Chap 99: Vở Kịch Tệ Hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiến D...ũ...n...g.."

Hà Đức Chinh khẽ nấc một tiếng nghiêng mặt sang một bên, nơi khoé mắt cũng ẩm ướt nhắm híp lại không còn biết gì.

Một người vừa vào nhà tắm đi ra còn đang hứng khởi, đã tỉnh táo được phần nào định gần gũi người theo đuổi bấy lâu, chợt bần thần nghe rõ hai tiếng kia không phải là gọi mình, cõi lòng có chút đau nhói.

Tiến Dụng đến sốc người Hà Đức Chinh dậy, hắn bây giờ như một cái xác to tướng không có xương, mềm nhũn say nhè trong đôi tay cường bạo. Tiến Dụng vả nhẹ vào mặt cậu mấy cái đau cứng hàm, khiến hắn nhăn nhó mở mắt ra nhìn.

Lòng dạ ai kia sôi sục khó chịu khi có kẻ ở bên mình mà vẫn vô thức gọi tên ai. Rõ ràng cậu thừa biết rằng Hà Đức Chinh chỉ lợi dụng mình để chọc giận Tiến Dũng. Nhưng cậu đã bị sự câu dẫn giả dối đó làm cho mù quáng, chấp nhận nhắm mắt xem như không thấy.

Hắn bám vào bã vai Hà Đức Chinh rung lắc dữ dội chất vấn.

"Hà Đức Chinh, cậu vẫn chưa hề quên Tiến Dũng. Sao vẫn còn gieo cho tôi hy vọng hả, sao còn đối xử tốt với tôi để tôi càng lúc càng ngu si vì thích cậu hả?"

Hắn dụi mắt nhìn Tiến Dụng dữ tợn gắt gỏng trước mặt mình. Hai hàng mi thưa ngày thường mỏng manh chẳng thấy đâu, được thấm đẫm một vài giọt lệ trở nên dính lại với nhau dày dặn, mắt vẫn còn lờ đờ long lanh một lớp màng nước.

Tiến Dụng thở hổn hểnh, bị dập tắt đi ngọn lửa tình sôi sục trong lòng đang bùng cháy. Chỉ còn lại căm phẫn khi nghe thấy cái tên của tình địch được ai đó gọi ngọt ngào ngay cả khi đang say trong vòng tay cậu.

Cùng là một cái tên, chỉ khác nhau có mỗi một ký tự, khác nhau có mỗi cách phát âm thôi mà sao đau đến vậy.

Hà Đức Chinh day dứt, bây giờ mới thấy mình thật sự thương Tiến Dũng đến mức nào. Hắn không dám đối diện với ánh mắt của kẻ cuồng si trước mặt, càng không dám đối diện với sự thật là mình dù có giận hờn Tiến Dũng, nhưng không thể nào phũ nhận là lòng ghen tị chỉ vì yêu anh mà xuất phát.

"Tiến Dụng, tôi xin lỗi cậu thật nhiều. Vì mỗi khi nhìn thấy cậu đều làm tôi nhớ anh ta..."

Hà Đức Chinh càng nói càng làm cậu thấy tổn thương, hắn thô bạo bóp hai gò má cậu muốn cưỡng hôn, Hà Đức Chinh dùng tay đẩy ngực cậu ra lại càng bị áp chặt vào, mặt cố né tránh phản kháng, chống chế lại cơn thịnh nộ điên dại của Tiến Dụng đang bùng phát.

Hai người giằng co nhau dữ dội, sức lực đều ngang bằng không ai kém ai, kẻ đẩy người đưa câu xé nhau đè ra giường.

Mỹ Linh nghe bên trong chỉ còn tiếng giàng giụa trên đệm liền đập lên cửa mấy tiếng. Vẫn áp má lên nghe động tĩnh thế nào.

Tiến Dụng bên trong giật mình nhìn ra sau lưng, Hà Đức Chinh sợ hãi lợi dụng lúc hắn sơ hở lấy chăn cuốn lấy vào người.

"Tiến Dụng, là chị hai đó. Cậu mau đi vào nhà vệ sinh đi."

Hà Đức Chinh cuống quá nói bậy. Hắn thừa biết Thiên Kim sẽ không bao giờ gõ cửa phòng mình bao giờ khi đang ngủ. Hắn cũng đang không biết là ai, đầu óc nặng trịch bị cơn say làm cho đau nhức.

Vừa mừng vừa lo vì suýt nữa đã bị ăn thịt thì có người cứu trợ. Hà Đức Chinh vội vàng mặc bộ đồ ngủ tiến đến. Run run đặt lên tay nắm cửa do dự, khoé môi khẽ giật giật linh tính cảm thấy người phía ngoài kia không phải là Thiên Kim.

Mỹ Linh không nghe động tĩnh phản hồi lại đập cửa thêm một cái. Hà Đức Chinh siết chặt tay xoay núm vặt đến khi nghe một tiếng cạch.

Đỗ Mỹ Linh đang ghì người lên cánh cửa làm nó bật vào, khiến cô mất thăng bằng loạng choạng.

"Là cô."

Hà Đức Chinh đứng sững sờ nhìn người kia. Hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của cậu, dù là ai thì cũng không thể là Mỹ Linh được.
Cô ả lúng túng đứng cố định lại nhìn Hà Đức Chinh.

"Hà Đức Chinh, tôi muốn nói chuyện với cậu có được không?"

Hắn nhìn dáng người kia nhỏ nhắn khép nép đứng tròn mắt bối rối. Cậu cố giương mắt ra phía sau lưng xem còn ai không, lại ngó kỹ càng.

Cậu đóng cửa lại đi theo chân Mỹ Linh ra ngoài.

"Khuya như vậy rồi cô đến đây làm gì. Hơn nữa..."

Đỗ Mỹ Linh trước mặt người tình của kẻ mình từng thương thấy đầu óc như rỗng tuếch đi không biết nói gì. Thật sự là cảm giác ganh tị nọ cũng đã tan biến rất lâu, chỉ còn lại trong lòng cô sự tín nhiệm ngưỡng mộ muốn anh ta cùng Tiến Dũng có thể lại vui vẻ như trước. Thì lòng cô mới có thể yên an, vì lỗi này cũng một phần từ cô mà khiến họ rạn nứt.

"Hà Đức Chinh, thật sự tôi ganh tị với cậu. Tôi ganh tị vì bây giờ có người vì cậu mà chẳng chịu về nhà ngủ nữa, cứ ngồi lì mặc cho tôi nói thế nào cũng vẫn cố chấp. Chỉ có cậu nói anh ta mới chịu nghe thôi."

Trong bộ quần áo ngắn đứng ngoài sân không thấy lạnh da lạnh thịt. Mà tự dưng thấy lạnh trong lòng. Hắn bày ra bộ mặt vô tâm cho Mỹ Linh xem nhưng không thể giấu được đi bồn chồn.

"Cô gọi bảo cậu ta về ngủ đi. Có chết ở đó tôi cũng không ra thương xót đâu."

Mỹ Linh nhỏ giọng xem như hạ mình thuyết phục.

"Hà Đức Chinh, nếu cậu vẫn còn giận Tiến Dũng chuyện ba năm trước vì tôi mà hai người hiểu lầm nhau, xem như tôi xin lỗi cậu. Chỉ cần hiềm khích được hoá giải, tôi sẽ không ở lại đây nữa mà ra đi."

Hắn cố lảng tránh bộ dạng nài nỉ của Mỹ Linh.

"Tiến Dũng vẫn biết là tôi chưa nhớ lại chuyện trước kia mà. Tôi cũng đã thử cho cậu ấy cơ hội thể hiện mình rồi, nhưng biểu hiện của cậu ta chưa đủ tốt để tôi muốn quay lại. Hơn nữa, nếu là cô, cô thử nghĩ tình cũ giống một cái bánh rơi rớt bên lề đường, có kẻ đi qua luôn, có kẻ nhặt lên cho vào thùng rác, có kẻ lại nhặt lên ăn tiếp. Tôi thì tôi sẽ đi qua luôn không thèm nhìn lại đâu."

Mỹ Linh cúi mặt xuống, thở dốc một hơi nặng nhọc lại ngẩng lên nhìn Hà Đức Chinh bằng thái độ chân thành.

Cô biết, bây giờ có nói gì cũng vậy. Có ép Hà Đức Chinh thì cậu ta cũng đâu chịu thừa nhận là mình vẫn còn yêu Tiến Dũng.

"Hà cớ phải giữ cái tôi quá lớn làm gì. Hai người dày vò nhau chưa đủ mệt sao, nếu còn thương nhau thì còn xá gì cái rào cản cũ hay không cũ, nhục hay không nhục. Có bằng đó đã không dứt được, thử hỏi chi bằng phải sống trong ủ dột, thương nhau nhưng vẫn không sao lại gần được nữa đây."

Mỹ Linh rút trong túi điện thoại gọi Tiến Dũng. Hà Đức Chinh đứng lặng im nghe từng tiếng tút ngân dài.

Một lần báo máy bận. Mỹ Linh lại gọi thêm lần nữa, từng tiếng tút một như giáng vào lòng cậu linh cảm bất an nặng nhọc.

Mỹ Linh tay chân lúng túng, ánh mắt bất lực nhìn Hà Đức Chinh, vừa gọi vừa mím chặt môi lo lắng.

Hà Đức Chinh lẽ nào còn không biết, Tiến Dũng là loại người cố chấp như vậy. Có lần còn chịu lạnh cả đêm ở ngoài nhà kho chỉ để đợi cậu, ba năm qua cũng một lòng đợi cậu quay về. Người cả đời này Tiến Dũng đợi cũng chỉ là cậu.

"Anh ta đang say khướt nữa chứ, bây giờ có thể đi đâu."

Đỗ Mỹ Linh lảo đảo mắt nhìn biểu tình của tên kia có chút biến chuyển lại thêm lời đả kích hắn.

"Hà Đức Chinh, cậu đúng là đồ vô lương tâm, ích kỷ mà. Tiến Dũng có chuyện gì thì cậu đừng hối hận."

Hắn đứng đừ người ra như chết lặng nghe Mỹ Linh trách móc, từng lời ghim vào tim cậu nhói đau.

Thật sự là cô lo bằng tôi sao.

Mỹ Linh tức tưởi nước mắt che mặt.

"Tiến Dũng, em xin lỗi anh. Em không thể giúp được anh được gì nữa. Cái con người nhẫn tâm này hết thuốc chữa rồi."

Ánh mắt chán ghét nhìn Hà Đức Chinh xong gấp rút lên xe đi khỏi.

Hắn đợi người kia đi rồi mới dám để mình yếu đuối lộ ra bộ mặt quan tâm Tiến Dũng.

Tự hỏi tổn thương nhau như vậy đã đủ chưa, đã sẵn lòng tha thứ cho nhau chưa.

Câu trả lời nằm ở hành động.

Hắn vội vàng chạy lên nhà lấy chìa khoá xe thì đụng mặt một người.

Tiến Dụng đứng bên trong quan sát nãy giờ im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.

"Cậu định đi đâu?"

Hắn siết chặt cổ tay Hà Đức Chinh đang cầm chìa khoá xe kéo lại, cánh tay cậu giãn ra lôi mạnh muốn dứt ra để đi.

"Cậu đừng bị bọn nó lừa dễ dàng chứ. Tiến Dũng đang gạt cậu để cậu rung động, vở kịch vụng về vậy mà cậu không nhìn ra hả Hà Đức Chinh."

Hắn sựng người lại suy nghĩ lời của Tiến Dụng. Không phải là không có lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro