Chap 52: Bình Minh Không Đến Bao Giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái con mẹ mày nói gì vậy."

Tiến Dũng trông tin tức mỏi mòn sốt ruột. Xuân Trường về báo một câu xúi quẩy làm cậu nổi gân đỏ nơi khoé mắt, dữ tợn lôi kéo thân người mảnh mai.

"Mày nổi điên cái gì hả Tiến Dũng. Mày còn biết xót cho nó hả. Đêm đó nó đi tìm mày khắp nơi, đợi mày mòn mỏi mà qua ngày sau còn vui vẻ coi như không có chuyện gì. Mày hy sinh được bao nhiêu cho nó mà ở đây mèo khóc chuột!"

Xuân Trường gồng ngực lên phun vào mặt Tiến Dũng từng câu từng từ nặng nhọc, cậu gằng giọng đến mặt mày tái méc tức giận.

Tiến Dũng nới lỏng tay ra.

"Lương Xuân Trường, Hà Đức Chinh như thế nào rồi. Cậu làm ơn nói rõ cho tôi biết đi, tôi xin cậu đấy..."

Toàn bộ sức lực cường tráng của nam thanh niên vừa rồi đều bị tan biến. Tiến Dũng ngồi xuống ghế cố giấu mặt không cho Xuân Trường thấy mình đang khóc đến khó coi.

"Tiến Dũng à, mày phải chấp nhận. Hôm qua Hà Đức Chinh ra bến cảng, bị đám giang hồ truy sát, một mình nó chống lại bốn thằng to con..."

Xuân Trường ôm Merci đưa cho Tiến Dũng. Hắn nhận lấy, con chó quẩy đuôi chui vào lòng Tiến Dũng.

Tâm can cậu vẫn cho rằng Xuân Trường lừa mình. Mặc dù vậy, qua lời kể cậu vẫn hình dung ra Đức Chinh phải chịu đau đớn khổ sở thế nào.

"Xuân Trường, đừng gạt tôi, bởi nếu đúng như cậu nói thì...."

"Thì sao? Mày đi chết theo nó à? Mày chết cùng ngày với Hà Đức Chinh làm dấy bẩn nó lắm Tiến Dũng. Tao xin mày đấy."

"Cậu câm mồm đi. Chừng nào tôi tận mắt thấy mới tin. Bùi Tiến Dũng đâu phải con nít để cho mấy người gạt nó."

Lương Xuân Trường thay đổi thái độ.

"Đi đến bệnh viện cách bến cảng mà đón nó về. Tao hù mày thôi!"

Tiến Dũng tức tối lái xe phóng nhanh đi. Tay hắn liên tục đập vào vô lăng.
Cái đám chó nào hôm qua làm Hà Đức Chinh của lão tử bị thương tụi bây đợi đó. Xong chuyện tính tụi bây sau một thể.

Tiến Dũng mắt lưng tròng đỏ hoe. Một mặt lòng dạ đau xót nghĩ đến cảnh người kia đang nằm đau đớn, cậu cũng dày xé ruột gan.

Hà Đức Chinh anh xin lỗi em. Từ hôm nay về sau anh sẽ không bao giờ lặp lại bất cứ lỗi nào của hôm nay để em phải khóc. Chỉ cần em còn tồn tại trên thế giới này, dù là ở chân trời anh vẫn đi tìm về. Chỉ cần em còn tồn tại trên thế giới này, dù em có dùng dao chỉa vào ngực anh anh vẫn ôm em vào lòng để hoá giải hiềm khích.

Tiến Dũng không muốn ai nhìn thấy mình khóc. Nhưng cậu đi giữa đám đông mặt đằng đẵng sát khí, hai mắt ngấn lệ.
Tất cả các người nhìn gì chứ. Chưa thấy người ta khóc bao giờ à.

Tiến Dũng đi lên khoa cấp cứu.

"Hà Đức Chinh đang ở đâu?"

Hắn cọc cằn hỏi cô nhân viên trực ban ở đó. Ả run người nhìn bạn đồng nghiệp bên cạnh.

"Anh.. anh.. Hà...."

"Nói..! Sao hả.."

"Anh Hà đã trốn viện đi rồi.."

Cô gái hai tay níu chặt vào nhau giật mình khi bị Tiến Dũng doạ.

Hà Đức Chinh được đem đi cấp cứu, liền dụ dỗ Xuân Trường sẽ theo về nhà trừ phi Tiến Dũng đích thân đến đón.

Xuân Trường mắc bẫy thật. Còn cậu lặng lẽ bỏ trốn, ôm đầu băng bó chui lên xe tải gần đó nấp vào trong.

Hà Đức Chinh đi về một nơi vô định.

"Các người ở đây làm gì vậy.... Hả.. con mẹ nó kêu giám đốc bệnh viện ra gặp tôi ngay.."

Tiến Dũng chạy khắp nơi nhìn đâu đâu cũng không thấy.
Cậu quay lại đập bàn trực.

"Hôm nay không tìm ra Hà Đức Chinh tôi quậy banh chỗ này.."

Tiến Dũng ấm ức chạy đi, một mạch lái xe thẳng về nhà. Cậu gào thét trong xe dữ dội. Merci sợ hãi chui vào góc cửa nằm trốn run người.

Đầu óc điên loạn, Tiến Dũng chạy lạng lách, nhấn hết ga đạp về nhà. Đóng sầm cửa cấp tốc lôi cổ Xuân Trường kéo ra khỏi phòng trước ánh mắt sắc nhọn của Công Phượng:

"Lương Xuân Trường, cậu có mỗi cái việc giữ Hà Đức Chinh lại cũng làm không xong, để nó trốn viện đi rồi. Tôi biết tìm ở đâu đây, hả.... hả... con mẹ cậu đồ vô dụng.."

Nguyễn Công Phượng đứng phía sau tống cho cậu một đạp văng khỏi người Xuân Trường. Hắn yếu ớt gục ngã. Một cái đấm trực diện từ tay Công Phượng:

"Cái này tao đấm cho Đức Chinh này.."

Tóc cậu căng thẳng băng luồng qua kẽ tay Công Phượng đang nắm chặt ngẩng mặt lên.

"Cái này cho Xuân Trường.. tao cũng đấm cho mày một cái.."

Công Phượng liên tiếp hai lần tấn công.

"Tôi trách ai bây giờ. Bản thân tôi còn không giữ được... lấy tư cách gì trách Xuân Trường.."

Khuôn mặt hối hận ngẩng lên. Khi muốn khóc chỉ cần ngẩng đầu lên thì nước mắt tự chảy vào trong.

Tôi hối hận khi đã im lặng bí mật với em một số chuyện. Bây giờ dù cho đó là tất cả thứ tốt đẹp tôi muốn dành cho em thì nó đều trở nên vô nghĩa khi người được nhận không còn ở đây.

Tôi chỉ ước gì ngày mai trước bình minh em trở về và tôi hoá giải hết hiềm khích.

Ngày mai, mọi lỗi lầm đều được sửa chữa; nhưng cái ngày mai đó không bao giờ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro