Chương 16: Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thành viên của quán; Beta: Chủ quán

Lợi dụng mấy ngày ông nội giúp Lê Dự lo liệu về hộ khẩu và việc nhập học, Cố Thừa Minh trốn học một cách đường đường chính chính, cùng với Lê Dự ra ngoài tìm nhà.

"Em thích ở đâu thì chúng ta sống ở đó, sau này sẽ là nhà của chúng ta."

Lê Dự nhớ khi nghe Cố Thừa Minh nói như vậy, thật sự đã chạm đến trái tim cậu.

Nhà? Nơi của Triệu Bảo Quốc kia không phải là nhà của cậu, nhà của cậu đã tan hoang khi cha qua đời từ lâu rồi.

Mà giờ đây Cố Thừa Minh lại nói nơi mà họ sống sẽ là nhà của cậu.

Cuối cùng với cái gật đầu của Lê Dự, ngôi nhà mới đã được quyết định ở một tiểu khu cách trường học không xa.

Độ phủ xanh của cây trồng nơi đó rất tốt, Lê Dự rất thích môi trường ở đó. Hơn nữa từ tiểu khu này đi bộ đến trường học chỉ mất hai mươi phút. Bởi vì khoảng cách không quá xa, do đó Cố Thừa Minh không gọi tài xế đưa đón bọn họ đi học. Mỗi ngày cùng Lê Dự đi bộ đến trường và tan học như vậy cũng rất tốt.

Nhà mới là một căn nhà đã được lắp đặt tất cả các thiết bị, đỡ phải tốn công trang trí, ngày thứ hai sau khi mua nhà, Cố Thừa Minh đã tìm công ty dịch vụ chuyển nhà đem tất cả đồ đạc chuyển qua đó.

Lúc Cố Thừa Minh bố trí các phòng trong nhà, để Lê Dự và bản thân anh mỗi người ở một phòng, nhưng đến khi thật sự chuyển vào sống, buổi tối Cố Thừa Minh liền ngủ trên giường của Lê Dự. Dù sao cũng không phải là chưa từng ngủ chung với nhau, huống chi cả hai người đều là con trai, Lê Dự cũng không từ chối, cho nên hai người mới hợp tình hợp lý ngủ chung một giường như vậy.

Sau đó trước khi nhập học, Cố Thừa Minh mượn cớ khám sức khỏe để nhập học, đã đưa Lê Dự đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng một lượt.

Thật may là sau khi có kết quả kiểm tra, cơ thể của Lê Dự ngoại trừ tình trạng suy dinh dưỡng ra thì không có vấn đề gì đáng ngại cả.

Cố Thừa Minh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhờ chuyên gia dinh dưỡng căn cứ vào tình trạng thể chất của Lê Dự lập ra một chế độ ăn uống phù hợp với cậu.

Bởi vì Cố Thừa Minh và Lê Dự đều là học sinh, cho dù Lê Dự biết nấu ăn, Cố Thừa Minh cũng không muốn Lê Dự lãng phí thời gian vào việc nhà, anh vẫn còn nhớ lúc ở nhà Triệu Bảo Quốc, Lê Dự cau mày nói rằng trong ngày cậu không có thời gian để học tập. Thật sự chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến Cố Thừa Minh đau lòng.

Để có thể chăm sóc tốt cho cuộc sống của hai người, Cố Thừa Minh đã thuê người làm theo giờ đến nhà nấu cơm và quét dọn đúng giờ, cuộc sống của hai người giờ đây nhìn chung đã dần dần từng bước ổn định.

Thủ tục nhập học cho Lê Dự rất nhanh chóng.

Ngày đầu tiên Lê Dự đi học, Cố Thừa Minh dẫn Lê Dự đến gặp giáo viên chủ nhiệm của cậu.

Quan Hiểu Đan - giáo viên chủ nhiệm của Lê Dự, là một giáo viên nữ trẻ tuổi, lúc nhìn thấy Cố Thừa Minh dắt Lê Dự bước đến, trong vô thức cô ấy đã có ấn tượng không tốt về Lê Dự. Cố Thừa Minh là ai chứ? Đó là học sinh cứng đầu cá biệt nổi tiếng trong trường bọn bọ. Đánh nhau trốn học dường như là chuyện thường ngày, ngay cả giáo viên cũng không thèm coi trọng. Trong nhà Cố Thừa Minh có lai lịch không làm gì được, chỉ cần không náo loạn gì quá lớn, hiệu trưởng đều mặc kệ, giáo viên bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

Sau khi Cố Thừa Minh giới thiệu cho Lê Dự biết Quan Hiểu Đan sẽ là giáo viên chủ nhiệm của cậu, Lê Dự ngay lập tức đứng thẳng tắp, chào hỏi bằng giọng to rõ, "Em chào cô!"

Quan Hiểu Đan nhìn Lê Dự mặc đồng phục chỉnh tề sạch sẽ, tóc tai cắt gọn gàng mát mẻ, vẻ mặt còn có chút khẩn trương, là dáng vẻ của một học sinh ngoan, nhìn thế nào cũng không giống học sinh cá biệt như Cố Thừa Minh. Rốt cuộc là tại sao lại đi cùng với Cố Thừa Minh vậy?

"Chào em, cô họ Quan, em có thể gọi cô là cô Quan, về sau cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em, em có vấn đề gì trong học tập hay trong cuộc sống có thể nói với cô. Đúng rồi, em đã đi nhận sách chưa?"

Lê Dự gật đầu, cậu đã đến nhận sách vào ngày hôm qua rồi.

"Vậy một lát nữa em đi cùng với cô đi. Chuẩn bị một chút, để tự giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp, sau này các em chính là bạn học, phải giúp đỡ lẫn nhau."

Lê Dự gật đầu.

Cố Thừa Minh thấy Lê Dự không kìm lại được sự phấn khích của mình, quay người về phía Quan Hiểu Đan nhờ vả, "Cô Quan, nền tảng của Lê Dự rất tốt, lại chăm chỉ chịu khó, sau này nhờ cô quan tâm em ấy một chút."

Quan Hiểu Đan thấy Cố Thừa Minh lễ phép như thế, giống như là lần đầu tiên gặp mặt, liền đáp một tiếng được.

Cho đến lúc tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, Quan Hiểu Đan dẫn Lê Dự về lớp học, Cố Thừa Minh vẫn đi theo sau Lê Dự.

Ở trước cửa phòng học của lớp 8-7, Cố Thừa Minh căn dặn Lê Dự, "Em đã biết dùng điện thoại di động rồi đúng không? Có việc gì thì gọi cho anh."

Lớp của Cố Thừa Minh nằm đối diện tầng lầu của lớp Lê Dự, 10 phút ra chơi cũng vừa đủ để quay lại lớp học. Cố Thừa Minh không nhìn thấy được cậu, lo lắng Lê Dự có việc gì xảy ra, cho nên đã đặc biệt mua điện thoại để cho cậu mang theo.

Lê Dự sờ điện thoại trong túi quần, gật đầu nói, "Biết dùng rồi, hôm qua anh đã chỉ cho tôi rồi. Anh mau về lớp đi, sắp vào học rồi."

"Không sao, anh nhìn em đi vào rồi sẽ đi." Cố Thừa Minh cười nhớ lại ngày hôm qua lúc anh chỉ Lê Dự dùng điện thoại, biểu cảm trên khuôn mặt cậu rất thần kỳ, thật sự quá đáng yêu.

Quan Hiểu Đan nhìn Cố Thừa Minh công khai dặn dò Lê Dự chuyện điện thoại di động, trong lòng thầm than một tiếng, khụ! Cái việc kia, học sinh không được phép mang theo điện thoại nha. Nhưng mà Quan Hiểu Đan biết cũng không quản nổi Cố Thừa Minh, bèn không nói một lời nào.

Hai tiết học đã trôi qua rồi, trong hai tiết này Cố Thừa Minh rất buồn bực, giờ nghỉ giải lao anh đã gửi cho Lê Dự một tin nhắn, hỏi cậu ở lớp mới cảm thấy như thế nào, nhưng mà mãi cho đến bây giờ Lê Dự vẫn chưa trả lời anh.

"Này, sắc mặt tệ vậy? Ai chọc đến mày rồi?" Từ Gia Kha chọc chọc vào cánh tay Cố Thừa Minh, trêu ghẹo hỏi.

"Không có." Cố Thừa Minh xoay đầu sang hướng khác, nhìn qua thông báo tin nhắn điện thoại, vẫn trống không.

Từ Gia Kha xem đồng hồ, sắp hết tiết học rồi, liền hỏi Cố Thừa Minh, "Giờ ra chơi đi siêu thị không?"

"Không đi." Cố Thừa Minh từ chối thẳng thừng.

Tan học anh phải đi xem xem Lê Dự làm cái gì, lại không trả lời tin nhắn của anh.

Cố Thừa Minh vừa đến lớp học của Lê Dự, liền thu hút sự chú ý của các bạn học cùng lớp Lê Dự, thậm chí là nhìn chằm chằm vào anh, suy cho cùng cả cái trường trung học số bốn này ai lại chưa nghe qua tiếng tăm của Cố Thừa Minh chứ? Chỉ là không ngờ Lê Dự người vừa mới đến nhìn dáng vẻ là học sinh ngoan kia lại có quen biết với anh ta.

"Sao anh lại đến đây?" Lúc Lê Dự nhìn thấy Cố Thừa Minh có chút ngạc nhiên.

"Anh gửi tin nhắn cho em, em không trả lời, cho nên anh đến xem em một chút." Giọng điệu Cố Thừa Minh dịu dàng, nụ cười trên khuôn mặt tựa như gió xuân quả thật khiến cho đám người kia hết sức kinh ngạc.

Đây chính là Cố Thừa Minh không thể trêu chọc trong truyền thuyết sao? Bộ dạng kia thế nào lại dịu dàng ấm áp nói chuyện dễ nghe như vậy, hoàn toàn không giống người dữ tợn hung ác như mọi người nói.

Các học sinh của lớp 8-7 cứ nhìn Cố Thừa Minh với Lê Dự nói chuyện cả giờ giải lao mới rời đi, đợi đến khi Cố Thừa Minh vừa đi, trong lớp có mấy bạn học nhiều chuyện theo hỏi Lê Dự, "Cậu quen biết Cố Thừa Minh sao?"

"Quen biết như thế nào vậy?"

"Nghe nói tính tình anh ấy cực kì tệ, nhìn qua không giống vậy nha."

"Phải không? Nghe nói năm ngoái anh ta đánh nhau đánh đến mức mấy người đó phải vào bệnh viện, phụ huynh người ta đã kiện lên bộ giáo dục, Cố Thừa Minh vẫn không sao."

"Hừ, gia đình người ta có lai lịch, cậu có thể so sánh hả?"

"..."

Lê Dự nghe mọi người xung quanh bạn một câu tôi một câu, nhất thời có chút sửng sốt, Cố Thừa Minh họ nói và Cố Thừa Minh cậu quen là cùng một người sao?

Cố Thừa mình mà cậu biết, mặc dù có chút ngang ngược, chẳng hạn như luôn làm theo ý của mình mua cho cậu rất nhiều quần áo và đồ đạc không cần thiết. Nhưng lại là một người rất tốt, nếu như bọn họ bất đồng ý kiến về chuyện gì, Cố Thừa Minh cũng sẽ giải thích nói lý lẽ để thuyết phục cậu, làm sai việc gì cũng sẽ nhận lỗi với cậu, mọi vấn đề trong cuộc sống đều vì cậu mà suy nghĩ rất chu đáo, một người như vậy, tại sao trong mắt các bạn học lại đáng sợ như thế chứ?

Buổi trưa tan học, Cố Thừa Minh qua đón Lê Dự cùng nhau về nhà, vừa bước vào cửa lớp học, thì phát hiện vẻ mặt Lê Dự có chút không đúng lắm.

"Sao lại cau mày? Em thấy không khỏe sao? Hay là bị ức hiếp?" Bị bắt nạt rồi sao? Cố Thừa Minh nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, tính tình Lê Dự như thế nào, anh không phải rõ nhất sao. Dù thường ngày Lê Dự có vẻ rất nhẫn nại, cũng sẽ không so đo chuyện nhỏ nhặt, nhưng cậu không dễ bị bắt nạt.

"Không có." Lê Dự lắc đầu, nhìn bộ dạng Cố Thừa Minh lo lắng như thế, thật là khác nhau một trời một vực với người trong lời nói của các bạn học.

Lê Dự không chịu nói, Cố Thừa Minh cũng không ép cậu.

Trên đường hai người đi bộ về nhà, Cố Thừa Minh hỏi Lê Dự, "Giáo viên giảng bài thế nào? Em nghe có hiểu không?"

"Ừm, giáo viên và các bạn cùng lớp đều rất tốt. Điều kiện nơi này cũng cực kì tốt, bàn ghế đều hoàn toàn mới tinh." Nhắc đến cuộc sống ngày đầu tiên ở trường, giọng Lê Dự tràn đầy phấn khích.

"Vậy thì tốt. Em chuyên tâm học hành là được." Cố Thừa Minh khoác vai Lê Dự, đưa tay xoa xoa mái tóc của cậu, vừa cười vừa nói.

Cuộc sống ở trường học trôi qua rất nhanh, nháy mắt Lê Dự đến lớp 8-7 này đã một tháng rồi, sau khi có kết quả kỳ thi tháng lần này, thành tích của Lê Dự rất tốt giành được hạng 7 của lớp, khiến cho Quan Hiểu Đan và một số bạn học nhìn cậu với cặp mắt khác trước.

Thực ra lúc ban đầu hiệu trưởng sắp xếp Lê Dự vào lớp cô ấy, Quan Hiểu Đan có chút không muốn, chính là sợ lại thêm một tiểu tổ tông như Cố Thừa Minh, không thể đánh không thể mắng còn không được đắc tội.

Nhưng từ khi Lê Dự đến, không bao giờ trốn học về sớm, hoàn thành bài tập đúng hạn, gặp giáo viên luôn luôn lễ phép chào hỏi. Bây giờ thành tích học tập lại tốt như thế, Quan Hiểu Đan cảm thấy lần này quả thực là nhặt được bảo bối rồi.

Quan Hiểu Đan khoe khoang thành tích của Lê Dự trong phòng làm việc, thật khiến cho những giáo viên lúc đầu còn vui mừng vì không nhận đứa học trò Lê Dự này ngưỡng mộ một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro