Chap 73: Yêu Phải Tình Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái dramma này máu chó lắm. Theo dõi đi các chị em. Bất ngờ đến giây cuối cùng. 😆

Lần này thì thật sự là hoa hồng. Tiến Dũng đậu xe trước tiệm Hoàng Yến.

Chàng trai hôm kia Hà Đức Chinh xua đuổi hôm nay vừa đi chăm sóc lại nhan sắc. Tên kia dùng cách nhắc lại chuyện xưa không có ấn tượng. Đành qua giai đoạn 2 là tán tỉnh như người lạ.

"Mỹ Linh à, em nghĩ có sến không chứ? Tặng hoa hồng không thiết thực chút nào. Hà Đức Chinh không thích hoa hồng."

Bùi thiếu gia đứng dựa lưng vào xe, ôm bó hoa hồng đợi Hà Đức Chinh từ sáng.

Mỗi ngày một cách tán tỉnh. Bùi Tiến Dũng đã quyết tâm bằng được.

Giọng nữ bên kia văng vẳng:

"Hắn đã quên quá khứ rồi mà Tiến Dũng à, anh cứ làm theo lời em đi. Có mua luôn quà tặng là đồ lót không?"

Đỗ Mỹ Linh đầu dây cười sặc sụa.

"Để ấn tượng khó phai thì tặng đồ lót nha, nếu hắn không thích hoa hồng thì chuyển qua cái khác. Sao rồi, anh có làm theo lời em chưa.."

Bùi Tiến Dũng kéo cửa xe ra.

"Trên xe anh đang là một cái tiệm tạp hoá đây!"

Đỗ Mỹ Linh giọng hài lòng.

"Tốt lắm, tặng hoa không nhận thì lấy cái khác ra tặng. Tặng đến khi hết đồ trên xe, chất một đống trước nhà hắn, thế nào cũng đầu hàng nhận thôi."

Tiến Dũng vẽ lại trong đầu một vài thông số.

"Vòng mông của Hà Đức Chinh là 99, bên trái lép hơn bên phải một ít. Bên phải trắng hơn bên trái một xíu, độ sâu khe là..."

Đỗ Mỹ Linh nghe Tiến Dũng lầm bầm đỏ mặt nóng mũi.

"Vòng mông 99 thì size đồ lót là L ông anh tôi ơi."

Đỗ Mỹ Linh cúp máy. Bùi Tiến Dũng nhìn mây nhìn trời không biết, vẫn để điện thoại trên tai nghe như tên dở.

Lão tử đang nhớ tới hai khối thịt dày săn chắc của Hà Đức Chinh thôi. Nghĩ rồi đưa tay chùi mép.

"Có chết cũng không ra ngoài."

Hà Đức Chinh quyết tâm nằm chịu trận. Hôm nay Hoàng Yến về rồi. Lão tử không sợ cậu nữa. Nhắc đến chuyện hôm qua lại thấy xấu hổ gục đầu vào gối.

Tiến Dũng đã đứng đợi được một lúc, lại lên xe ngồi, nghe nhạc. Rốt cuộc lỳ lợm ở đó, bật điều hoà trên xe nằm ngủ quên đến chiều.

"Lạc Đinh, anh ăn gì không. Em đang về ngang gần đến!"

Hoàng Yến ghé một tiệm bún chả. Vừa thấy cô chủ quán đã hiểu ý.

"Hoàng Yến, ăn gì cũng được. Miễn không phải bún chả!"

Hà Đức Chinh phồng môi bặm chặt lại nén thèm. Thích thì cứ ăn, việc gì phải dối lòng. Hôm qua gặp Tiến Dũng đem bún chả đến đã thèm đến phát điên nhưng phải giữ giá lại.

"Anh không có lựa chọn. Em mua xong rồi!"

Hoàng Yến đưa tay xách đồ trở lại xe. Mặc kệ Hà Đức Chinh đang than vãn. Vậy cũng gọi hỏi làm gì không biết.
Tên kia lén lút nhìn trộm ra ngoài thấy Tiến Dũng vẫn còn đậu xe ở đó. Biểu tình thật sự là sắp khóc đến nơi.

Hoàng Yến từ nhà Hà Quách trở về, dẹp đi bộ dạng thê thảm hôm qua tươi tỉnh lái xe đi vào đỗ cạnh bãi giữ xe của chợ. Cô xách đồ ăn đi bộ về tiệm cho Hà Đức Chinh.

Sắc mặt vẫn còn ung dung cho đến khi thấy có xe đỗ trước cửa tiệm mình. Đứng nhìn xong lại di chuyển thoăn thoắt đến đập kiếng.

"Này!!! Này!! Cái cậu kia. Lái xe tránh ra cửa người ta một xíu!"

Hoàng Yến hung hăng bặm trợn nhìn Tiến Dũng bên trong ngủ say. Liên tục đập đến khi Tiến Dũng giật mình nhìn qua kính.

Anh dụi mắt mở cửa xe xuống nhìn Hoàng Yến. Thân người nhỏ gọn đứng quá ngực anh một tẹo.

"Cô là ai mà ồn ào vậy, phiền chết được.."

Tiến Dũng lật đật nhìn điện thoại. Thấy cuộc gọi nhỡ của Mỹ Linh. Giờ này đã xế chiều, cửa kia vẫn đóng.

Tự dưng lại ngủ quên ngay lúc này, công sức như đổ sông đổ biển. Không biết tên Hà Đức Chinh kia có nhân lúc mình ngủ quên đi ra ngoài rồi không.

"Tôi là chủ tiệm này.."

Hoàng Yến ngẩng mặt nhìn Tiến Dũng, tay chỉ về cánh cửa khép kín.

"Hoàng Yến...??"

Tiến Dũng nhìn cô một lượt kỹ càng hơn. Là tình địch. Sắc mặt anh đen sầm đi, mệt mỏi không chút hy vọng. Ôm bó hoa trên xe, kèm theo hộp đồ đặt vào tay cô.

Hoàng Yến ngơ ngác nhìn Tiến Dũng. Đột nhiên có người tặng hoa, đánh giá sơ qua gã này cũng không tệ. Phong độ có, mặt lại góc cạnh, có vẻ là doanh nhân, lại ngó sang xe, điện thoại.

"Cái này?? Anh là ai?? Nhà ở đâu, sao lại tự tiện tặng quà cho tôi hả.."

Tiến Dũng không thiết nói chuyện với tình địch. Coi như để cô gián tiếp đem vào trong cho Hà Đức Chinh.
Hắn lên xe lái ngược lại, di chuyển chưa được mười mét tắt máy xuống vào nhà mình.

"Con mẹ nó. Nhà kế bên mà có cần phô trương làm lố vậy không?"

Hoàng Yến ôm đồ trên tay, thì ra là hàng xóm. Lạnh lùng, đẹp trai lại thành đạt. Vị trí của Hà Đức Chinh có chút rớt hạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro