Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44 – Tổng đàn bị bao vây

Dưới bí pháp của Lục Cán, Triệu Quân tinh thần dần dần bình tĩnh lại, rồi rơi vào trạng thái thoải mái không đề phòng, bắt đầu kể ra những gì hắn thực sự đã trải qua. Triệu Quân nói rằng hắn hận Tần Thiên vì Tần Thiên đem hắn ném vào Cực Lạc giáo, hắn muốn san bằng Cực Lạc giáo vì ba ngày ba đêm bị người làm không nghỉ kia, hắn muốn giết Liêu Tiểu Thanh vì Liêu Tiểu Thanh là căn nguyên của mọi việc.

Tần Thiên sững sờ, hắn nghe ra được có chút manh mối, cho nên liền hỏi dò. Hỏi dò một lúc, Tần Thiên phát hiện ra, Triệu Quân dường như là một trọng sinh giả. Gặp xuyên việt giả thôi chưa đủ, lúc này gặp thêm trọng sinh giả, cái thế giới này đến tột cùng là có bao nhiêu người xuyên qua? Hít một hơi, bình tĩnh lại, Tần Thiên bắt đầu hỏi Triệu Quân chi tiết tỉ mỉ xem, câu chuyện của Triệu Quân là như thế nào. Nghe đủ thứ bát quái về "chính mình", Tần Thiên đối với việc này cũng có chút tò mò.

Tần Thiên tò mò, Khang Lưu lại không nghĩ như vậy. Hắn nghe thấy Triệu Quân hồ ngôn loạn ngữ đã cau mày, thật muốn theo cách của hắn, đem Triệu Quân bức điên. Vừa mới định hạ lệnh cho người bước vào, Tần Thiên vội cản lại.

- Khang thúc, hắn nói có vài điểm hợp lý, cũng không phải là hoàn toàn bị bỏ bùa mê.

- Tiểu chất, hắn hồ ngôn loạn ngữ, ngươi lại tin tưởng?

- Khang thúc, cho dù là thật hay không cũng được. Hắn vì cái gì mà đối với chúng ta ôm ác ý, ta nghĩ cần phải nghe thật kỹ mới có manh mối tiêu trừ đi loại bùa mê này.

- Hừ, hồ ngôn xảo ngữ, vu oan giá họa, có gì để nghe?

- Khang thúc, thử nghe một lần, hảo không hảo?

Tần Thiên thuyết phục một hồi, Khang Lưu mới để mặc Tần Thiên. Tần Thiên lại hỏi một hồi, thêm Lục Cán cũng đối với tình huống quỷ dị này có chút nghi hoặc, cho nên hai người vừa hỏi, vừa tiếp tục thi triển thuật pháp, đem những gì Triệu Quân biết được, toàn bộ moi ra.

Sau hai canh giờ, Lục Cán sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Ta nghĩ, hắn thật sự là trọng sinh.

Một câu nói này của Lục Cán làm Khang Lưu chú ý. Hắn nhìn Lục Cán, hỏi:

- Ngươi khẳng định?

- Phàm là người trúng vu thuật, bọn họ nhớ kỹ thứ mà kẻ khác ngôn dụ bọn họ, nhưng không nhớ được vì sao. Kẻ này có thể kể ra rành mạch vì sao chuyện xảy ra, tựa như hắn đã từng tự thân trải qua, cho nên ta cho rằng đó là một khả năng.

- Lục tiên sinh, nói như vậy, nếu như một người đột nhiên nhiều ra một đoạn ký ức, có thể nói rằng kẻ đó là trọng sinh sao? Nếu như bọn họ đột nhiên nhiều ra một đoạn ký ức về một nơi hoàn toàn kỳ lạ, cũng từ nơi kỳ lạ đó có được kỳ dị tri thức, vậy thì bọn họ phải chăng là yêu ma quỷ quái? – Tần Thiên hỏi.

- Ta không thể chắc chắn, nhưng đương vu sư, chúng ta tin tưởng có linh hồn, cũng có tiền kiếp hậu kiếp. Nếu như hắn trải qua một đời lại tái sinh, này là không hẳn không có khả năng. Nếu như bỗng nhiên có kẻ bảo đến được thiên giới lại trở lại đem theo kỳ dị tri thức, cũng không phải là không có khả năng.

- Như người đã tới, có thể đưa trở về không?

Lục Cán cau mày:

- Chưa từng nghe nói.

- Bọn họ có thể tự trở về?

- Trục xuất yêu quái liền muốn dùng hỏa diễm, còn như tự hành trở về, có một vài trường hợp được ghi lại, cũng có kẻ hoài nghi đó là thiên định chi nhân đến rồi đi, nhưng không có chứng cứ.

- Thiên định chi nhân? Nếu đến để gây rối, chẳng phải là cái gì thiên định chi nhân. Một kẻ đến gây rối, liền giết một tên. Cả nhà đến gây rối, liền giết cả nhà. Dù sao bọn họ cũng cần một khối thân thể để hành động,

- Thiên định chi nhân thần thần bí bí, không thể biết được bọn họ là thực rời đi hay là còn trở lại dưới lốt một kẻ khác, cho nên trừ khi dùng hỏa diễm, còn như các cách khác đều không thể dùng. – Lục Cán khuyên ngăn.

- Chỉ là hắn không thể chết, cũng không thể thân tàn ma dại từ chỗ chúng ta bước ra. – Tần Thiên chỉ vào Triệu Quân – Nhưng nếu thả hắn, hắn ôm hận lớn như vậy, không dễ dàng chỉ bằng chúng ta hồ hởi làm lành hắn liền bỏ qua cho. Trục xuất hắn thì không có khả năng, đốt cháy hắn càng không có khả năng.

Nghe vậy, Lục Cán trầm mặc, mà Khang Lưu cũng trầm mặc. Này khó làm.

- Lục tiên sinh, có thể dùng vu thuật, đem hận ý của hắn chuyển dời đi không?

- Vu thuật có thể giải trừ vu thuật, nhưng đối với linh hồn trọng sinh, ta chưa từng thử qua.

- Vậy thì đem hắn làm vật thí nghiệm đi.

- Tiểu chất, không phải ngươi nói không thể giết hắn cũng không thể làm hắn tàn phế sao?

- Tiểu chất cũng có vài phương pháp cảm thấy dùng được, cũng muốn cùng Lục tiên sinh nghiên cứu, cần vật thí nghiệm. Chúng ta đây là đang cứu hắn. Còn nếu như cứu hắn không được, làm hắn trở thành ngu ngốc cũng là một cách.

Tần Thiên nói nhẹ như không, thấy Khang Lưu kinh dị nhìn mình, hắn mỉm cười:

- Tuy nói rằng triều đình là không thể đụng, hoàng tử lại là thân phận cao quý càng không thể đụng, nhưng nếu hắn không có giá trị, đã bị yêu ma nhập thân, không ra nam không ra nữ, lại là nhi tử của một thị vệ với một cung nữ bị đánh tráo, đã từng hầu hạ qua nam nhân, còn chọc ra đại phiền toái có thể khiến cho hoàng cung chao đảo, thiết nghĩ, cũng sẽ chẳng ai muốn cứu hắn. Không thể thân tàn ma dại từ chỗ chúng ta bước ra, nhưng nếu có thể khiến cho hắn vài ngày sau liền phát điên, đâm đầu tự sát, kia thì thế nào?

Khang Lưu kinh dị nhìn Tần Thiên, sau đó liền bật cười:

- Ngươi... Ta thật muốn nhìn xem trong đầu của ngươi chứa bao nhiêu trò quỷ. Vậy mà cũng nghĩ ra được.

- Tiểu chất chỉ là nghĩ, nếu như bùa ếm có thể đem người ngộ nhận từ một kẻ vô can thành kẻ sát thân chi cừu, như vậy đem hắn ngộ nhận chính hắn là kẻ đáng chết nhất, khiến hắn tự sát, như vậy hẳn là làm được.

Lục Cán nhìn Tần Thiên một lúc, giọng nói có vẻ nghiêm trọng:

- Có thể, nhưng đó là tà thuật, vu sư cấm dùng.

- Tiên sinh, ta hiểu được. Nếu như không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không làm như vậy.

Tần Thiên quyết định xong, liền bắt đầu cùng Lục Cán thỉnh giáo một vài sự, rồi trước mặt Lục Cán, thử nghiệm thứ mà hắn nghĩ, thôi miên.

Ký ức thì có thể quên, nhưng cảm xúc thì rất khó, cho nên thứ mà Triệu Quân còn nhớ không phải là ký ức, mà là cảm xúc. Ký ức có thể theo thời gian liền xóa, có thể đem lượng thông tin khác đè chồng lên nó, làm cho đoạn ký ức cũ kia thay đổi, trở thành không còn đáng tin. Cho nên ký ức có thể can thiệp, còn cảm xúc thì lại không thể dễ dàng can thiệp như vậy, nhất là cảm xúc liên quan sinh tồn, càng rất khó xóa. Cho nên Tần Thiên mới nghĩ dùng thôi miên, đem cảm xúc hận thù kia trực tiếp xóa bỏ.

Thôi miên có thể dùng lời nói, dùng động tác lặp lại, hoặc dùng dược vật đưa người vào trạng thái tập trung cao độ. Tùy theo thể chất mà có người nhạy cảm với động tác lặp lại, tỷ như mặt dây chuyền lắc lư, có người nhạy cảm với lời nói, lại có người đề phòng tâm rất nặng, rất khó thôi miên. Đó là cách làm thông thường. Còn như dùng Tinh Thần quyết, dùng công pháp của hắn thử nghiệm sẽ ra thế nào, Tần Thiên không rõ. Lôi ra một loại thuốc, Tần Thiên cho Triệu Quân phục dụng, rồi bắt đầu cố cảm nhận dao động tâm thần của Triệu Quân. Lục Cán thấy loại thuốc kia đã mắt sáng lên, muốn Tần Thiên bào chế một ít. Tần Thiên khẳng khái cho Lục Cán một lọ, làm Lục Cán vui vẻ cười không khép miệng lại được, đối với Tần Thiên thử nghiệm cũng có trợ giúp không ít.

Tần Thiên cảm nhận dao động tinh thần một chút liền mệt mỏi. Quá khó, hắn dò không ra. Thời gian lâu như vậy thăm dò xuyên việt giả, hắn cũng đã nghĩ dò ra linh hồn dao động nhưng hắn hoàn toàn không có một chút manh mối nào. Hít thở sâu, Tần Thiên lại tiếp tục thăm dò.

Ở trong mật thất vài ngày, Tần Thiên liền bị chuyện bên ngoài kéo ra. Tần Thiên nhíu mày, có chút không kiên nhẫn. Đang dò tìm được một chút manh mối liền phải đi xử lý rối loạn, hắn đã có điểm muốn đi ngược người.

*****************************

Linh Thần giáo tổng đàn.

Tần Thiên đứng ở trên một mỏm đất, nhìn xuống phía đằng xa một đám quan binh đang vây kín Hoàng Vân sơn. Ở bên cạnh hắn lúc này là vài người thân tín, vài ám vệ, cùng với Khang Lưu vị Cực Lạc phái môn chủ kia.

- Triều đình cũng thực khi dễ người quá đáng! – Khang Lưu nổi giận.

- Thiếu chủ đại nhân, liệu chúng ta có chống nổi bọn họ không? – Lý Nghi lo lắng.

- Đừng lo, chúng ta sẽ không thua.

Những người đi theo Tần Thiên từ ba năm trước, bọn họ nhận ra câu nói này. Lúc thiếu chủ dẫn người về giáo càn quét người của Sở Từ cũng đã nói như vậy. Bọn họ là tin tưởng, thiếu chủ nhà bọn họ có thể ngăn cản quan binh.

- Khang thúc, người ở đâu?

- Ta đã để ở trong mật thất.

- Hắn thế nào?

- Vẫn như trước thôi.

Tần Thiên gật đầu. Mấy hôm trước nghe tin tức quan binh vây công Linh Thần giáo, Tần Thiên đã tức tốc trở về. Hoàng tử cùng tướng quân song song mất tích, lại là bị giang hồ nhân sĩ bắt làm con tin, cả một đội quân liền rối loạn. Cho dù có phó tướng tạm thời chống đỡ, nhưng một đội binh không có chủ tướng, trên bảo dưới không nghe, sẽ không có thể làm được chuyện gì. Quân đội truy lùng Cực Lạc phái không xong, liền chuyển hướng sang yêu cầu Linh Thần giáo giao ra Cực Lạc phái chi nhân.

Tần Thiên gặp tin tức này, hắn sắc mặt không biến, liền từ chỗ của Khang Lưu trở về giáo. Chỉ là để Cực Lạc phái nhân thủ ở bên ngoài như vậy thực nguy hiểm, cho nên Tần Thiên liền mời Khang Lưu dẫn người về Linh Thần giáo. Lại có, Tần Thiên cũng muốn có thể thường đến chỗ Triệu Quân, thí nghiệm những thứ kỳ quái mà hắn nghĩ ra được. Một lần dẫn người trở về đó, Tần Thiên đi trước phá vòng vây, để Cực Lạc phái chi nhân đi theo sau hắn, trở về tổng đàn. Chỉ là toàn bộ đường đi, Tần Thiên không có giết một người nào.

Tần Thiên xuất hiện dẫn theo con tin trở về Linh Thần giáo, này rõ ràng nói cho quan binh biết rằng hắn có con tin, cho nên quan binh liền huy động nhân lực, vây chặt Linh Thần giáo, một con ruồi cũng không cho bay lọt. Tần Thiên thấy quan binh bao vây, hắn dẫn theo người đi xuống núi, ngang ngược tuyên bố, hắn đề nghị hợp tác là thật, nhưng triều đình vi phạm hiệp ước, ngang nhiên càn rỡ, hắn cũng sẽ không nương tay. Nếu như triều đình muốn viện cớ tiễu trừ Linh Thần giáo như cách triều đình viện cớ tiễu trừ Cực Lạc phái, hắn có thể đem cả một đội quân chôn cùng. Giang hồ nhân sĩ có giang hồ quy củ. Linh Thần giáo và các môn phái trực thuộc cũng không phải là quả hồng mềm cho triều đình muốn chém muốn giết thì tùy ý.

Tình huống căng thẳng, có thể bùng nổ thành chém giết bất cứ lúc nào. Lúc này ai cũng không dám suyễn một hơi. Có nhiều ý kiến được đưa ra, nhưng không ai nghĩ muốn khơi mào chém giết. Lúc này liền có một ý kiến, thử mời Bình Vương đến trợ giúp. Trước đó rất nhiều đề nghị đều bị bỏ qua, cho nên một đề nghị này, vị chủ tướng lâm thời kia liền gật đầu.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả Hoàng Vân sơn, duy chỉ có Tần Thiên là bình tĩnh, mỗi ngày đến chỗ Triệu Quân thử nghiệm thôi miên thuật khống tâm thuật các thể loại thuật ảnh hưởng trí não, xong rồi thì ra ngoài tìm Thôi Tuấn hỏi xem Thánh tháp xây xong chưa, rồi lại xử lý giáo vụ, tựa như chẳng có việc gì xảy ra.

- Thôi Tuấn, Thánh tháp công trình, ngươi đã làm xong?

- Đã xong.

- Vậy thì tốt, bọn chúng sẽ không thể nào đánh lên Linh Thần giáo được.

Thôi Tuấn nghe vậy có điểm bán tín bán nghi. Bốn tòa Thánh tháp đó, từ lúc đầu năm khi nghe tin có chiến trận, Tần Thiên đã vẽ ra kiến trúc bảo hắn xây rồi trang trí họa tiết ở bốn vị trí trên Hoàng Vân sơn. Hắn ban đầu còn không hiểu, nhưng theo cách mà Tần Thiên nhấn mạnh nhất định phải xây y hệt như vậy, Thôi Tuấn liền biết thứ này quan trọng, cho nên hắn theo lời Tần Thiên, cẩn thận làm việc. Cho tới vài ngày trước, Tần Thiên mới đi xem bốn tòa tháp rồi nói, có bốn tòa tháp này, Linh Thần giáo tổng đàn sẽ không lo người công phá. Khi hỏi lý do, Tần Thiên liền nói, bốn tòa tháp, cùng với Ma giáo tháp bảy tầng tạo thành một đại trận pháp, có thể cản chân kẻ muốn công phá lên tổng đàn được ít nhất hai canh giờ.

Trận pháp là cái gì, Thôi Tuấn không biết. Hắn cũng không thể nào tưởng tượng được vị trí kia, hình vẽ kia, lại có thể ngăn cản kẻ công phá lên tổng đàn trong hai canh giờ. Điều này vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Trong đầu một đống dấu chấm hỏi, Thôi Tuấn vẫn là không nói, chỉ lẳng lặng quan sát. Nếu như trận pháp là có thật, vậy thì hắn thực muốn chứng kiến.

- Thiếu chủ đại nhân, giả sử như trận pháp mà ngươi nói cản được bọn họ trong hai canh giờ, tức là nếu bọn họ kiên trì ba canh giờ thì sẽ có thể công phá sao?

- Theo lý thì là như vậy.

Thấy Lý Nghi lo lắng, Tần Thiên cười hỏi:

- Thế nào, nghi ngờ năng lực của ta?

- Không, ta nào có. Thiếu chủ đại nhân uy vũ dũng mãnh, ta là thực tin tưởng ngươi.

- Thiếu tâng bốc, nghe thực buồn nôn.

Nhìn xuống quân binh dưới núi, Tần Thiên khoanh tay nói:

- Bọn họ sẽ không dám đánh lên. Lúc này hẳn là bọn họ đang xin ý chỉ từ triều đình hoặc là đang cầu viện trợ. Triều đình ý chỉ nhanh nhất cũng phải bảy ngày, cho nên bọn họ sẽ không dám đánh. Nếu như đã có ý chỉ, ta cho rằng bọn họ sẽ chọn phương pháp hòa đàm.

- Là vì đánh nhau không có lợi sao? – Thôi Tuấn chợt nắm được việc gì.

- Quá rõ ràng. Giang hồ nước rất sâu, có thể bắt cóc được chủ tướng, võ công cũng là nhất lưu. Nếu bọn họ muốn toàn bộ đại binh vì một trận này mà tan tác, muốn ngoại tộc thừa cơ chiếm đất đánh thẳng kinh thành, bọn họ sẽ chọn chiến. Nếu không cũng chỉ là hòa đàm. Chỉ là hòa đàm ra cái gì, còn phải xem chúng ta thực lực tới đâu, có thể dọa bọn họ tới mức nào. Cho nên, hiện tại khoan giết bọn họ, chỉ cần hù dọa, không cần sát hại.

Đường Phi Yến nhìn Tần Thiên chớp mắt:

- Thiếu chủ đại nhân, ta còn nghĩ ngươi thị huyết a. Ngươi từ lúc nào trở nên nhân từ như vậy?

- Ta từ khi sinh ra đã thực hiền lành chất phác thánh thiện, người người thương người người mến, thậm chí còn có rất nhiều cô nương muốn truy ta...

- Đủ! Tần thiếu, ngươi có thể đứng đắn một chút không?

- Ta nói thật. Ta là thực hiền lành thánh thiện chất phác thành khẩn, ngươi mới là kẻ không tin ta.

Thấy Tần Thiên lại làm ra vẻ mặt vô hại, Đường Phi Yến vô lực bóp trán.

Lúc này, ở dưới núi, Triệu Lẫm liền dẫn theo một đội tư binh đến, nhìn xem việc gì xảy ra.

Mấy hôm trước hắn nhận được tin tức từ quân binh gửi tới cho hắn, là cấp tín, hắn nghi hoặc. Quân đội gửi tin tức cho mình làm cái gì? Chiến trận xảy ra gần đất phong của hắn là thật, hắn cũng cho người đến trợ giúp vận lương thủ thành rồi, lúc này còn có yêu cầu gì khác sao? Khi hắn xem tin bên trong, suýt chút nữa lỡ tay hất đổ chén trà.

Tin tức quá lớn, hắn có điểm chưa kịp thích ứng. Đề nghị hắn dẫn binh vây công Linh Thần giáo? Vì Linh Thần giáo bao che Cực Lạc phái, tìm Cực Lạc phái không được cho nên bọn họ định vây công Linh Thần giáo để ép người ra sao? Lý do vì sao lại đòi vây công, Triệu Lẫm không biết, cho nên hắn liền hỏa tốc gửi một phong thư hỏi cho rõ tình huống. Nếu tình huống không rõ, hắn sẽ không xuất binh.

Thư đi tin lại, Triệu Lẫm nhìn một lúc, cảm thấy này việc khó làm.

Triệu Quân đột nhiên tấn công Cực Lạc phái là vì cái gì, Triệu Lẫm không biết. Nhưng Cực Lạc phái là giang hồ nhân sĩ. Giang hồ nhân sĩ không nói lý lẽ, đụng vào bọn họ, còn muốn diệt môn, này chính là chọc ổ kiến lửa. Hắn trải qua một đời tại Tụ Hiền sơn trang cũng hiểu được giang hồ nhân sĩ là dạng người nào. Lại thêm Cực Lạc phái cùng Linh Thần giáo có quan hệ là thật, nhưng ai bảo các ngươi là vì bọn họ có quan hệ cho nên bắt không được Cực Lạc Phái liền đi vây công Linh Thần giáo? Linh Thần giáo hiện tại thế lực đương một nửa võ lâm, đối với mảnh đất này cắm rễ đã sâu, ảnh hưởng cũng rất lớn. Vây công bọn họ, hại nhiều hơn lợi. Nếu nội đấu, ngoại tộc bên ngoài như hổ đói rình mồi, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Cho nên Triệu Lẫm không thể để chuyện lần này trở thành một thảm họa, trở thành nguyên nhân dẫn phát đại loạn cùng ngoại xâm. Hắn cần phải đi dàn xếp, nhưng tuyệt không phải là đi vây công.

Triệu Lẫm liền chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo một đội tư binh, đến hội ngộ với đại quân. Hắn gặp nhóm người kia, tìm hiểu tin tức, rồi bắt đầu thử bắt liên lạc với Tần Thiên.

Người đưa thư tín không phải là quân binh, cho nên liền được thông qua. Cầm thư tín trong tay, Tần Thiên vui vẻ:

- Ta nói không sai, bọn hắn muốn gặp chúng ta hòa đàm. Khang thúc, ngươi đi cùng với ta, Húc cùng Đán cũng đi, Cảnh và Diệu ở lại phòng ngừa đánh lén. Còn những người khác nếu không có việc gì thì án binh bất động, tuyệt không thể trước động đao thương. Kẻ nào trái lệnh sát.

- Rõ.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro