Chap 101: Không Tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Đức Chinh lòng vẫn chất đầy sầu não chống một tay lên trán, hai ngón tay xoa nhẹ vào thái dương mấy cái làm dịu cơn căng thằng cực độ.

Cuối cùng vẫn nghĩ không thông là tên Tiến Dũng kia bây giờ thành ra cái dạng khó coi gì rồi.

Hà Đức Chinh cấp bách phóng như điên dại trên đường khuya vắng tanh. Tiếng động cơ gầm rú phi vu vu như xé gió. Cuối cùng cũng đến bến cảng.

Giờ này một mình ra đây chẳng khác gì cái nghĩa địa bỏ hoang, đường xá vắng tanh, không khí thì u ám lạnh teo. Cũng đã quá mười một giờ đêm xung quanh ai nấy tắt điện đi ngủ.
Hắn thở phào nhẹ lòng khi thấy xe Tiến Dũng vẫn còn đỗ ở đó, một mặt lại sắp lên cơn thịnh nộ muốn bằm hắn nát nhừ ra, đem ném cho cá ăn trọn cả thịt lẫn xương. Nửa đêm không chịu để cho lão tử được ngon giấc mà phải sốt ruột lo lắng không yên.

Cậu đóng cửa, vác bộ dạng ì ạch đằng đằng sát khí đi thoăn thoắt nhanh qua đoạn đường lạnh căm, tối đen doạ muốn sợ chết người kia.

Một bước rồi lại tiếp một bước, hai chân co rút lên tăng tốc. Gió từ ngoài bến cảng lạnh thấu xương luồng vào con hẻm nhỏ, rít từng tiếng, giật mạnh tạt vào người cậu phi như bay, băng qua đoạn này là đúng chỗ cũ hẹn hò.

Nếu gặp bộ dạng tên kia say mèm ngồi lèm bèm, tôi sẽ đập cho hắn ta một trận. Kẻ nát rượu không biết giữ thân mình, bây giờ có biết là lạnh thế này dễ bị trúng gió lắm không hả. Nếu lại ốm thì có cớ chiếm tiện nghi ôm tôi sưởi ấm chứ gì, để tôi chăm sóc cho cậu chứ gì. Con người cậu ta ngày càng lưu manh đến không biết xấu hổ.

Hắn vừa chạy vừa nhớ lại cảnh cùng Tiến Dũng co cẳng tẩu thoát khỏi bọn ma cô ngu xuẩn năm đó. Là cả hai bàn tay nắm lấy nhau không buông dù có chuyện gì xảy ra, hứa đi cùng nhau đến cùng trời cuối đất. Chớp mắt mới đó đã để lãng phí một khoảng thời gian qua vô bổ mà không thể hạnh phúc bên nhau. Cũng vì vậy mà qua bao năm nuối tiếc, đôi tay này cũng không còn ấm áp nữa, chỉ mong một cái nắm bình yên xoa dịu đi hết lạnh lẽo nơi cõi lòng trống rỗng.

Hà Đức Chinh lảm nhảm trong đầu sựt chiêm nghiệm, thì ra giận nhau, xa nhau chỉ để biết thương nhau nhiều hơn. Có mối tình nào mà biết nó bền vững hay không khi chưa từng đổ vỡ. Bây giờ đây là lúc để nhìn lại quãng đường mà đã cùng nhau đi qua, dù có từng xa nhau hay chăng thì trong lòng ai cũng chưa từng thay đổi chỉ có mỗi đối phương duy nhất trong tim.

Bộ quần áo ngủ vừa ngắn vừa mỏng khiến hắn thấy tê buốt toàn thân, bặm chặt môi lấy sức bình sinh, tiếp tục phóng nhanh vài sải chân cuối cùng là xuyên con hẻm này ra khu sau của cảng chợ.

Xung quanh im ắng chẳng có gì ngoài tiếng ù ù bên tai. Không khí tĩnh mịch vắng tanh khiến con người kia như chết lặng đứng nhìn dáo dác từ đằng này sang đằng nọ. Cơ mặt co rút nhăn nhó, cảm thấy bắt đầu sợ hãi một điều gì khủng khiếp đã vừa xảy đến mà mình chẳng kịp thời có mặt.

Lòng tôi giờ đây là trăm ngàn nỗi ngờ vực cứ thay phiên nhau nối tiếp hiện lên rõ mồn một trước mắt. Cơ man là sự sợ hãi chất chồng không thể đứng yên mãi được.

Hà Đức Chinh đứng cố rống gọi.

"Mỹ Linh, Tiến Dũng!! Mỹ Linh!! Hai người đâu rồi?"

Âm thanh run rẩy ngược cơn gió giật, tan tát ù vào tai cậu tiếng gọi đến rát cả cổ. Tất cả đều bị cuốn theo lớp không khí cuộn mạnh vỡ tan tành. Dù đã cố hết sức nhưng vẫn yếu ớt giữa cơn cuồng phong chật vật gào thét.

Hắn chạy dọc con đường nhìn quanh không hề có dáng ai. Rõ ràng là xe Tiến Dũng vẫn còn ở đó, nghĩa là cậu ta vẫn còn ở quanh đây chưa đi đâu khỏi.

Hà Đức Chinh nâng cao gối chạy hồng hộc, vừa mệt vừa cố ra sức kêu, hơi thở dần gấp rút rồi yếu dần, cuống họng đến khan rát mà chẳng hề có một động tĩnh.

Hắn kiệt sức, ngả người về phía trước chống gối xuống mặt nhựa sần sủi đá nhuyễn. Hai tay run lên giữa cái lạnh tê tái nửa đêm, giữa cơn hoang mang hoài nghi mọi điềm xấu trở thành sự thật.

Mặt xanh như tàu lá cắt chết ngắt không còn thần sắc. Môi khẽ co giật bật lên tiếng nhủ.

"Nếu đấng cứu thế là có thật, xin người hãy bảo vệ Tiến Dũng được bình an vô sự, giống như người từng nghe tiếng con cầu mọi lần mà đều may mắn."

Hắn vẫn hy vọng là mình nghĩ nhiều, Tiến Dũng sẽ không sao đâu. Cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy được, sẽ còn ám mình, làm phiền mình đến khi nào mình già đi, chẳng dễ dàng mà đành lòng bỏ mình lại bơ vơ như thế này.

Hà Đức Chinh đứng lên đi lững thững, xoay trước lại xoay sau một lần. Bản thân phải cố trấn an mình bình tĩnh.

Hắn quay trở lại vị trí ban đầu, trước mắt là dáng vóc nhỏ nhắn đứng lẩy bẩy hứng lớp không khí dày đặc thịnh nộ như muốn quật ngã con người bé bỏng kia. Mái tóc bay xuôi theo chiều gió không có trật tự rối mù. Lêu thêu chống tay vất vả chống cự.

Hà Đức Chinh phải cố bình tĩnh lắm để nhận ra người kia là Đỗ Mỹ Linh, như vớt được khúc gỗ giữa cơn lũ điên loạn khi đang chơi vơi không có điểm tựa, hắn như có được hy vọng biết chút tin tức. Chạy đến xoay vai ả lại bần thần cả hai nhìn nhau. Mắt Mỹ Linh sưng nhoè đỏ tấy lệ tuôn, hàng mi sủng nước nhìn Hà Đức Chinh bằng nửa tròng trắng.

"Mỹ Linh, Tiến Dũng đâu. Anh ta không sao mà đúng không?"

Hà Đức Chinh điên tiết bám lấy vai cô bé nhỏ, rung lắc người con gái yếu đuối kia liên tục tra khảo.

Nhìn bộ dạng cô ta lúc này trông giống mọi chuyện đều tốt đẹp hết sao. Ánh mắt uẩn khuất chán ghét kia vẫn không hề giảm đi sự mãnh liệt, càng lúc càng trở nên dữ tợn chẳng thể nói là nó đang dần đáng sợ ra sau.

Cô ả càng căm bặt bày ra thái độ kia càng làm Hà Đức Chinh bực mình.

"Có chuyện gì thì cũng nói một lời đi chứ. Cô định chọc tôi lo đến chết hay sao."

Đỗ Mỹ Linh luồng tay qua ngang ngực gạt hai chi trên đang phẫn nộ đè lấy bã vai mình.

"Anh điên lên với ai vậy. Tôi con mẹ nó là có ý tốt, vừa nãy Tiến Dũng còn bảo sẽ ngồi lì ở đây đến sáng. Tôi nói thế nào cũng là không chịu nghe, thiết nghĩ trên đời này ngoài Hà Đức Chinh cậu thì còn ai có thể lay chuyển được bản tính ngang bướng kia. Thế nên tôi đi van xin cậu hết lời, bây giờ trở lại đã không thấy Tiến Dũng đâu. Mọi chuyện xảy ra như vậy là vì ai đây chứ hả?"

Hà Đức Chinh đứng xuôi tay lặng thinh, mắt lưng tròng không dám nhìn thẳng đến khuôn mặt xinh đẹp kia bây giờ dần hoá dữ tợn.

Hắn nghe tim mình như nhói đau khi nghĩ đến, một nghịch cảnh phân ly giống như mình ba năm trước. Cũng chỗ này, thời gian này, cậu phải một mình chống lại bốn năm tên ma cô truy sát đánh đập đến suýt mất mạng.

Khuôn mặt hắn biến dạng nhăn nhó, để giọt nước mắt đắng cay kia tuôn ra chưa lăn khỏi khoé mắt đã bị hong khô lại trên da thịt. Một sự dằn vặt xen lẫn xấu hổ đấu tranh khủng khiếp trong lòng cậu.

Lỗi này là do mình, giá như mình đừng lôi chuyện tình cảm ra để đùa cợt thử thách Tiến Dũng. Giá như mình đừng giả vô tâm mà khiến cậu ấy đau lòng, có lẽ tổn thương sẽ không nhiều đến thế.

Mọi chuyện đều là một trò đùa mà cậu bày ra. Nhưng không may cả đời này lại vĩnh viễn chia xa là có thể thành sự thật.

Có phải ông trời đang muốn Hà Đức Chinh tôi trả giá, nếm thử cái cảm giác phải đứng đây từng ngày lo cho người mình yêu đang không rõ tung tích. Mới có mấy tiếng đồng hồ mà tâm  can như chết nghẹn, Tiến Dũng anh mấy năm qua ngày nào cũng phải thương nhớ đợi em như vậy sao.

Anh chắc nghĩ rằng thời gian qua anh đã đau nhiều hơn em, còn em là người lòng dạ sắt đá không biết tổn thương là gì ở chốn ấy có thể hạnh phúc vui cười.

Em cũng biết nhớ anh mỗi khi không yên giấc, ngay cả khi em thấy trống rỗng không thể ăn uống gì. Nhớ anh mỗi khi ngồi đối diện em, vẫn còn để lại hơi ấm trên tóc. Từ những đêm êm ấm trong vòng tay người mà chúng ta không còn thường xuyên nhớ tới nữa.

Đâu phải chỉ xa nhau vài tiếng, mình đã nhớ nhau hết một đoạn buồn cuộc đời.

Rõ là cùng yêu nhau, thì phải cùng nhau gánh chịu nỗi đau đi, dù có chuyện gì cũng đừng bỏ em một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro