7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này, Hoài Phong vừa về đến bệnh viện đã nhìn thấy tin nhắn của Hải Vân. Anh khẽ nhíu mày, giữa hai hàng lông mày có thêm một tia âm trầm. Anh tìm đến tài khoản mạng xã hội mình đã lâu không vào trên điện thoại, nhập tên của Hồng Yến, tiếp đến là đến mục Messenger trên màn hình.

Hoài Phong nhẹ nhàng gõ chữ: "Đừng làm phiền cuộc sống của tôi."

Nghĩ đến việc Hải Vân gửi tin nhắn cho mình, anh không kiên nhẫn gửi thêm tin nhắn: "Cũng đừng làm phiền Hải Vân."

Gửi xong hai tin nhắn không đợi đối phương trả lời, Hoài Phong trực tiếp đưa tin nhắn của Hồng Yến vào mục spam.

...

Giây trước, Tuệ An còn nói lần sau gặp mặt Hoài Phong sẽ hỏi anh về sự việc năm đó. Không ngờ, hai chị em vừa chân trước chân sau ra khỏi tiệm lẩu đã gặp Hoài Phong và Tuấn Đạt cũng vừa ăn xong, đang đứng bên ngoài hút thuốc.

Bốn người đứng đối diện nhìn nhau.

Vừa quay xong Hoài Phong đã nhanh chóng rời đi. Nghe nói ở bệnh viện anh còn có cuộc họp đang chờ. Vậy mà chưa đến ba giờ sau khi quay xong, hai người lại gặp nhau ở trước tiệm lẩu.

"Hai người tan làm rồi sao?" Hoài Phong một tay tùy ý đút vào túi quần, tay kia kẹp hờ điếu thuốc nhìn hai người bọn cô.

Hải Vân máy móc gật đầu.

Trong vài giây ngắn ngủi, cảm giác ngạc nhiên và bất ngờ nổi lên. Hải Vân gần như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy điếu thuốc đang cháy trên tay anh, người mà cô đã từng cho rằng anh sẽ không bao giờ chạm đến thuốc lá. Có phải là từ sau khi chia tay Hồng Yến anh mới hút thuốc không?

Không phải người ta vẫn hay nói mỗi lần thất tình con trai luôn tìm đến thuốc lá và rượu bia còn gì.

Dường như nhận được ánh mắt của cô, Hoài Phong cúi đầu dụi tắt điếu thuốc trên tay.

"Hai người về luôn sao?" Lần này người nói là Tuấn Đạt.

Tuệ An gật đầu: "Sáng mai bọn em còn phải ra ngoài quay ngoại cảnh."

Chương trình Bác sĩ của mọi nhà không chỉ quay hình ở trường quay, ngoài một số cảnh trao đổi với bác sĩ thì còn cần quay các tình huống y tế khác nhau. Các tình huống này đều phải quay ngoại cảnh.

Cô bé lại nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông đối diện: "Hai người định đi đâu sao?"

Tuấn Đạt là một trong số những khách mời của chương trình, lần trước đến họp với tổ sản xuất Tuệ An đã gặp qua, hai người không xa lạ gì nhau.

Lại nghe Tuấn Đạt nói: "Bọn anh định đi uống chút bia."

Ngừng vài giây, Tuấn Đạt nói tiếp: "Ngày mai anh và nó" cậu chỉ về phía Hoài Phong: "Đều được nghỉ nên nay tranh thủ."

Trên cương vị một người bác sĩ, cuộc sống hằng ngày của hai người gần như không có chút giao thoa nào với chất cồn. Các ca cấp cứu giữa đêm, những tình huống bất ngờ luôn xảy ra. Sợ rằng trong lúc bất ngờ đó bản thân không giữ được tỉnh táo sẽ làm chính mình ân hận cả đời. Chỉ là đột nhiên hôm nay, người đứng bên cạnh chẳng biết tại sao nhất quyết muốn uống. Cũng may ngày mai là ngày nghỉ, hôm nay uống nhiều thêm chút cũng không sao.

Tuấn Đạt liếc nhìn Hoài Phong, rồi cong môi nhìn về phía Hải Vân và Tuệ An: "Hai em có muốn đi cùng không?"

Tuệ An nhìn Hải Vân đang im lặng bên cạnh.

Hải Vân làm sao không nhìn ra ánh mắt mong chờ của Tuệ An. Hôm nay, tâm trạng của cô cũng không khá bao nhiêu, có chút men say cũng không tệ.

"Được."

Tuệ An cong môi cười, nhìn về phía Tuấn Đạt: "Vậy mình đi đâu?"

"Anh biết một quán rất chill, hai đứa đi theo tụi anh là được."

...

Hoài Phong lái xe chở ba người đến một quán rượu được trang trí đơn giản trên phố Tạ Hiện.

Hải Vân đã đi qua con phố này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô để ý đến quán rượu này. Quán nằm ở một góc cuối phố, bảng hiệu bên ngoài cũng không trang trí rực rỡ, chỉ là một tấm gỗ sau đó được phết sơn - ichigo ichie.

"ichigo ichie?" Hải Vân lặp lại từ này một lần.

"Mỗi lần gặp gỡ đều là duy nhất." Hoài Phong đứng bên cạnh nói tiếp lời của cô.

Hải Vân ngạc nhiên quay sang nhìn anh.

Đương nhiên là cô biết ichigo ichie nghĩa là gì. Trước Tết Nguyên Đán năm nay, Phương Anh có lần đến Nhật biểu diễn, cô bạn vì muốn tạo bất ngờ cho fan mà không tiếc thời gian học vài cụm từ ẩn ý tiếng Nhật. Cũng vì thế mà Hải Vân cũng biết được vài từ, đây là một trong số rất ít từ cô nhớ được.

"Hải Vân cũng biết tiếng Nhật à?" Tuấn Đạt nghiêng đầu nhìn cô.

Hải Vân lắc đầu.

Tuấn Đạt định nói thêm thì đã nghe Hoài Phong bên cạnh nhàn nhã cất lời: "Vào trong đi."

[Leng keng...]

Ngay cạnh cửa có treo chuông gió, khách ra vào đều vang lên âm thanh nghe vui tai.

Bên trong được trang trí khá đơn giản, chỉ có vài ba bộ bàn ghế được sắp xếp gọn gàng. Hai bên vách tường treo thêm vài bức ảnh trừu tượng. Chính giữa là quầy bar được làm bằng gỗ, phía bên dưới cũng có dòng chữ ichigo ichie đơn giản giống như bên ngoài.

Tính cả nhóm người của bọn cô bước vào thì bây giờ trong quán rượu chỉ có năm người. Ngoài bốn người bọn cô còn có một người đàn ông tùy ý dựa vào quầy bar, vừa uống rượu vừa hút thuốc.

Nghe thấy tiếng động, anh ta quay người lại, híp mắt nhìn bốn người.

Sau đó, Hải Vân lại nghe anh ta cười khẽ: "Sao hai đứa lại đến đây giờ này?"

Hải Vân và Tuệ An nhìn nhau không khỏi thắc mắc, đây là có quen biết với nhau à?

Hoài Phong không hề khách sáo, kéo ghế ngồi đối diện với anh ta: "Đến chơi."

"Ai đây?" Người kia đã nhìn thấy hai người bọn cô, gương mặt thể hiện rõ sự tò mò.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Dương thấy Hoài Phong và Tuấn Đạt đem con gái đến chỗ này sau sự việc cách đây ba năm.

Tuấn Đạt khoác vai anh ta, giới thiệu: "Người bên sản xuất chương trình bọn em đang tham gia."

Người kia gật đầu, nhìn Hải Vân và Tuệ An: "Nào hai cô em, uống gì?"

Anh ta cong khóe môi, cười nói tiếp: "Hôm nay anh mời."

Đây không phải lần đầu tiên Tuệ An đến những nơi này, cô bé thành thạo gọi một cốc Mojito. Tuấn Đạt gọi Bloody Mary, Hoài Phong thì trực tiếp gọi vài chai bia.

Dáng vẻ của anh bây giờ như đang mượn hơi men để giải sầu.

Hải Vân chăm chú nhìn menu trên bàn, căn bản là cô không thấy loại nước nào quen thuộc.

Hoàng Dương đợi mãi cũng chẳng thấy Hải Vân gọi nước, anh ta cong môi: "Cô em lần đầu đến nơi thế này à?"

Hải Vân gật đầu.

Người kia bật cười: "Ngoan thật."

Trong ấn tượng của Hoài Phong, việc Hải Vân chưa từng đến những nơi thế cũng không bất ngờ.

"Lấy cho cậu ấy Daiquiri đi." Hoài Phong nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia.

Anh ta cũng không nhiều lời, chỉ cong khóe môi liếc nhìn Hoài Phong, sau đó rời đi để không gian cho bốn người.

"Hai anh quen chủ quán ở đây sao?" Tuệ An tò mò.

Cô bé đã tỉ mỉ quan sát từ lúc bước vào đến giờ dường như không chỉ dừng lại ở việc quen biết, ba người này hình như rất thân thiết với nhau.

Tuấn Đạt gật đầu, "Anh ấy là Hoàng Dương, đàn anh ở trường đại học của bọn anh."

"Cũng là bác sĩ à?" Tuệ An ngạc nhiên.

Tuấn Đạt lắc đầu: "Không phải. Học đến năm thứ năm thì anh Dương nghỉ học."

Lần này người ngạc nhiên là Hải Vân: "Tại sao?"

Câu hỏi bật thốt ra theo bản năng.

Hoài Phong gõ nhẹ đầu thuốc vào gạt tàn trên bàn: "Anh ấy nói không muốn học Y nữa."

Tuấn Đạt ở bên cạnh chỉ thở dài.

Tuệ An và Hải Vân nhìn nhau, cả hai đều biết không nên nói nữa.

Qua một lúc, Hoàng Dương mang đồ uống từ bên trong đi ra.

"Sân khấu bên kia còn hát được không anh?" Tuấn Đạt hỏi Hoàng Dương.

Hải Vân thấy anh ta gật đầu: "Được, đàn ghi-ta vẫn để lại cho chú."

"Anh biết đàn sao?" Tuệ An lần nữa ngạc nhiên nhìn Tuấn Đạt.

Tuấn Đạt gật đầu: "Em có muốn hát không?"

"Muốn."

Tuệ An theo Tuấn Đạt đi đến sân khấu bên kia. Lúc này, Hải Vân mới nhìn thấy sân khấu được trang trí đơn giản bên đó.

[Leng keng...]

Có khách đến, Hoàng Dương cũng không ở lại cùng cô và Hoài Phong nữa.

Trong giây lát, cả quầy bar chỉ còn lại hai người. Cả hai đều biết ý không ai chủ động lên tiếng hoặc có thể nói là hai người chẳng nói nên nói gì với nhau.

Hải Vân cầm ly cocktail uống từng ngụm, lần đầu uống cô có chút thích thú. Cứ nhấp từng ngụm từng ngụm một.

"Hải Vân." Qua một lúc lâu, cô nghe anh gọi tên mình.

Ở bên kia lúc này Tuấn Đạt đang đệm đàn bài Khóa Ly Biệt, Tuệ An ngồi trên chiếc ghế cao giữa sân khấu cất giọng hát.

Giọng của Tuệ An rất mềm mại, khi hát Khóa Ly Biệt tạo cho người nghe cảm giác như chính mình trong chuyện tình day dứt này.

Tầm mắt của Hoài Phong không nhìn cô, anh cúi đầu bàn tay tùy ý xoay cốc bia trên bàn: "Cậu biết tôi và Hồng Yến là mối quan hệ gì không?"

Hải Vân gật đầu: "Biết."

Không tính là biết quá rõ nhưng ít nhiều cô cũng biết anh và Hồng Yến là mối quan hệ gì.

"Tôi và em ấy ở bên nhau vào năm hai đại học. Là em ấy chủ động theo đuổi tôi."

Hải Vân im lặng.

"Tôi từng nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ chuẩn bị cho em ấy một buổi cầu hôn người người ganh tị."

"Vậy sao hai người chia tay?" Nếu để ý Hoài Phong đã nhận ra giọng của Hải Vân đã lạc dần đi.

Hoài Phong ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh mình, cười chua chát: "Vào cái năm tôi yêu em ấy nhất, tôi lại biết được..."

Anh ngừng vài giây: "Em ấy theo đuổi tôi chỉ là trò cá cược với bạn bè."

Hải Vân cố ép để bản thân bình tĩnh: "Có khi nào chỉ là hiểu lầm không?"

Hoài Phong cười tự giễu: "Chính tai tôi nghe được em ấy thừa nhận với bạn bè mình."

Hải Vân không ngờ mọi chuyện lại như thế này. Mặc dù đã đọc qua tất cả các bài viết trên confession ở thời điểm đó nhưng bây giờ chính tai cô nghe được Hoài Phong nói ra, trái tim của Hải Vân vẫn không kìm được mà nhói lên.

Chàng trai trước mặt đây là cả tuổi trẻ của cô, cô cẩn thận nâng niu anh trong trái tim, vậy mà người khác lại tàn nhẫn dẫm đạp lên tình cảm của anh như vậy. Chàng trai cô yêu ở nơi cô không nhìn thấy lại bị người con gái anh yêu chà đạp như thế.

"Cậu thấy tôi là người thế nào?" Đột nhiên chủ đề thay đổi, Hải Vân bất ngờ nhìn anh.

Anh nghĩ Hải Vân không trả lời, anh cười tự giễu nói tiếp: "Có phải tôi không tốt không? Không tốt nên em ấy mới thẳng thừng để tôi cao thêm vài cm như thế?"

Theo bản năng, Hải Vân lắc đầu: "Cậu rất tốt."

Đây là lời nói thật lòng của cô.

Trong mắt Hải Vân, Võ Hoài Phong mãi là Mặt Trời mà cô vĩnh viễn không thể với tới được.

Hoài Phong cong môi, giở ý trêu ghẹo: "Nói xem tôi tốt thế nào?"

Hải Vân nhìn người đàn ông ở đối diện, không chớp mắt nói: "Cậu học rất giỏi."

Hoài Phong phì cười.

Hải Vân không hiểu, nhìn anh. Cô đã từng gặp rất nhiều người nhưng chưa có ai là thủ khoa cũng chưa có ai thi đỗ vào Đại học Y Dược và tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc như anh cả.

Hoài Phong uống một ngụm rượu: "Cậu thật là không biết an ủi người khác gì cả."

Bên kia sân khấu Tuệ An và Tuấn Minh đã đổi sang một bài khác, là mùa hè năm mười bảy quen thuộc.

Nhạc dạo vừa vang lên Hoài Phong đã quay sang cô: "Hôm họp lớp cậu cũng đã hát bài này đúng không?"

Hải Vân ngạc nhiên nhìn anh, khẽ gật đầu. Ngày hôm đó, tâm trạng rối bời nhưng cô lại không muốn từ chối Mẫn Tuệ nên đã cùng cô bạn hát bài này. Trong phòng ồn ào, vốn nghĩ rằng không ai chú ý đến. Vậy mà Hoài Phong vẫn nhớ.

"Cậu có người yêu chưa?"

Hải Vân quay sang nhìn anh: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

Nhận thấy thái độ không tốt của Hải Vân, anh mỉm cười: "Chỉ muốn quan tâm bạn bè cũ chút thôi."

Hải Vân cúi đầu nhìn ly cocktail trên bàn.

Hoài Phong cũng nhận ra sự trầm mặc của Hải Vân, câu hỏi này khó trả lời thế sao?

Chỉ là có hay không thôi mà.

Bầu không khí giữa hai người trong giây lát trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Qua một lúc lâu, khi Hoài Phong nghĩ rằng Hải Vân sẽ không trả lời thì lại nghe được giọng nói mềm mại vang lên: "Đã từng."

"Sao lại chia tay thế?" Không biết xuất phát từ sự tò mò hay quan tâm, Hải Vân lại nghe Hoài Phong nói.

Hải Vân vẫn cúi đầu chậm rãi nhả chữ: "Cậu ấy thích người con gái khác."

Hoài Phong giật mình, đây là cùng cảnh ngộ với anh sao?

"Tôi xin..." lỗi.

Hải Vân cắt ngang lời của anh: "Không sao."

Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng.

Sau đêm hôm ấy, Hải Vân không gặp lại Hoài Phong thêm lần nào. Anh chỉ là khách mời số đầu tiên của chương trình, sau khi quay xong cũng không có vấn đề gì phải gặp nhau để trao đổi.

Người ngoài nhìn vào sẽ cho là do giữa hai bên không còn vấn đề gì nữa nhưng chỉ Hải Vân biết là do cô trốn tránh.

Hoài Phong là ánh sáng duy nhất trong năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường của cô. Hải Vân từng viết trong nhật ký của mình như thế này: "Không cần cậu phải nhớ tớ là ai cũng không cần chúng ta sẽ gặp lại nhau, chỉ cần ở đâu đó trên thế giới này cậu hạnh phúc là quá đủ với tớ."

Vậy mà trong những năm tháng cô cho rằng anh sống hạnh phúc thì chàng trai cô yêu lại phải trải qua chuyện như thế này. Chàng thiếu niên của cô, rốt cuộc đã phải vượt qua những chuyện đó thế nào?

Hải Vân không dám chấp nhận việc Hoài Phong đã thích người khác, càng không dám chấp nhận việc Hồng Yến chỉ xem anh là trò cá cược của mình và nhóm bạn.

Cô cần thời gian bình tĩnh, tự mình vượt qua vấn đề này.

...

Vài ngày tiếp theo Hải Vân cũng tránh tiếp xúc với Hồng Yến. Vừa vặn thời gian này chị Hạnh lại bảo Hồng Yến ra ngoài hỗ trợ quay ngoại cảnh cho nhóm khác nên gần như hai người không có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Buổi trưa, Hải Vân vừa cùng Minh Thống và Tuệ An bàn xong phương án cho buổi ghi hình thứ hai thì điện thoại trên màn không ngừng rung lên, là cuộc gọi video.

Hải Vân cong môi, chấp nhận cuộc gọi: "Gì thế nhóc?"

Bên kia màn hình là ba gương mặt quen thuộc: bà Hải Vy, ông Quốc Quân ngồi hai bên, ở giữa là cậu nhóc Hải Vinh.

"Tuần sau sinh nhật, Phương Anh đi TP. Hồ Chí Minh rồi chị có về nhà không?"

Hải Vân nhìn đến ngày tháng trên máy tính, suýt nữa cô cũng quên mất sinh nhật của chính mình.

Dường như nhìn thấy biểu cảm của cô, bà Hải Vy liền nói tiếp: "Mẹ và ba con bàn với nhau rồi, nếu như con bận quá không về được thì để cả nhà lên đón sinh nhật với con nhé?"

Thời gian gần đây bà Hải Vy cũng bận rộn chuyện ở trường và cửa hàng, suýt nữa bà cũng quên. Cũng may tối qua chồng và con trai nhắc mà mới nhớ tuần sau là đến sinh nhật con gái.

Sau khi bà và chồng bàn bạc với nhau thì quyết định hỏi xem Hải Vân có về Thanh Hóa đón sinh nhật được không? Nếu không thì cả nhà sẽ lái xe lên Hà Nội cùng cô trải qua sinh nhật.

Vừa nghe đến việc ba mẹ định đến đây đón sinh nhật, Hải Vân liền lắc đầu: "Không cần đâu ạ! Đến lúc đó con sẽ trở về mà."

Người im lặng nãy giờ là ông Quốc Quân cũng lên tiếng: "Được vậy tới lúc đó nếu con không về được thì nói một tiếng ba mẹ và thằng Vinh sẽ lên Hà Nội với con."

Hải Vân ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày còn bé Hải Vân thích nhất là vào dịp sinh nhật được thổi nến và ăn bánh kem. Tuy nhiên càng lớn, việc đón sinh nhật với cô đã chẳng còn thú vị.

Có lẽ do cuộc sống vội vã, công việc bận rộn nên từ từ giá trị ngày sinh nhật đối với cô đã không còn quan trọng.

Nói chuyện thêm vài câu thì Hải Vân cúp máy.

"Sinh nhật năm nay mày lại về nhà với ba mẹ sao?" Cuộc gọi vừa rồi Minh Thống và Tuệ An nghe không sót chữ nào.

Minh Thống là bạn đại học với Hải Vân.

Mấy năm học đại học mỗi lần vào dịp sinh nhật Hải Vân đều sẽ về nhà đón sinh nhật cùng với gia đình.

Chỉ có hai năm ở Hàn Quốc là cô đón sinh nhật một mình.

Nói một mình cũng không chính xác, hai năm này sinh nhật mỗi năm ba mẹ của cô đều sẽ gọi cuộc gọi video rất lâu, ở bên kia màn hình nhìn con gái thổi nến rồi ước nguyện xong mới đồng ý tắt điện thoại.

Hải Vân không ngẩng đầu: "Để tao sắp xếp công việc đã."

Sinh nhật Hải Vân vào ngày 22 tháng 2.

Hôm nay đã là 17 tháng 2.

Còn gần năm ngày nữa, nếu như sắp xếp công việc kịp cô có thể tranh thủ về nhà ăn cùng ba mẹ một bữa cơm.

...

Trước sinh nhật của Hải Vân ba ngày, đột nhiên Hoài Phong nhận được điện thoại của Phương Anh từ TP. Hồ Chí Minh.

Đây không phải là lần đầu tiên Phương Anh gọi cho anh.

Phương Anh thích Quốc Khánh, Quốc Khánh lại là bạn thân của anh, một vòng tròn quan hệ vòng qua vòng lại cũng là mấy người bọn họ.

"Alo?" Hoài Phong lười biếng nhấc điện thoại.

Phương Anh trực tiếp vào vấn đề: "Thứ bảy sinh nhật của cái Vân."

Tất nhiên anh biết sinh nhật của Hải Vân.

Cấp ba hai người là bạn cùng lớp, sinh nhật của anh vào 28 tháng 2 sinh nhật của cô là 22 tháng 2. Hằng năm cả lớp luôn tổ chức sinh nhật theo quý cho học sinh, và tất nhiên năm nào hai người cũng cùng nhau đón sinh nhật ở trường.

"Nên là?"

Bên kia im lặng vài giây: "Cậu có thể đến đem bánh kem đến cho Hải Vân giúp tôi được không?"

Không nhận được câu trả lời, Phương Anh vội vàng nói tiếp: "Tôi đang ở TP. Hồ Chí Minh không về ngay được. Cậu cũng biết Hải Vân rất ít bạn bè."

Chuyện này Hoài Phong không hề phủ nhận.

Ngày cấp ba quanh cô chỉ có Phương Anh và Minh Hưng là bạn. Bây giờ gặp lại, hình như bên cạnh cô ngoài đồng nghiệp gần như không có sự xuất hiện của ai khác.

"Chắc cậu không đành lòng để cái Vân một mình trải qua sinh nhật đâu nhỉ?" Khi nói là câu này Phương Anh cũng không suy nghĩ gì nhiều, đến khi nói xong cô bạn mới nhận ra được ẩn ý trong lời nói.

Nhưng bây giờ Phương Anh làm gì có thời gian quan tâm.

Đã phóng lao thì phải theo lao.

Bên đây Hoài Phong đưa mắt nhìn lịch trực trên bàn làm việc, cúi đầu: "Được rồi."

"Cảm ơn cậu nhé! Cậu nhắn cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền bánh kem cho cậu." Phương Anh tươi cười, nói tiếp: "Hải Vân rất thích ăn bánh kem trứng muối, tôi cũng sẽ nhắn luôn địa chỉ cho cậu."

Hoài Phong đưa tay day day thái dương: "Được."

Phương Anh vui mừng, ngắt điện thoại.

Vội vàng nhắn tin cho Hải Vân: [Phương Anh: Quà sinh nhật của mày tao đã chuẩn bị xong rồi.]

Bên kia vẫn chưa trả lời, Phương Anh cũng không bận tâm, nhắn thêm một tin: [Phương Anh: Quà năm nay vô cùng đặc biệt.]

...

Sinh nhật Hải Vân vào thứ bảy nhưng hôm ấy cô sẽ về Thanh Hóa đón sinh nhật với gia đình. Nên cả nhóm sản xuất quyết định sẽ ăn sinh nhật sớm một hôm. Chiều thứ sáu sau khi tan làm cả nhóm sản xuất Bác sĩ của mọi nhà cùng nhau đến tiệm ăn đặt trước ăn mừng. Tiệc mừng hôm nay vừa là sinh nhật của Hải Vân vừa là tiệc mừng công cho số đầu tiên của Bác sĩ của mọi nhà lên sóng thành công với lương rating rất đáng nhắc đến.

Ăn uống xong cũng đã hơn mười giờ, Minh Thống theo thói quen đưa Hải Vân đến dưới tòa nhà.

Xe dừng lại, từ ghế sau, Minh Thống lấy ra túi quà đưa cho Hải Vân: "Chúc mày sinh nhật vui vẻ. Công việc thuận lợi và tình duyên như ý!"

Hải Vân không khách sáo, vui vẻ cầm lấy: "Cảm ơn anh Thống ạ!"

Minh Thống cũng bật cười: "Trong đây có quà của cái Trang và cái Nơ nữa."

Cái Trang, cái Nơ trong lời của Minh Thống là bạn đại học của hai người. Thời đại học, bốn người tạo thành một nhóm nhỏ, vô cùng thân thiết.

Tốt nghiệp, Thu Trang vào TP. Hồ Chí Minh làm việc còn Xuân Hương aka Nơ thì sang Hà Lan học thạc sĩ sau đó cũng làm việc hẳn bên đấy.

Hải Vân tạm biệt Minh Thống, lên nhà chuẩn bị về Thanh Hóa.

Cách đây vài hôm cô đã đặt xe rồi, là chuyến xe lúc mười một giờ ngày hôm sau. Sáng thứ bảy cô còn phải đến công ty họp với chị Hạnh mới có thể trở về Thanh Hóa.

Hải Vân về đến Thanh Hóa đã gần bốn giờ chiều.

Xe dừng lại trước cổng, cô theo thói quen dùng chìa khóa mở cửa vào nhà. Đến phòng khách, đổi dép nhưng vẫn không thấy ai trong nhà.

"Ba mẹ? Hải Vinh?"

Căn nhà vẫn im lặng.

[Bùm]

Bỗng nhiên pháo hoa giấy được bắn ra.

Hải Vinh và anh Thái Tuấn cầm bánh kem đi từ phòng bếp ra, vừa đi còn vừa hát Happy Birthday.

Trông vô cùng ngốc nghếch.

"Happy birthday to you


Happy birthday to you


Happy birthday dear Hải Vân


Happy birthday to you..."

Bên cạnh hai người còn có ba mẹ, ông bà nội, cả gia đình bác cả và cả gia đình cô năm.

Hải Vân cong môi cười, mắt cay xè, nói không nên lời: "Mọi người..."

Cô đã bước sang tuổi hai mươi lăm, không nhất thiết phải đón sinh nhật như thế này. Và hơn hết là cô cũng không nghĩ mọi người lại chuẩn bị kỹ càng đến vậy. Hôm mẹ và ba gọi Hải Vân vẫn nghĩ chỉ đơn giản là cả nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Hải Vinh và Thái Tuấn đem bánh kem đến trước mặt Hải Vân, hối thúc: "Chị mau ước đi chị!"

Hải Vân đưa tay xoa đầu cậu nhóc, ánh mắt đầy yêu thương.

Lúc này ông nội bên cạnh cũng bước đến xoa đầu cô: "Ước đi con!"

Bà nội thúc giục: "Ước mau mau đem cháu rể về cho bà nghe hông?"

Hải Vân cong môi cười, ngoan ngoãn chắp tay ước nguyện.

"Điều 1: Mong những người con yêu thương luôn mạnh khỏe.

Điều 2: Công việc thuận lợi.

Điều 3: Mong Hải Vinh thi đại học như ý."

Nến được thổi tắt.

Bà nội vuốt tóc của cô, xuýt xoa: "Con lại gầy đi rồi."

"Con còn tăng cân ấy chứ." Hải Vân mỉm cười, ôm chầm lấy bà nội.

Bà nội lườm cô: "Gầy là gầy, tranh thủ hai ngày ở nhà này bảo mẹ cô nấu thêm nhiều món ngon cho ăn đi. Mẹ không nấu thì sang nhà nội, nội nấu."

Cả nhà bật cười.

Trong mắt bà nội Hải Vân, Hồng Thanh hay Phương Anh lúc nào cũng gầy đi. Lần nào ba người về nhà, bà nội đều nói: "Lại gầy đi rồi.".

Sau đó lại tất bật nấu đủ món bọn cô thích, ép ăn cho bằng được.

Dường như trong mắt ông bà, con cháu cho dù có béo ú trong mắt người thì trong mắt họ các cô vẫn luôn gầy gò xanh xao.

Lúc này ông Quốc Quân mới lên tiếng: "Được rồi, Hải Vân đã về, màn hát chúc mừng sinh nhật cũng xong rồi. Mau vào nhập tiệc thôi."

Tất cả mọi thứ cho buổi tiệc sinh nhật hôm nay đều do chính tay bà Hải Vy và bác cả (bác gái) chuẩn bị.

Trên bàn đều là những món ăn thường ngày Hải Vân thích.

Bữa cơm đầy tiếng nói cười vui vẻ.

...

Tiễn ông bà nội, bác cả và cha mẹ Phương Anh về xong, Hải Vân vừa định quay vào bếp rửa bát thì cậu nhóc Hải Vinh nhất quyết không đồng ý, đẩy cô ra bên ngoài.

Đúng lúc, bà Hải Vy gọi cô lên nói chuyện. Hải Vân cũng không tranh giành việc rửa bát với cậu nhóc nữa.

Mở tủ lạnh bê đĩa trái cây lên nhà.

"Lần này con về mấy ngày?"

"Tối mai con trở về Hà Nội ạ!"

Không phải lễ Tết, cô cũng không có nhiều thời gian trống như vậy. Trở về nhà ăn được bữa cơm, ngủ lại một đêm đã quá nhiều rồi và trên Hà Nội vẫn còn công việc chờ cô trở về giải quyết.

Bà Hải Vy có chút tiếc nuối: "Vậy sáng mai con ra ngoài gặp con của dì Ly đi."

Nghe nhắc đến con trai dì Ly, Hải Vân híp mắt nhìn mẹ: "Ai ạ?"

Đợt Tết về nhà, bà Hải Vy đã nhắc đến chuyện để cho cô đi xem mắt. Tuy nhiên lần đó, có dì Út và ông bà ngoại nên mọi chuyện cứ thế đi qua. Thật không ngờ lần này mẹ cô lại chủ động nhắc lại.

"Thằng nhóc tên Minh Hưng gì đấy..." Bà Hải Vy cố gắng lục lại trí nhớ của mình để nhớ chính xác tên con trai của bà bạn nhưng nhớ mãi không ra.

Cuối cùng bà Hải Vy chỉ nhớ được duy nhất một dữ kiện: "Nghe dì Ly con nói, thằng nhóc đó là bạn cấp ba của con."

Hải Vân ho mạnh: "Mẹ ơi, con chỉ vừa ăn sinh nhật hai mươi lăm tuổi xong thôi mà..."

Cô còn chưa nói hết câu đã nhận được cái lườm cháy da của mẹ: "Rồi mày định đợi đến khi bốn mươi tuổi mới kết hôn hay sao?"

Hải Vân cúi đầu, khó khăn đáp: "Mẹ đừng kích động, con đi là được."

Mẹ cô có bệnh tim, cô cũng không muốn làm mẹ phiền lòng. Gặp mặt thì gặp thôi, chuyện sau này đều do cô và đối phương quyết định.

Đến khi đó cứ nói với mẹ, hai người không hợp là được.

___

Note:

1. ichigo ichie (一期一会 –) Nhất kỳ nhất hội: Mỗi lần gặp gỡ đều là duy nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro