Chương 2: Ngày đầu đến trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi tỉnh dậy trong khi còn mơ màng. Mặc đồng phục đã là sẵn và không mang cặp theo vì hôm nay là ngày đầu tiên đến trường, công việc chủ yếu là làm quen với giáo viên chủ nhiệm và nói về một số vấn đề cần phải lưu ý trong năm.

"Hôm nay con ăn gì ạ?" Tôi chạy xuống nhà hỏi mẹ.

"Bún chả." Mẹ tôi đáp vọng ra từ bếp.

Thấy mẹ chuẩn bị đúng món khoái khẩu của mình, tôi liền hí hửng mở lồng bàn ra và bắt đầu vào chén sạch suất bún chả mẹ chuẩn bị.

Ngày đầu tiên đến trường mới ở Hà Nội tôi bị lo lắng rất nhiều thứ, cả đêm qua tôi bồn chồn mất ngủ và hàng tá những câu hỏi cứ hiện lên trong khối óc tôi: "Ở trên đây có khác gì với Nam Định không nhỉ?", "Người ở trên đây thế nào?", "Mình liệu có kiếm được bạn không?",...

Tạm gạt qua một bên cái đã, có thực mới vực được đạo. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mọi chuyện sớm rồi sẽ ổn, ông trời không bao giờ làm khó ai mãi được, lo lắng chỉ làm tâm lý bất ổn hơn mà thôi.

Khi ăn xong, tôi chào mẹ và đi bộ ra trạm xe buýt. May mắn là trạm không cách nhà tôi quá xa, đi chừng năm phút là tới, cũng chẳng mất quá nhiều thời gian đợi chờ, khi tôi tới thì đã có chuyến mới đón đi luôn.

Tôi làm hàng loạt thao tác đã mà mẹ đã dày công tập luyện cho tôi hàng tuần trời, tất nhiên là không có sự sai sót nào xảy ra.

Cứ thử nghĩ mà xem, tôi lên xe buýt mà cứ lóng nga lóng ngóng, sẽ gây ức chế cho mọi người và chính tôi cũng sẽ rất khó xử trong trường hợp đó.

Tôi cười tự hào rồi bước vào trong xe. Ngay giây phút đó tôi liền bị choáng bởi hào quang chói lòa tỏa ra ở hàng ghế cuối, bạn nam ngồi ở trong cùng cạnh cửa là nổi bật nhất.

"Đẹp trai thế!" Tôi thầm cảm thán.

Mặc dù nội tâm đang bấn loạn bởi nhan sắc của cậu ấy, nhưng bên ngoài tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống ghế làm bộ làm tịch như không thấy sự tồn tại của ai. Thực ra tôi muốn nhảy cẫng lên gào thét mỗi khi nhìn thấy ai đẹp trai xinh gái nhưng “dây thần kinh nhục” lại cản bước tôi. Con gái thế thì sỗ sàng quá, mẹ dạy là phải nết na, từ tốn và tôi vốn là đứa trẻ biết vâng lời.

Nhìn bộ đồng phục đó tôi biết cậu ấy và những người ngồi cạnh học cùng trường với mình, không tệ nhỉ. Được học cùng trường với người đẹp quả là một may mắn cực kỳ to lớn.

Xe vắng nên không khí rất im lặng, tiếng nhạc ballad nhẹ nhàng vang lên nghe càng êm tai. Tối qua tôi lại khó ngủ nên người uể oải rã rời, thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi thứ quá hòa hợp với nhau tạo điều kiện cho tôi chìm vào một giấc ngủ ngắn.

Khi thiu thiu ngủ được tầm năm phút, một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình thức giấc. "Mày sống kiểu vậy dễ bị nghiệp lắm con trai ạ!"

Tôi hững hờ liếc nhìn gương chiếu hậu, đây là cuộc trò chuyện của hội bạn cuối xe và hình như câu nói vừa rồi là lời chỉ trích cái bạn đang ngồi cạnh cửa sổ.

“Đẹp trai như vậy mà bị nghiệp à? Chắc phải gây ra tội ác gì tày trời lắm đấy.” Tôi nghĩ bụng, cố dỏng tai hóng biến.

"Hả mày nói gì cơ?" Cái cậu bạn đẹp trai ngồi cạnh cửa sổ tháo Airpods ra. “Nói lại đi! Tao đeo tai nghe nên chẳng nghe được gì.”

"Con gái nhà người ta nhắn tin cho tao, con bé đòi quay lại với mày, sao mày block nó? Tôn trọng người ta một tí, từng là hoa khôi khối mười đấy!" Giọng nói của bạn này chẳng mang ý trách móc mà giống như một lời nhắc nhở, tôi nghĩ đây chẳng phải lần đầu.

Cái cậu bạn đẹp trai kia phì cười, nhún vai vô tội. "Mày nói như kiểu tại tao ấy nhờ? Chán rồi thì chia tay thôi, không có tí tình cảm nào thì làm người yêu sao được."

Tôi không thể ngăn được việc mình dõi theo cuộc trò chuyện đó qua gương chiếu hậu, càng khó lòng mà rời mắt khỏi bạn nam ngồi bên cạnh cửa sổ đang điềm tĩnh chơi nốt ván game dang dở ấy.

“Minh Nhật thì nói gì cũng đúng. Yêu hai ngày đòi chia tay cũng đúng." Bạn cậu ấy mỉa mai.

Tôi chừng mắt ngỡ ngàng và hình như đã dần hiểu nội dung câu chuyện mấy người đó đang nói đến. Vậy ra tên của nó là Minh Nhật, tôi thề sẽ khắc cốt ghi tâm cái tên này, về sau còn biết đường mà né chiếc cờ đo đỏ này.

"Mày nghĩ xem nhé. Ngay từ đầu bạn con bé đấy đã khuyên là đừng dính vào tao rồi còn gì nữa... Thường thì con gái khi yêu vào rồi thì như người mù vậy, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn thích lao vào. Mà chung quy lại lỗi chắc chắn chẳng phải do tao, chán rồi thì đi kiếm cái khác để đỡ chán chứ yêu tiếp thì chẳng được lợi gì, mệt cho cả hai. Tao chủ động kết thúc sớm là đang tôn trọng thời gian của mình và cả của con bé." Minh Nhật nói như thể đó là chuyện hiển nhiên nhất trên đời.

Tôi nghe bảo mấy thằng đi lừa tình con gái nhà người ta thường chẳng bao giờ nhận ra lỗi lầm của mình. Câu này chắc chắn đúng, chẳng sai khi áp vào cái thằng tên Nhật có ngoại hình bảnh tỏn này cả.

"Mà tao thấy khi mày bắt đầu mối quan hệ với ai mày đều biết nó không lâu dài cơ mà, sao mày lại chọn yêu?" Bạn Nhật hỏi.

"Quan trọng là trải nghiệm chứ cảm xúc gì ở đây." Minh Nhật cười, nó tự tin phát ngôn đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy dị ứng khi ngồi chung bầu không khí với nó.

Cũng thật may tôi không phải chịu đựng Minh Nhật quá lâu, xe buýt đã dừng ở trạm. Tôi vội chạy thật nhanh ra bên ngoài, ở chung xe với thằng hâm kia không chừng ngày mai báo đưa tin "Có cuộc bạo loạn trên xe buýt xảy ra vào hôm qua tại cổng trường THPT Leonardo Da Vinci."

Vừa bước ra khỏi xe, tôi liền nguyền rủa vài từ cho bõ tức. Mặt đẹp mà nết kì cục không chịu được, xứng đáng được ăn một cước từ tôi.

Không rõ khối nào, theo như tôi đoán là khối 11 hoặc 12. Gọi một em khối 10 là "con bé" thì chắc là suy đoán của tôi đúng. Mong sao đừng chung khối, nếu có chung khối thì đừng có chung lớp.

Xin trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro