Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 60 – Rối loạn

Ẩn Sát môn cùng Linh Thần giáo khai chiến, giang hồ được một quãng thời gian yên bình, lúc này lại loạn lạc.

Giáo chủ dẫn đầu một phương, thiếu chủ dẫn đầu một phương, từ hai hướng tiến công Ẩn Sát môn. Linh Thần giáo lực lượng rất mạnh, tầng tầng lớp lớp nhân tài xuất hiện, chiêu thức phức tạp, lại có không ít tài lực vật lực hỗ trợ, cho nên Ẩn Sát môn bị ép, ẩn ẩn có xu hướng rơi vào hạ phong. Tuy nhiên, Ẩn Sát môn vẫn có vài trưởng lão là Tông sư cấp hoặc Đại Tông Sư cấp, đặc biệt Trích Tinh trưởng lão, tương truyền đã sống hơn trăm năm, hắc bảng đệ nhất danh, đã là nửa bước phá toái hư không. Có những người như vậy chống trận, Ẩn Sát môn tuy thiệt hại nhiều người, nhưng vẫn chưa dao động căn cơ.

Liền có một hôm, thiếu chủ Linh Thần giáo dẫn người bí mật đi theo mật đạo tập hậu, đánh thẳng vào trung tâm Ẩn Sát môn, một chiêu khống chế thiên địa lực lượng, đem Ẩn Sát môn đại sảnh cùng với chính đường đánh thành tro bụi, cũng chém giết không ít người. Hơn một nửa số người tại chính đường đều tại chỗ bị giết, một số là do chiêu thức của vị thiếu chủ kia đánh ngất đi, thân thể không toàn vẹn, số chạy thoát được thì đầu óc lơ mơ, hoặc là mắt có tật. Bọn họ kể, lúc đó tràng cảnh xảy ra quá nhanh, bọn họ chỉ thấy lóa lên một cái, sau đó là không biết gì nữa.

Này một tin tức vừa ra, chấn động toàn võ lâm. Xếp hạng của Tần Thiên cũng vì vậy từ đệ lục danh, tăng lên thành hắc bảng đệ nhị danh. Thiên hạ ngóng tai nghe tin tức hắc bảng đệ nhị danh cùng hắc bảng đệ nhất danh đối chiến.

Cùng lúc này, triều đình mượn cớ Phụng Thành chi loạn, cũng như mượn cớ giang hồ loạn lạc, đi tiễu trừ Linh Thần giáo. Ẩn Sát môn cũng vì vậy có thêm thời gian lấy hơi, hai bên rơi vào thế hòa. Giằng co một thời gian, lại có tin tức, Linh Thần giáo thiếu chủ đi cướp bảo vật của Thiên Tuyệt môn, cũng nhân lúc này, đem một số không nhỏ Thiên Tuyệt môn chi nhân đánh chết.

Thiên Tuyệt môn, hắc bảng đệ tam danh, chỉ dưới Ẩn Sát môn cùng Linh Thần giáo, lúc này đột nhiên bị người đánh lên cửa, bọn họ lẽ nào ngồi yên? Cho nên bọn họ liền cùng Ẩn Sát môn bắt tay, chống lại Linh Thần giáo. Cũng vì như vậy, Linh Thần giáo bị ba mặt chèn ép, giáo chúng từng chút từng chút một bị thôn tính, nguy cơ đã lộ ra trước mắt.

Trôi qua một tháng, Linh Thần giáo nội bộ đã bắt đầu có người dao động. Chính đạo môn phái nhân dịp loạn lạc liền tập hợp lại, lấy lý do trảm yêu trừ ma, âm mưu công lên Linh Thần giáo tổng đàn, nhân lúc giáo chủ cùng thiếu chủ không có mặt, tả hữu hộ pháp cùng phó giáo chủ cũng đã ở bên ngoài, tổng đàn hư không, muốn một kích đánh lên, cho ma giáo một cái tát.

Tần Việt nghe tin Tần Thiên đi trộm bảo, hắn đã nhíu mày. Tại thời điểm này thêm một đồng minh hơn là thêm một kẻ thù. Nhi tử vì cái gì lại đi trêu chọc Thiên Tuyệt môn? Trêu chọc thôi không nói, còn gặp kẻ nào giết kẻ đó, thẳng tay tàn sát rất nhiều người, này là vì cớ gì? Cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất cho nên muốn làm thiên hạ cộng địch sao? Nếu hắn không ngăn cản, hắn không biết Tần Thiên hội làm ra cái gì nữa.

Tần Việt cho người gọi Tần Thiên trở về, nhưng người kia đi xong rồi trở lại báo cáo, Tần Thiên từ chối không quay về.

Tần Việt cau mày. Nhi tử kháng lệnh? Hắn lần này cầm ra giáo chủ lệnh, bảo phó giáo chủ đi tìm Tần Thiên, gọi Tần Thiên trở về, nếu không chịu nghe thì buộc trở về.

Phó giáo chủ rời đi một thời gian, Tần Việt không nghe thấy tin tức gì. Thẳng sau đó một tuần, hắn liền nghe thấy tin tức phó giáo chủ bị trọng thương. Tin tức là do một người ở chỗ nhi tử lén lút trái lệnh nhi tử, mà truyền về cho hắn. Hắn cũng nghe được, nhi tử lại phát cuồng, đi chém giết lung tung, rồi lại chạy loạn.

Tình hình hiện tại là lúc nào mà Tần Thiên lại chạy loạn, lại gây sự lớn như vậy? Tần Việt cảm thấy không thể tiếp tục để Tần Thiên chạy nữa, hắn buộc phải hạ lệnh rút lui, không tiếp tục tiến công, để hắn có thể động thân rời khỏi, đi tìm nhi tử. Lủa càng cháy càng lớn, nếu để Tần Thiên mặc sức tung hoành, có nguy cơ không thể khống chế được cục diện.

Tần Việt theo tin tức mà giáo chúng cũng như thuộc hạ truyền lại, đến được chỗ của Tần Thiên.

Khi Tần Việt tới, hắn thấy là phó giáo chủ, hai tay lúc này chỉ còn một khúc, quấn băng trắng xóa, là bị người chặt đứt.

Thấy như vậy, Tần Việt trong lòng như bị ai đó cứa một cái. Hắn lặng lẽ lại gần, ngồi xuống, chạm tay lên người phó giáo chủ, ánh mắt chăm chăm nhìn vào vết thương kia.

Hắn không biết chính mình nên bình tĩnh mới tốt, hay là nên giống như người khác, kêu gào mới tốt.

Hắn chỉ biết, mình chết lặng.

Phó giáo chủ cùng hắn cũng như Trần cùng hắn như vậy, là sinh tử chi giao bằng hữu. Chia ngọt sẻ bùi đã từng làm qua, ngậm đắng nuốt cay cũng đã từng, cho nên đối với hắn, phó giáo chủ cũng giống như một thân nhân. Thấy một người vốn dĩ theo mình bao nhiêu năm, cũng đã cùng mình trải qua không ít thăng trầm, lúc này nằm bất động trên giường, còn là hai tay toàn phế, không thể động võ, tựa như sắp sửa trút hơi thở cuối cùng, hắn hội bình tĩnh nổi sao?

- Đã xảy ra việc gì?

Đi tìm nhi tử thì không thấy, chỉ thấy hữu hộ pháp ở nơi này trông chừng phó giáo chủ, Tần Việt hướng hữu hộ pháp chất vấn.

- Phó giáo chủ vì cản một chiêu thức ám toán thiếu chủ, cho nên bị người phế hai tay.

- Nó đâu?

- Thiếu chủ tựa như phát điên, chỉ lẩm bẩm sẽ cứu chữa cho phó giáo chủ, sau đó liền chạy.

- Chạy đi? Không đi tìm đại phu lại chạy đi? Nó chạy đi đâu!?

- Thuộc hạ không biết.

- Nó chạy đã bao lâu rồi?

- Đã một ngày một đêm.

- Không có tin tức?

- Thưa không.

Tần Việt nghe xong tức giận, đem chén trà ở trên bàn ném xuống đất vỡ toang. Tần Thiên đây là muốn làm cái gì? Gặp việc không đến gặp mình nói một câu, lại chạy? Sợ tội bỏ chạy sao? Biết mình đến tìm nó cho nên nhanh chân chạy trốn?

- Truy cho ta! Truy được thì bắt nó về. Nếu nó dám kháng cự, cứ việc động thủ.

Hữu hộ pháp còn định lên tiếng, nhưng hắn thấy giáo chủ nổi nóng, hắn biết điều im lặng, lẳng lặng đi chấp hành mệnh lệnh. Thiếu chủ tung tích ở nơi nào, hắn không biết. Hắn chỉ nhớ trước khi rời đi, thiếu chủ bảo là về tổng đàn tìm người. Hắn nghĩ, có lẽ mình nên về tổng đàn nhìn một chút?

*************************************

Tần Thiên từ chỗ phó giáo chủ, thất thần chạy đi. Hắn vừa đi vừa tự hỏi, vì cái gì chuyện lại xảy ra như vậy?

Vận khí của hắn luôn rất tốt, chính hắn cũng không muốn chính mình làm ra chuyện ngu ngốc mà luôn kế hoạch cẩn thận, lúc này vì cái gì, hắn lại gây ra rất nhiều chuyện?

Tần Thiên không rõ.

Vì sao ngay từ đầu hắn lại rời khỏi Phụng Thành, để rồi khi quay về liền đụng phải Ẩn Sát môn? Tần Thiên nhớ, là vì hắn đi đùa chơi một người đi?

Thế rồi sau đó, khi đại chiến nổ ra, hắn cùng phó giáo chủ và hữu hộ pháp dẫn một đoàn người, đi theo đường khác, thọc vào Ẩn Sát môn. Ẩn Sát môn dám động Đại Tông Sư cấp chiêu thức đối phó hắn, hắn cũng sẽ động tất cả chiêu thức hắn biết đối phó Ẩn Sát môn, cho nên hôm đó, hắn họa trận pháp, một chiêu Tế Thiên Thần Lôi đánh xuống, đem toàn bộ đại sảnh cùng chính đường cho hủy. Số người ở nơi đó, hắn đều giết, không giết thì mượn dùng để thử nghiệm chiêu số 5 đã cải biên của hắn, đánh dấu ấn ký, xé nát lồng ngực.

Lúc đó, hắn đã xem bọn họ chỉ là những nhân vật NPC, giết đi cũng không có gì quan trọng. Chỉ là sau khi giết xong, hắn mới nhận ra, lúc này đúng là không chết không ngớt.

Nhưng hắn không quan tâm. Ân oán giang hồ một khi nổ ra, chính là không chết không ngớt. Đã đi con đường này thì không thể quay đầu lại.

Thế rồi, đột nhiên Tần Thiên cảm nhận được mình cần phải đi về một hướng. Hắn đi tới, thì thấy Liêu Tiểu Thanh.

Liêu Tiểu Thanh nói nàng bị tq gây rối, cho nên muốn hắn trợ giúp. Nàng muốn hắn đi tìm một loại cây, gọi là ngọc linh sâm, tốt nhất là trên trăm năm, tương truyền chỉ có ở một môn phái, gọi là Thiên Tuyệt môn. Tần Thiên nghe nói, hắn đã nghĩ từ chối, nhưng không hiểu sao hắn lại nhận lời. Khi Tần Thiên nhận lời, hắn cũng đã kinh ngạc, rồi cảm thấy rất không xong, vì hiện tại hắn đang cùng Ẩn Sát môn đánh nhau, lại phải đi cướp đồ từ Thiên Tuyệt môn, này là cùng lúc chọc đại họa. Chỉ là hắn không từ chối được.

Tần Thiên không biết, vì cái gì mình không từ chối được.

Hắn cũng không biết Liêu Tiểu Thanh lấy thứ đó làm cái gì.

Liêu Tiểu Thanh tất nhiên là không có ý tốt, nàng lấy thứ đó, là vì hệ thống xuất hiện một nhiệm vụ cộng thêm, có ngọc linh sâm thì có thể đổi lấy một kiện bảo vật hộ mệnh. Nàng bị truy sát đủ rồi, nàng không muốn ngày ngày phải lo lắng tánh mạng chi nguy, cho nên nang cần thứ bảo vật này. Có thứ này, nàng có thể xoay người, từ chỗ những kẻ muốn giết mình hỏi ra thứ mình cần, rồi trợ nhị hoàng tử đăng cơ, sau đó, tự mình đăng cơ thành nữ hoàng.

Tần Thiên không từ chối được, hắn không nghĩ đi, nhưng rồi không hiểu như thế nào, hắn lại muốn đi một chuyến nhìn xem. Nhìn xem rồi, cũng thuận tay cướp lấy. Phó giáo chủ đã ngăn cản hắn, hữu hộ pháp cũng ngăn cản hắn, nhưng hắn không để tâm. Nhìn món đồ trong tay, hắn chỉ nghĩ, đem giao cho Liêu Tiểu Thanh, vậy là xong việc, hắn cũng sẽ không quan hệ với người kia một lần nào nữa. Này xem như lần cuối cùng đi.

Tần Thiên tìm đến Liêu Tiểu Thanh, đem đồ vật đưa ra, rồi hắn xoay người đi ngay. Liêu Tiểu Thanh thấy hảo cảm của Tần Thiên từ 95% rơi xuống 87%, đã nghi hoặc, nhưng nàng sợ Tần Thiên lại gây chuyện, cho nên nghĩ nghĩ một lúc, mới tìm kiếm thuốc trị thương loại tốt, đến giúp Tần Thiên trị thương.

Tần Thiên không ngăn cản, cũng không từ chối, để Liêu Tiểu Thanh vì mình trị thương, rồi hắn liền rời đi.

Chỉ là, Thiên Tuyệt môn chí bảo, dễ lấy như vậy sao?

Cho nên Tần Thiên bị truy tung.

Thẳng vài ngày sau, Tần Thiên mới biết trên người mình có ấn ký của Thiên Tuyệt môn. Hắn đem thứ đó ném ra, cắt đuôi Thiên Tuyệt môn được một thời gian, sau đó âm kém dương sai, lại tao ngộ Thiên Tuyệt môn cùng Ẩn Sát môn đồng thời đánh tới.

Ẩn Sát môn chiêu thức, Tần Thiên không thích. Với kỹ năng của hắn, hắn có thể thoát được vây công bình thường, nhưng Ẩn Sát môn mấy cái lão đầu có người tu luyện chiêu thức vừa hay kháng cự lại chiêu thức của hắn, cho nên ban đầu khi đụng nhau, Tần Thiên đều ăn mệt. Thẳng cho tới khi biết được đối phương giở chiêu thức gì, hắn mới có thể đánh cái ngang tay, sau đó ẩn ẩn chiếm thượng phong, nhưng không thể đem đối phương giết chết.

Ẩn Sát môn cùng Thiên Tuyệt môn vây công hắn, Tần Thiên căng thẳng, ra tay cũng là không lưu tình. Hắn khi đó chỉ nghĩ, mình chỉ cần thoát than, tất cả những gì xung quanh, kể cả người, kể cả nhà cửa, kể cả súc vật, kể cả thế lực, hắn đều sẽ không để ý tới.

Hắn chỉ muốn sống sót mà thôi.

Tần Thiên sống sót. Hơn nữa từ trong đối chiến, hắn càng lúc càng phát hiện ra tân chiêu thức, lại đi bổ sung tri thức, nghĩ ra các cách phá giải chiêu thức của Ẩn Sát môn, cự lại Ẩn Sát môn cùng Thiên Tuyệt môn đồng thời vây công.

Chỉ là Tần Thiên thì sống sót, nhưng người bên cạnh hắn thì không may mắn như vậy.

Hay nói đúng hơn, là vì tính mệnh của hắn được xem như là quý giá, cho nên người bên cạnh hắn xả thân để hắn có thể sống sót.

Tần Thiên chứng kiến một ám vệ của mình tử nạn vì cản lại một chiêu thức cho mình.

Ngay sau đó, khi hắn cùng ba lão đầu đánh lên, tình huống rơi vào thế gần như chính hắn sẽ bị trúng chiêu mà thương nặng, lúc này liền phó giáo chủ xuất hiện, cũng vì cản lại một chiêu thức trí mạng cho hắn, mà chính mình bị thương nặng.

Tần Thiên không biết làm thế nào chính mình có thể thoát ra khỏi tình huống đó được nữa. Khi đó hắn chỉ biết, mình muốn sống sót, mình muốn đem toàn bộ lão đầu ở trước mặt chém giết đi, rồi nhanh chóng thoát thân, đưa phó giáo chủ đi cứu chữa. Ba lão đầu kia cũng thấy được hắn muốn thoát thân, cho nên càng vây càng chặt, tựa như muốn hắn bỏ mạng ở nơi này.

Giằng co một lúc, Tần Thiên đem hết kỹ năng của mình xuất ra, thừa lúc ba lão đầu có sơ hở, hắn đem toàn lực đánh thẳng vào điểm yếu của bọn họ. Kết quả hắn phá được vòng vây, đem phó giáo chủ cùng hữu hộ pháp chạy đi, đổi lại chính hắn cũng bị thương không nhẹ.

Hắn đưa phó giáo chủ trở về rồi tức tốc đi tìm đại phu, rồi sau đó hắn ngồi nhìn đại phu đem tay của phó giáo chủ lên thuốc rồi băng bó lại. Tần Thiên chỉ ngồi như vậy, không nói một lời.

Tần Thiên đã khóc. Hắn không khóc thút thít, chỉ ngồi một chỗ, nhìn trân trân, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cái cảm giác người thân thiết bị đánh bị thương, bị đánh nửa sống nửa chết, cái cảm giác họ sẽ rời đi mãi, cái cảm giác họ còn sống nhưng cũng như đã chết, nó làm tim Tần Thiên thắt lại. Tình cảnh giống như lúc hắn bị bỏ rơi, hay lúc hắn trong một giấc mơ nào đó, nhìn thấy thân nhân tử nạn.

Hắn chỉ ngồi ở đó, lẩm bẩm nói xin lỗi, rồi lẩm bẩm nói, Tề thúc, tiểu chất sẽ chữa khỏi cho người, nhất định sẽ chữa khỏi, nhất định là có cách.

Tần Thiên cứ lặp đi lặp lại trong vô thức như vậy, khiến cho hữu hộ pháp nhìn thấy cũng phải chạnh lòng. Hắn cảm giác được Tần Thiên đã hoảng loạn, nhìn thấy Tần Thiên thất thần như vậy, hắn liền biết Tần Thiên sẽ không đi đâu, cho nên chính mình liền ra bên ngoài canh gác.

Nếu mình không cố gắng, sẽ không thể bảo vệ được cái gì.

Tần Thiên nhìn phó giáo chủ, trong đầu tự hỏi vì cái gì lại xảy ra chuyện. Hắn hối hận, nhưng hắn không rõ vì sao mình lại làm như vậy. Hắn nhận ra, có lẽ mình thích Liêu Tiểu Thanh, nhưng thích vì cái gì, không giải thích được. Lần lượt điểm lại từng kiện sự việc, Tần Thiên nhíu mày. Là ở chỗ nào có vấn đề?

Nếu như là vì mình cùng nữ nhân kia dây dưa không tốt, kia liền cắt đứt hảo.

Thế nhưng khi hắn vừa nghĩ như vậy, tim hắn liền đau. Mỗi khi đau tim, hoặc là hắn thật sự coi trọng mối quan hệ nào đó, hoặc đơn giản là hắn chịu không nổi. Tần Thiên hoảng hốt. Hắn hít sâu, làm cho mình bình tĩnh lại, rồi đem từng tố chất của Liêu Tiểu Thanh ra so sánh với tiêu chuẩn của hắn, phát hiện ra, Liêu Tiểu Thanh trừ giới tính ra, còn lại không có một chút nào là tương hợp với tiêu chuẩn bạn lữ của chính mình.

Là vì cái gì đâu? Nếu như đã không phù hợp, có tiếp tục cũng chỉ là đau khổ.

Lại một lần nữa, ý nghĩ muốn cắt đứt vừa trỗi dậy, hắn lại đau tim, lại khó thở.

- Chết tiệt, rốt cuộc là vì cái gì?!

Đem ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu đuổi đi, Tần Thiên nghĩ đến việc trước mắt. Hắn phải nghĩ cách, giúp phó giáo chủ khôi phục lại đôi tay.

Khi hắn đem phó giáo chủ phá vòng vây rời đi, hắn cũng cầm theo hai cánh tay, cũng đã lập tức sử dụng trận pháp đem hai cánh tay ấy đóng băng lại, chờ đợi thời gian để hắn tìm cách chữa trị. Trong khả năng của hắn, hắn chỉ biết một phương pháp từ nguyên thế giới mà thôi. Nhưng phương pháp đó cần rất nhiều loại thuốc khác nhau, cần đại phu có tay nghề, cũng cần người hiểu được dao kéo. Ở nơi này, hắn tìm không được những người như vậy.

Ở nơi này, hắn phải tìm người nào để có thể đem cánh tay đã đứt lìa lắp ghép lại được như cũ?

Trong mắt của những người ở đây, cũng như trong mắt của hắn, muốn làm như vậy, trừ khi là có phép màu.

Phép màu sao?

Tần Thiên chợt nghĩ tới những người thân phụ hệ thống.

Chẳng phải hệ thống có thể tạo ra những hiệu quả kỳ lạ, cũng như có thể giao ra những đồ vật trông tự như là phép màu sao? Kia nếu hắn đem người mang hệ thống ép buộc, cũng có thể moi ra được một chút tin tức gì đi?

Trong số những người hắn biết, kẻ có thần dược có thể chữa khỏi mọi loại thương tích, là Âu Dương Nhẫm. Nhưng nếu muốn tìm người kia ép hỏi, có vẻ độ khó khá cao.

Cho nên Tần Thiên liền tìm tới người mà hắn quen thuộc nhất, là những xuyên việt giả hắn bắt gặp được, cũng đã kéo về tổng đàn.

Tần Thiên chỉ nói với hữu hộ pháp là mình rời đi, sau đó liền trở về tổng đàn. Hắn đi rất gấp, một mình lặng lẽ tiềm hành mà đi, cho nên trên đường đi không gặp ai, cũng không biết được Tần Việt đã đến chỗ của phó giáo chủ đi tìm hắn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro