Chương 25 - 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25 – Tám tháng

Lần này Tần Thiên ném xuống giáo vụ chạy đi là tám tháng.

Tám tháng nói ra rất dài, nhưng đối với Tần Thiên thì hắn không có cảm giác như vậy. Phần là vì thế giới này hiện tại việc quan trọng cần đến hắn không nhiều, có việc gì đó thì có phụ thân ở trên hắn lo liệu, hắn chỉ xuất hiện xoát tồn tại cảm là được, phần là vì hắn muốn nghiên cứu sự khác nhau giữa thế giới của hắn và thế giới này. Vì nghiên cứu thế giới, vì giai đoạn này là hắn tự cho phép mình nghỉ dưỡng, vì thời gian này hắn muốn đi tu luyện, cho nên hắn liền mượn dùng năng lực đặc thù của mình, đi qua lại giữa hai thế giới, nhìn xem sự khác nhau giữa hai thế giới là gì. Có thể nhìn thấy được sự khác nhau, khi đó mới có thể nhìn ra được thứ gì hình thành nên thế giới, cũng như nhìn ra xem thứ gì làm cho một linh hồn có thể xuyên toa đến các thế giới khác nhau. Việc xuyên qua lại giữa hai thế giới, nói ra nghe thực dọa người, nhưng đối với Tần Thiên, thứ này cũng không khác gì đáp một chuyến xe đi đến một địa phương khác nghỉ dưỡng cả, khi đã quen rồi thì không còn cảm thấy lạ lẫm.

Tám tháng, vài tháng đầu Tần Thiên còn ở trong đất liền chạy nhảy lung tung, vốn định tìm một nơi thử nghiệm phạm vi cảm ứng cũng như phạm vi phát chiêu của mình thì phát hiện xung quanh có không ít người, mục tiêu chính là mình. Huyết Ma kiếm khách hay ma giáo thiếu chủ thì cũng đều thích diệt người cả nhà, hơn nữa ba năm trước hắn đem võ lâm minh diệt sát rất nhiều người, lúc này một nhóm lại một nhóm thân bằng quyến thuộc của đám người kia đến tìm hắn báo thù. Hắn phiền chán dùng tân chiêu thức đem bọn họ sát, lại thêm một tốp khác chạy tới. Phiền không thắng phiền, đánh nhau mỏi mệt, Tần Thiên liền đào tẩu. Chạy ra biển, đáp một con thuyền, nghe ngư dân nói ở chỗ nào đó có hòn đảo hoang, hắn liền chạy lên đó. Hoang đảo hắn chưa từng sống qua, nhưng sống cô lập một mình thì đã từng. Chỉ cần có đủ lương thực, hắn có thể sống sót. Đảo hoang này rất tốt, cỏ cây trù phú, cá dưới biển cũng không ít, cho nên hắn sống khỏe.

Nhàm chán, Tần Thiên liền chặt cây dựng lều, dựng dựng nhà cửa, rồi lại ngứa tay, dựng cả một ngọn hải đăng. Dùng luyện kim trận pháp dựng kiến trúc, hắn mới học được võ vẽ, lập tức đem ra áp dụng ngay. Đảo hoang buổi tối không có đèn, tàu thuyền gặp bão không biết mà đến trú ẩn, trên biển chết không ít người. Lúc Tần Thiên dựng xong hải đăng, liền có tàu bè ghé vào đảo, liền có người tới gặp hắn, cho rằng hắn bị bão đánh trôi dạt muốn đưa về đất liền, hắn từ chối. Có tàu bè đến cùng hắn trao đổi lương thực xem như hữu hảo, hắn nhận lời. Có thể nói, tại thế giới này, khoảng thời gian này là thời gian yên bình nhất mà Tần Thiên đã từng trải qua.

Yên bình đến như vậy, tính cách của Tần Thiên cũng trở về cái dạng thuần chất phác của hắn. Gặp người hướng mình hữu hảo một chút, Tần Thiên liền cười một cái, thuận miệng nói đùa trêu ghẹo vài câu. Cả ngày nhìn thấy bốn ám vệ cùng mình ở trên đảo sống cuộc sống tự cung tự cấp, Tần Thiên nghĩ nghĩ, lại đem kỹ năng mình đã học qua, xây nhà, dựng cửa, nhóm lửa, tạo ra vật dụng sinh hoạt. Những thứ này Tần Thiên không giấu ám vệ nhóm vì hắn đã quyết định thử một bước lộ ra kỹ năng đặc thù của mình với người thân quen, thăm dò xem phản ứng của bọn họ như thế nào. Lần đầu tiên thử nghiệm, Tần Thiên cũng có một chút bất an, hắn là thật sợ ám vệ ngày thường theo mình lâu như vậy đột nhiên nảy sinh nghi ngờ cái gì, nhưng rồi khi thấy trong ánh mắt bốn người Húc không có một chút gì là kinh nghi bất định, chỉ có thán phục cùng ngưỡng mộ, tảng đá trong lòng Tần Thiên mới rơi xuống. Giống như một tiểu hài tử khi có người hỏi về thứ mình tự hào, khi Tần Thiên thấy ám vệ mắt to mắt nhỏ nhìn mình làm trò, hắn thuận miệng giảng giải trận pháp này ý nghĩa gì, làm như thế nào, tụ tập năng lượng ra sao, có thể cải biên thành cái gì. Hắn nói chỉ đơn giản là muốn nói, ám vệ nghe hiểu hay không là việc của bọn họ. Tần Thiên đoán chắc ám vệ nghe không hiểu, nhưng hắn cảm nhận được ít nhất những người này không bài xích chính mình. Chỉ cần như vậy, hắn liền an tâm.

Những hành động của Tần Thiên trên đảo làm cho bốn người ám vệ trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng hoang mang. Này là thiếu chủ giết người không chớp mắt sao? Này là thiếu chủ mấy tháng trước còn đem vài kẻ không có mắt truy sát thiếu chủ một kiếm nhanh gọn đây sao? Có lúc thiếu chủ cao hứng nghịch nghịch bùn đất khiến cho toàn thân bẩn hề hề không nỡ nhìn, lại có lúc sau khi thay bộ quần áo mới đi xem đám người trên tàu ghé lại đảo y như một vị thế gia công tử, nhìn kiểu gì cũng không thể liên hệ với ma giáo thiếu chủ mà giang hồ đồn đãi. Ngay cả khí thế lăng lệ ác liệt trên người cũng không còn thấy tăm hơi. Tuy nhiên hoang mang quy hoang mang, khi cùng thiếu chủ nhà mình đọ kiếm, bọn họ chỉ có một con đường bị ngược không thể nào hoàn thủ. Thiếu chủ quả nhiên vẫn là lợi hại như ngày nào.

Tám tháng thời gian, Tần Thiên tu tu luyện, thử thử nghiệm, dùng tinh thần lực thăm dò xem sự khác nhau giữa hai thế giới là gì, cái gì không hiểu thì tra tư liệu, tra không ra thì đi hỏi thăm người biết chuyện, có thể nói là vui sướng rụng rời. Hắn gần như quên mất ngày tháng, cho đến khi có cảm giác trời đã chuyển lạnh, hắn mới sực nhớ ra dường như đã bắt đầu vào đông?

Nhìn lên bầu trời, lúc này ánh nắng đã bị những dải mây trắng chen chúc che đi mất, Tần Thiên nhẩm tính lại ngày tháng. Hắn trôi qua thời gian của cả hai thế giới, ngày tháng tính đứng lên dài hơn nhiều, hắn phải vạch sổ tay cùng với nhìn ánh nắng mới biết rõ đã trải qua bao nhiêu thời gian.

- Tám tháng đã trôi qua rồi sao. Thời gian thật sự là rất nhanh đâu.

Mùa đông luôn thật lạnh. Mỗi khi trời lạnh, hắn lại nghĩ đến chính mình cuộn tròn vào trong ổ chăn lười biếng ngủ. Mở mắt dậy liền có người chuẩn bị bữa sáng gọi hắn ăn, có người chuẩn bị quần áo cho hắn mặc, lại có người muốn dẫn hắn ra ngoài dạo một vòng. Khi còn nhỏ, lúc hắn còn ở nguyên thế giới, có người đưa hắn đi học. Khi hắn đã bước qua dị thế giới, có người đưa hắn đi luyện võ. Khi hắn vừa mới đến thế giới này, có người nhắc nhở hắn hôm nay cần phải chạy bao nhiêu vòng, luyện bao nhiêu quyền, cũng như đứng tấn bao nhiêu lâu.

Hơi lớn lên một chút, hắn đã bắt đầu tự đi học, tự đi luyện võ, tự đi chạy vòng. Có người đến rồi đi, xuất hiện rồi biến mất. Có người vẫn ở lại, nhưng trên đầu đã có một vài sợi bạc, hoặc có người là thực bận rộn, đôi lúc khi xung quanh không có ai, lặng lẽ thở dài.

Hễ nghĩ đến hình ảnh đó, hắn lại nghĩ đến nhà.

Lần này đi như vậy cũng thực lâu, học được cũng không ít thứ, cũng là lúc cần về nhìn một chút gia.

Nghĩ tới khả năng phụ thân lại nổi trận lôi đình, Tần Thiên thè lưỡi. Hắn thực không cố ý, chỉ là ngẫu nhiên nổi hứng liền muốn chạy. Trở về có khi nào lại bị đánh một trận? Đối với việc này Tần Thiên chỉ thở dài. Đánh liền đánh đi, hắn cũng đã quen.

Trở về gặp lão nhân gia, kia liền muốn đem theo một ít lễ vật. Trên đảo cái gì cũng không có nhiều bằng trong đất liền, chỉ có hải sản là nhiều. Tần Thiên lựa chọn lựa chọn vài mảnh vỏ sò ghép lại thành hình dáng, lại cầm ra một mớ ngọc trai hắn sưu tập được sửa sang lại. Nghĩ nghĩ, hắn đem theo một lượng không nhỏ các loại tôm cá, còn có nhiều thứ thiên kỳ bách quái hắn nhàm chán ở trên đảo dùng luyện kim thuật tạo ra được, hắn cũng cầm theo. Tuyển tốt ngày hoàng đạo, hắn liền đem theo bốn ám vệ, giong buồm trở về.

Lại đi hơn nửa tháng mới về đến Hoàng Vân sơn, Linh Thần giáo tổng đàn, Tần Thiên đi cửa chính, một đường thẳng lên thiên điện. Rất nhiều người nhìn thấy hắn thì kinh ngạc hành lễ, hô thiếu chủ, Tần Thiên chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Bước theo con đường quen thuộc, nhìn hai bên đường những cây hoa đã bắt đầu héo tàn vì tiết trời, Tần Thiên nhớ, nơi này ba năm trước hắn đem một đám người võ lâm minh giết, sau đó thi thể liền bị phụ thân cho người xả ra trồng hoa. Sau đó cũng có vài người tấn công lên Linh Thần giáo, muốn từ nơi này cướp trở lại thi thể của người thân, kết quả bọn họ liền trở thành phân bón cây toàn bộ.

Bước đến sân trước thiên điện, Tần Thiên bình ổn lại tâm thần. Mỗi một lần đi xa trở về sau vài tháng không có tin tức, hắn đều bị phạt. Trong lòng nghĩ chắc chắn rằng lần này cũng là như vậy, Tần Thiên bước tới, cho người vào bên trong thông báo, còn chính mình đến trước thiên điện quỳ xuống giữa sân, đặt hộp lễ vật ở bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.

Tần Thiên chờ không được bao lâu thì đã thấy tả hộ pháp từ trong thiên điện bước ra, nhìn thấy hắn liền lộ ra nét mặt kinh hỉ, vội vàng lại gần đỡ hắn đứng dậy:

- Thiếu chủ, người đã về!

- Ta đã về. Phụ thân có khỏe không?

- Giáo chủ hiện tại đã đi thị sát Giang Lâm, không có tại giáo.

Ồ? Vậy ra lần này mình trở về, lại đúng lúc phụ thân đã đi rồi? Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng gì, tả hộ pháp đã mời hắn chủ trì Linh Thần giáo đại cục. Giáo chủ rời đi, hiện tại Linh Thần giáo giao cho phó giáo chủ quản lý, tả hữu hộ pháp cùng Trần trợ giúp. Phó giáo chủ hoàn toàn có khả năng quản lý được rất tốt, nhưng hắn dù gì cũng chỉ là phó giáo chủ, là ngoại nhân. Tả hộ pháp biết Tần Việt trọng thị Tần Thiên, cũng đoán ra được Tần Việt xem Tần Thiên là người thừa kế. Tần Thiên hiện tại năng lực đã hiển lộ ra ngoài, tuy rằng thời gian ở tại giáo không nhiều, tám tháng đủ cho nhiều người quên mất Tần Thiên, nhưng khi Tần Thiên trở về, chỉ cần lộ ra thủ đoạn thôi, liền có thể chấn nhiếp được không ít người. Tả hộ pháp trung thành với giáo chủ, đối với Tần Thiên hảo cảm cũng rất nhiều, hắn có chút e ngại liệu phó giáo chủ có chiếm quyền hay không.

Tần Thiên đối với việc này có một chút suy luận. Khi giáo chủ có ý đồ thiện vị hoặc bồi dưỡng người kế thừa, sẽ chọn một người giao cho chức vị thiếu chủ, tương đương với thái tử vị như vậy. Phó giáo chủ vị trí là dành cho thuộc hạ trung thành với giáo chủ, là từ vị trí ám vệ, tử sĩ, giáo chúng, hộ vệ, do ngẫu nhiên bộc lộ tài năng mà được đề bạt lên. Một bên là truyền thừa huyết thống, một bên là đề bạt do cống hiến, tuy rằng quyền lợi không khác nhau, nhưng về ý nghĩa thì khác nhau. Một người tại vị trí phó giáo chủ nếu muốn con cháu của mình có quyền thừa kế Linh Thần giáo mà không phải phấn đấu quá nhiều, rất có khả năng sẽ nghĩ cách lật đổ giáo chủ nhất hệ.

Tần Thiên đối với việc này có chút nghiền ngẫm. Vị trí phó giáo chủ kỳ thực là một vị trí tốt, ở một số trường hợp còn có thể áp qua thiếu chủ một đầu, giáo chủ nếu bận rộn bế quan thì toàn quyền giao cho phó giáo chủ, có thể nói là quyền lực nhất nhì trong giáo, nhưng vẫn có người không thấy đủ, muốn chiếm vị trí giáo chủ. Ở cái nhìn của bọn họ, có lẽ có danh tiếng đứng đầu một giáo vẫn tốt hơn là đứng thứ hai một giáo đi? Hay có lẽ bọn họ sợ một ngày nào đó chính mình bị giáo chủ một câu đuổi đi sao? Có lẽ. Nhìn ở mặt khác, giáo chủ nhất mạch truyền thừa nếu không đủ mạnh, luôn luôn có khả năng bị người lật đổ. Thiếu chủ lật giáo chủ đã xảy ra vài lần, phó giáo chủ lật giáo chủ cũng đã từng xảy ra, nhưng hầu hết trường hợp người đứng đầu đều có thủ đoạn phục chúng hoặc có lực lượng phục chúng cho nên không phải mỗi một đời giáo chủ đều là huyết tanh gây dựng nên.

Chung quy vẫn là lực lượng cường, thế lực mạnh, tự nhiên quyền lực cùng danh tiếng sẽ đi theo.

Lực lượng của Tần Thiên rất cường, thế lực cho tới hiện tại cũng không ít, một số người là phụ thân ủng hộ hắn cho hắn mượn dùng, một số là hắn tự xây dựng nên, tuy rằng hắn thường không ló dạng, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó. Tần Thiên tin tưởng, tại đời của mình sẽ không có việc phó giáo chủ lật đổ giáo chủ mà thượng vị. Hắn nghe nói phó giáo chủ cùng phụ thân hắn quan hệ cũng thật tốt đâu.

Tả hộ pháp mời hắn chủ trì đại cục, Tần Thiên đương nhiên nhận lời. Dù sao thì thời gian vừa qua nghỉ ngơi cũng có chút lâu, cũng nên nhặt lên sự vụ nhìn xem hiện tại tình huống là như thế nào rồi.

Bước vào trong thiên điện, Tần Thiên gặp qua phó giáo chủ, chắp tay hành lễ xem như chào hỏi. Phó giáo chủ cũng hoàn lễ, rồi cùng hắn nói chuyện trong giáo. Tần Thiên vừa nói, vừa dùng tinh thần lực cảm nhận xem phó giáo chủ suy nghĩ cái gì. Hắn nhìn ra được, người này đối với phụ thân cũng là trung tâm, không giống như tả hộ pháp lo lắng, người này sẽ không lật đổ phụ thân, đối với việc hắn được ngầm xem làm thừa kế ủng hộ toàn lực. Xem ra sau ba năm trước một lần hắn dọn sạch người của Sở Từ, số người dị tâm trong giáo không còn bao nhiêu. Này là việc tốt.

Tần Thiên nhận chân nghe chuyện trong giáo tám tháng qua, vận dụng hết mức khả năng phân tích cùng ghi nhớ của mình mà sắp xếp lại sự vụ. Hắn theo thói quen lại viết ghi chú, vẽ ra các loại đồ hình rồi bắt đầu phân tích. Tám tháng sự vụ không phải trong một buổi tối là xong.

-----------------oOo-----------------

Chương 26 – Chấn chỉnh

Hơn mười ngày, Tần Thiên mới từ trong đống giấy tờ sống sót toàn thân trở ra.

Hắn xoa xoa trán. Mười ngày tăng mạnh hoạt động não bộ, đầu óc của hắn vẫn còn có chút đau đâu. Nhưng ít nhất mọi việc hắn cũng đã hiểu thất thất bát bát, cũng đủ để tiếp tục quản lý Linh Thần giáo. Đem toàn bộ giáo vụ sắp xếp lại xong, Tần Thiên thở một hơi. Quả thật là nhiều việc a, Tần Thiên lúc này liền hiểu vì cái gì khi bế quan đều phải tuyên cáo thiên hạ. Là để thiên hạ đừng đến tìm mình phiền toái đi.

Tám tháng qua, Linh Thần giáo khuếch trương thế lực, một số giáo phái nhỏ như Hợp Hoan phái lấy việc song tu làm công pháp chính, hay là Mị Ma phái lấy thôi miên thuật cùng mỹ nhân kế làm vũ khí chính của mình, liền ngỏ ý muốn dựa vào Linh Thần giáo mà tồn tại. Phụ thân của hắn không cố kỵ, xem xét thiệt hơn xong cảm thấy không có vấn đề, liền chấp thuận những môn phái này gia nhập. Lẽ dĩ nhiên người đông thì quy định nhiều, phụ thân không cứng rắn ép buộc bọn họ theo Linh Thần giáo giáo quy, nhưng có một vài quy định cần phải tuân thủ, tỷ như là trong nội bộ giáo chúng không cho phép gây chia rẽ. Hợp Hoan phái hay Mị Ma phái đều là hai phái chuyên lợi dụng nhược điểm của kẻ khác. Bọn họ chính diện chiến đấu không mạnh nhưng mượn dao giết người lại rất mạnh, cho nên khả năng bọn họ gây chia rẽ rất cao. Một chút quy định là cần thiết, nếu không Linh Thần giáo nói không chừng còn bị bọn họ kéo chân.

Độc tại Nhạc Kiếm sơn trang nghe nói đã được giải, nhưng kẻ hạ độc thì vẫn chưa tìm ra. Nhạc Kiếm sơn trang treo giải thưởng cho kẻ nào tìm được thủ phạm, cho tới hiện tại số người đi săn tiền thưởng không ít, tin tức cũng không ít, nhưng đều là loạn thất bát tao. Vạn Độc giáo cũng cho người truy tìm kẻ hạ độc kia, vì có thể đột nhập vào trong thánh địa của bọn họ trộm đi độc dược trấn giáo, kẻ này đã xúc phạm đến Vạn Độc giáo tôn nghiêm, bọn họ nhất định muốn giết kẻ đó, đòi lại danh dự.

Vậy là có một án kiện giang hồ chưa có kết quả a. Tần Thiên chống cằm suy nghĩ. Việc này kỳ thật hắn cũng không có manh mối, hắn tham gia vào không có lợi, ở bên ngoài nhìn xem thuận tiện hỗ trợ Vạn Độc giáo một phen có lẽ có lợi hơn. Về thứ độc trấn giáo kia, bây giờ có lẽ Mịch Vô Tà cũng biết được phương pháp bào chế cùng giải dược rồi, độc trấn giáo không còn là độc trấn giáo, có lẽ mình phải cấp cho Vạn Độc giáo một phối phương mới cho bọn họ trấn giáo, xem như bù đắp lại sai lầm trước kia ngứa tay đem giải dược chế ra.

Nghĩ liền làm, Tần Thiên nhấp bút, lựa chọn một món độc dược theo mô tả là rất kỳ quái rất đặc thù lại chết người không thấy máu ở trong danh sách phối phương độc dược của hắn, ghi chép xuống, rồi ghi chép mô tả của độc đó xuống, rồi cho người giao cho Vạn Độc giáo. Hắn ghi như vậy, Vạn Độc giáo giáo chúng hẳn có thể nghiên cứu ra được a. Có tân độc trấn giáo, Vạn Độc giáo cũng sẽ không bị người khi dễ đi.

Sắp xếp xong chính sự, Tần Thiên bắt đầu nhìn đến một chồng thư từ gửi cho hắn bị giữ lại ở trong tổng đàn.

Tần thiên thấy một đống thư từ của người khác gửi cho mình kia, trong lòng có chút tội lỗi cảm. Một khi hắn đã nghiêm túc làm cái gì, trừ khi người khác tìm hắn nói chuyện, còn không hắn đều không chủ động cùng người khác mở lời. Lúc chạy ra đảo hắn mai danh ẩn tích, ngắt toàn bộ liên lạc, tự nhiên thư từ cũng không chuyển được tới chỗ hắn, mà để ở tổng đàn.

Nhìn nhìn thư, Tần Thiên cảm thấy, kinh thành a, có lẽ rất náo nhiệt.

Lý Nghi thư là nhiều nhất, Liêu Tiểu Thanh cũng gửi hắn thư, Mặc Thu Nhã cũng gửi thư cho hắn, nhưng nội dung lại là Lý Nghi thay mặt nói chuyện. Mịch Vô Tà gửi thư hỏi hắn gần đây như thế nào, còn mời hắn đi một cái đại hội, Cảnh Nghiêm trang chủ mời hắn đến bàn bạc việc hợp tác, Vạn Độc giáo giáo chủ mời hắn yến hội nói là tạ ơn. Thư từ của Nhạc Kiếm sơn trang cùng Vạn Độc giáo là công vụ, cho nên đã có người xem qua, còn thư từ của mấy người kia gửi cho hắn đều dùng dấu hiệu là tín vật hắn đưa, là tư vụ, nên không ai dám đụng tới.

Liêu Tiểu Thanh gửi thư chẳng qua là thăm hỏi với tư cách bằng hữu, Mặc Thu Nhã thì lộ ra ý định muốn gặp chính mình không biết vì cái gì. Nhớ lại trước đó hắn đoán rằng Mặc Thu Nhã dường như có một cái hệ thống, như vậy gặp qua mình xoát hảo cảm cũng là lý do chính đáng. Mịch Vô Tà ít nói, viết được cho hắn hai lá thư rồi im bặt. Với tính cách của Mịch Vô Tà, nếu mình không hồi âm, hoặc là hắn cho rằng mình bận không tái hỏi, hoặc là hắn đích thân trèo lên tổng đàn xem mình sống chết như thế nào rồi đi? Có lẽ Mịch Vô Tà đã lên nhìn mình. Hắn nhưng là hành động phái đâu. Còn Lý Nghi, Tần Thiên xem thư của Lý Nghi mà bật cười. Lý Nghi viết rất nhiều, y như lúc chính mình gặp hắn, hắn nói huyên thuyên, trong từng câu chữ để lộ ra tính cách thích thổ tào lại có điểm lạc quan vui vẻ của chính hắn. Cứ cách một tháng lại có vài lá thư, nhưng bốn tháng gần nhất thì không có lá nào nữa, hẳn là vì mình không phúc đáp cho nên hắn không lại gửi. Lá thư cuối cùng của Lý Nghi lộ ra một cỗ lo lắng, hỏi mình có phải có việc gì không thể trả lời thư, có làm sao không, có bị thương hay là đang cần tĩnh dưỡng. Xem tới dòng đó, Tần Thiên khóe miệng cong lên. Cảm giác này giống như mười mấy năm trước khi còn ở nguyên thế giới, nghe bằng hữu ở trên mạng nhắn tin hỏi mình gần đây mê muội cái gì không thấy tăm hơi, là còn sống hay đã chết. Quả nhiên là vì Lý Nghi là trạch nam sao, tính cách ăn tận trong xương, có tẩy cũng vô pháp tẩy bạch, nói nhiều một chút tự nhiên lộ ra phong cách của trạch nam thanh niên năm tốt.

Nghĩ nghĩ, Tần Thiên lấy từng lá thư, sau đó viết từng phúc đáp, phía dưới đề ngày tháng thời gian, đính vào lá thư gốc rồi gửi trả lại. Phản hồi từng cái thư cho từng người, trò đùa dai này trước kia khi còn ở nguyên thế giới hắn từng làm qua, bây giờ làm lại không hề có áp lực. Hơn nữa thời gian lâu như vậy, bằng hữu của hắn chắc cũng chẳng biết bản thân đã viết cái gì. Đem thư của chính bọn họ gửi trả, bọn họ mới biết bản thân trước kia viết cái gì đó.

Tần Thiên viết một hồi chợt nhận ra cách viết của mình so với cách đây tám tháng mình viết có cự đại thay đổi, mà cả cách hắn xử lý vấn đề cũng có cự đại thay đổi. Hắn chỉ cười. Là ai cũng được, là kẻ mà trước kia vì hoàn cảnh chỉ có luyện võ cùng chịu phạt cùng học cách với phụ thân hòa hảo mà học cách ứng xử lạnh lùng vô tình tàn nhẫn, hoặc là kẻ mà sau khi đã giải khai giới hạn, bản thân có lực lượng liền trở nên ngang bướng làm càn càng lúc càng tùy tâm tùy hứng, nguyên bản vẫn là hắn. Tám tháng miệt mài tại đảo của thế giới này, hơn một năm tại dị thế giới học học trận pháp, quãng thời gian sống độc lập đó lại đem tính cách của hắn dưỡng thành ôn hòa. Cho nên Tần Thiên từ ác độc điên cuồng thiếu niên, lớn thành năm tốt thanh niên (ngươi nhầm!)

Sau khi phát hiện điều này, Tần Thiên kết luận, chính mình biến thái là do người bên cạnh mang hỏng.

Được đến kết luận này, Tần Thiên thở phào, có cảm giác quỷ dị vui vẻ.

Lại nói tới, kinh thành lần này tám tháng thời gian đủ cho có một vài việc vui xảy ra. Theo như những người mà Tần Thiên phái đi theo dõi một vài đối tượng, Mặc Thu Nhã đã cùng Lý Nghi họp lại thành một đội. Lý Nghi vẫn là chưởng quản sổ sách thu chi của Linh Thần giáo tại kinh thành, nhưng ngoài thời gian làm việc, hắn thường tìm Mặc Thu Nhã đàm đạo. Mặc Thu Nhã trong thời gian này tranh thủ viết thêm thoại bản, tìm đến danh tiếng, rồi cả hai người lại âm mưu tạo ra xà phòng để kinh doanh buôn bán. Chỉ là bọn họ chưa kịp âm mưu được bao lâu, trên thị trường đã có người làm trước.

Người làm trước kia không ai khác là Liêu Tiểu Thanh. Liêu Tiểu Thanh gặp Triệu Hiên, vô tình cố ý để lộ ra công thức xà phòng, sau đó liền cùng Triệu Hiên hợp tác, thu thập tiền bạc. Liêu Tiểu Thanh cũng không dừng ở đó, nàng rõ ràng có lợi thế hơn về việc làm ra sản phẩm dạng này, lại đề ra một vài ý kiến, tạo ra một vài sản phẩm chăm sóc dung mạo, rất được giới thế gia quý tộc ưa chuộng. Triệu Hiên cũng vì vậy mà cực kỳ trọng thị nàng, ẩn ẩn xem nàng là đối tượng muốn đám hỏi. Liêu thừa tướng không khẳng định, vì hiện tại nếu hắn đồng ý có nghĩa là hắn đứng về phe nhị hoàng tử. Hoàng tử chi tranh, hắn thân Thừa tướng, chức vị rất cao, lại càng không thể xen vào một cước, nếu không hoàng đế không vui cũng sẽ đem hắn xử lý. Liêu Tiểu Thanh bên cạnh đó còn quen biết với tướng quân nhi tử, cũng cùng bọn họ trở nên thân thuộc, nhưng chỉ duy trì quan hệ bằng hữu, cao hơn một chút thì xem như huynh trưởng mà thôi. Tuy nhiên có lẽ Liêu Tiểu Thanh cho bọn họ cái gì đó quan trọng, bọn họ năng lực có điểm tăng lên, đối với Liêu Tiểu Thanh cũng phát ra coi trọng. Ngoài nhóm người đó, ở ngoài phố, Liêu Tiểu Thanh danh khí cũng không tệ. Có thể nói, nếu Liêu Tiểu Thanh là xuyên việt giả, nàng hỗn được rất tốt. Trong cái nhìn của Tần Thiên, xuyên việt giả đem theo bàn tay vàng, không rõ là bàn tay vàng tốt hay xấu, nhưng nếu có thể ở tại dị thế giới nhấc lên sóng gió thì đều là người có tài. Nhưng có tài không có nghĩa là hắn sẽ thích. Hắn không phải cái dạng ái tài, cho dù nhân tài ở phe kẻ địch cũng có thể rộng lượng bỏ qua. Hắn là ích kỷ, cho nên nếu như nhân tài không để hắn sử dụng, hắn liền nghĩ cách hủy.

So với Liêu Tiểu Thanh, Đường Phi Yến cùng Mặc Thu Nhã danh khí không bằng, mà bọn họ vận khí cũng không bằng, cho nên không gặp được cũng như không có tiên thiên lợi thế để có thể giành được hảo cảm từ những nhân vật quyền cao chức trọng. Đường Phi Yến sợ vận mệnh của chính mình, cho nên né tránh Liêu Tiểu Thanh, cũng thu liễm chính mình, có lẽ vì như vậy nàng mới thực không nổi tiếng, cũng không thể nhấc lên sóng gió gì. Còn Mặc Thu Nhã, Tần Thiên đối với vị cô nương này hứng thú thiếu thiếu. Hắn đã tìm điểm tốt của người kia để không phải chán ghét, chỉ là hắn tìm mãi không ra.

Nhìn tình hình kinh thành, Tần Thiên thầm nghĩ, hôm nào rảnh rỗi đến đó nhìn một chút đi? Tất nhiên chỉ là nhìn nhìn, bởi vì hắn đối với kinh thành không có hứng thú, cũng không cần hao tâm tổn trí. Nếu thực có hứng thú, cũng là hứng thú với những thứ đồ vật mà Liêu Tiểu Thanh cấp cho nhị hoàng tử làm trợ lực kia. Sản phẩm mới nha, tung ra liền thu hút kinh thương, thu hút kinh thương liền có tiền, có một đại trợ lực, vì sao hắn lại không thích đâu?

Nhưng kế hoạch đi tới kinh thành của hắn hiện tại tạm thời không thể thực hiện. Phụ thân không có trong giáo, hắn đã bị tả hộ pháp giữ lấy đem giáo vụ đổ lên người hắn, hắn muốn chạy cũng không thể chạy.

***********************************

Một tháng sau.

Sáng sớm, Tần Thiên từ trên giường khó khăn chống người dậy. Nhìn xung quanh chăn nệm và y phục đều đã được thay đổi, hắn biết, đây là ám vệ làm.

Tối hôm qua là hắn đột phá lần cuối cùng của công pháp hắn tu luyện. Theo quy tắc, tại bối cảnh thế giới, công lực của hắn cao nhất cũng chỉ có thể ngang bằng với dị thế giới. Hiện tại tại dị thế giới, hắn mới chỉ đi đến bước này, cho nên tại bối cảnh thế giới, công lực của hắn cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến như hiện tại, sau đó không thể tiếp tục tu luyện thêm được nữa. Có nghĩa từ lúc này, hắn không thể tăng trưởng nội lực, chỉ có thể chuyên tâm tu luyện kỹ năng.

Mỗi lần chuẩn bị đột phá, Tần Thiên đều chọn tu luyện vào ban đêm, cũng không cho người nào đến gần. Duy chỉ từ lần trước trước mặt ám vệ đột phá, hắn không che giấu, cũng từ lúc đó hắn liền tiết lộ bí mật này, cũng cho phép ám vệ lại gần mình. Đột phá xong toàn thân đầy huyết, trang phục sẽ bị xé vụn, mà nơi hắn nằm nghỉ, nếu không được bảo hộ, nhất định sẽ huyết hoa văng khắp nơi. Lúc này xung quanh sạch sẽ như vậy, lẽ dĩ nhiên sẽ là do ám vệ của hắn chăm sóc hắn, im lặng tẩy trừ đi dấu máu, chỉ là mùi huyết tinh vẫn còn vương ở xung quanh đây, cho thấy trước đó nơi này đã có đổ huyết.

Nhẹ thốt ra hai tiếng cám ơn, Tần Thiên đứng dậy, từng bước đi ra bên ngoài.

Thân thể vẫn đau, trong ngực một cỗ khó chịu. Từ thời điểm ngày hôm qua đột phá cho tới hiện tại cũng chỉ mới gần ba canh giờ, thời gian quá ngắn, thân thể vẫn chưa kịp khôi phục hoàn toàn. Công pháp đột phá luôn luôn là ngoại thương lành lại trước, cho nên da dẻ tay chân thân thể nhìn thì không có gì, nhưng ở bên trong lục phủ ngũ tạng gân cốt cơ nhục đều đang gánh chịu thương tổn, vẫn còn chưa có khỏi hẳn. Ở nơi này tốc độ lành lại vết thương so với dị thế giới chậm hơn rất nhiều, lý do là vì hắn dùng công pháp khống chế thân thể như thế để che giấu đi việc thân thể của mình bất thường. Tốc độ khôi phục quá nhanh, khi hắn bị thương hay khi bị phạt đều rất dễ dàng lộ ra khác thường. Một vết thương hở miệng khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, điều này đủ để khiến kẻ khác xem hắn như tà ma như yêu quái. Tốc độ khôi phục nhanh hơn bình thường một chút nhưng vẫn còn có thể trong mức chấp nhận được, người khác sẽ không hoài nghi. Đổi lại là hắn chịu đau lâu hơn một chút, cũng không phải là vấn đề gì lớn. Cho nên trừ tốc độ lành lại vết thương của công pháp là không đổi, cần ba canh giờ để hắn có thể đi đứng được, mười canh giờ mới hoàn toàn lành hẳn, còn như những vết thương khác, tốc độ lành lại chỉ hơn bình thường gấp ba lần là cùng.

Đến thiên điện, Tần Thiên bước vào bên trong, theo thói quen xem lại trước đó mình làm cái gì, rồi bắt đầu hạ bút xuống viết vài thứ gì đó. Công việc không hẳn là nhiều, tình hình hỗn loạn trước kia hắn gây ra đều đã được dàn xếp xuống. Tần Thiên đi tới viết xuống thứ gì đó, là mấy thứ công pháp hắn từ trong ngoại quải của mình xem được cũng như từ chỗ người khác trộm được, nghĩ muốn viết xuống rồi ném vào tàng thư các, sau này quảng phát giáo chúng.

Vừa ngồi được một thời gian, hắn liền phát hiện trước cửa thiên điện có người. Cảm nhận thoáng một phát, Tần Thiên đặt bút xuống đứng lên đi ra bên ngoài.

Phụ thân của hắn vừa mới trở về.

-----------------oOo-----------------

Chương 27 – Gặp mặt

Tần Thiên bước ra bên ngoài, bắt gặp là một thân ảnh quen thuộc nhìn mình, đôi mắt hơi nheo lại, lên tiếng hỏi:

- Thế nào, đã chịu trở về sao?

Tần Thiên thấy phụ thân, trên mặt không tự chủ được toát ra một cái tươi cười:

- Phụ thân, người đã trở về.

Tần Việt thấy nhi tử chín tháng không gặp mặt, lúc này khí chất trên người lại biến hóa, lại càng trở nên ôn hòa, hắn nhíu mày. Hắn nhớ nhi tử là lăng lệ ác liệt cường đại lại quyết tuyệt, từ lúc nào trở nên ôn hòa? Ở bên ngoài đã gặp cái gì?

- Đi vào bên trong.

Tần Việt bước vào, đi thẳng lên vị trí chủ tọa ngồi xuống. Hắn nhìn thấy trên bàn nét mực còn chưa khô, nhìn qua liền thấy đây là một bản công pháp, thậm chí còn có chú thích đầy đủ. Là nhi tử đang viết thứ này đi? Hắn thầm đánh giá một lúc, phát hiện công pháp này không phải bổn môn công pháp, cũng không phải là thứ công pháp nào uy lực thực cường đại, hắn liền nghĩ, hẳn là nhi tử trộm được ở đâu đó.

Tần Thiên đi theo phía sau, đứng ở trước mặt Tần Việt, cúi đầu nhỏ giọng:

- Phụ thân, khoảng thời gian qua khả hảo?

- Ta rất tốt.

Thấy phụ thân có cảm giác không vui vẻ, Tần Thiên hạ hạ miệng, xoay người gọi một ám vệ đến, bảo người kia về phòng của mình đem lễ vật trước kia hắn đã chuẩn bị đưa tới, rồi lại nhìn phụ thân, bộ dạng rõ ràng chờ phụ thân hưng sư vấn tội.

Tần Việt nhìn một lượt trên bàn giáo vụ, cũng như xem nhi tử phê cái gì, sau đó mới nhìn nhi tử ở trước mặt mình. Hưng sư vấn tội chắc chắn là có, nhưng hắn nhớ nhi tử làm gì cũng có lý do, kia trước hết xem xem nhi tử giải thích cái gì.

- Chín tháng qua ngươi đi đâu?

- Phụ thân, Thiên nhi hai tháng đầu ở tại đất liền, vốn định luyện luyện tân kỹ năng, lại bị nhiều người truy phủng, cho nên liền đáp thuyền chạy ra biển, trú trên một hòn đảo. Tháng trước hồi giáo, ở tại giáo cho tới hiện tại.

- Ở trên đảo cho nên liền không thư từ với ta sao?

Tần Thiên biết, quả nhiên là hưng sư vấn tội. Hắn cúi đầu thành thật đáp:

- Thiên nhi thân ở trên đảo, thư từ khó khăn...

- Khó khăn thật sao? Ta nghĩ ngươi có thể chạy ra đảo, cũng có thể gửi thư trở về đi?

Được rồi, là hắn không nghĩ đến. Hắn thực không cố ý. Nhìn thấy phụ thân trong ánh mắt hàm chứa tức giận, Tần Thiên biết ý, quỳ xuống cúi đầu:

- Thiên nhi sai lầm.

- Không tìm thế ngoại cao nhân truy sát nữa sao?

- Thưa không.

- Không có? – Tần Việt có chút kinh ngạc, vậy lần này nhi tử đi là tu luyện? – Công lực tiến bộ không có?

- Phụ thân, Thiên nhi lần này rời đi, cũng không hoàn toàn là đi luyện võ.

Hắn có luyện võ, nhưng chủ yếu vẫn là luyện những thứ khác.

- Không đi luyện võ? Lại lười biếng?

- Thưa không. Thiên nhi chỉ là đam mê thứ khác...

- Thứ gì?

Tần Thiên có chút do dự. Hắn lại nghĩ tới nếu như là người này, hội sẽ không vì mình kỳ lạ mà bài xích đi? Hắn trong lòng ôm một chút muốn thử tâm tư, nhẹ giọng dò hỏi:

- Phụ thân, nếu Thiên nhi tu luyện một thứ, càng lúc càng không giống bình thường, phụ thân người sẽ...

Nhăn mày, nhi tử lại làm cái gì kinh hãi thế tục sao? Tần Việt lại hỏi, trong giọng nói để lộ ra một chút nổi giận:

- Ngươi tu luyện cái gì?

- Thiên nhi công pháp tu luyện xong, có thể... khống chế hỏa diễm, cùng với... học được một chút trận pháp. Trận pháp có thể tạo ra thứ giống như lôi điện, cũng có thể ẩn thân, vây khốn, sát hại nhân mệnh, khống chế phong lôi thủy hỏa, hoặc là trấn áp, còn có thể xây dựng nhà cửa, đúc đúc vũ khí. Công pháp cũng cho phép Thiên nhi khinh công tựa như bay lượn, so với khinh công bình thường mạnh hơn, cũng có thể truy tung, phạm vi vài trăm dặm có thể phát hiện được địch nhân. Còn có... phân tích điều chế độc dược, còn có bài độc.

Tần Việt nghe nhi tử kể ra, bên ngoài bất vi sở động, trong mắt liền hiện lên một mạt kinh ngạc. Nhi tử từ lúc nào lại cường đến như thế? Hắn tu luyện là cái gì vậy? Tần Việt còn chưa hỏi, Tần Thiên lại nhỏ giọng:

- Phụ thân, Thiên nhi từ lúc tu luyện đã biết mình sẽ khác người thường, Thiên nhi sợ hãi. Chính mình còn trẻ lại quá mạnh, sẽ thu hút cừu hận. Thiên nhi đi khiêu chiến là vì tăng tiến tu vi, cũng là vì muốn đem nguy hiểm bóp từ trong trứng nước. Nhưng Thiên nhi sợ hãi, cho nên từ trước đến giờ vẫn áp chế chính mình, không để lộ ra những năng lực kia...

- Ngốc tử! Ngươi còn có thể ngốc đến mức nào?!

Tần Thiên há miệng, lời định nói liền nuốt vào trong bụng. Tần Việt lại tiếp tục mắng:

- Ngươi mạnh thì đã sao? Bọn chúng biết được ngươi như vậy thì đã sao? Ngươi lúc nhỏ, khi sát nhân thì tàn nhẫn, khi không sát nhân thì sợ hãi, là vì ngươi sợ cái gì nên che giấu năng lực của mình sao? Bổn tiểu tử! Ta không đem năng lực của ngươi đào bới ra, ngươi bây giờ đã tự đào mộ chôn mình đi? Thấy mình hơi mạnh một chút thì sợ hãi? Ngươi sợ cái gì? Kẻ nào dám chọc ngươi, ngươi có thể đem kẻ đó bóp chết, còn sợ hãi?

- ...Phụ thân, trong giáo sát nhân là hợp lẽ, nhưng nếu Thiên nhi thân phụ kỳ quái lực lượng, Thiên nhi sợ phụ thân sẽ xem Thiên nhi là quỷ quái, không bình thường...

Tần Việt khí nổi giận quát:

- Ngươi có lúc nào là bình thường? Từ nhỏ đã tàn nhẫn, lớn lên lại thích huyết tanh, không biết từ nơi nào học được âm mưu quỷ kế trùng trùng, bây giờ còn có vài bộ võ công hình như là do sư phụ nào đó của ngươi giao cho đi? Ngươi còn nói ngươi bình thường? Rời nhà lâu quá, gặp nhiều người quá liền học xấu, muốn ta giáo huấn hử? Ngươi mà là người bình thường, ta từ lâu đã đem ngươi ném! Ngươi hảo hảo tỉnh lại cho ta! Còn dám ngu ngốc tự mình hại mình đặt chính mình vào nguy hiểm, tự mình ngu ngốc đem chính mình năng lực bóp chết, xem ta có hay không đem ngươi nhốt trong tổng đàn, mỗi ngày đem ngươi ra giáo huấn một trận! Ngươi là nhi tử của ta, ngươi mà dám giống như một đám chính phái nhân sĩ tầm thường kia, hay giống như một đám thuộc hạ, võ công thường thường, đầu óc cũng thường thường, ta lập tức đem ngươi ném hình thất, cho ngươi hảo hảo tỉnh lại!

- Đừng mà phụ thân! Thiên nhi biết sai, Thiên nhi sẽ không che giấu thực lực. Phụ thân, xin người bớt giận.

Tần Việt lại mắng thêm một trận cẩu huyết lâm đầu, mắng xối xả đến mức Tần Thiên chỉ có thể quỳ thẳng cúi đầu nghe huấn. Chờ cho Tần Việt mắng xong, Tần Thiên mới nhỏ giọng:

- Phụ thân, ba năm trước Thiên nhi bị phế, đã phải tu luyện thứ này. Nó kỳ lạ, lại vũ lực bạo biểu, lại buộc định thêm nhiều kỳ dị năng lực, cho nên Thiên nhi sợ hãi, sợ hãi thật sự phụ thân xem Thiên nhi không đúng, nghi ngờ Thiên nhi. Kia nếu phụ thân không sợ hãi, thật tốt, thật sự là rất tốt...

Nhìn nhi tử khuôn mặt dần dần toát ra thiên chân khả ái tươi cười, Tần Việt thấy nhi tử thực ngốc, còn có rất ngây thơ.

Hay là bí thuật nó luyện thực sự kinh hãi thế tục sao?

Nghĩ nghĩ lại, khống chế hỏa diễm, tạo ra trận pháp, khống chế thủy phong lôi hỏa, Tần Việt chợt nhận ra, hình như cũng thật là kinh hãi thế tục?

Nhìn quen nhi tử cầm ra chiêu thức cực mạnh đem người đánh không có sức hoàn thủ, nhìn quen nhi tử một kiếm sát qua không còn người sống, nhìn quen nhi tử đem người sống ngạnh sanh sanh tước thành nhân côn, cho nên không có cảm giác nhi tử đem tới kinh hỉ lại là cái gì kinh hãi thế tục sao? Từ nhỏ đến lớn, nhi tử một lần lại một lần vượt quá dự đoán của mình, cho nên khi thấy nhi tử rời nhà lâu ngày đi tu luyện, trở về lại một bộ dạng càng cường đại, lại có cảm giác quen thuộc sao?

Tần Việt cũng không hiểu cảm giác của mình là sao thế này. Hắn không kinh ngạc, lại có điểm tự hào.

Lại nhìn Tần Thiên, Tần Việt trong lòng chợt dâng lên một mạt ý niệm. Nhi tử là sợ hãi mình lại đem hắn ném đi sao? Cho nên mới vô tình làm như vậy?

- Ta sẽ không ném đi ngươi.

Nhìn khuôn mặt nhi tử bất chợt bừng sáng, Tần Việt nghĩ, nhi tử quả thực là sợ hãi mình ném đi hắn đâu. Trải qua sự kiện lần trước, Tần Việt đã biết nhi tử đối với chính mình là thực quan trọng, cũng đã là thân nhân, hắn tất nhiên sẽ không thể buông tay mặc kệ.

Lúc này lễ vật đã được cầm đến, Tần Thiên tiếp nhận lễ vật từ trong tay ám vệ, mở ra, cầm lấy bên trong từng kiện từng kiện vật phẩm hắn ở đảo sưu tập được bày ra trước mặt, một bộ dạng khoe ra, hướng về phía Tần Việt báo cáo. Lễ vật Tần Việt nhận lấy, xong rồi hắn liền nhìn nhi tử. Tần Thiên thấy đã xong việc, cúi đầu hành lễ rồi một câu Thiên nhi cáo từ, vừa định xoay người rời đi, Tần Việt đã gọi lại:

- Ngươi còn gì muốn nói?

Tần Thiên nhìn phụ thân, nét mặt có điểm mờ mịt:

- Phụ thân, Thiên nhi thân thể không khỏe, có thể trước về nghỉ ngơi hay không?

Tần Việt có chút hờn giận cùng có chút phiền muộn nói:

- Ngươi hứa với ta, sẽ không tự tiện bỏ ngang giáo vụ. Lần này ngươi đã làm cái gì?

Tần Thiên nét mặt có chút cương ngạnh, chân chuẩn bị hướng về phía cửa bước ra một bước lại rụt trở về.

- ...Thiên nhi lại bỏ giáo vụ bỏ chạy.

- Biết sai rồi sao?

Tần Thiên nhỏ giọng:

- Thiên nhi biết sai.

- Còn định lảng tránh? Không nghĩ nhận sai?

- Thiên nhi sai lầm.

- Biết sai rồi liền tự thỉnh roi đến đây.

Tần Thiên hiểu phụ thân muốn đích thân phạt mình rồi. Hắn vốn còn định thử thoát khỏi vận mệnh cứ mỗi lần đi xa vài tháng trở về liền bị phạt, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sao? Cúi đầu hành lễ, Tần Thiên đứng lên đi ra ngoài lựa một cây roi, thô ráp vừa phải, cũng thực dẻo dai, rồi đi vào trong thiên điện.

Tần Thiên quỳ xuống, dâng lên ngọn roi, ôn thanh nói:

- Thiên nhi làm bậy, thỉnh phụ thân trừng phạt.

Tần Việt nhìn nhi tử, trong bụng ám thở dài. Quả nhiên biết sai thì nhận, nhưng sẽ không hối cải. Tần Việt rời khỏi chủ tọa, đến trước mặt nhi tử cầm lên ngọn roi. Khi Tần Việt cầm lên ngọn roi, Tần Thiên đột nhiên ngước đầu lên nhìn Tần Việt, có chút do dự cất giọng:

- Phụ thân, Thiên nhi sai lầm nhưng cũng đã thử bù đắp lại. Không biết người có thể nương tay, đánh nhẹ một chút được không?

Tần Việt nghe Tần Thiên cất giọng cầu xin thì có chút ngạc nhiên. Nhi tử chỉ cầu xin khi bị phạt quá nặng không chịu nổi mới cầu tha thứ, còn như chỉ vài chục roi, nhi tử đều lẳng lặng thừa nhận. Lần này cầu xin là vì cái gì?

- Vì sao?

- Hôm qua Thiên nhi bị trọng thương, e rằng thân thể chưa khỏi, không thể chịu nổi trọng phạt.

Sáng nay Tần Thiên tỉnh dậy, thân thể vẫn còn đau âm ỉ đâu. Hắn thực không muốn tại thời điểm này ai phạt. Trong người có thương, nếu như bị đánh một trăm tiên, bình thường thân thể của hắn khỏe mạnh thì có thể chịu được, nhưng nội thương do công pháp luôn luôn đều thực nặng, từng tấc thân thể đều đau, lúc này nếu lại ai phạt, Tần Thiên khẳng định mình có khả năng chịu không nổi, sẽ bị đánh ngất đi.

Nhi tử bị thương? Còn thương rất nặng? Ánh mắt thoáng một chút lộ ra lo lắng, Tần Việt lại gần Tần Thiên, mệnh lệnh:

- Đưa tay ra.

Tần Thiên ngoan ngoãn đưa tay ra. Tần Việt dùng lực lượng thăm dò mạch môn của nhi tử, hắn chẳng dò ra được nhi tử thực lực, nhưng dò ra được quả thật nhi tử bị nội thương, lục phủ ngũ tạng kinh mạch cơ nhục gân cốt đều có dấu vết bị động qua, thương thế pha trọng, lại kỳ lạ, Tần Việt nhìn không ra là vì sao.

- Tại sao bị thương?

Nhi tử cường đại nhưng lại bị thương, hẳn là bị đánh lén? Thương thế như thế này, nhi tử nhìn qua sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy được là có thương, chẳng trách vì sao hắn không phát hiện ra.

- Thiên nhi luyện công đột phá, cho nên bị thương.

Luyện công? Công pháp gì lại khiến người thương thành như vậy? Công pháp hắn dạy Tần Thiên không hề là như thế này. Như hiểu được Tần Việt nghĩ gì, Tần Thiên nhỏ giọng:

- Phụ thân, ba năm trước sự kiện, Thiên nhi thân thể đã thực không xong, chỉ có công pháp này mới có thể giúp Thiên nhi trị thương, còn lấy lại lực lượng, còn có thể có kỳ dị lực lượng. Nhưng muốn luyện cái này cần trả giá...

Trả giá chính là khi đột phá thì sẽ trọng thương? Tần Việt nhíu mày. Luyện được tới cấp độ như nhi tử hiện tại, trả giá bao lâu rồi đâu? Ba năm âm thầm tu luyện, không nói với mình một lời, đây là vì sao?

- Không được luyện nữa.

Tần Việt nói một câu, Tần Thiên mãnh ngước mặt lên, nhìn thẳng phụ thân, giọng quả quyết:

- Thiên nhi không thể.

- Đi luyện công pháp khác không tốt sao, vì cái gì ngươi muốn tự ngược? Không được luyện nữa.

- Phụ thân, toàn bộ những gì Thiên nhi có đều là do công pháp này mà ra. Thiên nhi muốn đạt thành chí nguyện, không thể không đi con đường này.

Cho dù ở thế giới này Tần Thiên sẽ không tu luyện công pháp này nữa, nhưng ở dị thế giới hắn vẫn sẽ tu luyện, cũng vẫn sẽ tăng cường những kỹ năng khác của hắn. Đây là lựa chọn của hắn, cho nên hắn không muốn bất kỳ người nào hắn quen biết, vì đau lòng hắn mà ngăn cản hắn.

Tần Việt còn định nói vài câu, thấy nhi tử trong mắt lóe lên quyết tuyệt, lời hắn định nói liền nuốt trở về. Nhi tử coi trọng nhất lực lượng, nguyện trả giá đến mức này sao? Nhìn nhi tử bướng bỉnh, Tần Việt lại có cảm giác mạc danh kỳ diệu khó chịu. Bướng bỉnh đã đành, vì cái gì còn thường làm cho chính mình phiền muộn? Bị thương như vậy lại do chính nó làm ra, Tần Việt có khí không có chỗ phát tiết.

- Áo thoát.

Tần Thiên sững người, con ngươi đen bóng ảm đạm xuống, thùy hạ đôi mắt, cởi ra áo bào. Tần Việt thấy biểu tình của nhi tử, chợt nhớ trước đó nhi tử cầu xin, mình cũng không nói là đáp ứng hay không đáp ứng. Tần Việt nghĩ nghĩ, vẫn phải cấp nhi tử một câu công đạo.

- Cho dù thỉnh cầu ta khinh phạt, cũng không có nghĩa là được miễn đi?

- Vâng.

Ba~

Một roi rất nhanh vụt tới, Tần Thiên không kịp đề phòng, thốt ra một tiếng rên khẽ.

- Ngươi sáu tháng không viết một lá thư, ngươi thừa nhận?

- Là Thiên nhi sai lầm.

Ba~ Ba~ ...

Một câu nói xong, sau lưng lại chịu thêm một roi, lại một roi. Quất liền năm roi, Tần Việt lại hỏi:

- Vì sao luyện công liền không nói cho ta?

- Thiên nhi sợ phụ thân lo lắng.

Ba~

- Ngươi không nghĩ nếu ta biết được ta sẽ như thế nào sao?

- Phụ thân hội tức giận.

Nghe nhi tử bình thản trả lời, Tần Việt có điểm nổi giận, ngọn roi trên tay tăng thêm lực đạo quật xuống.

Ba~

Ba~

Ba~

Tần Thiên nhíu mày, sau lưng đau đớn, trong người đau đớn đồng thời đánh úp lại, làm cả người hắn theo phản ứng rụt lại. Mồ hôi đã lấm tấm đổ ra, khiến cho trên da cảm giác được từng trận lương ý.

- Biết ta tức giận vẫn làm sao? Biết tự tiện bỏ giáo vụ ta hội nổi giận nhưng vẫn đi làm, đây là khinh nhờn ta sao?

- Thiên nhi không dám.

Ba~

Ba~

Ba~

Lại quất thêm ba roi, Tần Việt lên tiếng:

- Không dám nghĩ như vậy nhưng vẫn là làm như vậy đi? Ngươi có chủ kiến của ngươi, đến chỗ ta thỉnh tội cũng chỉ là để cho ta hả giận mà thôi, cũng không hối cải gì đi?

Tần Thiên im lặng, hắn quả thực không nghĩ sẽ thay đổi.

- Vâng.

Còn thừa nhận thẳng thắn như vậy? Tần Việt một roi vung lên, quất mạnh xuống.

Ba~

Tần Thiên thốt ra một tiếng rên khẽ, giọng nói đã pha lẫn hơi thở gấp gáp.

- Nói với ta một câu cũng không được sao? Nói với ta ngươi bình an khỏe mạnh cũng không được sao?

Trong giọng nói của Tần Việt để lộ ra bất đắc dĩ. Tần Thiên cúi đầu, im lặng không nói câu nào.

- Công pháp của ngươi, ta không thể bảo ngươi từ bỏ đi?

- Vâng, Thiên nhi sẽ không từ bỏ.

Ba~ "Ahhh"

- Ngươi... cái gì cũng nghĩ làm một mình. Ba năm trước ngươi âm mưu lật đổ võ lâm minh, cũng không thèm nói với ta lấy một câu, ngạnh sanh sanh gánh chịu một mình. Khi nãy ngươi nói ngươi trọng tu, lại là tu thứ công pháp kia, thời gian đó ta nhớ ngươi ngốc ở trong giáo, hẳn là để tu luyện, khi đó lúc đột phá hay trả giá đều im lặng gánh chịu một mình đi? Lúc ngươi trốn ra khỏi giáo là để truy cầu đỉnh cao, trước khi rời đi, sau khi rời đi, ngươi có khác biệt rất lớn. Trong khoảng thời gian đó ngươi lại có đột phá đi? Ngươi trốn ở nơi nào đột phá, vẫn là gánh chịu đau đớn một mình? Lần này rời đi, trở về lại trở nên lợi hại như vậy, lại ở nơi nào gánh chịu trả giá hả? Ngươi từ nhỏ đã là như vậy, một mình tu luyện nếm trải đau khổ, trước mặt ta không hề hé răng nói một tiếng nào, đến bây giờ vẫn là như vậy sao?

Tần Thiên nghe xong cả người run lên, bất chợt hắn cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình.

- Thiên nhi, ngươi có còn xem ta là phụ thân của ngươi không?

Tần Thiên có chút sửng sốt, xoay đầu ngước mặt nhìn Tần Việt, nhỏ giọng:

- Phụ thân...

Tần Việt thở dài. Hắn là thực không hiểu nhi tử. Vốn dĩ nghĩ cách cùng nhi tử làm lành, nhi tử đối với mình ngoan ngoãn có lễ, hắn cảm thấy đã mỹ mãn, nhưng rồi hắn liền phát hiện ra, nhi tử đối với việc trong giáo thì nhất nhất báo cáo cho mình, nhưng đối với việc tu luyện của chính nó thì im bặt, làm cho hắn có điểm thực hoang mang, có cảm giác nhi tử giấu diếm gì đó, lại lo lắng, cũng có điểm nghi ngờ. Hắn nghi ngờ nhi tử tự lập thế lực, nhưng rồi khi phát hiện ra nhi tử báo cáo đều là thật sự, hắn đã bác bỏ điều này, như vậy chỉ có thể nói nhi tử đối với công lực của chính mình không muốn cho hắn biết. Đến hôm nay, nhi tử thành khẩn, hắn thật mừng rỡ, nhưng nhi tử nói ra chính nhi tử đã trả giá cái gì, hắn có một chút khó chịu, cũng là mạc danh đau lòng. Khó chịu là vì nhi tử che giấu chính mình, đau lòng là vì nhi tử chịu khổ nhiều như vậy cũng không nói với mình một câu.

Khi nãy hắn điều tra thương thế của nhi tử, là toàn thân đều có thương đi? Công pháp quái lạ gì, khi đột phá liền đem toàn thân đánh thành nội thương, này là có bao nhiêu đau đớn? Bị nội lực cắn trả đau đớn, Tần Việt đã trải qua một lần, nghĩ tới mà sợ. Khi đó nếu không có người ở bên cạnh giúp đỡ đè chặt tay hắn không cho hắn giãy giụa, hắn thực không nghĩ mình sẽ trụ qua nổi.

- Ngươi muốn làm gì thì làm đi, ta cản không được ngươi.

- Phụ thân...?

- Ngươi một mực đem chính mình tự ngược, ta cản ngươi, ngươi lại lấy cớ này cớ nọ ra bào chữa, vậy còn hỏi qua ý của ta làm gì?

- Phụ thân, xin lỗi.

- Đủ rồi, trở về đi.

Tần Thiên không trở về, hắn thấy Tần Việt cảm xúc hạ xuống, có chút hốt hoảng:

- Phụ thân, đối với việc tu luyện của Thiên nhi, đây là thứ Thiên nhi chọn, cũng chấp nhận trả giá, cũng cảm thấy như vậy không sai. Kỳ thực... Thiên nhi thực sự, thực sự sợ hãi...

Tần Việt nghe thấy giọng của Tần Thiên có chút hoang mang, hắn xoay người nhìn đến nhi tử.

- Thiên nhi như không có võ công, sẽ không xứng đáng tồn tại, cho nên mới chọn công pháp này. Một khi tu luyện chỉ có thể tiến về phía trước, không thể ngừng lại, nếu không hội phản phệ. Thiên nhi thật sự sợ hãi, cũng đã từng tuyệt vọng, nhưng khi Thiên nhi nghĩ mình nếu thực mạnh thì sẽ có được cái gì đó, mình sẽ có thể làm cái gì đó, có thể bảo vệ cái gì đó, Thiên nhi hội cố gắng, hội chịu đựng, hội vượt qua. Có lúc Thiên nhi đột phá, đau đớn làm Thiên nhi thực hoảng hốt khi tiến về phía trước, nhưng Thiên nhi càng sợ chính mình bỏ cuộc, cuối cùng sẽ không là gì cả. Thiên nhi muốn có người ủng hộ, lại khủng hoảng nếu như có thân nhân có trưởng bối khuyên Thiên nhi từ bỏ. Thiên nhi sợ, cho nên mới...

Cho nên mới im lặng, thà không ai biết thì sẽ không ai khuyên nhi tử từ bỏ sao? Nhìn nhi tử khí tức ảm đạm đi xuống, quanh người để lộ ra một cỗ cô đơn, Tần Việt tâm thần chợt động, tiến lại gần ngồi xổm xuống, lấy áo khoác lên vai nhi tử.

- Ta không thể cản được ngươi, ngươi muốn làm, kia liền đi làm đi.

Tần Thiên ngước mặt nhìn phụ thân gần trong gang tấc.

- Thật là, không làm người ta bớt lo.

Khoác xong áo, Tần Việt đứng lên xoay người:

- Phạt ngươi ở trong giáo diện bích một tháng. Còn về công pháp của ngươi, khi nào bị thương, liền gọi đại phu đi.

Tần Thiên nghe nói liền biết đây là chính mình được thông qua, trên mặt hiện lên hoan hỉ, Tần Thiên dập đầu hành lễ:

- Tạ phụ thân.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro