25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nhiếp ảnh gia Lee Taeyong lần đầu tiên trong đời bỏ dở một buổi chụp.

Người mẫu nữ không chạy mất, mẫu nam vẫn còn ở sát cạnh anh, chỉ là anh không muốn chụp nữa. Công việc cũng không gọi là bung bét, Taeyong nghĩ cần phải họp lại với Jiyeon để xem liệu có thể hoàn toàn đổi phần cuối bộ ảnh và phim quảng cáo thành anh và Doyoung ở cùng một chỗ với nhau hay không. Suy cho cùng cũng chỉ là lựa chọn, trên con đường đi theo những mùi hương đã được sắp đặt trước, Doyoung đột ngột rẽ hướng về phía Taeyong và anh cũng vậy, mọi thứ trở thành có ý nghĩa hơn rất nhiều.

Yujin bình tĩnh ngồi uống cà phê cùng Yuta ở trên sofa trước studio. Cô không nói với Yuta vì sao mình lại đi ra ngoài trong khi Taeyong và Doyoung vẫn còn ở trong, nhưng chính Yuta cũng nhận thấy có gì đó khác thường khi Taeyong đã quá ba mươi phút vẫn không bắt đầu buổi chụp. Đến lúc Taeyong và Jungkook trở ra cùng nhau, hai người vẫn cách nhau một quãng xa nhưng ánh mắt của Doyoung thì hoàn toàn mất đi vẻ lãnh đạm của nhiều ngày trước, Yuta nhíu mày nhìn Taeyong.

Taeyong nhún vai cười, Yuta thở ra chán nản. Lại một lần nữa Lee Taeyong hẹn hò cùng người mẫu, Yuta không còn thấy ngạc nhiên. Nhưng hai người này không hề hợp nhau, anh nghĩ thầm. Có thể Doyoung không thấy mình có tình cảm với Yujin, nhưng người ta rất cần hợp nhau mới có thể cùng nhau đi đến lâu dài. Taeyong từ trước tới nay không bao giờ nói chuyện lâu dài nên Yuta cũng không hề để ý, còn Doyoung thì khác. Taeyong đẩy nhẹ sau lưng Doyoung rồi hất đầu về phía Yujin, cậu nhẹ gật đầu tiến tới gần cô nói nhỏ:

"Em đi dạo với anh một chút được không?"

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, Taeyong nhìn theo bóng Doyoung giữ cửa cho Yujin rồi mới thong thả ngồi xuống. Gần như ngay lập tức, một quyển tạp chí đáp vào lòng anh.

"Lee Taeyong!"

"Tôi đây."

Taeyong với lấy bình cà phê trên bàn. Cà phê đắng nghét, đem so với môi Doyoung càng làm vị đắng nổi bật hơn. Yuta nhăn mặt: "Cậu lần này quá đáng lắm."

Taeyong mỉm cười: "Tôi biết, nhưng không còn cách nào khác."

"Đừng làm tổn thương Doyoung."

Yuta cố gắng ghìm âm thanh lại chỉ còn khe khẽ, Taeyong bật cười.

"Vì sao cậu chắc chắn tôi sẽ làm tổn thương Doyoung?"

"Vì cậu là Lee Taeyong mà."

Yuta trả lời ngắn gọn nhưng đủ ý, Taeyong nhấp một ngụm cà phê rồi chỉ gõ ngón tay lên đầu gối chờ Doyoung quay lại. Anh biết mọi người đều sẽ nói như vậy, rằng anh không được phép làm tổn thương một linh hồn thật thà trong trẻo. Nhưng mọi chuyện cũng rõ ràng khác biệt, Taeyong từng coi nụ hôn đầu tiên với một người cũng là thời khắc kết thúc tình yêu - hoặc một dạng thức giống tình yêu - với một người. Đối diện với Doyoung, nụ hôn là thứ mở đầu cho một tương lai không biết vui hay buồn nhưng chưa thấy điểm kết thúc.

Có điều những ngày sau, Taeyong nghe Yujin, nghe Eunjung, cả Hyunbin, nghe rất nhiều người nói với anh câu tương tự. Đừng làm tổn thương Kim Doyoung, Kim Doyoung không phải đối tượng để chơi đùa. Anh không buồn người khác không tin tưởng mình, Taeyong biết mình không có khả năng được người khác tin tưởng khi nhìn vào lịch sử yêu đương dài dằng dặc của anh. Dù anh yêu ai cũng đều trọn vẹn không bao giờ có bất cứ một lỗi lầm nào, lỗi lầm duy nhất dẫn đến chia tay chỉ nằm ở khi tình cảm phai nhạt dần không ai muốn níu.

Sau này Lee Taeyong nghĩ đến chuyện mình và Doyoung ngày đó, anh thường cười khi nhớ đến phản ứng của những người xung quanh anh khi biết hai người hẹn hò. Nếu những người đó biết được rằng người ôm thương tổn sau cùng là Taeyong, không biết còn ai có thể nói ra với anh một câu đừng làm đau cậu.

Doyoung quay trở lại với Yujin cùng vẻ mặt bình thản, Taeyong lẫn Yuta đều không biết đã xảy ra chuyện gì. Yujin xin phép ra về trước trong ánh mắt ngơ ngác của nhân viên trang điểm từ ngoài cửa đi vào, Taeyong cũng nhẹ nói với cô một câu "em vất vả rồi" sau đó gọi lái xe. Yuta đi cùng Yujin, anh lầm bầm mắng Taeyong nhưng không phát ra thành tiếng. Chỉ còn lại hai người, Taeyong ngồi phịch xuống ghế rồi ngửa đầu về phía sau nhắm mắt. Mệt mỏi thật sự, lần đầu tiên anh phải nhận lời cảnh cáo trước lúc yêu đương từ cô trợ lý của mình.

Doyoung ngồi xuống cạnh Taeyong, cậu đưa tay áp vào trán anh.

"Lại sốt rồi, anh về khách sạn đi."

Taeyong giữ yên bàn tay Doyoung trên trán mình, anh lắc đầu rồi nhích tới gần Doyoung. Để yên cho mấy ngón tay Doyoung day nhẹ thái dương mình, Taeyong nói nhỏ: "Em nói gì với Yujin?"

Doyoung nhún vai nói thật thà: "Em trả lời cô ấy rằng 'love to the moon and back' không phải chuyện yêu đương. Yujin hiểu, cô ấy bảo em đừng nói thêm gì nữa."

"Người yêu anh rất giỏi."

Taeyong cười vui vẻ, Doyoung lại dừng hết cử động của mình. Cậu nhìn vào cánh cửa studio đang khép hờ trước mắt, rất lâu sau mới có thể trả lời Taeyong: "Người... người yêu?"

Taeyong ngồi thẳng dậy, anh chằm chằm nhìn Doyoung. Nuốt khan một tiếng rồi lại hất tay Doyoung ra, Taeyong bình tĩnh nói:

"Cơ hội cuối cùng, em có muốn đính chính với anh rằng em hôn anh vừa rồi cũng chỉ là ví dụ hay không? Hay là bây giờ anh và Hyunbin không có gì, em và Yujin cơ bản cũng đã kết thúc, em tiếp tục muốn chơi trò mập mờ với anh?"

Doyoung cau mày nắm lấy cánh tay bị thương của Taeyong. Cậu vừa xoa vừa thổi nhẹ vùng da màu tím đã nhạt đi bớt rồi nhăn mũi khi nhớ ra mùi tinh dầu hoa hồng trên cánh tay Taeyong là do Hong Hyunbin đem đến. Doyoung cúi đầu chăm chú thổi, cậu nói ngắt quãng giữa mấy luồng hơi ấm nóng:

"Chào mừng anh."

Chào mừng anh trở thành người yêu chính thức đầu tiên của Kim Doyoung.



--



Yujin không thấy quá bất ngờ về chuyện của Taeyong và Doyoung. Điều làm cô bất ngờ nhất chỉ là chuyện một người trầm lặng như Doyoung cũng có lúc mất kiểm soát đến nỗi roạt một tiếng kéo lại tấm rèm ngay khi Yujin lỡ tay phá rối. Đáng ra có thể vờ như tổn thương một chút để cho Doyoung khó xử và Taeyong thấy tội lỗi, nhưng Yujin không làm được. Lí do không đơn giản chỉ vì chuyện Doyoung thật sự chỉ nhìn về phía Taeyong trong những ngày làm việc chung nhau, từ studio quay về khách sạn, Yujin còn thấy nhẹ nhõm ở trong lòng.

Vì chính cô cũng biết, Doyoung tách biệt hoàn toàn với con đường người mẫu mà Yujin định theo đuổi đến cuối. Doyoung thừa sức làm người mẫu nhưng cậu rõ ràng chỉ nghĩ rằng mình hợp với sách. Đã thế, chuyện gần như quan trọng nhất ở lứa tuổi xinh đẹp rực rỡ bậc nhất và cũng phù phiếm vô cùng, Yujin một đôi lần phân vân khi hội người mẫu vào hùa với nhau khuyên cô không nên yêu một người đàn ông không có gì trong tay ngoài một chồng sách ngoại văn đầy ắp.

"Rồi hai người định hẹn hò bằng xe bus ở căn tin trường đại học mãi? Em là người mẫu, em phải có người đón về sau mỗi show diễn, hoặc phải có người ăn mặc hợp gu với em để dự tuần lễ thời trang cùng nhau. Cậu Doyoung gì đó không hợp chút nào, cậu ta không quan tâm tới danh tiếng của em, và cậu ta cũng không phải..."

Một người chị gái bỏ lửng câu đó, Yujin biết câu tiếp theo cô ấy định nói là gì. Doyoung không giàu có, cậu không phải là thiếu gia con nhà giàu, không nắm trong tay một công ty hay nhãn hàng thời trang nào. Đừng nói người mẫu chuộng hư vinh nên như thế, bất kì cô gái nào cũng sẽ đều mong muốn có một chàng trai hoàn hảo ở độ tuổi hai mươi, nhất là những cô gái có nhan sắc được công nhận hẳn hoi. Vật chất luôn là một lí do hoàn toàn hợp lý trong việc duy trì một mối quan hệ. Yujin nói bóng gió chuyện yêu Doyoung trong khi bản thân mình cũng mông lung suy nghĩ, cuối cùng thì Lee Taeyong đã cướp lấy cả ngọt ngào lẫn gánh nặng trên vai cô.

Ngày cuối cùng tới gặp Emma để hoàn thiện mùi hương, Yujin đi vào một mình rồi trở ra với vẻ mặt vô cùng khó đoán. Đi ngang qua Doyoung, cô nâng mũi giày lên đá nhẹ vào ống chân của cậu, thì thầm nói "anh được lắm" rồi tủm tỉm cười. Mọi người chưa biết chuyện vẫn tưởng là một cử chỉ yêu thương, cả Taeyong cũng nghĩ rằng Doyoung và Yujin có giao ước gì đó liên quan đến mùi hương trong ngày đầu đến lab. Doyoung không muốn thể hiện tình cảm trước mặt người lạ, cậu và Taeyong vẫn làm ra vẻ xa cách lạnh lùng với nhau. Taeyong không phản đối, Doyoung chẳng phải là ngoại lệ: Yêu đương là yêu đương, công việc là công việc, Taeyong không bao giờ công khai nắm tay người yêu ở chỗ làm việc của mình.

Doyoung đi vào phòng điều chế sau Yujin, cậu mỉm cười nhìn Emma. Emma đáp lại Doyoung bằng một cái nhướn mày, cô chỉ vào chiếc ghế trước mặt cậu. Đưa bản nháp mẫu hương dành cho Taeyong ra trước mặt Doyoung, Emma cất giọng đều đều:

"Cậu có muốn bổ sung gì vào đây không? Mùi hương cho người mà cậu yêu."

Doyoung cầm lấy cây bút một hồi rồi đặt xuống: "Sao cậu biết không phải là Yujin?"

"Tôi không muốn ra vẻ thần bí, Yujin kể với tôi. Nhưng vì tôi chỉ có sự nhạy cảm về mùi hương để tự hào nên phải nói rằng ngay trong ngày đầu tiên hai người tới đây, tôi đã nghĩ là hai người mới đúng một đôi."

"Vì sao? Mọi người đều nói chúng tôi không hợp."

"Cậu không hợp, nhưng cậu chọn được mùi hương đúng."

Emma đưa cây bút lên ngăn cho Doyoung không nói, "đừng nói rằng vì cậu cũng có sự nhạy cảm nhất định về mùi hương nên mới chọn đúng. Không hề, đúng ở đây có nghĩa rằng những mùi hương cậu chọn hợp với con người Taeyong. Cậu phải quan tâm đủ nhiều mới có thể chọn được, kể cả là chai verital của lần trước hay bảng thành phần cậu chọn lần này. Còn Taeyong thì không cần nói gì nhiều. Hôm đó tôi để ý anh ấy dùng máy ảnh chụp hết mọi người, nhưng dùng ánh mắt chỉ để nhìn cậu. Hoặc nhìn Jung Yujin, vì Yujin ở bên cạnh cậu."

Doyoung không hiểu hết mấy điều Emma nói về mùi hương. Mùi hương đối với Emma là toàn bộ con người, cô có thể nhìn ra cả tính cách lẫn đời sống xã hội của một người chỉ dựa vào mùi hương mà họ chọn. Cậu không hỏi nhiều nữa, chỉ bổ sung thêm một chút thành phần cho nước hoa của Taeyong và cả Yujin. Emma mím môi cười khi nhìn bảng thành phần nước hoa Doyoung chọn cho Yujin, cuối cùng cô cũng cười phát ra thành tiếng:

"Yujin lúc nãy cười đến quên trời đất ở trong này. Cô ấy bảo rằng đáng ra nên giận cậu, nhưng vì cậu quá thông minh, cô ấy tha thứ."

Doyoung nghi hoặc hỏi lại: "Tôi thông minh cái gì?"

"Cô bé hỏi tôi rằng vì sao cậu cứ nhất quyết nói rằng mùi hoa linh lan hợp với cô ấy dù có lẽ cậu biết rõ ràng cô ấy không thanh thuần trong trẻo như cách cô ấy thể hiện ra bên ngoài. Tôi đã tránh không trả lời, nhưng cuối cùng đành phải nói."

Hoa linh lan, loài hoa thuần khiết từ sắc đến hương. Những người không biết sẽ chỉ cho rằng nó là đại diện của sự trong trắng, ví một con người hợp với linh lan cũng có nghĩa nói rằng người đó chưa bị nhiễm bụi bẩn của cuộc đời. Yujin đem thắc mắc ra hỏi Emma, cô đắn đo một hồi rồi cũng thành thực nói cho Yujin biết, dù linh lan trắng muốt và thơm dịu dàng như thế, nhưng thân và lá cây lại mang theo chất độc chứ không vô hại chút nào.

Yujin cười đến quên thở, Kim Doyoung quả nhiên không phải người bình thường. Dù sao cũng đã lỡ rồi, nếu có thể thì vẫn còn lần sau vì Taeyong là người yêu đương chóng vánh, Yujin đi khỏi lab với tâm trạng vui vẻ thảnh thơi.



--



Taeyong là người cuối cùng vào phòng điều chế. Emma không nói nhiều về Hyunbin, cô giống như một cô phù thủy thời trung cổ hết đổ thứ này vào thứ kia lắc ngửi, cuối cùng đưa cho anh hai chai Verital trong suốt có dán nhãn tên mình. Taeyong nhận lấy hai chai rồi đưa lên mũi, anh chỉ cần ngửi một lần thì đã nhận ra ngay mùi hương nào là của Doyoung. Nhưng nếu là từ đầu chiến dịch... Taeyong ngẩng nhìn Emma. Cô vặn những nắp thủy tinh bịt kín đựng tinh dầu nguyên chất, nói với anh bằng giọng đương nhiên là thế:

"Em không biết có ai dặn anh rằng hãy yêu thương Doyoung tử tế hay chưa. Em không quen cậu ấy đủ lâu để gửi gắm cho anh hay gì đó, em chỉ mong anh hiểu nếu có một ngày anh không muốn cùng Doyoung tiếp tục, anh hãy nhớ rằng cậu ấy đã có khi yêu anh đến mức vô tình làm thành một bảng mùi hương cho riêng anh mà chính bản thân mình còn không nhận ra điều đó."

"Anh còn chưa yêu được một ngày mà em đã trù ẻo chuyện chia tay?"

Taeyong xịt một ít nước hoa còn tươi vào cổ tay mình. Mùi hương lãng đãng trong không khí là mùi hương do Emma điều chế, nước hoa tiếp xúc vào da anh có mùi nồng hơn. Taeyong đưa cổ tay lên mũi, Emma nhìn theo không sót một cử động nào của Taeyong.

"Em chỉ là người nói thẳng ra điều mọi người nghĩ mà không dám nói. Có thể anh và Doyoung cũng đang nghĩ vậy, nhưng em tin tình cảm giữa hai người không phải là thứ đếm ngày cầm hơi. Ít ra là em tin anh."

Taeyong gật đầu bắt tay với Emma. Hai người trở ra cùng nhau, Taeyong mượn ngay lab để nói vài câu kết thúc làm việc. Đáng lẽ ra phải tổ chức tiệc mừng nhưng mọi người đều bận cho những dự án khác, Taeyong hẹn gặp vào buổi họp báo ra mắt phòng điều chế rồi thôi. Vẫn là vị trí như ngày đầu tiên, Heesung và Jiyeon không có gì thay đổi, bốn người Taeyong và Hyunbin, Doyoung và Yujin lại tách làm ba phần kì lạ. Doyoung không nhìn Taeyong, cậu lơ đãng nhìn vào đâu đó xung quanh.



--



Taeyong chưa vội rời đi. Lịch chụp cuối năm của anh kín mít, nhưng sáu này dùng thuốc hạ sốt trực tiếp đã là giới hạn cuối cùng. Cả người còn âm ỉ sốt, Taeyong ngay lập tức quay về khách sạn sau khi buổi tổng kết chiến dịch đã hoàn thành. Doyoung theo sau anh, cậu giúp Yujin đưa đồ xuống sảnh để đón xe về sân bay rồi trở lên khi Taeyong đã lại thiêm thiếp ngủ.

Doyoung rón rén bước vào phòng. Ở trên giường, Taeyong lại cởi hết áo để vùi mình vào trong đống chăn dày. Chắc là thói quen của anh và vì hai người cũng không có gì cần phải giấu, Doyoung đi vòng quanh nhặt áo khoác và áo sơ mi của Taeyong đặt lên thành ghế. Xong xuôi đâu đó, cậu ngồi nhìn Taeyong nằm yên trong ánh sáng ban ngày. Hơi mỉm cười vì con người yếu đuối trước mặt mình lại nói rằng "đã quen làm anh", Doyoung lúng túng che đi nụ cười khi Taeyong từ từ mở mắt.

Taeyong tự thấy mình không còn đủ sức để nói những lời bậy bạ với người yêu mới, nhưng cuối cùng anh vẫn vẫy tay để Doyoung đi tới gần mình. Doyoung ngồi xuống cạnh Taeyong, anh vuốt ve bàn tay cậu rồi rùng mình vì lạnh. Taeyong dịch người vào bên giường, anh nhìn Doyoung trong khi đưa tay vỗ vào khoảng trống mình mới tạo ra:

"Anh hứa không làm gì quá đáng, mà thật ra là vì anh không còn sức. Cởi áo rồi nằm xuống cạnh anh đi."

Doyoung chần chừ vài giây, Taeyong đã nói thêm vào: "Anh không phải là bác sĩ nhưng cũng từng là sinh viên y khoa, anh thề rằng mình không hề có động cơ gì mờ ám. Giúp anh hạ sốt một chút, da tiếp da là cách có hiệu quả rất nhiều."

Khoa học nói rằng da tiếp da là một cách hạ sốt rất đáng thử. Doyoung nghĩ rằng có lẽ cách trị liệu này sở dĩ có tác dụng là vì nhiệt đã truyền hết từ người Taeyong sang người cậu, bởi chỉ vài giây sau khi thận trọng nằm xuống ôm lấy Taeyong, người cậu đã nóng bừng lên. Taeyong nghiêm túc nhắm mắt dù lồng ngực của anh dán sát vào Doyoung, cậu có thể thấy được một hình xăm ẩn hiện sau cổ anh trong lúc nhẹ vuốt lên lưng trần. Taeyong thỉnh thoảng ậm ừ trong cổ họng, cánh tay anh vắt qua eo cậu nhưng Taeyong thật sự không có cử động nào. Từ trong lồng ngực của Doyoung, Taeyong cất giọng rì rầm:

"Những ngày đầu tiên sau hẹn hò, đối với một số người là thiên đường nhưng cũng có vài người cho rằng mình nên chia tay mới đúng. Vì không quen với cảm giác hai người, không quen bị làm phiền, đột nhiên không muốn có thêm một người xen vào đời sống cá nhân của mình. Đó là tâm lý bình thường, không phải vì chuẩn bị chưa tốt. Nếu em cứ thấy mình không tốt và mải chuẩn bị trạng thái tốt nhất để yêu đương, đến khi em sẵn sàng thì người đó có khi đã không còn chờ em được nữa. Anh nói dài dòng để tóm lại một điều thôi, Doyoung đừng nghĩ nhiều về chuyện chúng ta có hợp nhau hay không, rồi sau này chia tay thì sẽ ra sao nữa. Những chuyện đó em sẽ rõ ràng vào một lúc nào đó, còn bây giờ thì...mmm."

Taeyong chưa nói hết câu, Doyoung đã lần xuống tìm lấy môi anh. Taeyong nói không sai, Doyoung vẫn chưa thích nghi được với chuyện cuộc sống của mình có thêm một người ở bên với danh nghĩa người yêu chứ không phải là hàng xóm, bạn thân hay là "thầy giáo". Mọi thứ đều mơ hồ không rõ, chỉ có mỗi một chuyện hôn anh là không cần phải suy nghĩ nhiều.

Môi lưỡi cũng chỉ chừng đó, từ ngày hôm qua cho đến hôm nay thôi Doyoung gần như đã thuộc hết cả những rãnh chìm nho nhỏ trên môi Taeyong. Dù có như thế thì mỗi lần hôn lại là một lần tim đập mạnh và không thiết gì đến xung quanh, Doyoung nghiêng đầu tìm góc độ thích hợp rồi hôn mãi cho đến khi Taeyong cảnh giác đẩy cậu ra khỏi mình.

"Kim Doyoung".

Taeyong nghiêm nghị gọi.

"Hmm?"

"Anh nhờ em ôm anh là để hạ sốt, em đừng làm anh sốt."

"Không có vấn đề, anh sốt thì em lại giúp anh hạ sốt."

Doyoung đáp rất tỉnh, cậu siết Taeyong vào trong ngực mình. Taeyong vẫn cương quyết lùi ra khỏi Doyoung, anh chui đầu vào chăn rồi sau đó kéo chăn ra, chỉ để lộ từ sống mũi trở lên.

"Doyoung, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng."

"Huh?"

"Anh không khỏe."

Doyoung đã quá quen với những ẩn ý từ Taeyong, cậu chỉ mất năm giây để đỏ mặt ngại ngùng rồi tự động nhích về phía đầu giường. Taeyong bật cười, anh vươn tay nắm lấy tay Doyoung.

"Như thế này là được rồi. Anh ngủ một chút, buổi tối đã hẹn Jiyeon đi ăn nên nhớ gọi anh dậy đúng giờ."

Taeyong hài lòng nhắm mắt lại. Trong những ngày trước đây, Lee Taeyong có thể yêu rất nhiều người nhưng anh chẳng thể xuất hiện trước mắt ai nếu như đang không ở trong trạng thái tốt nhất. Cái gọi là son phấn cuộc tình chính là không biết bên trong như thế nào, chúng ta luôn phải mang bộ dạng hoàn hảo nhất đến trước mặt người kia. Không biết phải nhắc bao nhiêu lần rằng thế giới Taeyong đang sống vô cùng phù phiếm, anh chưa bao giờ cho bất cứ ai thấy một mặt yếu đuối vụng về nào của mình.

Nhưng với Doyoung thì khác.

Taeyong nấu ăn lỡ bóp nát vỏ trứng làm lẫn lộn lòng trắng lòng đỏ trước mặt Doyoung không biết bao nhiêu lần, anh thản nhiên để đầu tóc rối bù chào cậu trên sân thượng mỗi sáng sau khi phơi quần áo, đến lúc bị ốm Taeyong cũng không ngại ở cạnh Doyoung. Doyoung sẽ không vì một giây bê trễ của Taeyong mà mếch lòng xem nhẹ những giây còn lại, Taeyong yên tâm rằng mình không phải gồng mình thể hiện rằng mình có bao nhiêu tốt đẹp.

Chính là cảm giác đó, Taeyong mơ hồ nghĩ.

Cảm giác an toàn.



--



Jiyeon vừa thấy Doyoung và Taeyong xuất hiện trong nhà hàng nhỏ bên cạnh bờ sông, ngay lập tức cô nhoài người nhìn về phía sau lưng rồi làm bộ ngơ ngác hỏi dồn:

"Yujin đâu? Hyunbin đâu?"

Doyoung lừ mắt nhìn Jiyeon, Taeyong theo thói quen kéo ghế cho Doyoung trước khi ngồi xuống. Doyoung nhíu mày khó chịu nhưng không nói gì, Jiyeon cười với Taeyong. Chuyện yêu đương này có vẻ khó khăn rồi.

Ba người ngồi với nhau trong một gian phòng nhỏ không hoàn toàn ngăn cách với phần còn lại của nhà hàng. Doyoung ngăn không cho Taeyong uống rượu, anh khẽ lắc đầu rồi chỉ gọi một chai rượu nhẹ hơn. Nhân lúc Jiyeon đi chỉnh lại lớp trang điểm của mình, Taeyong nhìn một lượt nhà hàng dù chẳng có gì đáng để nhìn. Nhà hàng thanh lịch và sang trọng vừa đủ cho một cuộc hẹn gặp nhiều hơn hai người.

"Doyoung yêu anh nhiều lắm đúng không?"

Taeyong bâng quơ nói ra câu đó, Doyoung chỉ đưa khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay anh. Taeyong giả vờ nhìn lên trần nhà, nơi có một chùm đèn pha lê lấp lánh di chuyển theo gió. Anh nói tiếp:

"Hoặc là nóng lòng muốn anh khỏi bệnh để làm gì anh không rõ."

Doyoung nói qua kẽ răng mình: "Anh đứng đắn một chút cũng không chết người đâu."

Taeyong gật đầu rất khoa trương ra vẻ đã hiểu, anh chuyển qua nhấc lên đặt xuống quyển menu rồi mỉm cười với nhân viên phục vụ đưa món khai vị vào.

"Có lẽ bài học hẹn hò cho em vẫn không kết thúc được. Nếu như em không muốn anh uống rượu, em phải ngăn anh không đi tới buổi gặp mặt này. Đứng trước một cô gái, em không thể nói rằng "uống nước cam có được không, anh đang bệnh", không bao giờ. Luôn phải ở trạng thái tốt nhất khi gặp một cô gái, bởi vì chúng ta là đàn ông. Nếu sau này..."

Taeyong bỏ dở câu nói đó, không thể nói rằng nếu sau này có chia tay thì sao, anh biết một mối quan hệ sẽ chỉ rối rắm vô cùng nếu khi nào câu chia tay cũng được đem treo lơ lửng trên đầu. Doyoung đơn giản nghĩ ở trước mặt Jiyeon thì không cần phải khách sáo nhiều, cậu quên mất rằng Taeyong và Jiyeon nói cho cùng cũng không hề thân thiết quá quan hệ nhiếp ảnh gia và khách hàng.



--



Jiyeon quay trở lại, bữa ăn trôi đi mà không hề có một lời nào nói về chuyện hẹn hò của Doyoung và Taeyong. Taeyong và Jiyeon tập trung nói về chuyện kết thúc của chiến dịch quảng cáo có nên tách bốn người Taeyong, Doyoung , Yujin và Hyunbin ra như thực tế hay không, hai người tranh luận với nhau mãi không có điểm dừng. Doyoung im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại rót rượu cho hai người. Taeyong nói bằng giọng mũi nhẹ hơn bình thường, anh và Jiyeon có ý kiến khác nhau nhưng Taeyong không có một giây nổi nóng. Anh kiên nhẫn lắng nghe Jiyeon nói rằng dù việc Doyoung và Taeyong đến với nhau hoàn toàn đúng theo ý nghĩa của chiến dịch, nhưng điều này có thể gây phản ứng ngược đến cho nhãn hàng nếu không xử lí khéo léo thông điệp tình yêu đích thực. Taeyong không thể là người can thiệp quá sâu đến bộ phận marketing của công ty, anh tỏ vẻ xuôi theo ý kiến của Jiyeon rằng hãy cứ làm theo kịch bản định sẵn nhưng rồi đột nhiên lại quay về phía Doyoung hỏi nhỏ:

"Youngie thì sao? Em muốn thế nào?"

Doyoung nhíu mày rồi rất nhanh lại dãn ra, Jiyeon tập trung vào ly rượu trên tay mình nhưng lại nhìn không sót từng cử chỉ nhỏ của cậu em trai trước mặt. Tình yêu của Kim Doyoung là như thế nào, một người làm chị như cô cũng không thể biết, nhưng ít nhất Jiyeon biết Doyoung khó chịu khi bị gọi thân mật khi có sự hiện diện của một người thứ ba. Chỉ có thể hi vọng Doyoung dần dần quen với chuyện đó, Jiyeon ngẩng đầu lái câu chuyện đi xa khỏi một tiếng "Youngie" mềm ngọt mà Taeyong vừa gọi.

"Đúng rồi, Doyoung thấy sao? Ý của chị là em có đồng ý công khai hẹn hò với Taeyong hay không?"

Taeyong có thể gọi là người nổi tiếng vượt qua cả giới nhiếp ảnh hay thời trang, nhưng chuyện đời tư của anh từ lâu đã không phải là mối quan tâm của mọi người. Đơn giản là vì có một khoảng thời gian chỉ tầm hai tháng là Taeyong lại đổi người yêu nhưng không có một ai đứng ra kể khổ hay trách anh trên mặt báo. Người thích ảnh Taeyong chụp vẫn cứ xem như thường, tạp chí thời trang không bị ảnh hưởng, không còn lí do gì để báo chí động chạm vào đời sống cá nhân của Taeyong nữa. Nếu lúc này công khai chuyện tình cảm, mọi thứ ảnh hưởng đến đời sống cá nhân của Doyoung nhiều hơn là Taeyong.

Taeyong vốn không nghĩ Doyoung sẽ gật đầu đồng ý nên không có phản ứng gì khi Doyoung thật sự nói với Jiyeon rằng cậu sẽ không muốn công khai. Câu chuyện được gác lại để bàn vào những cuộc họp tiếp theo, ba người nói chuyện thêm một chút về Emma rồi tan cuộc. Jiyeon xua Doyoung ra thanh toán, Taeyong biết cuộc hẹn này mang danh nghĩa là giám đốc công ty và nhiếp ảnh gia nên cũng không giành trả tiền. Ngồi lại trong gian phòng nhỏ chỉ có hai người, Taeyong rót ra một ly rượu đẩy về phía Jiyeon. Jiyeon nhìn Taeyong vài giây trước khi chạm ly, cô vừa uống vừa nhìn về phía Doyoung đang đứng ở quầy thanh toán rồi nở ra một nụ cười khó đoán.

"Dù nói như thế này thì có vẻ bán đứng em trai, nhưng em đề cao tinh thần quả cảm của anh."

Taeyong xoay ly rượu trong tay mình, anh nói: "Hình như Doyoung mới là người dũng cảm."

"Một người biết quá nhiều và một người không biết gì lao vào nhau, người ta gọi là ngốc nghếch."

Taeyong gật gù chấp nhận lời Jiyeon nói. Thật sự ngốc nghếch, nhưng anh cũng muốn phát điên vì một Kim Doyoung vừa ngây ngô vừa thành thục mất rồi.

"Sau này dù ai là người nói chia tay trước, em cũng mong anh gánh phần nặng thay cho Doyoung. Anh biết đấy, lần đầu chia tay luôn là lần đau khổ nhất."

"Em thiếu niềm tin vào chúng tôi đến thế?"

"Em chỉ đang nói sự thật thôi mà."

Taeyong không giận dữ, giống như Jiyeon đang nói về chuyện của thiên hạ chứ không phải là anh và Doyoung. Jiyeon cầm lấy túi xách đứng dậy, Taeyong cầm sẵn áo khoác cho Jiyeon rồi mới quay về với đồ của mình ở phía sau lưng ghế. Jiyeon lắc đầu cười, người đàn ông lịch thiệp như thế này rất khó tìm, chỉ có điều Doyoung sẽ phải mất rất lâu để làm quen với cách yêu của Taeyong. Không sợ Taeyong không kiên nhẫn mà chỉ lo Doyoung bỏ lỡ, Jiyeon gạt bớt suy nghĩ rồi tự nhiên khoác tay Taeyong đi về phía Doyoung đang đứng đợi trước cửa ra vào. Thôi thì cũng không thể yêu cô bé Haerin trong vô vọng suốt cả cuộc đời, Doyoung gặp được Taeyong dù sao cũng là may mắn.



--



Doyoung và Taeyong tiễn Jiyeon ra về. Nhà hàng cách khách sạn chỉ một quãng ngắn, hai người cùng nhau đi trên vỉa hè vắng người. Taeyong biết Doyoung thiếu tự nhiên ở chỗ đông người nên không nắm tay cậu, anh cho tay vào túi quần khẽ lẩm nhẩm lời bài hát gì đó mà Doyoung nghe không hiểu. Đi ngang cổng khách sạn thì trời đột ngột đổ mưa, Doyoung kéo Taeyong về phía khu vườn nhỏ lúc này đã ngập trong những dãy đèn vàng. Luồn lách qua những kẽ lá xanh um dù mùa đông đã tới, qua dãy liên kiều thảo vàng rực rỡ hơn dưới ánh sáng ban đêm, Doyoung mở cánh cửa phía sau ngôi nhà gỗ nhỏ.

Taeyong theo sau Doyoung, cuối cùng lại dừng trước bậc thềm bước vào nhà. Doyoung quay lại nhìn Taeyong ra hiệu cho anh đi vào, anh chỉ nhích thêm một bước chân rồi nói:

"Đến lúc này rồi, em có thể nói cho anh biết em là hoàng tử nhỏ hay là con của người làm vườn có được không?"

Doyoung cười cười, cậu bước xuống đẩy Taeyong vào nhà rồi chỉ kịp kéo cửa trước khi bị Taeyong ôm chặt cứng. Taeyong tựa cằm lên vai Doyoung kể cả khi cậu lục tủ tìm trà như hôm trước, Doyoung cũng không tránh ra mặc kệ cho Taeyong nắm lấy một bàn tay rảnh rỗi của mình.

"Là hoàng tử và là con trai người làm vườn, cái nào sẽ tốt hơn cho anh?"

"Nếu em là hoàng tử, anh giấu em đi. Nếu em là con trai người làm vườn, từ nay về sau anh đối xử với em như hoàng tử."

Doyoung cười lớn, nụ cười rạng rỡ làm cậu có vẻ ngây thơ hơn bình thường. Taeyong nhìn không sót một giây nào. Có thể nhìn ngắm Doyoung mà không cần phải nói câu "không được cười", Taeyong cảm giác thoải mái vô cùng. Doyoung gỡ vòng ôm của Taeyong ra để pha một bình trà nhỏ, hai người lần này chỉ ngồi chung trên một chiếc sofa dày cạnh giá sách mà Doyoung đã rút bớt vài quyển đi. Doyoung cầm lấy một quyển sách về di truyền học lên lật vài trang lấy lệ, Taeyong chỉ nằm gối đầu lên chân cậu nhìn mấy hạt mưa đáp xuống cửa kính bên ngoài. Không khí buồn chán và ấm áp, Taeyong chốc chốc lại đưa tay lên cọ nhẹ vào cằm Doyoung. Gắt với anh mấy lần rằng "em không phải con cún nhà anh" nhưng không có tác dụng, Doyoung dứt khoát đặt cuốn sách xuống che kín mặt Taeyong. Bắt lấy một bàn tay vẫn còn với lên cao của Taeyong, Doyoung hỏi: "Anh có giận không? Chuyện em không muốn công khai."

Taeyong kéo quyển sách nặng trịch khỏi đầu mình, anh thành thực nói:

"Nói không buồn thì là nói dối. Nhưng biết làm sao được, anh thậm chí chỉ mong em không nói chia tay sau ba ngày."

Doyoung không nói thêm gì, cậu cúi xuống chạm môi vào trán Taeyong rồi rất nhanh rời ra.

"Anh trước đây hẹn hò với rất nhiều người, chắc em cũng biết. Anh không nói rằng hẹn hò với anh là vinh dự, nhưng em cũng nên thử tin rằng bạn trai em đứng trong top những nhân vật đáng để hẹn hò nhất trong giới người mẫu diễn viên."

Doyoung phì cười, Taeyong cong môi bất mãn: "Anh nói thật, em không tin..."

Doyoung lại hôn Taeyong thay cho những điều cần nói, anh cũng bỏ dở câu nói để hưởng thụ cái chạm rất khẽ vào trán mình. Taeyong dùng chai Verital mà Emma vừa điều chế buổi sáng, mùi hương gỗ và rêu ấm nồng quanh quẩn sau tai anh, Doyoung chỉ muốn cúi đầu ngửi mãi. Không cần phải nói gì, giao tiếp kiểu này với anh cả đời cũng được. Taeyong mân mê vùng da hở ra sau cổ Doyoung, anh tiếp tục câu chuyện của mình:

"Thật ra anh cũng nghĩ sẽ không công khai chuyện hẹn hò với em. Sau này nếu như chia tay, việc em hẹn hò với anh càng ít người biết thì sẽ càng tốt cho em hơn. Vì em không phải loại người phù phiếm như anh, hẹn hò với anh sẽ thành vết đen trong đời em mất."

"Anh nói như thể hẹn hò với anh rồi thì em sẽ không thể hẹn hò được với người nào khác."

"Nếu là với người khác thì có thể anh sẽ đùa rằng đúng vậy, đã hẹn hò với anh rồi thì em sẽ phải hẹn hò với anh đến cuối đời. Nhưng vì là Doyoung nên anh chỉ có thể nói rằng, rồi sẽ có người nghĩ về em như thế này khi chúng ta chia tay: "anh ta từng hẹn hò với Lee Taeyong thật sao? Lee Taeyong không phải là người tốt, người hẹn hò với anh ta chắc chắn cũng là thể loại dễ dãi không thèm để ý đến tương lai". Điều đó là sự thật, bản chất con người anh là như vậy nên anh cũng không để tâm đến những lời người khác nói về mình. Anh chỉ nghĩ rằng nên giữ cho em thôi, em làm đúng khi không công khai hẹn hò với anh."

Doyoung lúc đó nghĩ rằng mình hoàn toàn đúng khi không muốn công khai, bởi vì cậu không chắc chắn được liệu mình sẽ ở cạnh Taeyong một tháng hay một tuần. Vậy mà rất lâu về sau, trong một buổi chiều hứng mấy hạt nắng cô đơn hắt qua bức tường hoa gió rồi nhận ra nắng đều lọt qua kẽ tay mà biến mất, Doyoung chợt có mong muốn quay ngược thời gian để đường đường chính chính nắm lấy tay Lee Taeyong trong buổi họp báo giới thiệu chiến dịch, để nghe anh nói rằng "chuyến tàu cuộc đời có nhiều khi sẽ bẻ ngoặt bánh lái mà chúng ta không biết trước, giống như cách tôi và Kim Doyoung hẹn hò với nhau" bằng giọng nói thản nhiên tự hào.

Doyoung khi đó cũng chỉ là một con người bình thường, cậu sợ mình sẽ mất đi nhiều thứ sau khi hẹn hò với một người chắc chắn không ở cùng chung thế giới. Không một ai nói cho Doyoung biết rằng cậu đã đánh giá sai thứ tự của những nỗi sợ hãi khi bước vào một mối quan hệ được định trước là sẽ có ngày kết thúc. Không một ai kể cả Taeyong nói cho Doyoung biết, có lẽ nỗi sợ trước nhất mà cậu nên nghĩ đến chính là sẽ có một ngày để vuột mất Taeyong.



tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro