Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi các cậu vì chưa đăng phiên ngoại nhé, sorryyy

~~

Quý Giác, nữ, hai mươi tám xuân xanh, biên tập thâm niên Văn Học Thành, hủ nữ thêm trạch nữ, địa vị nguyên lão của cô ở Văn Học Thành ổn định không thể rung chuyển. Ngoại trừ Thần Hồ Chu tổng Chu Lam, là thuộc về người gắn bó lâu dài nhất ở Văn Học Thành.

Quý Giác cũng không vào giang hồ, thế nhưng khắp nên trên giang hồ đều truyền lại cô ấy. Chuyện cũ cô ấy cùng tác giả mạng không thể không nói nhưng ba cuốn sách thượng trung hạ hắn viết mấy tháng, cũng chưa chắc có thể có thần lực truyền đến vị sư thái này. Người giang hồ ngưỡng mộ uy lực của nó, thấp thỏm tôn xưng một tiếng Sư thái, bỏ diệt tuyệt.

Đại thần dưới tay sư thái không ít, thế nhưng chân chính có thể đúng lúc giao bản thảo ít lại càng thêm ít, đầu năm nay không kéo bản thảo đều không phải là đại thần! Đại thần rất ngạo kiều, sư thái càng ngưu bức, bất luận cái người gì kéo bản thảo, chết! Đã từng có một đại thần vì thế thống khổ không ngớt, sư thái vì thúc bản thảo mỗi ngày đều ở.

Hắn thăm hỏi xoát bình luận thúc giục chương, các loại phiên bản, làm cho hoa cả mắt. Tài hoa kia, cấu tứ kia, sư thái cô thực sự là thật tài tình!

Bất quá sư thái lại ngưu bức, cô cũng là con người, coi như là nữ hán giấy, cô ấy có thời kỳ kinh nguyệt cũng không phải thời kỳ mãn kinh. Gần đây sư thái cũng rất phiền muộn, vô cùng phiền muộn. Viêm Lăng là tác giả dưới tay của cô rất chịu khó ra chương, trừ phi đoạn thời gian lặn đi làm biên kịch đó, anh bạn nhỏ này nhưng là tuyệt đối đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ gương mẫu. Thế nhưng gần đây anh bạn nhỏ này không biết có phải dì cả phu tới hay không (con gái có mấy ngày gọi là dì cả mẹ tới, anh con trai nên chắc tác giả chơi chữ gọi dì cả phu tới =)) ), cư nhiên biến mất nhân gian, dưới trạng thái cô không có bất kỳ đe dọa uy hiếp gì, cư nhiên bốc hơi khỏi trần gian rồi?!

Sư thái ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, mới đứng lên hướng trên lầu chạy đi. Cái người trên lầu kia khẳng định biết nguyên nhân!

Chu Lam từ khi bị mẹ cô buộc đến công ty mấy tháng, hiện tại đã sợ đến căn bản không muốn về nhà, mỗi ngày vùi mình ở trong một mảnh thiên địa, người ngoài hành tinh đến cũng đừng mong tha cô ra khỏi ổ được.

Sau khi sư thái vào cửa, vị Chu tổng này đang không làm việc đàng hoàng mà ngồi xem ti vi, sư thái hí mắt vừa nhìn, tốt, lại là bộ phim não tàn!

Chu Lam không giải thích được liếc mắt nhìn sư thái, "Còn chưa đến lúc ăn cơm a."

Sư thái đi mấy bước, vừa lúc chắn màn hình ti vi, nghiêm trang nhìn cô, "Viêm Lăng đã biến mất một tuần lễ rồi."

Chu Lam gật đầu, anh của cô bây giờ là người chồng hai mươi bốn hiếu, đi đâu đều mang theo Lâm Ngạn, giống như lão thái giám hầu hạ hoàng thái hậu hầu hạ đại thần nhà cô vậy, đại thần nhà bọn họ hiện tại ngay cả sờ máy tính đều không sờ được, không biến mất mới là lạ chứ. Thế nhưng Chu Lam này thật đúng là không cùng thái sư nói.

Nói quá, lúc đại thần mang thai, ngay cả cô muốn gặp mặt đại thần đều phải được mẹ cô phê duyệt mới có thể gặp đại thần. Ảo diệu bên trong sư thái vẫn là không hiểu mới tốt.

"Tôi gần đây nhìn trúng một tác giả mạng, một lát tôi đem thông tin chuyển đến bên cô, cô đi dụ dỗ một chút, tuyệt đối thủy nộn.

"Xuyên qua thế giới thú chi soát thực ký." Chu Lam vô liêm sỉ, chỉ chỉ TV, ý bảo sư thái cho chút mặt mũi nhường một chút.

Sư thái rất khinh thường nhìn cô một cái, "Chu tổng, nếu như là Viêm Lăng thứ hai tôi liền nhận."

"..." Chu Lam bị nghẹn, "Cô như vậy thật không đúng, phải cho người mới cơ hội nha."

Sư thái cười cười, Chu Lam run lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, "Thế nào?!"

Sư thái nhìn cô một chút, rất tiêu sái liền quay trở về, mí mắt Chu Lam nhảy một cái, lần trước sư thái cười như vậy là lúc nào?! Được rồi, là lúc chính mình giả trang làm fan mang theo anh của cô đi gặp đại thần vứt bỏ cục diện cho sư thái. Hậu quả thế nào? Hậu quả hình như có chút thảm. Sư thái chặn đứt lương thực tinh thần của cô tròn một tháng, cầm bản thảo tồn chính là không cho cô xem, coi như là cô ấy ngoan!

Thời điểm Chu Lam bên này đang nhớ lại quá khứ không chút nào hối cải, sư thái đã đến phòng hồ sơ tìm ra thông tin thời điểm năm đó Viêm Lăng ký hợp đồng cùng Văn Học Thành. Bất quá vừa nghe qua, là số trống, xem ra là thay đổi số. Thời điểm sư thái đang ngồi tại chỗ suy nghĩ bước tiếp theo, avatar của Viêm Lăng chợt sáng.

"Xin nghỉ ra chương một năm!"

Sư thái hí mắt, "Cậu đây là đem mình vùi tuyết?"

"..."

Lâm Ngạn ngồi ở trong phòng làm việc của Chu Mặc len lén dùng điện thoại lên mạng, kể từ lúc cậu mang thai, cậu không có chứng u buồn trước khi sinh, bất quá hình như Chu Mặc ngược lại bệnh thật nghiêm trọng. Bất luận cái gì đối thân thể không tốt đều không cho phép làm, bao gồm lên mạng, bao gồm viết văn.

"Đột nhiên xảy ra chút chuyện, thực sự không có biện pháp." Lâm Ngạn cũng không biết phải nói như thế nào cùng cô, chỉ có thể biểu đạt mấy lời lác đác chuyện mình có chút bất đắc dĩ.

Sư thái cũng không phải người không nói tình lý, "Thân thể không tốt sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Ngạn còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy một tiếng ho khan, quay đầu nhìn lại, nhất thời lại càng hoảng sợ, chỉ thấy Chu Mặc cười híp mắt nhìn cậu, một giọt mồ hôi lạnh liền chảy xuống, "Em có tự do nhân sinh!"

Chu Mặc mặc kệ cậu, đưa cho cậu máy tính bảng, "Chuyện của Văn Học Thành?"

Lâm Ngạn gật đầu, "Nếu như nghỉ ngơi một năm, chính là muốn cùng biên tập nói một tiếng."

Chu Mặc đỡ cậu ngồi ở trên ghế sa lon, hiện tại thân thể cậu còn chưa có lộ rõ, vẫn có thể mang cậu đi đi lại lại nhiều một chút, nếu như sau này bụng Lâm Ngạn lộ rõ rồi khẳng định càng không muốn ra cửa. Vì thân thể Lâm Ngạn, hiện tại Chu Mặc căn bản là buộc cậu đi lại nhiều hơn. Thời điểm sinh đôi tham ăn, hắn không ở bên người không có chiếu cố tốt, bây giờ là mười vạn cẩn thận che chở cậu. Đối cới chuyện công việc của Lâm Ngạn, ở dưới tình huống không ảnh hưởng đến thân thể của cậu hắn không phản đối. Thế nhưng gần đây Lâm Ngạn ngủ luôn đổ mồ hôi trộm, Chu Mặc nói cái gì cũng sẽ không lại để cho cậu làm chuyện hao tâm tổn sức.

Về phần Văn Học Thành, Chu Mặc ngược lại có một chủ ý tuyệt diệu, "Vị biên tập của em bình thường rất chiếu cố em, xế chiều hôm nay anh rãnh, cùng em đi thăm cô ấy, thuận tiện mang chút quà đến cho cô ấy. Một ít chuyện trong lúc em nghỉ ngơi liền coi như nhờ cậy cô ấy rồi."

Ngoài miệng Chu Mặc nói đến vậy, trong lòng nghĩ cũng là chuyện khác. Lâm Ngạn không rõ ảo diệu bên trong, ngược lại cảm thấy đề nghị này của Chu Mặc không tệ. Sớm cùng sư thái nói một tiếng, liền lôi kéo Chu Mặc đi ra ngoài chọn quà.

Sư thái ngồi ở trước máy vi tính có chút ngạc nhiên nhướng mi, đề nghị này của Viêm Lăng rất đột ngột, thế nhưng thời cơ lại là vừa vặn.

Lâm Ngạn không thể nào vào văn phòng làm việc của Văn Học Thành, từ sau khi Văn Học Thành chuyển chỗ, Lâm Ngạn một lần đều chưa từng đến, thấy bộ dáng Chu Mặc quen cửa quen nẻo, không khỏi hiếu kỳ, "Anh thật giống như đối với nơi này vô cùng quen thuộc?"

Chu Mặc cười cười, cũng không tị hiềm dắt tay cậu, nghĩ thầm Chu Lam chính là cái mặt hàng hố cha* (hố cha là thuật ngữ mạng, holy không rõ nghĩa nó lắm, nên bạn nào biết có thể giải thích dùm holy nha), mỗi cục gạch nơi này đều là hắn bỏ tiền mua, hắn có thể không quen thuộc sao dì cả không dễ!

"Là cô gái nào?" Chu Mặc nhìn chằm chằm cô gái ngồi máy tính trong phòng, quay đầu hỏi Lâm Ngạn.

Lâm Ngạn chỉ chỉ cô gái mặc áo trắng hở cổ, "Quý Giác."

Sư thái nghe thấy thanh âm ngẩng đầu một cái, liền thấy một người đàn ông cao lớn dắt theo Viêm Lăng nhà cô đứng ở cách đó không xa chỉ về phía cô nói cái gì đó, lại hí mắt nhìn, người đàn ông này có chút nhìn quen mắt a!

"Chu đổng!" Sư thái nhãn lực nhất đẳng, đầu óc cũng là nhất đẳng. Chu Mặc vừa đứng ở bên ngày, cô liền hiểu được hôm nay Chu đại thiếu muốn hát cái gì rồi.

"Viêm Lăng, cậu trước đến phòng khách ngồi một chút, tôi đem đồ trên tay chuẩn bị xong lập tức đến ngay."

Lâm Ngạn có chút mê mang liếc mắt nhìn Chu Mặc, "Anh thật giống như rất nổi tiếng?" Nổi tiếng đến ngay cả sư thái liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của Chu Mặc.

Chu Mặc gật đầu, dắt cậu hướng phòng khách đi đến, thuận tiện tán dương mình một phen, "Một lát anh đem tất cả báo cáo phỏng vấn đều lấy đến cho em, cùng hưởng một chút."

"..." Cái gọi là da mặt này, chính là dùng để khoe khoang đi!

Bên này bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, bên kia sư thái cũng mài đao soàn soạt, vừa gọi điện thoại trực thuộc đến phòng làm việc tổng giám đốc, "Chu tổng, liên quan đến công việc sau khi Viêm Lăng nghỉ ngơi tôi cần phải thương lượng lại với cô một chút, bên nhà phát hành trò chơi còn có chút chi tiết cần chúng ta sửa chữa."

Chu Lam sờ sờ mũi, đại thần nhà cô thật đúng là không phải có ý định bãi công. Không nghĩ nhiều, cầm laptop liền hướng phòng họp dưới lầu chạy đi, còn chưa vào cửa, lập tức quẹo cua chạy ra, quay người lại liền thấy sư thái đứng ở trước cửa như cười như không nhìn cô, "Chu tổng, thời gian quý giá a."

Chu Lam nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, lôi kéo sư thái liền trốn bên cạnh, "Cô biết lúc đại thần nhà tôi phát hiện bị anh tôi lừa là có phản ứng gì không?"

Thời điểm sư thái vừa thấy hai người tay trong tay liền đẩy ra chút, bây giờ nghe Chu Lam ở bên tai ném bom, mí mắt cũng không nâng lên một chút, rất phối hợp hỏi ngược lại, "Phản ứng cái gì?"

"Thiếu chút nữa tuyệt giao a! Là tuyệt giao a!" Hiện tại Chu Lam rất hối hận, sớm biết như vậy sẽ không chơi, sau cùng đem mình chơi đến tàn phế!

Sư thái nhướng mi, vậy thì chơi càng vui!

Vị trí Chu Mặc đối diện cửa, tự nhiên thấy rõ ràng, xem như giải trí, Chu Mặc rất không có lương tâm lôi kéo Lâm Ngạn đứng dậy, "Em còn rõ rõ chuyện lần trước anh đề nghị cho em đến Văn Học Thành thăm thú nhiều một chút không?"

Lâm Ngạn dâng lòng cảnh giác, "Nơi này có cái gì?"

Chu Mặc cười cười, "Có cố nhân!"

Đỡ Lâm Ngạn hướng đến cạnh cửa đứng, Chu Mặc còn chưa vội mở miệng, liền thấy Chu Lam vừa cúi người vừa đâm vào WC nam.

"..."

"..."

"..."

Chu Mặc sờ sờ mũi, cái hàng Chu Lam ngu ngốc này, sau này tuyệt đối không thể để cho Lâm Thang Viên lăn lộn cùng nó!

Lâm Ngạn giật mình nhìn bóng lưng quen thuộc này, "Chu Lam?"

Sư thái rất mất mặt nhìn cửa WC nam, cô có thể làm bộ không biết không?

Chu Mặc nín cười, gõ gõ cửa WC nam, "Xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa thấy qua Thừa Hộ*xuyên thanh (Con trai thứ hai của Hoàng đế Khang Hy)."

Chu Lam nữu nữu niết niết nhô ra nửa cái đầu, hướng Lâm Ngạn cười khúc khích, "Đại thần, hiện tại em sám hối được không?"

Lâm Ngạn trầm mặc, cả nhà này đều là cái truyền thống gì a?!

Chu Mặc nắm sau cổ áo Chu Lam đem cô lôi ra ngoài, "Bên cạnh hình như chính là WC nữ đi?"

Chu Lam rất ngượng ngùng sờ sờ mũi một cái, "Hoảng không lựa chọn, hoảng không lựa chọn, thứ lỗi, thứ lỗi."

"..."

"..."

"..."

Lâm Ngạn dở khóc dở cười nhìn nha đầu kia, lôi kéo cô vào cửa phòng khách, "Được rồi, tôi không trách cô."

Chu Lam lập tức đầy máu sống lại! lấp lánh hữu thần nhìn Lâm Ngạn, "Đại thần, yêu anh một vạn năm!"

"..."

"..."

"..."

Chu Mặc nhịn không được liền một tát chào hỏi cái ót của cô, "Tôi còn chưa có chết đâu!"

Chu Lam phẫn hận quay đầu, "Anh cố ý!" Hại cô ở trước mặt đại thần mất mặt!

Chu Mặc lắc đầu, "Tôi chính là cố ý!"

Chu Lam trầm mặc, mặc kệ hắn, lôi kéo Lâm Ngạn bắt đầu sám hối, "Đại thần, làm một thiếu nữ fan trung thành của anh, em là thành tâm!"

Lâm Ngạn im lặng nhìn cô, "Thành tâm gạt tôi?"

Chu Lam tuôn lệ, "Đại thần, cái này là tội danh có lẽ không có!"*

Lâm Ngạn thật sự là không nhịn được, cười nói, "Được rôi, tôi nói không trách cô. Nếu không phải là cô vẫn luôn như thế giúp tôi, mấy năm nay tôi cũng không biết làm thế nào kiếm tiền nuôi sống đôi tham ăn."

Chu Lam nhìn nhãn tình áy náy của anh cô, lập tức vênh váo tự đắc, "Đại thần, quyết đoán muốn yêu anh một vạn năm!" Kéo tay Lâm Ngạn, tiếp tục tỏ tình, "Kỳ thực đại thần, lúc đó chỉ là chơi thật vui, cảm thấy dùng thân phận fan gặp anh khẳng định thân thiết hơn. Thế nhưng thần tiên mới biết được anh cư nhiên cùng anh trai em có một chân, còn là cái loại tình tiết tương ái tương sát này, làm cho em cũng không tiện mở miệng cùng anh." Chu Lam ủy khuất nhìn cậu, "Cái phiên bản giải thích này anh chấp nhận không?"

Lâm Ngạn gật đầu, "Xem như bồi thường, có một việc cô phải đáp ứng tôi."

Chu Lam vội vàng gật đầu, "Lên núi đao xuống biển lửa, anh nói một câu là được!"

Sư thái thờ ơ lạnh nhạt, đánh chết cô!

Lâm Ngạn nghiêm túc cầm tay cô, khẩn cầu, "Ít cùng Lâm Thang Viên xem những thứ phim truyền hình ngổn ngang kia, đứa nhỏ này gầy đây đều không nói tiếng người rồi, lời kịch từng đoạn từng đoạn, Lâm Đậu Bao học theo, tôi với anh cô đều sắp bị chỉnh điên rồi."

Sư thái nhướng mi, Chu tổng nhà cô quả nhiên là vũ khí sinh hóa!

Chu Lam lặng lẽ rút tay của mình về, rưng rưng gật đầu, cô mất đi một tri kỷ a.

Chú thích:

Cái này là tội danh có lẽ không có: này là câu được lấy ra trong Tống sử · Nhạc Phi truyện. Nguyên gốc Hán việt của nó sẽ là: "Mạc tu hữu, dã hứa hữu" hình dung bịa đặt, thêu dệt tội danh. Bạn Lam chơi chữ dùng cụm đầu của câu đầu chỉ ra mình bị oan không có tội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro