Chương 31 - 35: Anh ta mềm lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu nữ lắc đầu: "Hết khát rồi."

Thẩm Khiêm đỡ cô nằm về, thuận tay kéo góc chăn.

Nếu không có kiếp trước phải đấu đến chết đi sống lại với người người đàn ông này, đã từng hiểu rõ lòng dạ sâu không lường được của anh ta, Thẩm Loan sẽ cho rằng đây là một người anh trai chăm sóc chu đáo.

Đáng tiếc, ai bảo cô trọng sinh?

Lớp ngụy trang của Thẩm Khiêm đã định sẵn là một trò cười.

Ý cười bên môi thiếu nữ sâu hơn, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trừ cảm kích còn lộ ra vẻ ỷ lại, hiển nhiên đã coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.

Thẩm Khiêm bị dáng vẻ chăm chú của cô lấy lòng, đáy mắt từ trước đến nay lạnh lùng nay lại có ý cười hơi nhạt.

"Tiền mất rồi thì thôi." Anh ta nói.

"Nhưng..."

"Nhà họ Thẩm sẽ không để em chịu cảnh thiếu thốn."

Thẩm Loan ngoan ngoãn câm miệng.

"Trừ tiền, trong túi còn có cái gì?"

"Di động, giấy chứng minh."

"Vậy lúc nãy em làm thế nào gọi điện thoại cho tôi?" Người đàn ông như là vô tình đặt câu hỏi, trên mặt ở góc độ Thẩm Loan không nhìn thấy lại hiện ra vài phần trầm tư.

"Em mượn máy bàn của phòng trực ban."

"Em nhớ số di động của tôi à?" Nhẹ nhàng bâng quơ tung ra vấn đề thứ hai.

Nếu Thẩm Khiêm không nhớ nhầm, anh ta chưa từng nói với Thẩm Loan số di động của mình.

Cô lại như thể chưa từng phát hiện ra ý thử hỏi trong lời nói của người đàn ông, chỉ ngây ngô cười gật gật đầu: "Nhớ ạ."

"Ồ?" Giọng điệu lạnh nhạt.

Nhất thời Thẩm Loan không biết phải làm sao, hơi căng thẳng nhìn chằm chằm anh ta: "Anh, em...có phải em nói sai gì rồi không?"

Thật là nhạy cảm.

Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Khiêm.

Nhưng cũng là biểu lộ nhạy cảm trong lúc lơ đãng này làm cho nghi ngờ trong lòng anh ta giảm đi một nửa.

Nếu như Thẩm Loan cứ giả ngu mới thật sự là có vấn đề!

"Tôi đã đọc cho em số di động của tôi à?"

"Em xin lỗi..." Thiếu nữ cụp mắt, lông mi run rẩy, giống con bướm phe phẩy cánh khi sợ hãi: "Em hỏi quản gia Chu."

"Hỏi thôi đã nhớ kỹ luôn à?" Giọng nói của người đàn ông có lẫn vài phần ý cười, so với thái độ không nóng không lạnh khi trước đã đủ khiến cho người ta được quan tâm mà ngạc nhiên.

Thẩm Loan giương mắt, cong cong khóe miệng: "Em học thuộc."

Đáy mắt người đàn ông là sự âm u đến không hòa tan được, cô lại chỉ coi như không hiểu, hai tròng mắt trong suốt không có tạp chất.

"Vì sao?"

"Bởi vì em biết, anh sẽ giúp em. Giống như lần này, em không dám gọi về nhà, cũng không dám nói với ba..."

Lại chỉ nói cho anh.

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Khiêm đã nghe hiểu hết toàn bộ ý cô.

Cô tin tưởng anh ta, ỷ lại anh ta, thậm chí coi anh ta như người thứ nhất muốn xin giúp đỡ vào thời khắc nguy cấp.

Thẩm Khiêm tự hỏi thấy mình không phải người có chủ nghĩa đàn ông lớn, so với thỏ trắng nhỏ dịu ngoan vô hại, anh ta thích những giống loài có tính cách hơn, ví dụ như hồ ly xảo trá, mèo lười biếng ...

Nhưng khi Thẩm Loan dùng đôi mắt vô tội trong veo kia ngóng nhìn anh ta, Thẩm Khiêm ngạc nhiên phát hiện mình lại yếu ớt đến vậy, đến nỗi khó có thể chống cự.

Anh ta mềm lòng.

Thẩm Loan ngáp một cái, có vẻ mệt mỏi mà chớp mắt.

"Mệt à?"

Cô lắc đầu: "Không ạ!"

"Yên tâm, tôi chờ em ngủ rồi đi."

"Vậy em càng không thể ngủ..." Cô nhỏ giọng nói thầm.

Vẫn bị người đàn ông nghe được rõ ràng, Thẩm Khiêm giả vờ như không nghe thấy: "Em nói cái gì?"

Thẩm Loan lộ vẻ xấu hổ, biểu cảm bối rối: "Không, không có gì. Anh..." Cô túm chặt ống tay áo của Thẩm Khiêm, lực rất nhẹ, chỉ cần anh ta muốn, lúc nào cũng có thể tránh ra.

"Ừ?" Nhưng anh ta không tránh.

"Chiếc xe vận tải kia..." Lắp bắp, muốn nói lại thôi.

"Tôi sẽ xử lý."

"Còn có tài xế xe taxi ..."

"Tôi biết." Người đàn ông biết phải làm gì.

Ánh mắt Thẩm Loan hơi sáng lên: "Vậy trong nhà nên nói như thế nào à?" Lại còn có giọng điệu như thương lượng.

Nghe qua còn có vẻ như lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu.

Thẩm Khiêm không khỏi bật cười...

Chương 32: Tốt nhất cô ấy đừng lừa tôi

"Những việc này đều không cần em nghĩ nhiều, tôi biết nên xử lý như thế nào."

Thẩm Loan túm chặt tay người đàn ông, khó nén vui sướng: "Anh, cảm ơn anh!"

"Ừ, nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy em ngủ, anh chờ em ngủ rồi đi được không?"

Thẩm Khiêm gật gật đầu, mặc dù đối mặt với sự cảm kích của em gái, trên mặt anh ta cũng cũng không có nhiều cảm xúc lộ ra ngoài.



Không mặn không nhạt, không nóng không lạnh.

Hai mươi phút sau, anh ta đứng dậy rời đi, mà Thẩm Loan đã ngủ say.

Không phải giả vờ, là ngủ thật rồi.

Muốn lừa dối kẻ địch, đầu tiên lừa dối được chính mình, chỉ cần cô có một xu hay nửa hào bất an và bài xích Thẩm Khiêm rồi không thể ngủ yên, hoặc tự cho là thông minh mà giả vờ ngủ, tất nhiên sẽ gây ra hoài nghi, có khi, không chỉ làm cho tất cả cố gắng trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn sẽ phải nhận lấy sự trả thù từ Thẩm Khiêm.

Kiêu căng như anh ta, sao có thể chịu đựng việc mình bị lừa gạt nhiều lần?

Có điều, tính đến trước mắt, Thẩm Loan còn chưa phát hiện mình để lộ ra dấu vết ở chỗ nào, kể từ đó trở nên bình tĩnh lại, hơn nữa có một phần cũng nhập diễn quá sâu với vai "em gái ngoan" này, cứ đơn giản là nằm xuống rồi ngủ thiếp đi.

Thẩm Khiêm rời khỏi phòng bệnh vẫn chưa vội vã rời đi, mà là tìm bác sĩ chủ trị dò hỏi tình huống.

Mười phút sau, cầm hóa đơn ra, đến trước phòng trực ban, dưới chân hơi ngừng lại: "Lúc trước đã cho em gái tôi mượn điện thoại, rất cảm ơn."

Y tá trực ban nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mắt, hai má đỏ ửng lên: "Không, không cần cảm ơn, đều là việc nên làm."

Thẩm Khiêm gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Nộp phí xong, đi thang máy đến tầng hầm thứ nhất lấy xe, chiếc xe màu đen chạy ra cửa lớn bệnh viện, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm mênh mông.

...

Hôm nay Hạ Hoài tham gia tiệc cưới của một người bạn chơi từ nhỏ, sau khi chấm dứt, bị một đám anh em kéo đến quán bar.

"Hôm nay, A Khải nhà chúng ta chính thức bước vào phần mộ hôn nhân, mọi người nâng chén một cái đi, chúc mừng anh ta cái gì nhỉ... chết sớm siêu sinh sớm!"

"Lý Nhị, cái mồm này của cậu thật là xấu!"

"Tôi thực ra cũng cảm thấy cậu ta nói không sai, hôn nhân vốn là chiếc quan tài, kẻ ngốc mới nằm vào bên trong, vừa hẹp vừa buồn, tội gì chứ?" Hạ Hoài cầm cốc chân dài, cũng không uống, chỉ lượn lờ xung quanh, dường như rượu vang đỏ bên trong đã thức tỉnh anh ta.

"Dường như Nhị thiếu rất tâm đắc nhỉ?"

Hạ Hoài ở nhà đứng hàng hai, phía trên có một người chị gái lớn hơn hai tuổi, cho nên mọi người gọi là "Nhị thiếu".

Mọi người cũng theo đó mà ồn ào, rõ ràng lấy anh ta làm trung tâm.

Đây là chỗ tốt và sự tiện lợi của việc làm ông chủ nhỏ của công ty điện tử Hoa Lăng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn mang đến.

Dường như trời sinh Hạ Hoài đã quen với sự quan tâm như vậy, tự phụ mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đang chuẩn bị nói chuyện, tiếng di động đã vang lên.

Móc ra, vốn định trực tiếp cúp máy, nhưng sau khi nhìn thấy tên người gọi đã đánh mất ý định này. Đứng dậy, thả cốc chân dài xuống: "Các cậu chơi đi, tôi đi nghe một cuộc điện thoại đã."

Nói xong, lập tức rời đi.

"Sao rồi? Tam thiếu định hẹn tôi đấu địa chủ à?"

"Ở ngoài à?" Đầu kia truyền đến một giọng nói trầm trầm.

"Phải, một anh bạn chơi từ nhỏ của tôi kết hôn, đang làm tiệc độc thân, chơi bời ở quán bar, đến không?"

"Hôm nay thì thôi, tôi có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ."

Hạ Hoài nhướng mày, thu hồi giọng điệu cà lơ phất phơ, nghiêm túc: "Chuyện gì, nói đi? Chỉ cần anh em có thể giúp, tuyệt đối không từ chối!"

Thẩm Khiêm im lặng trong chớp mắt: "Nghe nói cậu của cậu có người quen ở cục giao thông, tôi muốn xem video theo dõi của một đoạn đường nào đó, có tiện không?"

"Chuyện nhỏ. Chờ lát nữa tôi nói với cậu tôi một tiếng. Có điều, không có việc gì cậu tra theo dõi trên đường làm gì? Có thằng nhãi con nào phá xe cậu hả?"

"Không phải."

"Thế..."

"Chứng thực một chút việc mà thôi. Tốt nhất người kia đừng lừa tớ..."

Chương 33: Bất lực trở về

Người kia?

Ai vậy?

Hạ Hoài đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, không ngờ bên kia đã kết thúc trò chuyện.

"Làm cái quỷ gì..."

Tuy là nói lời như thế, nhưng vẫn chuyển tay gửi tin cho cho ông cậu nhà mình, nhờ ông ta để ý nhiều hơn.

Ngày hôm sau, đại đội khu giao thông Xuân Trần.

"Anh Thẩm, mời đi bên này."

"Làm phiền anh rồi."

Người đàn ông mặc đồng phục đưa Thẩm Khiêm đến một phòng, tất cả bên trong đều là màn hình theo dõi.

"Anh muốn tra cụ thể là thời gian nào đoạn đường nào?"

Thẩm Khiêm im lặng trong một cái chớp mắt: "Chạng vạng ngày hôm qua, hình như là khoảng 6 giờ đến 7 giờ, phía tây đoạn đường Xuân Trần..."

"Ơ? Đây chẳng phải là chỗ đêm qua xảy ra tai nạn xe cộ sao?"

"Không sai."

Người đàn ông thở dài: "Nếu anh muốn tra đoạn theo dõi này, xin lỗi, chúng tôi cũng không thể giúp sức."

"Hửm?" Thẩm Khiêm nhướng mày, ánh mắt lại dần dần trở nên u ám.

"Không dối gạt anh đâu, ngày hôm qua chúng tôi vừa nhận được điện thoại đã đến hiện trường xem xét ngay, phát hiện là xe taxi vi phạm quy định lấn làn, nên mới va chạm với xe vận tải đang lao đến từ phía đối diện, tài xế hai bên đã được khẩn cấp đưa đi bệnh viện, chúng tôi đã định ghi chép ở hiện trường xong sẽ về trong đội lấy băng theo dõi, nhưng thật đáng tiếc, cùng ngày phát sinh sự việc, camera theo dõi đoạn phía tây và phía bắc đường Xuân Trần đều đang trong giai đoạn bảo trì tu sửa, cho nên không thể ghi lại tình huống cụ thể."

"Tất cả cameras ở phía tây đều đang sửa?"

"...Đúng vậy."

Nhân viên mặc đồng phục đưa Thẩm Khiêm đến cửa: "Thật sự xin lỗi, không thể giúp được gì."

Người đàn ông cười nhẹ nhàng: "Không sao, anh đã cố gắng rồi."

"Nhưng bên phía đội trưởng Đường..."

"Yên tâm," Thẩm Khiêm biết phải làm gì: "Tôi sẽ nói rõ tình hình thực tế."

"Vậy cảm ơn anh Thẩm, hẹn hặp lại."

Thẩm Khiêm hơi hơi gật đầu.

Nhìn theo đuôi xe đi xa, nhân viên mặc đồng phục mới xoay người trở lại văn phòng.

"Đội trưởng, kia là ai vậy? Sao anh khách khí thế?" Một cấp dưới thuận miệng hỏi.

"Đến tra camera."

"Người có bối cảnh à?"

"Thằng nhóc này, hỏi nhiều thế! Làm tốt việc của mình đi, đừng có suốt ngày hóng phía đông hớt phía tây, cẩn thận lắm mồm không cưới được vợ đâu!"

Cấp dưới hoàn toàn im miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Về camera bên đường Xuân Trần, đã để Chiêu Tử đi qua giám sát người sửa rồi, không có gì bất ngờ xảy ra thì giữa trưa là có thể sửa xong."

"Ồ, ai gọi tôi vậy?" Mội giọng nói khác chen vào.

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến! Có điều, Chiêu Tử à sao cậu trở lại nhanh như vậy?"

"Ôi, đừng nói nữa, căn bản là camera không hỏng, tôi đã bảo mà, hôm trước vừa mới kiểm tra, sao ngày hôm qua có thể có vấn đề, hoá ra là chưa bật nút nguồn, thảo nào không dùng được."

"Cái đó không phải là chỉ cần dùng máy tính thao tác là được à?"

"Ai biết? Chắc là sau khi kiểm tra thì quên mở...đội trưởng, buổi chiều chúng ta có cần đi tuần phố Văn Long không? Đội trưởng?!"

"...Hả? Ừ đúng, phố Văn Long."

Hai cấp dưới liếc nhau, cho nên, vừa rồi đội trưởng thật sự đang ngẩn người à?

...

Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, Thẩm Loan ngồi dậy, phát hiện miệng vết thương trên trán hơi ngứa, cô duỗi tay gãi một cái.

"A!"

Đau quá.

Y tá đi ngang qua nhìn thấy, tiến vào hỏi: "Làm sao vậy?"

Thẩm Loan: "Miệng vết thương ngứa."

"Trên đầu?"

"Đúng."

"Đừng gãi, để tôi kiểm tra xem..."

Y tá gỡ băng gạc xuống, nhìn thấy miệng vết thương sưng đỏ mới hơi nhíu mày: "Có hơi nhiễm trùng, tôi gọi bác sĩ giúp cô."

Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra mới xác định là nhiễm trùng.

"Truyền nước giảm nhiệt đã, trong quá trình truyền, cơ thể mà có cảm giác không thoải mái thì cô hãy chuông, được không?"

Thẩm Loan gật đầu.

Mu bàn tay vốn thâm tím không thể tránh khỏi việc lại bị châm hai cái, cô thở dài, tình trạng thân thể của mình vẫn còn quá kém.

Đời trước, cô về nhà họ Thẩm mới bắt đầu chú ý bảo dưỡng thân thể, nhưng đó cũng là bốn năm sau, dù sao giai đoạn trước dinh dưỡng không đủ, yếu đi quá nhiều, cho nên mặc dù rất cố gắng rèn luyện, cũng chỉ là để cho mình không dễ dàng bị bệnh như vậy, tố chất thân thể và sức khỏe so ra đều kém hai chị em Thẩm Như, Thẩm Yên rất nhiều.

Chương 34: Xuất viện trở về nhà

Mới đầu, Thẩm Loan cũng không để ý đến cơ thể mình, cô nghĩ chỉ cần đầu óc đủ dùng là được rồi.

Sau đó nội bộ trong công ty tranh đấu bước vào giai đoạn gay cấn, cô, Thẩm Khiêm, và Thẩm Như lập thành 3 phe, mỗi phe đều có người ủng hộ. Đến giai đoạn phát triển sau này, ba bên tranh quyền đoạt lợi, không chỉ đoạt các hạng mục mà còn đoạt người.

Với tư cách là người lãnh đạo và quyết định, mọi hành động của Thẩm Loan đều bị người khác chú ý, chỉ đi sai một bước, không chỉ mình xong đời, mà còn liên lụy đến rất nhiều công nhân "Trộn lẫn" của cô.

Có khi, cô thậm chí quên mất mục đích đoạt quyền lúc đầu, không dám quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại, chỉ có thể không chùn bước, vùi đầu về phía trước.

Vì thế, cô cần phải chú ý từng bước một, ngoài việc hoàn thành công việc còn còn phải để ý ý đồ của hai anh em Thẩm Khiêm và Thẩm Như, đề phòng tai họa khi chưa xảy ra.

Hậu quả của việc mức độ cảm xúc cao căng thẳng là cả đêm mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được nhưng không đến một tiếng sau lại bị chuông báo đánh thức, Thẩm Loan chỉ có thể bò dậy từ trên giường, rửa mặt trang điểm, mà giây phút bước vào của công ty, cô lại tự động biến thành hình tượng "Nữ cường nhân sắt thép", mở ra một ngày làm việc mới.

Cho đến một năm sau, cơ thể của cô hoàn toàn sụp đổ.

Đã bị suy dinh dưỡng bẩm sinh tạo thành bản tính thiếu hụt, lại làm việc lâu ngày và nghỉ ngơi hỗn loạn kiêm mất ngủ làm cho hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Thẩm Loan thu lại ánh mắt nhìn bình truyền dịch ở trên cao, suy nghĩ đang bay xa cũng theo đó mà trở lại vị trí.

Đủ loại, ví dụ như cái chết ngày hôm qua.

Muốn những việc đó không lặp lại, điều quan trọng là nắm chắc hiện tại.

Thẩm Loan là trẻ sinh non, nghe nói khi còn nhỏ cô bị bệnh nặng mấy lần, đừng thấy vóc dáng cô cao như vậy, nhưng cân nặng lại không đến 45 kg.

Cũng khó trách Thẩm Yên ghét bỏ cô giống như cây gậy trúc...

Thẩm Loan thỉnh thoảng soi gương, cũng không vừa lòng với dáng người bây giờ của mình.

Phải biết rằng, phụ nữ mập gầy nhưng mỗi bộ phận đều gãi đúng chỗ ngứa thì mới hoàn mỹ; chứ không phải hai vai kéo xuống dưới, da bọc xương gợi cảm.

Nghĩ lại kiếp trước, sau khi cô đã trải qua lần đả kích đó, bị bác sĩ dọa sợ, cho dù công việc bề bộn cũng sẽ bớt thời gian rèn luyện, hoặc là chạy bộ, hoặc là luyện yoga, dần dà trở thành thói quen.

Đến lúc 30 tuổi chết trên bàn phẫu thuật, tuy rằng tố chất cơ thể vẫn không tốt như cũ, nhưng dáng người lại lồi lõm trước sau.

Nếu ông trời cho cô một cơ hội sống lại, sao Thẩm Loan lại có thể lãng phí?

Giữa trưa, 12 giờ mười lăm phút.

Lúc Thẩm Khiêm vào phòng bệnh, bình truyền dịch bình còn dư lại non phân nửa, thiếu nữ ngồi dựa vào đầu giường, bàn tay chích kim đang đặt trên chăn bông màu trắng, đầu ngón tay dường như muốn hòa thành một thể.

Có thể nguyên nhân là như thế, nên mấy vết máu ứ đọng trên mu bàn tay càng thêm rõ ràng hơn.

Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, giữa mày nhíu lại, có lẽ chính anh ta cũng chưa từng phát hiện ra động tác nhỏ theo bản năng này.

Tất nhiên, cho dù nhận ra, Thẩm Khiêm cũng không tra cứu đến cùng.

Người thông minh có thói quen xu lợi tránh hại, không có lý do phải làm khó chính mình.

Đúng lúc này, lông mi thiếu nữ run rẩy, mở hai mắt.

"Anh?!" Vui mừng không thèm che dấu: "Đến đây lúc nào thế?"

"Vừa đến."

"... Là đưa cơm trưa cho em sao?" Thẩm Loan nhìn qua cái hộp đóng gói trong tay người đàn ông, trên túi nhựa được in logo khách sạn năm sao.

Thẩm Khiêm gật đầu đi qua, lật cái bàn nhỏ đi kèm với giường bệnh lên, lại đặt hộp nhựa lên trên.

Thẩm Loan đúng là rất đói bụng, đôi mắt nhỏ háo hức nhìn thẳng vào bên trong, nhưng giây tiếp theo lại ảm đạm.

"Sao thế? Không hài lòng?"

"Em không..." Cô theo bản năng xua tay, tuy rằng rất nhanh đã ngừng động tác lại, nhưng vẫn không thể tránh được kéo theo ống cao su, ngay cả bình truyền dịch cũng bị liên lụy mà đong đưa.

Nếp nhăn giữa mày người đàn ông càng sâu hơn, nhưng rất nhanh lại giãn ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hiểu sao có loại cảm giác xa cách.

Vẻ mặt Thẩm Loan vẫn như cũ, mà trên thực tế, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy thất vọng.

Nếu có thể dễ dàng bị cảm động thì không phải là Thẩm Khiêm!

"Ăn đi."

"... Cảm ơn anh!"

Ở bệnh viện ở năm ngày, vết thương trên trán Thẩm Loan cũng bắt đầu từ từ kết vảy, các chỉ tiêu cơ thể cũng gần như ổn định, cũng tạm thời chưa phát hiện ra di chứng khi va chạm mạnh vào não bộ, bác sĩ đặc biệt phê chuẩn— có thể xuất viện.

Sáng sớm Thẩm Loan đã thu dọn xong xuôi, ngồi trong phòng bệnh lẳng lặng chờ đợi.

Buổi sáng 9 giờ, có người tới đón nhưng lại không phải Thẩm Khiêm.

"Quản gia Chu?"

"Cô ba, sức khỏe thế nào rồi?" Từ trước đến nay là người ít nói lúc này hiếm khi lộ ra ba phần cười, mở miệng hàn huyên.

"Cũng tốt." Thẩm Loan cũng mỉm cười mà chống đỡ, thanh thuần vô hại: "Anh tôi..."

"Cậu cả có việc nên để tôi tới đón cô xuất viện."

Thẩm Loan hơi dừng lại: "Vất vả cho ông rồi."

Chu Khánh Phúc là người chu đáo, ngoài việc nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ xong, còn mua thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Cuối cùng, thay Thẩm Loan kéo cửa xe phía sau: "Cô ba, mời."

"Cảm ơn."

Suốt quãng đường không nói chuyện, trước khi về đến nhà họ Thẩm, Chu Khánh Phúc đưa một cái điện thoại mới tinh cùng một thẻ ngân hàng cho cô.

"Đây là..."

"Cậu cả chuyển cho cô, cậu ấy có nói nếu có gì có thể trực tiếp hỏi cậu ấy."

Thẩm Loan do dự một lúc, nhưng vẫn nhận lấy, vẻ mặt như suy tư gì đó.

Cũng không biết Thẩm Khiêm nói như thế nào, dù sao sau khi Thẩm Loan về nhà, cảm nhận được một sự yên tĩnh xưa nay chưa từng có.

Dương Lam chẳng quan tâm, Thẩm Yên đến trường học, Thẩm Xuân Giang ở công ty, mà ông cụ ra ngoài thăm bạn đã hai ngày chưa về.

Chương 35: Dường như đã lớn mật hơn một chút

Trở lại phòng, Thẩm Loan tắm rửa trước, sau đó lại tưới nước cho cây xương rồng.

Sau đó ngồi vào mép giường, lấy điện thoại và thẻ ngân hàng mà Thẩm Khiêm chuyển giao cho Chu Khánh Phúc ra.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó nhấn một dãy số...

Bất động sản Thiên Thủy, văn phòng tổng giám đốc.

Cốc cốc —

"Vào đi."

"Thẩm tổng, bên phía Bắc Hải xảy ra chút vấn đề."

Người đàn ông nghe vậy, động tác lật xem tài liệu không dừng lại, vẫn đọc nhanh như gió: "Nói xem."

"Sau khi phó tổng Lâm ăn cơm thương lượng với đối tác ở nơi đó, vốn cũng đã quyết định, theo lý mà nói hẳn là không có chút sơ hở nào, nhưng lúc đấu thầu lại bị một công ty bất động sản khác cướp mất, ra giá quy định chỉ hơn chúng ta hai triệu."

Hai triệu, nghe có vẻ không ít, nhưng đối với giá đất một tỷ, thậm chí chục tỷ mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Khi đấu thầu, các công ty bất động sản lớn sẽ cung cấp một mức giá khởi điểm trong hồ sơ dự thầu, theo nguyên tắc người ra giá cao thì được, thông thường giữa người trả giá và người trả giá sẽ chênh lệch nhỏ hơn từ tám đến mười chữ số.

Chênh lệch giá vài triệu, hoặc đối phương quá may mắn, hoặc là đã biết trước được giá quy định của bên mình, bây giờ có vẻ như loại khả năng thứ hai khá lớn.

Thẩm Khiêm: "Để Lâm Sâm lập tức trở về."

Thư ký kinh ngạc: "Vậy hạng mục Bắc Hải bên kia làm sao bây giờ?" Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, nếu lúc này từ bỏ, những cố gắng lúc trước đều uổng phí.

"Tôi tự xử lý."

Thẩm Khiêm có căn hộ ở gần công ty, là căn nhà của anh ta, thỉnh thoảng xã giao về quá muộn không tiện quay về nhà cũ thì có thể ở lại nên chuẩn bị đồ vật rất đầy đủ.

Anh ta thu dọn hành lý đơn giản, rồi lái xe đến sân bay.

Thư ký gọi điện thoại báo số chuyến bay và thời gian cất cánh, còn hai tiếng, anh ta đi đến phía phòng chờ VIP.

Vừa ngồi xuống chưa đến năm phút, điện thoại lại vang lên.

"Alo."

"Anh, em là Thẩm Loan."

"Chuyện gì?"

Đầu bên kia dừng một chút, sau một lúc lâu mới thật cẩn thận mở miệng: "Anh... Tâm trạng không tốt sao?"

"Không có" Giọng điệu người đàn ông hơi chậm lại: "Anh để quản gia Chu đón em xuất viện, bây giờ về đến nhà rồi?"

"Vâng."

Bên kia, Lâm Sâm gửi thông tin tài liệu của công ty đối thủ đến hòm thư của Thẩm Khiêm, người đàn ông vừa cầm điện thoại, vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không ngừng lật trang.

Kết quả của việc một lúc làm hai việc là giọng điệu có chút không để ý.

Thẩm Loan hiểu, không hề dong dài mà đi thẳng vào vấn đề: "Điện thoại và thẻ ngân hàng..."

"Cho em." Người đàn ông mở miệng cắt ngang.

"Chuyện này... Không tốt lắm?"

"Vậy em định trả lại?" Thẩm Khiêm khép máy tính, ngửa ra sau dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại.

Đầu bên kia rõ ràng nghẹn họng một lúc, người đàn ông rất có hứng thú chờ cô trả lời.

Sau một lúc lâu: "Đồ vật đã đưa rồi có lý nào lại trả về?" Lẩm bẩm lầm bầm, tuy là oán giận, lại lộ ra vài phần ngây thơ.

Thẩm Khiêm nhướng mày, con thỏ trắng dường như lớn mật hơn một chút rồi?

Phát hiện này làm tâm trạng anh ta rất tốt.

Giống như nuôi thú cưng, hoàn cảnh lạ lẫm khó tránh khỏi làm nhóc con sinh ra đề phòng, đến lúc dần dần quen thuộc, thỉnh thoảng cũng sẽ giơ móng vuốt lên cào chủ nhân một cái.

Rất thú vị, không phải sao?

Thẩm Khiêm: "Vậy em cần, hay là không cần?"

Thẩm Loan: "Cần!"

Người đàn ông phát ra một tiếng cười trầm thấp, giống như âm thanh rung động của đàn cello.

"Không nói chuyện với anh nữa!" Trực tiếp tắt máy.

Ý cười trên mặt Thẩm Khiêm càng sâu, trong đầu hiện ra dáng vẻ thiếu nữ thẹn quá thành giận, thẹn thùng khờ khạo.

Nhưng trên thực tế, toàn bộ quá trình Thẩm Loan đều giữ mặt không cảm xúc, mặc dù giọng nói chất chứa cảm xúc phong phú, nhưng hai mắt lại như một đầm lầy sâu không thấy đáy.

Buổi chiều, cô lấy cớ ra ngoài, ven đường vẫy một chiếc taxi: "Đến phố Đồng thau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro