3.3: Phần tử khủng bố ba ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng trống, âm thanh nắm tay đấm vào bao cát nghe được rất rõ ràng, Cố Kiêu để trần nửa người trên, nắm tay quấn lấy băng vải một quyền lại một quyền đánh vào bao cát màu đen, mỗi lần hắn đánh xuống đều tạo thành một cái lỗ thật sâu, bao cát đã biến hình, nhưng thể trạng nam nhân vẫn hoàn mỹ.

Mồ hôi theo gương mặt hắn một đường rơi xuống, Cố Kiêu nhấc chân đá vào bao cát, bao cát màu đen nháy mắt xoay 180°, sau đó lại quanh quẩn ở không trung.

Cố Kiêu tùy ý cầm lấy khăn lông bên cạnh lau mồ hôi, sau đó nhìn về phía cửa, "Chuyện gì?"

A Kiệt Nhĩ dựa vào cửa, y quơ quơ thiết bị thông tin hồng quang trong tay "Thư nặc danh, Thủ tướng M quốc, 3000 vạn Mỹ kim."

Mí mắt Cố Kiêu cũng chưa nhấc một chút, hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, "3000 vạn, vũ khí mới đều mua không được mười cái, không tiếp."

Đầu ngón tay thon dài di chuyển trên thiết bị thông tin, A Kiệt Nhĩ đem lời nói của Cố Kiêu gửi qua phía bên kia, y một bên đánh chữ một bên nói: "Lão đại, anh thật chuẩn bị chỉ chơi súng ống đạn dược?"

Cố Kiêu đem băng vải cởi bỏ, hắn ngồi ở trên sô pha, chân dài đặt trên bàn, nhàn nhạt nói: "Ừa, già rồi, muốn an phận thôi."

A Kiệt Nhĩ:...... Tui không tin.

Một lát sau, A Kiệt Nhĩ lại lên tiếng: "Lão đại, Cố Hoài lại mướn sát thủ, gần nhất để tâm một chút."

Cố Kiêu một phen lau mặt, "Bao nhiêu tiền?"

"Một trăm triệu Mỹ kim."

Cố Kiêu trào phúng cười, "Nhiều người muốn giết Cố Kiêu tôi như vậy, nhưng cũng phải xem hắn có bản lĩnh hay không." Nói xong, hắn rút ra một điếu thuốc hút một hơi.

Chờ đến khi A Kiệt Nhĩ phải đi, Cố Kiêu mới chậm rãi nói: "A Kiệt Nhĩ, đứa trẻ kia thế nào?" Nói thật, hắn vẫn là không có thích ứng đột nhiên nhiều thêm một nhân vật như vậy.

Nhắc tới Cố Du*, A Kiệt Nhĩ trong mắt cũng mang lên mấy phần hứng thú, y trả lời: "Lão đại yên tâm, nhiều chỗ dập nát tính gãy xương, lại nằm một tháng hẳn là có thể xuống giường."

(*Là An Du đó nha, nhưng mà làm con của Cố Kiêu nên đổi họ rồi)

Cố Kiêu:......

Hắn mất tự nhiên khụ một tiếng, "Chờ nó khỏe liền đem nó đưa đi, quá nhỏ, nơi này không hề thích hợp với nó."

A Kiệt Nhĩ trợn trắng mắt, nơi này ai mà không mười mấy tuổi trong tay liền có mạng người, quá nhỏ? Sợ là không tính toán bồi dưỡng đi. Nhưng y cái gì cũng chưa nói, chỉ là cười hì hì đồng ý.

Cố Kiêu xác thật cũng là nghĩ như vậy, thứ nhất, hắn ngại phiền toái, thứ hai, đứa bé kia trên người không có ước muốn bạo lực, nó quá mềm quá nghe lời.

Nghĩ nghĩ Cố Kiêu đột nhiên có chút hoài niệm cảm xúc mềm mại dưới tay ngày ấy, hắn phun ra một ngụm khói, cúi đầu nhìn tay chính mình như cái kén.

Mẹ nó, hắn bực bội đem điếu thuốc dập tắt, loại cảm giác luyến tiếc này là cái gì, không được, cần thiết bỏ đi, Cố Kiêu hắn không cần loại cảm tình này.

......


Lâm Hi giống cái xác ướp nằm ở trên giường, trong đầu cậu đang chiếu hình ảnh bộ phim điện ảnh mà hệ thống tìm cho cậu.

Hỉ dương dương đại chiến Hôi Thái Lang chi ăn không đến toàn dương yến.

[Cừu vui vẻ và sói xám á]

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, A Kiệt Nhĩ lắc lắc đầu tóc màu vàng, y hướng Lâm Hi vứt một cái mị nhãn, "Cố Tiểu Ngư, có hay không nhớ anh a?"

Lâm Hi dại ra, ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm y, phảng phất như một khối thi thể.

A Kiệt Nhĩ cả kinh, y đi đến bên người Lâm Hi, giơ tay ở trước mắt cậu quơ quơ, "Làm sao vậy? Thật thành cương thi sao?"

Lâm Hi lúc này mới chậm rãi từ điện ảnh trong đầu hoàn hồn, cậu mê mang nhìn nhìn A Kiệt Nhĩ, "Sao anh lại tới đây?"

A Kiệt Nhĩ:......

Nam nhân tóc vàng nhẹ nhàng gõ gõ đầu của cậu, "Tới xem nhóc a, tùy tiện làm cho nhóc đỡ buồn chán." Nói xong, y từ trong lòng ngực móc ra một cây súng lục, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Hi.

"Tay xài được không*?" A Kiệt Nhĩ hồ nghi nhìn nhìn.

(Chém)

Lâm Hi cảm động nhìn về phía y, cậu run rẩy sờ sờ thân súng, rưng rưng gật gật đầu, đừng nói là súng, liền tính anh cho tui một cái đất dẻo cao su tui đều vui.

A Kiệt Nhĩ nhìn đến biểu tình nam hài, ý cười trong mắt càng đậm, y ngồi vào mép giường, sau đó cầm súng nói: "Anh liền biết, nam hài tử đều thích cái này, tới tới tới, Cố Tiểu Ngư, thúc chỉ nhóc chơi chơi."

Ngón tay thon dài dừng ở ngân bạch súng lục, mấy phen động tác lưu loát xuống dưới, cây súng này đã bị hủy đi thành linh kiện, "Desert Eagle, MRI tuyên bố một bộ săn thú □□, đường kính 0.357, uy lực lớn, cao tinh chuẩn, tầm bắn 200, trên thế giới chỉ có 400 cái màu bạc, đưa nhóc."

Nóng bỏng trong mắt A Kiệt Nhĩ có thể thấy được, y thật sự thực nhiệt tình yêu thương vũ khí này.

Lâm Hi cũng bị loại nhiệt tình này làm cảm động, nếu nói nam hài tử không thích súng là giả, cậu vừa mới muốn đi chạm vào linh kiện này, một bàn tay có động tác càng mau, cơ hồ là mấy cái nháy mắt, cây súng này lại bị liều mạng giật trở về, nam nhân cao lớn xoay chuyển súng trong tay, sau đó đối với Lâm Hi giả ý bóp cò súng "Bang" một tiếng.

Đối diện cặp mắt sắc bén kia, Lâm Hi dừng hô hấp, ngay lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy cây súng trong tay nam nhân này thật sự nổ súng, mà bắn trúng lại là ngực cậu.

Chạm vào lồng ngực loạn nhảy làm mặt Lâm Hi trở nên đỏ bừng, cậu nhìn Cố Kiêu, trong mắt lại mang theo kia vài phần vui mừng, "Phụ thân!"

Thấy vậy, A Kiệt Nhĩ khẽ hừ một tiếng, y thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tiểu bạch nhãn lang, nhìn đến cha liền biến sắc mặt..."

Cố Kiêu nhướng mày, hắn nhìn súng trong tay mở miệng: "2.05 ki-lô-gam súng cho tiểu hài nhi chơi cái gì." Nói xong, hắn từ bên hông eo rút ra một cây súng lục tinh xảo bằng nửa bàn tay, sau đó ném vào trong lòng ngực Lâm Hi.

"Súng này nhẹ, tiểu hài tử chơi rất thích hợp." Cố Kiêu nói.

Tay Lâm Hi quấn lấy băng gạc cầm lấy súng lục tinh xảo trước mặt, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn.

Cố Kiêu rốt cuộc nhịn không được đem tay đặt ở trên đầu tiểu hài nhi, hắn dùng sức xoa xoa nhẹ, "Nói cảm ơn với ta làm cái gì." Mẹ nó, vẫn là mềm như vậy*.

(*Ghê dị ba =))))))

Lâm Hi cầm súng, phảng phất đã hạ dũng khí rất lớn, đồng tử hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Cố Kiêu, "Phụ thân, người có thể dạy con chơi sao? Con..." Sau đó tiểu hài nhi lại ngượng ngùng cúi đầu, "Con rất nhớ phụ thân."

Trên mặt quấn lấy băng gạc tuy rằng cũng không đẹp, nhưng cặp mắt kia thật sự làm Cố Kiêu vô pháp cự tuyệt, mà loại cảm giác này hắn chưa bao giờ từng có, hắn ngồi ở mép giường, nói một tiếng "Được".

Quả nhiên, tiểu hài tử lại trở nên phi thường vui vẻ.

Cố Kiêu cầm súng chậm rãi giảng giải cho cậu, chậm rãi, tiểu hài nhi cũng bị hắn ôm ở trong lòng ngực, A Kiệt Nhĩ ở bên cạnh không rõ cười cười, sau đó lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.

Cảm giác được người ỷ lại thật tốt đi, A Kiệt Nhĩ vô vị nhún nhún vai, trên mặt một mảnh đạm nhiên.

Sắc trời dần buông xuống, Cố Kiêu cũng không lưu lại trong phòng Lâm Hi, hắn nhìn tiểu hài nhi ăn xong đồ vật, liền ra phòng, bên cạnh bắn súng cũng nhiều thêm viên đạn, nguyên nhân rất đơn giản, vạn sự đều có ngoài ý muốn, thời điểm nào đó sẽ hữu dụng.

Thân hình cao lớn của Cố Kiêu biến mất ở trước mắt, Lâm Hi mới lưu luyến thu hồi mắt, này đại khái chính là cảm giác yêu đơn phương đi, Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười.

Nhưng chỉ cần có thể bồi phụ thân, cái gì cũng tốt.

"Ký chủ, trong tay Cố Kiêu có được vũ khí đủ để huỷ hoại toàn bộ thế giới."

"Sợ cái gì, không phải cái gì hắn cũng chưa làm sao?"

"Tốt."

Lâm Hi nằm ở trên giường, cậu nhìn ánh đèn sáng ngời trên đầu, thần sắc có chút mê mang, "Hệ thống, tao cảm thấy chính mình trở nên ích kỷ."

"Nhân chi thường tình."

Mấy chữ ngắn ngủi này làm Lâm Hi có chút cảm khái, thật là nhân chi thường tình sao? Thời điểm ở cái thế giới thứ nhất, cậu không đành lòng nhìn đến người chết, sau rồi lại đến cái thế giới giới thứ hai, cậu đã quen với máu, từ sau khi biết chính mình thích phụ thân, cậu cảm thấy tâm tư của chính mình đều treo ở trên người phụ thân.

Người thật là một cái sinh vật phức tạp, ích kỷ, nơi nào có cái gì kiêm tế thiên hạ, Lâm Hi đột nhiên có chút mỏi mệt, là cái gì làm cậu thay đổi?

"Ký chủ, ngài đã rất tốt."

Lâm Hi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cậu tự xưng chính mình là một người thường, nhưng những việc này phát sinh ở trên người cậu, cậu làm sao có thể là một người thường nữa.

Nếu trời cao lựa chọn cậu, việc cậu phải làm chính là đi ngăn cản việc cậu có thể ngăn cản không phải sao? Tình yêu cùng hoà bình, đó là người ở thời đại kia dạy cho cậu, cậu làm sao có thể quên đây?

Mỗi thế giới đều giống nhau, bọn họ đều là sinh mệnh sống, không ai có thể cướp đoạt ý nghĩa tồn tại của họ.

Ngay lúc này, Lâm Hi đột nhiên minh bạch tất cả, cậu rốt cuộc biết tại sao bọn hệ thống vì cái gì sẽ lo lắng thế giới phát sinh bạo loạn.

Bởi vì bạo loạn tồn tại, chết đi rất nhiều người không nên chết đi, thay đổi thế vì phát triển bình thường, cậu không phải báo hoàn thành nhiệm vụ mà đến, cậu là vì tình yêu cùng hoà bình mà đến.

Ở vị diện cao tầng mà Lâm Hi không biết, tất cả mọi người trước màn hình gợi lên khóe miệng.

Lâm Hi: 20 tuổi, thấy việc nghĩa hăng hái làm chết dưới dao kẻ bắt cóc, tiếp thu hệ thống cứu vớt thế giới ( đánh số 357 ), độ phù hợp linh hồn 96%. Đã hoàn thành: Thành công thu hồi ba cái mảnh nhỏ. Tổng nhiệm vụ: Thu hồi tất cả mảnh nhỏ rơi rụng, truyền bá tình yêu cùng hoà bình ( hoàn thành độ:10% ).




------_______-----

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới chủ tuyến xuất hiện, ngày mai hệ thống sẽ biến dạng nga. Đây mới là mục đích chân chính của dưa dưa a, tiểu Lâm Hi của chúng ta cũng là có ưu điểm.

Những cái đó cái gì thương a liền không cần tích cực ( khom lưng )

Editor có lời muốn nói:

Khổ.

Edit: Neva

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1v1#dammy