Chương 45-46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45 – Đàm phán

Tần Thiên đem theo một ít người, theo thư tín đi xuống. Xung quanh một đám binh lính vây kín chỉa gươm giáo về phía nhóm người Tần Thiên. Tần Thiên mặt không biến sắc, cứ bước tới. Có người chặn đường, hắn liền đưa ra thư tín. Còn như nhiều lời, hắn liền điểm huyệt đánh ngã rồi lại bước đi.

Đi đến doanh trại, để người dẫn vào đại trướng, Tần Thiên ngồi xuống, bình tĩnh chờ đợi. Ba người xung quanh cũng ngồi xuống. Không khí im lặng đến mức cả tiếng hít thở khẽ cũng nghe rõ mồn một.

Ngồi một lúc liền có người vào. Tần Thiên ngẩng đầu nhìn, nhận ra đây là người quen.

Triệu Lẫm bước vào thấy Tần Thiên nhìn mình, ánh mắt sắc bén thăm dò, hắn có chút giật mình, nhưng rồi rất nhanh bình tĩnh lại, đến vị trí của mình ngồi xuống. Đi theo hắn là vị chủ tướng của tư binh của hắn và vị tướng tạm thời của quân binh. Khi đã an tọa, Triệu Lẫm liền lên tiếng:

- Ngươi hẳn là thiếu chủ Linh Thần giáo Tần Thiên đi?

- Đúng vậy, không biết các hạ là...?

- Ta tên Triệu Lẫm.

Họ Triệu sao? Tần Thiên ánh mắt không đổi, lại hỏi:

- Vậy các hạ cùng Triệu Quân là quan hệ thế nào?

Nghe thấy Tần Thiên gọi thẳng tên Triệu Quân, xung quanh đã có người thần sắc phẫn nộ, muốn quát mắng Tần Thiên vô lễ. Triệu Lẫm vẫn bình tĩnh nói:

- Hắn là thất đệ của ta.

- Ra các hạ là Bình Vương điện hạ.

Tần Thiên chỉ nói như vậy, không hề thêm mấy lời thừa như là "thất kính" hay là "không biết từ xa, chậm trễ nghênh đón" cái gì, làm cho những người xung quanh, kể cả thuộc tướng của Triệu Lẫm cảm thấy Tần Thiên đây là quá kiêu ngạo rồi. Triệu Lẫm thì không để ý, hắn liền đi vào chính đề:

- Nghe nói các hạ bắt giữ thất đệ cùng với Phương tướng quân.

- Đúng là có chuyện này. – Tần Thiên thừa nhận. – Đương minh hữu liền đâm sau lưng một dao, chúng ta không thể bỏ qua.

- Không biết thất đệ hiện tại thế nào?

- Ăn ngon, ngủ có điểm không yên ổn, nhưng vẫn khỏe mạnh.

Chỉ là trên thân thể của Triệu Quân thụ qua bao nhiêu vết thương, hay là mỗi ngày Triệu Quân bị hắn thử nghiệm qua bao nhiêu lần, Tần Thiên không nói.

- Còn Phương tướng quân?

- Cũng vẫn khỏe mạnh.

Triệu Lẫm nghe vậy liền biết Tần Thiên muốn đàm phán, cũng là muốn dẹp yên chuyện này. Nếu như thật sự muốn gây chiến, Tần Thiên nhất định đem người giết từ lâu, cũng sẽ không nhận lời mời đàm phán mà không đem vũ khí, chỉ dẫn ít người đến gặp hắn. Có một chút manh mối, Triệu Lẫm lại nói:

- Các hạ, thất đệ gây ra chuyện là lỗi của hắn, nhưng các hạ đem hắn cùng Phương tướng quân bắt giam, quân đội như rắn mất đầu, ngoại tộc hội thừa cơ gây loạn. Hẳn các hạ không hề muốn ngoại tộc đánh tới thừa cơ chiếm Hoàng Vân sơn, chèn ép Linh Thần giáo đi? Nếu các hạ thả người, ta cam đoan triều đình sẽ không làm khó các hạ.

Trước tiên nói đến lợi ích, sau đó là cam kết đối phương an toàn, làm đối phương cảm thấy thoải mái, sẽ dễ dàng đàm phán hơn.

Tần Thiên nghe vậy mỉm cười, nghiêng đầu nói với Khang Lưu:

- Khang thúc, nói cho bọn họ biết yêu cầu của ngươi.

Khang Lưu nghe thấy điều kiện kia đã nổi giận. Lúc này có cơ hội, hắn liền lên tiếng:

- Thằng oắt con ấy dám dẫn binh đến tấn công Cực Lạc môn, chém giết môn hạ hơn năm trăm người, còn lại rất nhiều tài bảo đều cướp sạch đốt sạch, ngươi bảo thả người liền thả người? Ngươi nói như vậy, ý bảo chúng ta làm sai cho nên cần các ngươi khoan hồng sao? Ta phi! Muốn ta thả người, tốt lắm, để ta chặt đi hai cánh tay của hắn, rồi ta sẽ thả người!

- Ngươi dám! – Một tùy tùng phía Triệu Lẫm không nhịn được lên tiếng.

- Điện hạ là vạn kim chi khu, chỗ nào để cho các ngươi một đám giang hồ nhân sĩ động vào?

- Một đám loạn thần tặc tử, còn dám hồ ngôn loạn ngữ?

- Ngông cuồng phách lối chi đồ, các ngươi...

- Câm miệng!

Tần Thiên trầm giọng quát. Một câu nói ra, đem theo uy áp của một Đại Tông Sư cấp cường giả, chấn cho một đám người trong trướng bồng đầu óc ong ong. Triệu Lẫm cũng bị chấn đau đầu phải lấy tay đỡ trán. Hắn nhìn lại, nhóm người bên mình đều lảo đảo, có người đứng không vững phải bám vào người bên cạnh, trong khi nhóm người Tần Thiên đều không việc gì, có thể thấy Tần Thiên khống chế lực là cỡ nào tốt.

Tần Thiên mắt lạnh nhìn một lượt những người ở sau lưng Triệu Lẫm, sau đó nhìn Triệu Lẫm, mỉm cười. Triệu Lẫm thấy nụ cười này, hắn chợt thấy lạnh sống lưng.

- Trong mắt quan binh, chúng ta là thảo khấu đi? Chúng ta làm cái gì cũng sai, tính mệnh của chúng ta cũng không khác gì cành cây ngọn cỏ, muốn chém muốn giết tùy ý đi?

Triệu Lẫm thấy Tần Thiên động nộ, hắn trầm mặc một lúc, xoay người nhìn đám tướng lãnh ở sau lưng:

- Tất cả lui xuống. Kẻ nào còn hồ ngôn loạn ngữ, quân pháp xử lý.

Tướng lãnh kiêu ngạo, hắn hiểu được, nhưng không một ai ở đây biết được rõ ràng Tần Thiên năng lực như thế nào. Khi nãy Tần Thiên lộ một tay chính là đang cảnh cáo, cho nên hắn không thể để kẻ khác lại gây rối, phá hoại công việc của hắn.

- Thiếu chủ các hạ, ta không có ý đó. Tướng sĩ thô nhân không hiểu chuyện vọng ngôn nói bừa, thỉnh các hạ bỏ qua cho.

Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm, vẫn một bộ dạng bình thản:

- Kia vương gia còn muốn từ chỗ chúng ta muốn cái gì? Trong mắt ngươi, chúng ta cũng chỉ là loạn thần tặc tử đi? Khi nãy bọn họ mở miệng ra nói, lại không chỉ là một người nói, thế nhưng ngươi không ngăn cản, là trong lòng cũng nghĩ như vậy đi? Mặc chúng ta bị mắng, rồi xin chúng ta bỏ qua, muốn chúng ta tha thứ, dễ như vậy sao?

Triệu Lẫm sửng sốt rồi cứng họng không nói được. Hắn cân nhắc lại chính mình, chợt nhận ra, chính mình cũng tự cho rằng mình là Bình vương, là thượng vị giả, cho nên cảm thấy thuộc hạ nói như vậy không sao, hắn trở về quát mắng một chút là được. Đàm phán liền muốn lấy lợi dụ, muốn lấy uy hiếp bức bách, sau đó là đưa ra đề nghị. Hắn cho rằng mình làm không sai. Lúc này hắn nhận ra, để mặc đối phương bị mắng, còn xin đối phương bỏ qua, này có khác gì đùa bỡn kẻ khác?

Triệu Lẫm quyết định rất nhanh. Hắn đứng dậy, đến trước mặt Tần Thiên cúi người xá một cái thật sâu. Một hành động này làm cho trong trướng bồng tất cả mọi người đều sửng sốt. Có người đã định lên tiếng can ngăn, nhưng nhớ lại trước đó Triệu Lẫm nói, bọn họ đành im lặng đứng nhìn.

Triệu Lẫm cúi người một cái, thành khẩn nói:

- Thiếu chủ các hạ, ta thay mặt thuộc hạ của ta và chúng tướng sĩ, thỉnh các hạ bỏ qua cho.

Tần Thiên chỉ nhìn Triệu Lẫm một cái, cũng không hoàn lễ. Ước chừng một cái chớp mắt, Tần Thiên liền nói:

- Đủ rồi. Thành ý của vương gia ta đã lãnh hội. Thỉnh vương gia an tọa.

Từ đầu tới cuối, là Triệu Lẫm hạ mình, Tần Thiên vẫn một bộ dạng cường ngạnh, cho nên có không ít tướng lãnh không phục, hai mắt như nảy lửa nhìn Tần Thiên. Tần Thiên vẫn bình chân như vại, cầm lên ly trà uống một ngụm. Trà thơm.

- Thiếu chủ các hạ, trước đó ta đề nghị quả thật có điểm khiếm nhã. Chỉ là người chết không thể sống lại, ta sẽ cố hết sức bù đắp lại sai lầm, chỉ mong các hạ bỏ qua, cùng quân binh chung tay góp sức, đẩy lui ngoại tộc.

- Muốn chúng ta bỏ qua? Ta không biết triều đình có thể bỏ ra bao nhiêu thành ý.

Đây là đòi bồi thường. Triệu Lẫm nghe được, liền nói:

- Triều đình có thể chi ra một vạn lượng, cũng như cho người xây dựng lại Cực Lạc phái tổng đàn. Quân binh sẽ không xâm phạm Cực Lạc phái, cũng sẽ không xâm phạm Linh Thần giáo. Nếu như ngoại tộc đến xâm phạm, quan binh sẽ phái người hỗ trợ.

Với cái nhìn của Triệu Lẫm, giang hồ nhân sĩ muốn là mặt mũi, muốn là danh vọng. Nay tổng đàn bị phá, danh vọng mất hết, triều đình chỉ cần hạ thấp tư thế bồi thường, giang hồ nhân sĩ sẽ chấp nhận. Triệu Lẫm thấy Khang Lưu có điểm đăm chiêu, hắn cho rằng hắn có thể giảng hòa được, lại không nghĩ tới Tần Thiên một câu làm niệm tưởng của hắn liền tắt:

- Một vạn lượng? Ta muốn một vạn lượng một nhân mệnh.

Này là muốn triều đình chi ra hơn 500 vạn lượng, đây là một con số khổng lồ. Triệu Lẫm nghe vậy hơi nhíu mày:

- Ngoại tộc chi họa là họa trước mắt, các hạ chẳng lẽ muốn tương tàn hay sao?

Đàm không được, liền nêu lên hiểm họa, để đối phương cân nhắc mà hạ giá.

- Đối với chúng ta, môn hạ chi nhân là vô giá. Một nhân mệnh có thể sống 20 năm, mỗi năm mỗi người trong số bọn họ có thể làm ra được không ít của cải, có thể xây cầu đắp đường chế thuốc hộ pháp. Giá trị của 20 năm cống hiến, 20 năm sinh mệnh, ngươi lại cho rằng không đáng giá một vạn lượng? Ta thế nhưng mà biết được, mỗi một cây nến ở trong cung đáng giá 20 lượng. Một ngày hoàng cung thiêu nến thắp đèn, cũng tiêu tốn cả 500 lượng. Hai mươi ngày liền tiêu phí 1 vạn lượng, vậy mà không thể bỏ ra 1 vạn lượng cho một sinh mệnh sao? Hay là trong mắt triều đình, dân chúng là cỏ rác, mỗi một sinh mệnh chỉ đáng giá hai mươi ngày thắp nến? Ah, ta vừa chợt nhớ, hoàng thất chi nhân là vạn kim chi khu. Thân thể của hắn hẳn là đáng giá rất nhiều tiền. Vậy để ta đem hắn xả ra từng khúc, mỗi một khúc đem bán với giá 1 vạn lượng để bù lại.

Tần Thiên nói xong, phía người Triệu Lẫm lặng ngắt như tờ. Bọn họ muốn quát mắng Tần Thiên, lại sợ làm Triệu Lẫm nổi giận lại hỏng chuyện, cho nên chỉ dám kìm nén phẫn hận, trừng trừng nhìn Tần Thiên. Tần Thiên lại bình thản phẩm trà.

Triệu Lẫm hít một hơi, trầm giọng hỏi:

- Thiếu chủ các hạ, chẳng lẽ ngươi thật muốn đao thương tương kiến? Ngươi hẳn cũng thấy được động đao binh là hạ hạ sách.

- Ta muốn đòi bồi thường, là vương gia ngươi chê đắt chê rẻ.

Nhưng 500 vạn lượng, Triệu Lẫm quả thật không thể bỏ ra được.

- Thiếu chủ các hạ, 500 vạn lượng là một con số khổng lồ. Ngươi nếu yêu cầu thường kim quá lớn, triều đình không thể trả.

- Không thể trả một lúc, vậy thì có thể trả trong mười năm. Mỗi năm 50 vạn lượng, mỗi quý 12 vạn 5 ngàn lượng, con số này triều đình chắc chắn trả nổi.

Triệu Lẫm trầm mặc. Tần Thiên còn trẻ đã có máu gian thương hay sao? Hắn hoàn toàn đàm không được.

- Thiếu chủ các hạ, nếu các hạ muốn triều đình bỏ ra một khoản thường kim, các hạ hẳn cũng biết các hạ sẽ trở thành thiên hạ cộng địch. 500 vạn lượng có thể dùng để bồi thường cho các hạ, cũng có thể dùng để treo giải thưởng cái đầu của các hạ.

Không thể giảm tiền, vậy thì đe dọa. Nếu chạm đến điểm mấu chốt, triều đình cũng sẽ không nhường nhịn.

Tần Thiên nhìn Triệu Lẫm, chợt nở nụ cười:

- Vương gia, ta muốn hỏi ngươi vài câu.

- Các hạ cứ nói.

- Ngươi là vương gia, có cầm ấn soái không?

Triệu Lẫm hơi ngẩn ra:

- Ta không có.

- Ngươi đến nơi này, có thánh chỉ không?

Triệu Lẫm có chút chột dạ:

- Vì cứu ngã đệ, ta chưa chờ được đến thánh chỉ.

- Vậy thì thỉnh vương gia trở về đi.

Triệu Lẫm thấy Tần Thiên một ngụm đuổi mình đi, hắn ngạc nhiên.

- Ngươi không có binh quyền, không thể cam kết quân binh không tấn công Linh Thần giáo, không tấn công Cực Lạc phái. Ngươi không có thánh chỉ, không thể thay mặt triều đình cam kết làm đúng hiệp ước mà bồi thường. Ngươi chỉ là một vương gia, ngươi chỉ có quyền trên đất phong của ngươi. Ta cùng quân binh đang đàm việc hiệp ước trước kia bị bọn họ vi phạm, ngươi đến nơi này để làm gì? Thỉnh trở về!

Này là trắng trợn vẽ mặt. Triệu Lẫm sắc mặt biến ảo không ngừng. Hắn nghẹn, ngồi ở đó không nói một lời nào. Tần Thiên đứng lên vuốt lại ống tay áo, bước ra bên ngoài. Đến trước cửa, Tần Thiên liền bị người chặn đường.

- Tránh ra.

Không thấy người trước mặt tránh ra, Tần Thiên liền động thủ. Một chiêu, kẻ kia không một tiếng động liền cứng ngắc người, sau đó thì ngã lăn ra đất. Những người xung quanh thấy Tần Thiên đi tới, không tự chủ được lui lại một bước, nhường đường cho Tần Thiên.

Tần Thiên đi khuất rồi, Triệu Lẫm mới thở dài một hơi. Hắn vẫn là thực chủ quan, này là vì cho rằng mình an ổn cho nên liền lơi lỏng sao? Kiếp trước hắn đã từng đàm phán qua không ít thương vụ, cũng đã từng đem nhiều kẻ bóp nghẹn, lúc này chính mình tự cho rằng mình có quyền, kết quả lại là vì chính mình gấp gáp mà không làm rõ ràng, bị người bóp nghẹn. Lại thêm con số 500 vạn lượng kia rất lớn, rõ ràng là triều đình sẽ không trả.

Được người mời trở về trướng bồng tạm nghỉ, Triệu Lẫm nghĩ một lúc thật lâu, rồi hắn liền gửi thư về triều đình, thỉnh một ý chỉ, cho phép hắn đến gặp hoàng đế.

Triều đình nếu không có ý đồ muốn dàn xếp chuyện này, lại thêm thẹn quá thành giận, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, dẫn đến ngoại tộc xâm lấn. Nếu không lưỡng bại câu thương, vậy thì có khả năng sẽ bỏ chốt giữ xe, đem Triệu Quân cùng Phương Triều gán cho một tội danh rồi bỏ mặc kệ.

Hắn vẫn mơ hồ nhìn ra được hẳn là có cách giải quyết, cho nên hắn muốn thử một lần. Chỉ là gửi thư xong, Triệu Lẫm có điểm hối hận.

Nhiều năm qua, hắn cũng không còn nhớ hoàng đế với mình là mối quan hệ gì. Hắn chỉ nhớ trước khi phụ hoàng qua đời, có gọi hắn đến túc trực bên cạnh, cùng hắn nói không ít chuyện, cho nên ấn tượng của hắn không tồi. Nhưng đó là lúc phụ hoàng trước khi qua đời, còn trước đó, khi người còn khỏe mạnh thì nghĩ cái gì, hắn không biết. Hắn theo thói quen nhiều năm đương vương gia, sau đó đương phó trang chủ Tụ Hiền sơn trang, không cần nhìn sắc mặt ai mà làm việc, cho nên liền dưỡng ra thói tùy ý. Lúc nãy gửi đi lá thư, hắn theo thói quen viết một lá thư phân tích rạch ròi rồi gửi đi, xong rồi hắn mới nhận ra, đối với hoàng đế, thư từ muốn gửi đều phải viết theo kiểu tấu chương, hoa lệ một chút, cách dùng từ cũng khác một chút.

Triệu Lẫm thở dài, đến đâu hay đến đó vậy.

-----------------oOo-----------------

Chương 46 – Đàm phán (2)

Qua ba ngày, Triệu Lẫm liền nhận được mật lệnh, tức tốc vào cung. Hắn nhận được lệnh liền lên đường ngay, sau hai ngày liền đặt chân vào hoàng cung.

Nhìn cảnh sắc xung quanh, Triệu Lẫm có phần hoài niệm, nhưng rất nhanh hắn đả khởi tinh thần, theo thái giám dẫn đường, đi đến ngự thư phòng của hoàng đế.

Hành lễ xong xuôi, hoàng đế liền vào thẳng vấn đề. Triệu Lẫm lúc này mới biết, trước đó khi việc xảy ra, trong cung chia thành hai phe, một phe chủ hòa đàm với Linh Thần giáo, một phe chủ chiến. Phe chủ chiến áp đảo phe chủ hòa, cho rằng Linh Thần giáo chỉ là một tiểu môn phái không đáng để lo, triều đình chi binh có thể xử lý được. Phe chủ hòa thì bảo, Linh Thần giáo nhiều kẻ võ công cái thế có thể lấy một địch trăm, hơn nữa giáo chúng phân bổ khắp nơi, lúc này lại khai chiến không khác nào tìm tử lộ. Ngoại tộc dòm ngó chằm chằm lại muốn nội đấu hay sao? Tranh cãi đã mười ngày, tình huống ngoại tộc chèn ép lũ chiến lũ bại kia khiến phe chủ chiến có chút thu liễm, nhưng vẫn có vài quan viên cứng đầu tranh cãi đả kích đối phương. Hoàng đế mệt mỏi, một câu không bàn nữa, rồi cho người tìm hiểu tin tức, đang nghĩ chuẩn bị điều động Ảnh Sát quân đi xử lý nhóm giang hồ nhân sĩ loạn đảng kia, thì nhận được thư của Triệu Lẫm.

Trong thư Triệu Lẫm nói rõ thế lực của Linh Thần giáo, cũng nói rõ vấn đề hiện tại, đề nghị hòa đàm. Hắn đưa ra một vài phương án hòa đàm, rồi thỉnh cầu hoàng đế gặp hắn một mặt để bàn bạc kỹ càng hơn. Hoàng đế xem xong thư, sắc mặt bình tĩnh vô ba, trong lòng đã là gợn sóng. Hắn nhớ tới đứa trẻ này, cũng nhớ tới vài năm trước mình sắc phong cho nó rồi đưa nó đến đất phong, một đạo thánh chỉ bảo nó an ổn ở đất phong, không cần vào cung. Lúc này đột nhiên nó gửi thư về vấn đề này, là do có kẻ nào ở sau lưng xúi giục hay sao?

Lúc này gặp mặt Triệu Lẫm, hoàng đế liền hỏi, theo như thư của hắn nói, hắn có cách, vậy là cách gì. Triệu Lẫm hít một hơi, bắt đầu đem những gì mình đã suy nghĩ vài ngày qua, lần lượt nói ra. Hoàng đế nghe Triệu Lẫm nói Linh Thần giáo có võ lâm cường giả, ánh mắt hơi biến đổi một chút.

- Ngươi nói, võ lâm cường giả có thể một tay chống lại quan binh sao?

Hoàng cung có võ lâm cường giả, chuyện này chỉ có mình hoàng đế biết, cho nên hắn biết được võ lâm cường giả nhược điểm và ưu điểm ở đâu. Nói cường giả có thể một tay chống lại quan binh, đây là quá khoa trương.

- Phụ hoàng, bọn họ dù gì cũng là một phương thế lực, nếu có thể liên kết chống lại ngoại tộc, tốt hơn nhiều so với việc nội đấu. Nhi thần cho rằng, thái độ của giang hồ nhân sĩ là muốn triều đình hòa đàm, không phải là muốn động đao thương. Nếu có thể giảm thương vong, nhi thần nghĩ vẫn có thể làm được.

- Ngươi dựa vào cái gì cho rằng bọn chúng muốn hòa đàm?

- Thứ nhất, bọn họ không sát hại con tin. Thứ hai, trong quãng thời gian xảy ra xích mích, chỉ có Cực Lạc phái cùng quan binh khi xảy chiến lần đầu tiên kia mới có thương vong. So với một trận chiến tại sa trường, thương vong không đáng kể. Thứ ba, quan binh vây kín Hoàng Vân sơn, cũng đã vài lần công lên, nhưng vẫn không xảy ra thương vong. Nội ba điểm này có thể thấy, đối phương không muốn động đao thương, mà muốn hòa đàm.

Nói tới đay, Triệu Lẫm phải thừa nhận Tần Thiên tạo cho hắn một cái cớ rất tốt để thuyết phục hoàng đế. Hắn thấy hoàng đế còn do dự, lại tiếp tục phân tích tình huống, không quên nhấn mạnh một chút chiến lực của Linh Thần giáo, tránh cho hoàng đế liền muốn cho quân đến dẹp loạn.

Hoàng đế không nói là chuẩn hay không, bảo Triệu Lẫm trở về. Triệu Lẫm sờ không chuẩn hoàng đế là nghĩ cái gì, nhưng linh cảm của hắn nói, hắn cần phải làm việc này. Cho nên hôm sau, hôm sau nữa, hắn kiên trì đến chỗ hoàng đế thỉnh gặp.

Đương hoàng đế, lo lắng không hẳn là tính mệnh của nhi tử hay là của thuộc tướng, mà lo lắng là lãnh thổ, là giang sơn, và là mặt mũi. Hắn đã từng vì nhị ca mưu hoa, sau đó cũng nhìn qua nhị ca đương hoàng đế lo lắng đủ thứ mà đem chính mình biến thành một người hắn nhận không ra, cho nên hắn biết được. Trở về cẩn thận suy tư, Triệu Lẫm lại cho ra một kế hoạch khác, lại gặp hoàng đế thỉnh chỉ.

Thẳng bảy ngày, hoàng đế mới chuẩn tấu, cho phép hắn đại diện triều đình, cùng giang hồ nhân sĩ đàm phán, còn dẫn theo một đạo thánh chỉ bổ nhiệm một người khác làm tướng quân, cũng bổ nhiệm một người khác làm giám quân.

Triệu Lẫm thở dài một hơi. Qua này một cửa, hắn còn muốn cùng Tần Thiên đạt thành hiệp nghị. Triều đình coi trọng mặt mũi, cho nên việc xấu quan binh làm ra kia, hắn phải nghĩ cách thay đổi đi. Cho giang hồ nhân sĩ một hảo danh, hắn làm được. Quốc khố không thể chi ra 500 vạn lượng, cho nên hắn cần phải nghĩ cách hòa đàm, dùng thứ khác đến bồi thường. Lại thêm vị trí của Hoàng Vân sơn, thêm những con người kia, nếu đề nghị bọn họ cùng chống ngoại tộc thì lại càng tốt. Tất cả những việc này, hắn muốn cùng Tần Thiên đàm. Hắn cảm giác được nếu cùng Tần Thiên đàm, hiệp nghị có thể thành công, nhưng cùng người khác đàm, hay là để kẻ khác đàm phán với Tần Thiên, hiệp nghị đều sẽ hỏng bét.

Lại một đường đi xe ngựa đến Hoàng Vân sơn, Triệu Lẫm biết được, trong thời gian qua, quan binh rối loạn, ngoại tộc đã công phá qua hai lần. Cả hai lần đều là Tần Thiên đứng ra ngăn cản, đều là đơn phương tàn sát, đến nỗi bây giờ kẻ nào nghe danh Tần Thiên đều phải đi đường vòng không dám chạm mặt, thậm chí còn có người không dám nhìn thẳng. Có kẻ bảo Tần Thiên ma quỷ, có kẻ lại bảo Tần Thiên là sát thần. Tin đồn rất nhiều, quan quân phải đặt ra thiết luật mới ngăn cản được mầm mống nội loạn.

Triệu Lẫm đến, tình huống đã có chút chuyển biến. Bên Tần Thiên vẫn giữ người không thả, nhưng quan binh không dám công lên Hoàng Vân sơn, chỉ dám đóng trại ở dưới chân núi, nói là vây núi, chẳng thà nói là muốn dựa hơi Linh Thần giáo, tránh mặt ngoại tộc.

Thấy hoàn cảnh này, Triệu Lẫm cảm giác có lẽ sẽ thuận lợi, cho nên lại gửi thư, cùng Tần Thiên đàm đạo.

Tần Thiên những ngày qua bận rộn túi bụi.

Lần trước hắn bãi sắc mặt với Triệu Lẫm, là hắn tin tưởng Triệu Lẫm sẽ xoay sở tìm cách đàm phán, sẽ không bỏ mặc tình huống cứ ngày một tệ hại. Hắn nhìn ra được Triệu Lẫm cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, càng không phải là người muốn ngư ông đắc lợi, mượn tay ngoại tộc đánh chiếm kinh thành tự mình xưng đế, cho nên khả năng cao nhất là Triệu Lẫm sẽ tìm cách hòa hoãn với chính mình. Hôm đó đàm phán xong Triệu Lẫm đi đâu, Tần Thiên không rõ, nhưng hắn đoán hẳn là Triệu Lẫm đi xin chỉ thị của hoàng đế đi.

Vì chờ đợi Triệu Lẫm, Tần Thiên không hạ sát quan binh, nhưng cái cảm giác bị người ta chặn ở trước cửa nhà gườm gườm làm hắn buồn bực. Trong giáo có vài người đã có chút xúc động muốn sống mái một phen, toàn bộ đều bị Tần Thiên bắt bỏ đại lao cho tỉnh tỉnh lại. Ra tay vài lần, giáo chúng cũng biết điều mà ngoan ngoãn lại, Tần Thiên lúc này mới có chút thời gian, đến gặp Triệu Quân nghiên cứu.

Tần Thiên thôi miên Triệu Quân, bắt đầu thử nhìn xem cảm xúc là từ đâu ra, nhìn xem dùng dược vật hay dùng ngôn dụ có thể đem khối tâm bệnh kia tróc ra hay không. Nếu có thể, Triệu Quân có gặp hắn cũng chỉ là ghét hắn, không đến mức không chết không ngớt, xem như xử lý xong một cọc tâm sự. Còn như không thể, vậy thì haha.

Trường hợp tệ nhất đó là bị triều đình vây công, toàn bộ Linh Thần giáo đều bị diệt. Còn hắn, có lẽ chỉ cứu được vài người.

Ánh mắt của Tần Thiên ám trầm. Giết người dễ, cứu người khó. Phá hoại dễ, gầy dựng khó. Hắn có thể dùng chiêu thức của mình đem ngoại tộc binh đẩy lùi, nhưng hắn không thể thời thời khắc khắc bảo hộ được hơn vài chục ngàn giáo chúng. Họa loạn nhỏ, hắn có thể dẹp, có thể đem cả nhà của đối phương ra tận diệt ngăn ngừa tro tàn lại cháy, có thể theo quy tắc giang hồ mà đối đãi với giang hồ nhân sĩ. Nhưng nếu họa loạn quá lớn, hắn cũng không cản được.

Tại thế giới này, chạy đi một nơi khác làm lại từ đầu cũng không phải là không làm được. Hắn năm nay mới 18, tuổi thọ ước chừng còn dư 20 năm, đủ khả năng gầy dựng lại từ đầu cơ nghiệp. Cái đáng tiếc nhất đó là nhân mệnh, một khi đã mất đi, liền không thể tìm lại được. Nhân mệnh một khi mất đi, kéo theo là rất nhiều rất nhiều ký ức, rất nhiều rất nhiều kinh nghiệm, tài năng, rất nhiều thứ đều sẽ không lấy lại được. Hắn ở tổng đàn đã quen, cũng không nghĩ nhìn thấy nơi này thành một mảnh hoang tàn.

Nếu đàm phán thất bại, hoặc đàm phán thành công nhưng ngoại tộc công phá, binh lính phòng thủ thất bại, chiến hỏa lan rộng, vậy thì thế nào.

Tần Thiên chợt nhớ tới lời sư phụ của hắn tại dị thế giới, nói với hắn khi hắn năm 10 tuổi tại nơi này bị đả kích suýt nữa không gượng dậy nổi đã đi tìm người kia xin lời khuyên. Lão nhân gia nói, nếu hắn bị khi dễ, trước tiên tạm thời đừng đụng tới, nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng xử lý, nhưng không được lần lữa kéo dài. Trốn tránh không phải là cách, xử lý chính xác mới là cách. Nếu thật sự xử lý không được, nếu kẻ kia làm hắn chán ghét đến mức chỉ muốn kẻ kia biến khỏi đời của hắn, vậy thì hắn cứ việc tạo ra vài quả bộc pháo, ném thẳng xuống đám người hắn ghét.

Lúc đó hắn đang uể oải đến không muốn làm gì nữa, nghe câu đó, hắn tỉnh cả người. Tròn mắt nhìn sư phụ, hắn trong lòng thầm đưa ngón cái lên. Sư phụ đại nhân, ngươi uy vũ!

Hắn thừa nhận, cái cách ngạo thị thiên hạ bá đạo cường thế đem kẻ khác dẫm nát dưới chân ấy, làm hắn mê mẩn. Chỉ khi có đủ lực lượng mới có thể tùy hứng như vậy. Hắn biết mình nhỏ yếu, cho nên hắn ghi nhớ lời nói kia, nhưng vẫn là làm theo cách của mình. Hắn chưa đạp lên vị trí tối cường tồn tại, tùy hứng làm bậy, kia nhưng là có thể dẫn lửa thiêu thân.

Lần hắn tùy hứng gây ra hậu quả thảm khốc, hẳn là lần hắn tàn sát Võ Lâm Minh. Khi đó xong việc hắn đã nghĩ mình sẽ đi, lại không nghĩ âm kém dương sai trở lại nơi này. Hắn khi đó đã không thể động người, không thể làm gì cả. Khi đó liền có người thực che chở cho hắn, thay hắn giải quyết hậu quả lúc hắn yếu nhất lại không có hy vọng gì chữa khỏi tàn phế, lại không tái ném hắn đi, cho dù có cả trăm kẻ giang hồ nhân sĩ đòi giao hắn ra xử lý, người kia cũng không bỏ đi hắn.

Là phụ thân.

Tần Thiên nghĩ lại, chợt cảm thấy có điểm ngọt ngào.

Nhân sinh luôn có bất ngờ. Lần này ra sự, hắn cũng không thể để lão nhân gia lại thao nát tâm. Hắn đã có lực lượng, cũng có một chút sở thành, hẳn cũng có thể làm được gì đó đi? Đàm phán với quan binh nhất định muốn đàm, trong thời gian đó khoan động bọn họ, liền đi động ngoại tộc đi. Hắn ngứa tay, đi tìm ngoại tộc phiền toái tốt lắm. Chiêu thức mới chưa nghĩ ra, vậy thì đem chiêu thức cũ, lại dợt qua một lần vậy. Lần trước thả tay chém giết một lần, quan binh có điểm ấn tượng, lần này lại thả tay, bọn họ cũng sẽ kiêng kị chính mình mà không dám vây công đi?

Nghĩ vậy, Tần Thiên cũng làm vậy. Quả nhiên quan binh không dám vây công. Rất tốt, tiếp theo đàm đạo hẳn sẽ có kết quả.

Lần này nhận được lời mời đàm phán, Tần Thiên cũng chỉ đem theo số người như lần trước, đến trướng bồng gặp mặt Triệu Lẫm. Triệu Lẫm thấy Tần Thiên, bình tâm tĩnh khí, bắt đầu thương lượng. Hắn từ chỗ hoàng đế xin được toàn quyền đàm phán, cho nên lần này lời nói của hắn có trọng lượng.

Khang Lưu lúc này vẫn xướng vai phản diện, một ngụm đòi Triệu Quân trước mặt Cực Lạc phái chi nhân quỳ xin lỗi. Lẽ dĩ nhiên, người bên phía Triệu Lẫm không ai đồng ý, Triệu Lẫm cũng không đồng ý. Tần Thiên thuận thế liền thay đổi một cái phương pháp, đòi triều đình ngay mặt xin lỗi.

Này so với phương pháp trước đó có nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn là có tổn hại mặt mũi. Triệu Lẫm cân nhắc một lúc liền cự tuyệt, lại đổi một cái phương pháp. Hắn nói triều đình có thể bồi thường ngân lượng, cũng có thể gia tăng phong hào cho Cực Lạc phái toàn bộ môn nhân, gọi là có trợ giúp lớn trong việc đuổi ngoại tộc, cho nên muốn sắc phong.

Một chiêu này đi khá hiểm. Giang hồ nhân sĩ từ trước đến nay hướng đến là không cùng triều đình có qua lại, nếu có cũng chỉ là quan hệ đối tác, hoặc quan hệ mâu thuẫn, không phải là quan hệ quân thần. Thụ qua sắc phong tức là thừa nhận quan hệ quân thần, khó tránh khỏi bị giang hồ đồng đạo cô lập. Nhưng món lợi này khá lớn, đối với bình dân dân chúng sơ nhập giang hồ, được triều đình công nhận, bọn họ đều sẽ dao động tâm. Lại có, sắc phong là một việc rất vinh dự, cho nên ngân lượng bồi thường cũng sẽ không cần trả nhiều. Chỉ là đối với triều đình, có chút tổn hại mặt mũi. Một ngoại tộc nho nhỏ đánh không được lại phải nhờ một môn phái trợ giúp, đối với danh tiếng là có tổn hại, nhưng nếu như bọn họ đổi lại cách nói, nói rằng Cực Lạc phái là người của triều đình, trợ giúp là đương nhiên, kia sẽ là một câu chuyện khác.

Tần Thiên nghe xong mỉm cười nói:

- Xem ra vương gia cũng là thực tâm đem nguyện vọng của chúng ta đưa ra cân nhắc.

- Thiếu chủ các hạ, đây là thành ý của triều đình. Các hạ hẳn cũng sẽ không nghĩ rằng một mình có thể chống lại ngàn vạn hùng binh đi? Triều đình tướng sĩ tinh thông binh trận, có thể giúp các hạ hộ giáo, đổi lại, vọng các hạ trợ giúp quan binh, giảm thiểu thương vong, chống lại ngoại tộc.

Nói đi nói lại, Triệu Lẫm lại trở về mục đích chính của mình, thỉnh cầu cùng đả động Tần Thiên trợ giúp. Để tăng thêm sự đáng tin, Triệu Lẫm đứng lên chắp tay xá một cái. Lần này Tần Thiên không ngồi hưởng thụ lễ đó, mà hắn cũng đứng lên, sắc mặt có chút nhu hòa xuống:

- Vương gia, đối với việc lần này, ta có vài ý kiến.

- Các hạ cứ nói.

- Triều đình muốn là không tổn hại mặt mũi, không mất đi ngân lượng, lại có thể đánh được ngoại tộc đi? Cho nên mới phái vương gia đến đàm với ta, đưa ra thường kim, ban tặng danh vọng, cùng đề nghị hợp tác.

Triệu Lẫm sắc mặt biến đổi một lúc, thừa nhận:

- Đúng là như vậy.

Khi đàm phán lại bị đối phương nói ra hết mục đích cùng điểm mấu chốt của chính mình, Triệu Lẫm biết rõ, mình không thể nào chiếm thượng phong. Bị đối phương nhìn thấu, rất khó chiếm được lợi ích gì.

- Về đề nghị sắc phong, ta từ chối. Linh Thần giáo chi nhân, Cực Lạc phái chi nhân là giang hồ nhân sĩ, không làm quan, cũng không phải binh sĩ, đột nhiên thụ sắc phong, này khiến cho trong triều sẽ có người nói xấu, cũng có người nói xấu vương gia. Vương gia nếu như dám ra đề nghị như vậy, là muốn nói rằng Linh Thần giáo cùng Cực Lạc phái từ lâu là người của triều đình, nay có cống hiến to lớn, nên thụ sắc phong đi?

Triệu Lẫm không nói, nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã nắm lại. Này không phải chủ ý của hắn, là chủ ý của hoàng đế. Hắn đối với việc này có ý kiến, nhưng hắn cũng biết được, đây là điều kiện triều đình chịu bỏ ra, hạ xuống mặt mũi như vậy đã là hết mức.

- Lại có, gọi là sắc phong, cũng đem chúng ta bảo là người của triều đình, như vậy thì thường kim cũng sẽ giảm, vì khi đó sẽ không phải là thường kim, mà là thưởng kim. Thưởng kim là do triều đình đặt ra, chắc chắn con số đó sẽ không bằng một phần mười cái giá thường kim mà chúng ta yêu cầu.

Triệu Lẫm không nói, nhìn chằm chằm Tần Thiên, nhìn Tần Thiên tiếp tục phân tích.

- Nói Linh Thần giáo cùng Cực Lạc phái là người của triều đình, là đem chúng ta cô lập sao? Khiến Linh Thần giáo thành giang hồ cộng địch, khi có đại sự phát sinh, triều đình lại không giúp đỡ, để Linh Thần giáo chống chọi một mình, đây là mượn dao giết người đi?

- Chúng ta không phải là ý đó, thiếu chủ các hạ.

- Dù sao thì ta không chấp nhận sắc phong. Thế nhưng triều đình vẫn là phải bồi thường, cũng phải nói xin lỗi.

- Thiếu chủ các hạ, con số 500 vạn lượng rất lớn, đó là không có khả năng. Yêu cầu triều đình nói xin lỗi, đó là không có khả năng.

Tần Thiên đã thẳng thắn, Triệu Lẫm cũng thẳng thắn. Yêu cầu quá mức, hắn cũng không đáp ứng được, vậy thì một ngụm cự tuyệt.

- Cho nên về chuyện xin lỗi, ta muốn lập một bia đá, khắc tên toàn bộ những kẻ tử trận tại khu vực gần Cực Lạc phái tổng đàn. Ta chỉ cần hoàng thất chi nhân đến đó thắp một nén hương, khấn một bài điếu, thế là đủ.

Triệu Lẫm sửng sốt, nhìn Tần Thiên có chút khó tin. Người này yêu cầu chỉ có như vậy thôi sao? Hắn im lặng, lắng nghe đi xuống xem Tần Thiên còn nói cái gì.

- Sắc phong cũng chỉ là cho người chết, vậy thì lập bia đá cũng không có khác gì đi? Kia liền lập hai cái bia đá đi. Cực Lạc phái môn hạ là vì hộ phái mà hy sinh, còn binh sĩ tử thương, là vì hộ quốc mà hy sinh. Khi lập xong bia, liền muốn đến thắp hương.

Triệu Lẫm trầm mặc một chút, sau đó liền đồng ý đề nghị này.

- Thứ hai, về thường kim.

Nghe đến vấn đề này, Triệu Lẫm lại đả khởi tinh thần, nhìn xem Tần Thiên đề nghị cái gì.

- Như ta nói, nhân sinh một đời tạo ra không ít của cải, giá trị một sinh mệnh, một vạn lượng là không đủ. Nếu triều đình không thể chi trả một lúc, vậy thì chi trả mười lăm năm. Số tiền này không phải chúng ta cần, mà là để nuôi dưỡng thê nhi của người đã khuất, giáo dưỡng tiểu nhi tử tiểu nhi nữ nên người. Thiết nghĩ, triều đình cũng không nghĩ để gia quyến người tử nạn phải gánh chịu vì sai lầm của một người đi? Lại có, ta yêu cầu là chi trả cho người tử thương của cả hai bên.

Không để Triệu Lẫm từ chối, Tần Thiên liền đem binh sĩ đã tử thương kéo luôn vào bên trong. Nếu Triệu Lẫm từ chối, kia là triều đình rét lạnh tâm tướng sĩ, nếu Triệu Lẫm muốn giảm chi tiêu, cũng là rét tâm tướng sĩ. Một chiêu này thực độc, Triệu Lẫm không biết phải nói cái gì. Hắn u u nhìn Tần Thiên, thầm mắng người này vì cái gì lại càng giảo hoạt? Chỉ trách những điều kiện và phương án Tần Thiên cầm lên bàn đàm phán quá mạnh, phía bên triều đình là người yếu thế, yếu lý lẽ, tình huống là bị ngoại tộc chèn ép, cũng không có một kẻ nào giống như Tần Thiên biến thái như vậy có thể ngăn cản ngoại tộc, cho nên đàm phán liền ở thế hạ phong, không thể không chấp nhận yêu cầu từ phía Linh Thần giáo.

- ...Hảo.

- Thứ ba, về đề nghị Linh Thần giáo trợ giúp.

Tần Thiên nói tới đây, đột nhiên dừng lại không nói nữa, sắc mặt lộ vẻ đăm chiêu. Triệu Lẫm thấy như vậy hắn cũng cẩn thận suy nghĩ, thăm dò xem Tần Thiên muốn là cái gì. Tần Thiên hẳn là không thích giang hồ lây dính một chút danh nghĩa là người của triều đình, cho nên Triệu Lẫm liền lên tiếng:

- Giang hồ cùng triều đình nước sông không phạm nước giếng, cho nên đề nghị trợ giúp là hợp tác quan hệ, không phải là quân thần quan hệ.

Tần Thiên nghe vậy liền tiếp lời:

- Về việc thứ ba, ta cần một hiệp ước cam kết sự việc tương tự không xảy ra một lần nào nữa. Linh Thần giáo, Cực Lạc phái, các môn phái nhỏ ở xung quanh Hoàng Vân sơn đều là một khối gắn bó với nhau. Chúng ta không chấp nhận còn một lần nào nữa minh hữu đâm lén sau lưng.

- Ta có thể thay mặt triều đình, thiết lập hiệp ước.

Triệu Lẫm nhấn mạnh. Hiệp ước này hắn có thể thiết lập, hơn nữa có hiệp ước, lợi nhiều hơn hại, cho nên hắn liền đồng ý.

Tần Thiên thấy Triệu Lẫm thuận lợi chấp nhận, nhân tiện đưa ra thêm một vài chi tiết trong quá trình hợp tác, nhất nhất thống nhất xuống. Cuối cùng, Triệu Lẫm cùng Tần Thiên cũng đàm phán xong, cũng giấy trắng mực đen viết xuống hiệp ước, còn có con dấu của triều đình và con dấu của quyền giáo chủ Linh Thần giáo, như vậy mới bảo đảm không bên nào vi phạm hiệp nghị.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro