Chap 89: Cảm Ơn "Miệng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Yến chắc chắn hôm nay sẽ bị tác dụng của thuốc làm nằm một mạch đến tận chiều. Thiện Phúc từ đêm qua đã rời khỏi, chỉ để lại cho cô một số tiền xem như vui vẻ.

"Bỏ hết đi, về mua lại cái khác!"

Một vài bộ đồ được thu xếp gọn gàng đặt trên giường. Tiến Dũng vẫn ngồi đó nhìn tên kia thu dọn.

"Cậu đi được rồi đó, đã bảo dù gì cũng phải chào má Bạch một tiếng đã. Đâu phải nói đi là đi ngay, dù gì tôi đối với chỗ họ cũng là ân nghĩa."

Hắn muốn lấy những thứ khác quan trọng hơn, nhưng Tiến Dũng cứ ngồi tọc mạch chẳng hể nào làm được gì mà xua đuổi.

"Lạc Đinh này, có phải mọi thứ về chỗ chúng ta sống cậu đều quên hết rồi không?"

Tiến Dũng nằm xuống nhìn tên kia vẫn ngồi đó, ánh mắt nghi ngờ làm Hà Đức Chinh sượng cứng hàm. Hắn lảo đảo mắt tìm cách nói dối.

"Tất nhiên là chẳng nhớ gì cả. Chắc bố mẹ tôi ở nhà cũng đang trông tôi về lắm.."

Câu trước là lời nói dối có chút vụng về, nhưng câu sau là thật lòng. Mặt hắn thành tâm buồn rầu để lộ ra lo lắng.
Nói về chuyện này, Tiến Dũng bỗng dưng thấy có lỗi. Hắn ngồi dậy, dịch chuyển gần đến chỗ tên kia ngồi, bối rối cúi đầu nhìn bàn tay Hà Đức Chinh, xong tự nhiên đặt lên đó mà nhìn thẳng đối diện.

Hai người trao đổi ánh mắt hồi lâu, Tiến Dũng giọng xuống trầm, nhỏ nhẹ xoa dịu.

"Được rồi, đừng bận tâm chuyện đó. Chúng ta sẽ bắt đầu lại lần nữa một cách sáng suốt hơn, biết đâu khi về nơi chúng ta từng ở chung, cậu sẽ dần dần phục hồi trí nhớ. Không sao, làm lại!"

Tiến Dũng mím chặt môi, làm cử chỉ quyết tâm. Cậu nhớ Hà Đức Chinh từng có phương châm "Nếu quá khứ không vui vẻ thì thà đừng nhớ lại nữa, an nhiên hưởng thụ vui vẻ đang có ở hiện tại."

Những chuyện trước kia, đã từng bên nhau ngọt ngào, những đắm say đã trao viết nên câu chuyện tình của hai đứa, xem như cũng theo đó mà thành dĩ vãng. Cũng có những lời nói xót xa, lỗi lầm không đáng xảy ra đi theo nước mắt trôi vào lãng quên.

"Nhưng Tiến Dũng, tôi muốn về nhà của chính mình hơn. Dù sao cũng cảm ơn cậu, phiền cậu khi tôi về đến cậu có thể đưa tôi đi tới đó."

Hà Đức Chinh gạt tay Tiến Dũng ra, đầu óc cậu lại rối mù.
Ba năm trốn tránh, bây giờ cũng phải đến lúc đối mặt giải quyết đống hỗn độn. Cậu chẳng thể nào phủi bỏ thân phận của mình mà tiếp tục ở nhà Tiến Dũng. Để trở về một thời gian rồi còn tuỳ hoàn cảnh mà xoay sở.

"Cảm ơn cái gì. Định cảm ơn miệng thôi à. Chẳng có chút thành ý!"

Tiến Dũng bất mãn ra vẻ không ưng lòng. Mặt như muốn được một cái gì đó to tác hơn. Nhưng vẫn trông chờ tên kia tự giác. Hà Đức Chinh suy nghĩ chẳng biết nên làm thế nào cho vừa lòng hắn.

"Thì cảm ơn bằng miệng, chứ cậu muốn gì nữa.."

"Chắc chưa?"

Tiến Dũng đớp lấy thời cơ gài Hà Đức Chinh một phen. Nói gì nói, lần này đưa hắn về nhà cho hai con mụ chằn tinh khó ưa Thiên Kim, Vân Kim. Đảm bảo còn lâu mới gần gũi nhau được, trừ phi tên kia tự nguyện đến tìm mình.

Trường hợp thứ hai khá bất khả thi. Hắn bây giờ sợ mình "làm" còn hơn sợ giặc đánh.

Tiến Dũng cười trừ nhìn sâu vào đôi mắt bối rối của người đối diện. Càng ngày càng để lộ bộ mặt gian tà. Hà Đức Chinh thấy có tai hoạ gì đó sắp ập đến.

"Tiến Dũng, cậu muốn gì đây?"

Lời nói vừa dứt, lập tức bị khối thịt to tướng vật ra giường. Hà Đức Chinh đã lường trước mà vẫn không kịp chạy. Thân thể cường tráng mỗi khi bị đè đều trở nên rụng rời, chẳng thể lấy sức lực đâu ra mà phản công.

"Bảo cảm ơn miệng thì làm đi. Ai cho nói suông.."

Hà Đức Chinh ú ớ. Không ngờ là tên kia có thể bắt bẻ được như vậy luôn. Chỉ biết nằm thở hồng hộc, để Tiến Dũng ngồi lên người áp bức.

"Bùi Tiến Dũng, cậu vừa vừa phải phải thôi. Thừa nước đục thả câu, cài bẫy bắt cò hả.... ưm.."

Đức Chinh rống hết hơi cũng chẳng ai nghe. Lực nơi ngực đều bị nén lại.
Hai ngón tay thô bạo móc vào miệng dưới hắn, bám vào răng kéo xuống.
Khuôn mồm giãn ra, gào nát cả thanh quãng cũng chỉ ra tiếng u u u.

Hà Đức Chinh gượng cổ lên, cắn phập một cái vào ngón tay hắn đau điếng.

Tiến Dũng giật ra, tát vào má Hà Đức Chinh hai cái hai bên. Sau đó lại dùng hai tay mỗi bên một cái, tát qua tát lại làm hắn quay cuồng.

Cái tát chỉ nhẹ như đánh đít em bé. Không làm hắn đau.

"Hà Đức Chinh, muốn tự giác hay dùng chất kích thích??"

Tiến Dũng hiện tại trong mắt Hà Đức Chinh như tên điên khát tình. Mắt lộ ra hai ngọn lửa hừng hực đang muốn đốt cháy cậu. Từ từ lấy trong túi ra phần thuốc kích dục còn lại.

"Cái này hay quá. Cho uống vào một ít, mười lăm phút sau người kia tự động cởi sạch quần áo, bộ dạng dâm đãng xuất thần van xin bạn làm đến chết?"

Hà Đức Chinh nhìn hắn cười mà rợn da gà. Mặt mày bắt đầu xanh lè, hai mắt liếc qua liếc lại. Toát cả mồ hôi.

"A.. ưm... có thể ra điều kiện không hề hề?"

Kẻ nằm dưới thất thế. Thay đổi ngay thái độ xuống giọng.

"Cậu đừng giở trò, sao hả."

Tiến Dũng nâng nhẹ cằm hắn lên, nghiêng mặt hắn sang trái lại sang phải.

"Có thể cảm ơn miệng thôi được không?"

Tiến Dũng cúi sát mặt xuống, thả lỏng người.

"Phải vậy chứ. Nhưng..."

Hà Đức Chinh vừa vui mừng sắp thoát nạn. Đợi tên kia trúng kế thì chạy. Tuy nhiên hắn bị từ "nhưng.." làm cho hồi hộp trở lại.

"Phải trói cậu lại làm mới được. Cậu gian xảo lắm. Không thể tin."

Chẳng để ai kia có ký kiến gì nữa. Tiến Dũng cởi áo sơ mi trên người ra, se lại thành một mảnh dày cứng. Dùng lực trấn áp lật Hà Đức Chinh nằm sấp xuống.

"Tiến Dũng, đã hứa chỉ cảm ơn miệng a. Không được làm.."

"Đảm bảo!"

Hắn ngồi trên lưng, quay lại chắp hai cổ tay vào nhau. Dùng cái áo khi nãy đã xoắn thành một mảnh vải dài và dày, đủ chắc để trói.

Tấm lưng nhẵn nhụi đổ mồ hôi hột, ngực lực lưỡng co giãn hì hục cột hai tay tên kia.

Hà Đức Chinh đến nước này vẫn cầu mong Tiến Dũng không quá khéo léo mà làm hắn chẳng mở được.

Ai ngờ cậu ta thật sự làm quá tốt. Hà Đức Chinh không thể nào có cách tháo gỡ.

"Xong rồi bảo bối. Bắt đầu."

Tiến Dũng đỡ hắn dậy cho được ngồi đàng hoàng. Hai tay bị bẻ ra sau lưng trói chặt.

Chân thì ngồi nép một bên như mấy cô ả hầu rượu Nhật Bản.

Hà Đức Chinh nói không nên lời, biết vậy cảm ơn gì cũng được, tưởng cảm ơn miệng là xong. Trách sao bây giờ tên kia lưu manh giở trò quá. Mình còn thua xa.

Hà Đức Chinh ơi, lần này thì không ai cứu được mày. Cái cự vật to dài kia mà dùng hết công năng chắc xuống nửa đường thanh quản.

Gương mặt khốn khổ nhắm mắt tuyệt vọng, nếu mà hắn ta quá đáng thì lão tử cắn đứt.

Tiến Dũng ung dung kéo khoá quần. Tiếng xột xoạc kéo một quãng dài, tất cả những thứ cần dùng đều lấy ra bên ngoài.

"Thật giả tạo, không tin là người này ba năm trước còn dám cưỡng dâm lão tử. Bây giờ ở đây ra vẻ ngây thơ. Định dâng trinh tiết cho chúa hả?"

Hà Đức Chinh đỏ mặt, ánh mắt từ dưới ngước lên lườm.

"Này, tôi đã bảo chuyện đó tôi không nhớ. Ai biết được là cậu dựng chuyện gạt tôi thì sao."

Nói đoạn hắn nguýt mặt đi chỗ khác bất mãn. Tiến Dũng đứng thẳng, thấy vậy đưa tay  đến sau gáy xoay cổ hắn lại.

"Không nói nhiều. Chịu hết nổi rồi. Nhanh lên còn đi!"

Cú túm cổ bạo lực thứ hai ngửa mặt hắn lên một góc nghiêng. Trực tiếp nhét khúc thịt cứng nóng hổi vào trong khoang miệng ấm.

Không khí ồn ào trở nên căm lặng. Chỉ còn tiếng thở đặc sệt khó khăn, đôi lúc tên Hà Đức Chinh muốn nôn nhưng bị lấp đầy toàn bộ thanh quản chỉ biết rùng người.

Khởi đầu nhẹ nhàng để cảm nhận, sau đó thì mãnh liệt vào sâu.

Tiếng thở theo thời gian thành tiếng rên ngắt quãng. Tiếng lồng ngực Hà Đức Chinh bức bách khó chịu. Sau cùng thì Tiến Dũng cho hết ra bên trong, hưng phấn cực đỉnh chốc lát lại mệt lả nằm xuống.

Người kia nôn tháo quằn quại, liên tục ọc ra. Chân đưa đến đạp Tiến Dũng lăn mấy cái xua đuổi.

(Tầm chap 95 hay 100 gì đó có SM nhé. 😅)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro