Chap 44: Sửa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã không còn sớm, mọi thứ Hà Đức Chinh đều chuẩn bị sẵn. Tiến Dũng chắc chắn 6h sẽ về đến nhà. Còn mình thì ra bến cảng đợi sẵn, Tiến Dũng ra thì ở đó đốt nến, ăn bánh kem, nướng đồ ăn cùng nhau.
Hà Đức Chinh đã chuẩn bị hết tất cả để Tiến Dũng bất ngờ.

"Lương Xuân Trường, cái câu này phát âm thế nào?"

Hà Đức Chinh cầm trên tay lời bài hát tiếng Anh, hình như là bài lúc trước Tiến Dũng vừa đàn vừa hát cho cậu nghe.
Bây giờ phải cho Tiến Dũng bất ngờ mới được, rằng Đức Chinh vì anh ấy mà học hết đống tiếng Anh rối mù này.

Xuân Trường nằm sấp, gác cằm ti hí mắt, Hà Đức Chinh hắn ta tiếng Việt còn chưa sỏi mà đòi hát tiếng Anh. Bài kia cũng có phải dễ hát cho cam.

"Tôi nghĩ cậu không cần hát hò làm gì! Cậu không hát đã giúp buổi tiệc sinh nhật Tiến Dũng hoàn hảo lắm rồi."

Xuân Trường dành cho Hà Đức Chinh lời khuyên tận đáy lòng, bằng cả tấm chân tình to lớn hơn mắt cậu bây giờ.
Hà Đức Chinh đã quyết tâm cho bằng được.

"Không! Nếu không có nhạc nhẽo gì thì chán lắm."

Xuân Trường hết cách, hắn lại lật người lăn lộn trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà cho Hà Đức Chinh một ý tưởng:

"Tôi nghĩ Tiến Dũng biết đàn piano, cậu cũng nên chơi một nhạc cụ gì đó đi thì hay hơn là hát!"

Đức Chinh chiêm nghiệm lời Xuân Trường. Cũng có lý! Vậy mà không nghĩ đến, làm mình phải đau đầu với cái đống tiếng Anh nhức óc kia.

"Chơi cái gì!"

Hà Đức Chinh ánh mắt khen ngợi Xuân Trường thông minh. Cười trừ chờ đợi câu trả lời:

"Thổi kèn!!"

Hà Đức Chinh vận động não. Thổi kèn?? Thổi kèn là...

"Con mẹ cậu Lương Xuân Trường! Tổ tông ba đời nhà cậu lão tử chọi..."

*bặc*

Đôi dép dùng để đi trong nhà nằm dưới chân Hà Đức Chinh được nhặt lên. Hắn phóng một mạch đến bay đến Xuân Trường. Lần này thì vô cùng chính xác hạ cánh gọn gàng trên mặt hắn.

Đỗ Mỹ Linh để bố ngủ xong, nhẹ nhàng đắp chăn cho ông. Tiến Dũng ngồi bàn bên cạnh giải quyết cho xong đống thống kê doanh thu công ty tháng này, lại nhiều tài liệu đợi anh phê duyệt bị dồn nén nhiều ngày chưa xong.

Mỹ Linh rót một ly nước lọc mang đến.

"Bùi Tổng, xin lỗi để anh phải chịu cực. Anh về nghỉ ngơi đi, cũng quá giờ rồi!"

Tiến Dũng vẫn dở tay làm. Thật sự là chuyện hôm nay không thể để lâu hơn nữa.

"Đêm nay tôi ở đây cũng được!"

Bùi Tiến Dũng không để ý điện thoại của mình bây giờ đang nằm dưới xe.

Hà Đức Chinh một mình đón taxi ra trước. Cậu vẫn lo sợ đám giang hồ kia còn truy sát mình đâu đây. Hắn nhìn trước nhìn sau kỹ càng chạy thụt mạng băng qua con hẻm.

Nhớ lại lúc đó trông mình vừa bẩn vừa xấu, lại còn khù khờ cục mịch. Không biết tại sao mà Tiến Dũng cậu ta có thể nhắm mắt nuốt nổi, nếu là mình thì đạp một đạp tống xuống xe luôn chứ đừng nói chi đem về nhà.

Hà Đức Chinh đứng khựng người hồi lâu.

Cuộc sống khu này chỉ náo nhiệt vào ban ngày, đêm đến thì cảng chẳng ồn ào lên xuống hàng, cũng không còn ai qua lại đây làm gì. Không khí bây giờ thoáng đãng nhiều khi tàu thuyền đã đi hết. Chỉ có bến vắng, sóng nhẹ từng cơn xô vào bờ kè.

Cuối cùng thì Hà Đức Chinh vẫn chưa biết nhà mình ở đâu. Hôm đó cậu nằm bất tỉnh, mở mắt ra đã thấy một nơi xa lạ trước đây chưa từng đi qua. Tay liên tục vỗ đầu mấy cái đau nhức dữ dội.
Mình đi lòng vòng nhìn cái gì cũng thấy ngộ, ấn tượng trong đầu đều lạ lẫm với cái thế giới này, phải mất một vài ngày để như con nít tập làm quen lại với chúng. Thậm chí còn tự tiện lấy đồ của người ta ăn, bị đập một trận trấn lột hết tiền bạc.
Mình chỉ nhớ là mình cũng có tiền, có thẻ ngân hàng trong túi, nhưng không biết dùng mà đi ăn giật để người ta lấy hết.

Hà Đức Chinh cười xoà cho chuyện ngu ngốc trước kia. Bây giờ cái gì cậu ta cũng biết. Chỉ có mọi chuyện về gia đình là quên sạch. Họ là ai? Ở đâu? Trừ phi gặp lại thì mới có ấn tượng chứ cậu không thể nào nhớ nổi.

Đã 8 giờ rồi.
Hà Đức Chinh bỗng dưng quên mất, đứng mải mê nhìn xa xăm suy nghĩ mà chẳng nhớ chuyện quan trọng ra đây không phải để tìm gia đình.
Đối với cậu Tiến Dũng là gia đình rồi. Những thứ kia biết đâu không tốt đẹp, dù gì cuộc sống hiện tại cũng vẫn khá hơn là mạo hiểm đi tìm ngọn ngành.

Giữa một hiện tại hạnh phúc rõ ràng và một quá khứ mập mờ không biết tốt xấu thì Hà Đức Chinh chọn hiện tại.

"Lương Xuân Trường, đến đâu rồi! Ra đi, tôi đang nướng đồ ăn đây! Công Phượng có đi cùng không?"

Hà Đức Chinh gọi hắn. Bên kia nhìn Công Phượng ánh mắt thăm dò. Nguyễn Công Phượng hôm nay về nhà một mình, Tiến Dũng cậu ta đã ra ngoài từ trưa đến tan việc vẫn không thấy.

Chỉ có tin nhắn gửi đến bảo đi giải quyết công việc gấp.

Cả chiều nay gọi điện không ai nghe. Công Phượng lặp đi lặp lại đến máy Tiến Dũng hết pin tắt nguồn nằm im.

"À... Hà Đức Chinh, bọn tớ đang đến đây!"

Xuân Trường và Công Phượng bốn mắt nhìn nhau quan ngại. Xe đến nơi Xuân Trường đi bộ ra chỗ Hà Đức Chinh.

Công Phượng chạy đi tìm Tiến Dũng, cậu phóng xe cấp tốc đến công ty xem hắn ta có về văn phòng không.

"Đức Chinh, hôm nay mát mẻ nhỉ. Tụi mình toàn ở nhà suốt, hiếm khi ra ngoài ban đêm ta!"

Xuân Trường cố tìm chuyện nói để Đức Chinh không chú ý.
Hà Đức Chinh cũng bị Xuân Trường làm xao nhãng:

"Ừm. Bên Macau nghe nói cậu với Công Phượng sống về đêm mà. Sao ở đây lại thay đổi vậy!"

Lương Xuân Trường nhớ lại thời gian kia, cùng Công Phượng đến các hộp đêm thác loạn, không thì la cà ngoài đường thâu đêm. Có những cuộc rượt đuổi nghẹt thở, chứng kiến cảnh xả súng khốc liệt giữa các băng nhóm.
Sau mỗi lần như vậy đều có người đổ máu.

"Bọn tôi sợ một ngày nào đó phải mất đi một trong hai, tôi thích cuộc sống an bình ở đây hơn. Tình yêu làm thay đổi con người mà!"

Hắn cười híp mắt nhìn Hà Đức Chinh. Tên kia cũng cười theo cậu, cả hai đều cảm thấy hạnh phúc với những gì mình đang có:

"Tôi cũng thay đổi khá nhiều so với ngày mới quen Tiến Dũng. Không còn mập mờ, e ngại, mà rõ ràng phải xác định anh ấy là của mình, để đấu tranh không cho ai đụng đến!"

"Đôi lúc quản chặt nhau quá cũng không tốt!"

Đức Chinh tiếp thu ý của Xuân Trường. Cậu ta nói cũng không sai

"Cậu thấy tôi có hơi quá đáng khi hay ghen tuông Tiến Dũng không. Tôi nghĩ từ nay mình phải kiềm chế cảm xúc, sửa đổi bản thân lại một chút?"

Lương Xuân Trường cười:

"Cuối cùng cậu cũng hiểu. Người nào thuộc về cậu thì cuối cùng cũng trở về bên cậu thôi, cậu quản được tay chân anh ta chứ chắc gì đã quản được trái tim. Trong lòng người ta có cậu thì dù ở bên ai cũng đều vô nghĩa nếu không phải là cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro