44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Anh coi con trai của mẹ là gì?"

Doyoung dường như muốn Taeyong nói ra một lời xác định rõ ràng. Nếu như thật sự Taeyong để mặc Doyoung làm hết việc này đến việc khác - những việc thân mật hơn quan hệ giữa nhiếp ảnh gia và người mẫu hay hàng xóm với nhau - mà anh vẫn dửng dưng không cho đó là tình yêu, thì Doyoung chẳng khác nào một trò đùa trong lúc Taeyong nhàn rỗi. Taeyong, trái lại, anh có một chút bất ngờ khi Doyoung bắt lấy một chữ "mẹ" để dồn ép mình. Taeyong bình tĩnh vòng xe xuống chân đồi. Đi qua ekip chụp ảnh đang di chuyển đồ đạc khỏi vị trí chụp, Taeyong vừa giảm tốc thì bên dưới đã có tiếng gọi:

"Này, nhiếp ảnh gia Lee!"



--



Tiếng gọi ẽo ợt kéo dài vang lên, Doyoung vừa nghe thấy đã cau mày. Khẽ nghiến răng chửi tục một tiếng, Taeyong ngẩng đầu tươi cười đáp lại:

"Jungchan, hôm nay không ở chiến trường quen thuộc sao?"

Son Jungchan là nhiếp ảnh gia chuyên chụp nude, hiếm khi kéo ekip ra ngoài. Công việc của anh ta chủ yếu là ở trong nhà cùng một người mẫu duy nhất. Son Jungchan không mất công giận dỗi gì Taeyong, chỉ hất cằm nói:

"Đi chụp cho số mới của Lentil. Ai đi cùng anh kia? Hyunbin? Ơ kìa, là Young sao?"

Rõ là đã biết còn nói mát mẻ, Taeyong nhìn sang Doyoung nói khẽ:

"Em chào đi."

Doyoung dù mang vẻ mặt đeo đá nhưng vẫn cúi đầu lẩm bẩm một tiếng chào. Son Jungchan thích thú nhìn cậu rồi lại nhìn đến Taeyong, anh tiến lại gần xe của Taeyong nhìn ngó như thể tìm xem bên trong có dấu hiệu gì đáng ngờ hay không. Taeyong nhìn nắm tay của Doyoung siết chặt lại bên đùi, anh cởi áo khoác ném qua đùi cậu. Chiếc áo khoác vừa vặn che khuất nắm tay của Doyoung, đúng lúc Son Jungchan tò mò nhìn xuống.

"Young hôm nay lại đi cùng nhiếp ảnh gia Lee? Anh vừa gặp Anna vài hôm trước, cô ấy khẳng định là sẽ thuyết phục được em làm mẫu cho anh. Nhưng xét tới tình hình này...", Jungchan gãi cằm nhìn Taeyong. "Chắc là Anna nói dối."

Taeyong vô thức cắn môi. Môi dưới của anh vẫn còn sưng đỏ dù không hề đau, kĩ thuật hôn của Doyoung dạo này tiến bộ hơn rất nhiều. Doyoung liếc nhìn về phía Taeyong rồi cất tiếng. Giọng cậu rắn đanh.

"Nhiếp ảnh gia Jung, tên tôi là Kim Doyoung. Mong anh đừng phóng đại sự thân thiết của chúng ta."

Đến Lee Taeyong còn không gọi là Young, anh lấy tuổi gì để gọi?

Son Jungchan cười giả lả: "Em nhắc anh mới nhớ. Vậy thì chúng ta hãy làm thân hơn một chút đi, tối nay em rảnh không? Anh mời em và Anna đi ăn."

Taeyong khẽ nhếch môi cười, Doyoung thấy nụ cười của Taeyong thì càng thêm khó chịu. Người yêu của anh nếu như được người khác mời mọc như thế, anh có còn cười được hay không?

Taeyong vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, anh ném chiếc túi máy ảnh về phía ghế sau rồi quay sang nói với Doyoung: "Em đã đói chưa?"

Cơn giận đầy ứ dạ dày Doyoung. Cậu cúi đầu mân mê chiếc cúc áo kim loại sáng loáng của Taeyong hồi lâu mà không nói, Taeyong cũng không tỏ vẻ nôn nóng như Son Jungchan đang đứng bên ngoài. Đưa tay sang nhẹ chạm vào tay Doyoung, Taeyong dịu dàng nói:

"Anh đói rồi. Em trả lời đi, gần hai tiếng nữa chúng ta còn phải họp."

Doyoung mặc kệ Son Jungchan đang nhìn chăm chú, cậu mấp máy môi: "Anh muốn em trả lời như thế nào?"

Taeyong cười: "Không phải anh muốn, em hãy nói điều gì em muốn thôi."

Doyoung gật đầu cương quyết: "Là anh nói đấy nhé."

Cậu quay nhìn Jungchan bằng ánh mắt lóe lên một tia độc ác khác thường. Jungchan còn chưa kịp phát giác, Doyoung đã nói ra một tràng dài không nghỉ:

"Nhiếp ảnh gia Jung, lần trước gặp nhau tôi không nói gì là bởi vì lo rằng quan hệ giữa anh và Taeyong sẽ không tốt đẹp, sau này sẽ có lúc Taeyong bị khó xử khi làm việc với anh. Nhưng Lee Taeyong đã nói không sao nên tôi trả lời luôn, có những người nhìn mặt thôi cũng thấy không chơi được. Anh hết lần này đến lần khác gọi điện nhắn tin hẹn tôi ra ngoài, hẹn tôi đi du lịch, mời tôi chụp ảnh, lôi kéo cả bạn thân của tôi vào trêu đùa, trong thời gian đó anh bỏ công đi tìm thì cũng gặp được bảy bảy bốn chín người sẵn sàng đi ăn đi du lịch đi làm mẫu cho anh rồi. Anh có lần nhắn tin hỏi tôi có phải thích lắm nhưng còn ngại hay không, anh tưởng trên đời chỉ có một mình anh là nhiếp ảnh gia sao? Nhà tôi cũng có nhiếp ảnh gia. Anh tưởng một mình anh biết chụp nude chắc? Nhiếp ảnh gia nhà tôi cũng biết."

Son Jungchan tội nghiệp đứng im như trời trồng sau khi nghe Doyoung lớn tiếng. Taeyong che mặt cười bất lực, phải có người nói như vậy để cho Son Jungchan tỉnh ra. Jungchan nói cho đúng thì là một nhiếp ảnh gia thật sự có tài, nhưng anh cứ luôn vịn vào tài năng của mình mà nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ. Taeyong không sợ bị chèn ép vì một mình Son Jungchan đương nhiên không thể bao hết cả vài chục đầu tạp chí lớn nhỏ, bản thân Taeyong cũng không phải là người dễ đụng vào. Anh muốn nhìn Doyoung phản ứng với Jungchan đã từ lâu, từ cái ngày cậu vì khó xử với Haerin và lo lắng cho anh mà nói rằng sẽ suy nghĩ với lời đề nghị làm mẫu của anh ta. Doyoung ngày đó còn không dám nói hẹn hò với anh nên không có lí do gì từ chối, Doyoung của bây giờ không còn ràng buộc hay suy nghĩ được mất hơn thua gì nữa lại làm Taeyong có chút mong chờ. Doyoung xù lông nhím lên như vậy hình như vẫn chưa đủ. Son Jungchan cười khẩy rồi xỉa một ngón tay ra trước mặt cậu châm biếm nói:

"Young đang nói Lee Taeyong đấy à? Đến tận bạn gái thân nhất của em còn chê cậu ta không xứng, so với tôi thì cậu ta có cái gì hơn?"

Taeyong quay mặt hẳn sang một bên, anh chống hai khuỷu tay lên vô lăng rồi tì trán vào tay để cười. Son Jungchan dính bẫy của Doyoung rồi.

"Lee Taeyong có tôi, anh có không?"

"Cái đó rõ ràng..."

"Lee Taeyong muốn chụp ảnh nude thì chỉ cần khoát tay là Kim Doyoung cởi áo, anh có không?"

Taeyong nghĩ rằng mình sẵn sàng bỏ hết công việc để ngồi nghe Doyoung trẻ con cãi tay đôi với Son Jungchan cho đến hết ngày. Mặt Jungchan hết trắng rồi đỏ, Doyoung vẫn chưa xong chuyện.

"Lee Taeyong đi ra ngoài ba giờ sáng có Kim Doyoung sẵn sàng đi theo mà không cần gọi điện rủ rê, anh có không? Lee Taeyong không có bạn thân của Kim Doyoung đánh giá cao nhưng có Kim Doyoung cho là số một, anh có không?"

Son Jungchan không phải là lần đầu tiên bị từ chối, nhưng rõ ràng là lần đầu bị mắng như tát nước vào mặt như thế này. Anh ta luôn lựa chọn "con mồi" là người mẫu trẻ không có hậu thuẫn sau lưng, và bằng trực giác của mình, Jungchan luôn chọn đúng những người nhìn rụt rè nhưng vô cùng chủ động. Chủ động thì sẽ không từ chối vì chỉ có được nhiều hơn mất, Son Jungchan tự thấy mình ngoài có tài năng ra thì còn có đủ mọi điều kiện để người đi cùng cảm thấy không thiệt thòi. Jungchan trân trối nhìn sững vào Doyoung, sau lưng anh ta còn cả ekip đang chụm đầu bàn tán. Taeyong ho nhẹ một tiếng phá tan im lặng bao trùm:

"Em đã đói chưa?"

Doyoung thấy không còn gì để nói nữa và đoán chắc Son Jungchan cũng cần thời gian để tiêu hóa cơn giận mà Doyoung vừa bùng ra, cậu gật đầu:

"Em muốn ăn đồ Nhật."

"Anh biết rồi", Taeyong ngẩng đầu nhìn Son Jungchan. "Vậy... chúc anh sớm tìm được Kim Doyoung của nhà anh nhé."

Son Jungchan thẹn quá hóa giận, anh ta suy nghĩ mãi rồi sắm cho mình giọng nói cay nghiệt nhất khi nhìn xoáy vào Doyoung:

"Doyoung, cậu tưởng mình cao giá lắm? Cũng chỉ là hạng người mẫu nghiệp dư rẻ mạt nhất mà thôi!"

Taeyong nhìn thấy mắt Doyoung đã nheo lại thành hai đường chỉ, vẻ mặt cậu khó ở đến nỗi anh chắc chắn chỉ vài giây nữa Son Jungchan sẽ ăn đủ một đòn không phải bằng lời nói. Đưa tay vỗ má Doyoung rồi bấm nút nâng mui xe, Taeyong nhấn chân ga lao vút đi sau khi để lại một câu như gió thoảng:

"Cay đắng hơn cả là gì anh biết không? Đến người mẫu nghiệp dư rẻ mạt nhất mà anh cũng không xứng đáng có được."

Chiếc ô tô lao đi để lại một lớp bụi mịt mù trên đường. Doyoung vẫn còn hừng hực giận dữ, cậu gằn từng tiếng một:

"Em phải đấm chết tay đó."

"Thôi nào", Taeyong cười. "Anh ta cũng vừa chết đứng rồi."

Taeyong lái xe bằng một tay, tay kia anh vươn sang lơ đãng vuốt nhẹ sau gáy Doyoung.

"Kim Doyoung nói giỏi lắm, nên chỉ cần giết người bằng lời nói thôi. Không cần phải dùng sức."

Doyoung chưa thôi bực tức: "Loại người như vậy cần phải dùng cả lời nói lẫn hành động mà đối phó. Anh ta nhắn tin gọi điện tối ngày, có lần còn giả vờ gửi cho em một bức ảnh chụp đoạn tin nhắn giữa anh và anh ta."

"Anh nhắn tin qua lại với anh ta? Bao giờ?"

Doyoung nhún vai: "Nội dung tin nhắn là anh ta nói "cậu nhường Young cho tôi đi", anh trả lời "muốn làm gì thì làm". Anh ta nhắn lại rằng "chơi chán rồi?", anh đáp "chán lắm rồi, anh thích đồ secondhand thì cứ việc. Cậu ta dễ dãi lắm"."

"F*ck!"

"Em cũng đáp lại như anh."

Bàn tay Taeyong dừng lại sau gáy Doyoung, cậu khó chịu dịch người cọ vào tay anh như muốn nhắc anh tiếp tục.

Taeyong cau mày hỏi: "Sao lúc đó em không tới tìm anh?"

Doyoung lắc đầu: "Những chuyện vớ vẩn. Nghề nào cũng cần quan hệ, nghề của anh lại càng cần hơn. Không ảnh hưởng tới anh là được rồi."

Taeyong lặng im không nói gì, anh chỉ siết chặt tay lái rồi phóng càng lúc càng nhanh hơn trên đường cao tốc. Ở tại ngã ba về thành phố, khi chuẩn bị dừng lại trước một trạm nghỉ chân ngang đường, Taeyong khẽ hỏi:

"Em tin chắc không phải là anh nhắn?"

"Làm sao em tin được. Anh ta thường xuyên sai lỗi chính tả."

"À..." Taeyong tủm tỉm cười. Lý do vô cùng hợp lý, Son Jungchan chắc chắn không biết Doyoung là người bị ám ảnh nhẹ vì lỗi chính tả và giọng điệu của từng người. Sau một khoảng thời gian rất dài chỉ sống cùng những con chữ, đương nhiên Doyoung chỉ cần nhìn là biết ai đang nói với ai. Doyoung nhoài người ra ghế sau trước khi Taeyong hạ tốc để dừng lại trạm nghỉ chân, cậu với lấy túi xách của anh rồi nói:

"Anh mời em cà phê nhé. Em lại thèm cà phê rồi."

"Ừ. Mua giúp anh gói thuốc."

Doyoung cầm ví của Taeyong xuống khỏi xe, ngay lập tức nét cười dịu dàng trên mặt anh biến mất. Son Jungchan là người thường hay chơi đùa quá trớn, điều này ai cũng rõ. Nhưng nếu không phải là chơi đùa với Doyoung mà ở trong một hoàn cảnh khác, Taeyong không thể chắc chắn trăm phần trăm rằng không ai hiểu lầm mình. Anh cầm lấy chiếc điện thoại của Doyoung ở trên ghế phụ rồi xoay nhẹ trong tay mình. Nghĩ ngợi vài giây, Taeyong đột nhiên vỗ đầu nói ra thành tiếng:

"Mà mình đang lo cái gì thế này?"

Doyoung đủ thông minh để không hiểu lầm, còn ai khác hiểu lầm thì có liên quan gì đến anh đâu?



--



Doyoung quay về với hai cốc cà phê ở trên tay. Cậu đưa cho Taeyong một cốc, Taeyong cũng không hỏi vì sao không mua thuốc cho anh mà lại đền bù bằng cà phê. Doyoung bối rối đặt túi xách của Taeyong trở lại ghế sau rồi thẫn thờ uống cà phê. Vẻ giận dữ hay vui vẻ trên khuôn mặt cậu hoàn toàn biến đi chỉ sau mười lăm phút đứng trong cửa hàng bách hoá. Taeyong nhẹ búng tay, Doyoung giật mình rồi máy móc cười.

"Em gặp ai ở trong đó hay sao?"

Doyoung lại nhoẻn cười. Cậu nhìn đồng hồ rồi nói: "Có lẽ chúng ta trễ họp rồi."

Cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn với Son Jungchan lấy đi của bọn họ kha khá thời gian. Taeyong cũng đoán trước được điều đó, anh nhắc Doyoung thắt dây an toàn rồi nhanh chóng lái xe đi.

"Anh gọi điện cho Jiyeon rồi, cũng đặt chỗ ở một nhà hàng Nhật rồi. Tầng hai của nhà hàng có quán trà, để Yuta đón Jiyeon tới đó họp."

"Phiền cho anh Yuta quá."

Taeyong lại nhướn mày khi nghe Doyoung gọi Yuta thân mật, anh đặt cốc cà phê ở giữa hai người rồi nói:

"Đi xa thì không sao, chỉ sợ cậu ấy gặp rồi lại mắng anh vì đến giờ này vẫn không buông tha cho em thôi. Yuta từng cảnh cáo anh đừng chơi đùa với em. Có nhiều người quan tâm em lắm."

Doyoung cười buồn: "Em ngốc quá."

"Đúng rồi, em ngốc chết được. Anh ác độc đến thế mà em cũng không hề nhận ra. Nếu anh thật lòng thương em thì chỉ cần kiếm đại một người nào đó, Hyunbin chẳng hạn. Hẹn hò với em ấy vài ngày, giả vờ để cho em phát hiện ra, rồi sau đó chúng ta sẽ chia tay trong êm đẹp. Em sẽ thấy được giải thoát. Còn nếu như anh chia tay em vì lí do em yêu người khác, em sẽ thấy có lỗi và muốn chuộc lỗi với anh."

Taeyong nhìn ra kính chiếu hậu, anh đánh xe vào một con đường nhỏ. Vẫn chưa vào khu đông đúc của thành phố, con đường ngập bóng cây. Lá đã bắt đầu có màu xanh thẫm lẫn với vàng mơ, Taeyong tự động lái xe chậm lại. Doyoung yên lặng mỉm cười nhìn con đường trước mặt. Nếu như Taeyong thực sự làm như anh nói thì đã không phải là Lee Taeyong. Hơn cả yêu người khác, Taeyong yêu bản thân mình. Anh sẽ không bao giờ để người mình yêu nghĩ sai về mình, hay như anh từng nói, điều gì Doyoung cần phải biết thì chắc chắn cậu sẽ được biết. Vậy mà có một điều Doyoung muốn biết, nhưng dường như Taeyong lại đang cân nhắc rằng không biết có nên cho cậu biết hay không.

Ở trạm dừng chân cuối đường cao tốc, Doyoung mở ví Taeyong tìm mãi mà không thấy chút tiền mặt nào. Anh thường chuẩn bị kĩ càng mỗi khi đi ra ngoài, Doyoung loay hoay mở ngăn kéo của túi máy ảnh ra thì cô nhân viên đã nhanh nhảu nói rằng cậu có thể thanh toán bằng thẻ tín dụng. Thẻ cũng có một hàng dài ba bốn cái đều có màu đen như nhau, Doyoung rút tất cả ra để tìm chiếc thẻ có thông tin đã mờ đi bớt. Cậu đưa cho nhân viên một chiếc rồi lại đột ngột nhớ rằng mình không có chữ kí của Taeyong. Doyoung đặt tất cả ví của Taeyong lên bàn rồi mở ví mình ra thanh toán, cậu khi đó còn nghĩ rằng mình cần phải đòi Taeyong trả tiền cho mình.

Rồi thế giới dường như đứng yên chỉ trong hai phút sau.

Doyoung nhét thẻ trở lại vào ví Taeyong, hết ngăn này đến ngăn khác đều bị kẹt. Cậu táy máy cho tay vào những ngăn nhỏ tìm kiếm, và tìm thấy rất nhiều tấm ảnh nhỏ chừng hai đốt ngón tay. Ở mỗi ngăn ví đều có một tấm, kể cả trong ngăn đựng căn cước, giấy phép lái xe và một ngăn đựng hóa đơn mua bán máy ảnh đã bay hết màu. Doyoung ngượng ngùng trong ngày đầu tiên đứng trước ống kính, Doyoung miệng còn ngậm một gói sữa tươi chưa mở ở trong phòng, Doyoung nheo mắt vì gió biển, Doyoung cúi xuống hôn Taeyong trong tấm ảnh duy nhất cậu bấm máy, tất cả đều giấu mình đâu đó trong chiếc ví da đã chuyển màu nâu bóng. Ngây ngô nhìn từng tấm ảnh một, Doyoung biết rằng mình không cần phải hỏi Taeyong thêm bất cứ điều gì.

Anh vẫn yêu như vậy, chỉ là anh chưa muốn, hoặc không hề muốn quay lại.

Mẹ của Doyoung đã có lúc nói rằng có một lần chia tay thì sẽ không có gì chắc chắn rằng lần thứ hai không tiếp diễn. Người ta sợ là sợ điều đó, nó chẳng hề liên quan đến chuyện tình cảm hết hay còn. Và rồi Doyoung tự nhiên lại nhớ ra một chuyện, rằng Taeyong có ác cảm rất lớn với những cuộc tình tay ba. Taeyong ghét bỏ và sợ hãi những cảm giác đó, Doyoung lại chật vật tìm cách bắt Taeyong thừa nhận là anh đã yêu mình. Hình như Doyoung đã tính sai rồi.



--



Taeyong đưa tay cầm lấy cốc cà phê rồi gõ nhẹ vào ngón tay Doyoung. Cậu dứt ánh nhìn khỏi con đường hun hút như không có điểm dừng trước mắt để nhìn sang anh. Anh lại hạ mui xe xuống, Doyoung ngửi được cả mùi lá tươi nghiền nát trong không khí.

"Nếu không phải vì lỗi chính tả của Son Jungchan, em có tin anh không nhắn những tin đó không?"

"Hmm? Đương nhiên là tin. Anh chưa chơi bao giờ thì làm sao lại nhắn với anh ta là chơi mãi thấy chán được."

Taeyong bấm nhẹ đầu ngón tay lên mu bàn tay của Doyoung.

"Kim Doyoung!"

Doyoung ngưng chọc ghẹo Taeyong, cậu nắm lấy cổ tay anh đặt trở lại sau gáy mình. Taeyong cười cười vỗ nhẹ nhàng, Doyoung nói nhỏ:

"Em biết anh thương em mà."

Vì thương nên làm gì cũng thật dịu dàng.

Taeyong vu vơ lướt một ngón tay dọc theo đường mạch máu trên cổ Doyoung, anh vui vẻ nói:

"Anh không thương em."

Taeyong chờ Doyoung nói "anh không thương em vì anh yêu em", nhưng cậu chỉ nhắm mắt rồi nhẹ cúi đầu xuống để Taeyong vuốt ve kĩ phần gáy mới cạo. Taeyong dừng xe lại bãi đỗ xe trước một con đường mòn, anh cúi chào người bảo vệ trước khi vẫy Doyoung bước vào ngôi nhà gỗ mộc mạc. Doyoung nhìn mình rồi nhìn ngôi nhà được thời gian nhuộm màu xám tro với mấy mảnh rèm màu xanh đỏ trắng đặc trưng, cậu bối rối gãi đầu.

"Đáng ra em không nên nói muốn ăn đồ Nhật. Nhìn em thật sự giống em trai được anh trai dẫn đi ăn nên không biết thứ gì hợp với mình."

Taeyong thong thả cho tay vào túi quần. Anh đá một viên sỏi xuống mặt hồ phẳng lặng rồi nói:

"Anh ít khi tìm thấy người nào hợp với nơi này, chắc có lẽ vì chủ nhân ở đây cũng khó hòa hợp với người khác. Đây là nhà hàng của mẹ anh."

Doyoung cau mày: "Giáo sư?"

"Đúng rồi. Nhìn anh như thế này thôi nhưng anh cũng là hoàng tử đấy. Khác em ở chỗ vương quốc nát tươm cả rồi."

Taeyong cười khan một tiếng, Doyoung vô thức nhích tới gần anh. Taeyong biết Doyoung muốn làm gì, anh chỉ vung tay đủ để ngón tay út cọ vào tay cậu.

"Bà ấy ở trường đại học mãi, chẳng thèm để ý đến tài khoản ngân hàng. Nhà ở do nhà nước cấp, áo quần đồng phục trường đại học phát, sách vở của thư viện và của bạn bè, tới khi nhìn lại tiền viết sách và tiền đi dạy ở trong tài khoản thì số đó đã đủ cho anh đi La Vita mỗi đêm cho tới năm anh sáu mươi tuổi. Bà ấy hỏi anh nên làm gì, anh bảo đem nuôi mèo hết đi. Rồi sau đó bà ấy có chỗ này."

Một cô gái mặc kimono ở cửa cúi chào Taeyong và Doyoung, anh mỉm cười chào lại cô giống như một người khách quen lâu ngày gặp lại. Taeyong hoàn toàn không có tâm thế của chủ nhà. Doyoung bước theo sau anh vào bậc cửa gỗ, cậu nhìn cây hồng trước khoảng sân nhỏ bằng vẻ thích thú lộ liễu. Ở dưới gốc cây có một bầy mèo. Doyoung vừa định sà xuống ngồi chung, Taeyong nắm tay áo cậu lắc đầu.

"Dù khả năng gặp mặt là rất thấp nhưng anh nghĩ em không muốn mẹ anh nhìn thấy em đang ngồi ôm ấp một bầy mèo đâu."

Doyoung nghe đến đó thì nhảy dựng lên. Cậu nhìn lại trang phục của mình một lần nữa, bên tai Doyoung chưa gì đã đỏ ửng.

"Sao trước đây anh không kể về nơi này?"

Taeyong cười cười: "Anh nói rồi, với anh thì nó là tàn tích. Đưa em về đây để em nhìn thấy hai mẹ con anh nửa buổi không nói với nhau một câu nào, mất công em lại muốn an ủi anh như lúc nãy."

Doyoung nhìn quanh như muốn tìm xem có khuôn mặt nào giống Taeyong xuất hiện hay không, rồi cậu chợt nhớ ra rằng mình đã gặp một Lee Taeyong phiên bản trung niên ở trong trung tâm huyết học. Có lẽ giống bố rồi thì sẽ không giống mẹ, nếu bố mẹ Taeyong có tướng phu thê rõ ràng đến nỗi con trai sinh ra giống cả hai người thì chắc họ đã không chia tay nhau. Một bóng kimono lại lướt qua, Taeyong lần này vẫn duy trì vẻ cười xa cách nhưng anh đã mở lời. Giọng nói của Taeyong không có vẻ đùa giỡn thường trực, anh trầm xuống rõ ràng.

"Giáo sư có ở đây không?"

Chiếc kimono khẽ cúi, cô gái nhỏ nhẹ trả lời Taeyong: "Giáo sư nghỉ ngơi ở phòng đọc sách."

Doyoung lại giật mình nhìn dáo dác, Taeyong chỉ về dãy nhà vuông góc với sảnh chính rồi nói:

"Tôi ở trong phòng phía Nam. Đừng nói với bà ấy là tôi đến. Món ăn đã làm xong chưa?"

"Đã xong rồi ạ."

Taeyong nói cảm ơn, anh cởi giày ở bậc thềm trước khi bước lên hành lang gỗ. Doyoung làm theo tương tự, nếu như ai cũng phải để giày lại bậc thềm này thì bên trong dường như không có người. Hai người đi lại cũng không phát ra tiếng động, Taeyong kéo tấm cửa bồi giấy lại rồi mới nói với Doyoung:

"Em biết vì sao anh thấy em kì lạ trong những ngày đầu gặp nhau rồi đúng không? Thanh niên hai mươi mấy tuổi lại giống hệt như giáo sư nhà anh, không bao giờ tạo ra một âm thanh nào quá lớn."

Doyoung không hề cảm thấy ngột ngạt trong không gian này, nhưng cậu cảm giác được Taeyong hợp và không thích ở lại nơi đây. Căn phòng Taeyong chọn lại dẫn ra một mảnh sân khác với vài cây tùng được cắt tỉa rất khéo. Doyoung nhìn thấy ba chú mèo uốn éo đi trên hành lang, cậu rốt cuộc không nhịn được nữa mà chạy tới vuốt ve ôm ấp. Mèo lớn không lạ người, Doyoung trái ôm một chú phải vuốt một chú, Taeyong vừa rót trà vừa chống cằm nhìn một người ba mèo chơi với nhau.

Cô gái mặc kimono hồng bưng đồ ăn tới. Doyoung rửa tay sạch rồi ngồi xuống cảm thán trong lòng, Taeyong gọi đầy một bàn thức ăn đủ món. Món ăn Nhật mỗi đĩa chỉ đủ hai lần gắp, Doyoung ăn cơm với cá nướng và mơ muối rất ngon lành. Taeyong yên lặng ăn cơm, anh không hỏi Doyoung đã rót rượu vào cốc. Rượu nếp uống vào ngọt và ấm, Doyoung cũng chỉ được phép uống một hai cốc rồi thôi. Ăn xong, Doyoung gác đũa ngồi nhìn Taeyong từ tốn uống rượu. Cậu hạ giọng nói nhỏ:

"Em thích anh hơn."

"Ừ, so với con trai của giáo sư hay con trai của bác sĩ thì anh cũng thích anh hơn."

Taeyong như thế này rất giống với mẫu người đàn ông lý tưởng mà Doyoung tưởng tượng trước đây, nhưng lại hoàn toàn khác xa với người cậu thích bây giờ. Taeyong uống xong cốc rượu cuối cùng trong bình nhỏ, anh nhìn đồng hồ rồi chỉ lên lầu.

"Bây giờ chúng ta đi uống trà thôi. Chút nữa Jiyeon tới, chắc cô ấy sẽ cười anh đạo đức giả."

Phòng trà ngang tầm với cây hồng trước sân. Taeyong rút tập kế hoạch mà Doyoung đã đưa ra chăm chỉ nghiên cứu. Bản kế hoạch rất kì lạ, anh biết gia đình Doyoung chọn dòng Verital này hoàn toàn không nhắm vào mục đích doanh thu nên mới có thể an nhàn chọn những kế hoạch quảng bá không hề đột phá. Verital 35 không dành cho khách hàng đại trà, trên thực tế thì họ tập trung vào chất lượng khách hàng chứ không phải là số lượng. Nhưng bởi vì là như thế nên mỗi chi tiết đều được chải chuốt rất tỉ mỉ, ngay từ thiết kế của phòng điều chế cũng làm Taeyong thấy ngạc nhiên bởi mức độ vung tiền của gia đình Doyoung. Dù Jiyeon là một người không bao giờ nhận phần thiệt về mình trong những cuộc ngã giá, thiết kế của Verital 35 ở đây so với thành phố X cũng đã có vẻ đắt giá khác thường. Gấp lại bản kế hoạch, Taeyong nói với Doyoung:

"Thật ra với kế hoạch như thế này thì không nhất thiết cần đến anh. Có một người hợp hơn, một cô bé hai mươi tuổi chuyên chụp ảnh bằng máy phim. Nếu em muốn, anh sẽ giới thiệu em với cô bé đó."

Doyoung từ lúc Taeyong đưa bản kế hoạch ra thì đã chọn phương án làm ngơ. Bản kế hoạch đầu tiên của cậu dĩ nhiên trẻ con và nhiều thiếu sót, Jiyeon đã chỉnh sửa qua một lượt mới có thể thành ra sản phẩm như thế này. Doyoung đang ôm một cô mèo tam thể, nghe Taeyong nói đến thì cậu ngay lập tức lắc đầu.

"Em nói điều này anh đừng cười..."

"Ừ, anh có cười em bao giờ đâu."

"Vậy thì... Em nhận công việc này là vì anh. Nếu không phải có anh thì em đã không làm."

Nói rằng không cười nhưng Taeyong rốt cuộc vẫn cúi đầu cười khẽ. "Hoàng tử nhỏ mê anh đến mờ mắt rồi."

Doyoung chưa biết trả lời ra sao cho đúng thì cánh cửa phòng trà đã mở ra. Một người phụ nữ đứng tuổi mặc kimono tiến vào, Taeyong vừa nhìn thấy thì thở dài một tiếng. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn nên Taeyong không thể nắm tay hay chạm vào Doyoung, anh đành chọn cách kéo chiếc bàn gỗ về phía mình trước khi nhỏ giọng nói: "Chúc mừng em, em trúng độc đắc rồi."

Nói rồi, Taeyong đứng dậy nghiêm cẩn nói: "Con chào mẹ."

Không ngoài dự đoán của Taeyong, Doyoung buông tay để cô mèo rơi xuống sàn. Cậu bật dậy nhanh hơn khi nghe báo động hỏa hoạn, rồi quên cả vệt cào rơm rớm máu do cô mèo tặng lại trên cánh tay, Doyoung lễ phép cúi đầu:

"Con chào...giáo... cô... giáo sư... mẹ."





tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro