Chương 47-48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47 – Bí mật tiết lộ

Bước ra khỏi trướng bồng, Khang Lưu có điểm không vui, hỏi Tần Thiên:

- Tiểu chất, chúng ta dễ dàng như vậy thả người sao?

- Khang thúc, cái môn chúng cần là công bằng cho người đã chết, bao gồm được tưởng nhớ và bồi thường, ta đều đã đàm qua. Nếu muốn triều đinh xin lỗi thực sự rất khó, điều này chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ, cho nên bọn họ sẽ không chấp nhận. Thứ đến, thân nhân của người đã chết đều sẽ bi thương, cho nên bọn họ cần một cách an ủi, không chỉ là tiền, còn là thái độ. Ta yêu cầu triều đình bồi thường, còn trực tiếp cụ thể chăm lo cho cuộc sống của cô nhi quả phụ, đây là đã uyển chuyển khiến triều đình không có cảm giác chúng ta chèn ép người quá đáng. Thứ ta đàm đạo đã là gần chạm điểm mấu chốt, nếu như làm quá, bọn họ sẽ cự tuyệt. Khang thúc, ngươi vừa thu hoạch môn chúng chi tâm, cũng không nhạ triều đình nổi giận, lại có thể tránh né một đợt truy nã. Cứ duy trì như vậy, sau này chưa chắc triều đình sẽ không tái tìm ngươi phiền toái, nhưng ít nhất nguy cơ trước mắt giải trừ.

Khang Lưu ngẫm nghĩ, lại ngẫm nghĩ, liền có cảm giác Tần Thiên làm như vậy cũng là có lý. Đi ra khỏi doanh trại hướng về phía tổng đàn, Khang Lưu chợt nói một câu:

- Khó trách hắn khen ngươi. Ngươi thực sự rất tốt.

Tần Thiên vừa nghe còn không hiểu hắn là người nào. Nghĩ một lúc, Tần Thiên chợt hiểu được, hai mắt sáng rỡ hỏi:

- Phụ thân khen ta?

Khang Lưu thấy Tần Thiên đổi một cái thái độ, cũng có chút buồn cười, môi hơi nhếch lên:

- Hắn mà biết ngươi nghe ta nói vậy lại vui vẻ mất cả cảnh giác, hắn lập tức sẽ buồn bực.

Tần Thiên xụ mặt:

- Đó là tính xấu của phụ thân a, cần phải sửa!

- Ngươi hội giúp hắn sửa sao?

- ...Ta cố gắng lâu như vậy, phụ thân có chịu sửa đâu.

Khang Lưu cũng biết một vài chuyện của em Thiên, vỗ vỗ vai:

- Lần sau khi ngươi nghĩ ngươi sắp bị phạt, có thể gọi cho ta.

- Đa tạ Khang thúc.

Lại trò chuyện một hồi, Tần Thiên về tới tổng đàn. Hắn thở dài một hơi. Chuyện xem chừng đã giải quyết xong, việc tiếp theo là trả con tin. Triệu Quân hiện tại tình huống thế nào, Tần Thiên không biết, nhưng hắn vẫn là tin tưởng, kỹ thuật mình cầm ra tay đem dùng lên người Triệu Quân, không nhiều thì ít, cũng sẽ có tác dụng gì đó.

Ngày hôm sau, Tần Thiên đem người đưa tới doanh trại, giao cho Triệu Lẫm. Triệu Lẫm nhận được người, kiểm tra xem không có việc gì, liền đem người trở về kinh thành. Cả hai người làm ra sự việc lần này, nhất định phải về kinh thành chịu tội, còn như việc quan binh thế nào, không phải Triệu Lẫm có thể can thiệp vào được. Hắn theo ý chỉ bổ nhiệm hai người mới chống trận xong, hắn cũng không còn việc gì để ở lại. Trước trận đổi tướng là binh gia cấm kỵ, nhưng nếu tướng quân làm mất lòng binh sĩ, ở lại lại càng thêm rắc rối.

Chính vì như vậy, Triệu Lẫm xử lý xong sự việc, cũng theo lời Tần Thiên đến chỗ bia mộ thắp hương lấy cầu xin lỗi, trôi qua vài ngày, hắn liền lên xe, đem Triệu Quân cùng Phương Triều về kinh.

Tối đầu tiên nghỉ ngơi ở nhà trọ, hắn mới cùng Triệu Quân hỏi chuyện, đến cùng là sao thế này.

Ấn tượng của Triệu Quân trong mắt Triệu Lẫm không phải là thực xấu. Hắn chỉ nhớ Triệu Quân là một hài tử ít nói, ở trong cung ít người để ý, mà khi đó hắn cũng vì chính mình khát vọng không đạt được mà oán hận, cho nên không nhìn ra xung quanh, cũng không nhớ được rõ ràng Triệu Quân là như thế nào. Sau này lớn lên, cái hắn biết chỉ là Triệu Quân ở trong cung lâm trọng bệnh rồi qua đời. Khi đó hắn có một chút thất lạc, nhưng rồi cũng không còn cảm giác gì nữa. Lúc này trọng lai một lần, lại xảy ra việc lớn, cho nên hắn cũng nghĩ muốn hỏi thử Triệu Quân, rốt cuộc là vì cái gì, Triệu Quân lại làm như vậy? Kiếp trước hắn hoàn toàn không nhớ tới có việc này xảy ra.

Triệu Quân chỉ nhìn Triệu Lẫm, ngậm miệng, không nói một lời nào. Triệu Lẫm thấy Triệu Quân không hợp tác, hắn cũng lại không tái hỏi, chỉ là cho người chăm sóc Triệu Quân cho tốt. Bị giam một tháng, hẳn là cũng không được đối xử tốt đi nơi nào.

Qua ngày thứ hai, Triệu Quân vẫn là không mở miệng, trên đường đi cũng không tái mở miệng, chỉ sử dụng một đôi mắt, chằm chằm nhìn Triệu Lẫm.

Cho tới ngày thứ ba, khi đã gần tới kinh thành, Triệu Quân mới mở miệng.

- Ta làm một kỳ quái mộng.

Triệu Lẫm đang cùng Triệu Quân dùng qua bữa tối, chuẩn bị nghỉ ngơi ngày hôm sau vào kinh, chợt nghe thấy Triệu Quân lên tiếng liền dừng đũa.

- Ta thấy Tần Thiên muốn giết ta, Liêu Tiểu Thanh hãm hại ta, Triệu Hiên... nhị ca đem ta ném cho Cực Lạc phái chi nhân chà đạp. Mộng rất thật, ta cảm nhận được ta đã bị hành hạ thế nào, cũng đã bị bỏ đói chết như thế nào. – Triệu Quân run rẩy, đưa tay ôm lấy thân – Mỗi lần chợp mắt, ta lại nhìn thấy cảnh đó... Mỗi khi ở một mình, ta lại lo lắng gian phòng liền bị khóa, ta sẽ bị bỏ đói chết... Ta sợ hãi.

- Ngươi không sao cả, không ai làm gì ngươi.

Thấy Triệu Quân tinh thần có chút không ổn, Triệu Lẫm vội đứng lên lại gần, đưa tay nắm lấy người Triệu Quân lắc nhẹ. Thấy Triệu Quân vẫn run rẩy, Triệu Lẫm buông tay, ôm lấy Triệu Quân. Dù sao cùng là thất đệ, năm nay tuổi cũng còn nhỏ, không biết hắn mộng cái gì, nhưng đã là ác mộng, vậy thì cần phải quên đi.

Triệu Quân run rẩy một lúc, nhìn Triệu Lẫm:

- Bọn họ nói ta là bị bùa mê. Ta rõ ràng sống tới hiện tại, rõ ràng cái gì cũng không phát sinh qua, vì sao ta lại có cảm giác tựa như ta đã sống qua một lần, chết qua một lần, mở mắt ra, cái gì cũng không phát sinh. Nhưng ta rõ ràng cảm giác được, ta là đã sống qua giai đoạn đó. Ta...

Triệu Lẫm nghe vậy sắc mặt đột nhiên trắng một chút. Hắn ôm lấy Triệu Quân, để Triệu Quân lẩm bẩm thêm một lúc nữa. Hắn nghe ra được Triệu Quân kể rõ ràng hắn nhìn thấy người đó một lần, cái cảm giác quen thuộc ấy rõ ràng không phải giả, nhưng đối phương hoàn toàn không biết hắn, chỉ là ấn theo cảm giác quen thuộc mà hắn nghĩ ấy mà hành động. Hành động so với trong giấc mộng có một chút xuất nhập, nhưng hầu hết đều chính xác, làm hắn hoang mang, là hắn mộng tiên tri, hay là hắn đã thực sống qua một lần.

Triệu Lẫm nghe xong, sắc mặt biến ảo không ngừng. Hắn ngồi đối diện với Triệu Quân, hai tay đặt lên vai Triệu Quân, nghiêm giọng hỏi:

- Thất đệ, ngươi nói ngươi làm một mộng, cảm giác đã sống qua một giai đoạn sao?

- Từng ngày từng ngày có việc gì, ta đều nhớ. Ta không phải lần đầu nằm mộng, ta biết mộng bình thường như thế nào. Một giấc mộng dài như vậy, ta kinh hoảng...

- Thất đệ, trong mộng của ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi?

- Ta? Hình như là... 24 đi? Năm đó ta chết.

Hai mươi bốn tuổi liền chết, nghe việc này sống lưng Triệu Lẫm lạnh lẽo. Hắn không nhớ chính xác năm nào Triệu Quân bệnh chết, nhưng dường như cũng là khoảng thời gian đó.

- Ngươi... vì sao lại chết?

Thất đệ bệnh rất đột nhiên, Triệu Lẫm không thể không có cảm giác âm mưu. Chỉ là năm đó rối loạn, cho nên việc này hắn ban đầu còn để ý, sau thì quên mất.

- Ta bị Liêu Tiểu Thanh hại, bị Tần Thiên hại, rồi bị bỏ đói chết.

Cái cảm giác bị đói chết đó làm cho hắn hốt hoảng. Một tháng qua gặp Tần Thiên, Tần Thiên làm gì hắn, hắn không rõ ràng, vì hầu như lúc nào hắn cũng rơi vào cảm giác nửa tỉnh nửa mê. Lúc này nghĩ lại, Triệu Quân chợt sững người. Hắn nhận ra có một cái gì đó chậm rãi thay đổi. Cái cảm giác tử vong kề cận đó ban đầu làm hắn suy sụp đến mức có thể thành thất khống, lúc này chỉ làm cho hắn khó chịu mà thôi, cũng không phải là không bỏ xuống được. Cảm thấy như vậy, Triệu Quân hơi ngẩn ra. Khi không còn cảm giác rõ ràng, hắn liền hoang mang, hay là thật sự mình nằm mơ?

Này là vì sao? Hắn nhớ rõ trước kia mình nghĩ đến sự kiện đó đều là sợ hãi choán ngợp tâm trí, làm cho hắn hít thở không thông. Lúc này đột nhiên cái cảm giác hít thở không thông không còn nữa, sự kiện đó đối với hắn, chẳng qua cũng chỉ là một sự kiện mà thôi, còn không hẳn là đã xảy ra thật. Triệu Quân cau mày, có cảm giác có một cái gì đó xảy ra. Là Tần Thiên hắn làm gì sao?

- Ngươi bị Tần Thiên hại?

Triệu Lẫm ngạc nhiên. Hắn ngồi xuống, gõ gõ bàn, cố gắng nhớ xem năm đó có cái gì xảy ra. Triệu Quân kém hắn 2 tuổi, Tần Thiên kém hắn 1 tuổi. Năm Triệu Quân 24, Tần Thiên 25, hắn 26. Năm đó là năm Tần Thiên đang ở vương phủ làm thị vệ bảo hộ cho hắn, hầu như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt hắn, không đi ra ngoài, như vậy làm sao Triệu Quân lại có thể do Tần Thiên hại?

Nhưng nghe cách Triệu Quân nói, Triệu Lẫm nghĩ, Triệu Quân cũng là trọng sinh. Đáp án này thoạt tiên làm Triệu Lẫm kinh nghi bất định, nhưng khi hắn nghĩ đến việc mình đã có thể trọng sinh, Triệu Quân cũng có thể, hắn liền tin tưởng Triệu Quân cũng giống như hắn, là sống lại nhất thế.

Triệu Quân từ trong sợ hãi hôn ám đi ra, sắc mặt có chút biến ảo, song rất nhanh hắn trấn định lại. Nỗi ám ảnh về cái chết hành hạ hắn cả năm nay, lúc này đột nhiên biến mất. Hắn từ trong sương mù bước ra, chợt nhìn ra được rất nhiều điều. Hắn không phải ngốc, chỉ là thân ở trong cuộc, thân bị vây ở trạng thái ngày đêm đều bị giày vò, hắn không có tinh lực suy nghĩ đến việc, này nhất thế, hắn cần phải làm gì.

Trong mắt một tia đen tối không rõ xoẹt qua, Triệu Quân khẽ nhếch môi. Này là nhân họa đắc phúc sao? Tần Thiên làm cái gì hắn, hắn không nhớ rõ lắm, nhưng nếu đã có thể để cho hắn từ trong âm u bước ra, này một bút, hắn liền ghi nhớ. Nếu có giết Tần Thiên, cũng không cần tái hành hạ hắn, cho hắn một cái thống khoái hảo.

Ngước mặt nhìn Triệu Lẫm, Triệu Quân nói, giọng nói đã không còn như trước sợ hãi:

- Ta mộng thấy Tần Thiên giết ta, thấy Cực Lạc phái hãm hại ta, cho nên ta liền tiên hạ thủ vi cường.

Đây là hướng Triệu Lẫm giải thích vì sao chính mình lại đem quân đi càn quét Cực Lạc phái, gây ra đại họa. Triệu Quân thấy Triệu Lẫm nhìn mình, hắn cười:

- Tứ ca, ngươi cho rằng ta phát cuồng rồi đi? Cũng tốt, ta cũng không hy vọng tứ ca ngươi tin tưởng ta. Lần này nhập kinh, ta hẳn là chịu trừng phạt đi?

Phế truất hay là giam lỏng gì, hay là bị thái y phán thất tâm điên mà điều dưỡng cả đời, hắn cũng sẽ có thể vượt qua, cũng có thể mượn cớ này tránh khỏi tai mắt thiên hạ, chờ ngày xoay người. Lần này đi một bước sai, lần sau hắn cần cẩn thận.

- Thất đệ... Ngươi là trọng sinh?

Triệu Quân nghe Triệu Lẫm nói như vậy, hai mắt mở lớn, trên mặt hiện ra kinh ngạc vô thố, tay chân cũng có chút luống cuống. Hắn cho rằng Triệu Lẫm sẽ nghĩ mình là phát cuồng hồ ngôn loạn ngữ, lại không nghĩ tới Triệu Lẫm một lời điểm ra bí mật của hắn.

Thấy Triệu Quân phản ứng tựa như bị người chọc trúng bí mật như vậy, Triệu Lẫm liền biết, mình đoán đúng.

- Thất đệ, ta cũng vậy.

Triệu Quân há miệng, một lúc sau mới bài trừ ra được một vài chữ:

- A?

- Ta sống qua một đời, hơn 60 tuổi liền chết, tỉnh dậy liền thấy mình trở lại.

Triệu Quân nhìn Triệu Lẫm chằm chằm, muốn Triệu Lẫm lại nói ra một cái gì đó.

- Chỉ là, năm ngươi 24 tuổi, ngươi là bệnh chết ở trong cung. Năm đó Tần Thiên đang ở chỗ của ta làm thị vệ, không rời ta nửa bước, nơi nào có thể đi giết ngươi?

Triệu Quân nhíu mày, nhìn Triệu Lẫm hỏi:

- Như vậy năm sau có đại sự gì xảy ra?

Triệu Quân là nhớ, năm sau liền sẽ phát sinh một hồi nạn đói, chiến hỏa cũng là vì như vậy mà kéo suy sụp triều đình, mà Liêu Tiểu Thanh nhân cơ hội đó liền cầm ra một loại hạt giống, lại cầm ra một loại thủ đoạn gieo trồng, sử xuất Triệu Hiên trở thành hoàng tử trung tối chói sáng kia một người. Hắn đã vì sự kiện này làm chuẩn bị, chỉ là mọi thứ vẫn đang ở giai đoạn phôi thai, còn chưa có tiến hành. Hắn hỏi như vậy là muốn xác minh xem Triệu Lẫm lời nói có đáng tin hay không.

Triệu Lẫm nghe Triệu Quân hỏi, hắn cau mày, cố gắng nhớ xem năm sau là có cái gì. Nghĩ một hồi, Triệu Lẫm mới nhớ ra được:

- Năm sau xảy ra nạn đói.

Triệu Quân nghe vậy kinh ngạc, đối với chuyện của Triệu Lẫm cũng đã tin hơn nửa.

- Chỉ là ta sống qua 40 năm, trí nhớ của ta về đại sự có lẽ sẽ có sai sót. Năm sau xảy ra nạn đói, quốc lực suy sụp, phải cần 5 năm mới hồi phục lại. Trong thời gian đó, ngoại tộc vẫn là ngấp nghé muốn đánh. Bọn họ tấn công Hoàng Vân sơn, lúc này liền xuất hiện một người là giang hồ nhân sĩ, dẫn người của giang hồ cùng triều đình quân liên thủ, chặn lui ngoại tộc.

- Không phải. Năm đó ra nạn đói, quốc lực suy sụp, Liêu Tiểu Thanh liền cầm ra một loại hạt giống cùng sử xuất thủ đoạn gieo trồng, trong hai năm vực lại quốc lực, liền thành công thành phi tần.

Triệu Lẫm nhìn Triệu Quân, không có cảm giác Triệu Quân nói dối. Này là vì sao?

- Thất đệ, thứ ta biết lại không phải như vậy.

- Rõ ràng là như vậy! Ta nhớ rất rõ năm đó tình huống thế nào. Trong triều đại loạn, Liêu Tiểu Thanh bước ra, trợ giúp Triệu Hiên, liền Triệu Hiên mới được hiền danh, trở thành phụ hoàng trong mắt tối ưu tú nhi tử!

Triệu Lẫm cùng Triệu Quân tranh cãi một hồi, có điểm phiền não. Hắn nhớ rõ ràng Liêu Tiểu Thanh đúng là có xuất hiện, nhưng mà... Triệu Lẫm nghĩ lại, nếu như việc đó là thật Liêu Tiểu Thanh làm ra, tuyên dương ra bên ngoài có hại không lợi, cho nên thứ hắn biết có điểm xuất nhập là đương nhiên. Năm đó hắn cũng có liên lạc với Triệu Hiên, cũng cảm thấy được Triệu Hiên tìm ra được người giỏi canh nông đi cải cách nông nghiệp, quả thực là có một tay.

- Được rồi, là ta không biết nội tình.

Triệu Lẫm lùi một bước, Triệu Quân mới không tiếp tục tranh cãi. Triệu Lẫm suy nghĩ tới suy nghĩ lui, lúc này liền đối với việc Tần Thiên làm và cái Tần Thiên nói, có một chút do dự, không rõ ràng rằng cái mình biết là chính xác hay không. Thứ hắn biết về giai đoạn đó vẫn là nghe Tần Thiên kể lại mà thôi.

- Về chuyện của Tần Thiên, thất đệ, ngươi đừng động hắn.

Triệu Quân nghe xong có chút không cam, nhưng hắn biết được với khả năng của mình, hắn không thể động được người kia.

- Theo cái ta biết, hắn từ 35 tuổi về sau sinh hoạt đều là lương hảo, còn trước đó thế nào ta không biết. Nhưng ta khẳng định, hắn là rất mạnh, cũng là rất giỏi. Người như hắn không nên kết thù, chỉ nên kết thân.

Triệu Quân cứng ngắc người một lúc lâu, mới nhè nhẹ gật đầu.

- Ngươi nếu đã trọng sinh một lần, cái gì ngươi chưa nghĩ làm được, vậy thì nên đi làm. Hận thù che mờ tâm trí, ta không muốn ngươi một lần nữa lại ra đi trước ta. Có cơ hội quý giá tiếp tục được sống, đừng để chuyện quá khứ cản chân ngươi.

Triệu Lẫm nghĩ, hành vi của Triệu Quân như vậy, đây rõ ràng là vì hận thù che mờ tâm trí. Hắn nếu khai đạo Triệu Quân, hẳn là sẽ được đi? Có cơ hội sống lại một lần nữa đã là rất tốt, kia vì sao lại phải đi trả thù kẻ khác đâu?

Triệu Quân cả người run lên, ngước mặt nhìn Triệu Lẫm. Hắn nhìn ra được một chút thương hải tang điền chi vị trên người Triệu Lẫm.

- Ta sống quá 60, cái gì cũng đã nhìn qua, kẻ thù muốn ta chết cũng không ít. Ta cũng đã từng hận thù qua, nhưng vẫn là bỏ xuống. Có thể lại sống một lần, ta liền nghĩ có cái gì ta chưa làm được, ta liền muốn làm, nhưng ta không nghĩ là sẽ trả thù. Đây là cách nghĩ của ta.

Triệu Quân có nghĩ như vậy hay không, Triệu Lẫm không biết, hắn cũng không thể quản. Có thể khuyên được liền khuyên đi.

- Khi về kinh, ta sẽ nói đỡ cho ngươi một câu trước mặt phụ hoàng.

Hắn sống lại một lần, có thể nhìn thoáng sinh tử, đối với phụ hoàng cũng không còn sợ hãi, chỉ còn lại tôn kính, cũng xem người kia dần dần là một người, mà không phải là trời, là thần thánh, cho nên hắn không ngại cùng người kia thảo luận qua một lần, cùng người kia nói tốt cho Triệu Quân một lần.

Triệu Quân gật gật đầu, Triệu Lẫm lại an ủi vài câu, sau đó liền bảo Triệu Quân ăn ngon, ngủ sớm, đừng quá lo lắng. Triệu Quân sẽ không lại một lần rơi vào thảm cảnh trước kia, chỉ cần đừng tái vô duyên vô cớ gây sự, hành sự cẩn thận một chút, hội sẽ không có việc gì. Triệu Quân cũng là vừa bước ra khỏi bóng ma, cho nên đối với lời của Triệu Lẫm, hắn tuy rằng không có quá lớn phản ứng, nhưng vẫn là nghe vào.

Này một đêm, Triệu Quân ngủ được thực an ổn. Ngày hôm sau, hắn liền muốn theo tứ ca vào trong cung thụ phạt.

-----------------oOo-----------------

Chương 48 – Diện kiến hoàng đế

Kinh thành.

Triệu Quân bước vào ngự thư phòng, theo lễ quỳ xuống tham kiến phụ hoàng. Như hắn dự liệu, hắn không được gọi đứng lên. Lẳng lặng quỳ ở đó, Triệu Quân thùy hạ mắt, cúi đầu. Lúc này có nói cái gì cũng là sai lầm, kia liền cứ thuận theo tự nhiên hảo.

Triệu Lẫm liền nói đỡ cho Triệu Quân. Hắn biết nếu ý phụ hoàng đã quyết, hắn cũng không thể nhiều lời, cho nên tránh nhiều lời nhiều sai, hắn chỉ nói thực ngắn gọn, tựa như trần thuật một sự thật, rồi chờ đợi phụ hoàng giáng tội thất đệ.

Hoàng đế trầm tư một lúc, cuối cùng liền đem Triệu Quân giam lỏng tại phủ một thời gian, cũng cắt một nửa bổng lộc, để Triệu Quân ngoan ngoãn ở trong phủ tĩnh tư. Thời gian bị giam lỏng là bao lâu, hoàng đế không nói, Triệu Quân cũng không có nửa lời biện hộ, cúi đầu tạ ơn rồi trở về.

Lại xử lý thêm một vài kiện vụn vặt, hoàng đế liền cho tất cả những người không liên quan rời đi. Khi chỉ còn hai người, hoàng đế chợt hỏi:

- Ngươi gặp qua bọn chúng, có nhận xét gì?

Triệu Lẫm biết đây là hoàng đế hỏi về chuyến đi vừa rồi, hắn thành thật công đạo hắn đã đàm phán những cái gì, đã đồng ý những việc gì, và có những việc gì là hắn hoàn toàn không có chủ ý tốt hơn, liền để Tần Thiên đưa ra đề nghị. Công đạo qua một lượt, Triệu Lẫm nghĩ nghĩ, lại nói Tần Thiên chiến lực, thỉnh phụ hoàng không cần tái động bọn họ.

Hoàng đế chỉ nghe, không nói cái gì. Được một lúc, ông liền cho gọi một người vào.

Người tới là một trung niên nam nhân, không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, suýt nữa dọa Triệu Lẫm nhảy dựng. May mà Triệu Lẫm hàm dưỡng rất tốt, cho nên hắn mới bình tĩnh ngồi ở nơi đó, ánh mắt chăm chú đánh giá trung niên nam nhân. Chân hắn không khỏe, không thể đứng lâu, cũng không thể quỳ lâu, cho nên lúc diện kiến hoàng đế, hắn được đặc cách tứ tọa.

- Ngươi nói kẻ tên Tần Thiên kia công lực thế nào?

- Hồi chủ thượng, hắn công lực cao hơn thuộc hạ.

Triệu Lẫm nghe vậy, lúc này mới biết người trước mặt là một danh Ảnh vệ, nghe cách nói của hắn, dường như là hắn đi theo mình. Có người đi theo mình mà chính mình không biết, việc này làm Triệu Lẫm sau lưng chợt lạnh.

- Ngươi với hắn đối chiến, phần thắng bao nhiêu?

Danh Ảnh vệ kia trầm mặc một lúc, sau đó mới lên tiếng:

- Thuộc hạ chỉ có thể nắm chắc ba phần.

- Ngươi lui xuống.

Danh Ảnh vệ kia chắp tay, sau đó liền nhanh chóng biến mất. Triệu Lẫm thấy một màn này, hắn vẫn im lặng, nhìn hoàng đế chờ đợi. Hoàng đế lại cầm trên tay một vài tin tình báo, xem xét qua một lượt, thở dài:

- Xem ra kẻ kia không phải là vật trong ao.

Tin tức tình báo về Tần Thiên, hoàng đế lén cho người thăm dò. Vấn đề đó là những người trực tiếp theo dõi Tần Thiên, mười người thì hết bảy tám người bị phát hiện ngay ngày đầu tiên, số còn lại bị bắt sau ba ngày, sau đó không còn ai dám đến gần Tần Thiên nữa. Khi hoàng đế biết được đã bãi bỏ lệnh theo dõi Tần Thiên, chỉ cần thu thập tin tức Tần Thiên làm gì đi đâu từ những người xung quanh là được.

Thu thập một hồi, hoàng đế chợt phát hiện ra, Tần Thiên thực sự cũng rất có thủ đoạn. Nhìn qua danh sách ghi chép về những gì kẻ kia làm, ánh mắt hoàng đế ám trầm.

Mầm mống họa loạn, nếu không thể lôi kéo, liền muốn trừ bỏ. Tần Thiên là thiếu chủ, muốn lôi kéo cực kỳ khó khăn, cho nên hoàng đế đã từng nghĩ tới muốn đem Tần Thiên trừ bỏ. Hắn vẫn còn đang cân nhắc, liền xảy ra chuyện của Triệu Quân. Lúc này lại thêm một kiện sự việc, Tần Thiên ra đề nghị quả thực là đã cân nhắc tình hình các bên, đưa ra đề nghị cũng không hoàn toàn là chèn ép triều đình, chỉ là vừa chạm đến điểm mấu chốt. Này tài trí, so với những kẻ trong triều, rõ ràng hơn một bậc.

Đáng tiếc, Tần Thiên lại không phải là bạch thân. Nếu không hắn có thể cho người đến lung lạc, rồi thăng quan.

- Ngươi đối với hắn, có cảm nghĩ gì?

Triệu Lẫm không hiểu lắm hoàng đế muốn nói cái gì, nhưng hắn thành thật kể ra hắn thấy Tần Thiên không tệ. Kể một lúc, đời trước cùng đời này hình ảnh hòa vào nhau, khiến cho biểu tình của hắn cũng trở nên nhu hòa, hoài niệm, cũng hiện ra là hắn thực tin tưởng người kia.

Này biểu tình, không qua khỏi mắt của hoàng đế.

Hoàng đế nghe xong, im lặng một lúc mới lên tiếng:

- Ngươi có vẻ khá thân với hắn.

Triệu Lẫm ngẩn người, lúc này mới nhận ra những gì mình kể, quả thực lông gà vỏ tỏi có, đại sự có, cũng nói ra được hắn đối với Tần Thiên hiểu biết không ít. Ít nhất, những gì hắn biết, hoàng đế không biết.

- Nếu như không thể mời hắn vào triều làm quan, kia liền muốn đánh hảo quan hệ. Triều đình cùng giang hồ quan hệ là vi diệu, nhưng không phải là hoàn toàn tuyệt giao.

- Nhi thần đã rõ.

Triệu Lẫm hiểu được. Đời trước hắn không dính nhiều vào giang hồ thẳng cho đến khi bị Tần Thiên kề dao vào cổ đề nghị đem binh lính giải cứu một người. Sau đó hắn có nghe ngóng tin tức của Tần Thiên mà không thấy, thẳng cho tới khi hắn được Tần Thiên cứu đem về Tụ Hiền sơn trang quản lý sản nghiệp, hắn mới chính thức bước chân vào giang hồ. Lúc đó hắn mới biết được, giang hồ từ trước đến nay đều có một số môn phái có quan hệ với quan viên trong triều đình, cũng có môn phái quan hệ với cả vương công quý tộc, chỉ là không ai nói ra mà thôi. Khi nãy thấy ảnh vệ của phụ hoàng, Triệu Lẫm nghĩ, ảnh vệ, có khi nào cũng xuất thân từ giang hồ hay không? Có lẽ phụ hoàng của hắn cũng có quen biết với giang hồ, chỉ là không rõ là môn phái nào mà thôi.

- Ngươi đi đường mệt mỏi, chân của ngươi không có việc gì chứ?

- Tạ phụ hoàng quan tâm. Chân của nhi thần vẫn như trước kia.

Có nghĩa là vẫn không khỏe. Hoàng đế nghe xong không lại nói gì. Bầu không khí bất chợt lại im lặng. Triệu Lẫm lúc này chợt nhớ, từ lúc trọng sinh đến giờ, hắn chưa nhìn qua phụ hoàng một lần nào, cho nên hắn liền ngước mặt lên, nhìn một cái, rồi lại cúi mặt xuống, được một lúc lại nhìn một cái rồi lại cúi xuống.

- Lẫm nhi. – Phê xong tấu chương, xem xong tin tức, hoàng đế chợt gọi.

- Có nhi thần.

- Ngươi thân với nhị ca nhất đi?

- Nhị ca đối với nhi thần thực hảo.

Triệu Lẫm không nói là thân hay không thân, hắn chỉ nói như vậy.

- Kia thì tốt.

Hoàng đế nhắm mắt dưỡng thần, xoa xoa trán, lại uống một chén trà. Nhìn xuống thấy Triệu Lẫm vẫn còn ở đó, hoàng đế trầm mặc một lúc, liền nói:

- Ngươi lần này làm được không sai.

- Tạ phụ hoàng khen ngợi.

- Mấy năm qua, ngươi qua hảo đi?

- Nhi thần trôi qua rất tốt.

- Chân ngươi có tật, này là không thể thay đổi. Trẫm biết ngươi không cam, nhưng việc này trẫm cũng không thể làm được gì.

- ...Vâng.

Triệu Lẫm chợt nghe thấy hoàng đế khẽ thở dài.

- Ngươi an ổn tại đất phong, đánh hảo quan hệ với giang hồ nhân sĩ xung quanh, đương một an nhàn hảo vương gia. Ngươi tâm tính lương thiện, cũng không cần can thiệp vào quá sâu những chuyện khác.

Này là tránh hắn bị cuốn vào trận hồn thủy hoàng quyền tranh đoạt sao? Triệu Lẫm chắp tay cúi người:

- Vâng.

Tâm tính lương thiện sao? Triệu Lẫm nhớ lại những gì mình làm. Đương quân sư của nhị ca, hắn không hoàn toàn là lương thiện. Hắn đùa bỡn nhân tâm, hắn chèn ép người, hắn đem sở học của hắn, đem trí tuệ của hắn, khiến cho người khác theo ý hắn mà hành động. Lợi dụ, cưỡng bức, chèn ép, cái gì hắn cũng làm, thẳng cho đến khi hắn đã quá tuổi 35, đã có nhi tử, đã có sự nghiệp, hắn cảm thấy vô vị, cho nên không tiếp tục làm ác, mà bắt đầu hành thiện.

Có lẽ cái gọi là lương thiện, là nói hắn đối với người hắn nhận đồng là người thân, thì sẽ lộ ra một mặt bảo hộ cùng với chân thành đi?

Còn có, phụ hoàng bảo hắn không can thiệp vào những chuyện khác, là không muốn hắn trợ nhị ca hay sao? Hay là vì phụ hoàng nhìn thấy được hắn vì tâm tính của mình mà sẽ bị người đánh ngã? Hắn không biết được.

- Sau này có việc gì, ngươi vẫn phải cố hảo hảo mà sống. Trẫm cũng không còn trẻ, không thể hộ ngươi cả đời.

Một câu nói làm cho trong lòng Triệu Lẫm đột nhiên run lên. Một cỗ ấm áp từ trong lòng dâng thẳng lên não, khiến cho sống mũi của hắn chợt cay. Hắn mãnh liệt ngước mặt nhìn lên, chống lại một đôi mắt của hoàng đế. Hắn nhớ rõ, trước khi phụ hoàng tạ thế, đã nhìn hắn bằng đôi mắt này.

Triệu Lẫm lại cúi đầu.

Hắn chợt nhận ra, cả đời của hắn, từ lúc hắn sinh ra bị người hãm hại bị thương chân, thẳng cho tới lúc phụ hoàng qua đời, hắn sống thực vui vẻ, vô ưu vô lự, an nhàn làm một vương gia. Phụ hoàng chọn nhị ca, hẳn là vì hắn với nhị ca thực hảo, cho nên nếu nhị ca lên ngôi, hắn sẽ được bảo hộ. Hắn từ đầu tới cuối, vẫn là phụ hoàng sủng nhi.

Hắn nhớ lại kẻ làm chân mình bị thương, người đó sau này liền bị biếm, sau đó nữa, liền chết ở trong cung. Còn cả nhà kẻ đó, sau khi hắn được bảy tuổi, hắn liền nghe nói nhà bọn họ phạm lệnh cấm, nam tử toàn bộ giết, nữ lưu lão nhân hài tử, toàn bộ lưu đày ba ngàn dặm.

Này có thể là trùng hợp, cũng có thể là do cố tình.

Hai đời ký ức đối với phụ thân không nhiều, nhưng cái hắn nhớ được, là một mảnh an tường.

Hắn liền nghĩ, đời này trọng sinh một lần, hẳn là để bù đắp lại một kiện tiếc nuối này đi?

Nhưng hắn thân ở tận đất phong xa xôi, lại thêm không có lệnh không được vào kinh thành, này hắn phải làm thế nào?

Chợt Triệu Lẫm nghe thấy hoàng đế khẽ ho. Triệu Lẫm thân người nhất động, đứng dậy bám lấy ghế, bám lấy bàn, đi lên chỗ ngồi của hoàng đế, đỡ lấy phụ hoàng, rồi gọi người mời thái y.

Hắn nhìn ra được, phụ hoàng tóc bạc, da đã nhăn, đã có dấu ấn của tuế nguyệt.

Trong lòng Triệu Lẫm chợt trầm xuống. Hắn còn bao nhiêu năm, còn có thể cùng phụ hoàng hảo hảo?

Phụ hoàng là vì cái gì lại thệ? Năm đó phụ hoàng qua đời, niên kỷ cũng không nhỏ, vậy là do thời gian sao? Hắn có thể sống tới hơn 60, có cách nào khác thay đổi vận mệnh hay không? Dùng dược bổ bổ thân thể thế nào? Trong đầu Triệu Lẫm xẹt qua rất nhiều chủ ý, nhưng hắn vẫn không biết chủ ý nào là khả dĩ.

Thái y tới, nói hoàng đế cảm mạo, cho một phương dược rồi rời đi sắc thuốc. Triệu Lẫm ngày hôm đó ở lại hoàng cung, tận tình chăm sóc hoàng đế.

Chẳng cần vì danh vì lợi, chỉ là vì lòng hắn nguyện như vậy mà thôi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro