Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61 – Phương hướng

Tần Thiên trở về, hỏi một lượt Lý Nghi, Đường Phi Yến cùng Thôi Tuấn, kết quả vẫn là không có. Hắn đã ép hỏi, cũng chỉ hỏi được Lý Nghi có đem theo một cái không gian có thể thăng cấp đồ vật, nhưng không thể tạo ra thuốc chữa lành tay chân. Tần Thiên nghe được kết quả đó, hắn đã thất vọng.

Thôi Tuấn thấy Tần Thiên lộ vẻ thất vọng cùng hốt hoảng, hắn đã hỏi vì sao. Tần Thiên nhìn Thôi Tuấn, vốn định không nói, nhưng tại lúc này, hắn cảm thấy áp lực, thật sự chỉ muốn tìm một người nói ra vấn đề của mình, nên cuối cùng Tần Thiên nói thật.

Thôi Tuấn nghe xong cũng biết việc thật sự rất không xong. Hắn biết được ở thế giới hiện đại, muốn nối lại tay chân thì làm như thế nào, nhưng ở nơi này thì phải làm sao? Chưa kể tay chân nếu đứt lìa, trong vòng một canh giờ không nối lại thì sẽ vĩnh viễn mất đi. Thôi Tuấn còn muốn an ủi Tần Thiên, đã nghe Tần Thiên nói, hắn dùng bí thuật đem hai cánh tay kia đông lại. Thứ hắn cần là nhân lực, hoặc giả là một loại thần dược nào đó mà tương truyền xuyên việt giả hay cầm.

Tương truyền?! Thôi Tuấn nhóm người làm gì có? Những gì mà bọn họ biết được đều là ở trong tiểu thuyết a. Trên thực tế sao? Xuyên việt đại thần không có đem ngón tay vàng ném cho bọn họ. Thôi Tuấn không giúp được gì, hắn trong lòng khó chịu. Hắn đề nghị để mình đi tìm đại phu hỏi thử xem, thì Tần Thiên lại can lại.

- Các ngươi tốt nhất ở tại tổng đàn, có biến thì để người khác bảo hộ rồi chạy thoát. Bước ra ngoài liền chết, không cần đi.

Tần Thiên nhắm mắt lại, cố gắng làm cho mình tỉnh táo. Hắn những ngày gần đây liên tục đối chiến, áp lực càng lúc càng nhiều, khiến cho lý trí của hắn bị lu mờ, cũng làm ra những hành động mà sau này làm hắn cảm thấy ngu ngốc. Hắn không muốn tại lúc này lại phạm thêm sai lầm nào nữa.

- Thôi Tuấn, ngươi ở tại tổng đàn giữ trận pháp giúp ta. Nếu như có kẻ công lên tổng đàn, theo cách ta hướng dẫn, kích hoạt trận pháp, kéo dài thời gian để mọi người rời đi.

Thôi Tuấn nghe vậy liền có cảm giác này một trận chiến xem chừng rất nguy hiểm.

- Tần thiếu, còn ngươi?

- Ta có việc.

Tần Thiên rời đi, hướng đến mục tiêu tiếp theo. Những người hắn biết thân phụ hệ thống, còn có Liêu Tiểu Thanh, Mặc Thu Nhã, Giang Tuyết Hồng, cùng Âu Dương Nhẫm. Liêu Tiểu Thanh... Tần Thiên vừa nghĩ tới cái tên này liền gạt đi. Hắn không muốn gặp nàng để xin một phương thuốc. Mặc Thu Nhã quá xa không thể tìm, Giang Tuyết Hồng thì đang được Mịch Vô Tà bảo hộ, không thể động, chỉ còn có một mình Âu Dương Nhẫm. Tần Thiên nghĩ đi tìm Âu Dương Nhẫm, đem người thôi miên, mê hoặc, đào ra được phương thuốc kia, nếu không được, hắn nghĩ sẽ cướp hệ thống của đối phương, hoặc giết phứt đi cho rảnh tay.

Tần Thiên vừa đi được nửa đường, hắn lại theo trực giác, đi đến một khu phố nọ. Đến nơi, người hắn nhìn thấy là Liêu Tiểu Thanh.

Thấy Liêu Tiểu Thanh, Tần Thiên trong lòng trầm xuống.

Một lần hai lần thì có lẽ là trùng hợp, nhưng ba lần thì không còn là ngẫu nhiên.

Liêu Tiểu Thanh dường như là bị trúng độc, mà ở bên cạnh là một nữ nhân, nhìn phục trang, dường như có liên quan đến Vạn Độc giáo.

Tần Thiên đứng nhìn, bàn tay nắm chặt. Hắn không muốn mình lại một giây phút không rõ ràng, xông lên giết nữ nhân kia.

Vì cái gì, chính mình lại muốn giết nữ nhân kia?

Tần Thiên trong lòng nghi hoặc, kháng cự lại cảm giác muốn nhúng tay vào việc không liên quan tới mình, vẫn ở nơi đó nhìn xem.

Nữ nhân kia biết hắn, nên khi thấy hắn đứng ở đó, liền lại gần trò chuyện, còn tựa hồ rất vui vẻ, khoe cho hắn biết, chuyện là như thế nào. Liêu Tiểu Thanh cùng Vạn Độc giáo có qua lại, cũng có xích mích nhỏ, nhưng nữ nhân kia thấy Liêu Tiểu Thanh không hợp nhãn, cho nên liền đem Liêu Tiểu Thanh hạ dược, không phải độc dược, chỉ là dược gây ngứa ngáy mà thôi, cho Liêu Tiểu Thanh một cái giáo huấn là được rồi.

Tần Thiên nghe từ đầu đến cuối, không nói nửa lời. Chờ nữ nhân kia đã nói xong, hắn mới bảo, nữ nhân kia rời đi đi, đừng tiếp tục trêu Liêu Tiểu Thanh nữa.

Tần Thiên tìm cách đuổi người đi, nếu không hắn cũng không rõ chính hắn rồi có kháng cự lại được xúc động muốn giết người hay là không.

Nói mãi mới đuổi người đi được, Tần Thiên mới bắt đầu nhìn tới Liêu Tiểu Thanh. Nhìn một lúc, Tần Thiên vẫn là đem người đi tìm đại phu.

Tần Thiên đem Liêu Tiểu Thanh đi tìm đại phu xong, hắn muốn rời đi. Hắn vẫn còn nhiều thứ cần phải xử lý, không thể ở một nơi lâu được. Liền lúc này Liêu Tiểu Thanh lại giữ Tần Thiên lại, trò chuyện một vài câu, rồi mở lời, nhờ Tần Thiên đem môn phái vừa đắc tội với nàng khi nãy kia, dẹp bỏ. Liêu Tiểu Thanh không biết, Linh Thần giáo cùng Vạn Độc giáo là minh hữu. Nàng nói như vậy, chẳng qua là vì tức giận, lại thêm ba lần bốn lượt nàng gặp nạn đều được Tần Thiên cứu giúp, cho nên nàng mới mở lời nhờ cậy. Hảo cảm độ 97%, nàng không sợ Tần Thiên sẽ từ chối, cũng như lần trước nàng đã nhờ cậy, Tần Thiên cũng không từ chối. Vật phẩm đó nàng vẫn còn giữ, giúp nàng tránh thoát không ít ám toán, chỉ là khi nãy nàng không để ý vật phẩm đó thông báo có độc, cho nên mới trúng chiêu.

Tần Thiên nghe Liêu Tiểu Thanh nói, hắn nhìn Liêu Tiểu Thanh chăm chăm, trong ánh mắt độ ấm dần dần hạ xuống.

97%, 95%, 93%, 89%, 85%, 83%, 80%.

Liêu Tiểu Thanh nhìn thấy hảo cảm độ của Tần Thiên lại trong chớp mắt rơi xuống 80%, nàng lúc này mới biết mình lỡ lời. Vội vàng nói Tần Thiên không làm gì cũng được, nàng ổn cả, Liêu Tiểu Thanh lại đưa đẩy thêm vài câu, đem Tần Thiên đuổi đi. Tần Thiên thùy hạ mắt, đứng dậy rời đi, Liêu Tiểu Thanh mới thở phào một hơi.

Tần Thiên rời đi rồi, hắn mới đặt tay lên ngực, cố gắng xoa dịu cảm giác đau đến khó thở, chạy đi rất nhanh. Cảm giác của hắn bảo hãy theo lời của Liêu Tiểu Thanh, nhưng lý trí của hắn hét to với hắn, bảo rằng làm như vậy sẽ không thể cứu được phó giáo chủ. Vạn Độc giáo có nhân tài, hắn có khả năng tìm được người hắn cần tìm. Lúc này nguy cơ tứ phía, không thể bốn phía đắc tội người.

Chỉ là hắn kháng cự cảm giác đó một lúc thì chịu hết nổi, liền xách kiếm đi tìm Vạn Độc giáo.

Đi được nửa đường, Tần Thiên dừng lại, xoay người đi về phía ngược lại, nhưng được một lúc lại vòng trở về con đường đến Vạn Độc giáo.

Cuối cùng, Tần Thiên ôm kiếm chạy đến một khu rừng vắng, đánh sập một vách đồi, rồi trốn vào trong một hang động, lấp kín cửa, tĩnh tâm suy nghĩ.

Này giống như mình bị điều khiển? Nhưng rõ ràng là xuất phát từ suy nghĩ của chính mình?

Xuất phát từ ý nghĩ của chính mình... sao?

Ý nghĩ của chính mình, là có kẻ can thiệp?

Chính mình đã xem qua thôi miên thuật, cũng đã đọc qua không ít tư liệu, hiện tượng này rất giống như là... chứng tâm thần phân liệt.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên cả người chợt lạnh. Hắn cẩn thận cân nhắc lại từng chi tiết, nghĩ lại vì sao lúc đó mình lại làm vậy, rồi nhận ra, có lúc hắn không biết lý do tại sao. Ngẫu nhiên nghe thấy có tiếng nói ở trong đầu, ngẫu nhiên tính tình thất thường, ngẫu nhiên hành động táo bạo, này rõ ràng là hoạn bệnh tâm thần phân liệt. Giống như bị điều khiển vậy, không phải nghe tiếng nói từ bên ngoài, mà nghe theo ý nghĩ từ trong đầu của mình.

Nhưng mình không bị đầu độc, cũng không tiếp xúc với người có bệnh, sinh hoạt hoàn toàn không có vấn đề gì, như vậy, là vì cái gì đâu?

Là có kẻ thi triển thôi miên thuật sao?

Mình trúng chiêu khi nào? Ẩn Sát môn hay Thiên Tuyệt môn?

Tần Thiên nghĩ không ra.

Nghĩ không ra, không cần nghĩ nữa. Trước mắt cần thoát khỏi ảnh hưởng của thứ mà hắn không biết tên kia, nếu không chính hắn cũng sẽ không rõ mình tiếp theo hội làm ra được việc tày trời gì.

Nắm trong tay địa vị cao, lực lượng mạnh, mà đầu óc không đủ tỉnh táo, hậu quả hội khôn lường. Trận chiến này, cũng như việc của phó giáo chủ, không phải là do hắn vài lần không đủ tỉnh táo mà xảy ra hay sao?

Nghĩ đến phó giáo chủ, nghĩ đến tình huống hiện tại là vì cái gì mà ra, Tần Thiên lại đau lòng.

Nếu như mình có thể chữa khỏi, như vậy mình cũng sẽ không tái gây sự, cũng sẽ có thời gian tìm cách chữa khỏi cho phó giáo chủ.

Tần Thiên khi tu luyện, hắn có thể đem thân thể ra thí nghiệm, nhưng hắn không chạm đến đầu não. Hắn rất sợ một khi chạm đến nơi này chính mình liền biến ngu ngốc, hoặc mình mất đi chính mình, trở thành con rối trong tay kẻ khác. Nhưng lúc này đây, hắn có lựa chọn sao? Không thể nào phá vỡ ràng buộc mà kẻ khác mượn dùng thôi miên thuật trói lấy mình, hắn sẽ không thể làm được những thứ hắn muốn, cũng như bảo vệ được những người hắn thương.

Cho nên Tần Thiên bắt đầu tự mình tìm hiểu cách thôi miên chính mình, đem thôi miên thuật của kẻ khác gỡ bỏ.

Nguyên tắc làm như thế nào, lần trước ở chỗ Triệu Quân thử nghiệm, rồi thử nghiệm trên một số người khác, Tần Thiên đã biết. Lúc này hắn cần cẩn thận một chút, làm đúng ám hiệu, chuẩn bị đúng dược, rồi bắt đầu từng chút một, thử.

Qua một ngày, không có gì xảy ra.

Qua hai ngày, cũng không có gì kỳ lạ xảy ra, Tần Thiên nghĩ có lẽ là đã ổn đi?

Đến ngày thứ ba, hắn lại một lần nữa nghe thấy ở trong đầu mình có một ý nghĩ, bảo hắn đi ra bên ngoài, về phía Tây, đến một khu phố.

Tần Thiên phát hiện ra được, hắn lập tức đem ý nghĩ đó bóp tắt.

Qua được nửa canh giờ, ý nghĩ đó càng lúc càng lớn, choán hết tâm trí của hắn, cũng làm cho hắn cảm thấy trong người khó chịu bứt rứt, ngực đau, khó thở, muốn đi ra bên ngoài nhìn xem là có việc gì xảy ra.

Tần Thiên kháng cự lại, cũng theo những cách hắn biết, dùng thuốc để chặn lại những cảm giác tiêu cực hắn không ưa kia.

Lại thêm một canh giờ, hắn đã có dấu hiệu chịu không nổi. Không chỉ có ý nghĩ kia, mà tất cả những ký ức xa xôi của hắn, những ký ức mà hắn đã đem chôn xuống, về những chuyện không vui, những thứ khiến cho hắn đau lòng, toàn bộ đều bị đào lên.

Tựa như nếu hắn không nghe theo ý nghĩ kia mà đi làm, hắn sẽ phải chịu đau đớn, không phải về thể xác, mà là về tinh thần.

Tần Thiên đã bắt đầu hoảng loạn.

Hắn tâm lý yếu, hắn biết. Cũng vì như vậy, hắn tránh cho chính mình quá chịu ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, duy trì một khoảng cách như gần như xa, tự tạo cho mình một vẻ ngoài ấm áp vừa phải, cũng lãnh tĩnh vừa phải. Nhưng một khi tình cảm của hắn bị đào lên, hắn sẽ vô pháp duy trì lãnh tĩnh, vô pháp cân nhắc thiệt hơn, vô pháp tránh được những cái bẫy mà ngoại cảnh ném đến hắn.

Khi hắn phát hiện ra mình không ngừng nhớ lại những ký ức ám ảnh, những lần tưởng như suýt chết, những lần bị chối bỏ, những lần có cảm giác chết thì tốt hơn là sống, hắn liền biết, mình rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Nhưng hắn ngăn cản không được.

Hắn cản không được mớ ký ức tồi tệ kia trồi lên, cản không được chính mình đã bắt đầu rơi lệ, cũng cảm không được không ngừng kêu gào với chính mình, tôi muốn sống, hãy để tôi sống.

Hắn co ro người, nằm ở đó, chờ cho cảm xúc rối loạn trôi qua đi, khóc một trận đi liền khỏe.

Thẳng cho tới khi trời sụp tối, Tần Thiên mới bình tĩnh lại, mới ra bên ngoài tìm lương thực, sau đó lại nghĩ cách chữa khỏi tật chứng của chính mình.

Ngày thứ tư, Tần Thiên lại đi xem tư liệu, sau đó lại nhìn xem chính mình hoạn chứng gì, vì sao uống thuốc mà không khỏi. Có lẽ hắn phải cảm ơn khả năng đặc biệt mà hắn có được khi bắt đầu tu luyện, khi bắt đầu xuyên việt qua các thế giới. Nó giúp cho hắn biết được vấn đề nằm ở đâu, nhìn thấy được những thứ mắt thường không nhìn thấy, để mà có phương hướng xử lý cho chính xác.

Hắn nhìn thấy được tình trạng của chính mình rất không xong. Tuy vẫn không rõ ràng vì sao lại thành ra như vậy, nhưng một khi đã có phương hướng, muốn chữa trị cũng dễ dàng hơn.

Thẳng cho tới cuối ngày thứ tư, Tần Thiên trong một lần chán nản khi mình không tìm ra được manh mối gì, lại nội thị một lần. Lần này, hắn phát hiện ra một thứ. Thứ đó có rất nhiều, chi chít trong đầu của hắn.

Cố gắng nhìn gần một chút, lại gần một chút, thẳng cho tới khi Tần Thiên mơ hồ nhìn ra được nó là cái gì, cũng nhìn ra được nó hoạt động như thế nào, Tần Thiên trong lòng lạnh xuống.

Cấu trúc của nó cực kỳ tinh vi, góc cạnh rõ ràng, có thể tự động nhân đôi số lượng, có thể ở trong não của hắn, tạo ra một loại hợp chất, khiến hắn sinh ảo giác, trong vô thức đi làm một vài sự việc mà lúc tỉnh táo hắn sẽ không bao giờ làm. Cấu trúc như vậy, công dụng như vậy, hắn chắc chắn ở thế giới này không ai có thể làm được.

Thứ này, chín phần mười là từ trong hệ thống lấy ra.

Cẩn thận nghĩ lại tất cả những gì mình làm, Tần Thiên liền biết là ai có lợi, khi hắn trở thành như vậy.

Hắn biết được tiền căn hậu quả, nổi giận ngập trời, tại chỗ sử xuất một chiêu Tế Thiên Thần Lôi, đánh sập một mảng cây rừng, cũng khiến cho mặt đất chấn động.

- Infinity, thứ này là do hệ thống mà ra, đúng không?

- Đúng vậy.

- Chết tiệt.

Tần Thiên lại một lần nữa tàn phá xung quanh cho tới khi mệt mỏi mới ngồi xuống, thừ người ra.

- Infinity, cô nói, nếu như bây giờ tôi tuyển chọn lập tức thoát ly thế giới, cô thấy thế nào?

Với tình trạng hiện tại, hắn không thể làm được cái gì cả. Hắn mệt chết đi, chỉ muốn lúc này tìm một góc nào đó nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi khỏe lại.

- Không lấy ra được thứ kia liền rời đi sao?

- Thứ này ta không biết là cái gì, lại không thể lấy nó ra. Không thể làm được gì, vậy ném nó ở đây tốt lắm.

- Cũng được. Ngươi có thể rời đi, theo nguyên tắc, thời gian ở nơi này đối với ngươi là dừng lại.

Thời gian dừng lại, đối với hắn là một lợi thế rất lớn, chỉ là hắn lúc đó không có liên hệ gì với khối thân thể này, có muốn nghĩ cách đem thứ ở trong đầu lấy ra cũng sẽ không thể nào làm được. Có nghĩa, hắn có cơ hội lấy thứ kia ra, nhưng hắn phải ở nơi này. Thời gian để hắn thoát ly, chẳng qua là để hắn bình tĩnh lại, hoặc là để hắn tìm kiếm phương hướng.

Này một lần bình tĩnh suy nghĩ, hắn nhận ra được không ít điều, cũng nhận ra được một canh giờ trước đó chính mình cảm thấy không có lối thoát, là do mình bị kẻ khác khống chế mà ra. Mà khống chế này... nhìn có điểm giống như khiến hắn thích phải người kia. Hắn nhớ rõ ràng cái cảm giác khi hắn gặp người kia, cho dù không thật sự thích, nhưng cũng không ghét, lúc nào gặp cũng là theo bản năng liền muốn đi bảo hộ. À... nếu không tính tới việc hắn thường muốn đem người kia đùa chơi ra, thì có lẽ là như vậy thật.

Hắn có thể bài độc thân thể, nhưng thứ này hắn xác định là khống chế não bộ. Công pháp của hắn có thể bài độc não bộ, chống lại xâm nhập tư duy, nhưng hắn chưa tu luyện đến đó. Còn có, hắn không thể xuống tay giết Liêu Tiểu Thanh, ít nhất khi hắn còn bị khống chế. Thậm chí đứng nhìn người chết mà không cứu cũng không thể. Vạn Độc giáo một lần kia, là hắn cố gắng ngăn cản chính mình, đổi lại đó là cả người hắn đau, khó thở, khó chịu, tính tình cũng trở nên táo bạo. Với tình hình hiện tại, là để khiến hắn đi gặp người kia, hưởng thụ cảm giác vui vẻ ngọt ngào, dần dà tăng tiến thành tình cảm đi?

Bình tĩnh lại một chút, tĩnh hạ tâm lai, vận Tinh Thần Quyết làm cho chính mình tỉnh táo lại, hắn mới bắt đầu cân nhắc xem thứ ở trong đầu của hắn là gì, và ảnh hưởng như thế nào.

- Infinity, linh hồn là do ký ức cùng tư duy hợp lại, như vậy nếu như một người bị trúng cổ, bị trúng khôi lỗi thuật, linh hồn của bọn họ đi đâu?

- Khôi lỗi thuật, cổ thuật, hay là thiết bị khống chế não bộ, cái nó làm là thay đổi tín hiệu trong não, dẫn tới thay đổi hành vi. Những thay đổi này đều ghi dấu lên linh hồn, cũng có thể thay đổi linh hồn.

Hắn nghe vậy cả người đều không khỏe. Hắn cứng ngắc miệng hỏi:

- Thay đổi linh hồn... được sao?

- Linh hồn của ngươi đi qua nhiều nơi như vậy, mỗi một nơi đều lưu trữ ký ức, linh hồn của ngươi thay đổi, ngươi không phát hiện ra sao? Những chuyện không may mắn xảy tới, những lúc gặp vấn đề ngươi phải xử lý, đều là những thứ tác động lên linh hồn của ngươi, ngươi cho rằng đó không phải là thay đổi?

Hắn đã không nghĩ như vậy. Hắn vẫn cho rằng đó là vì hắn sống, hắn quyết định, hắn tự chủ, cho nên hắn dễ dàng chấp nhận được những thay đổi của từng bước đường hắn đi, in dấu lên linh hồn của hắn. Cho nên sự thay đổi đó, hắn đã thừa nhận, cũng không thấy gì là kỳ lạ.

- Ngươi dùng thôi miên thuật đến thay đổi suy nghĩ của Triệu Quân, cũng thay đổi khối tâm bệnh của hắn, này không phải là đang can thiệp vào linh hồn sao?

- ...Thật sao? Ta lại không thấy như vậy. Triệu Quân gặp là vết thương tâm lý, cho nên cần chữa trị. Còn như linh hồn không có vết thương sẽ là một dạng thức khác. Ta không nghĩ thôi miên có thể thay đổi linh hồn.

- Ta đem ngươi đưa đi nhiều bối cảnh như vậy, há không phải là đang thay đổi ký ức của ngươi, thay đổi lối suy nghĩ của ngươi, cũng chính là đang thay đổi linh hồn của ngươi sao?

Trước ngực phập phồng, hắn há miệng, không trả lời được. Hắn biết được câu trả lời. Vì đi nhiều bối cảnh, đây là hắn tự nguyện, cho nên việc hắn thay đổi là cái giá hắn bỏ ra để đổi lại thứ hắn cần, cho nên hắn cũng dễ tiếp thu hơn.

- Liêu Tiểu Thanh làm là đi đường tắt, không được ngươi cho phép, cho nên ngươi không chấp nhận. Thành ra cái ngươi thực sự muốn nói, cái ngươi bài xích cực kỳ đến mức muốn lập tức giết cả nhà Liêu Tiểu Thanh kia, không phải là việc Liêu Tiểu Thanh có hay không có ảnh hưởng đến linh hồn của ngươi, mà là việc Liêu Tiểu Thanh chạm đến quyền tự chủ về ý chí của ngươi.

Hắn trầm mặc, lặng lẽ gật đầu.

- Ngươi thôi miên Triệu Quân, chẳng lẽ không phải là chạm đến quyền tự chủ về ý chí của hắn sao?

- Nhưng mà không có vết thương đó, Triệu Quân sẽ trở nên càng hảo hảo. Hắn có thể đem Liêu Tiểu Thanh đuổi ra bên ngoài, so với trước kia chỉ nhìn chằm chằm vào ta mà bước sai dẫn tới suýt nữa mất mạng, này là một bằng chứng chứng minh hắn qua được rất khá.

- Vậy vì sao ngươi cho rằng ngươi bị khống chế lại không phải là "vì ngươi hảo hảo"?

- Rõ ràng là áp đặt ý chí của kẻ khác lên ta, lại bảo là vì ta hảo hảo sao?

- Truyền nhân, ngươi cũng nhìn qua Tần Thiên một đời rồi đi? Tần Thiên từ lúc nhỏ liền bị bắt về ma giáo dưỡng dưỡng, ăn không ít khổ, lại trở thành một ma đầu, cái này ngươi nói xem, có phải là đem ý chí kẻ khác áp đặt lên hắn hay không? Tần Thiên khi biết được cha ruột là Triệu Tĩnh, cảm giác của hắn thế nào?

Hắn nghe xong, chớp mắt liền hiểu được, vì cái gì có những người lại vì một câu nói nhận thân mà trở nên hoang mang tột độ, không bạo phát thì sẽ nghĩ quẩn, chui rúc vào sừng trâu không chui ra bên ngoài. Nhớ lại tình huống lúc đó, hắn có lý do rõ ràng vững chắc để quyết định, cho nên hắn không hối hận, cũng không chán ghét giáo chủ vì năm đó đã đem Tần Thiên nhặt về nuôi. Hắn hài lòng với thân phận của mình, hài lòng với người xung quanh, hài lòng với những gì hắn học được, hài lòng khi có một thân nhân như phụ thân hắn. Nhưng đó là vì hắn đã biết, cũng đã thừa nhận, còn như về Tần Thiên kia, không biết gì cả, vẫn còn là một hài tử, khi biết được thứ mà mình đáng lẽ được hưởng liền bị một quyết định của người khác can thiệp làm thay đổi cả đời của mình, Tần Thiên kia chịu nổi sao?

- Cái ngươi gọi là ý chí, thực chất là cái gì đó? Cái ngươi muốn lưu giữ, cái ngươi cho rằng là "của mình", thực chất là cái gì đó? Ngươi sinh ra đem theo cái gì, ngươi trên đường nhặt được thứ gì, từ thời điểm nào, những thứ đó trở thành "của ngươi"? Những thứ nào là "ý chí của kẻ khác"?

- ...Ta không biết.

- Ngươi đương sinh linh trong thiên địa, tất chịu ảnh hưởng của thiên địa lực lượng. Ngươi đã chịu ảnh hưởng từ nó, ngươi thay đổi từng ngày từng giờ, vậy cái gì là thứ ngươi muốn nó bất biến đâu?

Hắn cắn răng một lúc mới bài trừ được vài chữ:

- Là tư duy, là sáng tạo, là bản tâm. Một linh hồn không có lối tư duy riêng, không có cách đặc thù đem lực lượng xung quanh biến đổi thành thứ của mình mà sử dụng, linh hồn đó không còn là chính nó. Lực lượng xung quanh có thể là ký ức, có thể là vũ lực, trí lực, nhân lực, thế lực, là thiên địa lực lượng.

- Ngươi lúc còn thơ ấu so với ngươi hiện tại, tư duy có gì khác nhau sao?

Có, khác rất nhiều. Hắn nghĩ lại thời gian đó, lại nghĩ lại thời gian gần đây với tư cách Tần Thiên, nhìn lại cuộc đời của chính hắn ở nơi này, biết được câu trả lời.

- Chỉ là khi ngươi đã lớn, cách hành xử của ngươi đi theo một hướng, qua mỗi một thế giới thay đổi một bối cảnh, cách hành xử của ngươi vẫn là như vậy, và ngươi cho rằng đó là bản tâm. Ngươi nói ngươi muốn quyền tự chủ về ý chí của ngươi, nhưng ngươi có biết được việc ngươi quyết định, có bao nhiêu phần là do ngoại lực ảnh hưởng, có bao nhiêu phần là do những gì ngươi sinh ra đã có, là do những thứ in dấu ấn của ngươi ảnh hưởng lên ngươi đâu? Nếu như ngay từ lúc nhỏ, ngươi được nuôi dưỡng ở chỗ Triệu Tĩnh, cùng Triệu Tĩnh hòa hảo, ngươi hội thay đổi như thế nào đâu?

- ...Vậy trên đời này, không có cái gọi là bản tâm hay sao? Trên đời này, cái gì xác định một linh hồn là chính nó mà không phải là một kẻ khác pha trộn vào?

- Ranh giới xác định rất khó. Linh hồn thay đổi từng ngày từng giờ. Phần ít thay đổi nhất, hầu như kéo dài cả một đời người, là thứ mà sinh mệnh gọi là "bản tâm". Nhưng còn kéo dài hơn cả đời người thì thế nào, kéo dài cả vài ngàn năm thì thế nào, đi qua thế giới song song thì thế nào, cái này ngươi đã nghĩ tới chưa?

Hắn cứng họng không trả lời được. Qua thế giới song song, nhất định sẽ có thay đổi, vì những thứ luật lệ trong vũ trụ tại thế giới song song khác với tại thế giới cũ, cho nên nó nhất định sẽ thay đổi. Kéo dài vài ngàn năm, nhất định sẽ có thay đổi. Cho nên có thể chắc chắn tám chín phần rằng, linh hồn xuyên toa thời không là sẽ thay đổi. Chỉ là hắn vẫn có điểm hoang mang. Cái cảm giác toàn bộ những gì xác định mình là chính mình, trong chớp mắt đều không đáng tin. Như vậy, hắn là ai đâu? Như vậy, sự tồn tại của hắn là cái gì đâu? Như vậy, cái hắn muốn, là cái gì đâu?

- Truyền nhân, ngươi hoảng loạn.

Hắn im lặng, co người lại, tay ôm lấy thân. Hắn là ai, hắn có tồn tại hay không, cái hắn muốn là cái gì, và những gì đang diễn ra, nó là cái gì đâu?

- Truyền nhân, ngươi đã từng nói khôi lỗi không có linh hồn, là vì bọn chúng không có tình cảm không có suy lý không có sáng tạo, là bất biến. Lúc này ngươi lại muốn tìm kiếm một thứ bất biến sao?

Hắn nhíu mày, câu trả lời của hắn là không. Hắn không muốn tìm kiếm thứ bất biến.

- Truyền nhân, ngươi dựa vào cái thường biến để tìm cái bất biến, sẽ tìm ra sao?

- Sẽ không.

- Vậy vì sao ngươi còn phiền não?

- Ta chỉ là có điểm mờ mịt.

- Cuộc đời cũng chỉ là cái thường biến. Thứ ngươi muốn, kỳ thực cũng là thường biến. Tại mỗi một sát na, ngươi thấy được rõ ràng thứ ngươi muốn, ngươi biết được ngươi có lực lượng để đạt được thứ ngươi muốn hay không, ngươi biết được mình là ai, ngươi biết được ngươi sẽ làm gì. Ngươi thấy được, ngươi hiểu được, ngươi nhìn ra được chính ngươi, điều này còn chưa đủ sao?

- Đã đủ rồi.

- Cho nên thứ ngươi duy hộ, là cái gì?

Hắn nhắm mắt lại, thở một hơi.

- Ta hiểu được.

Thứ hắn muốn, thời gian dài như vậy vẫn chỉ có một, cho nên hắn liền thừa nhận đó là thứ xác định hắn là hắn. Thứ hắn làm, thứ hắn có, lối tư duy và ký ức, mỗi một thời gian lại thay đổi một chút, không có cái gì là bất biến. Nhưng trong những thứ thường biến ấy, có những thứ đối với hắn là bất biến. Hắn cảm nhận được mình muốn gì, hắn biết được mình cần làm gì, và hắn không muốn bất kỳ kẻ nào cường ngạnh can thiệp vào quyết định của hắn. Cái cảm giác mình là đặc biệt, là duy nhất, cái cảm giác mình là toàn quyền điều khiển ý chí của chính mình, cái cảm giác mình cảm nhận được mình tồn tại, cảm nhận được có một mục tiêu để hướng tới, cảm giác đó nói cho hắn biết hắn đang sống, nói cho hắn biết cuộc sống của hắn có ý nghĩa, và mục đích của hắn có ý nghĩa. Thứ hắn duy hộ, chẳng qua chỉ là cái cảm giác chính mình tự chủ, không để kẻ nào cường ngạnh can thiệp chính mình.

Vấn đề là, hắn biết hắn bị can thiệp, sự can thiệp đó khiến cho hành động của hắn rời xa mục tiêu của hắn, hướng hắn đi đến một phương hướng khác, đi ngược lại mục đích của hắn, cho nên hắn không cam tâm, cho nên hắn nổi giận.

Hắn cũng tự hỏi qua, nếu như hắn bị can thiệp mà không biết có kẻ can thiệp, có lẽ hắn sẽ vui vẻ với một "hắn" mới, với một thân phận mới, với lối tư duy mới, một khát vọng mới, không có nửa điểm tương đồng với cái hắn có hiện tại.

Cho nên, hắn phản ứng lớn như vậy, vẫn là vì hắn không ưa sự can thiệp đó, mà sự can thiệp đó lại chạm tới một khía cạnh hắn không có một chút đề phòng nào, một khía cạnh mà hắn trân trọng nâng niu, một khía cạnh hắn bỏ ra hết sức để bảo vệ, một khía cạnh duy nhất hắn không dám liều mạng mang ra thử, đó là năng lực trí tuệ, đó là tính cách, đó là khát vọng. Hắn có thể mặc kệ thân thể bị ngược, có thể chịu đựng qua bị giam cầm một thời gian, nhưng hắn tuyệt không muốn bất kỳ một người nào can thiệp thánh địa của hắn, can thiệp những gì xảy ra trong đầu hắn, bằng cách này hay cách khác.

Ban đầu hắn ước nguyện tự do, chính là để duy hộ cho việc đem suy nghĩ của hắn thực thi, không bị ràng buộc ngăn cản. Từ đó hắn mới truy cầu lực lượng, cũng là để phá vỡ những ràng buộc, để bước ra được những giới hạn mà ngay từ nhỏ, hắn bị người khác áp đặt lên chính mình. Những ước nguyện thuở thiếu thời đó lớn dần lớn dần, cuối cùng liền trở thành một nỗi ám ảnh, khiến cho hắn tựa như một người say như vậy, không phân biệt đúng sai phải trái, chỉ cần có thể đi tới đó, cái gì hắn cũng làm.

Ngay từ đầu, có cái gì là tự do sao? Ngay từ đầu, hắn cũng là nhìn vào những thứ kẻ khác áp đặt lên hắn mà sống, rồi vì không vui với sự ràng buộc, nên từng bước từng bước một cởi bỏ.

Thứ hắn làm với Triệu Quân, hắn vẫn tin là mình đúng, vì đó là cởi bỏ ràng buộc, không phải là áp đặt một cái gì. Còn thứ mà giáo chủ phụ thân làm với Tần Thiên lúc còn nhỏ, rõ ràng là áp đặt, là đặt ra ràng buộc, để Tần Thiên lớn lên theo cách của giáo chủ muốn. Cho nên nếu Tần Thiên không vui, Tần Thiên liền sẽ nghĩ cách cởi bỏ ràng buộc, nghĩ cách thoát ly khống chế, cho nên mới có phiên bản BE nơi Tần Thiên đem giáo chủ nhốt lại kia. Còn hắn, hắn cảm thấy hài lòng, nên hắn thừa nhận ràng buộc, và hắn không nghĩ sẽ phá vỡ nó.

Lúc này đây, thứ mà Liêu Tiểu Thanh làm, đó là áp đặt giới hạn lên chính hắn, ràng buộc hắn, ngăn cản hắn hướng đến mục đích hắn muốn, chạm đến thánh địa mà hắn lẳng lặng duy hộ hơn bốn mươi năm qua, chạm đến nơi duy nhất mềm mại yếu ớt trong lòng hắn, nên hắn động sát tâm.

Còn như yêu sao? Hắn nghĩ, một thời điểm nào đó hắn sẽ yêu, cũng rất có khả năng yêu chết yêu sống giống như bị bỏ bùa như vậy. Nhưng tại thời điểm lúc này, kẻ đó không phải là Liêu Tiểu Thanh, tuyệt không.

- Cái cảm giác nếu như ta đột nhiên mất sạch trí nhớ không biết gì cả, để kẻ khác thao túng lấy chính ta, cảm giác đó làm ta không cam tâm.

Những lúc hắn đột nhiên thất thần, đi về một phương hướng mà không rõ vì sao mình lại làm như vậy, không hề có nửa điểm ký ức về việc đã xảy ra, làm cho hắn hoảng sợ, chính mình rồi sẽ giống như người ngốc như vậy, quên sạch tất cả mọi thứ.

- Như có kẻ cường ngạnh đem ngươi bắt giam phong ấn một vạn năm, ngươi cũng không cam tâm đi?

Hắn nghe vậy liền giãy nảy lên. Nghĩ tới cái cảm giác bị người thao túng, hắn cảm thấy cả người đều không khỏe.

- Có phương pháp giam cầm thân thể, có phương pháp khống chế thân thể, cũng sẽ có phương pháp giam cầm và khống chế linh hồn.

- Có cách chống lại không?

- Có, vạn vật đều có hai mặt. Ngươi tu luyện lên cao, sẽ học phương pháp khống chế và giam cầm linh hồn. Lẽ dĩ nhiên, ngươi cũng sẽ gặp những kẻ hiểu biết về lĩnh vực này.

Hắn nhắm mắt lại, khiến chính mình bình tĩnh một chút. Thế giới là thực rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra. Hắn ban đầu chỉ nghĩ tới việc là có kẻ dùng lực lượng giam cầm thân thể hắn, ngăn cản hắn làm thứ hắn muốn làm, hắn tuyệt không nghĩ tới có kẻ trực tiếp dùng phương pháp thay đổi lối suy nghĩ của hắn.

Hắn hiện tại đã có khả năng phòng ngừa và chống cự những kẻ muốn tấn công thân thể hắn, tấn công thế lực của hắn, nhưng những kẻ tấn công linh hồn hắn, hắn vẫn còn chưa thể kháng cự được.

Này một cửa, hắn muốn vượt qua. Nếu không, ngay cả bản thân là kẻ nào, hắn cũng không biết. Tại bối cảnh nếu thua thì có thể khởi động lại, thân thể ra vấn đề thì có thể bỏ đi, nhưng một khi ràng buộc được in dấu lên linh hồn, cái này hắn hiện tại hoàn toàn không thể xử lý được. Bối cảnh này, bối cảnh trước, mỗi một bối cảnh đều in dấu lên linh hồn của hắn một chút ràng buộc gì đó, là hắn không nhận ra, là hắn thừa nhận những thứ đó là của mình, cho nên hắn không bài xích. Lần này ràng buộc ngăn cản hắn hướng đến thứ hắn cần, có khả năng hủy toàn bộ những gì hắn có, có khả năng hắn sẽ chết thật, cho nên hắn không thể lơi lỏng.

- Ta có khả năng chơi thua, thành khôi lỗi của Liêu Tiểu Thanh cả đời không? Nếu ta quên mất ta có thể liên lạc được với cô, kẹt ở nơi này cả đời, chuyện sẽ ra sao?

- Nếu ngươi tại nơi này chết già thì ngươi có thể thoát được, nhưng lúc đó ký ức của ngươi bị sửa thành cái gì, ta không biết.

- ...Hảo đi.

Hít một hơi, bình tâm, tĩnh khí, Tần Thiên bắt đầu làm ra kế hoạch.

Nguy cơ là luôn luôn tồn tại. Khi hắn đã quyết định ở nơi này dài ngày, khi hắn đã đạt được đỉnh phong, tự nhiên hắn cũng chùn bước lại. Quả thật là dưới áp lực mới có động lực sao? Nếu không phải gặp đại sự, hắn cũng sẽ không hoang mang, sẽ không tự hỏi chính mình, rồi sẽ không giống như lúc này, hưng trí bừng bừng, nghĩ cách làm chết nữ nhân kia.

Nhưng trước khi muốn làm chết nữ nhân kia, hắn vẫn phải nghĩ cách phá giải thứ ở trong đầu trước đã. Nếu không, cứ mỗi lần hắn nghĩ muốn làm chết nữ nhân kia, hắn lại khó thở, đau đầu, tức ngực, tình cảm xáo động như thế này, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích một ngón tay.

- Infinity, tôi cần cô trợ giúp.

Người khác có hệ thống để chơi, hắn không thích dựa vào hệ thống, nhưng lúc này hắn cần trợ giúp.

- Về cứu phó giáo chủ hay là về thứ ở trong đầu của ngươi?

- Cả hai.

- Được.

Hắn liền hỏi một loại thuốc, và một công cụ giúp hắn tẩy sạch thứ ở trong đầu kia. Infinity nói có thể, nhưng lại gợi ý cho hắn một hướng khác.

- Ngươi có thể dùng khả năng của ngươi nối lại hai tay của phó giáo chủ, cũng như gạt bỏ thứ ở trong đầu của ngươi. Công pháp của ngươi tới lúc này cấp độ đã không hề thấp, ngươi cần thiết có một công cụ sao?

- ...Phải chờ bao lâu đâu?

Infinity không trả lời. Hắn liền biết, so với tận dụng thứ có sẵn, tự mình làm ra một cái gì đó, sẽ hao phí của hắn rất nhiều công sức cùng thời gian. Nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không muốn phí thời gian như vậy.

- Ta không muốn chờ. Vì sao lúc nào ta cũng phải tự mình làm, trong khi có thể mượn nhờ tay người khác giúp ta một kiện sự việc?

- Về thuốc, ta có thể cấp cho ngươi, nhưng thứ ở trong đầu của ngươi, tốt hơn là ngươi học cách hủy đi nó. Việc này có lợi, lại không hao phí nhiều thời gian. Ngươi đã từng sử dụng công pháp đánh phá vật chất, lúc này ngươi có thể nhìn ra được thứ ở trong đầu của ngươi, như vậy hủy đi nó đối với ngươi khó khăn sao?

Đúng vậy a? Hắn đã từng dùng công pháp đánh phá vật chất, phân giải độc dược, lúc này hủy đi một thứ nhỏ xíu ở trong đầu của hắn cũng không phải là việc gì khó khăn. Vậy vì cái gì hắn lại gấp gáp như vậy đâu? Vì cái gì ngay từ đầu hắn không nghĩ tới có thể từ hệ thống của chính mình đổi lấy thuốc, mà phải chạy đi một vòng, còn không ít lần trong đầu chợt có ý nghĩ ở chỗ Liêu Tiểu Thanh có thuốc, hắn có thể hỏi đâu? Hắn chợt có cảm giác toàn bộ lý trí của hắn đều bị kéo thấp, tâm tính của hắn bị kéo về thời điểm hắn còn trẻ, bốc đồng, nổi loạn, nóng nảy. Mà cái cảm giác này, rất có khả năng là do thứ ở trong đầu của hắn gây ra. Là tìm cách khiến mình phụ thuộc người kia sao? Ánh mắt của hắn híp lại. Hắn lại ghi thêm một món nợ lên đầu Liêu Tiểu Thanh.

- Hơn nữa, ngươi vẫn muốn giết Liêu Tiểu Thanh đi? Liêu Tiểu Thanh trên người có hệ thống, Mặc Thu Nhã, Giang Tuyết Hồng, Âu Dương Nhẫm, tất cả bọn họ đều có hệ thống. Ta nghĩ ngươi hẳn là muốn cướp hệ thống đi?

Hắn nhìn Infinity, chớp mắt.

- Hệ thống là có thể cướp?

- Có thể.

- Như vậy cô có thể bị kẻ khác cướp khỏi chỗ ta không?

- Lý thuyết là có, nhưng thực tế thì không có người nào mạnh như vậy.

- Cho nên cô muốn nói, hệ thống kia không đủ mạnh, cho nên một kẻ như ta mới có cơ hội cướp lấy sao?

- Thật sự là ngươi rất mạnh. Hiểu được cách vận dụng pháp tắc cũng như lực lượng của mình đến như hiện tại, tiềm năng của ngươi rất lớn. Lần này là một cơ hội để ngươi có thể tiếp tục tiến về phía trước, vì sao không thử đâu? Hệ thống là một thứ gì đó kỳ lạ, cũng rất thú vị, như vậy ngươi cướp lấy nó, sau đó trang bị cho người mà ngươi muốn, chẳng phải là tốt hơn sao?

Hắn chớp mắt, cân nhắc lại vấn đề. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến cướp hệ thống, vì cho rằng hệ thống là thứ bám lấy linh hồn, không thể tách ra được, cho nên hắn lựa chọn đem người giết, nếu có thể bóp nát linh hồn thì bóp nát đi. Lúc này lại có gợi ý bảo hắn cướp, cho nên hắn liền động dung.

- Infinity, vì sao cô lại...?

Đột nhiên lạc ấn gợi ý cho mình nhiều như vậy, hắn có điểm nghi hoặc.

- Nhìn ngươi lớn lên mười mấy năm, ta không muốn ngươi trong thời gian này cứ giống như trước bình bình đạm đạm. Ngươi phí tám năm thông quan, học được kiếm pháp, cũng như nhìn ra được chính ngươi muốn gì, bỏ ra hai năm để nhận ra có lực lượng cùng với trả giá thân tình tìm được thân nhân thì sẽ không sợ hãi, lại bỏ ra một năm để rèn luyện kỹ năng, cho tới hiện tại, ngươi có được không ít, nhưng cũng vì vậy mà không biết tương lai của ngươi ở nơi này phải đi về hướng nào.

- ...Đúng vậy. Ta đang mờ mịt.

- Lần này loạn lạc khởi, ngươi sẽ không tái mờ mịt nữa đi? Nếu như ngươi có thể cướp hệ thống thì thế nào? Có thể khống chế hệ thống thì thế nào? Triều đình, giang hồ, biên cương đều loạn. Ngươi nắm giữ lực lượng tối cường, ngươi dùng như thế nào, và mục đích cuối cùng của ngươi khi ngươi lựa chọn ở nơi này là cái gì?

- Haha.

Mục đích của hắn khi hắn lựa chọn ở nơi này là gì, hắn nhớ được. Ban đầu chỉ là vì vui, sau đó là do tham gia vào một số công việc nên bị cuốn vào, rồi vì chán nản mà nghĩ rời đi, đã lựa chọn thời điểm rời đi rồi, nhưng lúc này có biến, hắn lại phải thay đổi kế hoạch. Tiếp theo hắn phải làm gì, hắn mờ mịt, nhưng có lẽ nếu xử lý xong mọi việc, hắn sẽ biết được khả năng của hắn tới đâu. Loạn thế sinh anh hùng. Hắn chưa bao giờ là một anh hùng, làm cái gì cũng có người giúp, lúc này hắn sẽ làm như thế nào, hắn không rõ, nhưng hắn muốn thử một lần làm người nắm quyền chủ động, cố gắng đem thiên hạ, xoay chuyển theo hướng có lợi cho chính mình.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro