Chương 15: Cắt tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thành viên của quán; Beta: Chủ quán

Ông nội của Cố Thừa Minh vẫn còn đang sống trong Tứ Hợp Viện cũ ở Thành Phố B, ông nội nói ông đã già rồi, không muốn chuyển đi, sống ở đây cũng tốt, còn có thể trồng hoa trồng cỏ, nên rất thoải mái. Ba mẹ Cố Thừa Minh cũng không ép buộc, kết hôn không bao lâu liền tự dọn ra ở riêng.

Cố Thừa Minh vào sân từ cửa chính, chưa vào phòng, xa xa đã nghe thấy trong nhà loáng thoáng tiếng hát kinh kịch truyền đến, tiếng y y y a du dương kéo dài.

Quả nhiên, bước vào phòng, Cố Thừa Minh liền phát hiện ông nội đang ngồi trên ghế bành, híp mắt chú tâm lắng nghe.

"Ông nội." Cố Thừa Minh vừa vào cửa liền chào hỏi.

Cố Đức Thắng ông nội của Cố Thừa Minh nghe thấy giọng nói của Cố Thừa Minh, hơi khẽ nhướng mi, nhìn Cố Thừa Minh, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Lại đánh nhau à?"

Cố Thừa Minh ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của ông nội cúi thấp đầu nhìn miếng băng gạc trên tay, sau đó cười nói: "Làm sao có thể chứ? Con sơ ý làm vỡ gương, nên mới bị xước."

"Hấp ta hấp tấp" Cố Đức Thắng ngồi ngay ngắn, nhấp một ngụm trà để trên bàn, không tắt âm thanh của radio đi, mà đắm chìm trong vở tuồng, miệng còn ngâm nga hát theo.

Cố Thừa Minh nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ khi nghe nhạc của ông nội, cũng yên lặng nghe một hồi mới ngập ngừng mở miệng: "Ông nội, có phải ông đang nghe trích đoạn trong "Hoa Mộc Lan" đúng không?"

"Đúng rồi... ôi? Tại sao con..."

Cố Đức Thắng có chút ngạc nhiên liếc nhìn Cố Thừa Minh, này! Cháu trai của ông đổi tính rồi sao?

Ông còn nhớ Cố Thừa Minh xưa nay chưa bao giờ thích nghe kinh kịch. Trước đây, khi Cố Thừa Minh còn nhỏ, ông bảo Cố Thừa Minh ngoan ngoãn ngồi ở đó cùng ông nghe một vở kịch, Cố Thừa Minh lại lật tung cả căn nhà lên, cậu không ngừng la hét nghe không hiểu không muốn nghe.

"Con còn là cháu trai của ông sao?" Cố Đức Thắng híp mắt.

"Nếu là giả thì bao đổi luôn ông ạ. Ông nội, không phải hai ngày trước con cùng Gia Kha đi đến thành phố C chơi sao, đúng lúc ở thị trấn nhỏ có hội, chỗ đó dựng sân khấu biểu diễn vở kịch này."

"Ừ." Nghe Cố Thừa Minh giải thích xong, Cố Đức Thắng liền lộ ra nụ cười, ông nói mà, con người này sao có thể thay đổi sở thích nhanh như vậy.

"Phong cảnh của thị trấn nhỏ bên đó cũng đẹp, nhưng lạc hậu quá..." Nói đến đây Cố Thừa Minh dừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Ông nội, cháu muốn nhờ ông một việc."

"Chuyện gì vậy?" Cố Đức Thắng chỉ cho rằng Cố Thừa Minh lại gây chuyện rồi, cũng không để ý.

"Ông nội, cháu mang theo một người từ thành phố C về, cháu muốn ông sắp xếp cho em ấy học cùng một trường với cháu."

"Hả?" Cố Đức Thắng sửng sốt, Cố Thừa Minh lần đầu tiên quan tâm đến tình yêu? Hay là thằng nhóc nhìn trúng con gái nhà nào ở thành phố C muốn giành về? Bình thường, cho dù thằng nhóc hồ đồ, gây tai hoạ lớn, nhưng cũng không thể không biết chừng mực.

"Con gái sao?"

"Không phải." Cố Thừa Minh nhìn biểu cảm của ông nội, thì liền biết ông nội đang suy cái nghĩ gì. Cố Thừa Minh có chút bất lực.

"Ờ." Cố Đức Thắng cảm thấy yên tâm, không phải thì tốt.

"Ông nội, con và em ấy vừa gặp mà như đã quen, gia đình em ấy... có chút phức tạp, cháu chỉ muốn giúp em ấy mà thôi." Cố Thừa Minh nhìn dáng vẻ ông nội vừa mới âm thầm nhẹ nhõm, có chút bế tắc.

"Ông nội, cháu nghĩ ông có thể giúp em ấy chuyển hộ khẩu và học bạ đến thành phố B, như thế sau này em ấy sẽ không bị hạn chế khi học lên đại học."

"Ừm." Cố Đức Thắng đáp một tiếng.

"Ông nội?"

"Việc của con, có bao giờ ông nội con không đáp ứng sao?" Chẳng qua chỉ là tài trợ cho một người đi học, hiếm khi thấy Thừa Minh yêu thích, muốn làm việc thiện, Cố Đức Thắng cảm thấy đây cũng là chuyện tốt.

"Cảm ơn ông nội."

"Ừm, buổi trưa có ở lại ăn cơm không?"

Việc của Lê Dự - Cố Thừa Minh đã đoán trước sẽ như mong đợi, nhưng việc anh ấy muốn chuyển ra ngoài vẫn phải nói với ông nội một tiếng trước. Cố Thừa Minh đáp: "Được ạ."

Trong bữa ăn Cố Thừa Minh nói với ông nội về việc muốn chuyển ra ngoài sống.

Cố Thừa Minh nhớ rằng ở tuổi này anh đã rất nhiều lần đề xuất chuyện chuyển ra ngoài sống, nhưng anh chưa bao giờ thực hiện.

Lúc đó anh cùng đám bạn xấu kia ăn chơi sa đoạ, nhưng vẫn cảm thấy rằng đang còn sống dưới tầm mắt của ba mẹ, cũng không thể chơi đến không ra thể thống, thế nên luôn muốn dọn ra ở riêng. Về sau anh không còn có suy nghĩ dọn ra ngoài bởi vì Cố Thừa Minh phát hiện cha mẹ anh căn bản không quan tâm đến anh, cho dù anh ra ngoài mấy ngày đêm không có nhà, mẹ anh cũng chỉ hỏi anh đi đâu. Cha thậm chí còn không buồn hỏi tới.

"Ở nhà không thoải mái, thì dọn đi thôi." Cố Đức Thắng thở dài, ông cũng hiểu rõ cách chung sống của đôi vợ chồng này. Cũng vì ba mẹ của Cố Thừa Minh nên ông luôn cảm thấy mắc nợ đứa cháu này.

"Cần ông nội tìm cho con một ngôi nhà không?"

"Không cần, con muốn tự mình chọn."

"Ờ, có gì cần thì có thể đến tìm ông nội."

"Vâng, ông nội, ông cũng vậy, chú ý đến sức khoẻ của mình." Cố Thừa Minh nói, gắp cho ông nội thêm một đũa thức ăn.

Cố Đức Thắng nhìn Cố Thừa Minh đang ngồi đối diện với mình, luôn cảm thấy sự sắc sảo hướng ngoại của Cố Thừa Minh đã giảm đi rất nhiều, không còn giống như trước đây, giống như một con sư tử nhỏ có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

Sau khi cùng ông ngoại ăn cơm xong, Cố Thừa Minh lên xe về nhà.

Lê Dự ở nhà cũng vừa mới ăn cơm xong, Cố Thừa Minh cau mày nhìn đồ ăn trên bàn không kịp dọn đi, Lê Dự không thích ăn tỏi, vậy mà trên bàn còn bày món cà tím tỏi.

"Có chuyện gì vậy? Bà không hỏi em ấy muốn ăn cái gì trước khi nấu ăn sao?" Cố Thừa Minh đang định hỏi thím Ngô cho rõ.

Lê Dự ngồi vào bên cạnh bàn ăn, thấy Cố Thừa Minh sắc mặt không tốt, vội vàng giải thích nói: "Là tôi tự nói ăn gì cũng được, anh đừng trách bà ấy...."

Cố Thừa Minh ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng lúc anh không ở đây những người hầu này lơ là bỏ mặc Lê Dự.

"Sao em không nói với thím Ngô việc em không thích ăn tỏi?" Cố Thừa Minh đi tới trước mặt Lê Dự, ngồi xuống bên cạnh Lý Dự quan tâm hỏi.

"Làm sao anh biết?" Lê Dự kinh ngạc.

"Anh quan sát."

"Ờ, tôi thực sự ăn được. Đồ ăn của thím Ngô nấu rất ngon." Lê Dự nói một cách chân thành, Cố Thừa Minh cũng không nổi nóng nữa, thế là anh ấy liền đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài của Lê Dự, hỏi "Một lát nữa có muốn đi ra ngoài cắt tóc không?"

"Hả?" Lê Dự có chút ngạc nhiên, nhớ tới các sinh viên đại học đã từng đến thôn dạy học đã nói, các trường học trong thành phố có rất nhiều quy định. Học sinh không chỉ được phát đồng phục, mà còn yêu cầu về độ dài tóc.

Lê Dự sờ tóc của mình, thật sự có hơi dài, nghĩ đến việc có thể vi phạm nội quy nhà trường, Lê Dự vội vàng gật đầu.

Cố Thừa Minh dẫn Lê Dự đến một cửa hàng được trang trí vô cùng độc đáo. Lê Dự vừa bước vào cửa, thì bị ngỡ ngàng trước những kiểu tóc dị hợm của các thợ cắt tóc trong tiệm.

Cố Thừa Minh thấy Lê Dự lo lắng, liền vỗ đầu Lê Dự an ủi, sau đó dẫn Lê Dự một đường xuyên qua tiền sảnh, đi lên lầu.

Vit là nhà tạo mẫu riêng, lúc này Vit đang ôm cái đầu nhỏ của Lê Dự, nhìn vào gương cười hỏi cậu ấy: "Em muốn để kiểu tóc nào?"

"Cắt ngắn một chút là được." Lê Dự nhìn thợ làm tóc nhuộm đầu đỏ tươi ở phía sau, trong lòng tăng thêm vài phần run sợ nói, "Em còn là học sinh."

Vit cười cười, chỉ vào Cố Thừa Minh nói: "Cậu ấy không phải cũng là học sinh sao?"

Cố Thừa Minh ở độ tuổi đó thích theo đuổi trào lưu, thế nên ngay cả kiểu tóc cũng là được các chuyên gia thiết kế riêng, chẳng hạn như kiểu tóc HKT này của anh ấy.

Tuy không nhuộm không uốn nhưng phần tóc mái vừa dày vừa nặng như vậy vẫn khiến Cố Thừa Minh cảm thấy như có vệt đen ở trên mặt.

Nhìn thấy ánh mắt Lê Dự nhìn qua, Cố Thừa Minh lúng túng nói: "Khụ, một lát anh sẽ cắt."

Nhận thấy Lê Dự vẫn còn hơi lo lắng, Cố Thừa Minh lại nói với Vit, "Cắt ngắn gọn thôi, đừng chỉnh lung tung đó."

"Vâng vâng vâng." Vit mỉm cười cầm lược và kéo lên, những ngón tay bắt đầu nhảy múa trên không trung.

"Thấy thế nào? Có thích không?"

Vit cắt cho Lê Dự một mái tóc dễ thương, các đường nét trên khuôn mặt của Lên Dự vốn đã thanh tú, cộng với kiểu tóc dễ thương này, càng khiến cậu ấy trông trẻ trung hơn.

Lê Dự gật đầu, "Ò." Cậu không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần tóc ngắn hơn, đáp ứng đúng với quy định của trường học, sau đó là không cắt cho cậu những kiểu tóc quái dị kia là được.

"Hài lòng chứ?" Vit quay đầu hỏi Cố Thừa Minh.

Cố Thừa chưa bao giờ nhìn thấy Lê Dự để kiểu tóc này trước đây, bây giờ anh ấy cảm thấy rằng kiểu tóc này khiến cho Lê Dự trông đáng yêu hơn rất nhiều!

"Khụ, em ấy nói tốt thì tốt rồi. Vit, cắt cho tôi kiểu tóc này đi!" Cố Thừa Minh ép bản thân mình nhìn đi chỗ khác, sau đó chỉ vào tóc mình nói.

"Hả? Không phải cậu rất thích kiểu tóc này lắm sao? Cậu thực sự muốn cắt nó đi à?" Vit bày tỏ sự nghi ngờ với vẻ mặt phóng đại.

"Cắt đi!" Cố Thừa Minh nghiến răng, anh không muốn lại phải đối mặt với lịch sử đen tối của chính mình!

Đợi hai người cắt tóc xong, sảng khoái đi ra ngoài, cũng đã bốn giờ chiều.

Bây giờ về nhà vẫn còn sớm, Cố Thừa Minh liền kéo Lê Dự đến trung tâm mua sắm.

Cố Thừa Minh mua đồ rất dứt khoát, chỉ cần nhìn thấy thích, liền mua hai cái, một cái cho anh một cái cho Lê Dự.

Lê Dự nhìn vào giá tiền trên quần áo, liền đi theo Cố Thừa Minh nói bản thân không cần. Quá đắt, cho dù Cố Thừa Minh sẵn lòng mua, nhưng Lê Dự cũng không bằng lòng nhận.

Lê Dự cho rằng việc cậu ấy có thể đến học ở Thành Phố B cũng đã mang đến rắc rối lớn cho Cố Thừa Minh rồi. Đối với những nhu yếu phẩm cơ bản khác, Lê Dự không muốn Cố Thừa Minh phải chi quá nhiều tiền.

Cố Thừa Minh nhìn thấy Lê Dự có ý chống đối, kéo lấy đặt tay Lê Dự vào lòng bàn tay an ủi nói, "Con người anh có tật xấu này, yêu ai sẽ thích mua quần áo cho người đó, em đừng thấy mà trách anh."

Lê Dự: "......"

"Lê Dự, em đến đây nhìn bộ đồ này một chút, không phải rất hợp với em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro