ty"

Tư Hoa Niên nhìn anh, tiết học tiếp theo là một giờ sau. Hiện tại cũng đã đến giờ cơm trưa, chung quy vẫn là không đành lòng để anh đói bụng trở về công ty.

"Chúng ta đi tới nhà ăn đi."

Tư Tấn không có ý kiến.

Tới nhà ăn liền vừa vặn đúng giờ.

Tư Hoa Niên đi tím chỗ ngồi cho hai người, Tư Tấn đeo cặp sách của cô đi tới cửa sổ lấy cơm xếp hàng.

Rất nhiều người xếp hàng, Tư Hoa Niên ôm má, nhìn anh trai xếp hàng chỉ cảm thấy anh ở trong đám người kia nổi bắt nhất

Vóc dáng cao, lại vô cùng đĩnh bạt

Tuy rằng không có mặc tây trang chỉnh chu, nhưng Tư Tấn đứng ở trong đám người quả thật là cùng với các sinh viên ngây ngô không giống nhau..

Rất nhanh liền có người chú ý tới anh.

Tư Tấn cũng không thường xuyên tiếp nhận họp báo với giới truyền thông, nhưng cũng được xem như là nhân vật có danh tiếng. Hơn nữa khoảng thời gian trước đã cùng Tư Hoa Niên bị chụp, không ít người sớm đã biết mặt anh ở trên diễn đàn trường .

Mới đầu phát hiện ra anh là đại gia, quả thực cũng không ai tin. Không thể tin được người như Tư Tấn cũng sẽ giống ai ai,  theo đuổi nữ sinh, còn cãi cọ ồn ào trên sân, trên người còn cõng cô gái nhỏ.

Thẳng đến lúc có người nhìn quanh phòng ăn tìm được Tư Hoa Niên ở trong một góc an tĩnh, rốt cuộc mới dám xác nhận.

Cô gái nhỏ có làn da trắng ngần, đầu thắt bím tóc cùng đôi mắt sáng ngời, ngồi ở chỗ kia như là toả sáng, quả thực nổi bật.

Một lúc lâu sau, Tư Hoa Niên nhìn anh trai nhà mình trên tay bưng hai cái khay, vững vàng mà đi tới. Cô ngồi một bên cười tủm tỉm mà tiếp nhận lấy đồ ăn, một bên ở trong lòng thầm nghĩ.

Khẳng định sẽ bị chụp được, sẽ lại lên diễn đàn.

Đều do anh hết, lớn lên như vậy mà chẳng thấy được làm cái gì.

Hai anh em mặt đối mặt ngồi xuống, quả nhiên có không ít người nhìn qua. Tư Hoa Niên ánh mắt xoay chuyển, trong lòng toát ra một chút ý muốn đùa dai với anh.

"Anh," cô hướng Tư Tấn vẫy tay, "Anh lại gần một chút, nói nhỏ với anh cái này."

Tư Tấn thuận theo mà cúi đầu nghiêng qua: "Ừ."

Tư Hoa Niên cười hì hì nói: "Anh nói xem, chúng ta có giống cặp đôi vườn trường yêu sớm không?"

"......" "Chồng của em tốt như vậy, so với bạn trai của những cô gái khác đều tốt hơn."

Tư Hoa Niên đôi mắt tinh nghịch,  vừa lòng mà nhìn bên tai anh bắt đầu đỏ lên.

Từ góc độ phía xa nhìn vào, đây chính là anh trai ôn nhu cúi đầu nghe em gái nói chuyện, thế nào nhìn cũng không ra cái gì mà cặp đôi vườn trường.

Xung quanh cãi cọ ồn ào, đèn dây tóc giá rẻ trên đỉnh đầu giá rẻ có chút làm cô hoa mắt.

Nhưng là cô gái nhỏ giọng nói mềm mại truyền vào lỗ tai Tư Tấn vô cùng rõ ràng: "Anh, em rất thích anh."

Tư Tấn yết hầu khẽ lăn: "Anh cũng thích em. Ăn, ăn cơm đi."

Tư Hoa Niên vì trò đùa dai này mà hướng về phía anh cười một chút, nâng cánh tay lên, làm bộ sửa sang lại bím tóc trên đầu. Nhân lúc cổ tay áo rộng che mặt của hai người lại, cô tiến tới, cúi đầu, hôn nhẹ vào môi anh.

A..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro