Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm này, Lâm Ngạn hai mươi tuổi, thiếu niên tươi mới xanh mởn. Năm này, Lâm Thanh Sơn, hai mươi sáu tuổi, đã lăn lộn trong xã hội tám năm. Một lần nữa bước vào cô nhi viện, sớm đã không còn non nớt cùng chất phác như năm đó lúc rời đi.

Một đời Lâm Uyển ở cô nhi viện, chiếu cố một nhóm  lại một nhóm cô nhi, nhưng chân chính được bà để trong lòng ngoại trừ con trai ruột, cũng chỉ có Lâm Ngạn. Ngay khi cầm được thư thông báo trúng tuyển đại học mà Lâm Ngạn lấy ra, Lâm Uyển kích động có chút nói năng lộn xộn. Vuốt đầu Lâm Ngạn, hầu như khóc không thành tiếng.

Lâm Thanh Sơn đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, tinh quang trong mắt lóe lên ai cũng không có chú ý, lúc này, bất kể là Lâm Uyển hay là Lâm Ngạn, trong lòng tràn đầy đều là chờ mong đối với tương lai. Một người bị ông trời vứt bỏ, chỉ có chính mình không vứt bỏ chính mình, mới có thể nhìn thấy tương lai ngày sau mình muốn có được. Thế nhưng mộng đẹp không được bao lâu, đã bị Lâm Thanh Sơn dùng thủ đoạn cứng rắn phá vỡ.

Ngày này, ngày ba tháng tám, sinh nhật Lâm Uyển. Lâm Thanh Sơn rất sớm đặt một chỗ ở nhà hàng. Lăn lộn trong xã hội tám năm, Lâm Thanh Sơn cuối cùng có chút thành tựu. Chính mình mở một công ty xây dựng, nói có chút không dễ nghe, cũng chính là đốc công. Thế nhưng đối với một người thanh niên nghèo nửa mù chữ hai bàn tay trắng như Lâm Thanh Sơn mà nói, chút thành tựu ấy cũng đã đủ để Lâm Uyển cao hứng vì đứa con trai này.

“Thanh Sơn, không cần dùng tiền bậy bạ, có cái gì ăn mừng ta làm cho con là được rồi.” Lâm Uyển cho dù tâm vui vẻ con trai hiếu thuận, thế nhưng dù sao cũng là người chịu được khổ, nói cái gì cũng không muốn đến nhà hàng đốt tiền này.

Lâm Thanh Sơn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Lâm Ngạn đang từ bên ngoài cửa đi vào, làm bộ lạnh mặt, “Lại xài không được mấy đồng tiền, nhân dịp sinh nhật mẹ, con cũng muốn ăn mừng cho Lâm Ngạn một trận.

“Xuyên qua chi nữ phối nghịch tập. Đây chính là sinh viên đại học đầu tiên của chúng ta, phải chúc mừng a.”

Lâm Uyển vừa nghe lời này, quả nhiên liền không từ chối nữa. Con trai lớn muốn làm riệc ăn mừng cho con trai nhỏ, người làm mẹ là bà nếu như thất bại liền không có ý gì. Lâm Ngạn vừa mới vào cửa còn không biết rõ tình huống gì, đã bị Lâm Thanh Sơn bắt đến quán rượu.

“Mẹ Lâm, thật xin lỗi, gần đây con bận việc làm thêm, đều quên hôm nay là sinh nhật người.” Lâm Ngạn có chút ảo não, để kiếm đủ học phí, hiện tại cậu cơ bản một ngày đêm muốn làm ba công việc, mỗi ngày trở về cơ bản đều là trực tiếp mệt tê liệt, đâu còn có tinh lực đi quản những chuyện khác.

Lâm Uyển cho đến bây giờ đều không phải là một người so đo, lôi kéo con trai nhỏ đút đồ ăn. Thấy thân hình Lâm Ngạn càng ngày càng gầy gò, cái người mẹ nuôi là bà nhìn cũng rất khó chịu.

Bữa cơm này ăn coi như tận hứng, thế nhưng Lâm Ngạn là thể chất một chén liền say, lại là cái loại say rồi còn không ăn phận. Lâm Thanh Sơn thấy mục đích đã đạt được, liền đem Lâm Ngạn trở về chỗ của mình. Nếu như không phải Lâm Uyển ngày mai còn phải đi chiếu cố một bạn nhỏ bị bệnh, có thể sẽ không có hàng loạt chuyện về sau này. Đáng tiếc, cho dù không có lúc này, vẫn là có lúc tiếp theo. Lâm Thanh Sơn nhận thầu một công trình xảy ra chuyện, cho dù hắn đem tiền tích góp nhiều năm đều đền vô rồi, cũng không thể rõ ràng đem chuyện này làm yên.

Lâm Thanh Sơn nhìn Lâm Ngạn nằm trên ghế sa lon không rên một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng, không khỏi nhướng mi. Có thể bởi vì nguyên nhân thân thể không giống với những người đàn ông khác, Lâm Ngạn bình sinh vô cùng tinh xảo nhu nhược. Cũng đúng là như vậy, mẹ của mình mới có thể thận trọng nuôi lớn cậu như vậy, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Thanh Sơn cầm thuốc trong tay, do dự một chút, hắn cùng với Lâm Ngạn mặc dù không có huyết thống, thế nhưng dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tại trước khi xuống tay, hắn quả thực do dự. Đáng tiếc, thân tình có lớn hơn nữa trước mặt gánh nặng nợ nần Lâm Thanh Sơn không kham nổi liền có vẻ không quan trọng như vậy. Nếu như có thể, Lâm Thanh Sơn hắn đều không ngại đem mình bán, đáng tiếc  luận giá trị mà nói, Lâm Thanh Sơn hắn thật đúng là không đáng giá.

Một khắc kia mớm thuốc, tay Lâm Thanh Sơn run một cái, lập tức liền hung hăng cạy miệng Lâm Ngạn ra đem thuốc đổ vào. Không đến hai mươi phút, liền thấy Lâm Ngạn có chút khó nhịn kéo cổ áo mình đang mặc lên. Lâm Thanh Sơn đứng ở một bên, không có lập tức gọi điện thoại, chỉ là chụp tấm ảnh Lâm Ngạn nằm gửi đi, chỉ chốc lát sau có tiếng báo tin nhắn tới, thành giao!

Lâm Thanh Sơn đi đến, sờ sờ trên mặt Lâm Ngạn, “Lâm Ngạn, mẹ tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, lúc này đây xem như cậu trả ân tình Lâm gia tôi.” Nói lời tự an ủi mình, Lâm Thanh Sơn ôm lấy Lâm Ngạn đi xuống gara dưới tầng hầm. Đẩy một cánh cửa nhỏ giấu bên cạnh ra, vừa đi vào cửa lại là một cảnh tượng khác.

Không có bất kỳ xa hoa trụy lạc, trong phòng lớn như vậy cũng chỉ có một cái sân khấu rực rỡ, phía dưới một mảnh đen nhánh. Lâm Thanh Sơn đứng ở cửa để bảo vệ kiểm tra chứng minh thư, liền dẫn Lâm Thanh Sơn rón rén vòng qua ven sân khấu rồi đi đến cái phòng khác phía sau sân khấu.

Ngồi chờ ở bên đó chính là một người đàn ông mặc áo trắng ngắn tay quần đùi đen, bộ dáng rất bình thường, thế nhưng Lâm Thanh Sơn biết trọng lượng người này.

“Triệu tổng, tôi mang người tới cho anh.”

Cái ngày được gọi là Triệu tổng này cũng không phải ai khác, chính là ông chủ phòng đấu giá ngầm này, lăn lộn nhiều năm trong hắc đạo, biểu hiện ra rửa tay gác kiếm, lén lút làm hoạt động đầu cơ trục lợi này. Xốc lên quần áo Lâm Ngạn vừa nhìn, gật đầu một cái, “Lớn lên không tệ lắm, trị giá nhiêu đó tiền.”

Hướng người bên cạnh gật đầu, chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng đi tới, từ trong tay Lâm Thanh Sơn nhận lấy Lâm Ngạn. Lâm Ngạn vốn là ý thức không rõ, bị đút thuốc cả người khó chịu muốn chết, hơn nữa xóc nảy như vậy, nhất thời không thoải mái. Theo bản năng nắm tay của Lâm Thanh Sơn, để lại trên cánh tay của Lâm Thanh Sơn mấy đường vết máu.

Triệu tổng liếc mắt nhìn Lâm Thanh Sơn, từ trong lòng móc ra một tờ chi phiếu, ném tới trên mặt Lâm Thanh Sơn, “Hiểu rõ liền cút nhanh lên.”

Lâm Thanh Sơn nhất thời thông minh, hắn đã không còn đường rút lui, nếu như ở chỗ này giữa chừng bỏ dở, chết càng nhanh.

Công tử, chơi gay không?. Thời khắc này Lâm Thanh Sơn vô pháp nói rõ trong lòng mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nếu như nói lợi dụng Lâm Ngạn thì sớm đã có dự mưu, như vậy nhìn thấy tình trạng bây giờ, Lâm Thanh Sơn chỉ có chết cũng không quay đầu cũng quyết không thể hối hận. Hiện tại đã không phải là nói hắn muốn hối hận là có thể hối hận, huống chi lúc này hối hận thì như nào, như vậy lại là khoản nợ rối bời!

Hết thảy này đây, Lâm Ngạn đã bị thuốc khống chế không biết, cậu cũng không có khả năng biết. Nóng, cả người đều nóng, nóng đến Lâm Ngạn muốn xé mở từng món quần áo trên người mình, ai có thể cho cậu một chút nước lạnh hạ nhiệt được không. Cậu ở trên sân khấu xé rách quần áo của chính mình, ánh mắt tham lam trong bóng tối cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm màn trình diễn xuất sắc trên sân khấu.

Nhìn một chút thẻ đấu giá bày trong tay, song tính, vậy thì càng thú vị rồi.

Lúc Diệp Cảnh Văn đẩy cửa tiến vào, Lâm Ngạn vừa lúc đem áo sơ mi quần đùi của chính mình đều cởi xong, thời điểm tay chính mình đang nắm quần lót. Mọi người bị quấy nhiễu hăng hái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị Diệp gia công tử này một bộ cờ lơ phất phơ đứng ở cửa, thế nhưng ánh mắt lại thẳng tắp thậm chí có chút không thể tin nhìn người đang biểu diễn ở trên sân khấu.

“Trên sân khấu là người nào?” Diệp Cảnh Văn nhìn như tùy ý hỏi một câu với người phục vụ bên cạnh, người phục vụ kia cũng là một người thông minh, lập tức ghé vào tai giải thích một câu. Diệp Cảnh Văn gật đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng liền nhìn thấy một nhóc con ăn mặc kiểu người phục vụ đi tới, “Diệp tiên sinh, ông chủ Tiền nói Diệp tiên sinh vừa bỏ lỡ phiên đấu giá, quân tử giúp người thành ước nguyện, ngày hôm nay mỹ nhân này chính là ông chủ Tiền đưa tặng cho Diệp tiên sinh.”

Nhóc con một miệng tiếng phổ thông tiêu chuẩn cứ thế đem Diệp Cảnh Văn chọc cười, họ Tiền này còn thật biết điều. Muốn từ trong tay mình móc chút thịt, ngược lại rất có ánh mắt. Bất quá, ngoại trừ Diệp Hằng, đưa ai cho hắn cũng đều không có ý đó.

“Làm phiền giúp tôi cảm ơn ý tốt của ông chủ Tiền, vô công bất thụ lộc.” Diệp Cảnh Văn tuy rằng chán ghét những chuyện thế này, thế nhưng thương trường chính là thương trường, dù cho không thích, ngươi cũng phải hiểu đúng mực.

Nhóc con kia giống như quay đầu nhìn, lập tức có chút bối rối liếc mắt nhìn Diệp Cảnh Văn, “Diệp tiên sinh, người đều đã đưa đến trong phòng ngài, ngài xem…”

“…” Diệp Cảnh Văn quay đầu, quả nhiên lúc nói mấy câu này, trên sân khấu đã thay đổi một cô nương mị nhãn như tơ, không khỏi lắc đầu, chuyện này đều gọi cái gì a! Vốn chính là đến xem một chút, ai biết còn chọc phải một phiền phức.

Vừa định quát lớn người phục vụ một câu, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, Diệp Cảnh Văn ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút vẫn là gọi điện thoại, “Quỷ tửu đang ở đâu?”

Bên đầu kia điện thoại không có mở miệng, tiếng nấc rượu ngược lại rất vang. Diệp Cảnh Văn không khỏi lắc đầu, hai người bọn họ chính là anh không ra anh, em không ra em, đều thích người không nên thích.

Quay đầu liếc mắt nhìn người phục vụ vẫn theo hắn, “Đem người kia đưa đến địa chỉ này, nhớ rõ, chuyện này nếu có người thứ ba biết, G thị này cậu cũng không cần nghĩ lại lăn lộn.”

Phía sau người phục vụ kia tất cả mồ hôi lạnh đều chảy ra, vội vàng gật đầu đi ra ngoài, bất quá trong tay ngược lại nhiều thêm tờ chi phiếu. Diệp Cảnh Văn nhìn bóng lưng của người phục vụ đi xa, tâm kỳ thực cũng không có suy nghĩ nhiều. Bây giờ Lâm Ngạn đối với bọn hắn mà nói, cũng bất quá là một cậu bé có dáng dấp có chút giống Khâu Thiện mà thôi. Cho dù đập vỡ đầu Diệp Cảnh Văn hắn cũng sẽ không nờ tới chuyện phát sinh phía sau niều như vậy, hắn càng sẽ không ngờ tới cậu bó bình bình thường thường này có một thân thế phức tạp như thế, có một thân thể phức tạp như vậy.

Thời điểm Chu Mặc nhìn thấy Lâm Ngạn, cũng thật không nghĩ nhiều như vậy, hắn say, say đến đi đường đều nghiêng ngả. Thấy cậu bé nằm ở trên giường không ngừng vặn vẹo thân mình, trong nháy mắt Chu Mặc dại ra.

“Diệp tiên sinh đã có dặn dò, có tình huống gì mời ngài tự mình gọi điện thoại cho anh ấy là được.” Người phục vụ cầm tiền làm cũng rất tận lực, trước khi đi còn rất có chừng mực đóng cửa giùm cho Chu Mặc. Chu Mặc bưng một ly rượu còn đang ngẩn ngơ nhìn giường.

Diệp tiên sinh? Diệp Cảnh Văn? Cái tình huống gì đây?!

Chu Mặc có chút ngạc nhiên nghiêng ngả đến bên giường, lắc lư đầu Lâm Ngạn tránh trái tránh phải, lắc lắc đầu không tỉnh táo lắm vừa nhìn, dây đàn trong đầu nhất thời cắt đứt, Khâu Thiện?! Khâu Thiện!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro