Chương 7: Tượng điêu khắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thành viên của quán; Beta: Chủ quán

Từ Gia Kha bên này đang cùng Triệu Bảo Quốc nói chuyện sôi nổi, phía bên kia Lê Dự và Cố Thừa Minh đã nấu cơm xong.

Lê Dự cho rau đã xào vào trong đĩa, lại đi xới cơm. Sau đó cúi đầu nhìn thấy Cố Thừa Minh bị khói ám đen cả hai má, chớp mắt ngại ngùng nói, "Cơm đã làm xong rồi, anh đi rửa mặt đi."

Cố Thừa Minh gật đầu, hiện tại anh bị khói ám nên cả người đều cảm thấy không ổn rồi, cổ họng như nuốt phải giấy nhám, hô hấp cũng khó khăn. Anh vừa bỏ thời gian làm xong bữa cơm này đã cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng Lê Dự đã phải trải qua cuộc sống như thế này bao lâu rồi.

Cố Thừa Minh đi rửa mặt với những tâm sự trong lòng, vừa ngẩng đầu liền va phải một ánh mắt thẹn thùng gần như sợ hãi, anh cau mày lại theo bản năng, nhưng chưa kịp rời đi, thì người con gái đối diện chạy đến đưa cho anh một chiếc khăn tay.

Triệu Tiểu Mai vừa ra khỏi nhà tìm Lê Dự thì gặp phải Cố Thừa Minh, cô biết Cố Thừa Minh và người tên Từ Gia Kha trong nhà đều là người thành phố, chọn bừa một đôi giày cũng bằng chi tiêu một năm của người bình thường bọn họ, vốn nghĩ bọn họ có thể nhìn trúng Lê Dự để cho cậu ta làm hướng dẫn viên, biết đâu cũng có thể nhìn trúng cô, dẫu sao bản thân cũng là hoa khôi của lớp.

Như vậy, nói không chừng cô ta có thể nắm bắt cơ hội tạo quan hệ tốt với bọn họ, sau này nếu có cơ hội đến thành phố, dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với ở lại trong thôn này.

Thật ra vừa nãy ở trong nhà, Triệu Tiểu Mai nhìn những đường nét cứng rắn trên khuôn mặt của Từ Gia Kha đã bắt đầu động lòng rồi, lần này nhìn thấy Cố Thừa Minh, chỉ cảm giác rằng trái tim mình như bị mất kiểm soát.

Năm nay Triệu Tiểu Mai mười lăm tuổi, chính là tuổi trỗ mã, nam sinh trong lớp theo đuổi, cô đều không để mắt đến, nếu không phải quá quê mùa thì là quá ngốc. Cố Thừa Minh trước mắt thật sự là người đẹp nhất mà Triệu Tiểu Mai đã từng gặp, thậm chí còn đẹp hơn so với người nổi tiếng trên tivi!

Cố Thừa Minh mười bốn tuổi đã phát triển sớm, có lẽ việc này liên quan đến quá trình huấn luyện đặc biệt từ khi còn nhỏ của anh. Cùng với chiều cao 1 mét 7, thêm khuôn mặt khôi ngô tuấn tú và khí chất bất phàm, trông anh căn bản không giống một thiếu niên mười bốn tuổi. Đặc biệt là khí thế toát ra từ người anh, so với nhiều người trưởng thành còn có thể khiến người khác cảm thấy đáng sợ hơn.

Bởi vì lời nói ở kiếp trước của Lê Dự trước khi qua đời, Cố Thừa Minh có ác cảm sâu sắc với cả nhà Triệu Bảo Quốc, đừng nói đến việc dùng sắc mặt tốt đối đãi với bọn họ. Anh hận không thể dỡ bỏ nơi đổ nát này!

Cho nên đối diện với vẻ nịnh bợ của Triệu Tiểu Mai, Cố Thừa Minh coi như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý định nhận chiếc khăn tay mà Triệu Tiểu Mai đưa cho, mặc nó rơi xuống đất và rời đi không quay đầu lại.

Triệu Tiểu Mai nhìn chiếc khăn tay rơi trên mặt đất, niềm yêu thích tràn đầy trong lòng biến mất sạch, chiếc khăn tay này là hôm nay ở trên trấn cô ta giấu ba mẹ lén lút mua nó, chính mình tiếc không nỡ dùng, vậy mà Cố Thừa Minh không hề có ý định nhận lấy. Triệu Tiểu Mai tủi thân, mắt cũng đỏ lên, tức tối giậm chân một cái sau đó nhặt chiếc khăn tay trên đất lên ném vào chậu nước bên cạnh, xắn tay áo lên bắt đầu giặt chiếc khăn dính đầy bùn đất.

Cố Thừa Minh dùng ống tay áo lau đi những giọt nước trên hai má, nhìn về phía nhà bếp, Lê Dự đã không còn ở đó nữa. Cố Thừa Minh đảo tầm mắt đi mới thấy được bóng dáng Lê Dự đang đứng ở cửa nhà, liền đi qua mấy bước đứng bên cạnh Lê Dự.

Cố Thừa Minh quan sát thấy sắc mặt Lê Dự vẫn như bình thường, mới an tâm một chút. Lúc này một giọng nói khàn khàn vang lên, "Không thành vấn đề! Ngày mai để nó đi cùng mấy đứa, Lê Dự rất quen thuộc với việc này, để nó đưa mấy đứa đi nhất định không có vấn đề gì!"

Cố Thừa Minh nghe theo giọng nói nhìn lại, người nói là một người đàn ông trung niên, làn da ngăm đen, hàm răng ố vàng. Không cần nghĩ, đây chắc chắn là người cậu kia của Lê Dự.

Từ Gia Kha cười tít mắt trả lời Triệu Bảo Quốc, "Quyết định vậy đi, tối nay phiền mọi người chuẩn bị thêm một căn phòng."

Triệu Bảo Quốc liền đáp ứng, liếc nhìn Lê Dự đang đứng một bên với vẻ mặt yên tĩnh, cười hớn hở nói lớn ra cửa, "Lê Dự, mau lấy hai cái ghế ở phòng phía Bắc đến đây, cậu kêu Anh Tử nấu thêm vài món, có khách đến, phải tiếp đãi cho chu đáo!"

Lê Dự lặng lẽ đáp một tiếng, xoay người định đi lấy ghế, nhưng bị Cố Thừa Minh đưa tay ngăn lại, sắc mặt có chút lạnh lùng nhìn Triệu Bảo Quốc từ chối thay, "Tôi muốn xem thử phòng ngủ."

Triệu Bảo Quốc vội vàng xua tay nói, "Úi, phòng vẫn chưa được dọn dẹp đâu, chờ ăn xong tôi lập tức kêu Anh Tử đi thu dọn ..."

"Không cần, ở phòng của em ấy là được rồi." Cố Thừa Minh ngắt lời của Triệu Bảo Quốc, khoác tay lên vai Lê Dự.

Trong nháy mắt bị Cố Thừa Minh ôm lấy Lê Dự nhất thời ngây ngẩn, nhưng chỉ mím môi lại không nói gì.

Triệu Bảo Quốc xoa xoa đôi bàn tay to sần sùi của mình, dường như có hơi bối rối, "Cái này, tôi sợ rằng phòng đó hơi sơ sài..."

Từ Gia Kha biết Cố Thừa Minh không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình, cho nên liền giảng hòa, "Không sao đâu, Lê Dự đi cùng Thừa Minh đi, còn tôi đi lấy ghế." Vừa nói liền định đứng dậy.

Khả năng nhìn nhận của Triệu Bảo Quốc vẫn còn nhạy bén, vội vã giữ Từ Gia Kha lại, "Được, được, phòng ở mấy đứa tự quyết định đi, Tiểu Kiệt, mày mau đi lấy ghế!"

Triệu Tiểu Kiệt ngồi bên cạnh không tình nguyện đứng lên, lúc đi ngang qua Lê Dự vốn muốn lườm hắn một cái, nhưng liền bị khí thế của cái người tên Cố Thừa Minh dọa sợ quay đầu về.

Thật đáng sợ, rõ ràng là nhìn qua tuổi tác xấp xỉ hắn, thế mà cái khí thế đó, đến trưởng huyện của bọn hắn cũng không có được khí thế bức người đó. Triệu Tiểu Kiệt nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cố Thừa Minh cùng Lê Dự một đường đi thẳng đến cuối sân vườn phía tây, nơi này có một căn phòng nhỏ, mở cửa bước vào, một mùi ẩm ướt âm u phả thẳng vào mặt, Cố Thừa Minh nhíu mày, đây là nơi con người ở sao?

Căn phòng nhỏ tối tăm chật hẹp không chỉ u ám ẩm mốc, mà còn chất đầy đồ lặt vặt, thậm chí chỗ để sinh hoạt cũng rất nhỏ. Giường Lê Dự ngủ cũng là dùng gạch và đá chất chồng lên nhau, bên trên trải mấy lớp cỏ và một lớp chăn mỏng. Tuy rằng cái chăn này đã rất cũ, nhưng có thể thấy được Lê Dự thường xuyên giặt giũ, không ngửi ra mùi gì khó chịu.

Cố Thừa Minh nhìn hoàn cảnh này chỉ cảm thấy một cơn tức giận trong lòng trào dâng lên, nhất thời không có chỗ để giải toả.

Thấy Cố Thừa Minh không nhúc nhích cũng không nói gì, Lê Dự tưởng rằng anh ghét bỏ hoàn cảnh nơi này quá tệ lại không tiện nói, liền giải , "Nơi này có phải là quá nhỏ đúng không? Hai người các anh không ở được, hay là anh đi... ..."

"Không cần, anh muốn ở đây." Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt góc cạnh của Cố Thừa Minh như được đánh khối, khiến những đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo.

Lê Dự sửng sốt, cũng không nói gì thêm, thu dọn mấy quyển sách trên giường đặt lên cái ghế bên cạnh, lại mở rương gỗ lấy ra một bộ ra trải giường chuẩn bị thay lên.

Lúc Lê Dự đang bận rộn, Cố Thừa Minh nhân cơ hội tiến lại gần nhìn vào chiếc rương gỗ của Lê Dự ở trước mặt, chỉ có mấy bộ quần áo cũ và sách được xếp ngăn nắp, còn có mấy con búp bê gỗ được chạm khắc tinh tế khéo léo.

Cố Thừa Minh chỉ vào mấy con búp bê gỗ tinh xảo kia hỏi Lê Dự, "Những cái này đều là em khắc sao?"

Lê Dự đi đến thoáng nhìn qua chiếc rương trả lời, "Ngoại trừ con chó kia, còn lại đều là tôi khắc."

Cố Thừa Minh hiểu rõ, liền đưa tay xuống cầm lên một tượng gỗ hình con mèo đang cuộn chiếc đuôi ngủ say nhìn trái nhìn phải sau đó mới hỏi, "Con mèo này, có thể tặng cho anh không?"

Lê Dự nhìn bức tượng gỗ con mèo trong tay Cố Thừa Minh, gật đầu đồng ý, "Có thể."

Cố Thừa Minh xòe bàn tay ra, để bức tượng con mèo đang ngủ kia nằm trong lòng bàn tay mình, nhìn như thế nào cũng cảm thấy yêu thích.

Ở kiếp trước, Lê Dự chưa từng thể hiện khả năng điêu khắc này của em ấy. Cũng phải, ngay từ khi bắt đầu em ấy trốn anh còn không kịp, làm sao có thể nói cho anh biết những điều này. Cố Thừa Minh giật giật khóe môi, đầu ngón tay chạm nhẹ vào bức tượng. Nhưng không sao, mọi thứ đều đã bắt đầu một lần nữa, anh có cơ hội để làm lại, có thể không cần đến 8 năm sau mới gặp được em ấy, có một bắt đầu không tốt đẹp như thế, cũng sẽ không ngu ngốc lại làm tổn thương em ấy.

Bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, lần này anh tuyệt đối không cho phép bản thân mình để mất em ấy nữa!

Lê Dự dọn dẹp giường xong, quay đầu lại phát hiện Cố Thừa Minh vẫn đang nghịch tượng gỗ kia, có chút tò mò hỏi, "Anh thích điêu khắc sao?"

Cố Thừa Minh lắc đầu, "Không hiểu lắm." Cũng không đến mức yêu thích, nhưng đây là do Lê Dự tự tay chạm khắc, dĩ nhiên ý nghĩa sẽ khác nhau.

"Ồ... anh, nếu như anh thích, tôi có thể dạy cho anh." Lê Dự đứng bên cạnh Cố Thừa Minh, ngửa cái đầu nhỏ bé đáng yêu nhìn Cố Thừa Minh, làm cho Cố Thừa Minh nhịn không được muốn hôn em ấy, vò rối mái tóc có vẻ rất mềm mại kia.

"Em học điêu khắc từ ai vậy, ba của em sao?" Cố Thừa Minh lảng sang chuyện khác, anh nhớ kiếp trước Lê Dự từng nhắc qua việc ba của em ấy biết điêu khắc.

"Ừm, ông ấy rất lợi hại!" Lê Dự nói với giọng điệu ngưỡng mộ, nhắc đến ba mình đôi mắt đều phát sáng lên.

Cố Thừa Minh không muốn thừa nhận rằng bản thân có chút ghen tị, anh đem tượng gỗ mèo con bỏ vào túi áo khoác, đưa tay lên sờ cái đầu nhỏ của Lê Dự, nhẹ nhàng vuốt ve, "Em cũng rất lợi hại! Có cơ hội khắc cho anh một cái nhé."

Lê Dự gật đầu, nhìn dáng vẻ Cố Thừa Minh yêu thích bức tượng như vậy khiến cho bản thân cảm thấy mình được coi trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro