Chap 95: Xấu Hổ Giữa Đông Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái con người lạ lùng chẳng biết muốn gì."

Tiến Dũng bực dọc quay trở lại bàn ngồi cùng Mỹ Linh, mặc kệ hai người kia nắm tay lôi kéo nhau đi ra. Hắn gỡ quyển menu mà Mỹ Linh đang lấy che mặt lại.

"Em thấy chưa, cậu ta bây giờ thành ra cái dạng người ngang ngược như vậy đó. Lần này phải chỉnh cậu ta thật đau mới được. Hừm."

Gương mặt anh tú nhăn nhó đến khó coi. Đỗ Mỹ Linh rụt rè ngồi im ậm ừ.

Hà Đức Chinh nổi máu xông thiên lôi Tiến Dụng đi ra xe, đẩy cậu vào bên trong bắt ngồi vào vị trí tay lái.

"Thanh tra à.."

Hà Đức Chinh gầm gừ nhìn.

"Tiến Dụng cậu nghe đây. Bây giờ cậu là người yêu tôi. Tôi cho phép cậu."

Hai tên như cắn trúng lưỡi, đớ họng im lặng nhìn nhau. Hà Đức Chinh đạp vào chân Tiến Dụng một cái rõ đau đanh đá ra lệnh.

"Chạy đi đồ đần này!"

Tiến Dụng lúng túng bật chìa khoá lái đi. Mỹ Linh nhìn thấy chiếc xe biển số cảnh sát rời khỏi liền nhìn Tiến Dũng.

"Em thấy anh nói đúng đó. Em không nhịn cậu ta nữa đâu. Đến lúc ra tay rồi."

Đã quá giờ trưa tên Hà Đức Chinh vẫn đói. Bỏ công đi tìm cậu ta thành ra bị đối xử tàn nhẫn như vậy.

Một tiếng bốp giòn khấy loảng choảng lặp lại mấy lần. Chiếc điện thoại trên tay trực tiếp phi thẳng vào góc tường rớt xuống sàn nhà nằm sấp màn hình xuống.

Hà Đức Chinh lại đá thêm vài cái vào góc bàn, một sút nữa mạnh hơn, suýt thì xuyên cả đôi giày cứng cáp mà ghim vào chân cậu. Hắn đau đớn thu cẳng lại nhăn nhó ôm bàn chân.

"Mẹ nó ra. Vậy mà cũng không thèm gọi giải thích hay xin lỗi. Tôi đây không cần cậu nữa. Cả thế giới này đều đang chống lại tôi. Bùi Tiến Dũng chống lại tôi, ngay cả cái bàn cũng muốn hại tôi nữa hừ hừ hừ.."

Tên kia nằm lăn lóc lên bàn la ó đập tay ành ạch.

"Đức Chinh à.."

Một tiếng cạch đóng lại. Tiến Dụng tự dưng bước vào làm tên kia giật mình ngồi nghiêm trang dậy.

"Ai cho cậu vào.."

Hà Đức Chinh định gồng hơi lên lớn tiếng với người kia. Chợt nhớ ra mình vừa cấp phép cho cậu ta có quyền. Lập tức kiềm nén lại cơn cảm xúc bộc lộ hơi thái quá.

"Ngồi đi.."

Tiến Dụng im lặng ngồi nghiêm túc trước mặt hắn. Thái độ này càng làm Hà Đức Chinh thấy khó thở. Hắn bối rối không biết làm gì trước sự kỳ quặc của cậu ta.

"Thật ra cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu. Tôi biết cậu chỉ lấy tôi ra để chọc giận Tiến Dũng thôi chứ gì."

Hà Đức Chinh ấp úng mấy tiếng không thành câu.

"Tôi nghiêm túc. Hẹn hò đi, Tiến Dũng là ai tôi không quen."

Ngay cả người ta còn có những mối quan hệ dự phòng. Là cậu ta quá đáng với mình trước. Cũng nhàm chán việc ghen tuông với Mỹ Linh rồi. Cái chính là bây giờ ăn chán ăn chê rồi thì đâu thèm quan tâm tôi nữa.

Tiến Dụng vẫn giữ nguyên quan điểm từ đầu.

"Cậu không tin hả. Tối nay đến nhà tôi đi, ăn tối rồi ở đó chơi. Nếu cậu thích ngủ lại với tôi cũng được."

Hà Đức Chinh cầm hồ sơ lên.

"Còn bây giờ tôi muốn đi điều tra công ty khỉ gió chết tiệt kia."

Tiến Dụng ngơ ngác nhìn hắn đứng dậy đi đến cửa liền theo sau.

"Đức Chinh, cậu định đến đó thật hả."

Hắn quả thật là nhất quyết chơi nhây với Tiến Dũng. Một mạch lầm lì đi chọc tức.

"Tiến Dụng, cậu có muốn thể hiện bản thân không. Tên Bùi Tiến Dũng đáng ghét kia so với cậu không có điểm nào sánh bằng cả."

Hà Đức Chinh chêm thêm vài câu ba hoa để tăng thêm công hiệu, làm ai kia thấy thật sự hưng phấn. Khí thế của một tình địch đáng gờm lại hồi phục về cao nhất.

Hai người sánh vai nhau thêm một lần nữa đi đến văn phòng Tiến Dũng. Lần này Hà Đức Chinh còn phô trương dẫn thêm người của mình đến đông đúc hỗ trợ.

Tiến Dũng ngồi ở phòng làm việc giải quyết đống rối nùi doanh thu. Đầu óc chẳng thể tập trung toàn bị phân tâm. Dự cảm thấy có ai đó đang chửi rủa mà hắt xì liên tục.

Hà Đức Chinh hầm hừ nhìn xung quanh.

"Dũng Chinh cái rắm. Để Dũng Linh đi cho vuông. Tháo chữ Ch ra thay chữ L vào mấy hồi. Cũng biết tính toán quá, cái đồ mặt dày như trâu."

Hắn cứ lẩm bẩm trong miệng nguyền rủa Tiến Dũng. Mỹ Linh toát mồ hôi nhìn đám lính mà cậu ta dẫn đến lập tức chạy đi báo cho sếp hay.

"Cậu ta định giỡn mặt với tôi chắc. Bùi Tiến Dũng này không biết sợ. Kêu lên đây!"

Mới vừa khi trưa đắc tội, đầu giờ chiều lại đem người đến làm loạn. Hà Đức Chinh cậu đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi thật sự.

Nếu cậu đã thành tâm muốn nhây thì để Tiến Dũng tôi nhây với cậu.

Công ty này từ lúc lập ra đến nay, từ khi còn là cái văn phòng bé xíu cho đến phát triển thịnh vượng chưa một cơ quan nào dám đến gây mất trật tự cả.

Điều lạ lùng này làm toàn bộ nhân viên từ trên xuống dưới tò mò bu vào đông nghẹt.
Mỹ Linh đứng xua đuổi đám bao đồng kia, Tiến Dũng liền ngăn cô.

"Kệ, em cứ để đông người tập trung ở đây cho anh."

Nói rồi tổng giám đốc trẻ đứng lên đi tiếp đón tổng thanh tra cấp cao.

Hai bên chẳng ai nhường ai đi thẳng phầm phập, đến một lúc chạm mặt nhau cũng không ai thèm tránh.

"Thanh tra Hà, làm ơn biết điều né qua một xíu. Quy tắc ứng xử của ngành dạy cậu thế hả. Hay bị mất trí lẩm cẩm quên hết?"

Hà Đức Chinh càng lấn lướt ưỡng ngực đẩy Tiến Dũng lùi lại.

"Tôi thích. Bây giờ tôi nghi ngờ anh có liên quan đến hoạt động rửa tiền trái phép. Phiền anh tránh sang một bên cho tôi thi hành công vụ."

Tiến Dũng ung dung đút hai tay vào túi quần, mặt gian tà dí sát đến đối diện.

"Thế à? Có lệnh bằng văn bản không?"

Hà Đức Chinh sượng người lúng túng. Khi nãy quên mất chuyện này.

"Thanh tra Hà nên đi kiểm tra lại đầu óc cho minh mẫn rồi hãy làm việc đại sự này nhé!"

Kẻ kia bị một vố chọc tức phát điên.

"MS9371 đi về xin văn bản đến đây cho tôi!"

Hà Đức Chinh ra lệnh cho tên lính phía sau đang chuẩn bị nhấc chân đi.

"Không cần đâu. Nếu cậu muốn kiểm tra..."

Tiến Dũng đưa tay biểu thị thái độ vô tư.

"..tự nhiên đi. Tôi không sợ."

Tiến Dụng đứng im xem màn đấu khẩu hấp dẫn trước mắt. Xung quanh là cả đám nhân viên lẫn cảnh sát đến lính lác bao vây.

Hà Đức Chinh ra lệnh.

"Kiểm tra máy tính của cậu ta cho tôi."

Mỹ Linh tỏ vẻ khó chịu không đồng ý. Dữ liệu lẫn thông tin quan trọng đều nằm trong máy, không phải ai muốn xét thì xét.

Tiến Dũng đưa tay cản Mỹ Linh đang muốn phản đối.

"Tự nhiên đi ngài thanh tra ha ha ha."

Hà Đức Chinh nóng mặt vẫn cố ra oai. Tay bật máy tính xách tay của Tiến Dũng lên, màn hình hiện lên khung nhập mật khẩu.

Hắn tọc mạch ngồi suy nghĩ. Tiến Dũng cũng liếc xem hắn nhập gì vào.

Sinh nhật cậu ta ư. Sai rồi.
Hà Đức Chinh lại vắt óc suy nghĩ.

Hay là tên cậu ta. Lại sai.

Sinh nhật Mỹ Linh? Nhưng mà mình làm gì biết sinh nhật ả.

Tiếng lạch cạch gõ đi gõ lại mấy lần.

"Thanh tra. Nếu gõ sai nhiều quá sẽ bị khoá máy luôn đấy."

Một tên lính nhắc nhở.

Hà Đức Chinh còn ba lần thử.
Hắn nín thở tự ảo tưởng.

"Tiến Dũng yêu Đức Chinh"

Vẫn sai.

"Sinh nhật mình?"

Vẫn không phải.

Hà Đức Chinh chỉ còn một lần cuối liền đứng dậy. cho tên lính rành máy tính nhất đến.

Gã kia ngồi chễm chệ vắt óc phân tích xem mật khẩu nào khả thi.

"Không cần suy nghĩ đâu. Các người đừng phá máy của lão tử hỏng. Mật khẩu là.."

Tất cả tập trung đến khuôn miệng Tiến Dũng bập bẹ. Hà Đức Chinh nín thở thật sự muốn biết mật khẩu là gì.

"..là Đức Chinh nằm dưới Tiến Dũng."

"Ồhhhhhh!!"

Toàn bộ những con người ở đây đều nhìn Hà Đức Chinh, toàn bộ mồm mép ở đây đều tròn vành ngoác ra. Một số kẻ che miệng cười.

"Lạch cạch lạch cạch"

Tên kia gõ theo cụm từ Tiến Dũng nói liền vào được màn hình chính.

Hà Đức Chinh nóng tai nóng mũi nóng mặt, toàn thân đều nóng xấu hổ muốn xé xác Tiến Dũng ra.

Vẫn chưa xong. Không biết lý do gì ai ai cũng đồng thanh thêm một lần nữa.

"Ồhhhhhh!!"

Ánh mắt dồn về phía màn hình. Tiến Dụng cũng cứng hàm thấy ngượng.

"Là ảnh bán khoả thân của Thanh tra Hà đang nằm được đặt làm hình nền nha!"

Một tên miêu tả.

"Ngon.."

Thêm một tên nhận xét.

Hà Đức Chinh căm phẫn hét toáng với cao độ khiến người ta chói tai.

"Bùi Tiến Dũng, con mẹ cậu ra. Hết ảnh cho cậu đặt rồi hả?"

Tiến Dũng nhún vai.

"Thanh tra, là cậu tự muốn xét mà. Tôi đâu bảo cậu làm.."

Hà Đức Chinh lắp bắp.

"Cậu, cậu, cậu..."

Hắn hừ một tiếng tái méc mặt mày ầm ầm xách đít đi khỏi.

Vậy là hình ảnh nam Thanh tra oai phong nghiêm túc ở sở vụ đã bị đổ vỡ. Xấu hổ không biết giấu đi đâu, muốn chết quách đi cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro