Chap 74: Tiểu Tam Mắc Bẫy Tình Địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiến Dũng vừa đi vừa tháo bung xoã vạt áo ra ngoài, hai tay nắm vẫy vẫy cho không khí luồng vào trong.

"Tức đến phát điên.."

Bỏ công sức thời gian ra đeo bám ở đây, đến cả cơ hội tiếp cận Hà Đức Chinh còn mỏng manh. Hắn không hề chịu hợp tác nói chuyện cho đàng hoàng. Tiến Dũng bực muốn thổ huyết, sựt nhớ cuộc gọi nhỡ của Mỹ Linh.

"Anh sắp hết kiên nhẫn rồi, thà coi như biệt tăm biệt tích phương nào, đỡ hơn ở đây xem cảnh tượng đau lòng sắp diễn ra."

Tiến Dũng nằm dài lên giường bất lực ôm điện thoại. Bên kia tiếng ồn ào ở công ty xen lẫn giọng Mỹ Linh gấp gáp.

"Sao chứ hả, cảnh tượng gì..."

"Hôm nay vừa đụng mặt Hoàng Yến, nhìn thấy bản mặt vênh váo là thấy ghét rồi. Không lẽ ở lỳ đây xem tụi nó chọc tức anh đến sôi máu chết hả.."

Tiến Dũng bật đầu dậy, nhìn căn nhà trống trơn, loe ngoe vài bộ đồ tạm bợ.

"Ở đây như ở tù vậy, đồ dùng không có, toàn ra ngoài ăn, không có người giúp việc dọn phòng, ây...."

Tiến Dũng thở dài vò đầu, càng nghĩ càng ấm ức.

"Bình tĩnh đi đã, để em nghĩ cách giúp anh."

Cuộc nói chuyện ngắt quãng hồi lâu, Tiến Dũng đứng lên tự dọn dẹp sơ lại đồ đạc, tay vẫn giữ điện thoại.

"Alo, anh còn nghe không.."

"Đây, nói đi.."

Đỗ Mỹ Linh đã rãnh tay ngồi một chỗ tĩnh lặng suy nghĩ.

"Tiếp cận Hà Đức Chinh không được vậy thì chuyển qua tiếp cận Hoàng Yến đi, con gái dễ mềm lòng hơn con trai..."

Tiến Dũng không thể tưởng tượng nổi kế sách Mỹ Linh bày ra. Tình địch, là tình địch đó. Làm sao mà vui vẻ tiếp cận được chứ.

"Người anh muốn là Đức Chinh, không phải con nhỏ đó. Không đời nào.."

Tiến Dũng không để Mỹ Linh nói được tròn câu liền thấy chẳng khả thi mà cắt thoại.

"Anh bình tĩnh nghe người ta nói hết đi đã..."

Mỹ Linh giọng điệu bực bội chịu không nổi cái con người này. Chẳng bao giờ chịu để ai nói xong xuôi. Tiến Dũng thở dài nhíu mày không còn lựa chọn nằm nghe.

"Lạc Đinh, đồ ăn của anh nè.."

Hoàng Yến để lên bàn cho Hà Đức Chinh, tay vẫn ôm bó hoa tươi nhìn ngắm, ôm vào lòng lại đưa ra xa. Thoáng chốc liếc Hà Đức Chinh một cái, tên cù lần này có bao giờ lãng mạn với mình đâu, một bông hoa cũng chưa biết tặng là gì. Cái bản mặt bây giờ lại lầm lì nhăn nhó, làm người ta nhìn thấy chán đời cùng cực.

Hà Đức Chinh không để tâm cô ta, lo cho cái bụng quan trọng hơn. Đi vào bếp tự đổ đồ ăn ra.

Cô gái tò mò mở hộp quà còn lại, tay cứng đơ, nhìn thấy bên trong là đồ lót, lại là của nam.

Nghĩ có biến thái không, nếu biến thái đến tặng đồ lót thì ít nhất cũng có mắt chứ. Tôi là con gái mà làm sao mặt vừa cái này. Vứt hết suy diễn mông lung trong đầu, Hoàng Yến chỉ để tâm đến bó hoa to đặt lên quầy.

Còn hộp kia ném cho Hà Đức Chinh.

Hắn bê đồ ăn ra, một tay vừa ăn một tay vừa xới móc bọc đồ Hoàng Yến để đó, suýt thì phụt hết ra bàn. Miệng vừa nhai vừa hỏi.

"Hoàng Yến, cái gì đây, mẹ Bạch Ngọc mua cho anh à?"

Hà Đức Chinh cho rằng Bạch Ngọc mua cho mình. Bởi ngày xưa cậu đến đây không bộ đồ dính thân, cũng chính tay Bạch Ngọc mua cho từng thứ từ quần lớn đến quần nhỏ. Chắc có lẽ vậy.

Hoàng Yến đi ra phía sau không nghe hắn hỏi gì.

Hà Đức Chinh ăn xong xách đem về phòng mình. Lại lén lút đi ra nhìn xung quanh không thấy cái đuôi Bùi Tiến Dũng hôm nay quấy rầy.

Tiến Dũng theo kế hoạch của Mỹ Linh, tạm thời thả lỏng Hà Đức Chinh vài hôm. Tự do ung dung ngủ ngon lành không cần theo dõi hắn nữa. Việc bây giờ là tiếp cận Hoàng Yến.

Quá trưa, Tiến Dũng đứng ra ban công nhìn xuống đường, chỉ chờ lúc Hà Đức Chinh đi khỏi thì hành động. Bộ dạng tên kia ra cửa nhìn tới nhìn lui ba bên bốn phía đề cao cảnh giác.

Người bên trên thu trọn vào tầm mắt cảnh tượng buồn cười, tay vắt chéo ngang bụng nâng tách cà phê nóng.

"Lão tử không ăn được cậu thì không còn họ Bùi nữa."

Nghĩ xong cười hí hửng sảng khoái trở vào. Ở đây có hai cái đầu lập mưu tính kế, không tin không cướp được Hà Đức Chinh.

Tiến Dũng đứng trước gương.

"Ba năm trước, Bùi Tiến Dũng đi tán gái thế nào?"

Tay đặt lên miệng nhẩm. Tạo hình tán gái tất nhiên phải khác, nói xong thay đồ cấp tốc chỉn chu, này thì sơ mi trắng, giày đen, tạm tháo cái đồng hồ cũ ra lát xuống xe lấy cái Rolex kia đeo. Người trước gương phi thường oai phong. Nhấc bước đi khí thế.

Xuống nhà lái xe đến chắn ngay tiệm Hoàng Yến. Ả bên trong lại thấy bóng dáng kẻ làm phiền, đỗ lấn lên lề mù mịt tối tăm thì còn cho người ta làm ăn gì nữa.

Định lên cơn thịnh nộ lại nén xuống, ngồi tiếp tục giũa bộ móng tay. Có hàng xóm đẹp trai nên tâm tình cũng muốn làm đẹp một xíu.

"Chào em! Nghe nói em là chủ ở đây hả?"

Tiến Dũng đứng nép bên cửa ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Yến. Dưới góc độ ngược sáng vẫn đủ chói chang bằng nụ cười lấp lánh nắng.
Hoàng Yến bình tĩnh không được để lộ bộ mặt mê mẩn.

"Đúng rồi, nếu anh đến có việc liên quan đến cưới xin thì sẵn lòng.."

Tiến Dũng vuốt tóc từ thái dương ra dài đến ót. Điệu bộ cợt nhã phóng túng hào hoa tiến đến.

"Anh đây đi tìm người để cùng nhau làm đám cưới đây. Tiếc quá tìm hoài không gặp ai vừa mắt, cho đến khi thấy cô em đây. Em có thấy đau không khi lọt vào mắt anh rồi?"

Tiến Dũng ôn nhu, ánh mắt đưa tình nhìn Hoàng Yến. Nói ra những lời này thực buồn nôn trong bụng, nhưng Bùi Tiến Dũng thiếu gia đã đạt đến cảnh giới mặt dày. Ít ra thời gian bên cạnh Hà Đức Chinh cũng bớt nhạt về khoản ăn nói.

Hoàng Yến đỏ mặt, lời ong bướm kia rõ ràng là tán tỉnh làm người ta thấy mát bụng. Hà Đức Chinh còn chưa được một nửa của Tiến Dũng mới quen.

"Ồ, nhưng ở đây không phải dịch vụ mai mối ông anh. Chắc anh có nhầm ai không?"

Tiến Dũng móc điện thoại ra giả vờ có người gọi.

"Alo? Sao hả, có mười tỷ thôi mà cũng hỏi tôi à? Chuyển đi, mai mốt số tiền nhỏ như vậy đừng hỏi tôi nữa nhé!"

Tiến Dũng phi thường nhập vai, tay phải đeo đồng hồ Rolex, lại cầm dòng điện thoại đắt tiền nhất, quá nhiều sự khoe khoang ở đây. Đôi lúc sự khoe khoang lại hữu dụng ở trường hợp này.

"À, thôi anh bận rồi. Tụi nhân viên gọi mấy chuyện vặt ấy mà. Đây là danh thiếp của anh, hôm nào rãnh cứ gọi đi cà phê..."

Tiến Dũng đặt tay lên bàn, cười nửa khuôn hàm, nháy mắt với Hoàng Yến.

Tiểu tam đã lọt bẫy. Tiến Dũng xách đít đi. Hí hửng ung dung tận hưởng bữa trưa ngon lành đợi tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro