Chương 28 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 - Thiên ngoại chi nhân sự tình

Tần Thiên về phòng nằm dưỡng thương hai ngày, sau hai ngày, hắn lại bị kéo đến thiên điện xử lý giáo vụ. Khi nhìn đến kinh thành tin tức, hắn nghĩ nghĩ, liền nói cho Tần Việt biết xuyên việt giả sự tình. Kinh thành chín tháng nhiều sóng gió, một số sinh ý của Linh Thần giáo ở nơi đó cũng bị ảnh hưởng. Những ý tưởng kỳ quái mà nhóm người kia nghĩ ra là từ đâu mà ra, Tần Thiên nghĩ mình cũng cần phải công đạo cho phụ thân một phen. Biết rõ địch nhân thì sẽ nắm quyền chủ động, còn hơn không biết gì cả, vô tình đi vào cái bẫy mà không hay. Hơn nữa, Tần Thiên cũng muốn từ chỗ Tần Việt giành lấy quyền xử lý xuyên việt giả về tay mình. Nếu để phụ thân nhúng tay vào, hắn còn chưa kịp cùng bọn họ câu thông, bọn họ có lẽ đã bị giết sạch.

- Ngươi nói, bọn chúng là thiên ngoại chi nhân? - Tần Việt nghe Tần Thiên nói, nhíu mày, nhìn chằm chằm Tần Thiên.

- Vâng. Thiên nhi đã kiểm tra, bọn họ hai người đã thú nhận. Từ lời nói của hai người đó, Thiên nhi xác định thêm hai người khác cũng là thiên ngoại chi nhân.

- Ta liền phái người đem bọn chúng giết.

- Phụ thân, Thiên nhi cho rằng không cần giết vội.

- Lý do?

- Phụ thân, bọn họ cầm ra được kỹ thuật đặc thù, kỹ năng đặc thù, nếu có thể tận dụng thì rất tốt. Từ thế giới khác, chẳng qua cũng chỉ là một người, võ công không có, bằng hữu bạn bè thế lực cũng không, rất dễ khống chế. Có một người Thiên nhi đã kéo vào Linh Thần giáo, xem ra hiện tại hắn hỗn cũng rất tốt. Những người kia Thiên nhi còn đang quan sát, muốn nhìn xem nếu có tài hoặc có kỳ tư diệu tưởng liền thu lấy.

- Bọn chúng có thể tá thi hoàn hồn một lần, cũng có thể làm lần thứ hai. Thiên ngoại chi nhân thần thần bí bí, ngươi lấy cái gì bảo đảm có thể khống chế được bọn chúng mà bọn chúng không khống chế ngươi?

Tần Thiên nhíu mày. Hắn không có gì bảo đảm. Xuyên việt giả có hệ thống có bàn tay vàng, toàn là những thứ hắn không biết, rất có khả năng sẽ có nguy hiểm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những kẻ khác ở thế giới này cũng che giấu không ít át chủ bài, cũng là rất nguy hiểm.

- Phụ thân, là thiên ngoại chi nhân cũng được, là địch nhân cũng được, nhất định có điểm yếu. Bọn họ nếu thật sự cường đại như vậy, đã không thể chín tháng chỉ hỗn được thảm như hiện tại. Yêu ma quỷ quái hội không sợ hãi sát khí oán khí, càng không sợ nhìn thấy người chết. Bọn họ sát khí trọng một chút liền chịu không nổi, thực sự yếu nhược, cho nên sẽ không ra vấn đề. Hơn nữa cách bọn họ giải thích việc tá thi hoàn hồn của bọn họ mơ mơ hồ hồ, chứng tỏ bọn họ đến đây là ngẫu nhiên, vô pháp trở về, vô pháp tá thi hoàn hồn một lần nữa.

- Ngươi khẳng định?

- Thiên nhi khẳng định. Bốn người bọn họ, người Thiên nhi e ngại là Liêu Tiểu Thanh. Lý Nghi chân chất, Thiên nhi đã xác nhận qua, không có nguy hiểm. Hai kẻ còn lại Thiên nhi đã cho người theo dõi, nếu như có dị động liền giết. Phụ thân, thiên ngoại chi nhân sự tình, Thiên nhi cảm thấy thực có ý tứ, hay là để Thiên nhi điều tra việc này?

Tần Việt cân nhắc một hồi, cảm thấy nhi tử nói có lý, cho nên liền đồng ý cho Tần Thiên toàn quyền xử lý. Tuy nhiên có lý quy có lý, hắn vẫn âm thầm sai Trần cho người theo dõi những kẻ kia, tránh cho nhi tử bị người ta lừa gạt.

Nửa tháng, Tần Thiên không bước chân ra khỏi giáo, đơn giản là vì hắn đang bị phạt diện bích. Tần Thiên vừa thò chân ra khỏi giáo, liền có người mời hắn đi trở về. Ở một chỗ được vài ngày, hắn liền ngứa tay chân, liền lôi tả hữu hộ pháp cùng phó giáo chủ ra so chiêu so chiêu.

Đã quyết định tùy tâm tùy hứng không che giấu cũng không e ngại, lần này Tần Thiên xuất chiêu tuyệt đối chính là đơn phương khi dễ người. Như Tần Thiên chỉ xuất ra Phụng Hoàng Vũ, với công lực hiện tại của hắn, trong giáo đã không ai có thể chống lại. Còn như Tần Thiên nếu kết hợp thêm trận pháp vây khốn tạo huyễn cảnh gia tăng mệt mỏi cũng hỗn loạn lên người đối phương, hoặc như áp dụng khả năng khống chế lực lượng tự nhiên cách không đả vật, chờ đợi bọn họ chính là một dao kề sát cổ. Khiêu chiến mười lần, cả mười lần đều chỉ trong chưa đầy mười chiêu bọn họ đã bị dao kề cổ.

Khi Tần Thiên khiêu chiến lần nữa, bọn họ liền mượn cớ, chạy. Ý tưởng rất mỹ diệu, hiện thực rất cốt cảm. Bọn họ chạy cũng không thể chạy, bởi vì Tần Thiên không buông tha. Khi thấy tả hữu hộ pháp cùng phó giáo chủ cả ba người mỗi người một phương chạy, Tần Thiên trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt. Tay phải đưa lên, tinh thần lực hội tụ, ba quả cầu năng lượng hình thành. Tần Thiên một tay vung ra, ba quả cầu xoay tròn xé gió bay tới, phân phân hướng về mỗi một phía.

"Ầm" "Ầm" "Ầm"

Ba tiếng nổ vang vọng, bụi đất mịt mù. Khi bụi tán đi, dưới mặt đất lõm sâu ba cái hố, còn người thì đã bị chấn động đánh ngã sang một bên. Tần Thiên thấy vậy thì cười ha ha, sau đó khinh công hướng về phía phó giáo chủ chạy tới. Phó giáo chủ vừa mới chật vật từ trong chấn động đứng lên, đã thấy một đạo tàn hảnh phóng về phía mình, sau đó là trên cổ liền có cảm giác lành lạnh. Hắn biết, mình lại bị một dao kề cổ. Nhìn cách đó không xa xuất hiện một cái hố to, phó giáo chủ thở dài, đành phải nói:

- Thiếu chủ, võ công của người lại tinh tiến.

- Đó là tất nhiên. Ta đi chuyên tu, nếu không tinh tiến, vậy thì thực ném da mặt!

Phó giáo chủ nghe Tần Thiên trả lời như vậy, qua gần một tháng, hắn cũng đã quen. Thiếu chủ ra ngoài một thời gian, quả nhiên là thay đổi mãnh liệt. So với trước kia một bộ dạng cự người ngàn dặm trầm mặc ít nói, lúc này thiếu chủ nói nhiều hơn, cởi mở hơn, cũng có vẻ tràn đầy sức sống. Trong lòng phó giáo chủ chợt dâng lên cảm giác "ngô gia có sơ nhi trưởng thành" mạc danh kỳ diệu thỏa mãn. Còn có, thiếu chủ chẳng biết từ nơi nào học được rất nhiều kỳ chiêu, hắn cho dù có chống đỡ hết sức, hạ tràng luôn là bị một dao kề cổ.

Quả nhiên thiếu chủ cũng chỉ có giáo chủ mới có thể trị được a, hắn chỉ là phó giáo chủ, đối với thiếu chủ là vô pháp khả thi.

Rút xuống thanh tiểu đao, Tần Thiên đến trước mặt phó giáo chủ nhìn người kia cười một cái:

- Ta thực lợi hại, Tề thúc liền có thưởng sao?

Phó giáo chủ ôm đầu. Thiếu chủ đây rõ ràng là học xấu! Hồi còn nhỏ thiếu chủ sau khi luyện võ xong, thỉnh thoảng nắm lấy ống tay áo của mình đòi thưởng, bây giờ càng đòi thưởng trắng trợn. Lúc trước còn có thể dùng biện pháp hống hài tử đi hống thiếu chủ, bây giờ, hắn cũng không nghĩ ra mình phải làm cái gì.

Còn Tần Thiên sao, hắn bán manh không có nửa điểm áp lực. Khi trước mới tới thế giới này, hắn cũng đã bán manh, duy chỉ là không thực lộ liễu, vì khi đó thứ người bên cạnh muốn là hắn trở nên cường đại, không muốn hắn nhìn giống hài tử nhu nhược cả ngày nép mình chờ người bảo hộ. Tái sau đó hắn tiếp xúc toàn là thuộc hạ, cũng không thể để lộ ra một mặt tiểu hài tử. Lúc này sao? Thực lực đã được khẳng định, cũng chẳng ai yêu cầu hắn cái gì quá sức, ở tổng đàn toàn gặp người quen, toàn là trưởng bối, hắn sống độc lập một thời gian, tự nhiên thèm hơi người, khi gặp người quen lại là người hắn xem là thân nhân, tự nhiên liền bán manh.

Phó giáo chủ hết cách đành phải cam kết một chầu bánh ngọt dụ dỗ Tần Thiên xong, hắn mới thành công đào thoát ma trảo. Sau đó, khi phó giáo chủ đến gặp Tần Thiên thực hiện cam kết, Tần Thiên liền lộ ra một bản công pháp đưa cho hắn, cùng với một bình thuốc, xem như đa tạ hắn nhiều năm qua chăm sóc Tần Thiên.

Khi sống cô lập một mình, Tần Thiên lại một lần nữa nhớ lại rất nhiều rất nhiều kỷ niệm, lại nhìn thấy rất nhiều người đi qua đời hắn, ở sau lưng hắn giúp hắn có được ngày hôm nay. Từng khuôn mặt, từng tính cách lần lượt hiện lên trong đầu, nhiều hôm làm hắn thổn thức. Có lẽ hắn nên may mắn vì hắn vẫn còn có thể gặp được bọn họ, bọn họ còn sống khỏe, còn có thể cùng hắn gặp nhau, còn có thể để cho hắn đến làm phiền.

Hắn đã vì bỏ lỡ vài thứ đáng quý mà hối hận, hắn không muốn bỏ lỡ một lần nữa.

Mặc kệ là thế nào, quan tâm người khác một chút, hắn vẫn là có thể làm được.

Cho nên ngày hôm nay, khi phó giáo chủ đến tìm hắn thực hiện cam kết, hắn mới lấy ra tay những thứ mà trong một tháng qua hắn âm thầm chuẩn bị. Cũng không quản phó giáo chủ sắc mặt đối với hắn kinh hỉ, Tần Thiên thực nghiêm túc nói đa tạ, rồi rời đi. Công pháp đối với người trẻ tuổi thì tốt, vì căn cốt khi đó còn chưa định hình, có thể luyện công pháp mới, nhưng đối với trung niên nhân thì hiệu quả không nhiều. Cho dù như vậy, thứ Tần Thiên lấy ra đã được sửa đi một chút, cho nên sẽ có tác dụng cường thân kiện thể.

Từ hậu sơn đi trở về tổng đàn, bất chợt có một người đến gặp Tần Thiên một chân quỳ xuống báo cáo, rằng Mịch Vô Tà dẫn một người lên tổng đàn, nói rằng đến thăm hắn.

Nghe đến Mịch Vô Tà đến nơi này thăm hắn, Tần Thiên vui vẻ, cũng có chút xấu hổ. Từ lần trước lên Vạn Độc giáo cho tới hiện tại cũng đã gần mười tháng không có liên lạc, lần gần nhất cũng chỉ hồi đáp Mịch Vô Tà hai lá thư, Mịch Vô Tà hẳn là sẽ nghĩ cách thuốc hắn hả giận đi?

Trong bụng tăng mạnh đề phòng, Tần Thiên liền đi theo thuộc hạ, đến gặp Mịch Vô Tà.

-----------------oOo-----------------

Chương 29 - Giang Tuyết Hồng

Giang Tuyết Hồng không phải là nguyên bản Giang Tuyết Hồng. Nàng là xuyên qua.

Vì sao xuyên qua, nàng không rõ ràng. Nàng chỉ biết chính mình hôm trước vừa mới tung tăng xếp hàng mua một quyển ngôn tình văn, trở về băng ngang qua đường, rõ ràng là đường ô tô đang đèn đỏ, vậy mà lại tao ngộ một cái xe phóng tới đụng chính mình. Hai mắt nhất hắc, tỉnh dậy thì đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Vì cái gì chứ?

Nàng đã rất hoảng hốt, cả ngày không ăn uống gì mà chỉ khóc. Nàng nhớ nhà, nàng muốn về nhà. Trong nhà tuy ít người, nhưng nàng còn có một cái ca ca chăm sóc cho mình. Ở nơi này, nàng không có ai.

Ủ dột ba ngày, nàng mới tiếp nhận sự thật rằng mình xuyên qua, cũng không thể trở về nhà.

Cũng thời gian này, nàng bắt liên lạc được với một hệ thống.

Xuyên việt gặp hệ thống, cái này nàng biết, chỉ là không nghĩ chính mình cũng có một cái. Kinh hỉ, nàng lập tức hỏi han hệ thống rất nhiều thứ. Hỏi một lúc, có không ít thứ "hệ thống không đủ quyền hạn, không thể cung cấp tư liệu", nhưng cũng đủ để nàng lý giải hoàn cảnh hiện tại.

Điểm không tốt là nàng không phải xuyên thư, nàng không có thông tin về cách thế giới này phát triển.

Điểm tốt là nàng có ngoại quải, đủ để nàng vật lộn ở nơi này.

Thân phận của nàng là Độc Vương Cốc nội môn đệ tử. Độc Vương Cốc không chính không tà, danh khí trên giang hồ khá cao, đệ tử ra bên ngoài cũng ít có khả năng bị khi dễ. Độc Vương Cốc đệ tử đều là điều chế độc hảo thủ, mà tri thức về độc của bọn họ cũng là nhất nhì giang hồ. Nàng không biết, nhưng hệ thống cấp cho nàng tư liệu.

Hệ thống này là giang hồ nữ hiệp hệ thống. Hệ thống nói nàng đã chết, nhưng nàng có cơ hội sống lại nếu thông qua ba thế giới nhiệm vụ. Thế giới này là thế giới đầu tiên, hệ thống cấp cho không ít bàn tay vàng, là danh sách phối phương độc dược cùng phương pháp điều chế độc của Độc Vương Cốc. Khi hệ thống thăng cấp, danh sách sẽ tăng thêm. Ngoài ra nàng còn được cấp một bộ công pháp, hỗ trợ bách độc bất xâm, tạo cơ sở cho nàng làm Độc Vương Cốc đệ tử. Hệ thống còn ban tặng tân thủ lễ bao, là một chức năng, sưu tầm dược vật liền có thể hoán đổi ra độc dược tương ứng trong danh sách mà nàng có. Có thứ này, nàng có thể điều chế ra được bất kỳ loại độc nào Độc Vương Cốc có ghi chép lại.

Nhiệm vụ của thế giới này là công lược giang hồ cường giả. Mục tiêu có bốn người. Đệ nhất Tần Thiên, Linh Thần giáo thiếu chủ, hiện tại thế lực xem như gần bằng một nửa võ lâm. Đệ nhị Mịch Vô Tà, thân truyền đệ tử Độc Vương Cốc, cũng là sư huynh của nàng, lúc này không có ở trong cốc. Đệ tam Cảnh Kỳ, Nhạc Kiếm sơn trang thiếu trang chủ, thế lực sau lưng cũng không nhỏ. Đệ tứ Âu Dương Nhẫm, hiện tại chỉ là đệ tử bình thường của Thường Vân phái, nhưng tương lai có thể đạp lên vị trí võ lâm minh chủ. Nàng cần chiếm được hảo cảm của nhóm người này, chiếm được 3 phần 4 giang hồ thế lực thì có thể thông quan.

Nhiệm vụ thật kỳ lạ, nghe cũng thật khó khăn, nhưng khi nàng gặp được Mịch Vô Tà, nàng liền cảm thấy nhiệm vụ này thực rất có ý tứ.

Mịch Vô Tà là một soái ca, đối với một xuyên việt giả cả ngày nhìn soái ca mà nói, Mịch Vô Tà soái, là dạng cổ phong soái, đem theo một chút cổ kính, một chút huyền bí, cực kỳ hấp dẫn nhân. Lại thêm khí thế tà mị lạnh lùng của Mịch Vô Tà, rất nhanh khiến cho Giang Tuyết Hồng mê đảo. Nàng ngắm sư huynh cả ngày, bị sư huynh phát hiện thì xấu hổ cúi đầu, sau đó lại lén lút ngắm nhìn. Khi Giang Tuyết Hồng bệnh khỏi, Mịch Vô Tà cũng trở về từ chuyến đi Vạn Độc giáo, lúc này Giang Tuyết Hồng liền theo Mịch Vô Tà một chỗ.

Sau khi cẩn thận tìm hiểu sư huynh sở thích, nàng liền dùng kỹ năng bào chế độc dược của mình đến cùng sư huynh bàn bạc. Ở nguyên thế giới, nàng làm bánh ngọt và đồ tráng miệng rất giỏi, ở nơi này điều chế độc dược cũng không khác gì làm bánh ngọt, cho nên nàng làm rất thuận tay. Điểm khác nhau có lẽ là bánh ngọt thì cho mình dùng, còn độc dược thì cho người khác dùng. Có hệ thống, có ngoại quải, thêm kỹ năng của chính mình, Giang Tuyết Hồng rất nhanh chiếm được chú ý. Với vị sư huynh nhiệt tình đam mê độc dược này, nàng thành công chiếm được 60% hảo cảm độ. Lại nói, hảo cảm độ không phải là nàng có thể thấy thường xuyên, mà chỉ được cập nhật mỗi hai tuần một lần. Về lý do này, nàng không hiểu vì sao, nhưng hệ thống trí năng rất thân thiện nói cho nàng biết những trường hợp hảo cảm độ cập nhật liên tục đều công lược thất bại, cho nên hệ thống liền làm ra thay đổi.

Có thành công, nàng liền nghĩ mình là nữ chính ngôn tình văn. Có hệ thống, lại gặp mỹ nam, đối với nhiệm vụ này nàng có không hiểu chờ mong. Nàng cũng muốn nhìn xem ba người còn lại trong danh sách kia là người nào. Hệ thống mặt bản vẫn đang màu xám, có nghĩa nàng chưa gặp. Chỉ khi nào nàng gặp, tư liệu tương quan với đối tượng mới được chuyển đến nàng.

Thời gian công lược là mười năm. Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một đối tượng đều cần xoát đến 90%. Nàng không cần nhất tâm chung thủy tình yêu từ đối phương, chỉ cần hảo cảm độ đủ để thế lực sau lưng đối tượng đó thuộc quyền điều khiển của nàng là được. Mười năm không thể công lược hoàn, nàng sẽ bị gạt bỏ.

Chín tháng ở Độc Vương cốc, thỉnh thoảng đi theo sư huynh sư tỷ ra ngoài hái thuốc, nàng cũng biết được một chút về thế giới này, cũng xoát được hảo cảm độ của Mịch Vô Tà. Thời điểm này, Độc Vương Cốc cốc chủ, cũng là sư phụ của nàng và Mịch Vô Tà, nhận được một thư tín từ một vị tại kinh thành. Vị này muốn Độc Vương cốc cấp cho hắn Giải Độc đan. Lẽ ra cứu người là tôn chỉ của Y Thánh cốc, không liên quan đến Độc Vương cốc, nhưng vị kia ra giá rất cao, cũng nói kẻ dụng độc giỏi tất nhiên biết giải độc, nên liên lạc với Độc Vương cốc. Cốc chủ suy nghĩ một hồi, liền cho Mịch Vô Tà đi điều tra thử. Mịch Vô Tà là đệ tử đắc ý của hắn, Mịch Vô Tà đi, gặp người kia nói chuyện Giải Độc đan cũng dễ dàng hơn. Hắn cho Giang Tuyết Hồng đi theo là vì Giang Tuyết Hồng cũng đã 16, tới tuổi nên xuất cốc lịch lãm một phen, một phần khác là vì Giang Tuyết Hồng cũng là một tay điều độc hảo thủ.

Giang Tuyết Hồng cùng Mịch Vô Tà rời đi. Mịch Vô Tà dẫn theo vị sư muội mà mình có hảo cảm này, theo dự định ban đầu là đi thẳng đến kinh thành, nhưng rồi hắn nhớ hôm trước nhận được lá thư phúc đáp của bằng hữu chết tiệt của hắn, trong thư lời lẽ thực khiếm tấu, tâm ngứa liền muốn gặp mặt người kia một phen. Lần này lại liên quan đến nghiệm độc giải độc, tâm tư chợt động, Mịch Vô Tà liền thay đổi lộ trình, hướng về phía Hoàng Vân sơn đi tới.

Giang Tuyết Hồng không quen thuộc lộ trình, cả quãng đường nhìn đông ngó tây, còn hỏi Mịch Vô Tà rằng mình đi đâu. Sau khi biết được Mịch Vô Tà định dẫn nàng lên Linh Thần giáo tổng đàn gặp một cái bằng hữu, nàng đã có chút chờ mong. Theo hệ thống nói, nhân vật thứ hai nàng cần công lược là ở Linh Thần giáo, nàng cũng thật tò mò không biết lần này có thể gặp người kia hay không. Thẳng cho đến khi Mịch Vô Tà chìa ra lệnh bài, dẫn nàng đến chính điện, nơi cao tầng Linh Thần giáo dùng để tiếp kiến khách nhân, nàng vẫn chưa hồi thần.

Chờ một thời gian, Tần Thiên xuất hiện, thấy Mịch Vô Tà thì cười nhẹ, khi nhìn thấy Giang Tuyết Hồng, Tần Thiên trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc cùng nghiền ngẫm. Giang Tuyết Hồng vừa thấy Tần Thiên, nàng nhìn chằm chằm không rời mắt. Nàng nghĩ, mình đã nhất kiến chung tình.

Tần Thiên không nhìn Giang Tuyết Hồng lâu. Hắn vừa giáp mặt trong sát na đã cảm giác được trên người nữ nhân này cảm xúc biến hóa. Cho rằng Giang Tuyết Hồng giống như rất nhiều người khác, khi thấy mình trẻ quá tưởng tượng của bọn họ, hoặc là mỹ mạo vượt xa thứ bọn họ nghĩ, bọn họ đều thất thần, Tần Thiên cũng không tiếp tục đào sâu tìm hiểu.

Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà. Hắn chợt nhớ mình chạy gần mười tháng chỉ viết được hai lá thư, có chút xấu hổ sờ mũi:

- Mịch Vô Tà, ngươi hảo.

- Tần Thiên, ngươi hảo. Ta còn nghĩ ngươi đã ở xó nào tìm chết, hóa ra vẫn còn ở trong giáo a.

Trong giọng nói của Mịch Vô Tà tràn đầy châm chọc, Tần Thiên liền dùng thái độ nửa đùa nửa thật nói:

- Ta vừa về liền hồi đáp thư của ngươi ngay. Ta vẫn là rất quan tâm ngươi thôi.

Mịch Vô Tà nhìn thấy Tần Thiên vừa mới vài câu đã lộ ra bộ dạng ngả ngớn, hắn tiện tay cầm một gói đồ ở bên hông đưa cho Tần Thiên:

- Mứt quả rừng, ta nghĩ ngươi thích.

- Nga?

Tần Thiên không chút nghi ngờ, mở ra gói giấy, nếm thử mứt quả rừng kia. Giang Tuyết Hồng nhìn thấy định gọi giật lại, bất chợt cảm giác được tay của mình bị Mịch Vô Tà kéo lại. Nàng nhìn Mịch Vô Tà, rồi im lặng nhìn Tần Thiên.

Gói giấy kia trước đó Mịch Vô Tà đưa cho nàng bảo nàng đem loại độc mạnh nhất nhưng không chết người mà nàng biết, hạ vào bên trong. Nàng nghe lời, đem một loại độc hạ vào, lại không nghĩ tới thứ này lại là để cho người này ăn sao? Người này khi nãy xuất hiện, hệ thống liền thông báo cho nàng xuất hiện đối tượng công lược, đồng thời cho nàng tư liệu. Nàng mải ngắm Tần Thiên, còn chưa kịp xem xem Tần Thiên là người thế nào. Lúc này nếu Tần Thiên biết nàng hạ độc, hảo cảm độ nhất định rơi xuống không phanh đi? Sư huynh, ngươi hố ta!

Tần Thiên nếm được vài miếng, nhìn Mịch Vô Tà nói:

- Là thuốc xổ loại mạnh.

Giang Tuyết Hồng kinh ngạc, mà Mịch Vô Tà thì chẳng có nửa điểm ngạc nhiên, trái lại đầy mặt tiếc hận:

- Ngươi không trúng. Ta thực thâm thâm u buồn.

Tần Thiên nhíu mày:

- Người mới vừa nói câu đó, liền hạ thêm độc gây ngứa ngáy khó chịu lên người ta.

Mịch Vô Tà nhướn mày, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:

- Này ngươi cũng biết?

- Ta chỉ biết gần mười tháng không gặp, ngươi nhất định muốn dùng thuốc chỉnh ta, cho nên ta đương nhiên đề phòng.

- Ngươi vẫn là giống như trước, thực khó đối phó.

Tần Thiên bất chợt nở nụ cười, lóa mắt Giang Tuyết Hồng đang đứng ở kế bên:

- Chín tháng không gặp ta ngươi liền ngứa tay, muốn so chiêu sao?

- Hảo đi, thử xong độc của ta, ta liền so chiêu với ngươi.

- Một lời đã định!

- Một lời đã định.

Mịch Vô Tà đoán biết bằng hữu lại võ công tinh tiến, nhưng điều đó không ngăn cản hắn đem Tần Thiên ra thử thuốc, rồi cùng Tần Thiên so chiêu một hồi. Giang Tuyết Hồng nhìn hai người hỗ động, kinh ngạc không nói nên lời. Lúc này Tần Thiên mới nhìn đến Giang Tuyết Hồng, hỏi Mịch Vô Tà:

- Người này là ai?

- Giang Tuyết Hồng, sư muội của ta.

- Ta không nghĩ ngươi tới đây chỉ là để dẫn muội tử đến gặp ta đi?

Mịch Vô Tà đọc được trong mắt Tần Thiên "ta không cần ngươi dẫn mối", ám buồn cười, chính sắc nói:

- Có người ở kinh thành muốn Độc Vương Cốc Giải Độc đan, ta đến gặp hắn một mặt, xem hắn cần giải độc loại gì. Ta nghĩ nói về giải độc, ngươi hội có hứng thú, nên đến gặp ngươi.

Ngụ ý chính là, ngươi cùng đi với ta sao? Tần Thiên ánh mắt sáng lên. Hắn muốn đi, hắn sẽ đi. Còn về việc diện bích của hắn, tuy còn nửa tháng mới mãn hạn, nhưng hẳn là có thể tìm phụ thân năn nỉ đi? Lại nhàn đàm vài câu, Tần Thiên phân phó người tiếp đãi hai người Mịch Vô Tà, còn mình thì đi tìm phụ thân, quyết tâm năn nỉ bán manh thảo phụ thân niềm vui, hy vọng có thể được mãn hạn sớm, chạy ra bên ngoài đùa chơi.

Khi Tần Thiên gặp Tần Việt vòng vo một hồi nói ra là mình muốn xuống núi, Tần Việt chỉ nhìn Tần Thiên, sau đó liền nói:

- Thiên nhi, ta muốn bế quan.

Thấy nhi tử kinh ngạc, Tần Việt lại nói:

- Từ lúc ngươi hồi giáo, ngươi thường tìm đám người phó giáo chủ so chiêu đi? Ta nghe nói bọn họ chỉ chống được mười chiêu liền bị ngươi hạ gục.

Tần Việt nói xong, trong lòng cũng có chút cảm khái. Hắn biết công lực của phó giáo chủ. Người kia theo hắn lâu năm, công lực so với hắn suýt soát ngang nhau. Trần công lực so với phó giáo chủ kém hơn một chút, nhưng kỹ năng đủ để bù lại khuyết điểm. Tả hữu hộ pháp công lực cũng không kém đi nơi nào. Nhóm người này đều là thân tín của hắn, cũng đều là cường giả. Liền lúc này toàn bộ đều bị nhi tử hạ gục, còn không chỉ hạ gục một lần, mà là mười lần. Khi nãy hắn lại nghe báo cáo, bọn họ muốn đào tẩu cũng không được, bị tiểu nhi tử từ xa dùng một chiêu thức kỳ lạ đánh ngã, sau đó liền truy theo hạ gục. Trong vòng một tháng, trên mặt đất phía hậu sơn xuất hiện không ít hố to cùng cây đổ, hôm sau đã được dọn sạch, nhưng ở chỗ khác lại xuất hiện thêm hố to mới, lại có đôi khi xuất hiện một nắm đá vụn, hẳn là do tảng đá nào bị đánh vỡ, đều là do nhi tử làm ra. Nhi tử là thực mạnh, nhưng theo lời nhi tử nói, đây vẫn chưa phải là toàn bộ lực lượng của nó đi? Hắn đương phụ thân cũng cảm thấy thực áp lực.

- Ngươi mạnh như vậy, ta không theo kịp ngươi, như vậy thực ném mặt mũi. Ngươi làm rất tốt, quản lý sự việc rất có một tay. Ngươi có thể tiếp tục làm, ta đi bế quan.

Có nghĩa Tần Việt đem quyền quản lý giáo chúng giao cho Tần Thiên, bản thân mình liền tạm rời khỏi cương vị giáo chủ một thời gian. Gọi là bế quan tu luyện, kỳ thật chính là cần tĩnh tâm một thời gian dài, tuy không tiếp xúc giáo vụ nhưng vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ, cũng cần người thay mình ở bên ngoài cảnh giới. Những việc này, Tần Việt cần người ở bên ngoài lo liệu. Chính vì như vậy, khi bế quan tu luyện, trừ khi có thể tích cốc, võ giả đều phải tìm thân tín thông báo, cũng như cho bọn họ biết nơi mình bế quan.

Tần Thiên nghe vậy liền sửng sốt, trong óc rất nhanh lướt qua nhiều chi tiết cần lưu ý. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nghĩ tới vài vấn đề:

- Phụ thân, người tu luyện có điểm gì cần lưu ý? Có an toàn hay không? Thực phẩm có cần tăng cái gì giảm cái gì kiêng cái gì, nơi tu luyện cần ấm áp hay lạnh giá, Thiên nhi có thể cho người dựng một khu.

Tần Việt thấy Tần Thiên sốt sắng, trong lòng hắn lại mềm nhũn. Nhìn nhi tử mắt đen láy ẩn chứa lo lắng không giả, hắn lại một lần nữa cảm nhận được chính mình thực là có thân nhân. Tuy rằng nhi tử rất bướng bỉnh, rất thích chạy ra bên ngoài một điểm, nhưng vẫn là để ý hắn.

- Không cần. Vị trí ta đã tuyển, nhân tuyển ta cũng đã chọn, ngươi có thể yên tâm.

- Phụ thân, thời gian qua Thiên nhi có học trận pháp, hay là để Thiên nhi lập một cái trận pháp tụ tập năng lượng, hẳn là có thể tăng nhanh một chút tiến độ?

Tần Việt nhìn Tần Thiên một cái. Hắn kỳ thực vẫn có điểm không tin tưởng thứ mà nhi tử gọi là trận pháp. Trận pháp là cái gì, hắn chưa từng nghe bao giờ. Giang hồ võ lâm rộng lớn, có khả năng sẽ có trận pháp sư truyền thừa, nhi tử hẳn cũng đã học được một ít bổn sự. Nhi tử có tâm, hắn thừa nhận, nhưng thứ kia thật sự có ích sao?

Tần Thiên thấy phụ thân im lặng cân nhắc, hắn liền đoán ra hẳn là vì phụ thân chưa nhìn thấy nên không tin tưởng đi? Tần Thiên nghĩ một thoáng liền giơ tay lên, từ trong không trung họa họa ra một trận pháp, sau đó liền kích hoạt. Từ vị trí Tần Thiên vẽ trận pháp, một chùm ánh sáng lóa mắt phóng ra, đánh thẳng lên cột nhà, để lại một vết cháy đen lõm vào. Tần Việt nhìn thấy tận mắt Tần Thiên vẽ trận pháp, cũng thấy trận pháp có năng lực kỳ lạ mà hắn trước kia chưa từng thấy qua, lúc này hắn liền tin là thật. Tin là thật, hắn liền nghĩ, để nhi tử thử một lần cũng không có việc gì.

Thế cho nên Tần Việt để cho Tần Thiên đi vào bế quan thất mà Tần Việt đã chuẩn bị trước, vẽ vẽ một loạt hình dạng hoa văn mà Tần Việt không hiểu, giăng kín bế quan thất, sau đó những hình vẽ kia liền mờ đi rồi ẩn mất. Nhìn thấy những việc này, Tần Việt cũng không biết mình có cảm giác gì. Trước đó nhi tử nói sợ thứ nó học kinh hãi thế tục, khiến thiên hạ xem nó là cộng địch, lúc này Tần Việt đích thân nhìn thấy nhi tử lộ ra một tay, hắn thực sự ngạc nhiên, sau đó là cảm khái. Nhi tử cường đại là một lẽ, một lẽ khác đó là nhi tử đối với hắn thành thật không hề có nửa điểm giữ lại. Cảm giác được tín nhiệm, thứ này rất kỳ lạ.

-----------------oOo-----------------

Chương 30 - Nhượng quyền

Liền ngày hôm đó, Tần Việt bế quan, đem công việc giao cho Tần Thiên. Tần Thiên tiếp nhận giáo vụ, việc này hắn đã có chuẩn bị về tâm lý, cho nên cũng không ngượng ngùng. Hắn đã biết phụ thân một ngày nào đó liền sẽ giao giáo vụ cho hắn, hắn lúc này cũng biết phụ thân rời đi là vì bản thân truy cầu đỉnh cao, cho nên hắn tình nguyện tiếp nhận giáo vụ. Hắn có thể dựa vào phụ thân chống đỡ Linh Thần giáo mà ở bên ngoài chạy loạn, nhưng khi có việc thật sự cần, hắn cũng không thể vô trách nhiệm cứ như vậy bỏ chạy.

Nói lại với Mịch Vô Tà chính mình không thể lập tức rời đi, Tần Thiên nghĩ Mịch Vô Tà hẳn là sẽ đi trước, lại không nghĩ tới Mịch Vô Tà nói, hắn muốn ở lại Linh Thần giáo một thời gian xem Tần Thiên làm cái gì. Đường Nghiêm vị tiền bối kia cũng có phần thích Mịch Vô Tà, Mịch Vô Tà nhân tiện lần này cùng Đường tiền bối trao đổi một chút.

Khi nghe Mịch Vô Tà nói điều đó, Tần Thiên đã nhìn Mịch Vô Tà thật lâu. Hắn nhìn ra được Mịch Vô Tà là thật sự muốn cùng mình đi kinh thành một chuyến, lý do không rõ, có lẽ là lâu ngày không gặp nên muốn đi chung đi? Nghĩ nghĩ lại giáo trung sự vụ, Tần Thiên nghĩ, nếu mình sắp xếp xong mọi việc, hẳn cũng có thể rời khỏi giáo một thời gian đi?

Muốn có thể sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Tần Thiên không thể không tăng ca.

Cho nên từ trên xuống dưới ma giáo tổng đàn, mọi người đều bị Tần Thiên nghiền ép hỏng rồi. Ám vệ nhóm chạy muốn gãy chân, mà giáo chúng cũng bận đến tối mày tối mặt, thậm chí nửa đêm cũng ngủ không ngon, vừa nghe có người gọi một tiếng liền bật dậy, tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, xông ra ngoài làm việc.

Còn Tần Thiên sao, trừ thời gian chườn mặt ra bên ngoài điều khiển thuộc hạ, còn hầu hết thời gian hắn đều trạch ở trong phòng, vận dụng toàn bộ nằng lực của hắn, tăng cường phân tích tình huống, viết ra vài tình huống khác nhau, sau đó tuyển thứ mà hắn thấy có thể áp dụng được, một tay vung lên, ném cho thuộc hạ làm. Trước kia khi hắn còn nhỏ cũng đã từng tập tành điều khiển thuộc hạ, lúc này được trao quyền to, hắn lại theo thói quen hoành hành không cố kỵ, mệnh lệnh đi xuống đều cần nghiêm túc chấp hành, hiệu suất phải đẩy lên cao nhất.

Phó giáo chủ cùng tả hữu hộ pháp đều bị Tần Thiên nghiền ép, đó là còn chưa kể mỗi khi Tần Thiên nghỉ giải lao toàn lôi bọn họ ra so chiêu. Trong lòng phó giáo chủ đám người đều nguyền rủa mấy đời tổ tông của kẻ mà ai cũng biết là ai đó dám hướng giáo chủ ra sưu chủ ý này.

Ở bế quan thất, Trần đánh cái hắt xì. Hắn xoa xoa mũi, có chút cười trừ:

- Hẳn là Tề Dật đám người đang trong bụng rủa thuộc hạ.

Tần Việt lúc này cũng ở bế quan thất, chỉ có điều hắn chưa bắt đầu bế quan, mà đang âm thầm cho người đi xem Tần Thiên làm cái gì.

- Ngươi nói, để nó tự xoay sở, nó sẽ làm thế nào?

- Thiếu chủ hội ở tổng đàn được một thời gian liền chạy đi.

Tần Việt nghe vậy không khỏi lắc đầu thở dài.

- Nó chạy mất tích tám tháng, toàn bộ sự vụ ném cho ta. Trở về được hơn một tháng lại gặp ta xin phép xuống núi. Ngươi nói vì sao tiểu Thiên vẫn là như vậy thích chạy đi đâu? Tiểu Thiên vì cái gì lại không thích giáo vụ đâu? Vì cái gì tám năm liền, tiểu Thiên đều thích lưu lạc ở ngoài giáo mà không ở đây đâu?

Tám năm, từ năm Tần Thiên 10 tuổi cho tới hiện tại, thời gian Tần Thiên ở bên ngoài giáo chạy lung tung so với thời gian ở trong giáo dài hơn nhiều lắm. Quãng thời gian nhi tử lưu lại giáo dài nhất có lẽ là sau khi sát hại võ lâm minh, thân thể nhi tử cần tĩnh dưỡng thời gian dài, cho nên mới ngốc ở trong giáo. Thế nhưng ngay khi lực lượng khôi phục rồi, nó lại hướng ra bên ngoài chạy.

Trần có chút suy nghĩ, sau đó mới đưa ra một giả thiết:

- Có lẽ vì giáo chủ vẫn còn đang tại vị, cho nên thiếu chủ mới thu liễm?

- Nó mà thu liễm sao? Nếu thu liễm, trước kia đã không huyết tẩy Hoàng Vân sơn.

Trần nhớ tới vài lần Tần Thiên ra tay tuyệt không lưu đường sống, trong lòng cũng có chút chần chờ.

- Có lẽ vì thiếu chủ không muốn giáo chủ buồn phiền?

- Nó càng làm ta phiền muộn hơn.

Tuy nói rằng như vậy, nhưng cả Tần Việt hay Trần đều thực tin tưởng Tần Thiên đối với bọn họ thật lòng. Chỉ là vì cái gì Tần Thiên lại thường đem giáo vụ ném, bọn họ không rõ ràng. Có lẽ là thực sự không thích đi?

- Trần, ta có thể phó thác cho tiểu Thiên sao? Tiểu Thiên năm nay cũng đã mười tám.

Tần Việt hỏi, ý tứ là ám chỉ việc thiện vị. Trần nghĩ nghĩ rồi nói:

- Thiếu chủ đối với giáo chủ một lòng kính trọng.

Có nghĩa Tần Thiên đáng tin, có thể phó thác hậu sự cho Tần Thiên chống đỡ.

- Lần này đem quyền lực giao cho nó, xem nó phản ứng, ngươi nói phép thử này được không?

- Thiếu chủ sẽ không làm giáo chủ thất vọng.

- Chỉ hy vọng là như vậy đi.

Tần Việt nhìn trong tay một bình sứ, thứ này là nhi tử của hắn một mực nhét vào tay hắn, bảo là Thanh Tâm đan, chẳng biết nhi tử cướp đoạt từ nơi nào, còn khẳng định là hỗ trợ không cho tẩu hỏa nhập ma, để cho hắn nếu gặp nguy cấp thì có thể sử dụng.

- Ngươi nói khi nào tiểu Thiên lại đem giáo vụ ném đây?

- Thuộc hạ nghĩ có lẽ là nửa tháng. Thiếu chủ khi trước trước thỉnh cầu giáo chủ cho phép xuống núi, có vẻ như đã hạ quyết tâm. Thiếu chủ một khi hạ quyết tâm...

Một khi Tần Thiên hạ quyết tâm thì sẽ tìm cách làm được. Việc này Trần cùng Tần Việt không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Ở trong bế quan thất, liền lúc này xuất hiện hai tiếng thở dài.

****************************************

Nửa tháng sau, quả nhiên Tần Thiên lại ném giáo vụ bỏ chạy.

Lúc bỏ chạy, Tần Thiên còn trừng mắt nhìn Mịch Vô Tà. Xấu bằng hữu ở lại Linh Thần giáo không làm cái gì còn cho hắn thêm phiền. Mỗi ngày hết nghĩ cách này lại tới cách khác đem hắn hạ độc, hắn không thấy phiền mới lạ. Có loại độc hắn dễ dàng phát hiện ra, có loại thì phức tạp hơn, cho nên hắn liền bị độc tính phát tác. Tần Thiên buồn bực, đem Mịch Vô Tà đánh nằm bẹp xuống đất, để rồi hôm sau phát hiện ra cây trồng hắn ưa thích ở trong tiểu viện của mình bị ai đó tỉa thành không còn hình dáng.

Mịch Vô Tà buồn cười nhìn Tần Thiên cứ mỗi khi rảnh rỗi lại hướng mình tố khổ, ai oán bảo mình đi làm công sự vì cái gì lại thành du sơn ngoạn thủy, không nghe lệnh sư phụ, để vị kia chờ sao? Mịch Vô Tà khoanh tay bình thản nói, là vị kia muốn nhờ đến hắn, cho nên hắn có quyền cao điệu, hơn nữa nhìn Tần Thiên ăn khổ, hắn cảm thấy rất thú vị. Không hề bất ngờ, Mịch Vô Tà liền bị Tần Thiên lén lút thuốc một cái, làm cho hắn không thể rời giường cả ngày, cứ vừa bước xuống giường là chóng mặt ngã úp sấp.

Sau lần đó, Mịch Vô Tà tăng cường thuốc Tần Thiên. Cái cảm giác mỗi một lần thuốc bạn hữu đều không có tác dụng làm Mịch Vô Tà có chút tâm tắc. Một mình chế thuốc không ra, hắn còn lôi kéo sư muội vào cùng mình chế thuốc. Giang Tuyết Hồng bị lôi kéo vào, cả đầu đầy dấu chấm hỏi, nhưng điều đó không cản nàng hỗ trợ sư huynh khi dễ Tần Thiên một phen. Sư huynh ác thú vị muốn chỉnh người kia, nàng đương nhiên phải theo người nhà khi dễ người ngoài rồi. Khi nào Tần Thiên là người nhà, kia nàng sẽ không khi dễ.

Cho nên Tần Thiên bị một đôi sư huynh muội xoay cho không thể không đóng cửa tiểu viện cự tuyệt gặp người.

Nửa tháng sau, Tần Thiên xử lý xong toàn bộ giáo vụ còn sắp đặt sự vụ cho vài tháng sau, còn để lại phương tiện liên lạc tìm hắn khi có việc gấp, hắn liền sắp xếp hành trang, khăn gói bỏ chạy. Ba người ngồi một cái xe ngựa, phía trước là phu đánh xe, một đường đi đến kinh thành.

- Phụ thân ngươi biết sao?

Mịch Vô Tà thấy Tần Thiên một lần này bỏ chạy có thể nói là lưu loát ngựa quen đường cũ, nhìn Tần Thiên hỏi.

- Ông ấy nhất định đoán ra được.

- Lén lút rời khỏi giáo, khi trở về lại muốn ai phạt đi?

- Lần nào về cũng bị đánh, là đi lén lút hay là đi cổng chính đều là như nhau. Hừ, ta đây mặc kệ!

Nhìn sắc mặt của Tần Thiên, Mịch Vô Tà đoán Tần Thiên hẳn là nghẹn hỏng rồi. Hắn cười thầm trong bụng, sau đó liền nghĩ, lần sau thử thử cùng vị kia trong truyền thuyết giáo chủ ma giáo trò chuyện một hồi xem có thể giúp Tần Thiên tránh khỏi vận mệnh cứ trở về là bị đánh hay không.

Một đường đi bình yên đến kỳ lạ. Tần Thiên nhàm chán không có gì làm, lại cùng Mịch Vô Tà trò chuyện. Hắn hỏi vị thần bí nhân mời Độc Vương cốc đến vì hắn bào chế Giải Độc đan kia là người nào, Mịch Vô Tà chỉ nói vị kia thân phận nghe nói là cao, nếu không, sư phụ của hắn cũng không nể mặt vị kia mà sai hắn đi một chuyến.

Trò chuyện công xong lại nói tới chuyện tư. Mịch Vô Tà hỏi Tần Thiên đi đâu làm gì, Tần Thiên cao hứng kể đủ thứ trên trời dưới đất, đổi lại Tần Thiên cũng hỏi xem Mịch Vô Tà quãng thời gian qua sống dở chết dở như thế nào. Hai người nói chuyện thật vui vẻ, đem Giang Tuyết Hồng ném sang một bên không nhìn. Mịch Vô Tà còn quan tâm vị muội muội này, còn Tần Thiên thì hoàn toàn không quan tâm.

Giang Tuyết Hồng quãng thời gian ở Linh Thần giáo cũng có điểm tò mò, đi ra bên ngoài nhìn ngó. Linh Thần giáo sản nghiệp trải rộng, tổng đàn ở trên Hoàng Vân sơn, xung quanh mấy trăm dặm núi non đều thuộc phạm vi quản hạt của Linh Thần giáo. Nơi tổng đàn vị trí cũng là nơi sơn thủy hữu tình. Giang Tuyết Hồng đi xem khắp nơi, ngạc nhiên sao không bị ai ngăn cản, chỉ khi nào nàng đến hậu sơn thì bị người nói, nơi này là cấm địa, không được vào. Nàng đối với cấm địa có chút tò mò, nhưng cũng không lỗ mãng đi vào mà rời khỏi, trở lại tìm sư huynh bào chế độc, rồi đi xung quanh đào độc thảo.

Giang Tuyết Hồng có lẽ nên may mắn nàng không bước vào cấm địa, bởi vì một khi nàng bước vào, kết cục của nàng xem như đã định.

Tần Thiên đối với người quen thì thả lỏng, nhưng đối với người lạ thì rất khắt khe. Hắn cố tình thả Giang Tuyết Hồng đi lung tung rồi cho người theo dõi xem người này ý đồ muốn làm gì. Xem xong báo cáo, Tần Thiên xác định Giang Tuyết Hồng không phải là mối nguy hiểm, cho nên cũng loại bỏ khỏi danh sách nghi ngờ. Tuy nhiên Giang Tuyết Hồng cho dù không phải là nội gián hay gì, Tần Thiên đối với vị cô nương này vẫn có cảm giác không khỏe.

Giang Tuyết Hồng rất thích đến trước mặt hắn hoảng a hoảng. Lúc hắn ở một khu vực khác của hậu sơn cùng Mịch Vô Tà so chiêu, Giang Tuyết Hồng ở kế bên, suýt chút nữa Tần Thiên đem nàng chém đứt mất cánh tay, nếu như không kịp thu chiêu. Lần đó Tần Thiên đã không vui nhưng không nói, vẫn xem Giang Tuyết Hồng đương không khí. Võ giả so chiêu, Giang Tuyết Hồng đến nhìn làm cái gì? Tần Thiên rất không thích người khác biết mình có lá bài tẩy nào, cho nên khi hắn so chiêu với ngoại nhân, kết cục đều là đem bọn họ giết. Với Mịch Vô Tà, Tần Thiên yên tâm, cho nên hắn liền lộ ra chiêu thức của mình nhưng không giết người kia, còn Giang Tuyết Hồng, nếu như không phải là người quen của Mịch Vô Tà, Tần Thiên cũng nghĩ giết.

Tái sau đó, Giang Tuyết Hồng đưa cho Tần Thiên cái gì, hắn đều nhận. Giang Tuyết Hồng cũng là vì thảo Tần Thiên niềm vui mà lộ ra dấu vết gốc gác của chính mình.

Đúng vậy, Tần Thiên biết Giang Tuyết Hồng lại là một xuyên việt giả tiến nhập thế giới này.

Lý do Tần Thiên biết đó là Giang Tuyết Hồng bản lãnh làm bánh ngọt rất tốt, nàng xuống bếp mượn dùng một số công cụ nhà bếp, đem một món bánh ngọt từ thế giới của nàng làm ra. Rất nhiều nguyên vật liệu nơi này không có, nhưng nàng bằng cách của nàng lo liệu được, rồi làm cho Tần Thiên một cái bánh ngọt, hương vị cực kỳ ngon, Tần Thiên rất thích, nhưng cũng vì vậy mà Tần Thiên biết được Giang Tuyết Hồng rất có khả năng là xuyên. Giang Tuyết Hồng làm ra được một loại bánh ngọt với hình dáng và hương vị y hệt như hương vị của nguyên thế giới, trong khi Tần Thiên ở nơi này mười lăm năm, đi khắp đại giang nam bắc cũng đã tám năm, tuyệt không thấy dạng bánh ngọt tương tự như thế ở đâu. Tất nhiên Tần Thiên chỉ là nghi ngờ, hắn không khẳng định, vì cái gì cũng có ngoại lệ. Cho đến khi hắn đi hỏi lại Mịch Vô Tà xem Giang Tuyết Hồng có phải đã từng ốm nặng một trận tỉnh lại hay không, Mịch Vô Tà kể rằng có người nói Giang Tuyết Hồng đã từng ốm nặng, tỉnh dậy còn ngây người một thời gian, Tần Thiên liền xác định, Giang Tuyết Hồng đã bị xuyên qua.

Biết Giang Tuyết Hồng là xuyên, Tần Thiên bất động thanh sắc đánh giá người này. Dấu vết né tránh hắn hay trành lên hắn ban đầu đều rất nhạt, không rõ ràng như bốn người hắn đã gặp, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra Giang Tuyết Hồng là muốn làm quen mình. Này có lẽ là vì Giang Tuyết Hồng ở nơi này đã chín tháng, một vài tính cách rõ ràng như của người hiện đại đều đã bị thế giới này thay đổi nên Tần Thiên không nhận ra ngay. Tần Thiên không cho rằng Giang Tuyết Hồng là thật sự thích chính mình cho nên mới làm quen. Người mới gặp nhau, hắn ở trước mặt Giang Tuyết Hồng toàn cùng Mịch Vô Tà khai vui đùa, bộ dạng muốn không đáng tin có bấy nhiêu không đáng tin, Giang Tuyết Hồng vì cái gì lại thích hắn? Nếu như Giang Tuyết Hồng là thật nhất kiến chung tình, hắn cũng sẽ không vì thế mà phải thích thượng Giang Tuyết Hồng.

Giang Tuyết Hồng cho Tần Thiên cảm giác rất không khỏe. Cho nên Tần Thiên mới không vui.

Có thể dùng tinh thần lực cảm nhận cảm xúc của người kế bên, Tần Thiên đối với cách người khác nghĩ có một mức đánh giá khác nhau. Đối với Giang Tuyết Hồng, cảm giác của Tần Thiên nói người này so với Đường Phi Yến hay Lý Nghi có tâm cơ hơn, tiếp xúc hắn không phải là vì thuần túy yêu thích, mà là muốn cái gì đó. Ở chung nửa tháng, Giang Tuyết Hồng làm cho hắn không ưa thích, hắn cũng không nghĩ cùng cô gái này dây dưa. Hắn không thích, cố tình tìm khoảng cách tránh ra, Giang Tuyết Hồng lại tìm cách trành lên hắn. Mỗi lần hắn ở hậu sơn, ở thiên điện, hay trộm chạy ra vườn thoải mái tay chân, Giang Tuyết Hồng đều sẽ ngẫu nhiên đi ngang qua, hướng hắn tươi cười, rồi đem đồ ngọt đến dụ dỗ hắn ăn.

Tần Thiên đoán Giang Tuyết Hồng hẳn là biết mình thích đồ ngọt, chỉ là không biết còn biết cái gì khác không. Xuyên việt giả tất sẽ có bàn tay vàng, Tần Thiên gặp qua bốn người, mỗi người đều sở hữu một ưu thế đặc thù khác nhau. Giang Tuyết Hồng hẳn là cũng có một cái gì đó, nếu không, vì cái gì Giang Tuyết Hồng luôn luôn cùng hắn "ngẫu ngộ"? Giang Tuyết Hồng có lẽ không biết mình theo dõi nàng đi? Nếu không việc nàng đi nấu bếp xong đột nhiên một đường thẳng từ bếp đi đến hậu sơn mà không đi qua thiên điện hỏi xem hắn ở đâu rồi mới tìm hắn ở hậu sơn, rõ ràng nói lên nàng biết được vị trí của hắn, thứ mà đáng lẽ nàng không biết. Một lần hai lần còn gọi là ngẫu nhiên, ba lần bốn lần thì có thể mượn cớ quan tâm để ý, nhưng Giang Tuyết Hồng với hắn mới quen bao lâu, vì sao so với Mịch Vô Tà còn biết rõ vị trí của hắn? Mịch Vô Tà biết tính tình của hắn nhưng không biết vị trí của hắn, Giang Tuyết Hồng biết vị trí của hắn mà không biết tính tình của hắn, này hẳn là có vấn đề.

Có một chút manh mối, Tần Thiên từ đó cật lực điều tra xem Giang Tuyết Hồng mục đích là cái gì. Điều tra một hồi, hắn chỉ có thể kết luận, Giang Tuyết Hồng mục đích hẳn là mình. Có lẽ cũng giống như Mặc Thu Nhã, hay như Liêu Tiểu Thanh trong lời kể của Đường Phi Yến, Giang Tuyết Hồng muốn chiếm hảo cảm độ của mình.

Biết được điều này, Tần Thiên cảm thấy khó chịu.

Một người hai người trành lên mình, hắn còn có thể tránh đi xem kịch vui, nhưng nếu là người quen của bằng hữu lúc này liền bị xuyên còn trành lên mình, biết tất cả về mình trong khi chính mình không biết người nọ tốt xấu, không rõ người nọ gặp mình có mục đích gì, cảm giác giống như bị người xâm phạm. Cho dù là xuyên việt giả không phải ôm cừu hận tìm mình, chỉ là muốn cùng mình tăng hảo cảm, hắn cũng không thích. Thân phụ hệ thống công lược nam nhân? Còn là công lược nhiều nam nhân, thông qua nam nhân khống chế thế giới? Làm bằng hữu thì hắn có thể xem xét, nhưng muốn hắn yêu thượng người kia, một kẻ mà tính tình sở thích kỹ năng lẫn ngoại hình hắn đều không thích? Nằm mơ đi. Tình cảm là có thể lấy ra đùa sao? Cái nhìn của Tần Thiên đối với tình cảm đó là trân trọng, cho nên hắn luôn cẩn thận dè chừng, cũng vì vậy nên từ nhiều thế giới, hắn vẫn rất ít bằng hữu. Hắn không muốn chính mình trả giá cảm tình, sau đó liền bị người coi như có cũng được không có cũng vẫn sống vui vẻ, trong khi hắn thì bị ném đi.

Lại nói đến Liêu Tiểu Thanh. Liêu Tiểu Thanh mà hắn gặp không tiểu bạch, không phải cái dạng làm hắn chán ghét như trong câu chuyện Đường Phi Yến kể. Tần Thiên cẩn thận suy nghĩ, cũng đã dùng ngoại quải điều tra tư liệu về các trường hợp xuyên qua được phản ánh trong tiểu thuyết làm tham khảo, hắn kết luận Liêu Tiểu Thanh này không phải Liêu Tiểu Thanh trong truyện kia, có nghĩa nàng quen biết với những người giống như trong nguyên văn câu chuyện kia, mục đích lại không phải là để ba ba ba như trong truyện. Tần Thiên đối với Liêu Tiểu Thanh có một chút hảo cảm, vì Liêu Tiểu Thanh gặp hắn cho hắn ấn tượng không tệ, không phải ba ba ba trành lên hắn, mà cũng là cẩn thận thăm dò rồi từng bước cùng hắn làm quen, hơn nữa Liêu Tiểu Thanh cũng là một nữ nhân thông minh, cho nên Tần Thiên không quá phản cảm. Nhưng nếu thật sự muốn hắn cùng với một đám người khác như nhị hoàng tử, tướng quân nhi tử, độc y công tử cùng thích một người, hắn nhất định sẽ không nhịn nổi một kiếm rút ra chấm dứt mọi việc. Hắn khiết phích, lại rất ích kỷ, sở hữu dục rất mạnh, lại rất khủng hoảng cảm giác bị người vứt bỏ, bị người ban đầu trân trọng sau lại nhìn thành thay thế phẩm. Hắn đã không vui, vậy thì những kẻ làm hắn không vui tất sẽ gánh chịu lửa giận của hắn. Cho nên Tần Thiên làm quen Liêu Tiểu Thanh thì được, nhưng hắn tuyệt sẽ không tiến thêm một bước nào.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro