Chương 2: Một khoảnh khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tí tách!

Rào... rào...

Cơn mưa bắt đầu đổ xuống khi bọn tôi sắp ăn xong, gió rít từng cơn như con thú dữ đang gào thét ở bên ngoài, tôi vừa ăn, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài cửa kính, nhìn người đi đường đang vén màn mưa trắng xóa tiến về phía trước.

Trong quán chỉ còn lác đác vài đội tuyển có lượng ăn mạnh hơn những đội khác, hoặc là những đứa lo tám chuyện nhiều hơn lo ăn, điển hình như đội tuyển tôi và vài đứa đội tuyển lý. Và giờ chúng tôi bị mắc mưa ở đây.

- Có đứa nào mang ô không? - Ngân nhíu mày và cho miếng kem dừa vào miệng.

Ngọc, Cúc với tôi giơ tay.

- Thế tao với con Ngọc đi chung, Đức với Cúc đi cùng nhau, còn Hiền đi ké con Hạ, hoàn hảo! - Ngân vừa nói vừa cảm thán vì sự sắp xếp tuyệt vời của mình.

Trang đột nhiên lại kéo tay tôi, nó thì thầm:

- Mày về chưa? Cho tao đi ké ô.

- Đội tuyển mày có ai mang ô không?

- Chúng nó vừa về hết rồi, còn tao với thằng Minh, nó mang ô nhưng tao không muốn đi với nó.

- Ê, Đức đi cùng với anh Huy Minh lớp lý được không? Chị với Vân Trang đi cùng nhau rồi. - Tôi ngỏ ý với Đức.

Đức vui vẻ gật đầu đồng ý ngay, thế là bọn tôi ngồi ăn uống tiếp, đợi khi cơn mưa không còn như con thú dữ đang thét gầm như muốn nuốt chửng mọi vật, mà đã bắt đầu nhẹ nhàng hơn, thì bọn tôi mới đứng dậy chuẩn bị ra về.

Tôi cầm ô che cho cả mình và Trang, con bé cao hơn tôi một tí, nhưng không đáng kể, mưa chỉ còn rơi lất phất trên những ngọn cỏ thơm. Hai chúng tôi cùng nhau sánh bước trên con đường của một thành phố xa lạ, giống như cách chúng tôi đã từng đi bộ quanh sân trường buổi đêm, cùng ngắm ngôi trường nuôi dưỡng những ước mơ của mấy đứa nhóc học sinh mơ mộng chúng tôi, cùng nhau đi qua những ngày tháng rực rỡ của tuổi trẻ, những khoảng trời xanh dịu dàng, điểm màu đỏ rực của hoa phượng vĩ.

Đi được một đoạn tôi huých tay hỏi vu vơ:

- Ê cái thằng con trai ngồi bàn mày là ai thế?

Trang liếc nhìn tôi rồi lại cúi xuống nhìn xuống mặt đất, cố kéo tôi tránh khỏi mấy vũng nước lớn nhỏ.

- Thằng Huy Minh với thằng Hoàng mày đều quen rồi mà?

- Ý là cái em trai đội tuyển lý 10 cơ. - Tôi khoác tay nó và cố để cho bước chân của tôi và của nó thật đều nhau.

- À, thằng đấy là Việt Anh. Nghe mấy em nói nó học giỏi lắm, học trò cưng của cô Lan đấy.

- Việt Anh... - Tôi lẩm bẩm tên của cậu ấy trong miệng, thầm cảm thán trong lòng đây là một cái tên hay.

***

Tôi nằm dài trên chiếc giường của khách sạn, tay lướt điện thoại, lên Facebook thử tìm tên Việt Anh cả có dấu lần không có dấu rồi mà vẫn không tìm thấy gì khả thi.

Trước giờ khả năng đi stalk* người khác của tôi cũng không đến nỗi. Nhưng mà thật sự ca này quá khó cho bảnh rồi, tôi tìm được gần như cả danh sách lớp lý 10, mà riêng chỉ có cậu con trai tên Trần Hoàng Việt Anh, cái tên mà đứng đầu trong danh sách trúng tuyển của lớp lý ấy là không có chút manh mối nào.

*stalk: rình mò hay săn trộm, hành vi tích lũy thông tin, theo dõi ai đó trên facebook. Hành động này mang đến mục đích tiếp cận và tập hợp những thông tin.

Trong lúc tôi vẫn đang miệt mài tìm kiếm thì Khánh Ngọc đột nhiên quay sang hỏi tôi:

- Ê Hạ, mày có biết em trai ngồi bàn của đội tuyển lý tên là gì không?

Tim tôi hẫng mất vài nhịp như bị nói trúng tim đen, Hoàng và Minh thì hôm trước vừa chơi Uno với chúng tôi, Ngọc không thể không biết, chắc có lẽ nó muốn nói đến Việt Anh. Tôi vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại và nhẹ giọng trả lời nó, cố để con bé không nhận ra sự khác thường trong tôi:

- Đấy là Việt Anh, học lớp lý 10 sao ý.

- Chúng mày có để ý nó cứ nhìn bọn mình rồi cười suốt không?

"Bọn mình"? Tôi thấy hơi hụt hẫng vì nó không nói là "Khánh Hạ" mà lại là "bọn mình". Rồi tôi chợt sững lại, não óc bắt đầu vận hành hết công suất để phân tích. Và rồi tôi đã đúc kết ra một đáp án vô cùng bẽ bàng: Người cậu ta nhìn có thể không phải tôi mà là người khác, chỉ là tôi vừa đúng lúc ngồi chắn tầm nhìn của cậu ta mà thôi.

- Chắc em nó thấy bọn mình làm trò hề nhiều quá nên nó nhìn, nó đánh giá mình đấy. – Ngân bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn Khánh Ngọc đang ngồi trước bàn trang điểm.

Khung cảnh lãng mạn về một tình yêu chị em của tôi đổ cái rầm, như kiểu tiếng sét trong trận bão ban nãy vừa xé toạc giấc mộng đó ra làm trăm mảnh.

Ừ nhỉ, đáng lẽ ra tôi phải nghĩ ra chuyện quan trọng này chứ. Cái bàn của bọn tôi ồn ào như thế, người ta không muốn nhìn cũng sẽ bị thu hút thôi. Nói cậu ta đang cười nhạo vì mấy trò hề của bọn tôi, thì hợp lý hơn là cậu ta nhìn tôi cười vì trúng tiếng sét ái tình đấy.

Tôi tự cười nhạo sự ảo tưởng của bản thân mình, lẳng lặng xóa mục lịch sử tìm kiếm, cố gắng xóa sạch mọi dấu vết của trò cười này. Sau đó cắm sạc điện thoại, đặt xuống bàn, rồi đi vào nhà vệ sinh. Để hai nhỏ kia không nhận ra sự hụt hẫng của tôi, tôi còn nói đùa thêm một câu:

- Không sao, dù gì bọn mình cũng bị đánh giá quen rồi mà.

Chắc có lẽ đây sẽ là giấc mơ tình yêu ngắn nhất của tôi rồi, vừa mới chớm nở được mấy tiếng đồng hồ, đã bị dập tắt hoàn toàn. Cũng tại thằng nhóc chết tiệt đó, mắc cái gì cười đẹp như thế chứ, làm tôi ảo tưởng, tự vẽ lên một giấc mơ màu hồng cho mình. Tôi mở vòi nước lên rửa mặt, nước lạnh làm tôi khoan khoái, tỉnh táo hơn, tạm quên đi sự "quê độ" vừa rồi của chính mình.

***

Ngày công bố kết quả cũng là ngày chúng tôi quay trở về thành phố Thái Nguyên thân yêu, nắng vàng rực rỡ rót trên những tán cây cao vút, bầu trời trong xanh điểm vài vệt mây trắng bồng bềnh.

Đầu giờ chiều, bọn tôi mới lên xe khởi hành đi đến chỗ trao giải. Chúng tôi đều biết kết quả đã có rồi, chỉ là chưa gửi đến chỗ chúng tôi mà thôi. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, cảnh vật bên ngoài như một thước phim tua nhanh trước mắt tôi. Đột nhiên Ngọc quay sang nói với tôi:

- Ê có kết quả rồi đấy!

Tôi vội mở điện thoại lên, hai tay run run, não tôi giây phút này trắng trơn, mọi thứ đều như bị bốc hơi dưới ánh nắng chói chang. Tim đập nhanh hơn, cảm giác mọi âm thanh đều nhỏ lại như tiếng côn trùng vo ve bên tai. Sau một hồi tôi cũng đã mở được danh sách kết quả ra, đập vào mắt tôi đầu tiên là bảng kết quả của lớp lý.

Đào Vân Trang huy chương bạc, không nằm ngoài dự liệu, cô bạn của tôi đã đạt được kết quả như mong đợi. Ngay bên dưới là cái tên Trần Hoàng Việt Anh, tôi tò mò nhìn sang cột kết quả.

Là huy chương bạc, huy chương bạc, huy chương bạc đó.

Thằng nhóc đó vậy mà lại học giỏi đến vậy sao? Tôi thầm nghĩ ít nhất tôi cũng phải được bằng nó, thì sẽ đỡ quê hơn khi tôi đã có ý nghĩ là em nó thích tôi. Tay tôi lúc này càng run hơn, lướt xuống thì đã thấy tên của mình, tôi dò sang cột kết quả, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, dòng chữ "giải khuyến khích" làm tim tôi hẫng lại một nhịp.

Tôi vẫn không tin, kiểm tra cẩn thận lại một lần nữa, lấy tay dò từng chữ một, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Nỗi thất vọng và xấu hổ dâng lên ngập hồn tôi. Giải khuyến khích vẫn là ước ao của bao người, nhưng có lẽ tôi đặt kỳ vọng vào mình cao hơn thế, và hơn cả là tôi xấu hổ vì quá tự tin vào bản thân mà đã sơ xuất trong lúc làm bài, vì phụ lòng kỳ vọng của cô giáo, và vì vài tiếng đồng hồ trước tôi đã nghĩ một cậu nhóc được huy chương bạc thích mình.

Tôi nhắn tin báo cho mẹ một tiếng rồi tắt điện thoại và cất vào trong túi. Lúc xuống xe tôi đến gần vỗ vai và chúc mừng Trang:

- Huy chương bạc rồi, về làm bữa chè khoai dẻo thôi nhỉ?

- Chuyện nhỏ. - Trang mỉm cười với tôi, chần chừ một hồi mới nói tiếp - Không sao đâu, mày vẫn còn cơ hội phục thù mà.

Tôi mỉm cười để trấn an nó rằng mình vẫn ổn, vì tôi không muốn niềm vui của nó sẽ bị nỗi thất vọng của tôi ảnh hưởng. Nhưng thực sự thì trong lòng tôi như đang có cơn bão đang đổ về vậy.

Tôi chán nản ngồi xuống chiếc ghế đá ở cạnh đó, cúi gằm mặt xuống để không ai nhìn thấy sự thất vọng của mình. Tôi cảm thấy góc mắt hơi ươn ướt, nhưng cố mở to mắt, mong rằng cơn gió mùa hạ sẽ thổi khô nước mắt, tôi không muốn khóc lúc này.

Bọn tôi phải đợi cả đoàn đến đủ thì mới vào hội trường. Trời mùa hè nắng nóng, mồ hôi trên trán đứa nào cũng túa ra. Tôi cúi người nhặt chiếc lá dưới chân lên để quạt cho đỡ nóng, cũng để mọi người không chú ý đến sự ủ rũ của tôi. Tôi tự mình gặm nhấm nỗi đau thì không sao, chứ có ai đó nói đến thì tôi chắc chắn sẽ òa khóc mất. Kể cả khi cãi nhau mà người đối diện lớn tiếng quá thì mắt tôi cũng sẽ như vòi nước hỏng van, nước mắt chảy ra không ngừng.

Tôi hơi ngẩng đầu lên một chút nhìn xem mọi người đang làm gì. Ánh mắt tôi liền va phải hình ảnh cậu nhóc Việt Anh đang quay người bước đi ra chỗ khác.

Thằng bé đó lại cười nhạo tôi à?

...

Chắc tôi nghĩ nhiều rồi, làm gì có nhiều người để ý đến tôi như vậy cơ chứ. Tôi lại cúi đầu xuống nhìn chân, di chân trên sân, nghịch nghịch mấy đám rêu khô trên đó.

Ngọc đột nhiên tiến đến và ngồi xuống cạnh tôi, nó quay sang lấy cái lá của tôi và quạt cho cả hai đứa. Con bé nhăn mặt than vãn:

- Trời nóng vãi! – Nó nói và quay sang nhìn tôi – Ủa Hạ, mày đang khóc đấy à?

Tôi biết âm lượng nó đủ to để mấy người đứng gần đấy có thể nghe thấy, kể cả Việt Anh. Tôi chỉ biết cúi đầu, cố để cho mọi người không nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tôi. Nhưng Ngọc thì không muốn mặc kệ, nó cúi xuống nhìn, rồi vỗ vai an ủi tôi:

- Không sao, mày vẫn còn nhiều cơ hội mà.

Nước mắt tôi trong giây phút đó không kìm được mà rơi xuống đầu gối. Tôi có thể cảm nhận được vô vàn ánh mắt đang hướng về phía mình, cảm giác lúc này thật đáng sợ, nỗi sợ hãi xen lẫn tủi thân trào dâng trong lòng tôi.

- Khánh Hạ làm sao vậy? - Ngân hỏi.

- Không sao, nó hơi buồn tí thôi ý mà.

Tôi cảm nhận được rất nhiều người đang lo lắng muốn an ủi tôi. Nhưng điều này càng làm tôi xấu hổ và khó chịu hơn. Nắng trên đầu tôi nóng rát, mồ hôi chảy xuống hòa với nước mắt và rơi xuống đầu gối. Tôi lấy tay vờ là lau mồ hôi rồi lau cả giọt nước mắt đang đọng nơi khóe mi.

Đột nhiên tôi thấy ánh nắng trên đầu gối đã bị ai đó che mất, đầu đã đỡ nóng rát hơn.

Lại thêm một người nữa đến nhìn bộ dạng thảm hại này của tôi sao?

Tôi đánh mắt nhìn sang bên cạnh, đôi giày đó quen quá. Ngước mặt lên, những tia sáng chói lòa rơi trên mái tóc và bờ vai của cậu con trai mảnh khảnh. Việt Anh đứng ở đó, quay mặt nhìn ra phía cổng, người cậu như một tấm khiên của một siêu anh hùng nào đó chắn lại ánh nắng gay gắt ngày hạ cho tôi.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi đập rộn ràng, sự bối rối đột nhiên ập đến. Dường như có bàn tay vô hình nào đó đang nhặt những mảnh vỡ của giấc mộng hôm trước, cẩn thận lắp ghép lại thành một giấc mộng hoàn chỉnh.

_______
Đã chỉnh sửa vào 31/7/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro