3.2: Phần tử khủng bố ba ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Kiệt Nhĩ thật cẩn thận đem Lâm Hi người đầy máu buông xuống, sau đó khom lưng đối với Cố Kiêu nói mấy câu.

Ngữ khí lấy lòng rõ ràng làm mi nam nhân hơi hơi nhăn lại, hắn nhìn thoáng qua người được A Kiệt Nhĩ buông ra, trong mắt không có một chút biến hóa, hắn nhàn nhạt mở miệng: "A Kiệt Nhĩ, nhắc nhở mày bao nhiêu lần rồi, không cần rác rưởi gì cũng đều mang vào bên trong, Cố Kiêu tao nếu là có nhi tử, cũng sẽ không lưu lạc bên ngoài như vậy."

Những lời này tuy rằng là Cố Kiêu nói với A Kiệt Nhĩ, nhưng Lâm Hi lại cảm thấy lời này càng như là đang nói chính cậu.

Rác rưởi!? Lâm Hi cố sức mở con mắt bị đánh sưng, nhìn về phía thân ảnh cao lớn đứng bên kia.

Khi vừa mới nhìn thấy rõ, một cổ hormone mãnh liệt nháy mắt liền đâm nhập trong mắt Lâm Hi, đó là một nam nhân ước chừng cao một mét chín trở lên, có thể là bởi vì vừa mới vận động xong, nam nhân nửa người trên trần trụi, lộ ra cơ bụng chỉnh tề, từng giọt mồ hôi nóng theo thái dương sắc bén của người nọ chảy xuống.

Nam nhân nửa người trên toàn bộ là đồ án văn mà Lâm Hi xem không hiểu, hắn không chút để ý cởi bỏ băng vải quấn lấy trên tay, nhưng Lâm Hi thấy đôi mắt của hắn lại giống như đôi mắt sắc bén của chim ưng.

Đẹp...Đẹp trai quá... Hồng tâm của Lâm Hi đột nhiên bị đánh trúng, cậu nhìn giọt mồ hôi từ thái dương nam nhân kia chậm rãi từ cổ chảy đến ngực lại lướt qua cơ bụng, cuối cùng ở chỗ lưng quần biến mất không thấy.

Một cổ nhiệt lưu theo lỗ mũi chảy xuống, Lâm Hi duỗi tay xoa xoa, một mảnh huyết hồng.

"!!"Lâm Hi đột nhiên trợn to mắt, cậu hoảng loạn đem máu mũi lau khô, quá mất mặt, ô ô.

Hệ thống: Tôi chưa nói cho cậu là mặt mũi cậu đều đã mất sao?

Kỳ thật động tác của Lâm Hi đều lọt vào trong mắt nam nhân bên cạnh, trong mắt Cố Kiêu hiện lên một tia dị quang, hắn đem băng vải ném xuống, nhấc chân đi tới chỗ Lâm Hi.

Nhìn thân ảnh Cố Kiêu đi tới, Lâm Hi lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, cậu nhanh chóng cúi đầu, không hề nhìn thẳng nam nhân.

"Hắc, tiểu hài nhi, nhóc biết ta là ai sao?" Cố Kiêu ngồi xổm bên người Lâm Hi, ngữ khí nhẹ nhàng nói với thân ảnh trên mặt đất.

Tiếng nói lãnh khốc trầm thấp đâm lọt vào trong tai, Lâm Hi nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất ngay sau đó liền phải khóc, cậu nhỏ giọng nói: "Ta biết... Người là phụ thân của ta..."

Hệ thống: Ký chủ kỹ thuật diễn thật tốt.

Lâm Hi:......

Tuy rằng bộ mặt giống như đầu heo làm ra biểu tình đáng thương như vậy thực không thích hợp, nhưng Cố Kiêu phảng phất thực sự thương xót Lâm Hi, hắn đứng dậy, hướng tới A Kiệt Nhĩ nói: "Dẫn cậu ta đi xuống chiếu cố thật tốt, rốt cuộc có phải nhi tử của Cố Kiêu ta hay không, buổi tối hôm nay ta liền phải biết đáp án."

Chúng tiểu đệ:......

A, nam nhân, không phải ngươi vừa mới nói ngươi không thể nào có nhi tử lớn như vậy lưu lạc bên ngoài sao?

A Kiệt Nhĩ nhưng thật ra có chút hưng phấn đáp ứng.

Mà hai nam nhân động thủ đánh Lâm Hi lại trầm mặc, này ngàn vạn lần không thể là nhi tử lão đại!

Nhưng hiện thực lại một lần đánh mặt bọn họ, gien có độ tương tự 99.99%, giấy trắng mực đen, rành mạch.

Cùng lúc đó, Cố Kiêu ăn mặc quân phục tác chiến màu xanh ngồi ở trên ghế, quân ủng không chút để ý đáp ở trên bàn, trong tay của hắn cầm một phần tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về An Du.

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua ảnh chụp bóng loáng, mặt trên là một gương mặt trắng nõn xinh đẹp, Cố Kiêu nhẹ nhàng sách một tiếng, ai mẹ nó tưởng đến, hắn cẩn thận làm thi thố như vậy vẫn là có cá lọt lưới.

A Kiệt Nhĩ ở bên cạnh ái muội cười cười, ánh mắt y đảo qua hông Cố Kiêu "Lão đại, lợi hại a..."

Cố Kiêu mặt cười như không cười tiến đến gần, tư liệu trong tay hắn cũng đồng thời bay lại đây.

"Cút mẹ mày đi, lão tử lợi hại hay không đêm nay rửa sạch sẽ chờ cho tao, cút!"

A Kiệt Nhĩ ôm đầu tránh thoát, y nhanh chóng chạy trốn ra ngoài, "Đến đi, tao đây liền đi rửa sạch sẽ."

Nhưng y vừa mới đi được vài bước, lại đem đầu xoay trở về, vậy mà biểu tình lần này lại là phi thường nghiêm túc, "Lão đại, đứa nhỏ này thực sạch sẽ, hẳn là không phải người bên kia phái tới." Nói xong, liền thật sự đi xa.

Chờ A Kiệt Nhĩ đi rồi, ý cười trong mắt Cố Kiêu cũng thu xuống, hắn cúi đầu nhìn ảnh chụp trong tay, thần sắc có chút phức tạp.

Kỳ thật hắn cũng có thể nhìn ra đứa bé kia không phải bên kia phái tới, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới đứa bé kia thật sự sẽ là con của hắn, đến nỗi hắn vừa mới trong nháy mắt cảm thấy hứng thú cũng là vì nháy mắt thấy được trong cặp mắt kia ái mộ khắc sâu.

Mà cái loại ánh mắt này, tựa như bọn họ đã nhận thức nhau thật lâu.

Cố Kiêu vì chính mình đốt một điếu thuốc, hương vị nicotin phảng phất có thể ngăn chặn bực bội trong lòng hắn, hắn đối mấy thứ tình thân này vốn dĩ rất đạm bạc, hắn nên đối với đứa nhỏ kia làm sao bây giờ?

......


Toàn thân Lâm Hi bó thạch cao, cậu lẳng lặng nằm ở trên chiếc giường màu trắng, ánh mắt sâu kín nhìn hai nam nhân cao lớn bên cạnh trên người ôm theo bó hoa cùng giỏ trái cây.

Trên mặt nam nhân diện mạo hung ác xẹt qua một tia mất tự nhiên, gã chọt chọt nam nhân sắc mặt hung ác hơn bên cạnh, quăng cho hắn một ánh mắt.

Nam nhân sắc mặt hung ác hơn nhẹ nhàng khụ một tiếng, hắn ôm hoa đứng trước người Lâm Hi, lộ ra một cái mỉm cười "Hòa ái", "Tiểu bằng hữu, nhóc tốt a, tha thứ chúng ta được không? Chúng ta không phải cố ý."

Gặp quỷ, ai sẽ nghĩ đến nam hài này thật là nhi tử lão đại, lớn lên vừa trắng vừa đáng yêu, cùng lão đại nơi nào có một chút tương tự?

Nếu đã là sự thật, kia bọn họ trước đành phải lấy lòng nam hài này, tuy rằng lão đại còn không có tỏ vẻ cái gì, nhưng ít ra nên làm như vậy.

Lâm Hi, "......" Đại ca, biểu tình của anh bộ nghiêm túc lắm hay gì?

Ba người lâm vào trầm mặc.

Trong chốc lát sau, Lâm Hi nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói một câu không quan hệ.

Nghe thấy những lời này, tâm Hắc Khuyển cùng Phi Ưng cũng dần dần buông xuống, bọn họ nhìn nhau một chút, vì cái gì bọn họ lúc trước không có nhìn ra cái nam hài này ngoan ngoãn như vậy??

Hắc Khuyển từ bên hông rút ra một con dao, hắn cầm lấy một cái quả táo, đem quả táo gọt thành một con thỏ, sau đó đưa tới bên miệng Lâm Hi.

"Ăn." Hắc Khuyển cười nói.

Một loạt động tác lưu loát này làm Lâm Hi trong lòng tán thưởng một chút, cậu há mồm vừa mới chuẩn bị cắn xuống, một bàn tay liền duỗi lại đây cầm đi quả táo.

A Kiệt Nhĩ một ngụm cắn xuống, hơn phân nửa cái đầu con thỏ liền không còn, nam nhân tóc vàng đem chính mình treo ở trên lưng Phi Ưng, sau đó nhìn ba người nói: "Đang làm gì đấy?"

Lâm Hi, "......"

Hắc Khuyển, "......"

Phi Ưng, "......"

A Kiệt Nhĩ cũng ý thức được không khí quỷ dị, y yên lặng đem quả táo nuốt xuống, sau đó duỗi tay vỗ vỗ bả vai hai cái nam nhân, có chút an ủi nói: "Lần sau đánh người xuống tay nhẹ một chút."

Hắc Khuyển cùng Phi Ưng lặng lẽ nắm quyền, làm sao bây giờ? Hiện tại liền muốn đánh chết người này.

Mà hai người cũng xác thật làm như vậy, nhìn ba người đùa giỡn đi xa, Lâm Hi cũng bắt đầu chậm rãi sửa sang lại tư liệu trong đầu.

Cố Kiêu, 30 tuổi, đứng đầu danh sách phần tử khủng bố thế giới, có được binh đoàn thủ hạ đứng đầu thế giới, từng phá hủy thủ đô L quốc, cao ốc thế mậu S quốc...

Làm người tàn nhẫn, được xưng là đương đại "Bạo quân".

Buôn lậu, ma túy, súng ống đạn dược cơ hồ mọi thứ không sạch sẽ hắn đều có tham dự.

Đồng thời, Cố gia phía sau hắn cũng là thế giới cự lão, sở hữu vô số khu mỏ, tài nguyên nhiều không đếm xuể.

Cố Kiêu nguyên bản chỉ là một con chó đương gia của đời kế tiếp nuôi dưỡng, nhưng sau chó lại đem chủ nhân cắn chết, sau đó chó ngồi trên cái vị trí tối cao kia.

Lúc trước mọi người khinh thường chó, hiện giờ chó cũng khinh thường người.

Nói đến Cố Kiêu, hắn chính là vì gây nên hỗn loạn mà sinh ra.

Cố Kiêu có thể đi vào nơi này, mục đích chỉ là vì không ai để mắt tới một cái xóm nghèo được hắn kiến tạo thành một cái quân giới độc quyền cho hắn.

Mà trời xui đất khiến, An Du liền ở nơi này.

Tiếp thu xong tư liệu này, mi cốt Lâm Hi trừu trừu, "Hệ thống, cái thế giới này có điểm khó a."

"Ký chủ đem nó xem như bình thường là được rồi."

Lâm Hi thở dài, phụ thân cậu theo như người ngoài nói luôn có chút lệch lạc, không biết phụ thân cậu rốt cuộc là cái dạng gì.

Ý niệm cậu vừa mới nãy sinh, một thân ảnh nam nhân anh tuấn, cao liền xuất hiện ở cửa.

Cố Kiêu dựa cửa, hắn nhìn thoáng qua Lâm Hi thật sâu, hắn hơi hơi cảm thán nói: "Không nghĩ tới Cố Kiêu ta sống 30 năm, thế nhưng còn sinh ra một cái nhi tử như vậy."

Cố Kiêu đã đến làm Lâm Hi có chút ngoài ý muốn, nhưng nghe đến những lời này của nam nhân, Lâm Hi ha hả một tiếng, tui cũng không nghĩ tới ông ở thế giới này như vậy "Có khả năng".

Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế này, nhưng vẻ mặt cậu lại kinh hỉ nhìn nam nhân, "Phụ thân, người tới rồi!"

Nam hài không chút nào che dấu vui mừng làm Cố Kiêu có chút mất tự nhiên, hắn nhấc chân đi vào, sau đó ngồi xuống mép giường của Lâm Hi.

Bộ quân phục tác chiến phác họa ra dáng người xuất sắc của nam nhân, trong lòng Lâm Hi thổi một tiếng huýt sáo, cậu thật cẩn thận nhìn nam nhân chớp chớp mắt, "Phụ thân, người tới xem ta sao!"

Đôi mắt chim ưng của Cố Kiêu đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm cậu, "nhóc trước kia có biết ta sao?"

Lâm Hi nháy mắt ngửi được một tia không bình thường, cậu mê mang nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Ánh mắt sắc bén của Cố Kiêu dừng lại ở trên mặt Lâm Hi, sau khi không xem ra một chút không bình thường, hắn dời mắt mắt, sau đó cầm lấy một quả táo thưởng thức.

"Giống nhóc, ta cũng chưa từng tới cái nơi này, nhóc từ nhỏ ở chỗ này lớn lên, như thế nào sẽ nhận thức ta."

Lâm Hi giả ngu giả ngơ không có nghe được ý thử trong giọng nói nam nhân, cậu chỉ là nhẹ giọng nói: "Ta thường xuyên nghe được mụ mụ nhắc đến người..."

Biểu tình cô đơn của nma hài làm trong lòng Cố Kiêu sinh ra một ít cảm xúc không rõ, hắn cắn quả táo một ngụm, đối với nữ nhân trong miệng nam hài, hắn thật là một chút ấn tượng cũng đã không có, bất quá có một chút có thể biết, nữ nhân kia vẫn là có điểm bản lĩnh, bằng không cũng sẽ không mang thai nhi tử của hắn.

Hắn đánh gãy hồi ức nam hài nói, "Được rồi, nhóc đã là nhi tử của ta, về sau để ta chiếu cố nhóc đi, chuyện của mẹ nhóc, ta thực xin lỗi."

Nhưng Lâm Hi căn bản không nghe ra ý vị xin lỗi từ trong giọng nói của Cố Kiêu, cậu chỉ là ngoan ngoãn ngậm miệng, sau đó gật gật đầu.

Cố Kiêu cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nam hài, sau đó ngoài dự đoán hắn xoa xoa đầu tóc mềm mại, nhẹ giọng nói: "Nhóc nghỉ ngơi cho tốt." Sau đó xoay người ra cửa.

Xúc cảm mềm nhẹ làm Lâm Hi sửng sốt, ở nơi Cố Kiêu nhìn không thấy, mặt Lâm Hi lặng lẽ đỏ, phụ thân vẫn thích sờ đầu cậu như vậy.

"Phụ thân gặp lại sau!"

Phía sau truyền đến thanh âm làm khóe miệng Cố Kiêu câu lên một chút, cái nhi tử tiện nghi này tựa hồ thực nghe lời, nhưng đi theo hắn quá không an toàn, nghĩ một chút, mi Cố Kiêu lại hơi hơi nhăn lại.

-------_______---

Editor có lời muốn nói:

JBi: xưng hô có chút loạn.

Edit: Neva

Đi qua xin để lại dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#dammy