Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Joo-yeon và Seong-chan đuổi theo Yu-won.

Có một cửa hàng tiện lợi trước mặt họ, nhưng việc sống sót quan trọng hơn việc ăn bây giờ. Nếu hai người họ ở lại và gặp lũ quái vật thì họ không thể sống sót được.

"Ờm... Anh định đi đâu vậy?"

"Khu săn mồi."

Yu-won nói vậy và tiếp tục bước vào bên trong.

Con đường thật không bình thường. Ga Hongdae rõ ràng là không có con đường nào như thế này.

'Công trình này thực sự đã thay đổi.'

Ga Đại học Hongik trở nên rộng và sâu hơn.

Đến cầu thang họ đang đi xuống cũng không có trong trí nhớ của họ.

"Anh muốn xuống sâu hơn sao?"

"Bãi săn thật bắt đầu từ tầng hầm thứ 2."

Có tầm hầm thứ 2 ở đây?

Chưa có một ai đi xuống tàu điện ngầm mà có thể sống sót thì làm thế nào biết được có một tầng hầm thứ 2 ở đây được. Nhưng cầu thang vẫn đang trải dài xuống sâu không thấy đáy.

'Thật sự...có một hầm ngục ở đây.'

Một hầm ngục khác rộng như tàu điện ngầm.

Joo-yeon nuốt nước đầy căng thẳng. Đến hầm ngục ở tầng hầm thứ 2, Yu-won rút vũ khí ra và hỏi.

"Hai người biết là nguy hiểm thế sao vẫn tới đây?"

Nghe Yu-won hỏi, hai tay Joo-yeon cầm chặt vũ khí trả lời với giọng căng thẳng.

"Chắc anh đã ở đây từ từ khi hướng dẫn thứ 3 bắt đầu nên có điều không biết, bên ngoài hiện giờ đang rất hỗn loạn."

Yu-won gật đầu. Điều này anh đoán được.

'Vì đây không hoàn toàn là một trò chơi.'

Mặc dù mục đích duy nhất là đi săn nhưng hướng dẫn thứ 3 phức tạp hơn các hướng dẫn trước.

Thu thập vật phẩm trong khi đi săn. Hàng trăm người tập trung lại chỉ vì mục đích nhỏ đó, và hình thành nhiều nhóm người khác nhau.

"Có nhiều băng đảng hình thành, giết hại và nghi kỵ lẫn nhau để giành lấy những viên tinh chất kia."

"Mấy người bỏ chạy khi bị tấn công à?"

"Vâng. Chắc bọn họ không muốn chết trùm nên cũng không đuổi theo chúng tôi."

"Các người cũng suýt chết ở đây đấy thôi."

"Dù sao cũng nhờ có anh mà bọn tôi đã sống..."

Kyaah-.

Họ nghe thấy âm thanh gào khóc chưa từng thấy, cơ thể Yoo-yeon và Seong-chan cứng đờ.

Yu-won có vẻ đã quen thuộc, không có phản ứng gì với âm thanh này. Anh quay lưng về phía tiếng gào, nhìn hai người kia.

"Đâu có gì đảm bảo tôi không giết hai người để lấy tinh chất chứ?"

"Dạ dạ?!"

Yoo-yeon và Seong-chan lùi lại một bước mà không hề biết.

Một lời nói đáng sợ.

Tại thời điểm này, nếu trở thành kẻ thù thì Yu-won còn là mối đe dọa đáng sợ hơn cả những con quái vật.

"Không phải anh đã thu thập đủ tinh chất rồi ạ?"

Yu-won gật đầu trước câu hỏi của Seong-chan.

Nếu là tinh chất, thì anh đã thu thập được từ trước khi phần hướng dẫn thứ 3 bắt đầu.

"Vậy anh không có lý do gì để giết bọn tôi cả!"

"Tôi muốn có thêm thì sao?"

"Dù vậy..."

"Ngay cả khi tôi không ra tay thì hai người cũng sẽ chết ở đây, biết chứ?"

Đó là sự thật.

Bây giờ hai người họ đã định sẵn sẽ chết mà không cần Yu-won ra tay.

"Anh muốn gì ở bọn tôi?"

Yu-won mỉm cười trước câu hỏi của Yoo-yeon.

Cô ta nhanh chóng nhận ra nếu Yu-won không muốn gì ở bọn họ thì anh không cần dài dòng như bây giờ.

"Đề xuất này không tồi đâu. Nếu làm tốt, tôi sẽ chia tinh chất cho hai người."

Đôi mắt của Joo-yeon và Seong-chan sáng rực trước lời nói của Yu-won.

Rời khỏi tàu điện ngầm là điều tốt nhưng nhận được tinh chất càng tốt hơn.

Nó khá hấp dẫn với người phải thu đủ 50 tinh chất trong vòng một ngày.

Yu-won nhìn sang Seong-chan.

"Chân cậu ổn chứ?"

"Hả? Ổn, vẫn ổn."

"Vậy thì..."

Yuwon nhìn lên.

"Chạy đi."

***

Sha-!

Một con rắn ngầm khổng lồ đang tiến đến.

Đó là tên đã xuất hiện một vài lần tại lối vào của tàu điện ngầm. Con quái vật có thể nuốt chửng một người chỉ với một cú đớp, và nó là loài có độ khó săn nhất trong số những con quái vật họ biết.

Để thoát khỏi con rắn ngầm đó, Seong-chan chạy với tất cả sức lực bình sinh có.

"Ahhhhhh-!"

Anh ta có chỉ số nhanh nhẹn khá cao so với các chỉ số khác.

Tuy nhiên, tốc độ của con rắn ngầm nhanh hơn nhiều so với chút chỉ số của Seong-chan. Khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp, anh ta vừa khóc vừa hét lên.

"Anh ơi, cứu em!!!"

Đầu của con rắn ngầm đã đuổi kịp phía sau Seong-chan.

Và khoảnh khắc miệng của con rắn ngầm mở ra.

Jieouk-.

Rắc-.

Một con dao xuyên vào cái miệng đang mở lớn của con rắn ngầm.

Xác con rắn ngầm co giật mấy lần sau đó đổ ầm xuống.

Oops-!

Máu của con rắn ngầm phun ra tứ phía.

Tuk, tuduk-.

Degur-.

Tinh chất rơi xuống sàn.

Seong-chan vốn đang chạy thừa sống thiếu chết, ngay lập tức quay lại nhìn lũ quái vật đuổi theo anh ta.

'Thực sự nhiều quá đi...'

Thời điểm đó, đã có vài con quái vật bị chém phun máu.

Từ con rắn ngầm truy đuổi nhanh nhất đến những con quái vật chưa kịp nhìn đã thành xác chết.

Yu-won nhảy lên cao.

Một con thằn lằn đỏ với thân hình vạm vỡ dài 2 mét há miệng về phía Yu-won.

Khoảnh khắc Yu-won và cơ thể con thằn lằn giao nhau, thanh kiếm dài nhuốm ánh sáng xanh vẽ xuống một đường máu đỏ tươi lên thân xác con thằn lằn.

Ugly-!

Đầu con thằn lằn lìa khỏi cơ thể. Yu-won cắt đứt hơi thở con thằn lằn bằng một nhát dao rồi giẫm lên xác của nó và nhảy lên.

Tuk, tuduk-.

Tootduk-.

Tinh chất tràn ra ngoài.

Seong-chan vội vàng nhặt tinh chất đang lăn lóc trên sàn bỏ vào túi.

'Năm tinh chất trên mười lăm con quái vật... Tỉ lệ rơi tinh chất cao thật.'

Nếu săn ở bên ngoài còn không thể đảm bảo có một tinh chất rơi ra từ mười lăm con quái vật này.

Phải chăng là do bãi săn khác nhau?

Những con quái vật như rắn ngầm hoặc thằn lằn khổng lồ mà Yu-won đang săn có xác suất rơi tinh chất cao hơn đáng kể so với những xác sống hay con nhện có kích thước vừa phải.

'Hơn nữa tốc độ đi săn cũng thật đáng sợ..'

Nếu cứ duy trì tốc độ này thì Yu-won sẽ thu được bao nhiêu tinh chất?

Dường như số lượng tinh chất thu được trong hai tiếng vừa rồi đã vượt qua con số 50.

Tuduk-.

Sau khi con quái vật cuối cùng ngã xuống, Yu-won nhặt một viên tinh chất trên sàn cho vào túi chứa đồ.

Con dao anh mua từ tên sai vặt mới đến đã dính rất nhiều máu đông cứng lại. Yu-won quay sang nhìn Seong-chan.

"Được bao nhiêu?"

"Tôi thu được 6 viên."

Chuyến đi săn này khá thành công.

Tổng cộng là 7 viên, bao gồm cả viên mà Yu-won vừa nhặt được.

Yu-won giữ 5 viên tinh chất và đưa lại một viên.

"Yoo-yeon đến lâu thế nhỉ."

"Sắp tới rồi."

Seong-chan và Yoo-yeon có nhiệm vụ là một 'con chuột' làm mồi nhử.

Có khá nhiều quái vật trong hầm ngục ở đây.

Cho đến lúc trước khi có thêm hai người họ, Yu-won đã săn lùng và tìm kiếm từng con quái vật một. Xác suất rơi tinh chất khá cao nhưng lại hạn chế về sức mạnh và thời gian săn chỉ của một người.

"Dẫn quái vật tới đây. Số lượng vừa phải, tầm mười con trở lên."

Lúc đầu hai người nghĩ vậy là vừa phải nhưng giờ lại thấy:

'Tốc độ thu thập không thể theo kịp tốc độ săn.'

Một khả năng phi thường.

Seong-chan thở hổn hển nhìn thoáng qua Yu-won.

'Không chỉ mạnh mẽ mà còn thật khác biệt.'

Nếu chỉ là những thú rừng bình thường thì Yuwon là một loài hoàn toàn vượt xa chúng.

Anh nên được so sánh với loài khủng long.

Ở bên ngoài, có những người mạnh mẽ đã bắt đầu nhanh chóng đi săn và thăng cấp, nhưng họ chỉ mạnh hơn một chút so với trong nhóm.

Sức mạnh của Yuwon ở một đẳng cấp khác.

'Anh ta định làm gì với ngần ấy tinh chất nhỉ..?'

Sau khi họ gia nhập, Yu-won đã thu thập được tất thảy 50 tinh chất.

Sau đó như vẫn chưa đủ, anh tiếp tục đi săn và thu thập tinh chất.

Chợt anh ta thấy tò mò.

"Anh cấp bao nhiêu rồi?"

"Cấp?"

"Với tốc độ săn như vậy, việc thăng cấp cũng không đùa được đâu."

Yu-won lắc đầu.

"Việc thăng cấp không còn dễ dàng như trước."

"Hả?"

"Có lẽ tôi nên chuyển sang phần hướng dẫn tiếp theo để thăng cấp bình thường trở lại ."

Yu-won trả lời như vậy và nhún vai.

"Hơn nữa cấp độ là thông tin cá nhân. Đừng hỏi bất cứ ai, và nếu có ai hỏi cũng đừng trả lời. Các chỉ số cũng vậy."

"Trước đây anh có hỏi chỉ số thể lực của tôi mà?"

"Vậy thì lẽ ra tôi nên để cánh tay đó bị thối rữa luôn."

"Haha..."

Seongchan ngượng ngùng cười gật đầu.

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."

Trong thế giới tương lai, những thông tin như số chứng minh và số điện thoại hoàn toàn vô dụng.

Từ giờ trở đi, thông tin cá nhân quan trọng nhất trong tương lai sẽ là cấp độ và chỉ số.

Seong-chan hiểu được việc hỏi hay tiết lộ nó là một việc không khôn ngoan.

Yu-won nhìn Seong-chan như thể bảo anh ta nhanh chóng di chuyển cho cuộc săn tiếp theo.

'Bằng cách này, mình có thể thu thập được nhiều hơn so với ban đầu.'

Hai tiếng sau khi Seong-chan và Joo-yeon tham gia cuộc săn. Tốc độ đi săn đã tăng lên rõ rệt. Đó là nhờ việc không cần phải di chuyển xung quanh để tìm kiếm quái vật.

'Ít nhất cũng nhanh hơn một nửa.'

Một kết quả không tồi.

Khi tốc độ săn tăng lên, tốc độ thu được tinh chất cũng tăng theo.

'Thậm chí tốc độ xuất hiện con mồi mới cũng không thể theo kịp ...'

Đáng tiếc là không có bãi săn nào có độ khó cao hơn tàu điện ngầm.

Kyaaa!

Saaak, saa-.

"Anh Yuwon! Ở đây, ở đây!"

Trong khi nghỉ ngơi một lát, Joo-yeon đã chạy đến đây và dẫn đầu một đàn quái vật.

Yu-won nhanh chóng di chuyển.

Thời gian không còn nhiều.

Giờ đây là thời gian để đi săn lần nữa.

***

Poop-!

Chiếc búa trong tay anh ta đập thẳng vào đầu con rắn ngầm.

Con rắn ngầm quằn quại tắt thở. Seong-chan rùng mình hét lên.

"Giết được nó rồi!"

Anh ta nghe thấy thông báo thăng cấp bên tai.

Họ bắt được một con rắn ngầm chỉ với hai người Seong-chan và Yoo-yeon.

Cả hai đã liên tục săn từng con quái vật một trong suốt cuộc rượt đuổi theo Yu-won.

Đó là vì lời khuyên của Yu-won, cần chú ý đến việc lên cấp.

"Cậu vừa lên cấp à?"

"Ừ, cậu cũng thế à?"

"Về tinh chất......"

Tuk-.

Tinh chất phun ra từ miệng con rắn ngầm.

Đây hoàn toàn là thành quả của hai người. Con rắn này không phải của Yu-won, mà là của cả hai người cùng bắt được.

"Xong chưa?"

Yu-won hỏi sau khi quan sát hai người trong một thời gian ngắn, Seong-chan gật đầu.

"Chúng tôi có thể lấy cái này không?"

"Cái đó nữa là đủ số lượng à?"

"Phải."

Yuwon đưa một trong những tinh chất rơi trên sàn cho Joo-yeon.

"Cô cũng là cái cuối hả?"

Joo-yeon gật đầu.

50 tinh chất.

Điều kiện để vượt qua hướng dẫn thứ 3 là thu thập đủ 50 tinh chất.

Trước khi gặp Yu-won, họ chỉ có 20 tinh chất. Giờ họ đã đạt điều kiện mà trước đây tưởng như không thể thực hiện được.

Yu-won kiểm tra thời gian.

[02:57:15]

'Mình phải gấp rút hơn.'

Thời gian không còn nhiều.

Khi chỉ còn 2 tiếng, 'cánh cổng' để chuyển sang phần hướng dẫn tiếp theo sẽ được kích hoạt.

Ít nhất cho đến lúc đó, anh phải đi ra ngoài.

"Nếu xong rồi thì đi lên thôi."

Sau khi kiểm tra thời gian, Yu-won đi đến cầu thang dẫn lên tầng trên.

"Cuối cùng cũng được đi lên rồi."

Seong-chan vốn đã ở dưới suốt, đi theo sau Yu-won và hỏi với giọng lo lắng.

"Bên trên còn hỗn loạn không nhỉ?" Seong-chan nhớ lại tình huống trước khi xuống tàu điện ngầm.

Cả hai bị một nhóm tấn công và gần như bị đẩy đến nơi này. Họ đã mất hai người bạn khi đó và lại mất thêm một người nữa trong ga tàu điện ngầm.

Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, họ sợ hãi không dám ra ngoài.

"Vẫn còn sao?"

Joo Yeon lắc đầu trước câu hỏi của Seong-chan.

"Có lẽ còn nguy hiểm hơn ấy chứ."

Khi họ bị tấn công, còn rất nhiều thời gian trước khi hết giờ.

Nhưng ngay từ lúc đó, mọi người đã bắt đầu tấn công và nghi kỵ lẫn nhau, lo lắng rằng họ sẽ không đủ số lượng để hoàn thành nhiệm vụ.

Huống hồ, hiện tại phần hướng dẫn thứ ba đang gần kết thúc.

Chẳng có lý do gì mà tình hình bên ngoài lại tốt hơn trước.

"Liệu có ổn không nhỉ?"

"Thì đó."

Joo-yeon nhìn Yu-won dẫn đầu đi lên cầu thang.

"Tôi lo lắng thay cho những người bên ngoài hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro