2.9: Ma tu ba ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sét tím tan đi, trên bầu trời chậm rãi xuất hiện những đốm nhỏ li ti, Yến Như Phi cười to đột nhiên im bặt, chung quanh hết thảy đều tĩnh quỷ dị.

Yến Hành Ca đứng tại chỗ, hắn trợn to mắt, duỗi tay mờ mịt ở trên hư không trung gãi gãi, những đốm sáng tinh tế từ giữa khe hở ngón tay hắn xuyên qua, hắn chết lặng nhìn xung quanh khắp nơi, lại tìm không thấy bóng hình quen thuộc kia.

"Tuyết Thần Tuyết Thần......" Từng tiếng kêu gọi lẩm bẩm vang lên.

Đáng tiếc không có người trả lời hắn.

Cũng không còn có người kêu hắn phụ thân.

Đứa nhỏ mà hắn yêu nhất thay hắn chắn trận pháp.

Thân hình Yến Hành Ca lảo đảo, cuối cùng suy sụp ngã xuống trên mặt đất, thần thái trong dị đồng đều mất đi.

Tuyết Thần của hắn a, cuối cùng vẫn phải rời hắn mà đi sao?

Biến cố bất thình lình làm mọi người không kịp chuẩn bị, không ai biết người thanh niên kia xông lên như thế nào, cũng không có người biết cậu như thế nào ngăn trở, bọn họ chỉ biết, diệt ma huyền trận đã thối lui, nhưng người bọn hắn muốn giết lại còn sống.

Mất đi phần lớn linh lực cùng trận biến cố xảy ra làm sắc mặt các tu sĩ đều tái nhợt, bọn họ đem ánh mắt tụ tập tới trên người nam nhân anh tuấn sắc mặt âm trầm.

Yến Như Phi cũng bị biến cố của trận làm cho chấn kinh, lúc gã chậm rãi hoàn hồn, thật cẩn thận cầm kiếm đi đến bên thân ảnh màu đen nằm trên đất, thấy hắn không hề phản ứng, gã hung hăng đem kiếm đâm tới.

Máu đỏ tươi nháy máy phun tung toé ở trên mặt Yến Như Phi, gã khoái ý cười, ánh mắt điên cuồng đáng sợ, gã ~ lấy ra kiếm, tiếp tục đâm vào, không ngừng lấy ra, đâm vào...

Thấy vậy, tất cả tu sĩ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, tên ma đầu này chung quy vẫn sẽ chết thôi.

Trận đơn phương làm nhục này đã không chiếm được bất luận cái gì đáp lại, Yến Hành Ca ngốc ngốc nhìn không trung, đôi mắt hắn phảng phất như không tiếng động mà khóc thút thít.

(JBi: tui theo đảng sủng công.... Ôi đitme ngược tim quá ...:()

Tuyết Thần của ta đâu rồi? Ngươi đã nói sẽ bồi ta, ngươi cái tiểu hồ ly, ngươi lại gạt ta, xem ta không bắt lấy đuôi cáo của ngươi.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên, Yến Như Phi ngừng động tác rộng mở, gã không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm thân ảnh còn chưa chết kia.

Lúc này, một đôi mắt quỷ dị cùng gã chạm nhau, tròng trắng của hai mắt đã toàn bộ biến đen, nhưng tròng mắt lại là màu đỏ tươi của máu, ở trong mắt đôi mắt kia, Yến Như Phi như phảng phất thấy được vô số tử linh vẫy tay với gã.

Ánh mắt gã chậm rãi trở nên hoảng sợ, gã cầm lấy kiếm, hướng về một bên bỏ chạy thật nhanh, nhưng dưới một khắc đó, một cổ ma khí bắt được chân gã, hơi thở tử linh nhiễm thân gã, gã còn chưa kịp mở miệng kêu to, thì đã bị cắn nuốt sạch sẽ.

"Các ngươi, đều đi chôn cùng đi...."
Cùng với thanh âm của Yến Hành Ca, tất cả mọi người ở mảnh địa vực này đều bị cắn nuốt giữa ma khí, lặng yên không một tiếng động, biến mất vô tung vô ảnh.

Một lát sau, một mảnh hắc y đen nhánh rách nát bay xuống dưới, tất cả ma binh nháy mắt ngừng động tác, màu đỏ trong mắt chúng thối lui, khôi giáp trên người cũng chậm rãi biến thành một kiện đồ vật lạnh băng.

Hết thảy tựa hồ như bị đình chỉ.

......

Lâm Hi ở trong hỗn độn không gian tiếp thu xong đoạn hình ảnh này, cậu nhắm lại ánh mắt có chút ướt át.

Thực xin lỗi, phụ thân.

Hệ thống lẳng lặng bồi cậu, "Ký chủ, ngài vì cái gì..."

Lâm Hi cười khổ một chút, "Hệ thống, mày có từng yêu đương chưa?"

Vấn đề này lần trước Lâm Gì cũng đã hỏi qua ở trong hỗn độn không gian, nhưng lần này hệ thống lại không có trả lời.

Nó cũng không biết chính mình rốt cuộc là bị gì đó ảnh hưởng, vốn dĩ chỉ là trình tự nó hiện tại cũng có thể cảm thấy một ít cảm xúc dao động.

Đó là cảm tình đến từ nhân loại, thực phức tạp, cũng rất kỳ quái.

Nó cũng không tiếp tục cái đề tài này nữa, chỉ là làm theo phép giống nhau mở miệng nói: "Thế giới trước ký chủ tuy rằng bởi vì tử vong mà mạnh mẽ thoát ly, nhưng nhiệm vụ cũng hoàn thành hơn phân nửa, thu hồi số liệu cũng hoàn hảo không tổn hao gì, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực, sắp chuyển dời đến cái thế giới tiếp theo."

Lâm Hi nhắm hai mắt như cũ, phảng phất giống như không nghe thấy.

Hệ thống cũng trầm mặc, nó an ủi nói: "Ký chủ, thế giới sau các ngài còn sẽ gặp lại."

Lâm Hi đột nhiên cười, "Hệ thống, mày là nói, Cách Lí Tư Đức là Cách Lí Tư Đức, Yến Hành Ca là Yến Hành Ca, chưa chắc gì thế giới tiếp theo lại là hắn? Không giống nhau... Như thế nào sẽ giống nhau..."

Hệ thống đột nhiên thấy được trên mặt thanh niên xẹt qua nước mắt, nó liền không có nói nữa.

Không biết qua bao lâu, thanh âm Lâm Hi lại vang lên, cậu nói: "Hệ thống, mày không phải muốn biết vì cái gì sao? Kỳ thật cũng không có gì, chính là..."

"Ta thích hắn."

"Thực thích thực thích."

Ở hiện thực Lâm Hi sống 20 năm, chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không có thiệt tình thích một cái gì, mà mộng tưởng muốn làm anh hùng của cậu cũng là nước chảy bèo trôi, bởi vì đại đa số nam hài tử đều là như thế này. Chẳng qua là có người từ bỏ, có người kiên trì.

Khi còn nhỏ nói "Ta muốn làm anh hùng", nhất định sẽ có người khen ngươi, nhưng trưởng thành, cái mộng tưởng này có lẽ còn sẽ bị cười nhạo.

Tuy rằng Lâm Hi dùng sinh mệnh này tới nói cho người khác cũng không buồn cười, nhưng lại có thể thay đổi cái gì?

Cậu chỉ là một người bình thường giữa biển người mênh mang, cũng có nhật tử giống hệt người thường, cậu suy sút, không có chí hướng, cậu có thể một ngày đều lười ở trong phòng cho thuê của mình.

Nhưng một ngày nào đó, một cái hệ thống từ trên trời giáng xuống thay đổi sinh hoạt vốn có của cậu, chính là bản chất của cậu như cũ là như vậy, cậu cũng chỉ là một người bình thường.

Nhưng mệnh tốt hơn so với người bình thường chính là, cậu đã gặp được phụ thân.

Trong trí nhớ Lâm Hi chưa bao giờ có người này, nhưng hắn lại xuất hiện ở trên khe hở này, nhưng muốn nói cho họ rằng bọn họ chính là phụ tử, rồi lại là không hoàn toàn.

Không ai sẽ đối với một người có mắt không tròng như vậy, không ai không thể cảm nhận được cái loại tình cảm này.

Tâm cậu, sớm đã luân hãm.

Luân hãm chính là cùng hắn trãi qua ngày tháng bình bình đạm đạm.

Thích chính là thích, đây là tìn cảm đến từ trong đáy lòng Lâm Hi.

Cậu mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt thần thái sáng láng.

"Hệ thống, chúng ta đi thế giới tiếp theo đi!"

"Tốt, ký chủ."



---------_______------

Tác giả có lời muốn nói: Ta là ngắn nhỏ quân a, cái thứ hai thế giới xong rồi nga, rải hoa ∠※

Editor có lời muốn nói:

Thế là kết thúc thế giới thứ hai rồi nhaaa...

Thật ra mình thấy mặt dù tác giả không miêu tả gì nhiều về tâm trạng lúc đó của Yến Hành Ca. Nhưng mà mình thường nghe nói, đôi khi khóc không phải là cách thể hiện đau thương nhất. Cho nên mặc dù tác giả miêu tả như vậy nhưng tui thật sự vô cùng, rất rất rất đau lòng QaQ.

Chuẩn bị tung bông sang thế giới thứ ba thôi nào....

Đi qua xin để lại dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#dammy