Chương 1: Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng ngỡ rằng cả thế sẽ giới sụp đổ khi bố mẹ thông báo gia đình sắp chuyển lên Hà Nội sinh sống trong khoảng thời gian sắp tới. Tin nổi không? Tôi thậm chí còn không biết cách sử dụng máy bán nước di động, đến ngay cả thang máy cũng phải chật vật hồi lâu.

"Hay bố mẹ cho con về ở Nam Định với ông bà đi... ở đây không quen." Tôi mệt nhoài than vãn, sau tuần vừa rồi tôi nhận ra có quá nhiều thứ bản thân mình cần phải học.

"Rách việc! Đã lên tận đây rồi còn đòi về... Ông bà chẳng nuôi nổi con đâu Nguyệt ạ." Mẹ tôi nói trong khi tay đang đảo nổi canh trên bếp.

Tôi thở dài chán nản, biết trước mẹ sẽ từ chối vậy nên tôi không giãy đành đạch đòi về như lần đầu nữa. Nhưng tôi vẫn cố chấp muốn hỏi tiếp bởi biết đâu mẹ sẽ mủi lòng trước tấm chân tình này.

"Còn bé tí đã bày đặt thở ngắn thở dài, mai mốt đi lấy chồng nhà chồng nghĩ gì về mẹ hả Nguyệt?" Mẹ tôi nói vọng ra từ bếp.

Từ khi lên Hà Nội tôi đã luôn cảm thấy mình không hợp với thành phố này. Tôi nhớ đám bạn chơi chung với nhau từ cái thời quấn tã, nhớ họ hàng, nhớ đồ ăn Nam Định, nhớ vườn cây ở làng Vị Khê của bố.

Cái thời ôn thi cấp ba bọn tôi học đến tối muộn mới về, đi trên đường, trời mưa li ti lành lạnh, cả lũ cười ầm lên với nhau về cái chuyện xửa xưa mà thích dã man. Giờ thì chẳng còn cảm giác đấy nữa, xung quanh tôi đều là người lạ và tôi thì lại thuộc tuýp người khó hòa nhập.

"Tết con có được về không ạ?" Giọng tôi kéo dài lê thê.

"Thái độ con tốt thì muốn cái gì cũng được."

Mà mẹ bảo thái độ tôi tốt ấy hả? Thái độ của tôi vẫn tốt đấy chứ… À quên mất, tôi học hơi dở một tí. Chắc ý của mẹ là tôi phải cố gắng mà học hành cho tử tế, nếu có tiến bộ mẹ sẽ cho về quê.

Biết sao giờ?

Cái này thì khó bởi tôi dốt Toán, tôi cũng đã thử cố gắng bằng cách tự mày mò và dành nhiều thời gian hơn cho Toán nhưng mà có lẽ tôi với môn này không đội trời chung.

Tôi vốn đến từ mảnh đất có truyền thống giáo dục luôn đi đầu, xung quanh ai cũng là “chiến thần học tập”. Toán lại là môn kéo điểm tôi xuống, thế nên tôi luôn tự ti, cảm giác bất lực khi nhìn thấy những con số và hình học làm tôi ám ảnh trong suốt quãng thời gian ôn thi vào mười.

Gạt bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực, bây giờ tôi có việc khác cần làm gấp không thì mẹ sẽ mắng tôi vuốt mặt không kịp mất. Trước hết là phơi chậu quần áo tôi quên, sau là dọn phòng cho sạch sẽ.

Úi! Còn phải là lại cái đồng phục cho phẳng phiu, mai có cái mặc đến trường mới cho chỉn chu.

Mà trường của tôi tên là THPT Leonardo Da Vinci - Tên được lấy từ thiên tài toàn năng nhất trong lịch sử nhân loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro