Chương 23 - Nhận biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23 – Nhận biết

Sau một canh giờ.

Quả nhiên là đồng hương a. Lý Nghi trong lòng gào thét. Mặc Thu Nhã biên ra cố sự về một nơi nào đó, mà phong cảnh nơi đó giống hệt như quê hương của hắn, người này chắc chắn là xuyên a. Đất khách quê người, nơi dị thế giới, tự nhiên phát hiện ra một người đồng hương, này khiến cho Lý Nghi sinh nhớ nhà. Nhớ nhà mà không về được, làm cho tâm tình của hắn phút chốc hạ xuống không phanh.

Vì sao Lý Nghi không nghĩ người này đi nhiều lắm biết nhiều lắm? Vì sao hắn lại không nghĩ người này là trọng sinh? Căn bản là Lý Nghi bị thông tin của Tần Thiên làm cho tư duy sai lệch rồi. Nhưng cũng may Tần Thiên cấp thông tin chính xác, nếu không Lý Nghi cũng sẽ không nghĩ đến hướng xuyên việt, thậm chí cũng không nghi ngờ gì người trước mặt khác với những người hắn gặp.

Đàm một hồi, Mặc Thu Nhã mơ hồ đoán ra Lý Nghi không bình thường, mà Lý Nghi đối với việc tìm thấy một người đồng hương dị thường hưng phấn, hắn liền thăm dò hỏi một câu:

- Thủ đô nước Mỹ ở đâu?

Mặc Thu Nhã trợn tròn mắt, miệng không ngậm lại được, sững người ba giây sau đó mới nhỏ giọng đáp:

- Washington?

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Lý Nghi, Mặc Thu Nhã cũng kích động không hiểu. Nàng không quản lễ nghi gì nữa, nắm chặt lấy tay Lý Nghi. Được một lúc chợt nhớ ra nơi này là tửu quán, nhiều người nhìn thấy, nàng liếc nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu sát vào Lý Nghi hỏi:

- Ngươi cũng là xuyên qua?

- Ta là người nước XX.

- Ta cũng là.

- Ngươi ở tỉnh nào?

- Ta ở tỉnh ZZ.

- Ta ở tỉnh AA. Ngươi đến đây lúc nào?

- Ước chừng hơn ba tháng trước. Ta không rõ ràng vì sao, chỉ biết là ngủ dậy liền xuyên tới nơi này. Còn ngươi?

- Hai tháng trước xuyên đến, bị thiếu... gia bắt đi làm chưởng quầy.

Lý Nghi nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào Mặc Thu Nhã, lẩm bẩm:

- Ngươi có ngoại quải không?

Thấy Mặc Thu Nhã trầm mặc nhìn mình, Lý Nghi vội vàng nói:

- Ta nhớ xuyên việt văn bên trong xuyên việt nhân đều có ngoại quải, cho nên...

Mặc Thu Nhã thở dài:

- Là một cái công lược hệ thống.

Lý Nghi nghe đến công lược hệ thống liền có hứng thú. Hắn cũng có nghe qua công lược hệ thống, cũng đọc qua vài quyển khoái xuyên phiêu văn. Công lược hệ thống thường chỉ có nhiệm vụ, không có phần thưởng, nhưng hầu hết đều là công lược xong liền có thể trở về nguyên lai thế giới.

- Như vậy ngươi một ngày nào đó liền có thể trở về rồi.

Nghe thấy trong giọng nói của Lý Nghi lộ vẻ thất lạc, Mặc Thu Nhã đoán, Lý Nghi không có hệ thống, không có phương pháp trở về. Nhưng hoàn cảnh của nàng cũng rất không hay ho. Nàng lấm lét nhìn xung quanh rồi nói tiếp:

- Nhưng ta phải công lược được nam chủ a. Nam chủ này... ai, đừng nói đi.

- Hiện đại 108 phương pháp công lược nam nhân mà ngươi còn không tự tin sao?

- Người này...

Lý Nghi lộ vẻ tò mò:

- Là ai a?

Mặc Thu Nhã liếc nhìn Lý Nghi, sau đó hỏi:

- Ngươi biết thân phận của người khi nãy đi với ngươi không?

Lý Nghi nhìn Mặc Thu Nhã, im lặng không nói. Hắn không rõ Mặc Thu Nhã biết Tần Thiên thân phận hay không, nên lựa chọn im lặng.

- Vậy là ngươi biết đi? Hắn là ma giáo thiếu chủ phải không?

- Ngươi biết? Nhưng khi nãy ngươi gọi hắn Dung công tử...

- Ta biết. Có việc này, ngươi nhất định giữ bình tĩnh.

Lý Nghi gật gật đầu.

- Hắn là một trong số mục tiêu công lược của ta.

Lý Nghi suýt nữa hô lên cái gì, đã bị Mặc Thu Nhã gắt gao nắm lấy tay. Lý Nghi lúc này mới bình ổn cảm xúc lại, nhìn Mặc Thu Nhã nửa khó tin nửa thương hại:

- Ngươi muốn công lược hắn?

Mặc Thu Nhã thở dài:

- Hắn, còn có hoàng đế.

- Hoàng đế? – Lý Nghi trợn tròn mắt. – Này phá nhiệm vụ như vậy muốn hố người sao?

- Nói cụ thể là hoàng tử, nhị hoàng tử cùng thất hoàng tử. Ta phải chọn một trong hai, sau đó đem bọn họ thôi lên hoàng đế vị, đồng thời hảo cảm của ma giáo thiếu chủ và tương lai hoàng đế đều phải mãn cấp mới xem như hoàn thành.

Lý Nghi nhìn Mặc Thu Nhã, lúc này tràn đầy "ta hiểu cảm giác của ngươi". Hoàng tử rất khó gặp, trừ khi bọn họ cao hứng ba ba chạy ra bên ngoài, nếu không một nữ tử bình thường như Mặc Thu Nhã rất khó có cơ hội gặp được. Ma giáo thiếu chủ có thể thường xuyên gặp, và Mặc Thu Nhã cũng đã gặp, nhưng người kia một bộ dạng cứng không ăn mềm không ăn, tính cách thiện biến rất khó nắm bắt như vậy, muốn xoát hảo cảm độ thật sự gian nan a. Chưa kể Mặc Thu Nhã cần phải xoát hảo cảm độ từ hai người, này không phải là chân đạp hai thuyền sao? Cho dù là hoàng tử hay Tần Thiên biết được, không huyên náo long trời lở đất mới là lạ. Nhiệm vụ này chính là đi tìm chết!

- Này làm sao cho được?

- Ta đang buồn phiền đây. Một tháng trước hảo cảm độ của hắn từ 55% rơi xuống 15%.

- Này... ngươi làm gì làm hắn chán ghét sao?

- Ta không biết. – Mặc Thu Nhã lộ ra ưu thương – Ta sợ hãi. Ta sợ hãi thật sự. Ở nơi này lạ nước lạ cái, ta không có hậu trường, lại phải đi công lược hai kẻ quyền thế ngập trời, có thể một lời nói khiến ta mất mạng. Ta sợ hãi.

Mặc Thu Nhã cánh tay run lên, lòng bàn tay lúc này trở nên lạnh toát. Lý Nghi vội nắm lấy tay Mặc Thu Nhã an ủi:

- Tổng sẽ có đường đi mà... Trừ khi ngươi nhạ đến hắn, hắn sẽ không giết ngươi.

- Thật sự?

- Thật. – Lý Nghi không biết có thật hay không, nhưng cứ nói là thật.

Mặc Thu Nhã cúi đầu:

- Ta... ta tiếp xúc với hắn, cảm thấy hắn rất tốt, tuy rằng biểu tình thiếu chút, nhưng ôn hòa. Kiến thức của hắn rất rộng, ta... ta đã từng nghĩ ta thích hắn. Khi thấy hảo cảm độ của hắn tăng, ta đã rất vui vẻ. Nhưng khi hảo cảm của hắn hạ xuống, ta thật sự sợ hắn giết ta.

Lý Nghi thấy Mặc Thu Nhã nét mặt ưu tang, nghĩ nghĩ một lúc liền nói:

- Nghe ta, hắn không đáng sợ giống như ngươi nghĩ như vậy.

- ...Thật sao?

Cái này... xem như thật đi. Lý Nghi nghĩ nghĩ, sau đó liền tiếp tục nói:

- Lúc hắn gặp ta còn nghi ngờ ta là gian tế, sau ta phải khai thật, hắn mới thả ta một con ngựa.

Mặc Thu Nhã trợn tròn mắt:

- Hắn biết ngươi là xuyên qua?

- Biết. – Lý Nghi ưu thương gật đầu.

- Vậy... ngươi gặp ta là vì hắn...

- Hắn có lẽ cũng đoán được ngươi xuyên qua.

Mặc Thu Nhã cả người cứng đờ, thoát lực ngồi trên ghế:

- Cho nên hảo cảm độ giảm sao? Vì ta giấu diếm hắn?

- Này... có lẽ đi. Nhưng mà ngươi yên tâm, hắn đối với xuyên việt giả không bài xích, chỉ là... có điểm tò mò.

- Tò mò? – Mặc Thu Nhã ánh mắt có chút hy vọng.

- Hắn muốn biết thế giới của chúng ta có gì, ở nơi chúng ta có cái gì đặc biệt, có thể dùng được ở nơi này. Thời gian đầu, hắn còn thường gặp ta nhờ ta tư vấn.

Mặc Thu Nhã kinh ngạc, Lý Nghi thiện tâm lại cùng Mặc Thu Nhã giảng giải Tần Thiên yêu thích:

- Hắn có điểm lợi ích trên hết. Ta xuyên qua là một người trong Linh Thần giáo, cho nên khi hắn phát hiện ta, hắn nói với ta ta biết Linh Thần giáo nội bộ chuyện tình, ta không có võ công, không thể giống giang hồ nhân sĩ làm việc cho hắn, nên hắn ép ta đem tri thức ở thế giới chúng ta ra áp dụng, nếu ta không có lợi, hắn liền đem ta chém.

- Này... chỉ cần ta tiết lộ tin tức ở thế giới của chúng ta, hắn liền có hảo cảm với ta đi?

- ...Hẳn là đi. Vì sau đó một thời gian, hắn đối với ta không tệ.

Mặc Thu Nhã nghe thấy có hy vọng, thấu lại gần hỏi:

- Lý Nghi, ngươi biết gì về hắn, nói nói ta nghe một chút.

- Cái kia... những gì ta biết là do ta đọc một quyển sách.

- Ngươi đọc sách liền biết? – Mặc Thu Nhã trợn mắt – Xuyên thư?

Lý Nghi gật gật đầu, sau đó hắn đem những gì trong sách đọc được với những gì hắn thấy kể ra, cuối cùng kết luận:

- Căn cứ ta quan sát, ta chỉ xác nhận được hắn thiện biến, có chút lợi ích trên hết, còn lại ta hoàn toàn không biết. Đôi lúc cảm thấy hắn rất tốt với ta, đôi lúc lại cảm thấy dường như hắn chỉ muốn từ chỗ ta đạt được lợi ích. Hắn đem nhân vật chính trong quyển sách ta đọc giết rồi, ta cũng không biết bây giờ phải làm cái gì. Ta không giống như ngươi, ta không nhìn được hảo cảm độ.

- Vậy a... - Mặc Thu Nhã trầm tư – Lý Nghi, giả sử như ta muốn công lược hắn, vậy nên từ đâu xuống tay?

Lý Nghi trợn mắt, lấm lét nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng:

- Hắn yêu thích cái gì ta không biết, hẳn là thích nghe ta kể chuyện dị thế giới đi?

Mặc Thu Nhã gật gật đầu:

- Ta có thể từ nơi này thử thử.

- Còn lại ta không sờ thấu được, trong truyện ta đọc cũng không nói tới.

- ...Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Nói thật, 15% hảo cảm độ hù ta sợ mất mật.

Lý Nghi nhìn Mặc Thu Nhã có vẻ thương cảm:

- Khi nào ngươi công lược hắn hoàn thành, nhớ cho ta một điểm ưu đãi.

- Ta sẽ nhớ.

Mặc Thu Nhã lại nhìn xung quanh, sau đó hỏi Lý Nghi:

- Cái kia, ngươi có năng lực gì đặc biệt?

Lý Nghi ngẩn người một lúc, chống lại đôi mắt tò mò của Mặc Thu Nhã, lại thêm Mặc Thu Nhã là đồng hương, hắn liền bỏ xuống đề phòng:

- Có một cái công cụ hỗ trợ, có thể bỏ đồ vật vào, nâng cấp đồ vật lền cao cấp hơn.

Mặc Thu Nhã trợn tròn mắt:

- Nói như vậy ngươi có thể tạo ra bom nguyên tử sao?

- Cái này... ta không biết. Ta chỉ mới thử nghiệm bỏ vào quần áo cùng vũ khí, lấy ra là quần áo và vũ khí bền chắc hơn trước, nhưng không thể từ cung tiễn đổi ra súng ống.

Mặc Thu Nhã cau mày, nhưng trong mắt vẫn có chút hưng phấn:

- Cái này thật sự dùng tốt. Nếu như ngươi có thể từ chỗ của ngươi tạo ra những gì chúng ta có, còn sợ nhóm người giang hồ sao? Đến lúc đó hắn cũng sẽ không khinh thị ta, cũng sẽ không 15%.

Lý Nghi nhìn Mặc Thu Nhã, có chút đồng cảm vỗ vỗ vai:

- Bình tĩnh. Kinh nghiệm của ta nói rằng, người ở đây là người bằng xương bằng thịt, những gì trong tư liệu viết chỉ là tham khảo. Nếu ngươi đem bọn họ xem như trò chơi, ta nghĩ như vậy không tốt.

Mặc Thu Nhã nghe nhắc nhở, giật mình một chút, sắc mặt biến đổi, sau đó mới thở dài:

- Đa tạ.

Quả thật nàng từ trước đến nay vẫn xem những người ở đây là trò chơi sao? Nàng viết tiểu thuyết, tạo được danh tiếng, từ hệ thống nhận được phần thưởng, nàng nghĩ đây là trò chơi, quên mất những người xung quanh cũng là người bằng xương bằng thịt.

- Ngươi ở dưới tay hắn làm công, xem ra trôi qua cũng không tệ.

Lý Nghi cười cười, chợt nghĩ tới cái gì, nhìn Mặc Thu Nhã hỏi:

- Ngươi có nghĩ làm thủ hạ của hắn? Như vậy xoát hảo cảm độ cũng dễ hơn.

Mặc Thu Nhã rối rắm một chút:

- Nhưng mà như vậy ta không thể tiếp cận hoàng tử, không thể xoát hảo cảm độ của bọn họ.

Lý Nghi nghe vậy a lên một tiếng, không nói thêm gì nữa. Đúng là nan giải a. Hắn không biết Linh Thần giáo với triều đình quan hệ như thế nào, có thể liên lạc với nhau được hay không. Nếu như nước sông không phạm nước giếng, vậy thì muốn công lược là chuyện không thể nào. Hơn nữa, hắn cho dù danh nghĩa là làm thủ hạ của Tần Thiên, nhưng từ lúc hắn xuyên qua đến giờ, gặp mặt Tần Thiên cũng không được bao nhiêu. Người kia có công việc của người kia, hắn một cái tiểu tiểu chưởng quầy, làm sao có thể gặp mặt được? Này không thông.

Lý Nghi suy tư. Bản thân hắn có lẽ không thể trở về, nếu như muốn ở đây sống, vậy thì ít nhất phải có tiền nuôi sống bản thân, sau đó gây dựng sự nghiệp, lợi dụng không gian của mình làm ra vật dụng đạt được địa vị. Nhưng làm như thế nào, hắn một cái trạch nam không hiểu gì nhiều lắm. Chỉ có thể dựa vào mò mẫm. Lúc mới xuyên qua còn nơm nớp lo sợ, nhưng ở đây hơn hai tháng, hắn đã quen thuộc vài người, quen thuộc cách sinh hoạt, về cơ bản cũng xem như có thể dung nhập được đi, hắn cũng bớt lo lắng hơn so với trước, tuy nhiên cảm giác bị người theo dõi thật không vui chút nào.

Cả hai người đều im lặng. Được một lúc, Mặc Thu Nhã lên tiếng:

- Ta sẽ cố gắng suy nghĩ thêm. Lý Nghi, không biết ta có thể thỉnh thoảng tìm ngươi?

Đồng hương, thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện vẫn tốt hơn mất liên lạc. Lý Nghi gãi đầu:

- Kỳ thật ta bị đặt ở Phụng Thành, không phải tại kinh thành, cho nên sẽ rất khó gặp ta.

- Vậy viết thư cho ngươi?

- ... Ngươi biết, hắn theo dõi ta.

Mặc Thu Nhã trầm mặc.

- Cái kia... hay là để ta thử hỏi xem có thể đến kinh thành công tác hay không. Ta cũng chỉ cần tính toán sổ sách, cho nên hẳn là không có vấn đề đi?

Mặc Thu Nhã gật gật đầu, không nói gì thêm nữa. Cả hai chăm chú vào đồ uống trước mặt, đối với tương lai mịt mờ mê mang, lo lắng không thôi.

Được một lúc, Tần Thiên liền đi vào. Hắn khi nãy đi ra ngoài, một phần là để hai người ở bên trong tâm tình, một phần là vì hắn muốn lấy thông tin về hoạt động của Liêu Tiểu Thanh, đồng thời kiểm tra tình hình ở kinh thành. Hắn xuống núi cũng không phải là đi chơi. Giai đoạn này nghe nói biên cương khẩn trương, trong triều cũng vì vậy mà dị động, dẫn đến một số phe phái lớn có liên quan đến triều đình dị động. Giang hồ tuy nói rằng cùng triều đình nước sông không phạm nước giếng, nhưng môn phái có rất nhiều người là dân chúng, cho nên triều đình thay đổi, các môn phái cũng phải biết tin tức để làm ra điều chỉnh.

Trước mắt vẫn chưa có vấn đề gì, nhưng tương lai thì không rõ lắm. Liêu Tiểu Thanh là người thế nào, năng lực đặc thù là gì, Tần Thiên mơ hồ có thể cảm giác được, nhưng vẫn chưa đoán ra. Mặc Thu Nhã xuyên đến nơi này, lại muốn tiếp cận hắn, hắn đoán ra hẳn là có hệ thống, mà người có hệ thống đều không thể nào an phận, vì hệ thống buộc bọn họ làm nhiệm vụ. Như vậy, bên cạnh quan sát các môn phái lớn dị động, hắn còn có thể quan sát xuyên việt giả làm việc. Hiện tại bọn họ dường như mới xuyên đến chưa bao lâu đi? Như vậy thả ra ba tháng, sáu tháng, hẳn là có chuyện vui. Nếu như bọn họ đáp lên được người nào, lại đem tri thức từ dị thế giới mở ra, như vậy vừa là cơ hội, vừa là nguy cơ. Nếu bọn họ không có mắt gây sự đến người của hắn, hắn cũng tiện tay cho bọn họ xuyên trở về. Còn số người muốn tiếp cận hắn chiếm lấy hảo cảm của hắn để mưu đồ việc gì đó, hắn quản sao? Chỉ cần không gây trở ngại, hắn có thể dung túng cho bọn họ đùa giỡn.

Đường Phi Yến nghe nói cũng là người ở kinh thành đi? Nếu nói như vậy, kinh thành lần này thật sự náo nhiệt. Hai xuyên việt nữ, một kẻ dường như là xuyên việt hoặc là trọng sinh nữ cùng tụ một chỗ, có lẽ biết lẫn nhau hoặc ít nhất biết thủ đoạn lẫn nhau, như vậy bọn họ diễn hí thật sự rất đáng xem.

Ân, Lý Nghi cũng là xuyên việt giả, năng lực của hắn không tệ, nếu như Tần Thiên đoán không sai, lúc này Lý Nghi cùng Mặc Thu Nhã hẳn là đã phát hiện ra thân phận lẫn nhau, rồi kết thành quan hệ hữu hảo. Nếu như đem Lý Nghi đặt ở kinh thành, như vậy kinh thành có bốn xuyên việt giả, này thật sự là náo nhiệt a náo nhiệt. Không biết dưới chân hoàng đế náo ra chuyện như vậy, tương lai sẽ thành cái gì đây này? Tần Thiên thật sự chờ mong.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro