Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel Zhou ! Quả thực là tên xấu xa. ! Nghĩ đến thủ đoạn ti bỉ của hắn , dù hai ngày đã qua , Patrick vẫn rất khó chịu , hắn chẳng những hôn cậu , còn giả bộ khoe khoang sức hút của bản thân trước mặt cậu , hắn đúng hèn hạ , dám thủ đoạn để áp đảo cậu . Thật sự là......quá vô sỉ !

Đôi môi đầy đặn mím chặt lại , đầu ngón tay đè thật mạnh xuống những phím đàn của cây đàn dương cầm màu trắng quý phái , khiến cho âm điệu của bản giao hưởng Beethoven bị lạc nhịp và trở nên lộn xộn , điều này xuất phát từ tâm trạng phức tạp của của người đang chơi , đầu ngón tay lướt rất nhanh qua phím đàn , mặc dù đang chìm đắm trong thanh âm ngân vang đầy hỗn loạn và cao vút của bản nhạc cổ điển , vẫn không thể làm giảm bớt cơn tức giận đang cuộn trào trong tâm trí cậu .

Đáng giận ! Thật đáng giận ! Hắn ta thật đáng ghét khi biến mất tăm mất dạng hai ngày qua , ở câu lạc bộ cũng không thấy được mặt hắn mà hắn cũng không có đưa bé Prim về nhà , sau đó mới nghe được hắn không đến trường là có việc quan trọng .

Mọi chuyện về hắn , cậu không cần phải đi dò hỏi , vì hắn có rất nhiều fan hâm mộ , chỉ cần là đời tư của hắn qua miệng của bọn họ là có thể biết ngay , nguyên lai ở trường hắn rất nổi tiếng , dù hắn lãnh đạm và xa cách , đối mặt với rất nhiều nữ sinh xinh đẹp , hắn vẫn không hề có một biểu tình nào khác lạ , ngay cả hoa hậu giảng đường hắn cũng vờ như không thấy .

Hắn là thiên tài âm nhạc ở trường học, mặc dù rõ ràng rất hiếm khi đến trường nhưng lại luôn đứng đầu khoa thanh nhạc của trường , cho dù hắn có vắng họp , giáo sư cũng không tức giận , hắn chính là học trò cưng của các giáo sư .

Cậu còn nghe nói hắn rảnh rỗi lại đi đến các buổi hòa nhạc quốc tế để dự thính , còn cùng các giáo sư bậc thầy trao đổi bàn luận , tất cả họ đều rất yêu mến hắn , không những thế còn muốn đem hắn trở thành học trò cưng của chính mình .

Cũng chưa từng nghe qua hắn kết giao với bạn gái , bất quá bên cạnh lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh , thường xuyên có người nhìn thấy hắn thường lui tới mấy quán ăn đêm , hơn nữa mỗi lần xuất hiện bên cạnh luôn có những cô gái xinh đẹp , mà những cô gái này đều sành sỏi , trưởng thành , mà dáng người bọn họ cũng rất hấp dẫn , nóng bỏng đến mê người .

Nghe bạn học hắn bàn tán , hắn chỉ có hứng thú với phụ nữ trưởng thành ? So với mấy nữ sinh ngây ngô , trong sáng hắn căn bản không cho vào mắt . Bạn học của hắn , còn có mẹ kế , bé Prim nhận thức về con người hắn cũng không giống nhau , trong mắt mẹ kế hắn là một đứa em trai hiểu chuyện , ngoan ngoãn , ở bé Prim ánh mắt chính là người cậu ruột hết mực yêu thương , chiều chuộng đứa cháu gái , bạn bè thì cho hắn là một người lạnh lùng , kiêu ngạo , một chàng thanh niên bất cần đời , bản thân lại quá tự tại và phóng khoáng .

Còn hắn ở trong mắt cậu mang ý nghĩa gì ? Patrick cắn môi , mười ngón tay hơi dùng sức ở trên phím đàn lướt đi rất nhanh , hắn trong mắt cô chính là tên xấu xa , ti bỉ nhất ! Nếu hắn đối với những người ngây thơ không có hứng thú , vì sao lại muốn thân mật với cậu ?

Những lời nói đấu khẩu với hắn , luôn văng vẳng bên tai cậu , những câu từ hết sức tàn nhẫn và mang đầy tính chất khiêu khích , cậu hiểu rõ hắn đối với nụ hôn kia không hề có cảm giác , hay ý tứ gì khác mà cậu thì lại vô cùng bối rối không thôi , chỉ có cậu là xúc động trước hành động táo bạo của hắn ! Cậu mới là không cần ! Tuyệt đối không ! Phím đàn bị mười ngón tay dùng sức nhấn mạnh xuống , khiến cho nó phát ra những âm điệu chói tai vang vọng khắp phòng .

Cậu không ngừng hít sâu , hàm răng khẽ cắn nhẹ cánh môi , cậu vẫn nhớ rõ nụ hôn của hắn mang hương vị gì " Thật đáng giận ! " Cậu tức giận đến nỗi mím chặt đôi môi đang run run . Bỏ qua cảm xúc xấu hổ , cậu nhớ rõ từng xúc cảm tê dại trên cánh môi mình có bao nhiêu là tư vị , rõ ràng sự tiếp xúc vô cùng mãnh liệt , vẫn còn đọng lại trong tâm trí khó có thể quên .

Đã qua hơn nửa tháng , làm như thế nào vẫn không thể quên được ...... Cậu bị làm sao vậy? Vì sao vẫn mãi nghĩ đến tên xấu xa Daniel Zhou kia cơ chứ ? Patrick nghĩ mãi vẫn không hiểu ? Nỗi phiền muộn trút dần lên từng phím đàn , đầu ngón tay không ngừng lướt qua bề mặt phím đàn nhưng lòng cậu không hề có cảm giác thanh thản , những nốt nhạc đơn điệu của cây đàn dương cầm phát ra trong vô vọng tĩnh mịch .

Lần đầu tiên chạm vào đàn , là khi cậu được mười ba tuổi , là mẹ kế đã dạy cho cậu . Cậu nhớ rõ cái cảm giác thích thú khi lần đầu tiên được chơi đàn , nhìn thấy mẹ kế dạy cho Prim đánh đàn , mà Pim vốn không có tính nhẫn nại bị ép ngồi mãi ở đàn dương cầm , cả người khó chịu , thân thể không ngừng xoay tới xoay lui , căn bản là không chịu được việc phải ngồi yên một chỗ .

Vậy mà mẹ kế lại vô cùng kiên nhẫn nói với bé Prim rằng : " Primmie , con không phải rất thích nghe cậu đánh đàn sao ? Sắp đến sinh nhật cậu rồi ! Con không chịu luyện tập chăm chỉ thì sao đánh đàn cho cậu nghe được ? "

Lời nói của mẹ kế làm cho cậu dừng lại cước bộ . Hắn biết đánh đàn ? Cậu không thể tưởng tượng được điều đó , lại nhịn không được đứng bất động ở tại chỗ nghe mẹ con hai người họ nói chuyện . Sau đó mẹ kế phát hiện ra sự hiện diện của cậu , giọng nói dịu dàng đầy quan tâm hỏi xem cậu có thích đánh đàn hay không? Cậu nghĩ sẽ lắc đầu nhưng lại tỏ vẻ do dự , mẹ kế như là nhìn ra điều gì đó , nắm lấy tay cậu , nói cho cậu nghe những bước cơ bản về thanh nhạc , tiếp đến là dạy cậu cách đánh đàn .

Cậu đối với đàn dương cầm tiếp xúc quá trễ , các ngón tay luôn cứng ngắc , cậu như thế nào lại quá si mê , ngày qua ngày miệt mài nỗ lực học tập , mỗi ngày đều dành ra nhiều giờ để luyện đàn .

Cậu không phải thiên tài , tay nghề đánh đàn của cậu hiện tại chính là nhờ sự nỗ lực cố gắng mới đạt được . Mà khi mẹ kế dạy cho cậu đánh đàn , cậu trở thành một đứa học trò được sủng ái nhất , qua lời kể của bà , cậu biết hắn học đánh đàn từ nhỏ , trời sinh hắn đối với âm nhạc có thiên chất bẩm sinh , tiếng đàn của hắn điêu luyện mà động lòng người , làm cho người khác nghe xong liền khó có thể quên được , nếu không phải hắn quá cô lập , thái độ lại quái gở khó hiểu , bằng không sẽ có rất nhiều người trong giới âm nhạc tán thưởng không ít .

Cậu nhớ rõ biểu hiện của mẹ kế khi kể về hắn đầy tự hào , làm cho cậu không khỏi tò mò , muốn nghe hắn đánh đàn một lần , bất quá còn chưa có cơ hội nghe qua . Cậu biết rõ nhiều việc về hắn , hắn biết đấu kiếm , cậu cũng muốn học qua ...... Patrick không khỏi giật mình , loáng thoáng như là hiểu được cái gì , khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu tình kinh ngạc , cậu sợ tới mức nhảy dựng lên .

" Không có khả năng ......" Cậu làm sao có thể sẽ...... " Cái gì không có khả năng ? " Thanh âm mềm mỏng đột nhiên truyền đến .

Patrick hoảng sợ , ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa , vẻ mặt bối rối nhanh chóng bị che lấp " Dì , đã ở đây từ khi nào ? " " Vừa đến , vừa vặn nhìn thấy con đang đánh đàn ." bà Ninh mỉm cười , bắt gặp Patrick khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có , không khỏi thở dài trong lòng , đứa nhỏ này luôn có vỏ bọc cho chính mình .

" Luyện đàn không được tốt sao? " Bà vỗ nhẹ tay Patrick , hòa ái nhìn cậu .

" Vâng ! " Patrick gật đầu , từng bước lui xuống dưới , tránh đi sự đụng chạm thân mật của bà Ninh . Cậu biết bà Ninh đối với mình rất tốt , nhưng mà cậu lại không có thói quen được người khác quan tâm , theo bản năng tự tạo ra khoảng cách .

Bà Ninh cũng hiểu được , thấy cậu tỏ vẻ không muốn liền đưa tay rút lại bên người , cái gì cũng chưa nói , bên môi vẫn hiện rõ ý cười, cử chỉ dịu dàng . " Nghe nói con học cùng trường với Daniel ? "

" Vâng ! " Patrick gật đầu , nghe được tên của hắn , trong lòng lại loạn cả lên .

" Trùng hợp thật . " bà Ninh nở nụ cười tươi . " Nếu có gì không biết , con có thể hỏi Daniel , em ấy là hội trưởng , đương nhiên sẽ tận tình chỉ dạy cho học đệ ."

Patrick không đáp lời , cậu là nghĩ mình cùng Daniel hẳn sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau , vì cậu đã quyết định ngày mai sẽ rút lui khỏi câu lạc bộ đấu kiếm , cậu không nghĩ sẽ lại cùng hắn chạm mặt nữa .

Thấy cậu không nói lời nào , bà Ninh cũng không để ý , thái độ vẫn rất dịu dàng . " Patrick , đã lâu không có nghe con đánh đàn , con có thể đàn một bài cho dì nghe được không ? "

Patrick hoàn hồn , không có lý do gì để cự tuyệt , đành phải ngồi vào đàn dương cầm , quay đầu hỏi mẹ kế . " Dì muốn nghe bài gì ??? "

" Con hiện tại muốn đàn bài gì , dì liền nghe bài đó . " bà Ninh cũng tìm cho mình một một chiếc ghế dựa khác rồi ngồi xuống , cười khanh khách nói với cậu .

Hiện tại ...... Cậu căn bản không có tâm tư để đánh đàn , đầu óc rối tinh , tâm tình mê loạn làm cho cậu không thể bình tĩnh để đánh đàn .

Đặt tay lên phím đàn , cậu nhắm mắt lại , đầu ngón tay tùy ý tạo ra âm vang . Tiếng đàn nhẹ nhàng mà lôi cuốn nhưng lòng của cậu lại là một mớ hỗn độn , nhắm lại mắt đều ẩn hiện thân ảnh không nên có của người kia , khiến cho tiếng đàn của cậu là sự pha trộn đầy mê hoặc , còn có trốn chạy tình cảm của chính mình .

Patrick hơi nóng nảy , vì thứ cảm giác mà mình không nên có mà lòng ngực thắt chặt , làm sao có thể chứ ? Cậu , cậu mới không có khả năng ...
Bản nhạc dần lạc điệu , đầu ngón tay dừng lại trên phím đàn .

" À ? Say you love me . " Đột nhiên truyền vào giọng nói trầm thấp vang lên " Bài hát của Patti Austin *, đàn cũng không tồi ."

Patrick nhanh chóng nhìn về phía cửa . " Hắn ......" Hắn như thế nào ở đây ? Nhìn đến Daniel, lòng của cậu thoáng chốc trở nên càng loạn hơn .

" Daniel ." bà Moon đứng dậy đi về phía em trai , " Patrick đàn rất khá phải không ? Chị thấy là tốt lắm ." Bà nhìn về hướng Patrick trên mặt tràn đầy kinh ngạc .

" Patrick , con tiến bộ rất nhiều , tiếng đàn hay hơn trước nhiều lắm . Đúng rồi , này Daniel , khó có cơ hội chạm mặt nhau , em cùng Patrick hợp tấu thử xem ."

" Không cần đâu dì...... "

" Đúng đó ! " Ý tưởng vừa lóe lên , Daniel không có cự tuyệt . Hắn chủ động đi đến trước đàn dương cầm , ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn xuống phím đàn " Thanh âm không sai biệt mấy , âm sắc vừa đều vừa nhẹ rất khá ."

Hắn ngồi vào ghế đàn dương cầm , quay đầu nhìn về phía Patrick . " Ngồi xuống đi ! " Patrick nhíu mày nhìn hắn , không hiểu hành động hắn có ý tứ gì .

" Patrick ?" Bà Ninh nghi hoặc nhìn cậu . " Làm sao vậy ? Con không muốn cùng Daniel hợp tấu sao ? "

" Không có . " Patrick thở sâu một hơi , ngoan ngoãn nghe lời ngồi vào bên cạnh hắn , tận lực làm cho chính mình ngồi yên trên ghế dựa bên cạnh , không hề chạm vào hắn , nhưng lại vẫn là có thể cảm nhận được từ da thịt hắn truyền đến độ ấm . Ý nghĩa kia làm cho tâm cậ càng hoảng loạn .

" Muốn đàn bài nào ? " Thấy cậu ngồi cách xa hắn như vậy , Daniel hơi hơi nhíu mày , khóe môi gợi lên ý cười . " Vậy đàn lại bài Say you love me đi ! Cậu trước ? " Ngón tay đặt trên phím đàn , Patrick cố gắng bỏ qua sự tồn tại của hắn , bắt đầu đàn lên khúc nhạc dạo , mà hắn lập tức theo ở phía sau . Lần đầu tiên nghe được tiếng đàn của hắn , cậu ngẩn cả người , thiếu chút nữa thất thần .

Cậu cố gắng ổn định cảm xúc , cố gắng không cho chính mình bị tiếng đàn của hắn kéo đi , mười ngón tay ở phím đàn đánh lên vừa phải , lỗ tai cũng không ngừng lắng nghe tiếng đàn đầy mê hoặc của hắn .

Âm thanh nhẹ nhàng , êm ái nối đuôi theo sau tiếng đàn cậu , không nóng nảy áp đặt , không có đuổi theo quyết liệt , tựa hồ như một kỵ sĩ âm thầm thủ hộ cậu , tự nhiên như vậy cùng cậu dung hợp lẫn nhau . Mà cậu , giống như hoàng tử được thiên sứ bảo hộ .

Cậu không khỏi đỏ mặt , cảm giác tim mình đập nhanh hơn , bình bình , bịch bịch ...... Cậu cơ hồ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình .

Hắn cũng nghe thấy sao? Nghĩ vậy , Patrick không khỏi bối rối , chỉ sợ bị phát hiện . Đừng đập loạn , mau tỉnh táo lại ! " Cậu nhóc yêu thầm ai à ? " Điệu nhạc cuối cùng dừng lại , Daniel đột nhiên ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi , mới vừa rồi hắn đứng ở cửa nhìn thấy rất rõ .

Theo tiếng đàn lẻn vào tai , hắn có thể cảm nhận được tình cảm rối loạn trong cậu , có thể là do mối tình đầu của cậu , có điều gì đó kiêu hãnh khiến cậu không chịu thừa nhận . Mà khi cùng cậu hợp tấu, tình cảm của cậu càng kịch liệt hơn , tiếng đàn đã tiết lộ tất cả nỗi lòng của cậu . Là người như thế nào đã khiến cho cậu yêu mến quá đỗi ??? "

Patrick khẽ chấn động " Tóm lại không phải anh ! " Cậu nói nhỏ , ánh mắt cũng không dám nhìn về phía hắn , chỉ sợ lại bị phát hiện , cậu lập tức đứng dậy , bước nhanh ra khỏi phòng tập đàn .

" Patrick !!! " Thấy cậu đột nhiên rời đi , bà Ninh khó hiểu nhìn về phía em trai . " Làm sao vậy ? Daniel , em đã làm gì Patrick ?"

" Chị có nhìn thấy em làm gì cậu ấy sao ? " Daniel nhún vai, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ vô tội nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía cửa , nghĩ đến cậu thương tâm rời đi , mày hắn không tự giác nhíu chặt, bất an . Cậu ta yêu thầm ai ? Cậu không có khả năng thích hắn , không có khả năng !

Patrick tuyệt đối không thể thừa nhận , hai người căn bản không thường chạm mặt , ánh mắt của hắn chưa bao giờ đặt ở trên người cậu , thậm chí , hắn chán ghét cậu ! Bởi vì cậu họ Nattawat , hơn nữa cậu trước kia còn đẩy ngã Prim xuống nước , thiếu chút nữa hại chết Prim .

Hắn đối với cậu căn bản không có hảo cảm gì , mà cậu ...... cũng không thích hắn , luôn chú ý đến hắn chính là do thời gian dài tới nay đã dưỡng thành thói quen mà thôi .

Học đánh đàn là vì cậu cảm thấy đàn dương cầm rất thú vị , đấu kiếm cũng như vậy , vào trường này cũng thế , bởi vì ở đây nổi tiếng về âm nhạc , để cậu có thể học được nhiều kĩ năng thanh nhạc tốt hơn .

Tuyệt đối không phải bởi vì hắn, không phải!

Patrick cắn chặt cánh môi , mấy ngày hôm trước cậu đã rút lui khỏi câu lạc bộ , trốn ở nhà để tránh cơ hội chạm mặt Daniel . Cậu cũng không muốn lại tò mò về chuyện này chuyện kia của hắn , cho dù là học chung một trường nhưng cậu chỉ mới năm nhất còn hắn đã là sinh viên năm thứ tư , sẽ rất hiếm có khả năng chạm mặt nhau , cậu cứ như vậy an ổn tránh đi hắn mấy ngày .

Cậu nghĩ, việc rút khỏi câu lạc bộ của mình hắn nhất định nghe được , là hắn cũng không có tới tìm cậu , hẳn là tán đồng ý muốn rút khỏi câu lạc bộ của cậu ? Cũng đúng , ngay từ đầu hắn cũng không muốn cho cậu tham gia , cậu rút lui chính là hợp ý hắn .

Mi mắt cụp xuống , Patrick nói không nên lời những cảm giác ngổn ngang trong lòng , rõ ràng không nhìn lại nghĩ đến hắn nhưng là hắn cũng như vậy chẳng thèm quan tâm , coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua , làm cho lòng cậu không khỏi cảm thấy mất mát .

Rõ ràng là chính mình lựa chọn , mà khi đã làm , cậu lại phát hiện chính mình tựa hồ tuyệt nhiên không vui vẻ chút nào . Cậu sớm nên biết , cậu đối hắn mà nói vốn không tính là cái gì , trong lòng hắn chỉ có dì cùng bé Prim , mà cậu , chính là người họ Nattawat mà hắn chán ghét nhất .

Không sao cả , dù sao......

Dù sao cậu cũng không thích hắn ! Cậu lại phiền muộn lo nghĩ , đi đến phòng học tập đàn , muốn đánh đàn để giải tỏa trong lòng nỗi buồn , cậu mới nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa , chợt nghe đến bên ngoài cửa một cuộc đối thoại .

" Em thích anh ." Patrick ngẩn ra , không nghĩ tới sẽ có người tự nhiên tỏ tình công khai , cậu đang muốn lặng lẽ đóng cửa lại , mắt lại nhìn đến một thân ảnh quen thuộc , cậu ngẩn ra, bàn tay muốn đóng cửa đột nhiên dừng lại .

Bên trong phòng học , Daniel ngồi ở trên bàn , trên người áo sơmi bị thoát mở , tư thái mị hoặc nhắm mắt mà cô gái kia thân mật dán chặt vào hắn , trên người quần áo không chỉnh tề , bầu ngực tuyết trắng kề sát vào lồng ngực tinh tráng của hắn .

Cậu mím môi , trong lòng nhanh chóng có một chút cảm giác đau đớn , nhìn đến tình cảnh ái muội này , cậu có thể tưởng tượng được mới vừa rồi ở trong phòng học phát sinh ra chuyện gì .

Hèn hạ !

" Thì sao ? " Daniel mở mắt ra , khuôn mặt tuấn mỹ , không có một chút ý cười , tóc đen tán loạn , vài sợi tóc lạc giữa trán , càng lộ rõ thêm một tia cuồng dã trên dáng vẻ hắn . Lúc này hắn giống như đồ xấu xa , bộ dáng tà tứ dễ dàng làm lay động lòng của phụ nữ , lại làm cho người ta không thể bắt lấy .

" Daniel, để em làm bạn gái của anh có được không ? " Cô gái kia với ngón tay thon dài ở trước ngực hắn vẽ loạn , nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn , trêu đùa cái cằm khêu gợi của hắn .

" Không được ." Không chút nghĩ ngợi , Daniel mở miệng cự tuyệt , trên mặt hiện lên một tia phiền chán, hắn đem cô gái đẩy ra , tự mình sửa sang lại quần áo trên người .

" Daniel !" Hắn đột nhiên tỏ ra biểu tình lãnh đạm làm cho cô gái kia hết sức sửng sốt , mà ở ngoài cửa Patrick cũng nhìn thấy được mặt của cô ta , nhận ra người con gái đó là ai . Là người luôn xem cậu không vừa mắt , hoa khôi giảng đường !

" Vì sao ? Anh không thích em ? " Cô gái truy vấn .

" Không thích . " Daniel lưu loát trả lời làm cho cô gái tổn thương .

" Em không tin , vậy anh vừa mới vs em là vì sao ??? ......"

" Là cô tự chính mình dâng lên không phải sao ? " Daniel nhún vai , vẻ mặt lãnh đạm . " Tôi chỉ không cự tuyệt mà thôi . "

Hắn vừa vặn đang buồn bực , là chính cô ta tự dâng mình tới cửa làm cho hắn giải sầu nhưng tâm tình của hắn một chút cũng không khá lên được .

(ủa trời, =))) tui đọc bộ này lâu rồi nên quên một vài chi tiết, chừng đến đoạn này bỡ ngỡ quá z :=)))) )

Mày vênh lên , Daniel cảm thấy tâm tình của mình vẫn không tốt , rất khó chịu , mà tất cả đều là do hắn nhận được cái tin tức đồ chết tiệt kia rút lui khỏi câu lạc bộ .

Hơn nữa đơn xin rút khỏi câu lạc bộ còn không phải do bản thân cậu tự mình đưa tới , mà là tùy tiện nhờ người khác tiện tay đưa đến cho hắn .

Qua một ngày , rồi mấy ngày sau đó , cậu liền thật sự biến mất hoàn toàn, rõ ràng hai người học cùng một trường , cùng luyện tập trong một phòng , bất quá lại hoàn toàn không chạm mặt nhau .

Hắn sớm đã biết , một người năm thứ nhất và một kẻ năm thứ tư , cơ hội chạm mặt nhau rất là thấp , lúc trước hắn không phải cảm thấy may mắn vì điều này sao ? Nhưng là , tâm tình của hắn không hiểu sao ngày càng kém .

Nhưng muốn hắn đi tìm cậu ...... Hắn mới không thèm . Tìm cậu làm cái gì? Rút lui thì rút lui , nhìn đến cậu , hắn cũng không vui vẻ gì lắm . Có thể tưởng tượng nghĩ là như vậy nhưng tâm tình của hắn lại càng ngày càng bứt rứt , ngay cả đánh đàn cũng không giúp hắn giải tỏa được phiền muộn .

Ngay tại thời điểm buồn chán mà cô ta lại chính mình dâng lên cho hắn , thấy bộ dạng cô cũng rất khá còn có thể đập vào mắt , hắn cũng liền không suy nghĩ tiếp nhận rồi .

Nhưng là , tâm tình của hắn vẫn rất kém , không phải vì phát tiết mà cảm thấy một tia vui sướng , ngược lại càng cảm thấy âm trầm , thật sự là gặp quỷ !

" Cô có thể đi , tôi còn muốn luyện đàn ." Sửa sang lại quần áo , Daniel mặt không chút thay đổi nhìn cô ta .

" Anh ......" Sự vô tình của hắn làm cho cô gái kia tức giận , cái cảm giác bị nhục nhã làm cho cô sinh khí nâng lên cánh tay .

Daniel bắt lấy tay cô ta , mày nhướng lên , khóe môi gợi lên trào phúng " Có cái gì tức giận sao ? Tự động dâng hiến bản thân chính là cô . "

Cô gái kia cắn cắn môi , biết hắn nói đều là sự thật , chỉ có thể nhục nhã bỏ ra tay hắn , tức giận đi thẳng về phía cửa .

Dùng sức mở cửa , lại nhìn thấy người đứng ở cửa là Patrick , cô ta sửng sốt , thật không ngờ hình ảnh mất mặt của chính mình sẽ bị nhìn thấy , hơn nữa người đó lại là người mình ghét nhất .

" Nhìn cái gì vậy ! " Cô ta giận chó đánh mèo tát Patrick một cái . Thình lình xảy ra chuyện , bị bàn tay nóng nảy giáng xuống làm cho Patrick sửng sốt , cậu ôm lấy má mà cô gái kia thì giận dữ , liếc cậu một cái liền lập tức bỏ đi .

Patrick ngây ngốc đứng ở tại chỗ , trên mặt đau đớn làm cho cậu bất động một hồi .

(bà nội cha con nhỏ này, em tui để cô quánh z đó hả ?????????????)

" Cậu bị ngu ngốc sao ? " Không dự đoán được cậu sẽ ở ngoài cửa , thấy cậu ngu ngơ đứng ở nơi đó để bị đánh , Daniel không khỏi nhíu mày . Hắn đi về phía cậu , kéo cậu vào phòng học , gỡ ra bàn tay đang che trên mặt , nhìn đến bên má bị sưng đỏ, mày nhất thời nhíu chặt lo lắng . " Mặt của cậu đỏ lên cả rồi , đi , tôi mang cậu đến phòng y tế ."

" Không cần ! " Patrick bỏ tay hắn ra , cậu mới không cần nhận sự quan tâm của hắn . " Còn không phải do anh ban cho ! " Nếu không phải vì hắn , cậu cũng sẽ không vô cớ bị đánh .

" Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi ? " Daniel nhíu mày , cũng không phải hắn đánh cậu .

" Nếu không phải tại anh , tôi cũng sẽ không bị giận chó đánh mèo ." Nghiêm mặt tức giận , Patrick trừng mắt hắn ? Nhìn đến hắn ở trên cổ có dấu hôn ngân , cậu lập tức lảng tránh ánh mắt mình .

" Ai bảo cậu ở bên ngoài nhìn lén ? " Nhìn thấy cậu , Daniel phát hiện mấy ngày phiền muộn của mình đột nhiên nhanh chóng biến mất , thậm chí nổi lên hưng trí cùng cậu tranh cãi . " Cậu ở bên ngoài nhìn lén đã bao lâu ? " Hắn đi tới , khuôn mặt anh tuấn kề sát gần cậu .

" Ai nhìn lén ...... Đừng tới gần tôi ! " Trên người hắn mùi nước hoa nồng đậm lan tỏa làm cho cậu nhíu mày , trong lòng không khỏi sinh ra một tia lửa giận , " Thật sự, anh ở trong phòng cùng con gái làm chuyện đó , thật sự quá vô sỉ !"

Daniel nhún vai, không thèm để ý lời của cậu . " Chính mình đưa tới cửa , tôi làm sao không hưởng dụng ?"

" Xấu xa , bại hoại ! " Cậu trừng hắn, xoay người muốn đi .

" Này ! " Daniel theo bản năng giữ chặt tay cậu .

" Làm cái gì ? " Hắn hành động làm cho cậu giật mình . Daniel buông ra tay cậu , lòng bàn tay cậu nhỏ nhắn , mềm mại, lại làm cho lòng hắn nổi lên một tia chấn động " Chuyện rút lui khỏi câu lạc bộ tôi đã nghe qua ."

" Thì sao ? " Hàng mi cậu lấp láy , đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn chằm vào hắn . Nhìn đến khi trên mặt cậu ửng hồng , Daniel hơi hơi nhíu mi , bạc môi theo thói quen gợi lên một chút tiếu dung " Vì sao rút lui ? Là vì thua dưới tay tôi , hay vì lòng tự trọng của cậu bị tổn thương ? "

" Không phải anh rất muốn tôi rút lui sao ? " Cậu đã làm theo điều hắn mong muốn , không tốt sao? " tôi cứ nghĩ anh sẽ rất thoải mái vì từ h sẽ ko đc nhìn thấy tôi nữa , sao ??? h nhìn thấy tôi đột ngột xuất hiện như vậy không ngờ lại làm cho anh thực vui vẻ ?? "

Hắn nghe qua lời cậu nói , cảm thấy cậu hôm nay có điểm kì quái " Quái lạ , cậu hôm nay như thế nào lại tức giận đến vậy ? "

Patrick ngẩn ra , mím môi , cả người khẽ run mở to mắt " Không có "

" Phải không ? " Hai tay khoanh trước ngực Daniel mới không tin lời của cậu , lại nhớ đến lần hắn nghe cậu đánh đàn phảng phất đầy tâm sự
. " Như thế nào ? Cậu không phải là bị người người nào đấy từ chối rồi chứ? "

" Anh đang nói linh tinh gì thế ? Tôi mới không có thầm mến ai cả ! " Cậu cắn cánh môi trừng hắn một cái , cậu mới sẽ không thích hắn , cái tên đàn ông xấu xa !

" Thật không? " Daniel không tin., đánh giá lại cậu , nhìn đến má phải sưng đỏ , mày lại nhíu chặt " Mặt của cậu thực xấu chết đi đc , đi , đến phòng y tế thôi . "

Trên mặt cậu , 5 dấu bàn tay vẫn còn đỏ ửng nhìn vào rất là chói mắt . Hắn giữ chặt tay cậu , bàn tay bá đạo đem tay cậu cầm lấy .

" Không cần ! " Patrick tưởng bỏ ra tay hắn .

" Nếu cậu lại tiếp tục giãy giụa tôi sẽ dùng cánh tay này ôm cậu đi , đến lúc đó sẽ không đẹp mặt chút nào ." Hắn nhíu mày cảnh cáo .

" Anh ! " Patrick trừng hắn , cắn cắn môi , biết hắn sẽ làm thật , đành phải khuất phục . "Buông tay , tôi sẽ tự đi ."

" Được rồi " Daniel buông ra tay , thấy cậu khó có dịp tỏ vẻ ngoan ngoãn , hắn nhịn không được khóe miệng gợi lên tươi cười , mang theo cậu đi vào phòng y tế .

Mở ra cánh cửa , không thấy bác sĩ trực , hắn đi vào trong phòng " Ngồi xuống ." Ngón trỏ chỉ chỉ lên trên giường , " Tôi tìm xem có đá để chườm không . "

Mở ra tủ lạnh , hắn lấy ra một cục nước đá , rồi tìm cái khăn bông đem bỏ vào , sau đó đi đến trước mặt cậu , cúi người , đem khăn mặt đặt trên má cậu .

Trên mặt đột nhiên đau đớn làm cho cậu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng .

" Rất đau sao ? " Hắn nâng lên cằm cậu , khuôn mặt kề gần cậu , rồi lấy khăn mặt ra xem hai má của cậu , lại đem khăn mặt nhẹ nhàng đặt trở lại . " Đáng đời , ai bảo cậu ngốc không tránh đi . "

Hắn tỏ ý chê cười , ngữ khí tuyệt không đồng tình nhưng hành động rất dịu dàng .

Còn không phải do hắn làm hại ...... Cậu có thể đấu khẩu tiếp với hắn nhưng h lại nói không ra lời , đôi mắt đẹp kinh ngạc nhìn hắn , hắn dựa vào thật gần , hơi thở phảng phất đến trên mặt cậu , làm cho tim cậu càng đập loạn lên .

Mà trong mắt hắn đầy vẻ dịu dàng càng làm cho ngực cậu thổn thức , đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt hắn , nhưng là lần này hắn đối với cậu ......

" Như thế nào không nói chuyện nữa ?" Không nghe được cậu đáp lời , Daniel nhíu mày , con ngươi đen nhìn cậu nhưng cũng giật mình vì hành động của chính mình .

Thế này , mới phát hiện hai người dựa vào nhau thật sự gần , mặt của cậu bị hắn nâng lên, cánh môi hé mở , chỉ cần hắn khẽ cúi đầu là có thể đụng tới đôi môi hồng hào kia , mắt đẹp trong suốt chăm chú nhìn hắn , trong mắt lóe ra tia dụ hoặc làm cho người ta say nắng . Hắn nâng mặt , chậm rãi cúi đầu mà cậu cũng không có vẻ cự tuyệt ......

Ngay lúc hai người môi sắp chạm vào nhau , tiếng chuông di động đột nhiên vang lên., đánh vỡ không khí ám muội đang bao trùm , hai người nhanh chóng hoàn hồn , vội vàng rời xa lẫn nhau .

Đáng chết ! Hắn vừa mới bị làm sao vậy ? Daniel khẽ vuốt tóc, trong lòng hỗn loạn mở ra di động . " Primmie , sao thế ...... Cháu sao lại khóc ? " Prim khóc nấc lên làm cho lòng hắn bất an . " Có chuyện gì sao ......" Sắc mặt của hắn thoáng chốc biến đổi . " Cậu lập tức đến ngay .." Hắn cúp điện thoại , nhanh chóng hướng phía cửa mà đi .

" Làm sao vậy ? " Lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng lo lắng , bối rối của hắn , Patrick hơi nhíu mày, bước nhanh đi theo hắn ở phía sau . " bé Prim xảy ra chuyện gì sao ?"

" Chị gái tôi xảy ra tai nạn xe hơi . "

Daniel cước bộ không ngừng , sắc mặt cực kỳ khó coi .

" Hả " Patrick hoảng hốt thốt lên .

===================

Tui spoi 1 chút , mẹ kế rất tốt, nhưng mà sẽ ngủm trước khi 2 babe thành đôi đó mn :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro