Chương 5: Văn nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Năm nay trường đề cử lớp chúng mình múa vào ngày khai giảng. Bạn Ánh Dương lớp phó Văn - Thể - Mỹ - Đời sống của lớp mình… Năm nay có những bạn nào trong đội văn nghệ nhỉ?"

Ánh Dương đứng lên dáng người vừa đủ, rất xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, có đôi mắt sắc mang nét tinh nghịch. Từ bạn ấy toát ra vẻ tươi mới như ánh sáng mặt trời lúc bình minh. Nhìn ngoại hình là biết bạn ấy khá có tiếng trong khối.

"Bạn Lan, bạn Nhi, bạn Nhật, còn Nguyệt… Muốn tham gia cùng không?" Ánh Dương bỗng nhiên quay ra nhìn tôi.

Tôi hoảng hốt giật mình, cái gì mà văn nghệ? Tôi đã biết ai vào với ai đâu. Định lắc đầu từ chối nhưng cô Giang lại tỏ ra hứng thú với ý tưởng của Ánh Dương.

"Cô thấy cũng được. Nguyệt em tham gia cùng đi, cơ hội được gần với lớp hơn đấy em." Cô Giang dịu dàng bước xuống bàn tôi.

Văn nghệ với tôi không phải điều gì quá khủng khiếp nhưng trong đội có Minh Nhật, nó mới chính là vấn đề lớn nhất. Tôi ầm ừ bối rối bởi cũng khá muốn tham dự để thử sức tuy nhiên lại chẳng có gan đồng ý.

"Nhưng cô ơi! Em..." Tôi tha thiết nhìn cô. “Em…”

"Bạn nào đồng ý cho Nguyệt tham gia vào đội múa nhỉ?" Thấy tôi đang phân vân cô quyết hỏi ý kiến của lớp.

Lớp này hình như không quá đam mê việc múa hát nên rất tranh thủ đồng ý cho tôi tham gia vào đội văn nghệ. Bởi nếu tôi tham gia thì một người nữa trong lớp sẽ không cần đi vì thế nên gần như tất cả mọi người đều dơ tay chọn tôi, kể cả Minh Nhật.

Nhận được những cánh tay kia, cho muốn từ chối cũng chẳng được nữa. Tôi trộm liếc nhìn Minh Nhật, nó vẫn đang cười mỉm và khá hài lòng với kết quả ấy.

"Tùng... tùng... tùng…"

Tiếng trống trường vang lên, cô Giang đi lên bục giảng sắp xếp sách vở vào cặp rồi nói: "Cả lớp về! Đội văn nghệ ở lại nhé."

Sau đó lớp thưa thớt dần, chỉ còn khoảng mười mấy người là ở lại. Tôi ngại ngùng ngồi gọn ở chỗ góc lớp, mãi đến khi Nhật ngoắc tay ra hiệu tôi mới lẩn thẩn đi lên.

"Trường muốn các em múa bài 'Bánh trôi nước' của Hoàng Thùy Linh." Cô Giang nói.

"Sao nhất thiết là lớp mình vậy cô?" Minh Nhật hỏi.

"Năm lớp 10, các em múa bài nào cũng chỉnh chu và đoạt giải bài đấy đúng không? Hoạt động thể dục thể thao lúc nào cũng có giải. Cô nghe cô chủ nhiệm cũ của các em nói hết rồi."

"Vậy bây giờ bọn em tập ở đâu ạ?" Ánh Dương nói. “Ở trường hay ở trung tâm cô?”

"Tùy các em, ở trường cũng được mà ở nhà cũng được... Cô nghĩ các em nên tập ở nhà hơn, nhà bạn nào có chỗ rộng rãi thì chia sẻ cho lớp."

"Vậy tập nhà tao đi!" Minh Nhật chủ động đề nghị.

Đám bạn của Minh Nhật liền gật gù đồng ý, cả Dương cũng vậy... Sau cùng tôi vẫn thấy mình lạc lõng thế nào ấy, hối hận cũng chẳng kịp nữa, đáng ra lúc đó tôi nên đứng dậy mà từ chối mới phải.

"Facebook của Nguyệt là gì? Để tao gửi địa chỉ qua cho." Nhật hướng mắt về phía tôi, tôi nghĩ nó hoàn toàn nhận ra cảm giác trống trải tôi đang hứng chịu.

"Mày có mang điện thoại không? Để tao đưa tài khoản tao cho." Tôi bảo với Nhật

Nhật mỉm cười rồi lôi điện thoại từ trong túi quần ra, nó mở mật khẩu, bật facebook và đưa cho tôi. Tôi bỗng cảm thấy rén ngang và chẳng dám cầm vào điện thoại nó, bởi nó dùng Samsung s23 Ultra. Tôi cầm mà tay hơi run run, tôi mà làm rơi thì sao nhỉ? Đền cỡ bao nhiêu? Học trường này đúng là mở mang tầm mắt thật.

Trong khi tôi đang tìm acc Facebook thì Minh Nhật lên tiếng bảo: "Nguyệt chuyển về đây lâu chưa?"

"Tao mới chuyển trong hè này thôi." Tôi trả điện thoại cho Nhật vì đã tìm được acc. “Đó, Bùi Ánh Nguyệt avatar con mèo.”

Tôi nhẹ nhõm khi mình vừa được giải thoát khỏi một gánh nặng vài chục củ trên tay, bởi từ trước đến giờ cái điện thoại xịn nhất tôi được dùng chỉ có giá bảy triệu.

"Vậy à? Mày có buồn không? Nhớ quê không?" Nhật hỏi.

Tôi buồn chứ, tôi cứ ngỡ mình chuẩn bị trầm cảm nặng đến nơi khi không có đám bạn bên cạnh. Nhưng rồi lại chẳng dám trả lời như vậy nên tôi chỉ cười rồi xua tay. "Tao cũng bình thường thôi!"

Chẳng lẽ tôi kể với nó rằng tôi chán và khó nhọc đến mức độ nào à. Nếu bố mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà, dù có phải đạp xe đến rụng rời tôi cũng quyết tâm về Nam Định.

"Được rồi. Các em tự sắp xếp thời gian tập nhé... Có gì thông báo lại với cô." Cô Giang chào bọn tôi rồi rời đi.

"Ừ vậy chiều nay hai rưỡi có mặt ở nhà Nhật nhá! Không biết Nguyệt có rành đường Hà Nội không nhỉ? Hay tao đến đón mày?" Ánh Dương quay người lại hỏi tôi.

Thực ra không cần nhiệt tình đến thế, tôi có thể bắt taxi đi được. Tôi chỉ ấn tượng vì Dương dễ thương quá, người gì đâu tốt mà đẹp gái mê luôn.

"Thôi! Không cần đâu mày... Tao bảo ai đèo cũng được, đi trái đường phiền mày chết." Tôi cười từ chối.

"Bọn mày đừng có đến nhà chính của tao, đến cái nhà ở Vin ấy." Nhật khoác vai bạn mình rồi nhắc nhở đám chúng tôi. “Nhà đấy không ai ở nên dễ nghịch hơn.”

"Bố mày mua nhà mới à?" Bạn Nhật hỏi.

"Bố mẹ nó làm gì mà mua được nhà ở Vin thế?” Tôi thầm nghĩ, rất muốn học hỏi để sau này còn lấy kiến thức đi làm giàu.

"Mua lâu rồi mà bố tao ít dùng." Minh Nhật trả lời nhẹ tênh. “Bất động sản để lâu được giá mà, bố tao kiếm tiền từ bất động sản nhiều ngang điều hành công ty xây dựng đấy.”

Tôi cảm thán, cái này có được gọi là flex tinh tế không nhỉ? Mấy người sinh ra trong vàng bạc châu báu hay có sự tự tin và khí chất khác người lắm, Nguyễn Trần Minh Nhật là một ví dụ điển hình. Nếu thân với nó tôi chắc chắn phải xin vía giàu mới được, không biết phải cố gắng bao nhiêu là đủ mới có được những thứ ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro