Chương 3: Từ bỏ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì vừa hoàn thành kỳ thi nên bọn tôi được nghỉ một tuần, chắc nhà trường muốn cho tôi có thời gian tiêu hóa nỗi buồn đây mà. Được cái tôi tiêu hóa cũng nhanh nên vài ngày là lại vui lại ngay, có buồn nhưng không được quá lâu.

Ba mẹ tôi không kỳ vọng nhiều nên tôi cũng không bị áp lực. Điều khiến tôi khó chịu mấy hôm nay là cậu nhóc lớp lý 10 kia. Hình ảnh cậu ta đứng chắn ánh nắng trước mặt cứ quẩn quanh trong đầu tôi, cứ như một kẻ rình mò dai dẳng không chịu tha cho con mồi của mình.

Đừng bảo tôi thích thằng nhóc đó rồi nhé?

...

Tôi nằm trên giường, tay lướt điện thoại nhưng đầu óc thì cứ như là trên mây, một đám mây ở trên bầu trời ngày hôm ấy, ngắm nhìn khoảnh khắc mà trái tim tôi loạn nhịp vì cậu.

Lướt một hồi chán chê tôi mới vùng dậy, cầm con thỏ bông yêu thích của mình lên và bắt đầu tự độc thoại:

- Tao thực sự thích thằng nhóc đó rồi hả?
Tôi dùng lực nhẹ ấn đầu con thỏ bông xuống.

- Mày cũng nghĩ là tao thích em nó rồi à?
Tôi lại ấn đầu con thỏ bông một lần nữa.

- Thế mày nghĩ tao nên làm thế nào bây giờ?

Tôi nhìn vào đôi mắt bằng nhựa đen láy của con thỏ bông đang phản chiếu hình ảnh của mình. Rồi lại tiếp tục độc thoại:

- Mày bảo tao thích thì theo đuổi đi á? Nhưng mà có ổn không?

Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu nhẹ xuống giàn hoa giấy bên ngoài.

Lỡ đâu người ta không thích mình, chỉ vô tình reo rắc tương tư thôi? Nhỡ đâu mặt dày theo đuổi mà lại bị từ chối thì sao?

Ánh mắt của chúng ta chạm nhau, nhưng chắc có lẽ chỉ có một trái tim loạn nhịp.

Nhưng nếu không dũng cảm một lần thì thậm chí cậu ấy còn không biết đến tình cảm mới chớm nở này của tôi, và chúng tôi cũng sẽ bỏ lỡ nhau như một cơn gió ngày hạ thoảng qua. Sau này nghĩ lại tôi sẽ phải tiếc nuối nói rằng: "Giá như ngày đó gom nhặt được thêm một chút dũng cảm thì..."

Nhưng mà...

Ting!

Tiếng thông báo điện thoại vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, cắt đứt dòng suy nghĩ rối bời đang liên tục chạy trong đầu tôi, tôi quơ tay cầm lấy chiếc điện thoại và mở thanh thông báo lên, là Vân Trang nhắn. Đọc qua thanh thông báo, tôi nhìn thấy dòng chữ "ê mày ơi, từ hôm đi thi về đến giờ..." kèm theo thông báo nó đã gửi một nhãn dán.

Tôi ấn vào bóng bóng chat có hình cô nàng đang đứng ở bức tường gạch đỏ của trường, tay cầm tấm bằng khen đạt giải ba trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia vượt cấp môn lý, miệng cười tươi rói, ánh nắng chiếu lên lớp nhựa trong của tấm bằng khen, hất lên những tia lấp lánh.

[Mỹ nữ mệt mỏi vì vẽ lại sơ đồ điện: ê mày ơi, từ hôm đi thi về đến giờ tao cứ nghĩ đến em Việt Anh ý.]

Tim tôi hẫng một  nhịp khi đọc được hai chữ "Việt Anh".

[Vân Trang đã gửi một nhãn dán mặt lo lắng]

Tôi vùng dậy, dụi mắt mấy lần để chắc chắn rằng mình không hoa mắt, hoặc là nghĩ đến cái tên đó nhiều quá thành ra bị ảo giác.

Nhưng mà chắc do tôi nghĩ đến cái tên đó chưa đủ nhiều để tạo ra ảo giác.

Tình bạn của tôi và Trang không phải ngày một ngày hai, chúng tôi ở cùng nhau hai năm rồi, thế nên sự cảm nắng nhất thời này không thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi được. Tình yêu có thể từ bỏ nhưng tình bạn của chúng tôi thì không.

[Em gái tàu: Thích em nó rồi chứ gì?]

Tôi gửi kèm thêm một nhãn dán nháy mắt cho con bé. Lặng lẽ nhìn dấu ba chấm uốn lượn một hồi, hồn cũng như bị cuốn trôi theo cơn sóng lòng.

[Mỹ nữ mệt mỏi vì vẽ lại sơ đồ điện: Chả biết, thấy được huy chương bạc, ngầu vãi.]

[Em gái Tàu: Cũng đẹp đôi...]

Tôi chần chừ một hồi rồi mới nhắn tiếp:

[Em gái Tàu: Thế có acc facebook chưa? Cần chị em tìm giúp không?]

[Mỹ nữ mệt mỏi vì vẽ lại sơ đồ điện: Tìm đê.]

Tôi lục lại tất cả những nick mà có khả thi rồi gửi cho nó. Thật ra tôi cũng có mục đích riêng, tôi muốn xác nhận xem cái nào mới thật sự là của cậu nhóc đó, để kiếm cớ stalk thằng bé. Nhưng được cái tôi gửi ảnh nào con bé cũng đáp lại là [Hình như không phải.]

...

[Mỹ nữ mệt mỏi vì vẽ lại sơ đồ điện: À tao có thể hỏi em Lan Anh mà nhỉ?]

Tôi chỉ thả một cái icon cười rồi đặt điện thoại xuống bàn và đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Trước giờ chưa bao giờ tôi nghĩ chuyện thích cùng người với bạn thân sẽ dính vào người tôi. Vì gu của tôi với chúng nó đều không giống nhau.

Nhưng mà đúng như người ta thường nói, khi trái tim rung động, gu cũng chỉ là lý thuyết mà không áp dụng được thôi. Rung động nằm trong một khoảnh khắc nào đó, khi tôi nhìn cậu ấy và nghĩ ra viễn tưởng về tương lai của chúng tôi, trái tim loạn nhịp.

Tôi biết nếu tôi là người nói trước, Trang cũng sẽ đem sự cảm nắng này giấu chặt vào trong trái tim. Vì vậy dù trong lòng vẫn không cam tâm cho lắm, nhưng tôi vẫn quyết định giấu khoảnh khắc đó vào sâu trong lòng.

Tôi bước ra khỏi phòng tắm, nằm lên giường và khép hờ mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ để sau khi tỉnh dậy sẽ lại là một khởi đầu mới. Tiếng xe cộ bên ngoài thỉnh thoảng lại xuyên qua màn đêm tĩnh mịch và truyền đến tai tôi.

Và rồi tiếng chuông báo điện thoại chói tai lại lần nữa vang lên, chặn đứng con đường tiến vào giấc mộng của tôi, ép tôi phải tỉnh dậy và cầm điện thoại lên xem.

Vân Trang gửi cho tôi cái ảnh chụp màn hình kèm tin nhắn:

[Ô tao đã kết bạn với nó từ bao giờ rồi ý.]

Dù biết là không nên nhưng tôi cũng không nhịn được mà nhấn vào trang cá nhân của cậu ấy. Thấy bản thân cũng đã kết bạn với cậu ấy từ bao giờ rồi. Tôi lướt xuống dưới thì chỉ thấy mỗi một bài chia sẻ ngày sinh.

Ngày 11 tháng 5? Giống ngày sinh của mẹ tôi này, cũng trùng hợp quá đấy chứ. Khóe môi tôi bất giác cong lên.

***

Mùa hè của chúng tôi kết thúc, tôi bước vào hành trình mới trong tiết trời gió heo may se se lạnh của mùa thu, mang theo hương hoa sữa nồng nàn, để lại sau lưng một mùa hè tuyệt đẹp và khoảnh khắc rung động được giấu trong tim.

Bọn tôi đã lên lớp 12 rồi.

Giờ đang là giữa tháng 9, bọn tôi vẫn tiếp tục vừa ôn đội tuyển vừa học trên lớp. Đúng vậy, tôi đã trở thành thành viên chính thức của đội tuyển học sinh giỏi quốc gia môn tiếng trung, và đang phải dành hết tâm trí để chuẩn bị cho một kỳ thi vô cùng quan trọng, kỳ thi mà tôi phải nỗ lực rất nhiều mới có thể chạm đến.

Tôi bước một mình trên con đường từ kí túc xá ra lớp học, lúc đi ngang mấy chậu dành dành, tôi đi chậm lại một chút theo thói quen. Tầm này mấy cây dành dành vẫn đang ra quả, phải đến tầm tháng 3 thì hoa mới nở cơ.

Bình thường ba đứa cùng phòng tôi sẽ đi học cùng nhau, nhưng giờ đội tuyển mỗi đứa học một giờ khác nhau nên không đi cùng được. Đội tuyển trung học muộn hơn nên tôi lúc nào cũng là đứa ra khỏi phòng cuối cùng.

Trong lúc đang mải mê nhìn ngắm mấy chậu dành dành, một bóng người lướt nhanh qua làm tôi giật mình suýt ngã về phía sau. Lúc tôi định thần lại, trong lòng đang thầm chửi mắng thủ phạm, thì người đó đã đi đến giữa sân trường. Dáng người cao, mái tóc ngắn hơi xù lên, bước đi thoăn thoắt, đeo một cái balo to tướng. Bóng lưng này...

Là Việt Anh. Sau hôm quyết định từ bỏ, tôi vẫn thường nghe Trang kể về cậu ấy. Tại Việt Anh học đội tuyển để thi vượt cấp nên hai người sẽ đi học ôn buổi chiều cùng nhau, vì thế tôi cũng nghe Vân Trang kể nhiều, về sự kì lạ lúc ở trong lớp, và cái dáng vẻ như tự kỷ của cậu ta.

Rồi vào một ngày đẹp trời, Vân Trang Đào chạy về phòng thông báo với bọn tôi rằng nó đã phải lòng một em nào đó lớp địa, tôi trêu vài câu về em Việt Anh thì con bé liền phản bác, bảo rằng nó không thích cậu nhóc đó nữa.

Vì khi tiếp xúc nhiều thấy không thích, em nó học quá giỏi nên Trang bị áp lực, sợ rằng sẽ bị cậu ta vượt qua, có lẽ con bé mang trên vai gánh nặng đã được giải ba năm trước nên áp lực hơn bọn tôi rất rất nhiều.

Mặc dù tôi nghe rất nhiều lời bàn tán không hay về Việt Anh qua những buổi tám chuyện với mấy đứa đội tuyển lý, thế nhưng trong đầu tôi vẫn chỉ có hình ảnh cậu ấy đứng trước mặt chắn ánh nắng cho tôi, khoảnh khắc đó lung linh tựa giấc mơ thanh xuân tươi đẹp.

Nhưng tôi không dám tiến đến bên cạnh cậu ấy, cố giấu đi tất cả những cảm xúc rung động trong trái tim, giữ khoảnh khắc trái tim đập rộn ràng ấy cho riêng mình.
Tôi cũng không biết có phải do thích nên mới cảm thấy tự ti hơn bao giờ hết hay không, Việt Anh quá xuất sắc, tôi không đủ dũng cảm rằng bản thân đủ ưu tú để đứng cạnh cậu ấy.

Nghe Vân Trang kể, em nó được nhiều người thích lắm. Trong đội tuyển cũng có một đứa, tên Khả Hân, trong lớp được các bạn ghép đôi với Việt Anh nhiều vì có lần chơi game Việt Anh đặt tên nick là KH, mọi người đều nghĩ đấy là Khả Hân, ghép nhiều thì thành ra Khả Hân thích Việt Anh luôn.

Tình cảm chớm nở của cô gái mười bảy tuổi là tôi, được kìm nén suốt mấy tháng qua. Thỉnh thoảng khi nhìn thấy Việt Anh ở trường, trái tim tôi lại đập rộn ràng.

Trong đám đông, ánh mắt tôi lúc nào cũng vô thức nhìn về phía cậu ấy, tìm hình bóng của cậu trong dòng người đông đúc. Và cứ như thể tôi có siêu năng lực vậy, dù cho có nhiều người đến thế nào, tôi vẫn có thể tức khắc tìm ra hình bóng của chàng trai ấy.

Lễ khai giảng, tôi nhìn thấy Việt Anh, vô thức bước chân theo sau cậu ấy. Thật may là không bị phát hiện.

Vào thứ ba hàng tuần, lớp tôi có một tiết thể dục trùng với lớp lý 11. Tôi ngồi ở ghế đá lặng lẽ ngắm nhìn Việt Anh đá cầu cùng các bạn cùng lớp.

Đôi lúc tôi sẽ bắt gặp ánh mắt tựa như ánh rạng đông của cậu ấy, như một kẻ trộm bị bắt gặp, tôi lập tức chuyển ánh mắt sang vị trí khác, vờ như mình đang nhìn một chú chim trên cây chứ không phải cậu.

...

Tôi rảo bước nhanh hơn để kéo gần khoảng cách, nhưng đôi chân ngắn của tôi không thể sánh được với đôi chân dài của chàng trai kia. Tôi đã cố đi nhanh lắm rồi, nhưng cũng chỉ nhìn được bóng lưng của Việt Anh mỗi đoạn cầu thang gấp khúc.

Phòng đội tuyển lý ở trên tầng bốn còn phòng đội tuyển tôi nằm ở tầng ba. Lên đến tầng ba tôi vẫn cố nhìn theo Việt Anh thêm một lúc nữa, đến khi bóng lưng ấy đã khuất sau lan can thì tôi mới bước vào phòng đội tuyển của mình.

Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác thích một người mà phải giấu kín trong lòng không cho ai biết, nó khó chịu như thế nào. Đó là chỉ dám trộm nhìn cậu ấy trong đám đông, là chỉ cần thấy cậu ấy thì có thể vui cả ngày, là khi nghe mọi người bàn luận về cậu ấy thì chỉ dám lẳng lặng nghe và gật gù vì sợ bị phát hiện niềm vui ở trong ánh mắt.

Nhưng rốt cuộc tình cảm vụng trộm này của tôi cũng không thể giấu mãi được, ánh mắt tôi nhìn Việt Anh đã làm lộ tất cả.

______
Đã chỉnh sửa ngày 31/8/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro