Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Càng xa lánh dường như định mệnh lại đẩy tôi lại cạnh người đàn ông này...tôi bất giác lùi lại lắc đầu...( Vua khiến mọi người xung quanh bất động)
Vua: Đông sang hoa rơi cây cỏ mong
Người đến gọi chim quay trở về ( Hoa nhẹ rơi bay khắp mạn thuyền tôi hoảng loạn khuỵ chân)...
_Tôi không thể bán linh hồn cho ông được ,tôi xin lỗi ( Tôi quay lưng chạy)...
(N): Vua bước lên bờ đi qua cái cây ông ta dừng lại nhìn dòng chữ khắc tên ông ta và Trúc ( nhắm mắt để nhìn lại hồi ức) ...
Tôi chạy thật nhanh ra vẫy xe k xe nào dừng lại...chạy tiếp cho đến khi tuyết rơi đầy áo tôi...tôi vẫn chạy trong hơi thở yếu ớt...ngã bịch xuống đất tôi khóc...thấy bàn chân ông ta tôi bật dậy lùi lại...
Vua: Ta đã hỏi ngươi suy nghĩ kĩ chưa phải vậy không?
_Đúng vậy nhưng tôi kb đó là bao gồm tất cả
_Tất cả gì
_Không biết đâu tôi xin rút lại
_Hỗn láo ( sấm chớp ầm ầm loé cạnh tôi,tôi sợ ôm đầu)...
_Tôi k yêu ông người tôi yêu là chàng trai 3 năm trước k phải ông...( tôi ngẩng lên đa thấy đang ở giữa biển ngồi trên mây)
_Ta vua của Thiên Giới giây phút và khoảnh khắc này ngươi Phan Thanh Trúc linh hồn tâm trí và thể xác ngươi sẽ mãi mãi thuộc về ta ngươi có đồng ý hay là không?
_Tôi nói rồi mà tôi không đồng ý,tôi xin lỗi và xin rút lại lời nói đó...( Vua cười)
_sâu già ( sâu già xuất hiên)
Sâu Già: Vâng điện hạ
_Bắt mẹ của cô ta giam vào ngục vì bà ta đã cả gan yêu con người còn sinh con cùng con người khiến sinh ra 1 tạp chủng
Tôi: Là sao vậy tại sao lại bắt mẹ tôi,mẹ tôi là người của Thiên Giới sao ( tôi chợt nhớ tới lời bố trước khi mất nói mẹ ở trên kia và bà lão cũng vậy) k lẽ
Sâu Già: Mau cầu xin đi nếu k mẹ cô sẽ k sống dc đâu
_Sâu già tôi...tôi muốn gặp mẹ
_Giờ mạng cpi k giữ được còn gặp gỡ gì tội kết hôn cùng con người có lẽ đã dc che giấu nhưng điện hạ là người biết mọi thứ chính cô nói bán linh hồn cho người nếu nuốt lơi cô sẽ bị trừng phạt...mau lên ( Vua đã biến mất ) chết rồi cô sao vậy...mẹ cô là người của Thiên Giới đấy...
_Vậy sao giờ ông ta đi mất rồi
_Mau theo tôi ( Sâu già dắt tay tôi ra Bắc cực k có ông ta ở đó) k lẽ ngài đi ban bố lệnh rồi ( trờ về hoàng cung gặp Ngạc Phi ) người có cảm nhận dc điện hạ đang ở đâu k ạ
_Không sao vậy Trúc về r à con
_Điện hạ nói sẽ bắt mẹ cô Trúc tại cô cơ ai bảo nuốt lời
_Sao cơ nuốt lời con chưa bán linh hồn cho điện hạ sao...
Tôi: Cháu đã từ chối ( Ngạc Phi ôm đầu)
_Tại sao con lại từ chối chứ có ối người muốn dc trao linh hồn cho điện hạ còn vẫn chỉ là mơ mà tại sao con từ chối.
_Con k yêu ông ta con sợ
Sâu Già: Có tiếng sáo bên Hồ Nam ( Sâu già kéo vụt tôi qua)...thấy ông ta đang ngồi trên cây ( Sâu già đẩy tôi ý nói đi)
Vua: Ngươi đi làm nhiệm vụ của ngươi chưa Sâu Già ( Ông ta mắt rực lửa quay lại sâu già bị thiêu đốt đau đớn)
Sâu Già: Tiểu thần chậm trễ mong người tha tôi ( Tôi lấy nước dập càng dập lửa càng cháy to)
Tôi: Anh dừng lại đi được không Sâu Già k chịu dc mất ( Ông ta vẫn quay đi thổi sáo)
Sâu Già: Cô Trúc tránh ra nếu k sẽ bị đau đấy ( tôi khóc )
Tôi: Cầu xin anh đấy ( tôi quỳ xuống)
Vua: Cầu xin ngươi có tư cách sao
_Anh muốn gì cũng được xin anh dừng lại đi ( tôi càng nói anh ta càng tức đến khi sâu già biến thành con sâu chết cháy) không...sâu già...sâu già ơi ( tôi lay lay) ...đừng vì tôi mà chết mà ...sâu già ơi ...anh cứu sâu già đi ( tôi khóc lớn anh ta đặt chân xuống thảm cỏ nhẹ nhàng)
Vua: Đây mới chỉ là bắt đầu cho việc ngươi dám làm trái lời ,con người luôn là những kẻ k chịu trách nhiệm cho lời nói ( tôi chạy tới tóm tay anh ta)
_Tôi đồng ý mà ,tôi đồng ý rồi xin anh
Vua: Quỳ xuống ( tôi quỳ khóc nức nở) ta hỏi lại ngưoi có đồng ý để linh hồn tâm trí và thể xác ngươi thuộc về ta hay không?
_Có tôi đồng ý ( Nói uất nghẹn những cánh hoa đâm xuyên qua thân thể tôi ,đau đớn tôi gục)
_Từ giờ ngươi sẽ là nô lệ của ta ( ông ta nhặt những cánh hoa trên người tôi ngửi chúng khi những cánh hoa đầy máu của tôi ...anh ta cho chúng vào miệng và nhai những cánh hoa) Huyết Hoa tư thông mãi ngàn năm ...( tôi k còn thấy đau nữa ông ta biến mất)...tôi run run bật dậy thì thấy Sâu Già ngồi dậy thờ ngay sau nhìn nhau hai chúng tôi hét lên
Sâu Già: Hết hồn ( cháy đen thui mặt)
_Tôi cứ tưởng anh chết rồi chứ ( tôi gào lên quát Sâu Già)
_Chết sao được mệt ghê về chuẩn bị thôi
_Chuẩn bị gì
_Còn gì nữa linh hồn cô bán cho điện hạ rồi còn thể xác đã xong thủ tục đâu
_Ông ta đi rồi mà dẹp thủ tục vớ vẩn ý đi ,Sâu Già này mẹ tôi có khoẻ không?
_Mẹ cô rất khoẻ và rất giống cô nhưng nếu k có lệnh của điện hạ thì cô k thể gặp đâu
_Tại sao
_Cái đó hãy hỏi điện hạ ...chúng tôi chỉ là kẻ dưới vì mẹ cô đã kết hôn cùng con người đó là điều cấm kị...
(N): Linh đến gặp Ngũ Vương Gia
Ngũ Gia: Ai đây nhỉ nữ nhân của điện hạ lại đến phủ ta lúc nửa đêm liệu có phải làm khó ta k ( cô ta quỳ xuống)...
_Ta muốn bán linh hồn cho ngũ gia ( a ta khựng lại)
_Chuyện hài gì vậy mau quay về đi
_Tôi sẽ giúp ngũ gia có dc cô gái mà ngài thích ( Ngũ Gia quay lại)
_Rốt cuộc ngươi muốn gì
_Muốn người giết cho tôi 1 người
_Ai
_Mẹ của tôi Lệ Quận Chúa ( Ngũ Gia buông thõng tay trước lời của Linh)...
Tôi được Ngạc Phi bóp tay chân như khi chuẩn bị lên sàn đấm bốc
_Bác gái à con nghĩ bóp vậy dc rồi ạ con không đau đâu mà
_Phụ nữ phải khoẻ mạnh khí huyết lưu thông để 1 phát ăn ngay ( ý có thai)
_Ăn ngay gì ạ
_Thiếu gì thứ để ăn hả con ( Ngạc Phi luyên thuyên)...ngửi mùi này xem thơm không ( nc hoa)
_Dạ thơm
_Mùi này là của hoa hồng ngàn năm ướt bởi sương sớm của ngày đầu tiên trong tháng 1 giọt thôi là con thơm cả năm luôn ( bà xịt lên tóc tôi)
_Thơm thật con đi ngủ đây ạ buồn ngủ quá lát bác bảo sâu già đưa con về nhé ( vẫn vô tư)
Kẻ Hầu:Tôi là tổng quản bên chính cung mời
Ngạc Phi: Đi đi con
_Đi đâu ạ
_Đến lúc con cần đối diện rồi đưng để điện hạ nổi giận
_Nhưng con chưa cpi tâm lý
_Đi đi ta chờ con ( tôi buồn thiu đứng dậy )...
Đến nơi tôi sợ vã mồ hôi chính cung ở tít trên cao 1 nơi bằng gỗ toạ lạc ở nơi có lẽ cao nhất thế gian này...
Tổng quản: Mời quý nhân ( cửa mở ra tôi k dám bước vào) mời quý nhân ( nói lại tôi giật mình gật rồi bước vào trong chiếc váy trắng với mái tóc dài)...điên hạ đang tắm bên trong quý nhân hãy lưu ý chúng tôi xin phép lui ra ( quay đi cửa đóng lại tôi ngoái lại nhìn)...nến được thắp khắp căn phòng cùng với ánh trăng rọi vào nơi ông ta sống chỉ có màu đỏ và đen ...tôi bước vào bên trong bể tắm k có ông ta...tôi thở phào nhẹ nhõm...trên mặt bể tắm có rất nhiều cánh hoa đủ loại hoa tôi gạt gạt...hoa hồng này,hoa cúc,hoa nhài ,hoa lan ...( đang chỉ từng loại ông ta vụt từ dưới nước lên tôi sợ trượt tay ông ta tóm)...nhìn nhau tóc ông ta rũ mái trên đầu là những cánh hoa...( Tôi cười)
_May quá suýt nữa là ngã rồi ( ông ta kéo tõm tôi xuống nước tôi chìm nghỉm ông ta tắm ở cái hồ k có đáy,ông ta với tay ...tôi bám vội vào cổ ông ta rồi thở hổn hển) bể này sâu bao nhiêu vậy tôi k biết bơi ( mặt sợ hãi nghệt ra)...
_Đừng cười trước mặt ta lần nào nữa ( tôi lặng yên quay mặt đi) cũng đừng tỏ thái độ gì khác
_Vậy phải thế nào mới được ( tôi mặt đối mặt...tôi đỏ mặt)
_Nguoi là tạp chủng được hầu hạ ta là phước tu từ kiếp trước của dòng tộc ngươi
_Sao anh cư nói tôi là tạp chủng vậy
_Điều cấm kị là người thiên giới lại sinh con với con người,mẹ nguoi da sinh ra tạp chủng bà ta đáng lẽ k dc phép tồn tại...
_Anh nói gì về tôi cũng dc đừng nói mẹ tôi như vậy...
_Bố nguoi là 1 kẻ hèn nhát chút giận lên nguoi bởi vì người ông ta cần là mẹ nguoi,nguoi sống 1 cuộc đời vô nghĩa vì k ai cần ,1 sự cô đơn luôn chiếm lấy tâm trí ngươi từ nhỏ đến lớn ( tôi khóc mím chặt môi)...
_Tôi muốn về nhà ,ông toàn nói khó nghe thôi ( thoắt cái tôi đã nằm trên giường) không tôi không muốn ,tôi ghét ông...( tôi khóc lớn ông ta cắn vào cổ tôi rất đau) đau ...
_Ngươi phải được thuần hoá ( ông ta bóp mồm hôn tôi,tôi đập vào ngực ông ta người k thể cựa quậy được...nụ hôn của ông ta thật lạnh nhạt)...tôi vẫn khóc nức nở ...
_Tôi chưa sẵn sàng tôi mệt mỏi lắm ( ông ta dừng lại k hôn ...áo tự động choàng vào ông ta rồi biến mất có lẽ do tôi khóc quá nhiều ông ta mất hứng)...mẹ ơi con sợ người đàn ông đó...mẹ cứu con...
(N): Linh đã qua đêm với Ngũ Vương ông ta lẳng lặng ngồi nhìn nơi Trúc hay chơi nhẩy dây
Ngũ Vương: Vì nàng ta sẽ làm tất cả hãy giữ mạng chờ đến ngày ta có thể đón nàng...
Tôi năm khóc đến tận sáng,buồn cho số phận của mình ,buồn vì tất cả...ông ta nói đúng k ai cần mình cả...tổng quản mở cửa vào đưa đồ cho tôi ...
Tổng Quản: Nước mắt sẽ khiến quý nhân mệt hơn mà thôi,tôi chưa thấy cô gái nào lên đây lại khóc như quý nhân cả...điện hạ đang thay đồ ở phòng bên ( a ta ở phòng bên cạnh nghe tôi khóc cả đêm) sang đó chuẩn bị quần áo cho điện hạ lúc này tôi nghĩ hơn là nằm khóc,phật ý người là điều đáng sợ thế nào quý nhân biết rồi chứ
_Tôi biết ( tôi mặc áo đi sang tóc vẫn rũ rượi anh ta đang dc người hầu choàng áo thấy tôi vào anh ta hẩy tay,ý ng hầu đi ra)...tôi đến rồi ( a ta quay ra nhấc ly trà lên uống mặt lạnh tanh k phản ứng)...
_Tới đây ( tôi cúi đầu đi tới ông ta kéo tay ngồi vào lòng thấy mắt tôi đỏ hoe) ngươi đang làm ta k vui đấy ...
_Tôi buồn ông nói đúng k ai cần tôi cả sống vô nghĩa ( ông ta lặng yên)...
_Ngẩng măt lên ( tôi ngẩng mặt nhìn nhau ông ta hôn ôm chặt tôi)...
_Ta có quà cho ngươi đây ( vụt ông ta lên triều nhưng k có quan nào ,ông ta vẫn bế tôi trong lòng)...
Lính: Điện Hạ Lệ Quận Chúa của Phủ Quân Hầu đã chờ từ sáng rồi ạ
_Cho vào ( tôi quay xuống nhìn qua tấm rèm 1 người phụ nữ trông hiền lành,phúc hậu bước vào)
Lệ: Điện Hạ Thiên An ( quỳ sụp)
_Miễn lễ Lệ Quận Chúa có việc gì muốn gặp ta sớm vậy?
_Thần đến để thú tội
_Cứ nói
_22 năm trước thần đã bị phạt xuống nhân gian do ngày đó còn trẻ non dại nên đã yêu 1 người đàn ông loài người ( tôi ôm mồm) và chúng thần đã có với nhau 1 đứa con...( tôi nín nấc từng hồi ) con gái thần là Phan Thanh Trúc đã nhập cung làm quý nhân của điện hạ...( tôi khẽ rơi nc mắt trong lòng vua)...
_Rồi sao ngươi muốn nhận hình phạt nào?
_Thần muốn xin người huỷ bỏ lệnh cấm yêu con người thần xin chịu mọi hình phạt ( Vua cười vang trời)
_Con gái ngươi đang ở trong cung sao
_Vâng điện hạ
_Thế nhưng cô ta k ngoan hiền dịu như Lệ Quận Chúa vậy ta phải dậy dỗ sao đây
_Thần chưa biết dậy con do con bé thần mới đón về nên xin điện hạ thương tình bỏ qua
_Đây là mẹ của Phan Thanh Trúc sao ( ông ta cươi nhìn vào tôi,tôi định gọi mẹ nhưng quá bất ngờ tôi chỉ biết ngắm bà trong nước mắt) Lệ Quận Chúa muốn để Thuỷ Cung phạt hay Hoả Cung phạt đây ,dù sao thì nếu như là hạ giới ta phải gọi ngươi là mẹ vợ ( tôi lườm ông ta)
Lệ: Thần k dám thưa điện hạ thần yêu người đó giờ người đó ở âm giới vẫn chờ thần để có thể bên nhau dù phải chết thần k hối tiếc
_Ngươi có chí khí đấy người đâu mau lôi Lệ ( anh ta đang nói tôi với tay hôn ông ta...ông ta ngồi yên k chớp mắt như đang khinh bỉ tôi)
Tôi: Tôi xin anh nếu mẹ bị phạt tôi cũng k muốn sống nữa ...tôi cũng là con người chẳng phải anh đang qua lại vs con người sao
_Ngươi sai rồi ta k yêu ngươi ...
_Để mẹ về đi được không ?
_Người đâu mau lôi lệ Quận Chúa nhốt xuống Hoả Cung ( tôi bật dậy ông ta giữ)
_Không mẹ ...mẹ...( họ đưa mẹ đi tôi đấm vào ngực ông ta) trả mẹ cho tôi...sao anh dám
_Ta cũng có thể giết cả ngươi nữa ,ngươi là tạp chủng ( ông ta hất tôi ra sàn)...
_Ông thật độc ác món quà đó đây sao ...quà của ông dành cho tôi đây sao ( tôi cười như bị điên)...tôi chạy vội tới cung Ngạc Phi...( tôi thở hổn hển)
Ngạc Phi: con đây rồi ta đang định rủ con đi chăn vịt thú vui của ta đấy
_Ngạc Phi xin hãy cứu mẹ của con
_Mẹ con tại sao là ai
_Mẹ con bị bắt đi rồi ông ta đã ra lệnh ông ta k giữ lời ,ông ta nói dối con...
_Bình tĩnh nào mẹ con bị nhốt ở đâu
_Ở hoả cung nghe ông ta nói dốt ở hoả cung...
_Dc rồi theo ta ( bà tóm tay biến tới hoả cung nóng như cắt da cắt ...)đứng sát vào ta sẽ k cảm thấy nóng...các người mở cửa
Lính: Cái này điện hạ nói phạm trọng tội nên
_Ta mà các ngươi dám cản sao
_Tiểu thần k dám
_Tội đâu ta chịu...( bà dơ tay cánh cửa mở ra )...vào tới nơi tôi thấy mẹ đang bị nhốt trong 1 cái lò lửa phun ra) đừng lại gần con sẽ nguy hiểm nơi đây nóng lắm...( Ngạc phi xoa nhẹ lò dập tắt mẹ ngã lăn ra da trên cơ thể mẹ cháy xém đỏ như máu)
Tôi: Mẹ ơi ( tôi gào lên chạy lại đỡ bà)
Lệ: Cháu là...
_Con là Trúc con là con mẹ đây mẹ ơi con đến rôi đây
_Trúc kp nó đã nhập cung sao
_Con đây mẹ có nhớ lần mẹ ném bóng cho con lần cuối rồi mẹ đi không ( tôi vạch gáy) nốt đỏ này mẹ còn nhớ k ( bà ngạc nhiên k nói nên lời)
_Vậy người ở cung của mẹ là ai
_Ra khỏi đây rồi nói nhé mẹ ...( tôi dìu bà 1 đám lính mặt quỷ dữ chặn lối)
Ngạc Phi: Tránh ra
_Ngạc Phi tha tội chúng thần chỉ làm theo lệnh của điện hạ...
_Ta là mẹ của điện hạ các người k coi ta ra gì sao
_Chúng thần k dám xin hãy hiểu cho chúng thần...
_Ta nói tránh ra ( Giọng vua vang lên trên trời)
Vua: Đưa họ tới âm giới
Ngạc Phi: Điện hạ Lệ Quận Chúa yếu ớt lắm rồi...(Lính đưa tôi và mẹ biến mất xuống âm giới)...xuống tới âm giới ông ta đang ngồi uống trà nhẹ nhàng ...dưới hồ nước đầy máu sôi sục bên cạnh...họ nhấc 1 người lên là bố tôi...
Mẹ: Mình ơi ( bà gào đau đớn) điện hạ xin người
Vua: Đáng lẽ ngươi nên nghĩ đến hậu quả khi đến xin ta,thà k cầu xin ông ta sẽ k sao cả...giờ đây ngay cả linh hồn của ông ta ,ta cũng sẽ k để đầu thai...
Mẹ: Điện hạ tôi cầu xin ngươi ( bà dập đầu liên tục)...
Bố: Con đến rồi sao ( tôi lắc đầu nước mắt rơi k ngừng)
Tôi: Chuyện gì vậy...chuyện này là sao vậy
Mẹ: Điện hạ thần sẽ k yêu nữa k có tình cảm nào xin điện hạ hãy tha cho ông ý
Vua: Ngươi hãy cho ta 1 lý do để tha cho ngươi đi ( Mẹ ấp úng) kia là hồ tuyệt mệnh ngươi biết đấy hai ngươi chỉ có 1 người có thể sống ta nghĩ ông ta dù sao cũng đã chết có đầu thai hay k cũng đâu quan trọng bằng quận chúa cao quý,ta nể tình cha ngưoi có công giúp cha ta gây dựng thiên giới nên sẽ cho ngươi tự đưa ra cái kết cho chính bản thân mình ( Mẹ đứng dậy)
Bố: Mình hãy ở lại chăm sóc con tôi k đầu thai cũng k sao...
Mẹ: Mình phải đầu thai biết đâu kiếp sau tôi và mình sẽ gặp và yêu nhau 1 cách đàng hoàng hơn,xin lỗi mình...Trúc hãy tha lỗi cho mẹ k nhận ra chính con của mình ( mẹ chạy vụt lao xuống hồ tuyệt mệnh)
Bố: Không...mình ơi ...( bố lao ra nhẩy xuống đó nốt)...Vua đứng dậy ông ta phủi áo
Vua: Đáng lẽ vc nhỏ này ta sẽ k làm đâu nhưng dù sao ta muốn xử họ vì họ là bố mẹ của ngươi...( Tôi ôm đầu)
Tôi: A a....a ....a ( Hét đau đớn rồi ngất lịm đột ngột đến đứng tim)...Tôi mở mắt bật dậy thấy Ngạc Phi và Sâu Già đang nhìn...
Ngạc Phi: Con tỉnh rồi sao ...
sâu Già: Cô k sao chứ
_Ông ta đâu rồi
Ngạc Phi: Bình tĩnh nào con
_Ông ta đâu rồi ( Tôi chạy tới cung ông ta gọi lớn) Hoàng Vương tên khốn mau ra đây...mau trả bố mẹ lại cho tôi
Sâu Già: Cô điên rồi cô đang phạm thượng đấy bố mẹ cô đã nhẩy xuống hồ tuyệt mệnh k ai có thể cứu vãn...( tôi ngồi bịch xuống)
_Tại tôi ông ta nói vì đó là bố mẹ tôi,rốt cuộc tôi đã làm gì sai ,tôi đã làm gì sai tên khốn kiếp Hoàng Vương mau ra gặp tôi đi...( ông ta k xuất hiện)...3 ngày trôi qua tôi k ăn ,k ngủ ngồi đờ đẫn bên hồ...
Ngạc Phi: Con ăn chút gì đi nếu k cơ thể sao có thể chịu được...
_Bố mẹ ...Ngạc Phi ơi xin người cứu bố mẹ con với ( Tôi quay lại nước mắt lã chã)
_Con cứ vậy 3 ngày nay rồi mẹ của con đã lựa chọn quyết định k ai ép cả ( tôi đứng dậy)
_Cuối cùng người cũng bênh ông ta mà thôi...
Cung nữ: Điện hạ đi vi hành đã về rồi ạ mời Ngạc Phi đến cổng điện tiếp đón...
_Ta biết rồi ( tôi chạy thẳng đi) Trúc khoan đã con đừng làm gì dại dột Trúc ...
Tôi chạy ra cổng cung không có ông ta...hắn đâu rồi...tôi chạy về cung Ngạc Phi dưới gốc cây hoa Lan ngàn năm ông ta đang đứng chắp hai tay ra sau và đang ngắm nhìn cây...tôi chạy tới ông ta vụt biến mất...tôi gục xuống gốc cây thở...tôi muốn gặp ông mau ra đây cho tôi ( tôi ngẩng lên bàn tay bóp vào cổ tôi)
Vua: Tên của ta để cho ngươi có thể gọi như vậy sao ( tôi cắn răng lừ lừ vs ông ta)
_Trả bố mẹ lại cho tôi
_Trả tại sao đối vs ta ngươi chẳng là gì ngoài 1 linh hồn nô lệ...
_Ông đã lừa dối ta ông nói sẽ cho ta gặp mẹ
_Ta đã cho ngươi gặp mẹ ta chưa hề làm sai
_Vậy hãy trả họ lại cho tôi đi ( tôi tóm áo ông ta rồi giật khóc trong đau đớn)
_Giữ mạng ngươi đi ta chưa đến lúc giết ngươi thôi ( Vua nhếch mồm ) ...tôi chạy ra bàn gần đó có 1 con dao gọt hoa quả ) ồ chí khí vậy ngươi định làm gì đâm ta sao ( ông ta đi gần ra tôi tay cầm dao run run căm phẫn người đàn ông này...phập dao đâm vào ông ta nhưng k có máu ông ta cũng k sao) thứ này chỉ có tác dụng với loài người thấp kém thôi ( ông ta quay đi)
_Cám ơn ông đã gợi ý cho tôi ( Vua quay lai tôi dơ dao đâm phập vào bụng tôi rút dao ra đâm tiếp 1 lần nữa ) tôi có thể quay đầu nhìn tuyết trắng có thể hoá thành thảo nguyên...nơi đó cỏ sẽ mọc ...hoa sẽ nở sẽ k gặp ông...tôi có thể gặp lại bố mẹ mình ( Tôi rút dao ra đâm tiếp 1 nhát nữa Vua lặng yên)...tôi yêu người đàn ông năm đó đến bây giờ chưa hề hồi hận...nhưng điều hối hận nhất là tôi đã gặp ông kẻ máu lạnh ...k đúng ông còn k có máu ( tôi cười máu phụt ra tôi gục xuống ông ta vẫn đứng yên..) với những cánh hoa tôi cười nghĩ đến bố mẹ) bố mẹ đừng để con cô đơn nữa được không?
(N): Trúc nằm trên vũng máu Vua xoa tay những chú bướm từ đâu tới nhẹ nhàng thu dọn máu của Trúc ...
Ngạc Phi: Trúc ...điện hạ sao người nỡ con bé còn chưa dc nói lời nào với mẹ của mình,k lẽ điện hạ thật sự k có tình cảm k có rung động
_Ta có cần phải trải lòng với Ngạc Phi không nếu cô ta muốn chết ta cũng k cần giữ 1 cái xác
_Điện hạ...người thật nhẫn tâm Trúc ...Trúc ơi tỉnh lại đi con ...( Vua biến mất) ta sẽ đưa con về ở nơi này toàn đau thương thôi con gái à ( Ngạc Phi rơi nước mắt lau máu trên miệng Trúc)... Cạch Cạch Cạch...tiếng người đang đập gì đó bên cạnh tôi...tôi mở mắt yếu ớt
Giang: Tỉnh rồi sao ngủ mãi vậy...dạo này cv bận vậy sao liên lạc cho mày mãi k dc
_Tao còn sống không
_K sống thì chêt à linh tinh ( tôi đau khắp mình mẩy)...
_Tao mệt mỏi quá Giang ạ muốn chết k dc mà sống cũng k xong ...
_Đừng nghĩ nhiều nghỉ ngơi đi lúc tao đến thấy mày người nóng ran ,giúp vc nói kb mày về từ bh đến dọn phòng đã thấy nằm trên giường rồi
_Cho tao cốc nước ( tôi tu nước rồi mở cửa sổ tuyết vẫn rơi phủ lối khắp con đường) ước gì tao có thể là những hạt tuyết rơi vô định ...
(N): Ngạc Phi buồn rầu thở dài cả buổi
Sâu Già: Ngạc Phi điện hạ biết người đưa cô ý đi sẽ nổi giận đó ạ
_Ta sai rồi con bé quá đáng thương ta k thể để thêm vết thương nào,làm sao ta có thể gán ghép con bé cho kẻ nhẫn tâm tàn sát bố mẹ con bé ( Ý nói vua)
_Kìa Ngạc Phi sao người có thể nói vậy điện hạ là vua ngài ý có quyền quyết định sự sống chết Lệ Quận Chúa đã tự chọn lấy việc đó ...
_Đừng nói nữa điện hạ ghét con người nhất là Trúc ta k hiểu tại sao điện hạ ghét con bé đến mức muốn giết hết lần này tới lần khác...con bé đáng yêu vô tội...giờ thì vết thương lòng sẽ đau lại càng đau...
Vua đứng trên lầu ông ta nhìn về xa xa thổi sáo ...chợt có tiếng đàn hoà cùng tiếng sáo vua biến mất...tới hoa viên thấy 1 cô gái đang gẩy đàn khúc tâm tình ...( cô gái quay lại) ...điện hạ ( vua đeo mặt nạ trắng,Vua quay đi cô ta chạy tới)
_Điện Hạ em là Tịnh Như ( Vua k trl biến mất) điện hạ...người thật sự lạnh lùng như lời đồn thật sao,em đã học bản nhạc này bao lâu người biết không...
Ngũ Vương ngủ chợt mở mắt ...Nàng k còn ở trong ma kết ta có thể nhìn thấy nàng...( Ngũ Vương biến mất)...
Tôi ngồi trên thuyền lặng nhìn dòng nước thả những bông hoa xuống mặt nước...
_Bố ,mẹ hai người có khoẻ không con còn chưa nói con nhớ hai người đến thế nào mà...hai người tại sao lại bỏ con nhanh đến vậy...tại sao vậy???hai người chưa từng nghĩ đến con 1 giây phút nào sao k lẽ con chính là tạp chủng như ông ta nói...con cô đơn lắm bố mẹ à....( vụt ngồi trên thuyền Ngũ Vương giơ tay vuốt tóc Trúc,Trúc ngẩng lên nước mắt lã chã)
Ngũ Vương: Ta đến rồi nàng sẽ k bị tổn thương nữa đâu...hãy chọn ta ( tôi ngạc nhiên k nói nên lời)
_Ngũ Vương ông nói gì vậy...sao ông lại ở đây
_Ta đến để đón em
_Đón tôi tại sao
_Ta có thể giúp em gặp lại bố mẹ mình
_Thật sao ông có thể giúp tôi sao
_Được chứ điện hạ máu lạnh vô tình bên điện hạ em sẽ đau thương chồng chất đau thương,hãy về bên ta...
_Tôi k hiểu ý ông vậy bố mẹ tôi đang ở đâu
_Chỉ cần em đồng ý 1 chuyện ta sẽ giúp em gặp lại họ
_Chuyện gì anh nói đi tôi có thể làm dc nhất định sẽ làm
_Hãy trao thân của em cho ta ...( tôi đơ người)
_Không thể tôi đã thuộc về điện hạ
_Ta biết em chưa thuộc hoàn toàn về điện hạ vẫn còn cứu vãn đươc hãy theo ta ,sao em có thể trao thân cho kẻ đã đẩy bme em đến đường cùng chứ ,tôi nay ta sẽ chờ em tại nơi này nếu em đến ta sẽ đưa em đi gặp bố mẹ ( Ngũ Vương biến mất)...tôi lặng yên ôm đầu...nhưng ông ta đã đẩy bme mình đến đường cùng khiến bố mình đến linh hồn cũng k thể tái sinh...mình hận ông ta...tôi hận ông ( Trúc hét lên)...Hoàng Vương tên khốn kiếp...
(N): Vua đang thiết triều ông ta nghe tiếng trúc hét lên ...
Sâu Già: Con yêu nghiệt nói to vậy điện hạ xin người đừng chấp
Vua: Bãi Triều
Bô lão: Còn về hạn hán và chiến tranh ở vùng SS giải quyết sao ạ
Vua: Hãy cứ để tự nhiên đi chúng ta k thể giúp con người mãi đươc hãy lo viêc của Thiên Giới trước đi
_Vâng điện hạ ( Vua đi xuống với chiếc mặt nạ đỏ ông ta đang giận giữ mn sợ hãi)...Sâu già lẽo đẽo chạy theo...
Sâu Già: Điện hạ đêm nay là đêm ngài chọn nữ nhân rồi ạ ,cả triều đình cứ đồn ầm lên là điện hạ gay đó ạ ( Vua dừng lại) ấy thần k có ý gì mà
Vua: Ta phê chuẩn ( Ý dc phép đưa nữ nhân vào phòng)
_Dạ vâng Ngạc Phi sẽ vui lắm đây ạ ...
Tôi trở về nhà thay đồ tô chút son ...chọn 1 chiếc váy màu đỏ đẹp choàng áo khoác đen rồi soi mình trước gương...do ông trước ( quyết định rồi nhưng vẫn sợ đến phát khóc) do ông khiến tôi phải thế này...( tôi quay ra xe ra tới bờ sông ngũ Vương đã chờ sẵn ông ta cười nhẹ)
Ngũ Vương: Đưa tay em cho ta...( tôi đưa tay ra cơn gió ôm trọn tôi vào gần ngũ vương) hôm nay em rất đẹp...( ông ta cười nhẹ tôi quay mặt đi)
_Tôi muốn gặp bố mẹ mình trước ( Ngũ Vương nắm tay tôi biến mất đến nơi có đồi hoa toàn hoa rất đẹp) bố mẹ ơi hai người ở đâu ( tôi gọi lớn)...
Ngũ Vương: Sau khi em thuộc về ta ,ta sẽ đưa em đi gặp họ...
_Ông nói đưa tôi gặp bố mẹ trước mà
_Ta k nói dối em nhưng ta muốn chắc chăn
_Tôi sẽ k nuốt lời đâu mà
_Đi theo ta ( ông ta kéo tay tôi vào căn nhà bằng đá quý giữa đồi hoa)...
_Buông tay ra ông đang nói dối tôi phải không
_Ta đã nói khi xong sẽ đưa em đi gặp họ ta chưa bh nói dối em ...
_Không tôi k đồng ý...buông tôi ra ( ông ta ghì tôi xuống giường)
_Nơi này em k thoát dc đâu em thuộc về tôi rồi thì điện hạ sẽ chẳng bao giờ dành em với tôi cả...
_Buông tôi ra kẻ nói dối tên khốn kiếp...tên khốn ( ông ta giữ tay tôi)...
_Em la hét vô ích ông ta k cần em còn ta trân trọng em ...
_Ông ta chưa bh ép tôi mau buông ra ...Hoàng Vương cứu tôi...( tôi hét lên)
(N): Vua đang được nữ nhân cởi bỏ áo ông ta mặt lạnh như cục đá khiến nữ nhân k dám ngẩng mặt lên nhìn...
Nữ Nhân: Thiếp là Vân Hồng con của tướng quân Vân Hoàng nếu có chỗ nào không vừa ý xin người bỏ qua ( Vua k trl đi thẳng ra bàn nhấ trà lên uống)...nữ nhân ở phía sau cởi bỏ hết đồ rồi bước lên giường nằm...( Vua vừa cho trà lên miệng chợt nghe tiếng của Trúc)
Trúc : Hoàng Vương ông ở đâu rồi ( Vua trợn mắt mặt biến sắc biến mất)...cô gái nằm trên giường nhìn qua tấm mành k thấy Vua liền bật dậy
_Điện hạ người đâu rồi ...
Tôi xoay người Ngũ Vương giữ áo khiến toạc ra...
Ngũ Vương: Đừng vậy Trúc ta thật lòng thích em ( Tôi khóc lớn những cánh hoa rơi khắp phòng)...khoảnh khắc len giữa những cánh hoa Vua tới trong bộ vest xanh màu giống những cánh hoa nơi đây...ông ta nhìn Ngũ Vương cười
Vua: Ngũ Vương ngươi đang làm gì vậy?( tôi với mảnh áo che lấy người ngồi co ro trong góc giường)...
Ngũ Vương: Điện hạ sao người tới đây nơi này k bh người tới mà
_Tại sao ngưoi lại nghĩ vậy hoa nơi này do ta trồng tại sao ta lại k tới dc chứ
_K đúng tôi hiểu quá rõ ngài ...
_Vậy đến bây giờ ngươi hiểu rõ về ta bao nhiêu ( Vua xoa tay những cánh hoa bên ngoài cửa sổ đâm phập vào người ngũ Vương vua hất tay ra Ngũ Vương bay lên)
_Điện hạ hãy tặng cô gái này cho thần
_Ồ ngươi vẫn u mê vậy sao
_Thần thật sự càn cô gái đó
_Cần tâm hồn hay thể xác ( Vua cười nhếch mồm)
_Tôi cần tất cả
_Tiếc vậy sao ngươi k nói sớm cô gái này đã trót bán linh hồn cho ta rồi k lẽ ta lại đi dùng chung linh hồn 1 cô gái sao
_Tiểu thần k dám
_Nói láo ngươi đã dám ( Vua đầu rực lửa tay ông ta hiện lên cây sáo...ông ta dơ lên vụt liên tiếp vào Ngũ Vương cho đến khi Ngũ Vương tan biến)...tay và đầu ông ta bao quanh bơi ngọn lửa biểu hiện của sự chết chóc...tôi run run dơ tay nắm lấy bàn tay ông ta...( Vua cúi xuống nhìn)
_Tôi muốn về nhà ( Lửa trên người Vua vụt tắt khi tôi nắm tay) tôi sợ k đứng nổi nữa rồi
_Ngươi cũng phải bị phạt vì để cho kẻ khác chạm vào ngươi
_Tôi chỉ muốn gặp bố mẹ m thôi Ngũ Vương nói sẽ cho tôi gặp
_Họ đã ở dưới hồ tuyệt mệnh ngoài ta ra k ai có thể cứu họ ngưoi quá ngu muội rồi
_Vậy ông cứu họ đi tôi xin ông ( Vua quay đi tôi giữ tay)
_Phải làm gì để ông cứu họ đây
_Khi nào ta chết
_Ông sống mãi mãi sao có thể chết được làm ơn tôi chưa bh có bố mẹ trọn vẹn ...làm ơn ( Vua giật tay đi ra ngoài tôi đứng dậy chạy theo)...ông nói đi phải làm sao ( đang đi ông ta đột ngột dưng lại tôi va bốp đầu vào lưng ông ta) ui da người ông cứng vậy...( tôi xoa đầu ông ta cởi áo choàng vào người tôi ,tôi ngẩng lên nhìn những chú bướm đang bay quanh tôi lặng yên)
Vua: Chuyện hôm nay nếu lặp lại ta nhất định sẽ giết ngươi
_Vâng k có đâu ( tôi xoa xoa áo ông ta) vậy cho tôi gặp bố mẹ đi
_K dc
_Tại sao
_Ta k thích ( Ông ta đi thẳng)
_Ông k thích là được ư ( tôi chạy theo rồi chợt dừng lại trước khung cảnh nơi đây) đẹp quá đây thật sự như thiên đường...đẹp thật ...( Vua quay lại nhìn Trúc đang cười khi ngắm nhìn cảnh vật nơi đây ông ta thở dài..) điện hạ anh nhìn xem đôi bướm kia là vợ chồng đấy ,bởi vì hai con luôn bay song song k con nào bay trước hay sau bởi vì chúng sợ sẽ có ngày lạc mất nhau ( tôi nhìn thẳng vào ông ta) xin hãy để tôi gặp lại họ ...
_Khi ta vui ta sẽ suy nghĩ về ý muốn của ngươi
_Thật sao vậy làm sao để anh vui vậy ( tôi chạy tới trượt chân ngã Vua đỡ tôi nhìn nhau tôi hôn chụt lên môi ông ta) vui chưa ( ông ta thả tay tôi ngã ngửa ra sau ) này sao ông thả ra vậy ( đau quá)...chạy đuổi theo ông ta dưới cánh rừng hoa này...ánh bình minh đang lên ( tôi tóm tay ông ta) Bình minh lên rồi người ta nói ngắm bình minh với người mình thích thì họ sẽ dc ở bên nhau mãi mãi ( Vua lặng yên nhìn nụ cười của Trúc) ...
_Ngươi đang phạm thượng! ( ý k dc động chạm)...
_Đưng lo lắng về em khi mà em vẫn còn yêu anh ( tôi quay sang nói vs ông ta Vua vụt biến mất) ơ này lại đâu rồi ...
(N): Vua đứng trên đỉnh núi nhìn xuống nơi Trúc đang đứng ngó nghiêng tìm...ông ta thở mạnh khuôn mặt biến sắc...
_Ái tình của con người là thứ ngu dốt nhất thế gian ...
Tôi ngồi mãi Sâu Già đến đón
Sâu Già: Tôi đến rồi đây
_Này ông ta sao vậy cứ hơi chút biến mất đô kiêu ngạo...
_Thật k ngờ điện hạ lại tới đây
_Tại sao vậy nơi đây đẹp vậy mà
_Nơi này là nơi mà điện hạ k bh bước tới đã mấy ngàn năm nay rồi...
_Tại sao vậy
_Tôi cũng kb
_Thế cũng đòi kể chuyện ,hôm nay tôi suyt bị cưỡng bức đấy
_Thì còn gì đâu mà cưỡng với bức ( tôi vỗ đầu)
_Tôi còn đừng linh tinh
_K lẽ cô chưa phục vụ điện hạ
_Thì chưa mới còn tại tôi nghe Ngũ Vương nói sẽ cho tôi gặp lại bố mẹ nên làm liều ai ngờ hắn nói dối
_Cô thích chết à điện hạ chắc giận giữ lắm
_Tôi thấy xuôi xuôi mà với lại tôi không cố tình mà
p_Con nhỏ này bố mẹ cô hiện tại đường đàng hoàng ở bên nhau k tốt hơn sao,mặc dù tôi k rõ nhưng nghe Ngạc Phi nói xuống hồ tuyệt mệnh là chết vĩnh viên k dc đầu thai nhưng nếu điện hạ giúp bố mẹ cô thì sao họ có thể dc tái sinh bên nhau ...
_Ông ta làm dc sao ( Sâu Già gõ đầu Trúc)
_Đồ quỷ lợn điện hạ đứng đầu Thiên Giới tự dưng được đứng đầu à ...mau về sắp sếp để lên Thiên giới đi muốn gặp lại bố mẹ ngoài điện hạ ra k ai có thể và sinh mệnh của hai người đó phụ thuộc vào cô đấy...
_Vậy đi thôi tôi cảm giác k còn sợ ông ta nữa viêc dưới hạ giới tôi giao cho Giang và Thư kí rồi k lo ...
_Vậy đi thôi ( tôi trở về Thiên Giới vừa vào cung Ngạc Phi bật sâmPanh bà kb bật nên bắn lên nóc nhà rồi bật vào trán)
Ngạc Phi: Sao cái này khó mở vậy
_Bác gái mở dc rồi mà
_ờ ha uống đi con ở đây như hạ giới hnay ăn mừng việc con quay lại...
_Vì tương lai con có thê gặp bố mẹ cạn...( tôi tu ực phát hết say sưa tôi với bà hát hò loạn cung)
Sâu Già: Điên hết rồi chết lúc nào k hay còn ở đó mà hát...
Ngạc Phi: Câm mồm ta đi chăn vịt đi Trúc...
_Vâng ( bà dắt tôi ra hồ 1 đàn vịt trời)...tôi với bà lùa ...tôi lùa bên trái bà lùa phải ...) Ngạc Phi con say rồi
_Ta cũng tây tây rồi
Sâu Già: Vịt cái gì hai người trên áo đầy phân vịt kia kìa
Cung nữ: Bên chính điện nói mời Ngạc Phi qua ngâm thơ cùng các tiểu chủ nhân
_Ờ ha tự dưng có 2 cô con dâu nữa mà ta quên Trúc đi
_Con k đi đâu con đâu phải con dâu bác
_Vớ vẩn đi nào ( bà dắt tay tôi đi qua tới nơi thấy 2 cô gái rất đẹp)
Tịnh Như: Tịnh Như thỉnh an Ngạc Phi
Vân Hồng: Vân Hồng Thỉnh an Người
Ngạc Phi: Ngồi đi ta giới thiệu với 2 con đây là Trúc chuẩn bị nhập cung...à không nhập rồi chứ nhỉ
Tịnh Như: Ta trông cô rất quen ( cô ta k nhận ra) cô là con nhà ai vậy
_Tôi là con người ( Sâu già bịt mồm tôi)
Sâu Già: Thân phận tiểu chủ này điện hạ nói giữ bí mật
_Tại sao vậy
Ngạc Phi: Đừng hỏi nhiều giờ hãy coi nhau như người trong nhà,yêu thương bảo vệ nhau...
Tịnh như: Dạ vâng nhưng có mùi gì vậy nhỉ ( Ngạc Phi ấp úng)
Ngạc Phi : Ta đang định đi chăn vịt cac con ai đi cùng k
Tịnh Như: Dạ con xin phép hồi cung do con đang thêu tranh để tặng điện hạ nhân dịp sinh thành của người ( Cố né)
Vân Hồng: Tiểu nữ đang thấy k dc khoẻ để khi khác dc k ạ ( Né nốt)...
Ngạc Phi; Thế là đi hết à
Sâu Già: Thôi dẹp đi có con quỷ dở hơi này thich chăn vịt cùng chứ ai dám ( ý nói tôi)...
Tôi thấy rượu ngấm ...đi lảo đảo ra ngoài ...Ngạc Phi rẽ trái tôi rẽ phải rồi cứ đi thẳng...đến khi mệt tôi nằm kềnh ra dưới gốc cây...đây là đâu vậy ở đây rộng quá chả biết nơi mình ở là đâu nữa...nói xong ngủ luôn
(N): Vua đi cùng đại thần thưởng thức hoa viên
Bô lão: Có mùi gì vậy nhỉ ( Trúc đang ngủ ngon lành dưới gốc cây)...Vua chợt nhận ra vội đóng băng mọi người...ông ta ngồi xuống nhìn Trúc còn Trúc ngủ vẫn cười ngô nghê...Vua thờ dài rồi gọi tổng quản
Vua: Đưa cô ta về và đảm bảo gột rửa sạch thứ mùi kinh khủng này đi ...
_Dạ vâng ( Trúc cười gãi gãi cổ)
Trúc: Vịt luôn đi bác gái ơi luộc ngon ( Vua nhắm mắt thở dài)...
Tôi khát nước mở mắt dậy gãi đầu...bật dậy ra bàn rót nước uống...uống xong ngái ngủ đi ra mở cửa thấy gió hun hút ...tôi trố mắt đang đứng trên cao như sát mặt trăng vậy...Đây là cung của ông ta mà...( tôi vò đầu đi lùi lại)...sao mình lại ở đây nhỉ...sao k nhớ chút gì vậy...tiếng gõ cửa
Tổng Quản: Tiểu chủ đã tỉnh mời dùng bữa ( họ dẫn tôi tới phòng ăn)...vừa mở cửa tôi thấy trên bàn liên khúc vịt luộc ,luộc ...hầm có cả om sấu ư...
_Sao biết tôi thích ăn vịt luộc vậy ( Tổng quản cười khó hiểu)
_Mời tiểu chủ dùng bữa
(N): Ngạc Phi đang ngủ bật dậy
Ngạc Phi; Người đâu đàn vịt của ta thế nào chúng ổn chứ?ta vừa nằm mơ thấy chúng bị vặt lông cắt tiết ( Sâu Già chạy vào báo)
Sâu Già: Ngạc Phi thân yêu có tin vui và 1 tin buồn cho người đây nghe tin nào trước
_Vui trước đi cho nó máu
_Vui là cô Trúc đang ở trên Thượng Cung Trăng
_Tốt quá ( bà cười ha ha) còn tin k vui
_Là đàn vịt trời trăm năm của người được điện hạ cho thanh lý khắp hậu cung ( Ngạc Phi ngất xỉu tại chỗ) ....
Tôi ngồi ăn ngon lành rồi nhìn ánh trăng bên ngoài buồn bã...nghĩ đến bố mẹ ở bên nhau con sẽ cố gắng...hai người phải hạnh phúc nhé...( ăn no tôi ra chiếc ghế bên hiên nhìn trăng rồi nhắm mắt ước)...con ước sau này sẽ gặp được người yêu con như bố yêu mẹ vậy ( Mở mắt tôi đơ người khi thấy Vua đang lơ lửng cùng những cánh hoa mái tóc ngài rũ xuống vẻ mệt mỏi)...người ta nói chờ ngàn năm để tìm thấy nhân duyên nhưng có thể yêu chỉ trong cái chớp mắt...nụ cười khi tôi đang ước và ông ta lơ lửng cùng nhưng cánh hoa ...thật đẹp...ông ta nếu ở dưới hạ giới họ sẽ gọi ông ta là Nam Thần...
Vua: Nhìn đủ rồi đấy ( Tôi vội ngậm miệng lại)...
_À vâng...( ông ta bước vào tôi ngại ngại quay mặt đi) ...
_Mau tới đây ( Ông ta đi tới dang tay ý bảo tôi bỏ áo)...tôi run run kéo áo mãi k ra ...bẻ tay ông ta ra sau để bỏ áo...
_Cuối cùng cũng xong ( ông ta tụt đồ như không tôi vôi che mắt )...ông...sao ông k biết xấu hổ vậy...( ông ta vào trong bể tắm nhắm mắt,tôi thổi phù rồi quay đi)
_Tới đây lau tay cho ta ( củ hành đây mà,tôi lầm bầm rồi quay lại cười)
_Vâng ( tôi đi ra lấy cánh hoa lau tay cho ông ta người ông ta rất thơm kp do những cánh hoa mà ông ta đem lại hương thơm cho chúng thì đúng hơn)...ông ta nhắm mắt...tôi nhớ lại khoảnh khắc Vương ngồi thiền ở sân nhà...nhẹ nhàng vuốt những cánh hoa lên tay và cổ ông ta tôi nhìn mắt mũi và môi ông ta rồi tự cười tủm 1 mình...tôi vươn người nhẹ nhàng mang những cánh hoa khẽ chạm lên người ông ta từng chút...từng chút một...( ông ta mở mắt tôi giật mình đỏ mặt)
_Đủ rồi ( tôi lùi lại ấp úng)
_Vâng vậy tôi xin phép...( tôi quay đi vội vàng)...
ra bên ngoài phòng nhìn chiếc giường tôi lại nhớ tới khi tôi mơ ngày đó hằng đêm Vương luôn tới nắm tay tôi...tự dưng nước mắt rơi...dù biết người đàn ông năm đó sẽ mãi k thể xuất hiện nữa nhưng tôi thật lòng muốn nói thích người đó nhưng tôi đã nói cho người đàn ông này mỗi lần tôi nói thích hay yêu tôi có thể nhận ra trong mắt người này k hề có tình yêu tồn tại...( tôi gạt nước mắt ông ta đi ra )
Vua: Lui xuống đi
_Vâng ( tôi đi mở cửa rồi ngó xuống) anh đưa tôi xuống đi ...( thấy dòng chữ trên cửa phòng anh ta) Vượn chim lá bay ( đọc luyên thuyên vua ngạc nhiên)
_Ngươi kb chữ
_Cái này chữ này tôi k biết ( tôi gãi đầu vua vụt tới trc mặt tôi rất nhanh)
_Thượng Cung Trăng đó là tên của nơi này nơi ta sống ( Thế mà bà Trúc đọc vượn chim...)
_À vâng tại k ai dậy nên cũng chưa biết để tôi hỏi sâu già
_Tới đây ( Vua kéo tay ra bàn rồi đặt bút vào tay tôi,tim tôi đập nhanh người ông ta thơm đến kì lạ)...từng nét một ( ông ta cầm tay tôi viết dưới ánh trăng tôi cười nhẹ u buồn)...
_Đây là chữ gì vậy
_Hoàng Vương tên của ta ( Tôi nhìn anh ta lúc này anh ta nói giống với khi xưa tôi bất giác rơi bút sờ tay lên má anh ta rồi rơi nc mắt...)
_Tôi xin lỗi ( tôi thụt tay lại ông ta giữ)
_Tại sao ngươi khóc
_Không có gì chỉ là
_Là sao
_Tôi yêu người đó ,giây phút anh nói tên của anh khiến tôi nhớ tới chỉ vậy thôi
_Người đó là ai?( ông ta giật mạnh tay)
_Là Hoàng Vương của 3 năm trước người luôn bảo vệ tôi ngay cả giấc ngủ ( Vua đổi sắc mặt)
_Ngươi điên rồi sao ?
_Phải tôi điên rồi nên luôn lầm tưởng ông là anh ý hết lần này đến lần khác...( Vua bóp môm tôi rồi hôn ghì chặt)...ông...( tôi đẩy)...
_Ta sẽ cho ngươi thấy ta chà đạp lên ngươi và sự nhầm lẫn đó ngươi sẽ k nhầm lần nào nữa đâu ( tôi lặng yên các cánh cửa đóng lại)...ông ta ôm lấy tôi vụt tới giường...
_Tôi sẽ về tôi xin lỗi,tôi chưa sẵn sàng
_Ta bỏ qua cho ngươi kp ta k thích đàn bà mà ta ghét ngươi ( tôi lườm ông ta) đồ tạp chủng
_Ông thôi đi ( tôi bật dậy ông ta đôi mắt đỏ như lửa nhìn tôi)
_Ngươi có thoát dc k ( tôi khóc đấm vào ngực ông ta)
_Ông k thích tôi mà tại sao ,tại sao vậy...( ông ta cởi bỏ áo của tôi,tôi giữ tay lắc đầu)
_Ngươi đang làm ta k vui đấy ( tôi buông thõng tay)
_Ông muốn chà đạp lên tôi mà nếu nó làm ông vui thì hãy làm đi ( tôi quay măt đi nến thổi tắt thân thể tôi có thể cảm nhận thân thể ông ta và tôi đang chạm vào nhau...) bàn tay ông ta to lớn vén tóc tôi hôn nhẹ lên cổ...( tôi quay mặt lại măt chạm mặt nước mắt vẫn rơi ông ta lừ mắt)
_Ngươi sinh ra để hầu hạ ta suốt kiếp này hay kiếp sau mãi mãi...
_Tôi k thích ông ( ông ta bắt đầu quan hệ với tôi,tôi nắm chặt gối đau đớn) đau lắm...đau ...làm ơn ( tôi càng xin ông ta càng mạnh hơn) ...mồ hôi tôi nhễ nhại...ông ta nhìn thẳng vào tôi...tôi thở mạnh...) đến mức tôi phải van xin...) tôi k chịu dc nữa ...tôi chỉ là con người thôi
_Nếu là con người k ngươi chết lâu rồi may mắn là ngươi mang chút dòng máu của người thiên giới mới có thể qua đêm với ta được chứ ( Ông ta nhếch mồm)...khi xong tôi nằm bệt trên giường ...
_Ông đã muốn vứt bỏ tôi chưa
_Để xem ( Ông ta choàng áo biến mất)...tôi kéo chăn lên rồi cắn chăn khóc lớn...mẹ ơi con tủi thân lắm...ông ta chiếm lấy con rồi...
(N): Ngũ Vương sau khi tan biến đã hồi phục triệu tập dc linh hồn
Linh: Ngài đã quay lại
_Vất vả cho ngươi rồi
_Chỉ cần nghĩ điện hạ sẽ là của em thì em k mong gì hơn
_Ngươi có khát khao lớn quá nhỉ
_Chúng ta đều mong có thứ muốn sở hữu con Trúc có gì em nhất định phải có bằng dc ,Lệ Quận Chua đa k còn mục tiêu của em giơ là Điện Hạ
_Ngươi đa k còn là con người nữa giết ít thôi nguoi ăn linh hồn ng khác để tồn tại cẩn thận có tác dụng phụ...
_Nhờ 1 tay Ngũ Gia chỉ bảo em nguyện theo chân ngài ( Ngũ gia cười lớn)
_Điện hạ thù này chúng ta nhất định phải thanh toán chứ nhỉ...ngươi quên quá khứ rồi sao???
Tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào thân thể...đau đớn người tôi k còn chút sức lực...
Tổng Quản: Tiểu chủ đã dậy chưa ạ
_Giúp tôi với tổng quản ( Mở vào tôi với tay yếu ớt)
_Tiểu chủ để tôi ( đỡ tôi dậy rồi vuốt tóc cho tôi) tiểu chủ có đau ở đâu không?
_Có tôi đau ở đây tổng quản ạ ( Tôi giữ tay lên tim)
_Tiểu chủ bình tĩnh đi ạ để tôi xem ( Bà bắt mạch tôi khóc nấc)
_Tất cả đều ổn
_Tôi k đứng được phải sao đây...
3 hôm tôi đều phải ăn uống tại giường vì k đứng dậy được...ngày nào Ngạc Phi cũng qua cung chăm tôi...
Ngạc Phi: Con thấy sao rồi điện hạ mạnh vậy sao ( tôi lặng yên k nói)
_Ngạc Phi con ở lại đây vì bố mẹ mình và để trả ơn Ngạc Phi con đã làm xong rồi giờ con có thể đi đươc k ?( bà ôm tôi)
_Khổ thân có lẽ con sợ lắm sẽ ổn thôi...tối nay là tiệc Đại Thọ của ta nhưng con mệt thì cứ nghỉ ngơi đi k cần tới...
_Vậy sao dc ạ ,bác gái thích gì con sẽ tặng bác
_Con tặng ta thứ quý nhất cho con ta rồi ta k mong gì hơn
_Con đâu tặng ông ta cướp đó chứ
_Suỵt hoạ tại miệng đừng nói vậy ta sẽ bắt nó cả đời chịu trách nhiệm vs con
_Ấy k cần đâu ạ
_Cần mà ...cần ...( bà cù tôi ,tôi cười bà thở nhẹ) con cười là ta vui rồi...( tôi vội lăng yên)...nghỉ ngơi đi ta phải đi rồi...( bà vưa đi tôi cố dậy bỏ bút ra vẽ bà...1 bức tranh về Ngạc Phi...)...Tối đến tôi thay đồ tay cầm bức tranh vẽ Ngạc Phi buộc nơ gọn gàng...tới cung Ngạc Phi đèn thắp tráng lệ những con côn trùng nhiều màu sắc bên trong lồng đèn...tôi đi chậm vào trong...mọi người nhìn tôi
Bô lão: Ai đây
_Nghe nói Ngạc Phi đưa tới cho Điện Hạ ( họ xì xào tôi xấu hổ vội quay đi dẫm chân vào váy ngã Vua từ sau đỡ nhẹ tôi ...nhìn anh ta đeo chiếc mặt nạ trắng tôi vội đứng dậy)
Bô lão: Điện han thiên an ,Ngạc Phi Thiên An
Tịnh Như: Còn k mau tránh ra ( cô ta kéo tay tôi lùi lại)...
Sâu Già: Ngạc Phi người phụ nữ áo cam đằng kia xinh đẹp dịu dàng với sở thích ăn rau muống luộc và chăn vịt,chuyên tham gia tọc mạch vào các diễn đàn thiên giới ( Ngạc Phi với dài tay bịt mồm sâu già)
Vua: Bắt đầu đi ( Tịnh như và Vân Hồng ngồi dưới chân Vua còn tôi k có danh phận nên ngồi ở phía dưới)...nhạc lên các tiên nữ múa đẹp như trong tranh vậy ...
(N): Vua ở trên nhìn xuống thấy Trúc đang cười...ông ta lặng yên nhìn ...Ngạc Phi quay sang thấy con của mình đang nhìn Trúc bà cười nhẹ...
Ngạc Phi: Trúc lại đây ( tôi ngơ ngác Ngạc Phi vẫy) lại đây con ( Tôi đứng dậy đi lên) sao mặc đơn giản vậy...
Tịnh Như: Trúc có kiến thức thẩm mỹ k cao lắm
_À không tôi thấy mặc vậy thoải mái rồi miễn sao thoải mái là dc
Ngạc Phi: Chuẩn miễn sao thoải mái là dc ( tôi cười rồi chợt thấy ông ta tôi vội quay đi)...
Tịnh Như: Ngac Phi con tặng me( 1 chuỗi hạt sáng lấp lánh) kim cương ngàn năm hy vọng mẹ thích
_Cám ơn con
Vân Hồng: Đây là lụa nhả ra tư những con tơ ngàn năm ( cái gì cũng ngàn năm tôi giấu tranh ra sau lưng)...
Tịnh Như: Trúc tặng gì vậy
_Tôi...tôi ( sâu già giật tranh rồi buông ra)
Ngạc Phi: Con vẽ ta đây sao k ngờ con có tài vậy ( tôi gãi đầu)
_Bác vui là con mừng rồi ( đột nhiên có tiếng nói lớn)
Ngũ Vương: Chúc mừng Ngạc Phi ,thỉnh Điện Hạ Thiên An ( Tôi ngạc nhiên sợ sệt)
Vua: Miễn lễ
_Thần có món quà nhỏ xin Ngạc Phi nhận cho ( Anh ta mang tới 1 đôi hoa tai rất đẹp)
Ngạc Phi: cám ơn Ngũ Vương ta rất thích ( Anh ta nhìn sang tôi)
_Ngũ Gia: Tiểu chủ có khoẻ không ( tôi sợ hãi) còn thần rất khoẻ chỉ mong nhanh khoẻ lại đề có thể thấy tiểu chủ xinh đẹp sáng bên Điện Hạ ...Điện Hạ chuyện cũ xin người bỏ qua tiểu thần non dại
Vua: Ta k muốn nghe ngươi nói
_Vậy thần xin lui...
Tôi nắm tay sợ hãi khi thấy Ngũ Vương ...tôi hoảng loạn Vua nhìn tôi lừ mắt..Tan tiệc về cung tôi chui vào chăn chùm kín đầu...k ngủ được...thấy hắn mình lại lo...( tôi dậy cầm bút vẽ ra hiên ngồi)...viết tên ông ta Hoàng...Vương ( tôi nắn nót)...vừa viết xong tôi thiu thiu ngủ...
(N): Hoa rơi nhẹ bên hiên nơi Trúc ngủ Vua nhìn tờ giấy Trúc ghi tên mình ông ta rút ra khỏi tay Trúc...( cứ vậy Vua đứng ngắm trăng bên hiên cạnh Trúc đang ngủ)...Hôm sau dậy uể oải vì cả đêm ngủ ngoài ban công...tờ giấy mình viết đâu rồi nhỉ...bay đâu rồi...( tôi lật sách lên tìm)...
Sâu Già: Ta đến đây từ nay cô có người hầu đó là em họ tôi Bông Bông gọi nó nvay là dc nó dc sinh ra từ con tằm già...( 1 cô gái xinh xinh nhỏ nhắn)
Bông: tiẻu chủ thiên an
_Ấy k cần đa lễ em xinh lắm ( Sâu già tiu ngỉu)
Sâu Già: Hết nhiệm vụ nhé...
_Bông lại đây chị tết tóc cho em...
_Ấy k dc đâu ạ ai lại vậy ạ tiểu thần k dám
_Tóc dài đep thế mà qua ta tết cho ( tôi tết rối thêm trông như ở trại ra) có lẽ lâu rồi k làm nên vậy...
_Tiểu chủ biết đá cầu k ạ
_Có chứ đơn giản ( ra vườn hoa đá đến toạc đũng quần vẫn k trúng)
_Tiểu chủ nhìn em nhé ( nâng nhẹ nhàng)
_À chị hiểu rồi ( Tịnh Như nhìn Trúc từ xa hậm hực)..
(N): Tịnh Như về cung gặp Ngũ Gia
_Anh anh đến khi nào vậy
_Tình hình em ở trong này sao rồi ( thổi trà nhe nhàng)
_Em vẫn ổn
_Anh hỏi em đã dc hầu hạ điện hạ chưa
_Dạ chưa người k thích em thì phải ( Ngũ Vương đặt mạnh cốc)
_Em nói vậy mà nghe dc sao nhất định phải dc ông ta ân sủng...
_Làm cách nào ạ
_Lại đây ( nói nhỏ vào tai)
_Làm như vậy là dc ạ
_Đúng làm vậy đi...
Tôi cuối cùng chơi xông Phi cùng Bông
Bông: Tiểu chủ nhẩy vậy coi chừng ngã
_Ngã sao được yên tâm ( Bật qua cắm mặt xuống đất)
(N): Ngũ Gia đứng trên cầu lặng yên nhìn Trúc ông ta với tay theo nụ cười của trước
_Ta thích em ngay từ lần đầu gặp gỡ ( Giọng nói vang trời bên cạnh tai Ngũ Vương)
Vua: Nói nhỏ thôi chứ bạn cũ ta nghe thấy đấy đừng có lặng yên đứng chui rúc rồi ngắm nhìn người pnu của ta như vậy chứ ( Ngũ Vương năm chặt tay Vua cười lớn)...
Tôi đang nhẩy dây phía dưới sông Vua đi tới đang thổi sáo...ông ta dừng lại khi thấy tôi...
Vua: qua đây
_Không tôi đang chơi mà ( Ông ta lừ mắt)
_Tôi lên đây ( tôi lên thuyền nghe ông ta thổi sáo đến ngủ gật)
_Âm nhạc khiến giây phút nào đó tâm trí chúng ta dc thanh thản nhẹ nhõm ,ngươi có thấy vậy k
_Có thanh thản ,thản đến buồn ngủ...( tôi vừa nói vừa gật gục mạnh vua đỡ má tôi)
_Ngươi đã học chữ chưa
_Có tôi viết hôm qua viết được ( định nói viết tên ông ta rồi thụt lại)...
_Đưa tay đây ( Ông ta biến ra bút rồi viết lên tôi 3 chữ)
_Chữ gì đây ạ
_Phan Thanh Trúc tên của ngươi đừng viết tên của ta mà hãy viết tên cua chính ngươi
_Điện hạ chúng ta có thể yêu nhau đươc không ( Sấm đoàng lớn)...trên chiếc thuyền phía bên cầu Tịnh Như và Ngũ Gia đang đứng họ có lẽ nghe thấy lời tôi nói...
_Ngươi thật ngu xuẩn khi nói ra câu đó ta không thích ngươi...cũng sẽ k thích ai hãy rút lại lời nói đó đi ...( tôi lặng người)...tôi thấy nhói tim ...
_Tôi nói đùa thôi mà ( tôi chạy lên bờ quay đi vội vàng)...khuất bóng tôi giữ tay lên tim...tựa như yêu nhưng đến khi ai đó chối từ,trời đất như rung chuyển 1 người vỡ mộng...người thật vô tình ( tôi rơi nc mắt)...về cung Ngạc Phi tôi chạy nhanh vào cung thở)
Ngạc Phi: Gì vậy con
_Con muốn về nhà
_Ô sao đột ngột vậy
_Con muốn về xin người ân chuẩn
_Uk dc đơn giản mà con về bao lâu 1 ngày nhé ta xông xênh cho hẳn 1 ngày
_K con về hẳn
_Sao được chứ k dc đâu điện hạ mà biết k ổn
_Anh ta đâu thích con vậy giữ con lại làm gì đâu ạ ( Bà thở dài)
_Về 2 ngày nhé ( tôi lặng yên bà với tay tôi mở mắt đã thấy đứng ở nhà)...tôi ngồi bệt xuống ghế ôm mặt...
_Mệt mỏi con mệt mỏi quá mẹ ơi ( 2 hôm sau Sâu Già đến đón tôi cũng k về)
Sâu Già: Quay về đi trước khi điện hạ biết...
_Tôi còn cv ở đây tôi suy nghĩ rồi phiền anh báo lại tôi k có liên quan gì tới họ
_Này bị tình đơn phương nên xấu hổ k về à
_Ai bảo vậy
_Cung ầm lên cô tỏ tình với điện hạ còn gì còn bị từ chối nhục chưa (tôi ôm đầu)
_Nhục thật ...
_Từ bé tới giờ chưa bh nghe nói điện hạ yêu ai cô bớt mơ tưởng đi...điện hạ là điện hạ kp là Hoàng Vương yếu đuối 3 năm trc đâu..tôi về đây khi nào tôi đến lần nữa là phải về đấy...( Sâu già biến mất tôi thở dài)...
Giúp việc: Cô chủ có cậu tên Bảo nói muốn gặp cô
_Tôi xuống đây ( tôi chạy xuống Bảo cười nhẹ)
Bảo: Đã lâu k gặp
_Vâng anh hôm nay tìm em có vc gì vậy
_Anh sắp kết hôn anh đến mơi em ( Bảo đưa thiệp mời) còn em bh cho anh ăn cỗ đấy
_Em sẽ rất lâu có lẽ đến hết đời mất...
_Sao nghiêm trọng vậy nhớ tới nhé anh chờ
_Vâng nhất định rồi...
(N): Vua dùng bữa tối ông ta cảm nhận Trúc k còn trong cung
Vua: Cô ta dám tự ý xuất cung
Sâu Già: Dạ không Ngạc Phi bảo cô ý về đó chắc nhờ mua đồ thôi ạ ( Sâu Già vã mồ hôi) mai người đi vi hành k ạ
_Theo lịch mà làm ( Mặt lạnh tanh)...
Tôi và Giang vui vẻ đến lễ cưới
Giang: Ông ý mời giật mình quá thật ra đến công ty nhưng k thấy mày nên chắc tiện mời tao
_Có sao đâu đi chung vui k ngờ họ chia tay rồi lại về bên nhau
_Ông ý á vợ bh á
_Uk chia tay rồi lại quay về bên nhau ...anh Bảo có giai đoạn ngỏ lời nhưng tao biết khi đó chỉ là nhất thời ( Nghĩ đến nhất thời tôi cười nhạt)...
Giang sáng vai cùng bạn trai đến lễ cưới ...thấy anh Bảo trong bộ vest lịch lãm tôi cười tươi
_Anh bảo chúc anh hạnh phúc bên tân nương nhé
_Cám ơn các em đã đến ( Quay xuống lễ đường ngồi cạnh các cặp đôi...cô dâu bước ra tôi cười vỗ tay theo mọi người...người bên cạnh nói lên)
_Cô dâu đây sao
_Đúng rồi cô dâu đấy ạ ( Giọng nói này tôi thấy Vua ngồi cạnh trong bộ vest xám lịch lãm ông ta cũng vỗ tay...tôi ngồi lùi lại ông ta ôm eo kéo lại gần)
_Ta đến rồi ngưoi k đón tiếp ta sao
_Tôi...tôi...( Giang nhổm lên huýt sáo như đàn ông tôi đập vai)
Giang: Cho vui ý mà ( Thấy Vương giang há mồm) anh Vương kp là anh Vương sao...( Ông ta lặng yên dòng người đứng dậy chú rể hôn cô dâu)...tôi hẩy vai ông ta
Tôi: Hôn rồi họ thật hạnh phúc ( Vua cười nhẹ khi thấy Trúc cười tươi)...tan tiệc xe đi tới lên xe tôi giới thiệu) ở dưới này tôi giàu có lắm xe này rất đắt tiền ông muốn gì tôi có thể tặng ông ( Ông ta nhắm mắt như ngủ k thèm trl)...về đến nhà tôi ...món ăn đã sẵn trên bàn chỉ còn tôi và ông ta ngồi ...tôi sới cơm đặt lên bàn
_Ta chưa bh đói ăn chỉ là thủ tục
_Vậy người ăn cùng tôi đi tôi toàn ăn 1 mình ( Ông ta lặng yên tôi gắp cơm lên miệng rơi nước mắt)
Vua: Xới cơm đi
_Vâng ( cười dc ngay tôi sới đặt lên bàn rồi gắp cho ông ta)...điện hạ ăn đi ( tôi dòm mặt cười)
_Ngươi ăn đi ( tôi gắp ông ta gắp ra)
_Ta k ăn đồ có dầu mỡ
_Ngon mà ăn thế mới có cơ bắp giống diễn viên ý họ cơ bắp lắm ( tôi tả tả)...tôi lâu lắm rồi mới có cảm giác bữa cơm của gia đình...( ăn xong tôi kéo tay) điện hạ đi thôi
_Buông tay ( tôi thụt lại)
_Đi xem biễu diễn trên phố đi ạ vui lắm ( tôi nắm tay điện hạ đi trên phố như những đôi tình nhân)...cơn mưa ập xuống tôi nhẩy lên sung sướng) mưa rồi ( tôi lắc tóc bay bay trong cơn mưa)
(N): Vua nhìn Trúc trong cơn mưa ông ta lặng yên nhìn Trúc đang cười rạng rỡ dưới ánh đèn dưới cơn mưa...( Ông ta bất giác vụt tới chỗ Trúc ôm lấy eo cô)
Vua: Ta đa nói đừng cười trước mặt ta mà ( Vua hôn tôi ,tôi nhắm mắt ôm lấy áo người)...dưới cơn mưa chúng tôi đang hôn nhau....tôi rốt cuộc đang yêu ai đây điện hạ hay Hoàng Vương...( Trở về phòng tôi ,tôi ôm lấy điện hạ chúng tôi quấn lấy nhau)...khi quan hệ tôi chỉ mong rằng trong mắt người có tôi mà thôi tình cảm dù chỉ 1 chút thôi được không?...khi xong ông ta choàng áo định đi tôi giữ tay ...
_Điện hạ em muốn ở lại đây được k
_Mau chóng quay về ( ông ta biến mất) ...lời nói lạnh tanh ...tôi buồn thiu ...ôm gối mà điện hạ vừa nằm tôi ngửi...thật thơm mình yêu mất rồi...tôi nhất định sẽ làm tan chảy trái tim người...Trở về Thiên Giới sau hôm đó tôi cảm giác ông ta lạnh nhạt với tôi...đi lướt qua k cảm xúc ...( 1 tuần trôi qua)
Ngạc Phi: Sao buồn vậy con
_Ông ta thay đổi nhanh quá ạ con cảm giác vậy
_Tính người thế rồi mà lăn tăn gì hay tại con kb chiều người
_Chiều gì ạ
_Chiều ấy ấy ý lại đây ta cho xem sách 36 thế gia truyền cũng nhờ có nó ta giữ dc tiên đế bao năm đấy ( Bà lật sách ra sâu già hù từ sau) con sâu kia làm ta giật mình
_Có tật mới giật mình xem gì đấy thần xem với
_K dc sách thường thôi mà ( Bà vs sâu già giằng co sách rơi ra ảnh tư thế khi quan hệ đúng lúc Tịnh Như sang)
Sâu Già: Thôi xong rồi ( Ngạc Phi vụt lửa đốt tan biến)...
Tịnh Như: Đêm qua con đã dc ân sủng con đến cám ơn Ngạc Phi đã giúp con ( Tôi buông thõng tay)...
Ngạc Phi: Con lui dc rồi ta biết rồi ( Bà ấp úng )
Tôi: Bác vậy là sao ạ
_Ta k còn cách nào khác ta có nỗi khổ của mình hơn nữa nó là vua con ạ đâu thể chỉ có mình con dc ( tôi cười nhạt quay đi)
_Con xin phép về nghỉ ngơi...( tôi trở về buồn thiu nhìn lên Thượng Cung Trăng) ông rốt cuộc coi tôi là gì?...1 tháng đó tôi đóng cửa trong phòng k ra ngoài
Bông: Tiểu chủ ra ngoài chút di ạ Ngạc Phi đến lần nào người cung từ chối gặp...
_Vậy em đi dạo với ta nhé ( Tôi và Bông đi dạo dọc hồ đến khi nghe thấy tiếng sao tôi vội nấp sau cái cây)...ông ta đang thổi sáo đi lướt qua tôi nhưng tôi thật sự lúc này k muốn đối diện ...
Bông: Hôm nay điện hạ thổi sáo buồn thật tiểu chủ người k sao chứ ( bên kia cầu Tịnh Như đang cười)
Tịnh Như: Đúng vậy Thượng Cung Trăng rất đẹp nhất là mùi hương của điện hạ ( tôi rơi nc mắt )...chạy va bốp vào Sâu Già tôi thấy Sâu Già buồn ấp úng
Sâu Già: Chịu ra rồi sao
_Sao buồn vậy có bh thấy anh buồn đâu
_K có gì ( toii đẩy )
_Tránh ra anh nhìn gì đăm chiêu vậy ( Nhìn xuống mặt hồ tôi thấy Giang đang cười nói Sâu Già đang ngắm Giang) k lẽ anh ( Sâu Già tóm tay tôi)
Sâu Già: Hãy nhớ thiên giới k cho phép yêu con người cô dc ở lại đây vì cô có nửa dòng máu con người,hãy trân trọng phút giây khi dc ở gần nhau
_Này anh sao vậy sao nghiêm túc vậy ,yêu thì nói chứ sao lại giấu trong lòng
_Kp ai cũng can đảm nói ra như cô đâu ,tôi chỉ giữ cô ấy ở đây thôi...tôi k muốn cô ấy vì tôi mà bị đau khổ...( Sâu Già buồn bã quay đi)...
Tôi trở về ngồi thờ dài...Sâu Già yêu Giang ư ...thật ư ( Tôi vò đầu)...
Bông: Món vịt ngon tới rồi ( vừa ngửi thấy tôi buồn nôn) tiểu chủ sao vậy
_Ta buồn nôn quá ( tôi nôn oẹ khan rửa mồm quay lại thấy ngạc phi đang đứng nhìn) ôi con giật mình sao người k lên tiếng...
_Con k lẽ có thai
_Đâu có con mới thấy mà ( tôi nhẩm nhẩm)
_Vậy mà ta cứ tưởng ăn đi con ,ăn xong ngủ sớm mai cpi tiệc mai là sinh thần của Điện hạ ( tôi phụt canh)
_Sao bác báo con sớm vậy ( Ý nói quá gấp)
_Ta quên nhiêu vc quá nghĩ trong cung ầm lên con phải biết chứ
_Con đóng cửa học chữ mà
_Vậy ta đi trc đây xinh đẹp con nhé ( né né )...
Tôi vội mở sổ ...nhẩm ngày chu kì...chắc k đâu...tôi chạy vội đi nhờ Sâu Già
_Sâu già mai cho tôi xuống hạ giới
_K dc mai lắm việc lắm
_Đi mà Giang ốm tôi về thăm
_Xạo quá đấy
_Tôi có việc quan trong chỉ 1 tiếng thôi
_Dc rồi sáng mai tôi qua
_Cám ơn ...cám ơn...( Hôm sau tôi bịt kín xuống hạ giới tôi đến thẳng viện khám)...thử thai que lên 2 vạch...( tôi vã mồ hôi) ...lên bàn siêu âm máy siêu âm nổ tung còn bác sỹ ngất do giật điện....sao kì vậy...đi 3 nơi khám đều vậy...
Sâu già: Làm gì mà cứ vào viện vậy
_Sâu già hình như tôi có thai rồi
_Cái gì
_Siêu âm ở đâu cũng k dc
_Cô bị điên sao cô nghĩ con ai mà siêu âm bình thường được... theo tôi
_Tôi muốn kín đáo
_Thì theo tôi ( Lên Thiên giới tơi nơi khám cho người ở đây)...
Sâu Già: Vào đi họ k cần siêu âm họ có thể nhìn ( Tôi bc vào 1 vị cao tuổi đang ngồi ông ta vội vã quỳ)
Ông ta: Tiểu chủ xin chúc mừng người đa mang thai rồi ạ ,thai rất tốt ( ông ta chỉ nhìn)
_Thật sao ạ
_Đúng vậy ạ tôi phải báo về hậu cung
_Đừng đẻ tôi tự báo
_Dạ vâng chúc mừng tiểu chủ...
Tôi đi lảo đảo ra ngoài...
Sâu Già: Sao rồi
_Tôi có thai rồi ( tôi oà khóc)
_Vui sao lại khóc này nín ngay tôi con bn việc đây này...
_Tôi sẽ tự nói nên đừng nói với ai nhé...
_Dc rôi về nghỉ ngơi thôi nào tối nay sn điện hạ đấy... về cung tôi dc người dưới trang điểm mặc váy còn mặt tôi như bị đoi nợ...sao lại nhanh vậy dc có 2 lần thôi mà...
Bông: Xong rồi tiểu chủ xinh lắm...( tôi thở dài) sao vậy ạ
_Ta buồn quá bông ơi đời cô lựu rồi ( tôi buồn thiu đến bữa tiêc ai cũng vui vẻ náo nhiệt)...
Vua tới mọi người cúi chào họ hô lớn tên ông ta vang trời...( Ông ta nhẩy vũ điệu với từng người Tịnh Như,Vân Hồng đến lượt tôi...tôi dơ tay ông ta đi lướt qua)...hắn bỏ lại mình...tên này
Tịnh Như: Thật bẽ mặt nghĩ mình là ai chứ...( tôi cúi đầu nắm chặt tay)...họ tặng quà để dưới chân ông ta Sâu Già vui vẻ nhận bê lên rồi đi qua nháy tôi
Sâu già: Quà của cô đâu
_Tôi quên rồi
_Zơi ạ ( thấy ông ta hôm nay vui vẻ tôi đứng bật dậy)
Ngạc Phi: Con đi đâu vậy
_Con ra ngoài cho thoáng ạ ( thật ra tôi buồn nôn ra ngoài nôn oẹ đến đỏ cả mặt)...Vua và mọi người ra ngoài ngâm thơ tôi chạy nấp sau gốc cây...
Tịnh Như: Đông sang tình mong vẹn bên tình
Vân Hông: 4 mùa nguyện tay trong tay
Vua: Tan trong tuyết là nhục dục tan trong hư vô là mộng tình ...( ý nói hai câu thơ kia nên từ bỏ nhục dục và mộng tình)...
Vân Hồng: Đêm nay cám ơn điện hạ đã chọn em
Vua: Các ngươi cứ vui chơi đi ( Vua vụt biến mất)...tôi đi như kẻ k hồn vừa đi vừa nôn ...lên đến cầu thấy Vua đang ngắm trăng tôi quay đi ) đứng lại ...( tôi đứng lại)...ngươi càng ngày càng vô lễ rồi
_Điện Hạ Thiên an ( tôi quay lại chào rồi ôm mồm nôn oẹ đến đỏ mặt thở hổn hển)...Vua bước tới đưa khăn
_Ngươi sao vậy
_Còn sao nữa ( tôi khóc)
_Ngươi nói k đầu k cuối ta k thể hiểu
_Vỡ mộng rồi tan nát hết rồi ( Vua đỏ mặt tức giận)
_Nay là sinh thần ta k muốn k vui vì thế ngươi mau nói rõ đi
_Tôi thấy ông nhận quà của họ vui lắm mà ,tôi k có nên ông k cần tôi đúng k
_Sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy
_Ông bánh bơ tôi còn gì ( toàn dùng động từ nóng,tôi lại nôn oẹ) tôi có quà cho ông đây dù biết ông sẽ k thích
_Nói
_Tôi có thai rồi ( dưới cây hoa rơi vua lặng yên cầm tay Trúc ông ta nhắm mắt cảm nhận con của mình)...oẹ...( nôn đỏ mặt) tôi có thai mất rồi xin lỗi tôi k để ý nên...( Vua ôm chầm lấy tôi ,tôi ngạc nhiên)...biến mất xuống hạ giới ...đứng giữa ngã tư đường tôi nhìn sang 1 quán nhỏ ven đường ...( tôi thấy bố mẹ đang đứng bán hàng) tôi ôm mồm chạy sang bên đường mở cửa vào quán
Mẹ: Kính chào quý khách
Bố: Mời quý khách qua bên này ( tôi khóc nhìn họ) sao vậy cô gái
_Không sao cho cháu 1 bát mỳ
Mẹ: Có ngay đây ( tôi ngồi xuống nhìn bố mẹ ôm nhau đùa vui vẻ tôi bật khóc vừa khóc vừa cười,mỳ bê ra)
Bố: Của cô đây
_Cám ơn,cám ơn rất nhiều ( thấy tôi cứ khóc kì lạ hai người họ dồn hỏi)
Mẹ: Cháu đau ở đâu sao
_Dạ không cháu vui quá nên vậy đấy
_Sao vậy cháu có tin vui sao
_Vâng cháu vừa mang thai với người cháu yêu ( Tôi nhìn sang bên đường Vua đã biến mất)
Bố: Tốt quá rồi ăn thêm tim nhé ( Bố mang thêm tim đổ vào bát tôi ăn mà nước mắt lưng tròng) ăn đi con gái ...( họ đã sang kiếp khác đã dc trọn vẹn bên nhau)...tôi cúi chào đi ra ngoài nhìn sang bên đường Vua đang đứng đó ...tôi chạy vội sang ôm chầm lấy ông ta....khóc lớn như đứa trẻ...
_Em sẽ sinh con 1 đứa trẻ khoẻ mạnh cho người ( Vua lau nc mắt cho tôi)
_Tốt đây là món quà ta dành cho ngươi ( tôi bật khóc quay lại nhìn bố mẹ )...bố mẹ ơi con đã biết cuộc đời này con dành cho ai rồi ...con yêu ngươi đàn ông này và dù anh ta có là ai con cũng sẽ yêu đến hơi thở cuối cùng....( Vua hôn lên trán tôi) nín đi ...từ nay ngươi sẽ k dc ra khỏi tầm mắt ta biết chưa
_Vâng ( tôi gật) ...tay vẫn nắm tay...xin người hãy yêu em dù chỉ là giây phút này thôi....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro