2.4: Ma tu ba ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sư huynh, ta không muốn cùng tên sửu bát quái kia luyện kiếm với nhau."

Thiếu nữ chỉ về hướng một bóng hình thiếu niên đĩnh bạc đang đứng, thiếu niên nắm thiết kiếm, một con mắt đen đậm bình tĩnh nhìn bọn họ, trên má phải hắn quấn băng gạc màu trắng thật chặt, có vẻ hơi quỷ dị.

Thanh niên bị thiếu nữ kêu sư huynh gọi là Yến Như Phi, chính là nhi tử của môn chủ Kiếm Sơn môn, hiện giờ đã có tu vi kiếm khí tầng hai, tuy tư chất thượng đẳng, nhưng lại không phải tốt nhất trong môn.

Mà tốt nhất đó là vị thiếu niên trước mắt này, thiếu niên chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã là kiếm khí tầng ba, hắn là con nuôi của môn chủ. Mười lăm năm trước khi hắn bị đưa đến nơi này, trên mặt hắn đã quấn đầy băng gạc, nghe nói là nửa khuôn mặt bị hủy, chỉ có thể như vậy gặp người.

Bởi vì điều đó, thiếu niên đã vốn không làm cho người thích, hơn nữa tính tình hắn trầm mặc, càng nhiều người không muốn cùng hắn giao lưu, trong đó không thích hắn nhất chính là Yến Như Phi.

Người nào đè đầu gã vốn đã không cao hứng, huống chi người này còn là dưỡng đệ của gã.

Gã khinh miệt nhìn thoáng qua thiếu niên, rồi cùng thiếu nữ rời đi.

"Tiểu sư muội, chúng ta đi nơi khác luyện đi, không khí nơi này có chút dơ nha."

Thiếu niên như cũ lẳng lặng nhìn bọn họ, chỉ là tay cầm kiếm thong thả chậm buộc chặt.

......

Ánh nến ở trong phòng nhẹ nhàng mà lay động, thiếu niên ngồi ở trước mặt gương đồng, hắn giơ tay chậm rãi cởi xuống băng gạc trên mặt.

Theo băng gạc cởi xuống, xuất hiện ở trước mặt gương đồng thế nhưng là một gương mặt hoàn hảo vô khuyết, thiếu niên mở mắt ra, một con mắt đỏ toát ra từng đợt từng đợt ma khí, biểu tình gương mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm, "Phế vật, luyện kiếm hữu dụng sao?"

Sau đó, biểu tình thiếu niên lại bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng mở miệng, "Tại sao lại như vậy?"

"Bởi vì ngươi quá ngu ngốc, đem thân thể cho ta, ta có thể giúp ngươi."

Nghe vậy, biểu tình thiếu niên có một tia hoảng loạn, hắn nhanh chóng đem băng gạc quấn lên, "Không được, không được...... Ngươi là ma tu..."

"Chúng ta là một thể..."

Nếu lúc này có người ở, nhất định sẽ thấy hình ảnh thiếu niên lầm bầm lầu bầu quỷ dị.

......

Kiếm của Yến Như Phi bị đánh bay, mũi kiếm thiếu niên làm trò trước mặt gã.

"Ngươi thua."

Thiếu niên vừa nói ra, dưới đài không có người vỗ tay cũng không có người reo hò, thần sắc bọn họ đều quái dị nhìn hai người.

Lúc này, một vị nam tử trung niên đứng lên, trong tay ông ta cầm một cái hộp gỗ, lão cười đi đến giữa hai người, giơ tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên, có chút vui mừng nói, "Hành Ca, làm tốt lắm, tới, Hàn Minh này thuộc về ngươi."

Nam tử trung niên đó là môn chủ Kiếm Sơn môn, lúc này lão cảm thấy ánh mắt lúc trước của mình quả nhiên không sai, đứa nhỏ này trời sinh chính là thống tuệ kiếm tu.

Yến Như Phi đen mặt nhìn hết thảy, cuối cùng gã nhìn thiếu niên một cái thật sâu, đột nhiên quay đầu rời đi.

Mà thiếu niên cũng không có phát hiện ánh mắt của Yến Như Phi, hắn thận trọng tiếp nhận hộp gỗ, từ bên trong lấy ra một thanh đoạn kiếm phản xạ hàn quang, hắn trân trọng sờ sờ thân kiếm, bình tĩnh trong mắt cũng mang lên một tia ý cười.

Lúc này, ánh mắt người chung quanh càng thêm quái dị.

"Sửu bát quái xứng với nó sao?"

"Đúng vậy, dám cùng Đại sư huynh tranh, thật không biết xấu hổ."

"Quả nhiên là đê tiện sinh ra, điều như vậy cũng không biết."

......

Chung quanh nhỏ giọng đối thoại truyền vào trong tai thiếu niên, ý cười trong mắt hắn chậm rãi biến mất, hắn đột nhiên nắm chặt kiếm.

Vì cái gì? Tại sao lại như vậy? Đây rõ ràng là do hắn nỗ lực đổi lấy, vì cái gì bọn họ đều nói như vậy? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể sống như vậy cả đời sao?

"Đương nhiên sẽ không, ta nói, đem thân thể cho ta, ta có thể làm cho thế nhân tán thành ngươi."

Trong đầu vang lên thanh âm làm thiếu niên trầm mặc, hắn nhìn nhìn Hàn Minh kiếm trong tay, thân kiếm chiếu lại nửa bên mặt quấn băng gạc của hắn.

Đúng vậy, ngươi rõ ràng có thể.

Từ đây, trên thiên địa rộng lớn xuất hiện một vị kiếm tu thiên phú kinh người, về sau, mọi người phát hiện, đây không chỉ là một tên kiếm tu, mà còn là một tên ma tu, làm người cuồng vọng, hung ác tàn bạo.

......

"Ký chủ, thực xin lỗi, nhóm quản lý bận quá, cho nên tư liệu đến chậm một chút, thế giới này có hai mảnh nhỏ."

Lâm Hi, "......"

Bộ đây chính là có hệ thống dạng gì thì thủ trưởng cũng dạng đó sao?

Muộn một chút? Đây là đã muộn lâu lắm đi, lâu đến cậu đều đã đoán được, bất quá có một chút cùng suy nghĩ của cậu khác nhau chính là, cậu cho rằng Yến Hành Ca chỉ là nhân cách phân liệt, thế nhưng không nghĩ tới là có tận hai cái mảnh nhỏ.
Lâm Hi trào phúng cười, "A, hệ thống cứu vớt thế giới? Cay -- gà --" đột*

(*Tr đụ éo hiểu chị em ơi)

......

Sau khi Yến Hành Ca bị giữ chặt, hắn bực bội dừng lại, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Hi, "Tên kiếm tu kia một chút nói cũng không sai, ngươi thực thông minh, ta mặc kệ trước khi ngươi đoạt xác là thân phận gì, hiện tại đều không cần đi theo ta."

??? Đoạt xá, lại là cái quái gì nữa, cậu có thể diễn như vậy sao?

Lâm Hi cương mặt cười cười, "Ặc, phụ thân... đoạt xá là cái gì?"

Yến Hành Ca: "......"

"Chính là cho biết ngươi ở đâu ra đi."* (Lạy hồn em hok hiểu)

Đối mặt với giải thích của Yến Hành Ca, Lâm Hi nghi hoặc, "Thật vậy chăng? Hệ thống."

"Ký chủ, hình như ngài bị bại lộ rồi...."

Lâm Hi lắp bắp kinh hãi, thiệt hả? Sao cậu không biết, chẳng lẽ cậu có thể nói năng lực trinh thám của Holmes làm cậu bại lộ sao?

Hệ thống, "......" Ký chủ, giả thiết của ngài băng rồi.

"Đoạt xá chính là mượn thân thể người khác hoàn dương, tục xưng mượn xác hoàn hồn, nói cách khác hắn hiện tại đã biết linh hồn ngài không phải nguyên bản."

"Sao hắn biết?"

"Ký chủ, lúc trước ngài tới chùa Vân, ngài có nghĩ tới, hắn đâu có nói cho ngài là hắn đi nơi nào đâu? Hiện tại ngài đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, là người đều sẽ sinh ra hoài nghi."

"Ặc.....sao mày không nói cho tôi biết?"

"Nga, tôi quên mất tiêu."

Lâm Hi, "......"

Vai chính ngu ngốc + hệ thống ngu ngốc = cứu vớt thế giới?

Trong thời gian Lâm Hi cùng hệ thống nói chuyện, Yến Hành Ca đã bước đi, ở phía sau hắn, lại xuất hiện những thân ảnh ngưng tụ từ ma khí, Lâm Hi cũng lẫn vào bọn họ, lẳng lặng đi theo Yến Hành Ca.

Tuy rằng Yến Hành Ca đã không thèm quản cậu nữa, nhưng Lâm Hi lại có thể cảm nhận được tốc độ hành tẩu của họ trở nên chậm lại, cậu nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một mạt tươi cười.

Phụ thân của cậu có chút khẩu thị tâm phi nha.

Cậu có thể xác định, nam nhân lúc trước nhặt được cậu khẳng định chính là tên ma tu này, có lẽ nguyên nhân là do phong ấn dưới chân, tròng mắt hắn cũng không có biến thành màu đỏ, nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này nhất định sẽ không sai.

Hồi còn nhỏ, người nam nhân này dùng máu đút cậu, về sau, lại vì cậu đi vắt sữa dê mẹ, rất khó tưởng tượng, loại hình ảnh này sẽ xuất hiện ở trên người nam nhân.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên khi cậu kêu rõ ràng hai tiếng phụ thân, trong mắt người nam nhân này không chút nào che dấu ý cười, cậu cũng nhớ rõ lần đầu tiên khi cậu dắt lấy tay nam nhân, trong mắt nam nhân hiện lên tia vô thố.

Tuy rằng không biết hắn vì cái gì lại biến thành kiếm tu, nhưng cặp con ngươi kia của bọn hắn lại khác nhau rất lớn.

Kỳ thật so đo cái này cũng không dùng để làm gì, dù sao hai người đều là phụ thân cậu.

......

Tiên Hạc môn.

Một chén hồn đèn đột nhiên tắt làm đệ tử canh đèn thanh tỉnh, y nhìn nhìn tên chén, thế nhưng cũng không có ngoài ý muốn, bởi vì ở trong mắt y, tên sư thúc phế vật kia sớm hay muộn gì cũng sẽ chết ở bên ngoài.

Bất quá y cũng không có chậm trễ, nhanh chóng đem hồn đèn lấy ra, đem báo cho chưởng môn.

Tuy rằng là đệ tử dưới trướng mình, nhưng chưởng môn sau khi xem đến hồn đèn cũng không có ngoài ý muốn, lão hướng hồn đèn đánh một đạo linh lực, một hình ảnh mơ hồ xuất hiện ở phía trên hồn đèn.

Nhìn thấy người kia xuất hiện trong hình ảnh, ánh mắt chưởng môn nháy mắt thay đổi, lão nhanh chóng đi thông tri các đại môn phái.

Mười lăm năm, hắn rốt cuộc trở về, bọn họ biết rằng, chùa Vân chỉ là bắt đầu, rất mau thôi hắn sẽ tìm đến bọn họ.

......

Một buổi tối không ngủ, thân thể Lâm Hi tốt mấy cũng chịu không được, cậu yếu ớt đi ở phía sau, một bên cùng hệ thống nói chuyện.

"Hệ thống, có thể hát cho tôi một khúc bạo ca không?"

"Tốt, ký chủ."

Sau đó, trong đầu Lâm Hi vang lên khúc ca.

"Hỉ dương dương, mỹ dương dương, lười dương dương, phí dương dương...... Đừng nhìn ta chỉ là một con dê, dê ta thông minh khó có thể tưởng tượng......"

[Mọi người còn nhớ Cừu Vui Vẻ và Sói Xám hong. Bài hát của phim đó đấy =))))]

Lâm Hi "......" Xin cho cậu chết đi cho rồi.

Ngay lúc đầu óc Lâm Hi sắp nổ mạnh, Yến Hành Ca ngừng lại, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lâm Hi một cái, liền dựa vào một thân cây bắt đầu chợp mắt, những thân ảnh màu đen phía sau hắn cũng nhắm mắt, mỗi người tự động tản ra đến một góc, đem Yến Hành Ca vây quanh ở giữa.

Lâm Hi như trút được gánh nặng thở một hơi, cậu tung ta tung tăng chạy tới cái cây kế bên Yến Hành Ca ngồi xuống, dựa vào cây mà ngủ.

Đôi mắt đỏ đột ngột mở, hắn cúi đầu nhìn Lâm Hi ngủ ở bên chân, ánh mắt có vẻ tối nghĩa không rõ.

Từ từ, hô hấp Lâm Hi bắt đầu nhẹ nhàng, Yến Hành Ca giơ tay tiếp được áo ngoài màu đen, hắn nhẹ nhàng đắp trên người thiếu niên, rồi nhấc chân rời đi.

"Hỉ dương dương, mỹ dương dương, lười dương dương, phí dương dương, chậm dương dương, mềm như bông, hồng quá lang, Hôi Thái Lang...... Đừng nhìn ta chỉ là một con dê..."

Bạo ca đột nhiên vang lên trong đầu làm Lâm Hi từ trong mơ bừng tỉnh, cậu mộng bức nhìn nhìn chung quanh??? Tình huống như thế nào???

"Ký chủ nhanh lên, hắn sắp đi."

Nghe được hệ thống nói, Lâm Hi quả nhiên thấy được thân ảnh sắp rời đi, cậu nhanh chóng đứng dậy, "Phụ thân, chờ con!"

"......" Thanh âm của thiếu niên làm Yến Hành Ca cứng đờ.

Lúc ngồi dậy, Lâm Hi mới phát hiện quần áo màu đen từ trên người cậu rớt xuống, trong lòng cậu hiện lên vài phần ấm áp, cậu lại nhìn về phía nam nhân cứng đờ, cười nhặt lên quần áo đuổi theo.

"Phụ thân, đi thôi."

Yến Hành Ca, "......" Ngươi là ma quỷ sao?

Nhìn thiếu niên lại cười ha hả đem quần áo hắn mặc vào, Yến Hành Ca tự nhiên vô lực, hắn quay đầu, một lần nữa lên đường.

Lâm Hi mặc vào quần áo màu đen của Yến Hành Ca xong, có vẻ cơ hồ cùng những thân ản màu đen kia giống nhau như đúc, bọn họ đi theo Yến Hành Ca, dọc theo đường đi lẳng lặng đi tới.

Một đôi người quỷ dị như vậy, tự nhiên sẽ chọc rất nhiều người ghé mắt, nhưng trên đời này cái loại người kỳ dị nào cũng có, bọn họ cũng chỉ là nhìn thoáng qua rồi liền thu hồi tầm mắt.

Kỳ thật Lâm Hi cũng thấy kỳ quái, tại sao Yến Hành Ca phải đi như vậy, lúc sau cậu cũng đã biết nguyên nhân.

Đi như vậy không phải có vẻ có bức cách, hơn nữa Yến Hành Ca muốn nói cho mọi người trên thiên địa.
Hắn đã trở lại.

----___-----

Editor có lời muốn nói:

Có vẻ chương này tui làm hỏng tốt.

Đi ngang xin để lại dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#dammy