Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Tại một cái ngõ nhỏ, một bé trai 8 tuổi nằm co ro trên mặt đất, hai tay ôm chặt thân thể gầy yếu run rẩy trong gió lạnh.

Hôm nay thật vất vả mới tìm được một chút đồ ăn, lại bị đám bạn học nam bình thường vẫn hay bắt nạt nó cướp mất, còn mắng nó là quái vật không giống người thường. Nó tự biết bởi vì thân thể kỳ quái này mà cha không cần nó, mẹ buồn bực sầu não khó chịu mà cuối tháng trước đã qua đời. Nó cuối cùng không chịu nổi người khác nói nó là quái vật, không nói một lời cùng đám bạn học nam ẩu đả. Chính là thân thể nhỏ bé như thế mà sao đánh lại được bọn họ một đám thân thể khỏe mạnh, cho đến lúc nó bị đánh ngã trên mặt đấy, lũ bạn học nam này mới buông tha cho nó.

Thật sự là đói không chịu được, nó miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng dậy đi tìm đồ ăn. Nắm chặt áo bông đơn bạc trên người, nó dựa vách tường chậm chạp di chuyển. Nó run đến lợi hại, hai chân nặng chịch, nhìn đầu ngõ không xa, nó trong lòng tự cổ vũ chính mình, sắp tới rồi, một chút nữa thôi. Lúc chỉ còn cách đầu ngõ vài bước, nó rốt cuộc không chịu nổi, té xỉu trên mặt đất.

Mở mắt ra, nó nhìn thấy một trần nhà xa lạ, đây là đâu a? Nghĩ đến chuyện té xỉu, nó bật người ngồi dậy, nhưng lại động tới miệng vết thương trên người, đau đớn nó lại nằm xuống.

“Em tỉnh rồi.” Thiếu niên ngồi trước cửa sổ mở miệng.

Nó lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người, “Anh, anh là ai? Em tại sao lại ở đây?”

“Em té xỉu ở đầu ngõ XX, anh đúng lúc đi ngang qua, liền mang em trở lại đây” Giọng của anh đang ở thời kì biến đổi, có chút khàn khàn.

“Nga… Kia… Cảm ơn anh… Em… Em nên rời đi… Cảm ơn anh đã cứu em…” Nó nó xong muốn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Ai, em đừng lộn xộng, em ở tại đây nghỉ ngơi chữa vết thương đi, nói xem, nhắn cho người nhà em như thế nào?” Anh đi tới ngăn chặn động tác chuẩn bị đứng dậy của nó.

“Em… Nhà em không có ai…”Nó nhớ tới mẹ đã qua đời, nước mắt muốn tràn ra.

“Ai em, em đừng khóc a.” Thấy bộ dạng muốn khóc của nó, anh vội vàng tiến lên ôm nó. Nhìn thấy vẻ mặt thương cảm của nó, anh có chút không đành lòng, nói ra đề nghị mà chính anh cũng cảm thấy kỳ cục “Như vậy cũng được, về sau em liền ở nhà của anh đi, như vậy em liền có người thân”

Nó ngây ngẩn cả người, mắt to ngập nước khó hiểu nhìn anh.

“Được rồi, Anh tên là Lê Cận Diệp, năm nay 14 tuổi, trong nhà có ông nội, bà nội, cha, me, còn có một thằng em kém anh hai tuổi, em tên gì?” Anh đơn giản giới thiệu rồi hỏi nó.

“Em… Em tên là Tô Diễn… Năm nay mười tuổi… Trong nhà không có người thân…” Nó cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Anh về sau gọi em là Diễn Diễn nhé? Em có thể gọi anh là Diệp ca ca, đừng buồn, chúng ta hiện tại là người một nhà, người thân của anh chính là người thân của em.” Thân thể em ấy quá mức gầy yếu, thật sự là mười tuổi sao? Lê Cận Diệp có chút hoài nghi.

“A? Thế nhưng….” Tô Diễn có chút không tự nhiên nói.

“Nhưng cái gì? Em yên tâm, bọn họ ở chung cũng tốt lắm, hơn nữa em đáng yêu như vậy, ai không thích cho được?” Lê Cận Diệp nói đến đây lại nổi hứng trêu đùa, nhưng điều anh nói đúng là sự thật.

Nhìn bộ dạng không giống như lừa dối nó của Lê Cận Diệp, Tô Diễn nghĩ, chính mình thật sự có thể làm người thân với anh sao? Từ nhỏ đã chấp nhận bị cha vứt bỏ, mẹ không vui. Cuộc sống sau này, có có người cần nó sao… Tô diễn khóc không thành tiếng, người này, cho nó gọi anh là Diệp ca ca… Diệp ca ca, anh sau này nếu biết nó là quái vật, anh còn có thể cần nó không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro