Cho Những Ngày Không Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#XùCoke

Anh vẫn còn nhớ như in cái ngày hai đứa nắm tay nhau trong ngập ngừng, thậm chí, không dám nhìn vào mắt nhau. Anh đưa em dạo qua mọi góc phố, nói những câu chuyện tưởng chừng như vu vơ. Trẻ con và tình cảm thật. Đã bao lâu rồi em nhỉ? Kể từ ngày hai đứa yêu nhau chân thành như thế? Anh không nhớ, hay nói đúng hơn là không muốn nhớ, bởi kí ức làm người ta đau lòng. Rồi thời gian cũng trôi qua nhanh, nhanh đến nỗi khi nhìn lạianh vẫn ước rằng giá như nó có thể trôi chậm hơn một chút, nhẹ nhàng hơn một chút, để anh kịp trưởng thành rồi bao bọc, yêu thương em nhiều hơn những gì anh đã từng làm...

Hằng ngày, anh vẫn cố chiến đấu với nỗi nhớ và sự dằn vặt. Có thể nó đã quá muộn, nhưng nó làm anh nhận ra rằng cái kết cục ấy, cho cái thời điểm ấy, là xứng đáng.

Những ngày không em là những ngày buồn nhất, khi xung quanh là bạn bè, anh vẫn cảm nhận được nỗi cô đơn giăng mọi con đường. Anh vẫn gượng cười, vẫn tự nhủ rằng với anh đó là sự bắt đầu. Anh thực hiện những việc khiến anh cảm thấy mình thoải mái, suy nghĩ khác hơn về cuộc đời. Giá mà em có thể chứng kiến được tất cả. Anh vẫn hát những bài tình ca ngày xưa anh hát, vẫn mặc cái áo mà trước đây em mua cho anh, vẫn đi trên những con đường chúng ta từng hò hẹn, và ngửi mùi gió... Ừ, anh vẫn làm những thứ để cho mình cảm giác rằng em vẫn ở rất gần. Nhưng khi cả Thế giới nhìn anh bằng một ánh mắt thiếu đi sự trìu mến, anh chợt nhận ra rằng mình lẻ loi đến thế nào khi không có em bên cạnh, một cảm giác mà trước kia dù nó vẫn luôn xảy ra nhưng anh không cảm nhận được, hoặc không cảm thấy tệ như lúc này.

Dẫu thế, cuộc đời trước mắt vẫn quan trọng. Nó còn quá dài, nếu có thể, xin dành niềm vui cho ngày gặp lại. Anh chắc chắn rằng mình đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Nhưng đôi khi cũng tự hỏi, gắng gượng, gắng gượng...nhưng để làm gì? khi con người ta đâu phải sỏi đá? Ừ, anh mạnh mẽ nhưng anh buồn, anh thực sự rất buồn. Có bất kì điều gì đó trong cuộc sống, anh cố gắng cắm đầu vào nó, bấu víu lấy nó, để quên đi tất cả những nỗi cô đơn đang vây quanh anh, nhưng khi những hơi thở gấp gáp dần chậm lại, anh đối diện với chính mình, cảm giác già cỗi. Anh biết, anh đã tự lừa dối chính bản thân.


Những ngày không em là những ngày trời không lạnh lắm , những đôi tình nhân hò hẹn dưới cái gió tháng 10, những người con gái mà anh nhìn thấy, tất cả chỉ gợn lên một cảm giác rằng anh nhớ em nhiều lắm.

Nhưng em này, em là niềm hạnh phúc mà anh không nắm thật chặt. Liệu còn kiếp sau, kiếp sau nữa, rồi hàng nghìn, hàng vạn năm nữa, chúng ta có thể sánh đôi cùng nhau không em nhỉ? Nhà thờ, kể từ ngày hai đúa bước vào chơi trò cô dâu, chú rể, quỳ dưới chân Chúa và cầu nguyện, anh đã gửi trọn niềm tin vào đó. Giờ, anh lại sợ rằng sẽ không bao giờ bước vào nơi đó nữa, vì anh đã có lỗi với tất cả.

Có cơn gió thoảng qua khiến lòng thấy có chút nhẹ nhõm nhưng vẫn còn chút cảm giác man mác của nỗi buồn còn đọng lại. Những con đường quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, có phải vì mùa thu, người ta hay buồn thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro